Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch
-
Chương 150: Tìm mộng
Không biết lần thứ mấy mơ thấy giấc mộng kia. Thế giới mộng cảnh hoàn toàn giống hệt những lần trước, nhưng mỗi một lần tiến vào mộng này, cảnh trong mộng đều sẽ giống như một vở kịch liên tục, sẽ có tình tiết mới càng tiến thêm một bước.
Dưới chân cũng không phải cát vàng nóng bỏng trên sa mạc vào ban ngày, mà là lớp cát màu trắng nhẵn nhụi như dòng nước chảy. Đêm sa mạc vẫn yên tĩnh tường hòa như thế, chỉ có gió lạnh nhẹ nhàng lướt đi để lại âm thanh.
Giọng nam thuần hậu đang nhẹ nhàng chầm chậm hát, tựa hồ thật khoái trá. Lưu Bình An tìm theo hướng tiếng ca mà đi, xuyên qua đám trứng to lớn tản ra ánh sáng nhàn nhạt kia. Huyệt động rộng mở giống như điện phủ Thần Điện trong tôn giáo, sáng rọi tường hòa, phiêu đãng một loại khí tức thần bí.
Trên mặt đất có vô số ánh sáng hội tụ, tựa như tơ nhện rậm rạp đan xen. Tại trung ương lưới ánh sáng, một thân ảnh cao ngất đứng thẳng.
Tuy rằng dáng người cao hơn một chút, tóc cũng dài thêm đến eo, song bóng dáng này lại là quen thuộc như vậy. Lưu Bình An sợ hãi mình sẽ giống như ngày hôm qua, tại thời điểm mấu chốt nhất mà tỉnh lại. Lập tức nâng chân tiến lên, thế nhưng chân vừa bước đến những tia sáng trên mặt đất liền không thể nhúc nhích được. Hắn liều mạng giãy dụa, hô lớn kêu lên.
“Aslan!”
Người nọ tựa hồ sửng sốt một chút, chậm rãi xoay người lại. Khi sắp nhìn thấy bộ dạng người nọ, tầm mắt hắn lại mơ hồ đi. Dần dần, người trước mắt biến thành một bộ dáng khác, mà bốn phía là một mảnh hắc ám.
“Tiểu An...... Tỉnh tỉnh! Tiểu An......”
Thanh âm lo lắng thân thiết truyền vào vành tai, Lưu Bình An biết mình lại về đến hiện thực. Tuy rằng không có rơi lệ giống như ngày hôm qua, nhưng tiếc nuối cùng với nôn nóng lập tức nảy lên trong lòng. Fitzgerald ôn nhu kéo hắn vào lòng.
“Tiểu An còn đang nghĩ đến hắn sao?”
Lưu Bình An biết ‘Hắn’ trong lời đối phương là chỉ ai, trầm mặc không lên tiếng, nằm im trong lồng ngực rắn chắc của nam tử.
Fitzgerald thở dài, nhiều năm như vậy, đối phương vẫn như cũ không tin người kia đã rời bọn họ đi. Lúc bắt đầu bọn họ cũng từng hoài nghi qua, từng trở lại địa điểm xảy ra vụ nổ tìm kiếm lần nữa. Thế nhưng cái gì cũng không tìm được. Uy lực to lớn như vậy, đủ để khiến bất cứ sinh mệnh nào tan xương nát thịt.
Fitzgerald từng ôm ý tưởng bọn họ là ong đực, so với người khác sinh mệnh lực cường đại hơn nhiều, cho rằng một ngày nào đó Aslan sẽ đột nhiên xuất hiện. Thế nhưng, một năm rồi lại một năm trôi qua, hy vọng này cũng càng ngày càng xa vời. Hiện tại, tin tưởng Aslan sẽ trở về đại khái chỉ có mỗi mình Lưu Bình An.
Bất quá, có thể khiến Tiểu An khắc sâu dưới đáy lòng nhiều năm như vậy, hắn có chút ghen tị với Aslan a.
“Tiểu An, hắn sẽ không......”
Nửa câu nói sau đã bị Lưu Bình An hôn lên bịt kín. Đó là nụ hôn phi thường cuồng nhiệt, thậm chí có điểm lỗ mãng. Trong chốc lát, trong phòng tràn ngập mùi xạ hương nam tính, cùng với tiếng thở dốc nặng nhọc tràn ngập yêu mĩ.
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng gầm nhẹ của nam tử, âm thanh thở dốc ái muội dần dần bình ổn. Sau khi tiếng động do tứ chi ma sát cùng với nói nhỏ cũng dừng lại, tiếp đó truyền đến tiếng nam tử hít thở có tiết tấu vững vàng.
Lưu Bình An đột nhiên mở con ngươi như lưu ly ra, hắn căn bản không có ngủ. Lúc xác định người bên cạnh đã chìm vào mộng đẹp, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay đang ôm mình, ngồi dậy mặc quần áo.
Sau khi sửa sang lại cho thỏa đáng liền nhẹ tay nhẹ chân rón rén ra khỏi phòng. Căn cứ vào ban đêm phi thường yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn trên trạm hải đăng tỏa sáng. Hiện tại dụng cụ theo dõi đều rất tiên tiến, căn bản không cần sử dụng đèn pha khắp nơi.
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, thời gian vừa đúng, chậm hơn một chút thì e là phải bỏ qua kế hoạch dự định. Hắn gọi điện thoại cho Đồng Âm, nhưng đối phương không nghe máy mà trực tiếp cắt đứt.
Đó là tín hiệu giữa bọn họ. Hiện tại đối phương nhất định là động tay động chân với hệ thống theo dõi trong căn cứ. Mà chính mình nhất định trong năm phút đồng hồ phải rời khỏi căn cứ. Hắn không muốn để bất luận kẻ nào biết kế hoạch lần này, cho dù là Connor hay Fitzgerald.
Nhanh chóng đi tới gara, trước tiên phải lấy xe Đồng Âm đã vì hắn mà chuẩn bị tốt để rời căn cứ.
Hắn không bao giờ muốn chờ đợi nữa. Hắn nhất định phải đi tìm người trong mộng kia.
Vốn thời gian, nhân viên đều phối hợp rất khá, thế nhưng hắn tính sót một điểm. Chính là ‘kỹ thuật’ của hỗn đản Fitzgerald kia. Vẫn là rất yếu kém, khiến hắn cả người vừa đau vừa mỏi.
Hai chân như nhũn ra, lập tức mất thăng bằng, khi hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất, một cánh tay hữu lực ôm lấy hắn. Ngẩng đầu liền trông thấy một đôi con ngươi băng bạc.
Hắn biết một mình đi vào sào huyệt nhền nhện trong sa mạc như vậy phi thường nguy hiểm. Người bên cạnh tuyệt đối sẽ không để hắn làm. Cho nên hắn mới vụng trộm lập kế hoạch. Lưu Bình An biết đối phương khẳng định đã sớm biết kế hoạch của hắn. Hắn có thể giấu diếm được Fitzgerald, Connor, Edward, thậm chí là Brian và Smith. Thế nhưng tuyệt đối không thể giấu diếm được Gavin.
Thế nhưng Gavin vẫn đều yên lặng theo sau hắn, sẽ không có bất kỳ ý kiến nào đối với bất cứ chuyện gì hắn làm, cũng sẽ không ngăn cản hắn làm chuyện gì, vẫn luôn yêu quý hắn, có đôi khi còn có thể giúp hắn làm một ít chuyện cố tình gây sự.
“Ngươi muốn ngăn cản ta sao?” Lưu Bình An trừng mắt, con ngươi đối phương chợt lóe một tia tinh quang. Cho dù là Gavin cũng không thể ngăn cản hắn.
Người sau không nói gì, một tay ôm lấy hắn, thân hình như ảnh mị, thẳng đến gara. Sau khi ngồi vào khoang điều khiển, Lưu Bình An mới phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Nhưng tiếp đó Gavin khởi động xe, hắn kinh ngạc nhìn đối phương: “Ngươi muốn cùng đi?” Người sau trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện lên một nụ cười, giống như hàn băng ngàn năm đột nhiên tan chảy, băng lam tinh thuần ôn nhu như nước mùa xuân.
“Vô luận ngươi đi nơi nào, ta đều sẽ tìm đến ngươi.”
Gavin nói thực ngắn gọn, cũng có chút sến súa. Lưu Bình An biết ý hắn là, cho dù mình tự tiện rời khỏi, hắn cũng sẽ tìm đến mình. Cho nên bảo hắn đừng nghĩ bỏ rơi y.
“Vì cái gì?” Lưu Bình An đột nhiên đối với vấn đề này có điểm hiếu kì. Tuy rằng ong đực sẽ bị ong chúa hấp dẫn, thế nhưng dạng như Gavin này lại có điểm bất đồng. Phương thức bọn họ ở chung căn bản là không giống tình lữ gì cả.
“Ngươi từng nói sẽ để ta ăn.”
“......” Nhìn đối phương liếm liếm môi, Lưu Bình An đột nhiên nghĩ quan hệ giữa bọn họ hẳn là thú cưng và người nuôi.
Cửa lớn rời khỏi căn cứ mở ra. Xe vừa chạy ra cửa lập tức đóng chặt lại. Căn cứ phòng ngự vẫn là tương đối nghiêm cẩn, bởi vì Đồng Âm có mật mã nội bộ nên có thể dễ dàng điều khiển hệ thống theo dõi, mở cửa. Mà mật mã trên tay hắn là từ người nào đó ở cơ quan tình báo mà có được.
Lưu Bình An không nghĩ rằng người nọ sẽ giúp bọn hắn. Nhưng thời điểm đoạn băng ghi âm mật mã được gửi đến, hắn cực muốn gọi điện thoại cho tên đồng bạn nơi thủ đô xa xôi kia. Nhưng lại lo lắng chuyện này bị tiết lộ, cho nên mới buông tay từ bỏ ý niệm này.
Bất quá, Lưu Bình An biết đối phương có thể cảm thấy ý định của hắn.
Xe chạy về hướng sa mạc hắc ám vô bờ bến. Trải qua thay đổi, xe bọc thép bay hạng nhẹ phi thường thích hợp di chuyển trong sa mạc, tốc độ nhanh chóng, bầu trời cao rộng, trong sa mạc mênh mông tựa hồ chỉ có riêng bọn họ. [ Thiên Âm: Bỏ trốn? ]
Gavin điều chỉnh thiết bị định vị phương hướng vệ tinh, quay đầu nhìn Lưu Bình An. Tựa hồ đang hỏi, chúng ta muốn đi đâu vậy?
Người sau nhún nhún bả vai: “Ta cũng không biết a.”
Đối với câu trả lời không phụ trách của người nào đó, Gavin phản ứng chỉ là bình thản tiếp tục nhìn chăm chú vào hắn.
“Không phải nói đùa nga.” Lưu Bình An cong khóe miệng, ngẩng đầu chỉ một hướng, “Bên kia cảm giác không tồi, trước hết qua đó đi dạo đi.”
Kỳ thật cái huyệt động trong mộng kia, Lưu Bình An thật sự không biết nó ở nơi nào. Hoàn toàn bất đồng với huyệt động trong rừng rậm phương Bắc, càng thêm sáng rọi và rộng rãi. Nhưng hắn có điểm mơ hồ cảm giác, địa phương trong mộng nhất định tồn tại ở nơi nào đó trong phiến sa mạc này.
Lời kêu gọi thật nhỏ quen thuộc kia vẫn đang phiêu đãng trong lòng hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Aslan rất nhanh sẽ xuất trướng a! ! ! Lance cũng sẽ chợt lóe một chút......
Dưới chân cũng không phải cát vàng nóng bỏng trên sa mạc vào ban ngày, mà là lớp cát màu trắng nhẵn nhụi như dòng nước chảy. Đêm sa mạc vẫn yên tĩnh tường hòa như thế, chỉ có gió lạnh nhẹ nhàng lướt đi để lại âm thanh.
Giọng nam thuần hậu đang nhẹ nhàng chầm chậm hát, tựa hồ thật khoái trá. Lưu Bình An tìm theo hướng tiếng ca mà đi, xuyên qua đám trứng to lớn tản ra ánh sáng nhàn nhạt kia. Huyệt động rộng mở giống như điện phủ Thần Điện trong tôn giáo, sáng rọi tường hòa, phiêu đãng một loại khí tức thần bí.
Trên mặt đất có vô số ánh sáng hội tụ, tựa như tơ nhện rậm rạp đan xen. Tại trung ương lưới ánh sáng, một thân ảnh cao ngất đứng thẳng.
Tuy rằng dáng người cao hơn một chút, tóc cũng dài thêm đến eo, song bóng dáng này lại là quen thuộc như vậy. Lưu Bình An sợ hãi mình sẽ giống như ngày hôm qua, tại thời điểm mấu chốt nhất mà tỉnh lại. Lập tức nâng chân tiến lên, thế nhưng chân vừa bước đến những tia sáng trên mặt đất liền không thể nhúc nhích được. Hắn liều mạng giãy dụa, hô lớn kêu lên.
“Aslan!”
Người nọ tựa hồ sửng sốt một chút, chậm rãi xoay người lại. Khi sắp nhìn thấy bộ dạng người nọ, tầm mắt hắn lại mơ hồ đi. Dần dần, người trước mắt biến thành một bộ dáng khác, mà bốn phía là một mảnh hắc ám.
“Tiểu An...... Tỉnh tỉnh! Tiểu An......”
Thanh âm lo lắng thân thiết truyền vào vành tai, Lưu Bình An biết mình lại về đến hiện thực. Tuy rằng không có rơi lệ giống như ngày hôm qua, nhưng tiếc nuối cùng với nôn nóng lập tức nảy lên trong lòng. Fitzgerald ôn nhu kéo hắn vào lòng.
“Tiểu An còn đang nghĩ đến hắn sao?”
Lưu Bình An biết ‘Hắn’ trong lời đối phương là chỉ ai, trầm mặc không lên tiếng, nằm im trong lồng ngực rắn chắc của nam tử.
Fitzgerald thở dài, nhiều năm như vậy, đối phương vẫn như cũ không tin người kia đã rời bọn họ đi. Lúc bắt đầu bọn họ cũng từng hoài nghi qua, từng trở lại địa điểm xảy ra vụ nổ tìm kiếm lần nữa. Thế nhưng cái gì cũng không tìm được. Uy lực to lớn như vậy, đủ để khiến bất cứ sinh mệnh nào tan xương nát thịt.
Fitzgerald từng ôm ý tưởng bọn họ là ong đực, so với người khác sinh mệnh lực cường đại hơn nhiều, cho rằng một ngày nào đó Aslan sẽ đột nhiên xuất hiện. Thế nhưng, một năm rồi lại một năm trôi qua, hy vọng này cũng càng ngày càng xa vời. Hiện tại, tin tưởng Aslan sẽ trở về đại khái chỉ có mỗi mình Lưu Bình An.
Bất quá, có thể khiến Tiểu An khắc sâu dưới đáy lòng nhiều năm như vậy, hắn có chút ghen tị với Aslan a.
“Tiểu An, hắn sẽ không......”
Nửa câu nói sau đã bị Lưu Bình An hôn lên bịt kín. Đó là nụ hôn phi thường cuồng nhiệt, thậm chí có điểm lỗ mãng. Trong chốc lát, trong phòng tràn ngập mùi xạ hương nam tính, cùng với tiếng thở dốc nặng nhọc tràn ngập yêu mĩ.
Trong bóng đêm truyền đến một tiếng gầm nhẹ của nam tử, âm thanh thở dốc ái muội dần dần bình ổn. Sau khi tiếng động do tứ chi ma sát cùng với nói nhỏ cũng dừng lại, tiếp đó truyền đến tiếng nam tử hít thở có tiết tấu vững vàng.
Lưu Bình An đột nhiên mở con ngươi như lưu ly ra, hắn căn bản không có ngủ. Lúc xác định người bên cạnh đã chìm vào mộng đẹp, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay đang ôm mình, ngồi dậy mặc quần áo.
Sau khi sửa sang lại cho thỏa đáng liền nhẹ tay nhẹ chân rón rén ra khỏi phòng. Căn cứ vào ban đêm phi thường yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn trên trạm hải đăng tỏa sáng. Hiện tại dụng cụ theo dõi đều rất tiên tiến, căn bản không cần sử dụng đèn pha khắp nơi.
Hắn nhìn nhìn đồng hồ, thời gian vừa đúng, chậm hơn một chút thì e là phải bỏ qua kế hoạch dự định. Hắn gọi điện thoại cho Đồng Âm, nhưng đối phương không nghe máy mà trực tiếp cắt đứt.
Đó là tín hiệu giữa bọn họ. Hiện tại đối phương nhất định là động tay động chân với hệ thống theo dõi trong căn cứ. Mà chính mình nhất định trong năm phút đồng hồ phải rời khỏi căn cứ. Hắn không muốn để bất luận kẻ nào biết kế hoạch lần này, cho dù là Connor hay Fitzgerald.
Nhanh chóng đi tới gara, trước tiên phải lấy xe Đồng Âm đã vì hắn mà chuẩn bị tốt để rời căn cứ.
Hắn không bao giờ muốn chờ đợi nữa. Hắn nhất định phải đi tìm người trong mộng kia.
Vốn thời gian, nhân viên đều phối hợp rất khá, thế nhưng hắn tính sót một điểm. Chính là ‘kỹ thuật’ của hỗn đản Fitzgerald kia. Vẫn là rất yếu kém, khiến hắn cả người vừa đau vừa mỏi.
Hai chân như nhũn ra, lập tức mất thăng bằng, khi hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất, một cánh tay hữu lực ôm lấy hắn. Ngẩng đầu liền trông thấy một đôi con ngươi băng bạc.
Hắn biết một mình đi vào sào huyệt nhền nhện trong sa mạc như vậy phi thường nguy hiểm. Người bên cạnh tuyệt đối sẽ không để hắn làm. Cho nên hắn mới vụng trộm lập kế hoạch. Lưu Bình An biết đối phương khẳng định đã sớm biết kế hoạch của hắn. Hắn có thể giấu diếm được Fitzgerald, Connor, Edward, thậm chí là Brian và Smith. Thế nhưng tuyệt đối không thể giấu diếm được Gavin.
Thế nhưng Gavin vẫn đều yên lặng theo sau hắn, sẽ không có bất kỳ ý kiến nào đối với bất cứ chuyện gì hắn làm, cũng sẽ không ngăn cản hắn làm chuyện gì, vẫn luôn yêu quý hắn, có đôi khi còn có thể giúp hắn làm một ít chuyện cố tình gây sự.
“Ngươi muốn ngăn cản ta sao?” Lưu Bình An trừng mắt, con ngươi đối phương chợt lóe một tia tinh quang. Cho dù là Gavin cũng không thể ngăn cản hắn.
Người sau không nói gì, một tay ôm lấy hắn, thân hình như ảnh mị, thẳng đến gara. Sau khi ngồi vào khoang điều khiển, Lưu Bình An mới phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Nhưng tiếp đó Gavin khởi động xe, hắn kinh ngạc nhìn đối phương: “Ngươi muốn cùng đi?” Người sau trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện lên một nụ cười, giống như hàn băng ngàn năm đột nhiên tan chảy, băng lam tinh thuần ôn nhu như nước mùa xuân.
“Vô luận ngươi đi nơi nào, ta đều sẽ tìm đến ngươi.”
Gavin nói thực ngắn gọn, cũng có chút sến súa. Lưu Bình An biết ý hắn là, cho dù mình tự tiện rời khỏi, hắn cũng sẽ tìm đến mình. Cho nên bảo hắn đừng nghĩ bỏ rơi y.
“Vì cái gì?” Lưu Bình An đột nhiên đối với vấn đề này có điểm hiếu kì. Tuy rằng ong đực sẽ bị ong chúa hấp dẫn, thế nhưng dạng như Gavin này lại có điểm bất đồng. Phương thức bọn họ ở chung căn bản là không giống tình lữ gì cả.
“Ngươi từng nói sẽ để ta ăn.”
“......” Nhìn đối phương liếm liếm môi, Lưu Bình An đột nhiên nghĩ quan hệ giữa bọn họ hẳn là thú cưng và người nuôi.
Cửa lớn rời khỏi căn cứ mở ra. Xe vừa chạy ra cửa lập tức đóng chặt lại. Căn cứ phòng ngự vẫn là tương đối nghiêm cẩn, bởi vì Đồng Âm có mật mã nội bộ nên có thể dễ dàng điều khiển hệ thống theo dõi, mở cửa. Mà mật mã trên tay hắn là từ người nào đó ở cơ quan tình báo mà có được.
Lưu Bình An không nghĩ rằng người nọ sẽ giúp bọn hắn. Nhưng thời điểm đoạn băng ghi âm mật mã được gửi đến, hắn cực muốn gọi điện thoại cho tên đồng bạn nơi thủ đô xa xôi kia. Nhưng lại lo lắng chuyện này bị tiết lộ, cho nên mới buông tay từ bỏ ý niệm này.
Bất quá, Lưu Bình An biết đối phương có thể cảm thấy ý định của hắn.
Xe chạy về hướng sa mạc hắc ám vô bờ bến. Trải qua thay đổi, xe bọc thép bay hạng nhẹ phi thường thích hợp di chuyển trong sa mạc, tốc độ nhanh chóng, bầu trời cao rộng, trong sa mạc mênh mông tựa hồ chỉ có riêng bọn họ. [ Thiên Âm: Bỏ trốn? ]
Gavin điều chỉnh thiết bị định vị phương hướng vệ tinh, quay đầu nhìn Lưu Bình An. Tựa hồ đang hỏi, chúng ta muốn đi đâu vậy?
Người sau nhún nhún bả vai: “Ta cũng không biết a.”
Đối với câu trả lời không phụ trách của người nào đó, Gavin phản ứng chỉ là bình thản tiếp tục nhìn chăm chú vào hắn.
“Không phải nói đùa nga.” Lưu Bình An cong khóe miệng, ngẩng đầu chỉ một hướng, “Bên kia cảm giác không tồi, trước hết qua đó đi dạo đi.”
Kỳ thật cái huyệt động trong mộng kia, Lưu Bình An thật sự không biết nó ở nơi nào. Hoàn toàn bất đồng với huyệt động trong rừng rậm phương Bắc, càng thêm sáng rọi và rộng rãi. Nhưng hắn có điểm mơ hồ cảm giác, địa phương trong mộng nhất định tồn tại ở nơi nào đó trong phiến sa mạc này.
Lời kêu gọi thật nhỏ quen thuộc kia vẫn đang phiêu đãng trong lòng hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Aslan rất nhanh sẽ xuất trướng a! ! ! Lance cũng sẽ chợt lóe một chút......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook