Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 139: Tầng Hầm



Vệ Anh Hào hôm nay đi làm, căn bản không biết Đào Hoa sinh, phỏng chừng lúc này Đào Hoa cũng không biết.

Đào Hoa còn ở trong phòng ngủ đó!
Tạ Nhất nói với Vệ Anh Hào, hắn mua mâm đựng trái cây rất hữu dụng.

Tổng cộng mười bảy Tiểu Đào Tử, bất quá hiện tại hay rồi, hình như có một đứa "bỏ trốn", chẳng biết đi đâu.

Tạ Nhất hỏi Vệ Anh Hào có thấy qua.
Vệ Anh Hào sửng sốt, nói:
"A nha! Không xong, tôi đã ném vào bao nilon!"
Vệ Anh Hào nhanh đem tất cả đào trong bao nilon ra.

Tiểu Đào Tử đã rửa sạch sẽ, bởi vậy mặt trên sẽ không dơ, đào Vệ Anh Hào mới vừa mua chưa có tẩy rửa, mặt trên là dơ hề hề.

Nhưng Vệ Anh Hào đem Tiểu Đào Tử ném vào bao nilon, Tiểu Đào Tử cũng trở nên dơ hề hề, thoạt nhìn không sai biệt với những quả đào còn lại.
Điểm chết người chính là Vệ Anh Hào mua quả đào cũng đều là nho nhỏ, bởi vậy con trai hoặc con gái của Vệ Anh Hào nằm trong đống quả đào này khó nhìn ra.
Mọi người đem quả đào ra đặt trên bàn phòng khách, từng bước từng bước sờ, từng bước từng bước kiểm tra.
Tạ Nhất sờ đến một quả đào, tựa hồ quả đào sợ ngứa, ở trong lòng bàn tay Tạ Nhất run lên, còn phát ra tiếng cười.

Mọi người sửng sốt, nhanh nói:
"Chính là nó!"
Vệ Anh Hào nhanh cầm lấy quả đào dơ hề hề, dùng khăn giấy lau lau, sau đó bỏ vào mâm đựng trái cây.
Lúc này, Đào Hoa tựa hồ tỉnh ngủ, rốt cuộc từ phòng ngủ ra tới, nhìn thấy mọi người đều ở trong nhà, xoa xoa con mắt nói:
"Ô? Sắp ăn cơm sao?"
Vệ Anh Hào hưng phấn đã quên ăn cơm, chạy tới lôi kéo Đào Hoa đi qua, nói:
"Đào Hoa, em mau xem con chúng ta!"
Đào Hoa căn bản không biết chính mình đã sinh, mê mang nhìn quả đào trên bàn.

Hắn không biết chỉ có đào trong mâm mới là Tiểu Đào Tử, còn tưởng rằng đào trong bao nilon cũng như vậy, kinh ngạc nói:
"Này...!nhiều như vậy? Được mấy kí?"
Tạ Nhất:
"......"
Lần đầu tiên nhìn thấy con lại hỏi được mấy kí......
Đào Hoa cũng là lần đầu tiên kết quả, phi thường tò mò.

Mọi người đem nhóm Tiểu Đào Tử để ra mâm sờ tới sờ lui.

Có Tiểu Đào Tử đặc biệt sợ ngứa, sẽ phát ra tiếng cười khanh khách.

Có Tiểu Đào Tử thích vặn tới vặn lui.

Có Tiểu Đào Tử dứt khoát lăn qua lăn lại.
Dù sao tổng cộng mười bảy Tiểu Đào Tử, quả thực là đông đảo.

Mâm đựng trái cây của Vệ Anh Hào mua phát huy tác dụng.

Hắn chia mấy đứa nhỏ ra, không cần chen chúc, hai ba quả đào một cái mâm, thoạt nhìn đặc biệt...!đáng yêu.
Mấy đứa bé trước mắt diện mạo toàn giống Đào Hoa, quả thực là giống nhau như đúc, một chút đặc tính của Vệ Anh Hào cũng không có.

Bất quá Tạ Nhất cảm thấy giống Đào Hoa rất đáng yêu, nho nhỏ tròn tròn, còn manh manh.

Nếu giống Vệ Anh Hào, vậy chẳng phải là rất đáng sợ sao?
Buổi tối mọi người vây quanh bàn ăn cơm.

Không biết nhóm Tiểu Đào Tử có phải muốn ăn, hay tựa hồ bởi vì mùi thức ăn quá thơm cho nên cũng bị hấp dẫn mà tụ tập gần mép bàn.

Mấy Tiểu Đào Tử lăn đến gần giống như rất muốn ăn cơm.
Đào Hoa liền bế lên một đứa thực không an phận, múc một muỗng canh chuẩn bị thử đút cho Tiểu Đào Tử uống.
Đào Hoa thổi thổi nước canh nóng, cảm giác đã không nóng miệng, liền đưa qua.

Bất quá Tiểu Đào Tử tựa hồ đối với muỗng canh không có hứng thú, lắc lư không uống.
Tạ Nhất nói:
"Có phải không có miệng? Cho nên không thể uống canh?"
Đào Hoa lần đầu tiên làm cha, cũng mê mang, không biết nên cho con ăn như thế nào.

Kết quả lúc này Tiểu Đào Tử nhảy lên, thế nhưng thoát khỏi tay Đào Hoa.

Nó nhảy tới trong tô canh.
"Tỏm!"
Người bên cạnh đều ngây ra.

Tiểu Mao Mao, Trứng Vàng, Tiểu Hắc ngồi gần nhất, tất cả đều bị nước canh bắn vào người.
Tiểu Đào Tử lại hoàn toàn không biết chính mình là người khởi xướng gây họa.

Rơi vào trong tô canh, nó còn cười khanh khách, ở trong tô canh xoay vòng vòng.
Tạ Nhất nhanh nói:
"Nó sẽ không chết đuối chứ? Canh nóng như vậy, sẽ biến thành quả đào luộc!"
Vệ Anh Hào nhanh cầm cái muỗng lớn vớt vớt.

Kết quả Tiểu Đào Tử giống như chơi rất vui vẻ, không có chuyện gì, ở trong tô canh xoay vòng vòng.

Nước canh còn giảm bớt, giống như đôi mắt mọi người xảy ra vấn đề.

Thương Khâu thật ra thập phần bình tĩnh, nói:
"Nó có phải đang uống canh hay không?"
Quả đào uống canh!?
Mọi người là không tin, nhưng Tiểu Đào Tử thật đúng là đã uống canh, uống ừng ực ừng ực.

Chỉ chốc lát sau, nước canh trong tô đều bị Tiểu Đào Tử uống sạch rồi!
Canh này là canh cá đậu hủ, Tiểu Đào Tử uống sạch nước bên trong chỉ còn lại có cá cùng đậu hủ.

HunhHn786 Tiểu Đào Tử đè ở trên cá cùng đậu hủ, thiếu chút nữa khiến đậu hủ nát bét.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Nó...!nó có phải lớn hơn hay không?"
Chỉ cần không phải mắt mù, khẳng định đều có thể nhìn ra được.

Tiểu Đào Tử uống một tô canh, vóc dáng giống như cái bọt biển hút nước, nháy mắt phồng to, lớn hơn một vòng.
Vệ Anh Hào đem Tiểu Đào Tử từ trong tô canh lấy ra, đặt ở bên cạnh những quả đào khác, thật sự nó lớn hơn.

Mấy quả đào khác đều có vẻ nhỏ nhắn khả ái.
Mấy Tiểu Đào Tử còn chưa thể hóa hình người, cơ bản cũng không thể nói chuyện, nhưng rất hiếu động.


Bọn chúng thích nhất là nhảy vào trong chén canh, ở trong chén canh bơi qua bơi lại, lăn qua lăn lại, sau đó uống no rồi lớn lên.

Đương nhiên có Tiểu Đào Tử cũng thích nhảy vào bồn tắm, sau đó đem nước bồn tắm trở thành canh, cũng đều uống sạch sẽ, cũng sẽ to lên.
Bất quá Tạ Nhất thực sự lo lắng, uống nước bồn tắm, Tiểu Đào Tử có thể bị tiêu chảy hay không.

Cho nên từ đó về sau, mọi người đi tắm rửa đều phải khóa cửa, tuyệt đối không cho Tiểu Đào Tử tiến vào.
Đừng thấy mấy Tiểu Đào Tử không có chân, không có tay, tất cả đều là một đám tròn vo, nhưng kỳ thật bọn nó thực hiếu động, đặc biệt thích tụ ở bên nhau ríu rít.

Bất quá bọn nó nói cái gì mọi người nghe không hiểu, như mấy em bé ê a ríu rít giao lưu với loại ngôn ngữ người lớn nghe không hiểu.
Hơn nữa mấy Tiểu Đào Tử thực thích vượt ngục, thường xuyên từ mâm đựng trái cây lăn ra ngoài.

Tạ Nhất đôi khi ngủ tỉnh lại, liền phát hiện trên giường có mấy Tiểu Đào Tử.

Bọn nó còn chui vào trong ổ chăn ngủ ngon lành, quả đào ngủ đến càng đỏ.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm mười bảy Tiểu Đào Tử.

Trong chốc lát mất đứa này, trong chốc lát mất đứa kia chỉ.

Tất cả đều thực hiếu động, không ngừng chạy đi nơi nơi, lại còn có thích chui vào phía dưới sô pha, chui vào trong ngăn tủ này nọ, giống như mấy con mèo con.
Tạ Nhất không có việc gì liền ở nhà chơi cùng mấy Tiểu Đào Tử.

Bất quá Tạ Nhất còn phải đi làm, thời gian còn lại chính là Đào Hoa cùng Vệ Anh Hào trông coi mấy đứa bé quả đào.
Mấy Tiểu Đào Tử nhìn rất giống nhau, mọi người có chút phân không rõ ràng lắm.

Vệ Anh Hào dứt khoát nhờ người làm mấy cái bao giống như loại bao trái cây phòng rơi giập nát, đủ mọi màu sắc, còn ở mặt trên dán nhãn: một, hai, ba, bốn,...!cho đến mười lăm, mười sáu, mười bảy!
Cái này thì tốt rồi, Tiểu Đào Tử cũng có quần áo, lại còn dễ nhận diện.
Tạ Nhất còn phải đi làm, cùng Thương Khâu ra cửa chờ thang máy xuống lầu.

Kết quả duỗi tay sờ túi, tức khắc sờ trúng một Tiểu Đào Tử.

Tạ Nhất tức khắc có chút đau đầu, nói:
"Có kẻ muốn vượt ngục......"
Tạ Nhất nói, liền nghe được trong nhà Vệ Anh Hào kêu:
"Có phải thiếu một đứa hay không! Sao đếm như thế nào số lượng cũng không đúng a.

Bảy đâu rồi, mau trở lại mâm đựng trái cây, ba đang đếm đó!"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất nhanh mở cửa, đem Tiểu Đào Tử đưa cho Vệ Anh Hào ngậm đắng nuốt cay đếm quả đào, lúc này mới đi theo Thương Khâu đi làm.
Hôm nay Thương Khâu có hội nghị, tựa hồ còn rất bận.

Tạ Nhất kỳ thật cũng rất bận, phải đi biệt thự Triệu Càn bố trí hội trường.

Thương Khâu dặn dò Tạ Nhất làm xong gọi điện thoại, đem chìa khóa xe đưa Tạ Nhất.

Tạ Nhất cùng Trần Tư, Đồ Cửu Huyền lái xe đến biệt thự Triệu Càn.
Lúc trước Tạ Nhất cũng hỏi qua Thương Khâu biệt thự Triệu Càn phong thuỷ thế nào.

Thương Khâu cười nói người chết không tồi, người sống sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, đây không phải nói rõ nhà ma sao.

Đồ Cửu Huyền nói:
"Anh xem, em nói không sai mà."
Trần Tư nói:
"Vậy thật kỳ quái, rõ ràng là nhà ma sao Triệu Càn sự nghiệp thịnh vượng như thế? Theo lý mà nói, không phải là sự nghiệp không thuận, tình cảm không thuận sao?"
Đồ Cửu Huyền nói:
"Cái này không biết, có thể là mệnh cứng? Triệu Càn không phải trước kia gọi là Triệu Cẩu Tử sao? Kêu loại tên này, mệnh hình nhau thực cứng đi?"
Tạ Nhất không hiểu phong thuỷ, bất quá Thương Khâu nói không cần ở chỗ Triệu Càn quá lâu, Tạ Nhất quyết định tốc chiến tốc thắng, bố trí xong rồi chạy nhanh đi.
Thời điểm bọn họ đến, Triệu Càn tựa hồ không ở nhà, lúc này Triệu Càn ở công ty, trong nhà chỉ có người hầu, cũng không có vợ Triệu Càn.

Người hầu dẫn bọn họ tới chỗ bố trí hội trường, nói:
"Tiên sinh, mấy vị có thể tùy tiện, có cần cái gì chỉ cần nói cùng tôi là được."
Người hầu thập phần cung kính, mấy người Tạ Nhất đều ngượng ngùng.

Bọn họ muốn một ít vật liệu, bắt đầu bố trí hội trường.

Kỳ thật triển lãm không có bố trí nhiều, bất quá Triệu Càn muốn phong cách phô trương giàu sang, có nhiều tiền nhiều tiền nhiều tiền, cho nên bọn họ liền dán một ít áp phích trang trí huy hoàng là được.
Ba người bố trí một chút, cảm giác tổng cộng cần hai ngày.

Hôm nay một ngày, ngày mai một ngày liền có thể bàn giao công trình.

Ba người tay chân lanh lẹ, vừa nói giỡn, vừa bố trí.
Tạ Nhất muốn đi toilet liền đi ra, người hầu vừa lúc thấy được Tạ Nhất, cười nói:
"Tạ tiên sinh, có cái gì có thể trợ giúp ngài không?"
Tạ Nhất nói:
"Tôi muốn đi toilet, không biết ở phương hướng nào?"
Người hầu đi phía trước dẫn đường, đến cách đó không xa liền có toilet.

Vừa lúc ở bên cạnh tầng hầm có bậc thang đi xuống.

Toilet phi thường rộng, thực xa hoa, bên trong bố trí cũng tương đương đối xa xỉ.

Người hầu dẫn Tạ Nhất đến nơi, thực mau liền rời đi, còn Tạ Nhất vào toilet.
Tạ Nhất đi WC, ra rửa tay.

Lúc trước đi nghỉ phép ở khách sạn, đã gặp qua vòi nước đầu hổ, hơn phân nửa dùng cho bồn tắm, hoặc là suối nước nóng linh tinh.

Thật đúng là chưa thấy qua trong bồn rửa tay cũng vòi đầu hổ, quả thực giàu tới cảnh giới cao rồi.
Tạ Nhất rửa tay.

Liền ở ngay lúc này, đột nhiên nghe được âm thanh làm Tạ Nhất giật mình.
"Hu hu hu......"
Tạ Nhất giật mình, nhanh quay đầu lại xem.

Phía sau cũng không có người, trong gương cũng nhìn không thấy ai, nhưng âm thanh như tiếng khóc, đặc biệt đáng thương, đặc biệt bất lực...
Tạ Nhất đóng lại vòi nước, lau khô tay, từ toilet đi ra.

Sau khi đi ra tiếng khóc liền lớn hơn nữa, càng rõ ràng, Tạ Nhất không khỏi nghiêng đầu xem.

Thì ra tiếng khóc là từ phía dưới hầm truyền lên.

Tạ Nhất tức khắc có chút ớn lạnh.
Lần trước ở chỗ này cũng nghe được tiếng khóc, có người khóc thút thít, âm thanh rất nhỏ, nhưng thực bất lực.

Tạ Nhất nghe ra hẳn là một người không lớn.
Nơi này có trẻ con sao? Nếu không phải trẻ con, kia rất có thể là quỷ quái......
Tạ Nhất có chút do dự, không dám tùy tiện đi xuống xem.

Huống hồ nơi này là nhà người khác, tự mình đi đến tầng hầm cũng không tốt.
Khi Tạ Nhất nhìn nhìn bậc thang đi xuống tầng hầm, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, có người đi tới.

Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Triệu Càn.
Triệu Càn không biết khi nào đã trở về, phẫn nộ nhìn Tạ Nhất, nói:
"Cậu ở chỗ này làm cái gì, tầng hầm là không cho phép người ngoài đi vào!"
Tạ Nhất nói:
"Ngượng ngùng Triệu tiên sinh, tôi vừa rồi đi toilet, chỉ là đi ngang qua nơi này, cũng không có muốn đi xuống."
Triệu Càn thoạt nhìn thập phần khẩn trương, nói:
"Đó là tốt nhất, mau trở về làm việc của mình đi!"
Tạ Nhất có điểm không quen nhìn thái độ của hắn.

Bất quá khách hàng là thượng đế, dứt khoát phải nhịn.

Tạ Nhất chuẩn bị trở về tiếp tục bố trí hội trường.

Khi Tạ Nhất quay đầu, Triệu Càn đột nhiên nói.
"Cậu chụp bả vai tôi làm gì!?"
Tạ Nhất phải rời đi, đưa lưng về phía Triệu Càn, căn bản không có chụp vai của hắn.

Nghe được Triệu Càn nói chuyện, Tạ Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, tức khắc hút một ngụm khí lạnh.
Không vì cái gì khác, bởi vì trên vai Triệu Càn thế nhưng có một bàn tay!
Xương tay rõ ràng là tay của phái nam.

Trên bàn tay đầy gân xanh, có hoa văn chằng chịt, thoạt nhìn như bùa chú nguyền rủa.

Đó là một bàn tay đáng sợ, càng miễn bàn là bàn tay bị đứt còn chảy máu tươi.

Quả thực giống như là bàn tay quỷ.

Mà Triệu Càn lúc này đang bị bàn tay quỷ nắm bả vai!
Triệu Càn cũng quay đầu nhìn Tạ Nhất, còn lắc vai một chút, nhưng không có ném rớt bàn tay trên vai.

Lúc này Triệu Càn cũng thấy được hai tay Tạ Nhất rủ xuống, cũng không có chạm vào hắn.

Mà lực trên vai Triệu Càn lại không có giảm bớt.

Triệu Càn tức khắc hoảng sợ, chậm rãi quay đầu nhìn bả vai, tức khắc cũng hút khí thật mạnh.
Hắn xem rành mạch, hơn nữa khoảng cách rất gần.

Trên vai hắn thế nhưng có một bàn tay nổi đầy gân xanh, giống như có thể dùng lực bóp nát vai của hắn bất cứ lúc nào.
"A a a a a a!!!"
Triệu Càn rống lớn, liền muốn té xỉu, vội vàng điên cuồng lắc lư bả vai, nhưng mà căn bản vô dụng.

Triệu Càn gào thét lớn:
"Cứu mạng!! Cứu mạng...!mau giúp tôi lấy nó xuống dưới!! Cứu...!cứu tôi!!!"
Tạ Nhất trong nháy mắt đều ngốc.

Tạ Nhất không phải thiên sư, không phải người đuổi ma, nhìn thấy một bàn tay quỷ, Triệu Càn còn bảo lấy xuống dưới, Tạ Nhất cũng không biết lấy như thế nào.
"Xoảng!!!"
Trong nháy mắt, đèn trên đỉnh đầu còn tắt, đột nhiên không hề có dấu hiệu cúp điện.

Bốn phía nháy mắt tối đi rất nhiều, tiếng khóc tựa hồ cũng phóng đại theo bóng tối.
Tuy rằng bốn phía tối đi, nhưng hiện tại chung quy là ban ngày, hơn nữa gần giữa trưa, cho nên bên ngoài ánh sáng vẫn là thực đủ.

Tạ Nhất có thể mơ hồ nhìn thấy bàn tay trên vai Triệu Càn gắt gao chế trụ bả vai Triệu Càn.
"Làm sao vậy? Tiên sinh?"
"Tạ Nhất?!"
"Tạ ca, anh ở nơi nào a!?"
Tựa hồ là Trần Tư và Đồ Cửu Huyền, còn có người hầu nghe được bên này có động tĩnh, lập tức chạy tới.

Bất quá bởi vì chung quanh có điểm u ám, bọn họ nhìn không rõ lắm.

Đặc biệt là Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền xa lạ nơi này, sốt ruột hoảng hốt đi thực dễ dàng đụng vào đồ vật.
Người hầu nghe thấy Triệu Càn rống to cũng sợ hãi.

Đồ Cửu Huyền vội vàng nói:
"Có nguồn điện dự phòng hay không?! Mau mở lên!"
Người hầu lập tức nói:
"Có có có! Điện dự phòng ở phía trên tầng hầm!"
Bọn họ đang nói chuyện, Triệu Càn không ngừng giãy giụa, kết quả liền nghe được âm thanh va chạm.
"Bịch bịch bịch!!"
Còn có tiếng Triệu Càn kêu thảm thiết.
"A a a a.

"
Triệu Càn thế nhưng không xong, theo bậc thang trực tiếp lăn xuống dưới, phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
Mọi người đều hoảng sợ, lúc này cũng không rảnh lo cái gì, chạy nhanh tới chỗ tầng hầm.
Triệu Càn từ bậc thang lăn xuống, thiếu chút nữa bị tàn phế, đầu bị va đụng máu tươi chảy ra.
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền từ phía sau xông tới, liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Nhất, nói:
"Tạ Nhất, anh không có việc gì chứ?!"
Tạ Nhất nói:
"Tôi không có việc gì, Triệu Càn lăn xuống dưới rồi! Trên vai hắn có một bàn tay."
"Bàn tay?"
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền đều có chút kinh ngạc.
Mọi người nhanh chạy xuống tầng hầm xem Triệu Càn rốt cuộc có ngã chết hay không.

Thời điểm bọn họ xuống tới, liền nhìn thấy Triệu Càn nằm liệt bên cạnh cầu thang, trên mặt đất thật nhiều máu.

Đầu hắn chảy nhiều máu, giống như có bò dậy không nổi.

Bất quá bàn tay thế nhưng đã không thấy.
Người hầu chạy đi mở nguồn dự phòng.
Tức khắc có điện, đèn sáng lên, toàn bộ tầng hầm, còn có trên lầu truyền đến ánh sáng ngời, tối tăm nháy mắt bị ánh sáng thay thế.
Mọi người hướng bốn phía nhìn, căn bản không có bàn tay nào, không biết khi nào đã biến mất không thấy.

Không gian tầng hầm có chút chật chội, trừ cái này ra, cũng không có cái gì khả nghi.

Mà tầng hầm có hành lang hẹp dài, hai bên có mấy cái phòng.

Hành lang rất sâu rất dài, loại không gian cho người ta cảm giác hoảng hốt chật chội, rất áp lực.

Tạ Nhất nhìn trái nhìn phải, tiếng khóc cũng không nghe thấy.

Vừa mới rồi rõ ràng là từ tầng hầm truyền đến, nhưng lúc này không nghe thấy.
Triệu Càn ngã trên mặt đất, đau miệng ai ui ai ui.

Người hầu chạy nhanh tới, đem Triệu Càn nâng dậy tới.

Triệu Càn mắng.
"Các người, mẹ nó, vừa rồi làm gì!? Tôi cho các người tiền, cho các người ăn cơm, không phải để các người là phế vật! Ai ui......!Đau chết mất......"
Triệu Càn hùng hùng hổ hổ, thực mau đã được người hầu đỡ đi rồi.

Mấy người Tạ Nhất cũng từ tầng hầm đi ra.

Người hầu nhanh đi kiểm tra mạch điện, kết quả thực bình thường, căn bản không có đứt cầu dao, hết thảy đều nguyên vẹn.

Vừa rồi nguồn điện cũng là bình thường, không biết vì cái gì đột nhiên liền cúp điện.
Bởi vì Triệu Càn đã bị kinh hách, cho nên hôm nay không muốn để người ngoài ở nhà mình, mấy người Tạ Nhất giữa trưa liền rời biệt thự Triệu Càn.

Trần Tư lái xe, nói:
"Triệu Càn này, sợ không phải trong lòng có mờ ám chứ? Hắn vừa mới gặp sự tình không thể tưởng tượng, kết quả đem người đuổi đi.

Nếu là tôi gặp được quỷ, tôi hận không thể trong nhà nhiều thêm nhân khí mới đúng vậy."
Tạ Nhất cảm thấy cũng đúng.

Triệu Càn không cho người đi tầng hầm, thoạt nhìn tầng hầm cất giấu thứ gì khó lộ ra.

Còn nữa, trong nhà Triệu Càn có quỷ, hơn nữa quỷ chỉ công kích Triệu Càn, lúc ấy Tạ Nhất ở bên cạnh, khoảng cách rất gần, nhưng bàn tay cũng không có công kích Tạ Nhất.

Tuy rằng bàn tay thoạt nhìn hung ác, hơn nữa có rất nhiều nguyền rủa, nhưng thoạt nhìn cũng không có ý xấu, cũng không biết có phải Tạ Nhất ảo giác hay không.
Mọi người lái xe trở về, vốn dĩ tính toán hai ngày liền làm xong sự tình, kết quả Triệu Càn nháo, phỏng chừng phải kéo dài đến ngày thứ ba.
Thương Khâu nghe nói Tạ Nhất hôm nay gặp quỷ, tựa hồ có chút không yên tâm, nhờ Tống Tịch làm cho Tạ Nhất làm một cái bùa hộ thân đặt ở trên người, để tránh gặp được cái gì nguy hiểm.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu tan tầm trở về nhà.

Bọn họ mở cửa liền nhìn thấy Trứng Vàng ngồi ở trên sàn nhà, em trai Hàn Lâm Nhiễm cũng ngồi ở bên cạnh, đồng thời còn các "em" khác.

Thế nhưng chính là nhóm Tiểu Đào Tử.
Trứng Vàng có thể là vừa mới mang đám em này đi chơi bùn, tất cả đều dơ hề hề.

Hàn Lâm Nhiễm bàn tay đều là bùn, ngay cả nhóm Tiểu Đào Tử cũng như đã lăn qua bùn.

Trứng Vàng còn đầy đầu đầy cổ đều là bùn, tay chân mũm mĩm cũng là bùn.
Thương Khâu tức khắc nheo mắt, liền muốn phát điên.

Trứng Vàng tựa hồ chú ý tới ánh mắt ba ba, tức khắc nhảy lên, liền chạy hướng phòng tắm trốn.

Hàn Lâm Nhiễm cùng một đám quả đào cũng đều nhảy lên đuổi theo đại ca.

"Lộc cộc lộc cộc" tất cả đều vọt vào phòng tắm đi tắm rửa.
Nhóm Tiểu Đào Tử nhảy vào bồn tắm giống như sủi cảo cho vào nồi, từng cái từng cái "tỏm tỏm tỏm", thanh âm đặc biệt thanh thúy.
Tạ Nhất chạy nhanh vào phòng tắm, nói cho nhóm Tiểu Đào Tử đây là nước tắm, ngàn vạn lần đừng uống sạch.

Tiểu Đào Tử tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng một đám nhảy lên nhảy xuống, tựa hồ đang gật đầu.
Tạ Nhất bận rộn một ngày, buổi tối có chút mệt mỏi, ăn cơm, tắm rồi, chuẩn bị ngủ sớm một chút.

Từ phòng tắm ra, lên giường, thực mau Tạ Nhất liền nhìn thấy Thương Khâu trở về phòng.

Bởi vì phòng hai người phân chia bằng tường kính trong suốt, cho nên Tạ Nhất xem chính là rõ ràng.
Tạ Nhất nằm ở trên giường, gác chân, gối đầu lên cánh tay, nhìn Thương Khâu ở trong phòng đi tới đi lui.
Thương Khâu còn chưa có tắm rửa, hắn cởi quần áo, tùy tay ném ở một bên, tựa hồ là muốn đi tắm rửa.

Thế nhưng hắn không có lấy áo ngủ, còn đem quần lót để trên sô pha, trực tiếp vào phòng tắm.
Một lát sau, Thương Khâu từ bên trong phong tắm ra tới, Tạ Nhất tức khắc nheo mắt.
Quả nhiên cái gì cũng không mặc! Hơn nữa phi thường thản nhiên, thật như muốn khoe thân!
Hắn trực tiếp từ phòng tắm đi ra, thoải mái hào phóng, căn bản không thèm để ý bên kia tường kính, đặc biệt hào phóng phô diễn cho Tạ Nhất nhìn chính mình.
Tạ Nhất huyệt Thái Dương nhảy nhảy, nghĩ thầm.
Thương Khâu khẳng định là cố ý!
Thương Khâu phô diễn chính mình, thong thả ung dung tròng áo ngủ, lúc này mới lên giường, sau đó lấy ra điện thoại di động xem.
Tạ Nhất không biết hắn đang xem cái gì, bởi vì tuy rằng là tường kính trong suốt, nhưng Thương Khâu không để màn hình di động đối diện bên này.

Thương Khâu xem trong chốc lát, nhíu lại mi, còn rất nghiêm túc.

Tạ Nhất cảm thấy thật sự tò mò, liền gửi cho hắn một cái tin tức.
Tạ Nhất: đang làm gì đó?
Thương Khâu nhìn đến tin nhắn, cười một tiếng, cũng cho phản hồi một cái.
Thương Khâu: đang xem tiểu thuyết của Tiểu Bạch, hôm nay nội dung không tồi, phân lượng cũng thực đủ.
Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc mắt trợn trắng.
Thương Khâu cũng là cái loại không xem tiểu thuyết liền ngủ không yên!
Tạ Nhất thập phần khinh bỉ.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Tạ Nhất cũng mở app Tấn Giang vào trang tiểu thuyết của Tiểu Bạch, chỉ là muốn liếc mắt một cái xem rốt cuộc là cái nội dung gì.
Tạ Nhất mở ra chương mới đăng hôm nay của Tiểu Bạch.

Phân lượng đích xác thực đủ, ước chừng có 10000 chữ.

Tạ Nhất kéo xuống xem nội dung.

Phần đầu ước chừng có một hai ngàn chữ đều thực bình thường, sau đó tiếp tục đi xuống......
Ầm ầm ầm!
Phảng phất có một tàu hảo siêu tốc chạy qua, hơn nữa tiếng còi cuồn cuộn không ngừng, quả thực không thể kinh khủng hơn.
Tạ Nhất xem mặt đỏ tai hồng, tức đến thiếu chút nữa ném văng điện thoại.
Nội dung tiểu thuyết là văn vườn trường lần trước đã đề cập qua.

Như Thương Khâu đã nói, Tạ Nhất về sau cũng biến trở về là nam.

Vốn tưởng rằng không có gì để lo lắng, kết quả hôm nay liền trình diễn 10000 chữ chơi nữ trang.
Tạ Nhất bỏ điện thoại xuống, mắt đã không thể xem tiếp.

Kết quả vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy một màn "đau đôi mắt"!
Thương Khâu một tay cầm di động, hẳn là vẫn đang xem tiểu thuyết, một tay khác đang tự mình vuốt ve an ủi.
Tạ Nhất:
"......"
Hai người cơ hồ không có khoảng cách, chỉ là cách một tường kính trong suốt.

Cái này đánh sâu thị giác, quá chấn động, quả thực không biết xấu hổ.
Tạ Nhất thật sự không thể nhìn.
Không thể trêu vào, còn trốn không nổi sao!
Tạ Nhất chạy nhanh đi phòng khách, làm bộ đi lấy nước uống.

Ở bên ngoài đi lại một chút, sau đó uống xong nước, lúc này mới quay trở về phòng, không biết Thương Khâu bên làm xong chưa.
Tạ Nhất ảo não trở về phòng.

Mới vừa tiến vào phòng đã bị người chặn ngang ôm lên, Tạ Nhất hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thế nhưng là Thương Khâu.

Thương Khâu đem Tạ Nhất để trên vai, liền như vác bao tải.
Tạ Nhất tức khắc đầu váng mắt hoa, nói:
"Làm gì làm gì, thả em xuống dưới!"
Thương Khâu cười cười, thập phần chính nghĩa nói:
"Đọc tiểu thuyết thủ dâm không đủ sảng khoái."
Hắn nói đem Tạ Nhất ném ở trên sô pha, Tạ Nhất nói:
"Từ từ, anh không phải âm khí nặng sao?"
Thương Khâu cười nói:
"Ngẫu nhiên làm một lần không có gì."
Tạ Nhất cảm thấy, chuyện gì cũng bị muộn tao tâm cơ này nói được.
Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, nói:
"Tốt xấu gì cũng lên giường."
Thương Khâu cười nói:
"Anh cảm thấy vừa rồi trong tiểu thuyết có tình tiết làm ở sô pha cũng không tồi, thể nghiệm một chút."
Tạ Nhất:
"......"
Thương Khâu đúng là yêu tinh!
Tạ Nhất ngày hôm sau còn phải đi làm, Thương Khâu cũng là có chừng mực.

Bất quá Tạ Nhất ngày hôm sau liền dậy không nổi, cảm thấy đặc biệt mệt, mí mắt không mở ra được, giống như dính ở bên nhau.
Thương Khâu kêu Tạ Nhất rời giường, đem người ôm vào phòng tắm rửa sạch.

Tạ Nhất lúc này mới hơi chút tỉnh, mơ mơ màng màng đặc biệt nghe lời.
Thương Khâu cười cười, nói:
"Mèo lười, hay hôm nay đừng đi công ty, anh cho em nghỉ phép."
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu nói:
"Thôi, không đi công ty ở nhà cũng không làm gì, vẫn là đi công ty thôi."
Tạ Nhất qua loa ăn sáng, cũng không muốn ăn, vừa ăn thiếu chút nữa ngủ rồi.

Ăn một mẩu bánh mì, bản thân là muốn uống sữa bò, nhưng Tạ Nhất thật sự uống không vô, đột nhiên cảm thấy sữa bò đặc biệt tanh, cũng không biết vì cái gì.
Thương Khâu mang theo Tạ Nhất ra cửa.

Ở trên xe Tạ Nhất còn ngủ một giấc, cảm giác mơ mơ màng màng liền đến công ty, thời điểm tiến vào văn phòng thiếu chút nữa đầu đánh vào bình phong.

Vẫn là Trần Tư tay mắt lanh lẹ kéo Tạ Nhất một phen.

Trần Tư cười nói:
"Tạ ca, đêm qua không làm chuyện tốt nên hôm nay mệt như vậy phải không?"
Đích xác không làm chuyện tốt, thật đúng là bị Trần Tư nói trúng!
Hôm nay có họp thường kỳ, họp xong bọn họ còn phải đi biệt thự Triệu Càn bố trí hội trường.
Trong khi họp thường kỳ Tạ Nhất liền ngủ rồi.

Hồng trưởng phòng đơn giản nói về thành tích gần đây.

Tạ Nhất ngủ đến đặc biệt ngon, thiếu chút nữa ngáy khò khò......
Chờ họp thường kỳ kết thúc, mọi người đều tan, có người động ghế dựa, Tạ Nhất lúc này mới tỉnh lại, nói:
"Đúng rồi đúng rồi! Vào họp.....!"
Trần Tư:
"......"
Đồ Cửu Huyền:
"......"
Trần Tư bất đắc dĩ nói:
"Đã họp xong, Trưởng phòng không điểm danh anh, không cần lên tiếng."
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, nói:
"Họp xong rồi, hôm nay rất nhanh."
Trần Tư mắt trợn trắng.
Hồng trưởng phòng lảm nhảm nói một tiếng rưỡi, đây còn nhanh? Là Tạ Nhất ngủ đến quá ngon thôi!
Mọi người đi ra, chuẩn bị đi biệt thự Triệu Càn.

Đồ Cửu Huyền lái xe, tránh cho Tạ Nhất lái xe nửa đường ngủ rồi, lại đụng vào cột điện.
Hôm nay ba người đến biệt thự, Triệu Càn cũng không ở nhà, phỏng chừng là đi làm.

Người hầu tiếp đãi bọn họ, dẫn bọn họ đi tiếp tục bố trí HunhHn786.
Bọn họ đang bố trí hội trường, liền nghe được người hầu nói:
"Tiên sinh, ngài đã trở lại."
Tạ Nhất vừa nghe, thì ra Triệu Càn đã trở lại.

Bất quá Triệu Càn chưa có lộ mặt, bọn họ đã nghe được tiếng giày cao gót.

Vốn tưởng rằng là vợ Triệu Càn, chính là thiên kim tiểu thư kia.

Kết quả cũng không giống phải.
Triệu Càn cùng một người phụ nữ tiến vào phòng khách chính.

Hội trường hẳn là bên cạnh phòng khách, nghe còn rất rõ ràng.

Triệu Càn nói:
"Bảo bối ơi! Em muốn anh chết à! Mụ già thúi mấy ngày nay trông coi thực nghiêm, anh cũng chưa thời gian đi tìm em.

Hôm nay cô ta không trở về, chúng ta chơi thả ga đi!"
Một giọng nữ nói:
"Anh xấu lắm, bắt người ta làm tình nhân! Không cần người ta sao! Anh nói anh nói, khi nào cùng người đàn bà hung ác kia ly hôn.

Anh không phải nói cưới người ta sao!?"
Triệu Càn nói:
"Ai nha, ly hôn thực phiền toái!"
Người phụ nữ làm nũng nói:
"Không cần! Người ta muốn mỗi ngày cùng anh ở bên nhau.

Cái người đàn ba hung dữ luôn là vướng bận.

Thật là, không cần người ta sao!"
Tạ Nhất nghe nổi da gà, nói:
"Thì ra Triệu Càn không chỉ là lưu manh, còn là tra nam."

Triệu Càn có thể có hôm nay, có thể nói là ít nhiều nhờ vợ hắn.

Nếu không phải bởi vì Triệu Càn làm con rể nhà giàu, sao có thể có sự nghiệp hôm nay?
Triệu Càn không có khả năng ly hôn.

Dù sau ly hôn, tài sản phải chia hai phần, phỏng chừng Triệu Càn luyến tiếc những tài sản đó, kẻ có tiền ly hôn là thực tốn kém.
Tạ Nhất chậc chậc hai tiếng, nói:
"Triệu Càn quả nhiên là tra nam."
Vừa nói, đột nhiên vịn cửa sổ, nói:
"Có trò hay nhìn."
Trần Tư bát quái nói:
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
Cửa sổ hội trường đối diện vườn hoa, có thể nhìn thấy một chiếc xe hơi tiến vào, là xe thể thao màu đỏ xe sàn xe rất thấp, tốc độ thực mau.

Xe liền ngừng ở bên ngoài, ngay sau đó cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra một người phụ nữ.
Người phụ nữ thoạt nhìn nổi giận đùng đùng.

Tuy rằng trên mặt mang kính râm to, nhưng cũng không khó nhận ra biểu tình, chói lọi hai chữ.
Bắt gian!
Trên người cô ta đều là hàng hiệu, mang không ít châu báu.

Hơn nữa theo tuổi Tạ Nhất cảm thấy người lái xe thể thao hẳn là vợ Triệu Càn.
Mà xem vẻ mặt vợ Triệu Càn phẫn nộ, nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là từ bên ngoài gấp trở về, phỏng chừng là nghe được tin tức cho nên cố ý trở về.
Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền cũng thấy được vợ Triệu Càn, nhướng mày.

Đồ Cửu Huyền cười nói:
"Người phụ nữ này tướng mạo thực hung hãn a, khẳng định là không dễ chọc."
Bọn họ nói, người phụ nữ đã từ cửa lớn đi vào tới, giày cao gót phát ra âm thanh "lộc cộc".
Vợ Triệu Càn nhanh chóng vọt vào tới, mà Triệu Càn cùng tiểu tình nhân còn đắm chìm trong vui sướng vì hôm nay vợ hắn không trở về nhà, quấn quýt hôn hít nóng bỏng.
"Bốp!!"
Vợ Triệu Càn vọt vào tới, đem túi xách vung lên.

Tiểu tình nhân căn bản không nghĩ tới sẽ cùng chính thất oan gia ngõ hẹp, hơn nữa vừa vặn bị bắt tại trận.

Bị túi xách Hermès đánh vào trên mặt, tiểu tình nhân tức khắc kêu to.
"A!!"
Tạ Nhất nheo mắt.
Túi Hermes, thể tích không nhỏ, trên mặt còn có gắn đinh tán, thoạt nhìn rất nặng, phỏng chừng đánh vào sụp mũi.
Triệu Càn y phục không chỉnh tề, đột nhiên thấy được vợ mình, hoảng sợ, chấn kinh nói:
"Này......!Này......!Em như thế nào đã trở về?!"
Vợ Triệu Càn cười lạnh nói:
"Tôi như thế nào đã trở về!? Tôi không trở về, anh liền cùng tiện nhân lêu lổng phải không! Giỏi a! Giỏi a! Các người!"
Tiểu tình nhân bị đánh, trên mặt bị rách một đường, vội vàng lấy ra gương xem, kêu to nói:
"Cái bà già này!! Bà cũng dám đánh tôi! Đồ tiện nhân!"
Vợ Triệu Càn tức giận nhìn tiểu tình nhân, nói:
"Tao đánh mày?! Tao xé rách miệng mày đó! Mày mới là tiện nhân! Làm cái gì không làm, một hai phải làm gà! Làm tiểu tam! Tao hôm nay liền cho mày biết lợi hại!"
Nói xong cô ta trực tiếp xông lên.

Phải nói một bà cô đanh đá cùng tiểu tình nhân nháy mắt đánh túi bụi.
Triệu Càn tựa hồ có chút trợn tròn mắt, đứng ở tại chỗ không biết làm sao bây giờ.

Hai người phụ nữ đánh nhau.

Tiểu tình nhân túm bình hoa bên cạnh liền đập vào vợ Triệu Càn, xuống tay cũng là tàn nhẫn ác độc.
Vợ Triệu Càn tránh thoát, xách lên giày cao mười hai centimet, hướng mặt tiểu tình nhân nện xuống.
Ba người Tạ Nhất ghé vào khung cửa nhìn ra bên ngoài.

Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng, nói:
"Cái này...!Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?"
Trần Tư cũng nói:
"Có thể xảy ra án mạng hay không? Hay là...!Báo cảnh sát đi?"
Đồ Cửu Huyền nói:
"Hẳn là......!Không có việc gì?"
"A a a a! Mày cũng dám đánh tao!! Cái con điếm không biết xấu hổ!"
"Cái con đàn bà không thể sinh!! Chiếm hầm cầu không rút nước! Cả con cũng không có biện pháp sinh cho Triệu Càn, còn là phụ nữ cái gì?"
"Giỏi a! Mày dám mắng tao?! Tao hôm nay liền xé rách miệng thúi của mày!! Để mày không có biện pháp câu dẫn đàn ông!"
"Còn muốn đánh! Cái bà lão này!"
Hai người dị thường điên cuồng, đánh nhau không buông, không ngừng giật tóc đối phương.

Triệu Càn lúc này mới phản ứng lại, nhanh hô to:
"Nhìn cái gì!! Mau tới đem bọn họ tách ra!"
Bên cạnh người hầu sợ tới mức đều trợn tròn mắt.

Triệu Càn vừa nói, lúc này bọn họ mới tỉnh mộng, chạy nhanh tới nói.
"Bà chủ.

Bà chủ đừng đánh! Đừng làm bà chủ bị thương!"
Vợ Triệu Càn quá tức giận, nhất định phải đánh.

Hai người phụ nữ đánh một đường từ phòng khách đánh tới hành lang, người hầu luôn hô to.
"Đừng đánh, đừng đánh!"
Hai người đánh túi bụi.
"Bốp!!"
Tiểu tình nhân đẩy vợ Triệu Càn một cái.

Vợ Triệu Càn đột nhiên bị đẩy ngã về phía sau.

Vừa lúc bọn họ đứng ở cửa tầng hầm, tiểu tình nhân phỏng chừng cũng là cố ý.
"Á!"
Vợ Triệu Càn hét to một tiếng, một chút ngã về phía sau.

Cô ta đột nhiên duỗi tay quơ quơ bắt được tiểu tình nhân.

Tóc tiểu tình nhân bị vợ Triệu Càn túm chặt, cũng hô to.
"A!!"
Hai người liền theo bậc thang lăn xuống.
Triệu Càn thấy vậy nhanh chạy đến kéo bọn họ, kết quả Triệu Càn cũng là la lên một tiếng, liền nghe được âm thanh như ba quả bóng lăn xuống dưới.
Đám người hầu hô to:
"Bà chủ! Tiên sinh!"
"Mau mau, đi xuống nhìn xem có chuyện gì hay không!"
"Mau đi kêu bác sĩ lại đây!"
Mấy người Tạ Nhất cũng lắp bắp kinh hãi.

Không nghĩ tới đánh nhau còn ngã xuống hầm, bọn họ vội vàng cũng qua hỗ trợ.
Ba người theo thang lầu chạy xuống.

Triệu Càn cùng vợ Triệu Càn và tiểu tình nhân đều mặt mũi bầm dập.

Triệu Càn trực tiếp ngất đi rồi, vợ Triệu Càn cùng tiểu tình nhân ngã trên mặt đất còn đánh nhau, không ngừng đánh đối phương.
Người hầu chạy nhanh đem Triệu Càn nâng dậy, thoạt nhìn cánh tay gãy xương.

Bác sĩ gia đình cũng chạy nhanh tới.

Bên kia vợ Triệu Càn cùng tiểu tình nhân còn đánh nhau, căn bản không để ý tới Triệu Càn hôn mê.
Mấy người Tạ Nhất đi khuyên can, nhưng hai người phụ nữ đánh tới phảng phất trời sụp đất nứt, giống như vẫn luôn muốn đánh tới địa cầu nổ tung.
"Mày, tiện nhân này!! Con đàn bà xấu xa!! Mày thế nhưng câu dẫn chồng người khác! Không biết xấu hổ!! Đê tiện!!"
"Cái bà già này! Cả trứng cũng sinh không ra!! Có tư cách gì mắng chửi người khác.

Chính là bởi vì có người vợ sinh không được con như bà, chồng mới đi bên ngoài tìm phụ nữ khác.

Vợ sinh không được con, chồng mới đi ra ngoài ăn vụng!"
Tạ Nhất trợ trắng mắt.
Đây là lý luận gì?
Bọn họ đang khuyên, Tạ Nhất đột nhiên liền nghe được tiếng khóc, dọa bị sốc.

Tiếng khóc kia thực yếu ớt, nhưng Tạ Nhất nghe rành mạch, tính xuyên thấu rất cao, chính là từ chỗ sâu của tầng hầm truyền đến.
Tạ Nhất đột nhiên kinh ngạc, lông tơ phía sau lưng đều dựng đứng.

Hướng bốn phía nhìn nhìn, Tạ Nhất thấy những người khác hình như không có nghe được, còn đang không ngừng khuyên can hai người đánh nhau.
"Đừng đánh!"
"Đừng đánh!"
"Tiên sinh cánh tay bị gãy xương, bà chủ! Bà chủ đừng đánh!"
"Tôi muốn giết tiểu tam này!"
"Bà già sinh không được con!"
Bên trong âm thanh ồn ào, Tạ Nhất vẫn cứ nghe thấy tiếng khóc, giống như là thiếu niên khóc, thập phần đáng thương, lộ ra sự bất lực.
Tạ Nhất nhìn nhìn bốn phía, không biết tiếng khóc là từ phòng nào truyền đến.

Mà tầng hầm hai bên hành lang có rất nhiều phòng, cửa phòng đều đóng chặt.

Theo lý mà nói tiếng khóc hẳn là bị hạn chế khó nhận ra, nhưng tiếng khóc này thực rõ ràng, hơn nữa lực xuyên thấu mười phần.
Tiếng khóc còn vang lên, lúc này đột nhiên có giọng nói:
"Anh có thể nghe thấy tiếng tôi sao?"
Tạ Nhất cả kinh, lại nhìn nhìn bốn phía.

Tiếng khóc thút thít, hẳn là của một người nhỏ tuổi.

Giọng nói lại vang lên.
"Anh...!Anh hình như có thể nghe thấy tôi nói chuyện."
Tạ Nhất cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Không......!Không phải có chút, là phi thường không thể tưởng tượng.
Bên kia một mảnh hỗn loạn, nhưng thật ra cho Tạ Nhất điều kiện có lợi.

Tạ Nhất chậm rãi lui hai bước, kéo ra khoảng cách với đám đông, thấp giọng hỏi:
"Là ai đó?"
"Ô.....!Anh thật sự có thể nghe thấy tôi nói chuyện."
Tạ Nhất không có nghe trả lời, lại lặp lại câu hỏi:
"Là ai đó? Cậu ở nơi nào?"
Giọng nói thiếu niên vang lên:
"Tôi......!Tôi không biết."
Tạ Nhất nhíu nhíu mày, đứa nhỏ này tựa hồ trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia.
"Tôi không nhớ rõ chính mình là ai.

Tôi cũng không biết chính mình ở nơi nào....!Rất tối.

Nơi này rất tối, tôi sợ hãi."
Tạ Nhất nghe giọng nói, tim đập mãnh liệt.
Đây rốt cuộc là người hay quỷ? Nói chính mình sợ hãi, như vậy hẳn là không có uy hiếp.

Nhưng lại không bài trừ khả năng là quỷ đang thả mồi câu.
Giọng nói lại cất lên.
"Tôi sợ hãi, nơi này rất tối, anh có thể mang tôi đi ra ngoài không? Tôi...!Tôi sợ hãi...!Hu hu..."
Âm thanh phát ra run run, sau đó lại tiếng khóc..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương