Quái Phi Thiên Hạ
Chương 1625: C1625: Trạm ca bị tính kế

“Kim Tử, ta đi trước xem xem, ngươi đi tìm Tiểu Dương cùng Chi Nam.” Dạ Dao Quang đã thấy Ôn Đình Trạm, lại chỉ có mình Ôn Đình Trạm, cũng không có người khác.

Ôn Đình Trạm cũng không bị khó xử, là được cung kính mời tới tiểu đình, ngồi đối diện với hắn là một lão giả trên dưới năm mươi, khuôn mặt có ba phần giống Hưng Hoa Đế, nhưng ngũ quan cương nghị, ánh mắt sắc nhọn, không cần đoán cũng biết tất nhiên chính là Nam Cửu Vương.

“Ta muốn nguyên thần xuất khiếu, ngươi thủ thân thể ta.” Dạ Dao Quang tìm một nơi bí ẩn, sau khi nguyên thần xuất khiếu, mang theo Tử Linh châu, nhờ Mị Lượng che giấu thân thể nàng, nếu thật sự là người có thể dưỡng ra miêu quỷ, Dạ Dao Quang không thể không cảnh giác.

Dạ Dao Quang dùng Tử Linh Châu che giấu hơn thở, nguyên thần lặng yên không một tiếng động tới gần tiểu đình tử, bên ngoài đình thế nhưng có không thứ mà phàm nhân không nhìn thấy cố thủ, cũng may Dạ Dao Quang dùng nguyên thần, lại mang theo Tử Linh Châu, không kinh động tới bọn chúng mà bay tới phía sau Ôn Đình Trạm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi
2. Trường Phong Độ
3. Chú! Xin Ký Đơn!

4. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
=====================================

“Minh Duệ hầu, yêu cầu của bổn vương không quá phận chứ?” Dạ Dao Quang tới gần liền nghe được giọng Nam Cửu Vương trao đổi.

“Vương gia cũng không phải hạ quan mệnh, còn không phải đã quá phận sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ cười nói.

“Ôn Đình Trạm, ngươi nghĩ trên thế gian này chỉ mình ngươi là người thông minh?” Nam Cửu Vương ánh mắt sắc bén nhìn Ôn Đình Trạm, “Bổn vương sớm đã đoán được ngươi sẽ không dừng tay với bổn vương. Năm trước các ngươi tới Thổ Phiên, bổn vương biết ngươi là người nước lửa không xâm, đao thương bất nhập. Chỉ có thể xuống tay từ người bên cạnh ngươi, vừa vào Thổ Phiên đã phải bày ra thế cục này. Thổ tán một nhà đã sớm bị bổn vương hạ cổ, chính là chờ các ngươi tới cửa, cho các ngươi nhập bộ. Năng lực của phu nhân ngươi bổn vương từ Đào cô nương đã biết được, nhưng bổn vương có thể đảm bảo, ngươi nếu không thỏa hiệp, phu nhân ngươi dù có khả năng phi thiên độn đia, có phu nhân ngươi ở đây, ta giết ngươi cũng không khó. Ngươi có thể đào tẩu, chẳng qua ngươi thiếu bổn vương, tất nhiên có người thế ngươi hoàn lại, Cổ Cứu cùng Quan Chiêu chẳng qua là cái bắt đầu!”

Dạ Dao Quang nhìn đáy mắt Nam Cửu Vương phiếm ánh sáng hưng phấn, nàng biết người này đã không còn bình thường, hắn đã không còn sợ mất gì nữa, cho nên hắn chỉ muốn trả thù Ôn Đình Trạm, là Ôn Đình Trạm đẩy hắn vào hoàn cảnh như vậy.

Ôn Đình Trạm vẫn đạm thanh cười, không nhiều lời.

Nam Cửu Vương hừ nhẹ một tiếng, cũng vui vẻ chờ Ôn Đình Trạm, hắn biết Ôn Đình Trạm đang đợi phu nhân hắn tới cứu viện, không để hắn thấy rõ hiện thực, làm sao có thể bắt hắn cúi đầu.

“Sư phụ, ta đã tìm trong phạm vi mười dặm quanh soái phủ, không thấy hơi thở Cổ công tử cùng Quan công tử.” Thanh âm Kim Tử lúc này thông qua thần thức truyền vào trong đầu Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cả kinh, nàng nhìn Nam Cửu Vương, không nghĩ tới thế nhưng ngay cả Kim Tử cũng không tìm được. Năng lực tìm người của Kim Tử khó ai có thể vượt qua, là linh vật không ai bì kịp, thời gian ngắn như vậy, Nam Cửu Vương không có khả năng đưa mấy người Cổ Cứu ra khỏi Thổ Phiên. Tuy rằng nàng đuổi theo miêu quỷ, nhưng cũng không có chạy quá xa, nếu trong không trung có dòng khí dao động, tuyệt đối không trốn thoát được tai mắt nàng, cũng chính là Cổ Cứu nhất định vẫn còn ở Thổ Phiên.

Bên người Nam Cửu Vương còn có người dưỡng miêu quỷ, chưa chắc không có mấy kỳ nhân dị sự, nơi Cổ Cứu bị giam giữ cũng không thể suy tính khoảng cách theo lẽ thường.


Tay Dạ Dao Quang nhẹ nhàng đáp lên người Ôn Đình Trạm, nàng thậm chí không dám ra tiếng, chỉ có thể dùng thần thức truyền đạt: “A Trạm, Kim Tử không tìm được chỗ đám người Cổ Cứu.”

Tay Ôn Đình Trạm giơ chén trà hơi dừng lại, sau đó động tác không chút đình trệ nhẹ uống một ngụm: “Vương gia, ngươi hạ cổ với chúng ta.”

Nam Cửu Vương giương mi: “Ta giờ phút này xem như minh bạch, các ngươi vì sao có thể bắt Tả Ký, xem ra Minh Duệ hầu cũng biết đạo thiện vu cổ.”

“Nội tử trước khi đuổi theo miêu quỷ, hạ quan có hỏi một câu cái gì gọi là miêu tử, nội tử đáp chính là một loại thuật vu cổ.” Ôn Đình Trạm thong thả ung dung nói, “Với năng lực của nội tử, giờ này còn chưa tìm tới, chỉ sợ Vương gia động tay động chân với chúng ta, những người tu luyện tầm thường muốn giấu giếm qua đôi mắt của nội tử khó như lên trời, cho dù là hạ quan không phát hiện bất luận điều gì bất thường. Nhưng vừa mới rồi Vương gia nói, sớm đã hạ cổ nhà thổ tán, chúng ta ở thổ tán gia mới chỉ có một ngày, bọn họ vô thanh vô tức trúng cổ từ trước cũng không tính là kỳ quái.”

“Ha ha ha ha, Minh Duệ hầu chỉ bằng vài câu liền rũ bỏ quan hệ, liền tinh chuẩn nhanh chóng đoán được thủ đoạn của bổn vương, đích xác không hổ là Minh Duệ hầu.” Nam Cửu Vương ngửa đầu cười to, “Chẳng qua Minh Duệ hầu lúc này đây thông minh hơi chậm chút, kỳ thật trước khi hầu gia tới, bổn vương rất do dự, có nên thu võng sớm chút hay không, bắt ba người cũng đủ uy hiếp ngươi. Nhưng bổn vương xưa nay thích làm việc liều lĩnh, đây không phải đem Minh Duệ hầu chưa bao giờ té ngã thu vào võng sao?”

“Vương gia tâm tư kín đáo, nếu không có đánh úp thật khó đối phó được Vương gia.” Ôn Đình Trạm thực tán thành, “Nếu Vương gia không coi khinh hạ quan, nếu Vương gia cùng hạ quan chưa bao giờ giao thủ, nếu không phải hạ quan rút Vương gia ra khỏi Thanh Hải, chọn dùng chiến thuật vu hồi, muốn đem Vương gia vạch trần cũng không dễ dàng, thua tại trong tay Vương gia cũng không oan, nhưng hạ quan có một chuyện không rõ.”

“Ngươi muốn biết chuyện gì?” Nam Cửu Vương bày ra một bộ khẳng khái rộng lượng.

“Nói vậy Vương gia cũng đã tra ra được, nội tử có một thần hầu tương trợ, ngày xưa cho dù hạ quan có ở xa ngàn dặm cũng có thể tìm được hạ quan, hạ quan rất muốn biết Vương gia đã hạ cổ gì với chúng ta có thể làm nội tử không tìm được tung tích của hạ quan.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc tò mò hỏi, hoàn toàn không giống như những lời nói khách sáo.


Nam Cửu Vương bỗng nhiên động thân thể, tiến tới gần Ôn Đình Trạm, đứng đối diện hắn: “Bổn vương tuy đã tính sẵn trong lòng, nhưng cũng không phải vì mấy câu của ngươi liền đắc ý, nếu ngươi có thể hàng phục được Tả Ký, ngươi không thể không có bản lĩnh mặt này, bổn vương như thế nào lại tự dưng chút lợi thế cuối cùng cho ngươi?”

“Lợi thế trong tay Vương gia vô số kể.” Ôn Đình Trạm sắc mặt bất biến, “Chỉ sợ không chỉ có chút cổ trùng này.”

“Người có thể bức bổn vương tới bước này, chỉ có một người, Ôn Doãn Hòa!” Ba chữ cuối cùng, Nam Cửu Vương cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhanh hắn khôi phục bộ mặt uy áp, bình tâm tĩnh khí ngồi lại ghế.

“Là vinh hạnh của hạ quan.” Khóe môi Ôn Đình Trạm vẫn nụ cười đạm nhiên như cũ.

“Xem ra, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, bổn vương có rất nhiều thời gian để bồi ngươi.” Nam Cửu Vương nói xong liền phân phó hạ nhân, “Đi hầm một nồi thịt dê, nơi này giá rét, ăn cho ấm nóng thân mình.”

Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, ánh mắt Ôn Đình Trạm theo người này đi xa mà thu hồi lại: “Vương gia chưa từng hết hy vọng, hạ quan há có thể dễ dàng thúc thủ chịu trói?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương