Quân Bất Kiến Quân
-
Chương 28: Quân bất kiến quân
*Quân bất kiến quân: Chữ "Quân" đầu tiên chính là chỉ tên thật của luyến nhân, chữ "Quân" thứ hai ý chỉ Hoàng Thượng, ngụ ý luyến nhân không muốn gặp lại Hoàng Thượng nữa.
✰✰✰
Từ sau ngày đó, luyến nhân cuối cùng cũng biết tính xấu của Hoàng Thượng. Đường đường Cửu ngũ chí tôn mỗi buổi tối đều xuất hiện ở sân sau nhà luyến nhân, bất luận y lãnh đạm nói móc, hắn cũng ở lại hậu viện không chịu đi, thậm chí còn không thèm ăn cơm, cứ mỗi buổi tối đúng giờ liền lại đây.
Luyến nhân tuy rằng ngoài miệng nói chán ghét Dung Diệp đến, chính là trong lòng lại có chút ngóng trông ban đêm.
Nhớ rõ một ngày, Dung Diệp đột nhiên kể cho luyến nhân chuyện ngày xưa. Lúc ấy luyến nhân đang ở trong phòng tắm rửa, Dung Diệp an vị ở trên cây ngoài phòng, thảnh thơi cùng luyến nhân nói chuyện, giống như bọn họ đang đàm thoại việc nhà.
"Luyến nhân, ngươi biết không? Năm ta mười tám tuổi liền đăng cơ, ta nghĩ ngươi đã biết. Phụ hoàng ta chỉ có một hậu hai phi, có thể nói là thánh quân thiên cổ khó được. Mà mười một đệ đệ của ta đều là thân sinh huynh đệ, điều này càng khó có được. Bởi vì phụ hoàng ta sau khi cưới mẫu hậu cũng không còn gần gũi một nữ tử nào, một phi một tần từ đó mà bị vắng vẻ ở tại hậu cung. Nguyên bản là đế vương gia mỹ mãn như vậy, lại bởi vì phụ hoàng lo quốc sự quá độ mà ngã bệnh. Lúc ấy phụ hoàng ta đã bị bệnh qua hai tháng, mà ta lúc ấy là thái tử giám quốc, lại không có thực quyền, tuy rằng cố gắng muốn duy trì nội bộ triều đình cân bằng, chính là thời điểm đối mặt nhiều thế lực phe phái như vậy ta thật sự sợ hãi. Nhưng cho dù ta bị mất quyền lực cũng không cảm thấy được sẽ có nguy hại gì, lúc ấy ta nghĩ rất đơn giản, đợi phụ hoàng thân thể khỏe lại liền có thể đem cục diện đều khống chế trở về, cho nên ta chỉ mặc kệ nó. Nhưng mà phụ hoàng không có khỏe lại, chẳng những phụ hoàng không khỏe, ngay cả mẫu hậu cũng bắt đầu ngã bệnh, sau đó không bao lâu mười hai cái huynh đệ ta liền biến thành cô nhi. Thẳng đến khi đó, ta mới ý thức được ta đang làm cái gì."
Nói tới đây, thanh âm Dung Diệp rốt cuộc không thể bình tĩnh, nghe ra là thản nhiên lẫn một chút trào phúng, lại tiếp tục nói: "Xem ra ta chính là người như vậy, làm việc đều phải đợi cho gặp chuyện không may xảy ra mới biết hối hận. Hoàng đế không có quyền lực, chính là một lão hổ bị bẻ răng, hơn nữa có triều thần bắt đầu phản đối ta, thậm chí có người đã bắt đầu uy hiếp tới an nguy của mười một đệ đệ. Lúc ấy bọn họ đều là tiểu hài tử, ta chỉ có thể một mình cố gắng lo chu toàn hết thảy nội bộ triều chính, đã vài năm qua, tính cách của ta trở nên càng ngày càng âm trầm, ngay cả các huynh đệ đều bắt đầu sợ hãi ta. Ta xác thực đã thay đổi rất nhiều, ta sợ hãi một ngày không có năng lực bảo hộ, sợ hãi có người phản đối ta thống trị, ta nghĩ năng lực lớn nhất của ta chính là đi làm một minh quân thánh chủ, nhưng rốt cuộc đánh mất chính mình, quên mất rằng làm người cũng cần phải biết vui vẻ."
Mùa hè trong kinh thành khí hậu hợp lòng người, đến buổi tối vẫn có điểm râm mát. Luyến nhân cũng không cho phép Dung Diệp tiến vào trong phòng y, cho nên thời điểm luyến nhân đi vào giấc ngủ, Dung Diệp đều ngồi trên cây trong viện, lẳng lặng nhìn cửa sổ đưa hắn cùng luyến nhân ngăn cách nhau.
Gió thổi, luyến nhân lại buồn ngủ vô độ, đã gần một tháng, y biết ngoài cửa sổ người kia vẫn an vị ở trên cây đối diện nhìn y. Hôm nay, hắn thế nhưng đối với y nói ra sợ hãi trong lòng, không hề tự chủ mà đem sự yếu đuối bại lộ ở trước mặt y. Hẳn là nên tin hắn một lần sao? Luyến nhân rõ ràng biết tâm chính mình đã động. Chính là... Không muốn lại giống như trước, luyến nhân nhẹ nhàng đẩy ra song cửa, nhìn người nọ an vị ở nhánh cây, vị trí kia vừa vặn có thể nhìn đến trong phòng, chỉ cần y mở cửa sổ hắn lập tức thấy được. Bất quá, lúc này hắn đã muốn ngủ. Luyến nhân trầm mặc, hắn ban ngày phải lo quốc sự vất vả, buổi tối lại ngay cả ngủ an ổn cũng không được, y một trận đau lòng, chỉ cần lại xúc động một chút, y sẽ mở miệng gọi hắn vào nhà.
Hoàn hảo, hoàn hảo lý trí chiếm thượng phong. Luyến nhân đẩy cửa rồi đi ra ngoài, hướng về phía tàng cây.
Kỳ thật thời điểm luyến nhân mở cửa sổ Dung Diệp cũng đã tỉnh, hắn trợn tròn mắt nhìn cửa sổ, nhưng là ban đêm quá tối, hắn cũng không thể nhìn thấy xa như vậy, chỉ biết là luyến nhân đứng ở cửa sổ, một lát sau, nghe thấy thanh âm mở cửa, Dung Diệp nghe được lòng chính mình đang đập mạnh từng hồi, không thể tin được chuyện sắp xảy ra, hắn rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, luyến nhân còn chưa có đến, hắn đã leo xuống.
Nhìn đến Hoàng Thượng từ trên cây leo xuống, luyến nhân không hề bày ra một bộ lạnh như băng, chậm rãi đi đến trước mặt hắn: "Vì cái gì?"
Rốt cuộc không thể che dấu tâm tình ưu thương, mày thật sâu nhíu lại, cũng sắp có lệ rơi xuống dưới: "Như bây giờ có ý nghĩa gì?"
Nguyên bản nghĩ đến sẽ nghe được lời nói ấm áp, lại là một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Dung Diệp từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên biết cảm giác không biết nói gì để chống đỡ.
"Trở về đi, tội gì phải làm khổ chính mình? Chúng ta đã định không thể nào trở lại như trước."
Nghe được luyến nhân nói ra như vậy, Dung Diệp kích động đứng lên: "Vì cái gì lại nói như vậy, ta biết trước kia ta làm sai rất nhiều chuyện, ta chỉ là muốn..."
"Đủ rồi!" Luyến nhân đánh gãy lời nói của Dung Diệp: "Ngươi là chủ nhân của thiên hạ, là chủ nhân của ngàn dặm non sông này, ngươi nếu muốn hẳn là thiên hạ, là lê dân bá tánh. Nhưng là ta chỉ nghĩ muốn cuộc sống thật yên lặng, chỉ hi vọng làm người thường, ngươi có thể vì giang sơn vì thiên hạ bỏ qua tất cả, nhưng đối với ta mà nói, với ngươi nhà chính là cả thế giới, là của ngươi hết thảy."
Dung Diệp không có phản bác, chỉ nhìn luyến nhân, nghe luyến nhân.
"Ngươi là quân chủ của thiên hạ, thật trùng hợp, tên của ta cũng có chữ "Quân", nhưng là quân cùng quân lại hoàn toàn bất đồng, nhân sinh chúng ta hoàn toàn thuộc hai con đường khác nhau. Hoàng Thượng, ngươi hãy nghe cho kỹ, từ giờ khắc này, quân bất kiến quân." Nói xong, luyến nhân không hề lưu luyến xoay người trở về phòng, để lại Dung Diệp kinh ngạc đứng ở trong viện.
Dung Diệp bật cười.
Nguyên lai thật sự không được, nguyên lai không phải có quyền là có thể mọi chuyện như ý, tình yêu không phải chỉ cần hắn muốn là có thể tìm trở về, tình yêu là phải hai người đứng ở cùng độ cao mới có thể thấu hiểu nhau.
Nghe không còn thanh âm bên ngoài, luyến nhân nằm ở trên giường trằn trọc, ngay cả nói cũng đều đã nói ra, bọn họ sẽ không còn gì liên quan, chặt đứt hoàn toàn triệt để. Thật tốt quá, cuối cùng cũng tự do. Nhưng là, tại sao mặt y lại ướt sũng?
Thời điểm luyến nhân thương tâm hai người hữu duyên vô phận, y thật không ngờ chính là, Hoàng Thượng sở dĩ có thể có được ngôi vị, không phải bởi vì hắn là đứa con cả, không phải bởi vì hắn mệnh tốt, mà là bởi vì hắn có một việc so với người thường kiên cường gấp trăm lần. Quân bất kiến quân ── luyến nhân đem bốn chữ trọng điểm này nói ra, mà Dung Diệp lại tự hỏi quân tự này.
Đột nhiên hôm sau lại có rất nhiều người xuất hiện ở trước cửa Luyến Tâm tú phường, luyến nhân hoàn toàn bị sợ ngây người.
✰✰✰
Từ sau ngày đó, luyến nhân cuối cùng cũng biết tính xấu của Hoàng Thượng. Đường đường Cửu ngũ chí tôn mỗi buổi tối đều xuất hiện ở sân sau nhà luyến nhân, bất luận y lãnh đạm nói móc, hắn cũng ở lại hậu viện không chịu đi, thậm chí còn không thèm ăn cơm, cứ mỗi buổi tối đúng giờ liền lại đây.
Luyến nhân tuy rằng ngoài miệng nói chán ghét Dung Diệp đến, chính là trong lòng lại có chút ngóng trông ban đêm.
Nhớ rõ một ngày, Dung Diệp đột nhiên kể cho luyến nhân chuyện ngày xưa. Lúc ấy luyến nhân đang ở trong phòng tắm rửa, Dung Diệp an vị ở trên cây ngoài phòng, thảnh thơi cùng luyến nhân nói chuyện, giống như bọn họ đang đàm thoại việc nhà.
"Luyến nhân, ngươi biết không? Năm ta mười tám tuổi liền đăng cơ, ta nghĩ ngươi đã biết. Phụ hoàng ta chỉ có một hậu hai phi, có thể nói là thánh quân thiên cổ khó được. Mà mười một đệ đệ của ta đều là thân sinh huynh đệ, điều này càng khó có được. Bởi vì phụ hoàng ta sau khi cưới mẫu hậu cũng không còn gần gũi một nữ tử nào, một phi một tần từ đó mà bị vắng vẻ ở tại hậu cung. Nguyên bản là đế vương gia mỹ mãn như vậy, lại bởi vì phụ hoàng lo quốc sự quá độ mà ngã bệnh. Lúc ấy phụ hoàng ta đã bị bệnh qua hai tháng, mà ta lúc ấy là thái tử giám quốc, lại không có thực quyền, tuy rằng cố gắng muốn duy trì nội bộ triều đình cân bằng, chính là thời điểm đối mặt nhiều thế lực phe phái như vậy ta thật sự sợ hãi. Nhưng cho dù ta bị mất quyền lực cũng không cảm thấy được sẽ có nguy hại gì, lúc ấy ta nghĩ rất đơn giản, đợi phụ hoàng thân thể khỏe lại liền có thể đem cục diện đều khống chế trở về, cho nên ta chỉ mặc kệ nó. Nhưng mà phụ hoàng không có khỏe lại, chẳng những phụ hoàng không khỏe, ngay cả mẫu hậu cũng bắt đầu ngã bệnh, sau đó không bao lâu mười hai cái huynh đệ ta liền biến thành cô nhi. Thẳng đến khi đó, ta mới ý thức được ta đang làm cái gì."
Nói tới đây, thanh âm Dung Diệp rốt cuộc không thể bình tĩnh, nghe ra là thản nhiên lẫn một chút trào phúng, lại tiếp tục nói: "Xem ra ta chính là người như vậy, làm việc đều phải đợi cho gặp chuyện không may xảy ra mới biết hối hận. Hoàng đế không có quyền lực, chính là một lão hổ bị bẻ răng, hơn nữa có triều thần bắt đầu phản đối ta, thậm chí có người đã bắt đầu uy hiếp tới an nguy của mười một đệ đệ. Lúc ấy bọn họ đều là tiểu hài tử, ta chỉ có thể một mình cố gắng lo chu toàn hết thảy nội bộ triều chính, đã vài năm qua, tính cách của ta trở nên càng ngày càng âm trầm, ngay cả các huynh đệ đều bắt đầu sợ hãi ta. Ta xác thực đã thay đổi rất nhiều, ta sợ hãi một ngày không có năng lực bảo hộ, sợ hãi có người phản đối ta thống trị, ta nghĩ năng lực lớn nhất của ta chính là đi làm một minh quân thánh chủ, nhưng rốt cuộc đánh mất chính mình, quên mất rằng làm người cũng cần phải biết vui vẻ."
Mùa hè trong kinh thành khí hậu hợp lòng người, đến buổi tối vẫn có điểm râm mát. Luyến nhân cũng không cho phép Dung Diệp tiến vào trong phòng y, cho nên thời điểm luyến nhân đi vào giấc ngủ, Dung Diệp đều ngồi trên cây trong viện, lẳng lặng nhìn cửa sổ đưa hắn cùng luyến nhân ngăn cách nhau.
Gió thổi, luyến nhân lại buồn ngủ vô độ, đã gần một tháng, y biết ngoài cửa sổ người kia vẫn an vị ở trên cây đối diện nhìn y. Hôm nay, hắn thế nhưng đối với y nói ra sợ hãi trong lòng, không hề tự chủ mà đem sự yếu đuối bại lộ ở trước mặt y. Hẳn là nên tin hắn một lần sao? Luyến nhân rõ ràng biết tâm chính mình đã động. Chính là... Không muốn lại giống như trước, luyến nhân nhẹ nhàng đẩy ra song cửa, nhìn người nọ an vị ở nhánh cây, vị trí kia vừa vặn có thể nhìn đến trong phòng, chỉ cần y mở cửa sổ hắn lập tức thấy được. Bất quá, lúc này hắn đã muốn ngủ. Luyến nhân trầm mặc, hắn ban ngày phải lo quốc sự vất vả, buổi tối lại ngay cả ngủ an ổn cũng không được, y một trận đau lòng, chỉ cần lại xúc động một chút, y sẽ mở miệng gọi hắn vào nhà.
Hoàn hảo, hoàn hảo lý trí chiếm thượng phong. Luyến nhân đẩy cửa rồi đi ra ngoài, hướng về phía tàng cây.
Kỳ thật thời điểm luyến nhân mở cửa sổ Dung Diệp cũng đã tỉnh, hắn trợn tròn mắt nhìn cửa sổ, nhưng là ban đêm quá tối, hắn cũng không thể nhìn thấy xa như vậy, chỉ biết là luyến nhân đứng ở cửa sổ, một lát sau, nghe thấy thanh âm mở cửa, Dung Diệp nghe được lòng chính mình đang đập mạnh từng hồi, không thể tin được chuyện sắp xảy ra, hắn rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, luyến nhân còn chưa có đến, hắn đã leo xuống.
Nhìn đến Hoàng Thượng từ trên cây leo xuống, luyến nhân không hề bày ra một bộ lạnh như băng, chậm rãi đi đến trước mặt hắn: "Vì cái gì?"
Rốt cuộc không thể che dấu tâm tình ưu thương, mày thật sâu nhíu lại, cũng sắp có lệ rơi xuống dưới: "Như bây giờ có ý nghĩa gì?"
Nguyên bản nghĩ đến sẽ nghe được lời nói ấm áp, lại là một chậu nước lạnh dội xuống đầu, Dung Diệp từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên biết cảm giác không biết nói gì để chống đỡ.
"Trở về đi, tội gì phải làm khổ chính mình? Chúng ta đã định không thể nào trở lại như trước."
Nghe được luyến nhân nói ra như vậy, Dung Diệp kích động đứng lên: "Vì cái gì lại nói như vậy, ta biết trước kia ta làm sai rất nhiều chuyện, ta chỉ là muốn..."
"Đủ rồi!" Luyến nhân đánh gãy lời nói của Dung Diệp: "Ngươi là chủ nhân của thiên hạ, là chủ nhân của ngàn dặm non sông này, ngươi nếu muốn hẳn là thiên hạ, là lê dân bá tánh. Nhưng là ta chỉ nghĩ muốn cuộc sống thật yên lặng, chỉ hi vọng làm người thường, ngươi có thể vì giang sơn vì thiên hạ bỏ qua tất cả, nhưng đối với ta mà nói, với ngươi nhà chính là cả thế giới, là của ngươi hết thảy."
Dung Diệp không có phản bác, chỉ nhìn luyến nhân, nghe luyến nhân.
"Ngươi là quân chủ của thiên hạ, thật trùng hợp, tên của ta cũng có chữ "Quân", nhưng là quân cùng quân lại hoàn toàn bất đồng, nhân sinh chúng ta hoàn toàn thuộc hai con đường khác nhau. Hoàng Thượng, ngươi hãy nghe cho kỹ, từ giờ khắc này, quân bất kiến quân." Nói xong, luyến nhân không hề lưu luyến xoay người trở về phòng, để lại Dung Diệp kinh ngạc đứng ở trong viện.
Dung Diệp bật cười.
Nguyên lai thật sự không được, nguyên lai không phải có quyền là có thể mọi chuyện như ý, tình yêu không phải chỉ cần hắn muốn là có thể tìm trở về, tình yêu là phải hai người đứng ở cùng độ cao mới có thể thấu hiểu nhau.
Nghe không còn thanh âm bên ngoài, luyến nhân nằm ở trên giường trằn trọc, ngay cả nói cũng đều đã nói ra, bọn họ sẽ không còn gì liên quan, chặt đứt hoàn toàn triệt để. Thật tốt quá, cuối cùng cũng tự do. Nhưng là, tại sao mặt y lại ướt sũng?
Thời điểm luyến nhân thương tâm hai người hữu duyên vô phận, y thật không ngờ chính là, Hoàng Thượng sở dĩ có thể có được ngôi vị, không phải bởi vì hắn là đứa con cả, không phải bởi vì hắn mệnh tốt, mà là bởi vì hắn có một việc so với người thường kiên cường gấp trăm lần. Quân bất kiến quân ── luyến nhân đem bốn chữ trọng điểm này nói ra, mà Dung Diệp lại tự hỏi quân tự này.
Đột nhiên hôm sau lại có rất nhiều người xuất hiện ở trước cửa Luyến Tâm tú phường, luyến nhân hoàn toàn bị sợ ngây người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook