Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 11: Lông chim vàng

Tạ Nhất mấy ngày nay đều ở tại nhà Thương Khâu. Bất quá cũng không ăn nhờ ở đậu, việc cơm nước đều là Tạ Nhất thu xếp. Thương Khâu thuộc dạng gần như tàn phế trong việc nấu nướng. Nếu để hắn nấu cơm, có khả năng đem căn phòng rất tốt này đốt trụi.

Tạ Nhất ở tại nhà Thương Khâu, nhưng cũng đang tu sửa lại nhà mình. Tuy rằng đó chỉ là căn hộ diện tích 40 mét vuông, nhưng tóm lại đó là nhà mình, Tạ Nhất cũng không thể cả đời ăn vạ Thương Khâu.

Thời gian tu sửa phải mấy ngày, trong khoảng thời gian này vụ án chị Trương còn chưa có giải quyết xong, Tạ Nhất cũng không cần đi công ty làm. Tạ Nhất cùng Thương Khâu mỗi ngày vào buổi chiều tối liền đi đến quán ăn hỗ trợ, sẵn tiện nhìn xem có thể ngẫu nhiên gặp được vị Tổng giám hôn nhân kia hay không.

Khi Tạ Nhất đang chán chết ngồi trong quán ăn, tiếng chuông gió ở cửa vang lên.

“Đinh đinh”

Một vị khách bước vào. Tạ Nhất vốn định đứng lên tiếp đón, kết quả vừa quay đầu, tức khắc thấy được một ông lão mái tóc trắng xoá, mang theo một cái túi, chống quải trượng.

Đó không phải là vị Tổng giám hôn nhân của công ty bảo hiểm kia sao?!

Đôi mắt Tạ Nhất tức khắc sáng lên, một bước xông lên. Thương Khâu còn ngồi, trên tay cũng bị cột đầu dây còn lại. Hắn bất ngờ bị kéo, thiếu chút nữa vấp phải cái ghế ngồi.

Nguyệt Lão đi vào, cười tủm tỉm nói:

“Ai nha, anh bạn trẻ, quán này phục vụ cũng quá nhiệt tình đi. Đừng vội, đừng vội.”

Tạ Nhất nơi nào là phục vụ nhiệt tình, là vội vã muốn Nguyệt Lão cởi sợi dây cột tay mình. Mấy ngày này vẫn cứ kiên trì không ngừng gọi điện thoại cho Nguyệt Lão, mà số điện thoại trên danh thiếp vẫn không thông, mỗi ngày đều là tắt máy.<HunhHn786>

Nguyệt Lão vừa nghe, trợn to mắt nhìn sợi dây đỏ mạ vàng trên tay bọn họ, ngay sau đó ngượng ngùng cười cười, vuốt chòm râu nói:

“À, mấy ngày nay nghỉ phép. Đi làm là đi làm, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi kiên quyết không khởi động máy.”

“……”

“Không có việc gì không có việc gì. Ta đã tới, ta cởi ra cho.”

Tạ Nhất nhanh đưa tay qua để Nguyệt Lão tháo dây tơ hồng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đều không tháo được cái nút này. Nguyệt Lão duỗi tay, nói một câu, cái nút thắt liền mở ra.

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh hỉ.

Động tác của Nguyệt Lão lại dừng, cười tủm tỉm nói:

“Anh bạn trẻ, cậu nghĩ mọi việc đã tốt rồi sao? Mệnh cậu…… Chậc chậc chậc, không tốt, không tốt a. Rõ ràng mùi vị hấp dẫn như thế, rõ ràng là đối tượng tốt để kết hôn lại là thiên sát cô tinh, gần ai là người đó chết. Một khi tơ hồng giải, hai người liền có duyên không phận đó.”

Nguyệt Lão còn tiếc hận thở dài một hơi.

“……”

Tạ Nhất nheo mắt, thiệt tình nghe không hiểu ông lão này nói cái gì.

Nguyệt Lão thấy Tạ Nhất khăng khăng, liền đem tơ hồng cởi ra.

Thương Khâu hoạt động cổ tay mình một chút, nâng tay lên nhìn nhìn. Tay đã khôi phục tự do.

Tạ Nhất còn đang rất cao hứng. Bị trói nhiều ngày như vậy, trời biết bọn họ khi thay quần áo tắm rửa đi ngủ, quả thực đều là xấu hổ. Hơn nữa là hai người đàn ông trưởng thành sẽ ngại ngùng nha. À, đúng ra chỉ có một người ngại ngùng, đó chính là Tạ Nhất. Thương Khâu một chút cũng không ngại. Hắn còn có thói ở sạch không thể không tắm. Vóc dáng cao lớn lại soái, vừa đẹp còn đặc biệt lãnh khốc. Đem hai người ra so sánh thì sẽ khóc thét.

Tơ hồng buột Tạ Nhất cùng Thương Khâu xem như cởi ra, phi thường thuận tiện.

Vừa vặn nhà Tạ Nhất đã sửa chữa xong, liền có thể dọn về. Thương Khâu cũng không có ngăn cản, hai người lại trở về làm hàng xóm.

Thời điểm Tạ Nhất dọn về nhà, Thương Khâu chỉ là thâm ý nói một câu.

“Cậu có thể chất đặc thù, mọi việc nên cẩn thận một chút.”

Từ khi dọn về nhà, kỳ thật Tạ Nhất vẫn nhớ Thương Khâu. Đã liên tục hơn một tuần chưa thấy được Thương Khâu. Có lần Tạ Nhất nấu cơm quá nhiều, còn cố ý đi gõ cửa nhà Thương Khâu. Bất quá Thương Khâu không ở nhà, vẫn luôn không ai tới mở cửa.

Sau đó Tạ Nhất bắt đầu đi làm trở lại, ước chừng có hơn nửa tháng không nhìn thấy Thương Khâu, cũng không thấy được Thương Khâu ở cửa chung cư cho mèo ăn.

Những con mèo đói vẫn luôn kêu meo meo. Tạ Nhất không đành lòng, liền chạy tới cửa hàng tiện lợi mua chút thức ăn. Đến ghế dài trong hoa viên, phía dưới quả nhiên tìm được cái chậu, sau đó Tạ Nhất đem thức ăn đổ vào chậu cho những con mèo ăn.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không cần đi làm, Tạ Nhất cho mèo ăn xong liền đi đến quán ăn. Thứ sáu hẳn là quán mở đến rạng sáng bốn giờ.

Hôm nay tăng ca, đến quán ăn đã 12 giờ đêm, A Lương thấy được Tạ Nhất, chạy nhanh chào đón, cười nói:

“Ông chủ đã tới.”

“Làm sao vậy?”

A Lương gãi cái ót, nói:

“Ông chủ, bên kia có mấy vị khách nói muốn ăn bánh bao quỷ gì đó! Ông chủ… bánh bao quỷ là cái gì? Thực đơn của chúng ta có món ăn này đâu! Đầu bếp cũng không biết làm! Liền chờ ngài tới đây.”

Tạ Nhất tự nhủ.

Sao mình biết cái gì là bánh bao quỷ?! Nghe dọa người.

Quả nhiên có mấy vị khách, mang mũ trùm đầu màu đen, áo choàng đen dài, trên người còn quấn dây xích màu đen, thoạt nhìn như mới từ lễ hội hóa trang đi ra.

Mấy vị khách nói:

“A, lần trước ăn món tôm hùm đất và bánh bao quỷ quá ngon, đến nay vẫn còn thèm. Nhìn thấy thời gian ra ngoài hít thở của chúng ta sắp hết, phải trở về, mỗi ngày chịu mười tám đại hình, nào là móc đôi mắt băm tay giậm chân... Đây đều là việc tốn sức a, phải ăn thật nhiều mới được. Ông chủ cho bánh bao quỷ đi!”

“Ai u, nói ra là ta thèm. Đầu Trâu nói rất đúng!”

Bánh bao quỷ? Đó là bánh bao nướng sao?

Tạ Nhất đã từng đem bánh bao nướng cho khách ăn cùng món tôm hùm đất. Rất nhiều vị khách thích món này. Bất quá chưa thêm vào thực đơn, cũng không phải bánh bao quỷ. Gọi bánh bao quỷ cũng quá dọa người.

Hôm nay không biết ngày mấy, đã qua 12 giờ đêm mà quán ăn rất đông đúc. Quả thực là biển người tấp nập, tất cả bàn đều ngồi đầy, còn phải phát thẻ.

Quán ăn đêm của Tạ Nhất có đôi khi đích xác cũng rất đông, nhưng cũng không khoa trương như vậy. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, số bàn chờ đã lên đến hai mươi mấy rồi.

Tạ Nhất để A Lương tiếp đón khách, chính mình ở cửa phát thẻ.

“Ai u, ngươi cũng tới à!”

“Ngươi cũng tới mà! Hôm nay là ngày cuối được tự do ngao du!”

“Ha ha ha làm ta nghĩ đến ngày cuối cùng hấp hối giãy giụa! Thật là hoài niệm mà!”

“Ngươi đã làm quỷ lâu năm rồi còn gì, xả hơi xong rồi chỉ có thể chờ sang năm lại đi ra.”

“Đúng vậy đúng vậy, cho nên hôm nay nhanh chạy tới ăn bữa tối cuối cùng, trở về âm phủ nào còn có mỹ vị nhân gian để mà ăn!”

“Nói tới mỹ vị nhân gian, ngươi không cảm thấy ông chủ trẻ cũng là mỹ vị nhân gian sao? Ai u mùi hương thơm phức.”

Mí mắt Tạ Nhất giật giật, nâng tay lên ngửi ngửi chính mình.

Mấy vị khách đang nói chuyện phiếm tán gẫu, tựa hồ đặc biệt có tiếng nói chung. Lúc này Tạ Nhất liền nhìn thấy có khách tới.

Đó là một người đàn ông khoảng 35 đến 40 tuổi, trên cằm còn có râu lởm chởm. Nhưng nếu cho rằng hắn là một đại thúc lôi thôi thì sai lầm to rồi. Ông chú này mặc một thân tây trang mang giày da, vẻ mặt nhã nhặn, đặc biệt là cặp mắt sáng rực. Ánh mắt có thể phát ra một khí thế độc đáo.

Tạ Nhất khẳng định đời này chưa thấy qua người nào có khí chất sang trọng như vậy. Mỹ đại thúc này cũng là tới ăn. Tạ Nhất liền chuẩn bị phát thẻ, nào biết vị khách kia cười nói:

“Không cần phiền toái, đó là người quen của tôi, ngồi cùng nhau là được rồi.”

Hắn nói, liền đi vào, đi đến một cái bàn cạnh cửa sổ. Đó là bàn hai người, đang chỉ có một người tuổi trẻ ngồi ăn.

Người trẻ tuổi kia mặc quần áo đơn giản. Thân hình cao lớn, vừa thấy chính là loại có tập thể hình. Một gương mặt chữ điền tuyệt đối là hiếm thấy. Cơ bắp của người này có thể so cùng Thương Khâu. Hắn đang đeo tai nghe. Hắn ngồi một mình, đối diện vừa lúc không có ai, đại thúc liền ngồi xuống.

Người trẻ tuổi vừa ngẩng đầu, tức khắc sửng sốt một chút, ngay sau đó tháo tai nghe xuống dưới, liên thanh hô to:

“Lưu Bang... Lưu lão tặc!?”

Mỹ đại thúc mặc tây trang mang giày da cười tủm tỉm nói:

“Hạng Võ lão đệ, biệt lai vô dạng a?”

Người trẻ tuổi kia tính tình nóng nảy, thiếu chút nữa hất cái bàn, nói:

“Ta cùng với ngươi không đội trời chung, không thể ăn cùng bàn với ngươi, ngươi tránh ra.”

“Lão đệ bình tĩnh, bữa này ta mời được rồi chứ?”

Người trẻ tuổi thấy hắn ăn vạ không đi, hung tợn nói:

“Năm đó ở Hồng Môn Yến, Vũ nên một kiếm chém chết ngươi!”

Đại thúc cười tủm tỉm nói:

“Vậy sao ngươi không làm?”

“……”

Hạng Vũ? Lưu Bang? Hồng Môn Yến? Tạ Nhất có chút hỗn độn. Không phải là Hạng Trang múa kiếm ở bữa tiệc đó sao?

Tạ Nhất cảm thấy mình nhất định là đã đọc qua về Hồng Môn Yến.

Khi Tạ Nhất còn đang hỗn độn, đột nhiên có người vỗ bờ vai. Tạ Nhất quay đầu nhìn, tức khắc đôi mắt sáng lên, nói:

“Thương Khâu?!”

Phía sau Tạ Nhất đứng một người đàn ông thân hình cao lớn, ước chừng cao hơn Tạ Nhất một cái đầu. Vẫn cứ là một thân màu đen, mang bao tay da màu đen, trên lưng có một cái ba lô, bên trong nặng trĩu. Một tay khác của Thương Khâu cầm cái di động màu đen, có dán hình mèo con, còn treo một cái kiếm gỗ đào mini.

Thương Khâu nghe được Tạ Nhất kêu mình, hơi chút gật gật đầu. Tạ Nhất kinh hỉ nói:

“Mấy ngày nay anh không ở nhà sao?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Ừ, đi công tác.”

Hắn lại nói:

“Lấy thẻ.”

Tạ Nhất nghĩ nghĩ, nói:

“Hôm nay người nhiều, phải chờ hơn ba mươi phút mới có chỗ. Chờ sẽ rất lâu, hay anh muốn ăn cái gì cứ nói, trong chốc lát tôi đưa đến nhà anh, dù sao chúng ta cũng là hàng xóm ở sát vách.”

Bên kia mấy vị khách vừa nghe, rất hâm mộ. Có người nói:

“Ai nha tôi cũng muốn là hàng xóm với ông chủ trẻ vô cùng thơm ngào ngạt nha.”

Một người khác cười nói:

“Thôi đi, ông chủ trẻ xinh đẹp sống tốt như vậy có lẽ sống lâu trăm tuổi. Ngươi phải chờ rất nhiều năm mới có thể làm hàng xóm với cậu ấy nha, ha ha ha!”

Thương Khâu nghe xong Tạ Nhất nói, gật gật đầu, đáp:

“Cảm ơn.”

Tạ Nhất nhanh tiếp đón Thương Khâu, đem thực đơn lấy ra, nói:

“Đừng khách khí.”

Thương Khâu chọn một phần tôm hùm đất sốt chua ngọt và cơm, cũng không gọi nhiều, rồi đem thực đơn trả lại Tạ Nhất, liền chuẩn bị đi.

Tạ Nhất tiếp nhận thực đơn.

“Ụych!!”

Trong nháy mắt thế nhưng có người va vào Tạ Nhất, làm thực đơn rơi trên mặt đất. Tạ Nhất bị làm cho lảo đảo. Thương Khâu nhanh duỗi tay đỡ lấy Tạ Nhất.

Tạ Nhất ổn định đã thấy, thế nhưng là một cô gái mặc y phục lụa mỏng, tóc xõa rối tung.

Đây còn không phải là mỹ nữ nợ tiền ăn, để lại hủ tro cốt, tự xưng Tiểu Thiến sao?

Mỹ nữ xông vào, vẻ mặt hoảng loạn, vội vàng bắt lấy Tạ Nhất, hô to:

“Ông chủ! Ông chủ! Cứu mạng a! Mau cứu Tiểu Thiến!”

Tạ Nhất có điểm ngốc, kỳ quái nhìn mỹ nữ.

Tiểu Thiến vội vàng nói:

“Ông chủ, ngài còn nhớ rõ lần trước Tiểu Thiến dùng hủ tro để trả tiền ăn? Có cái lông chim vàng bên trong? Sắp có đại họa! Ông chủ, ngài cứu Tiểu Thiến với!”

Tạ Nhất càng ngốc, cũng nhớ rõ lông chim vàng ở trong hủ tro cốt.

Nhưng có đại họa là cái quỷ gì?

Thương Khâu lúc này nhíu nhíu mày, giơ tay đẩy tay Tiểu Thiến đang bắt lấy Tạ Nhất ra, nói:

“Đi vào rồi nói.”

Tiểu Thiến lập tức đồng ý, nhanh đẩy Tạ Nhất đi vào trong. Tạ Nhất bất đắc dĩ. Ba người vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên, đóng cửa lại. Tạ Nhất nói:

“Chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Thiến lau nước mắt, nói:

“Tiểu Thiến không nhà để về, xin ông chủ thu nhận Tiểu Thiến. Tiểu Thiến nguyện cùng ông chủ cộng tu……”

"Cạch"

Tiểu Thiến chưa nói hết câu, di động của Thương Khâu đặt ở trên bàn phát ra một tiếng vang nhỏ. Kiếm gỗ đào mi ni run lên. Tiểu Thiến tức khắc cũng không dám nói chuyện, tựa hồ thực sợ hãi.

Mà Tạ Nhất chỉ nhìn thấy hình mèo con dán trên di động của Thương Khâu, cảm thấy vật này thật có uy lực.

Sắc mặt Thương Khâu thực lạnh nhạt, mặt vô biểu tình, cũng không có một chút bộ dạng thương hương tiếc ngọc, nói:

“Nói ngắn gọn.”

Tiểu Thiến đáng thương nói:

“Là…… Là như thế này. Cái lông chim vàng là…… là Tiểu Thiến trộm được.”

“Trộm?!”

Tạ Nhất tức khắc mở to hai mắt.

Đồ trộm mà tới đưa cho mình?

Tiểu Thiến nhanh nói:

“Lông chim vàng vốn ở chỗ Thụ Tinh lão lão. Nghe nói đó là Thượng cổ Thần Khí, có từ khai thiên lập địa. Khi Bàn Cổ ngã xuống, mắt trái hóa thành Mặt Trời. Mặt Trời sinh ra con quạ vàng: là Đế Tuấn, Hi Hòa cùng Đông Hoàng Thái Nhất. Nghe Thụ Tinh lão lão nói, lông chim vàng này chính là lông trên cánh của Đông Hoàng Thái Nhất. Thụ Tinh lão lão dựa vào lông chim vàng này tu luyện đến công phu cao, vẫn luôn khống chế oan hồn tiểu quỷ bọn ta. Tiểu Thiến cũng là không chịu nổi bị áp bách phải giúp lão ta làm những chuyện không dám nói ra, bởi vậy mới ra hạ sách này, đi trộm lông chim vàng. Nhưng mà, nhưng mà từ khi đó đến nay Tiểu Thiến vẫn luôn bị ác quỷ đuổi giết, mới nghĩ đến biện pháp đem lông chim vàng đặt ở trong hủ tro cốt, tạm thời đưa cho ông chủ ngài bảo quản. Hiện giờ những ác quỷ lại đuổi tới!”

“Chờ đã, từ từ……”

Tạ Nhất vội vàng giơ tay ngăn lại Tiểu Thiến đang “diễn thuyết” bằng giọng điệu bi ai.

“Thụ… Thụ Tinh lão lão? Đó có phải Hắc Sơn Lão Yêu hay không?”

Tiểu Thiến kinh ngạc nói:

“Công tử thật là giỏi! Hắc Sơn Lão Yêu còn muốn chiếm hữu Tiểu Thiến đó!”

“……”

Tiểu Thiến khóc thút thít nói:

“Cầu công tử, thương hại Tiểu Thiến đáng thương. Lông chim vàng nếu rơi vào tay kẻ xấu, hậu quả không dám tưởng tượng.”

Trong đầu Tạ Nhất trống rỗng, bởi vì không có ý tưởng gì. Bởi vậy cũng không biết, không thể tưởng tượng nổi phải làm sao.

Thương Khâu nghe xong vẫn luôn cau mày, dừng một chút, ngữ khí thực bình đạm nói:

“Ở cùng tôi.”

Tiểu Thiến vừa nghe tức khắc ngượng ngùng, vặn vẹo tay, nói:

“Vị…… Vị đại sư này, ngài… ngài dương khí quá thịnh. Tiểu Thiến nếu ở cùng đại sư thân thể chịu không nổi.”

Tiểu Thiến nói, còn có chút ngượng ngùng cười.

Mí mắt Tạ Nhất nhảy dựng. Nhìn qua Tiểu Thiến ngượng ngùng, lại nhìn qua sắc mặt lạnh như băng của Thương Khâu.

Thương Khâu quay đầu, cũng nhìn qua Tiểu Thiến, biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, nhưng làm Tạ Nhất thấy ra bốn chữ “Rất là khinh thường”

Liền nghe Thương Khâu âm trầm trấn định nói:

“Không phải nói cô, là hắn ở cùng tôi. Cô ở nhà hắn.”

Thương Khâu nói, còn chỉ về phía Tạ Nhất.

Tiểu Thiến và Tạ Nhất:

“……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương