Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 78: Đội chủ (4)

- Rắc!

Đồng tử của Mạc Hạ Lan của Mạo Hoa Phòng rung lên.

Chuỗi xích mờ ảo bao quanh cơ thể ả ta trông giống như ảo ảnh, nhưng khi ả ta cố gắng di chuyển, nó càng siết chặt hơn.

Khi ả ta cố gắng vận nội công, Mộc Kinh Vân tiến lại gần và nói.

“Cái giá phải trả cho việc nhìn thấy thứ mình muốn là khá đắt đấy, cô nương sẵn sàng trả giá sao?”

Khuôn mặt hắn đang mỉm cười.

Nhưng nụ cười đó thật sự đầy rẫy ác ý.

Làm sao hắn có thể cười như vậy dù không hề toát ra sát khí chứ?

Bất chợt, ả ta nhớ lại câu chuyện đã từng nghe trước đây.

[Nghe nói trong hàng vạn người, sẽ có một người mang sát tính bẩm sinh.]

[Sát tính là gì ạ?]

[Là loại tính cách tìm thấy niềm vui, sự khoái lạc, và cả lý do tồn tại từ cái chết và sự hủy diệt.]

[........Sao nghe nguy hiểm quá vậy ạ?]

[Nguy hiểm chứ. Nhưng nếu dạy dỗ được thì đó sẽ là một sát thủ xuất chúng.]

[Xuất chúng ạ?]

[Phải. Kẻ mang sát tính không hề nao núng khi giết người. Bởi vậy nên họ sẽ không bị chi phối bởi cảm xúc.]

[Ra là vậy. Hóa ra đó cũng tính là một loại tài năng.]

Đó là câu chuyện từ thời Mạo Hoa Phòng vẫn còn trong Tứ Đại Sát Môn.

Mạc Hạ Lan chợt nghĩ, có lẽ Mộc Kinh Vân chính là loại người mà phụ thân ả ta từng nói - kẻ mang sát tính.

Nếu đúng như vậy, có lẽ ả ta đã động vào thứ gì đó rất nguy hiểm.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Mạc Hạ Lan nhìn thẳng vào mắt Mộc Kinh Vân và nói.

“Ta sẽ trả bất cứ cái giá nào.”

“Bất cứ giá nào sao?”

“Nếu ngươi muốn nói về việc ta đã phát hiện ra bí mật của ngươi, thì ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

“Chuẩn bị tâm lý sao..... Nhưng mạng sống thì chỉ có một, làm sao có thể là bất cứ giá nào được?”

Mộc Kinh Vân vẫn đang cười.

Nhưng lời nói của hắn lại lạnh lùng đến rợn người.

- Chủ nhân. Hãy ban cho ta thể xác của nữ nhân này.

Quy Tư Hạ nói với ánh mắt thèm thuồng.

Nghe thấy giọng nói này, Mạc Hạ Lan giật mình nhìn Quy Tư Hạ.

Thấy thế, Quy Tư Hạ nghiêng đầu và lẩm bẩm.

- Phàm nhân. Ngươi cũng nghe được tiếng ta sao?

- Gì cơ?

Thanh Linh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Đúng là Quy Tư Hạ đã cố tình để lộ hình dạng, nhưng tên đó không hề để lộ giọng nói.

Vậy mà Mạc Hạ Lan lại có thể nghe thấy được, điều đó có nghĩa là,...

- Có vẻ như Linh nhãn của ả ta đã mở rồi.

“Linh nhãn?”

- Phải. Tuy không phải Quỷ nhãn có thể nhìn thấu bản chất bên trong sự vật như tiểu tử ngươi, nhưng có vẻ ả ta đã có được đôi mắt có thể nhìn thấy linh hồn nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Thanh Linh gọi đó là Linh nhãn.

Dường như không nghe thấy giọng nói của Thanh Linh, Mạc Hạ Lan vẫn không rời mắt khỏi Quy Tư Hạ.

Mạc Hạ Lan dè dặt mở lời.

“Ngươi...... thực sự là quỷ sao?”

- Sao hả? Trông ta giống phàm nhân các ngươi đến vậy sao?

Quy Tư Hạ nhếch mép cười.

Nỗi sợ hãi của người sống chính là thức ăn bổ dưỡng cho các oan hồn.

Nhưng Mạc Hạ Lan lại thể hiện một cảm xúc khác với sợ hãi.

“Aaaaa.”

Có vẻ như cảm xúc của ả ta đang dâng trào.

Nó giống như cảm xúc khi tìm thấy thứ mình hằng mong muốn vậy.

Nhìn thấy vậy, Mộc Kinh Vân nói với ả ta.

“Phản ứng thú vị đấy. Cô nương muốn gặp quỷ đến vậy sao?”

“Không. Không phải. Không phải vậy.”

Giọng Mạc Hạ Lan run rẩy.

Ả ta quay đầu lại nhìn Mộc Kinh Vân, rồi như thể đã quyết tâm điều gì đó, ả ta ưỡn ngực lên và nói.

“Ta sẽ trả bất cứ giá nào ngươi muốn. Kể cả là mạng sống của ta.”

“.........”

Nghe ả ta nói vậy, ánh mắt Mộc Kinh Vân lộ rõ vẻ mất hứng thú.

Chứng kiến vô số cái chết, hắn đã phần nào có thể phân biệt được ai thực sự sẵn sàng chết và ai không, và ả ta thuộc về vế đầu.

Ả ta đã sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình nếu cần thiết.

Nhìn Mộc Kinh Vân, ả ta nói tiếp.

“Nhưng hãy giúp ta một việc.”

“.........Hừm. Giúp cô nương sao.”

Mộc Kinh Vân lẩm bẩm với vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Rồi hắn đưa tay về phía cổ ả ta và nói.

“Tại sao ta phải làm vậy? Thật phiền phức.”

- Phập!

Ngón tay hắn ấn vào yết hầu của ả ta.

Mạc Hạ Lan nhìn hắn với ánh mắt không chút nao núng và nói.

“Thể xác....... Con quỷ đó nói muốn có một thể xác. Nếu ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ cho tên đó thể xác này.”

“Tuy chen ngang như vậy có hơi bất lịch sự, nhưng mà không cần phải làm vậy đâu, tên đó có thể lấy thể xác cô nương bất cứ lúc nào.”

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, ánh mắt Mạc Hạ Lan trở nên sắc bén.

Ngay lập tức, một luồng khí sắc nhọn tỏa ra từ người ả ta.

-Xoẹt! Xoẹt!

Chuỗi xích được tạo nên từ linh lực của Quy Tư Hạ bị cắt đứt.

Không biết từ lúc nào, trên tay Mạc Hạ Lan đã cầm hai thanh đoản kiếm sắc bén.

Lưỡi kiếm lóe lên tia điện, sắc bén hơn cả ám khí của Chu Sát Cốc.

- Lui ra!

Thanh Linh cảnh báo.

Mộc Kinh Vân lùi lại nửa bước, hơi nghiêng đầu sang một bên.

Ngay lập tức, vô số quỹ đạo mờ ảo xẹt qua trước mặt hắn, sượt qua người hắn một cách nguy hiểm.

Chỉ cần chậm một chút nữa thôi, cằm và một phần cơ thể của hắn đã bị chém đứt.

À không, đã bị chém rồi.

- Rỉ rách!

Một giọt máu chảy ra từ nơi quỹ đạo lướt ngang.

‘Sợi chỉ?’

Nó mỏng hơn sợi chỉ rất nhiều, nhưng lại có độ đàn hồi cao.

Sợi chỉ này được buộc vào chuôi đoản kiếm cắm trên mặt đất, bao quanh lấy Mộc Kinh Vân, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Mạc Hạ Lan lạnh lùng nói.

“Đừng coi thường ta.”

Sát khí tỏa ra từ người ả ta.

Mộc Kinh Vân mấp máy môi.

“Ra là cô nương còn giấu con bài tẩy cơ à.”

Đúng lúc đó, giọng nói của Thanh Linh vang lên.

- Ta đã nghĩ tại sao kiếm pháp này trông quen thuộc, thì ra là truyền nhân của Sát Vương.

“Truyền nhân của Sát Vương?”

Vừa dứt lời, ánh mắt Mạc Hạ Lan lóe lên tia kinh ngạc.

Ả ta thốt lên với vẻ khó tin.

“Ngươi là ai?”

Mạc Hạ Lan thực sự kinh ngạc.

Ả ta không ngờ Mộc Kinh Vân lại biết đến truyền nhân của Sát Vương.

- Thấy Liên Sát và Diệm Ảnh Phi Đao Thuật mà không nhận ra truyền nhân của Sát Vương thì mới lạ đấy.

Nghe Thanh Linh nói vậy, Mộc Kinh Vân lặp lại.

“Thấy Liên Sát và Diệm Ảnh Phi Đao Thuật mà không nhận ra truyền nhân của Sát Vương thì mới lạ đấy.”

‘!?’

Nghe vậy, mắt Mạc Hạ Lan mở to kinh ngạc.

Liên Sát là kỹ thuật khá phổ biến, ít ai không biết đến.

Nhưng Diệm Ảnh Phi Đao Thuật thì khác.

Đây là bí thuật chỉ có Bang chủ của Mạo Hoa Phòng mới được học.

Đúng như tên gọi của nó, đây là bí thuật, chỉ được sử dụng khi gặp phải đối thủ quá mạnh hoặc buộc phải giết, nên gần như không ai biết đến.

Và,

‘Sát Vương là tiền bối khai sáng ra bổn môn. Đây là câu chuyện chỉ được lưu truyền trong nội bộ bang phái, chỉ có Bang chủ và người kế vị mới biết, vậy tại sao hắn lại biết?’

Trong lúc ả ta đang bối rối,

Mộc Kinh Vân dậm mạnh chân xuống đất.

Tấm ván gỗ bị ép xuống, phần gỗ mà đoản kiếm cắm vào bật lên.

Cùng lúc đó, sợi chỉ mỏng đang bao quanh người hắn cũng được nới lỏng.

- Xoẹt!

Mộc Kinh Vân lập tức lao về phía Mạc Hạ Lan, hắn muốn bóp cổ ả ta.

Tất nhiên, Mạc Hạ Lan cũng không đứng yên chịu chết.

Ngay khi Mộc Kinh Vân lao đến, ả ta lập tức định thần lại, theo bản năng đã được rèn luyện hàng ngàn, hàng vạn lần, ả ta đâm đoản kiếm về phía tim hắn.

À không, chính xác là mũi đoản kiếm chỉ đâm vào một chút.

‘Nhanh thật.’

- Rắc!

Nếu Mộc Kinh Vân không dùng tay trái chặn cổ tay ả ta lại, có lẽ đoản kiếm đã đâm sâu hơn rồi.

Động tác của ả ta nhanh đến mức mắt thường khó lòng nhìn thấy và phản ứng kịp.

Rõ ràng là Mạc Hạ Lan còn mạnh hơn cả Liêm Giai của Chu Sát Cốc.

- Bụp!

- Rắc rắc!

Mộc Kinh Vân siết chặt tay hơn, Mạc Hạ Lan nhíu mày vì cổ tay như muốn gãy lìa.

Nhìn thấy ả ta không hề kêu đau, Mộc Kinh Vân khẽ cười.

“Mạnh thật đấy. Cô nương quấn cái này vào cổ ta khi nào vậy?”

- Soạt!

Không biết từ lúc nào, một sợi chỉ bạc đã được quấn quanh cổ Mộc Kinh Vân.

Thanh đoản kiếm bị ghim xuống đất rồi bật ngược lên trời, giờ đang treo lơ lửng trên trần nhà. Chỉ cần Mạc Hạ Lan giật nhẹ tay, cổ Mộc Kinh Vân sẽ bị siết chặt.

“Sao cô nương không giật?”

“Ngươi.... cũng.... đâu có định.... siết cổ.... ta....”

Đúng như lời ả ta nói, Mộc Kinh Vân tuy đang bóp cổ ả ta bằng tay phải, nhưng hắn không hề dùng sức.

Chính vì vậy nên ả ta cũng không giật sợi chỉ.

Thật ra, ả ta không dám giật sợi chỉ vì biết rằng làm vậy sẽ lấy mạng Mộc Kinh Vân.

Hành động tiếp theo của cả hai đều có thể lấy mạng đối phương.

‘Nếu giết hắn, ta sẽ vi phạm quy định của cửa ải này.’

Hơn nữa, ả ta vẫn còn muốn nhờ Mộc Kinh Vân một việc.

Vì vậy ả ta không thể giết hắn....

- Xoẹt!

Đúng lúc đó, Mộc Kinh Vân buông tay khỏi cổ ả ta, đưa ngón tay chạm vào sợi chỉ.

Sợi chỉ đang căng cứng bỗng chốc mềm nhũn.

‘!?’

Mắt Mạc Hạ Lan mở to kinh ngạc.

Rõ ràng ả ta vẫn đang truyền nội lực vào sợi chỉ, nhưng nó như thể bị phân tán, không còn nghe theo sự điều khiển của ả ta nữa.

‘Chuyện gì thế này?’

Ả ta không tài nào hiểu nổi.

Lúc này, Mộc Kinh Vân lên tiếng.

“Có vẻ khá hữu dụng đấy.”

“Hả?”

“Ta định đưa thân xác của cô nương cho Tư Hạ, nhưng dùng cũng không tệ.”

“Ngươi đang nói cái....”

“Cô nương đã nói là sẽ trả bất cứ giá nào để có được thứ mình muốn, đúng chứ?”

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, Mạc Hạ Lan chợt do dự.

Rõ ràng là ả ta đã đồng ý, nhưng thái độ đột ngột thay đổi của Mộc Kinh Vân khiến ả ta phần nào lưỡng lự.

Lúc này, Mộc Kinh Vân bất ngờ túm lấy cổ áo ả ta, kéo mạnh.

“Á!”

- Bụp!

Hắn dùng sức siết chặt cổ tay đang cầm đoản kiếm của ả ta, ép ả ta xoay về phía mình.

Ả ta muốn vận công chống cự, nhưng nội lực truyền vào cổ tay cứ liên tục bị phân tán, khiến ả ta không thể làm gì khác.

- Bụp!

Bất thình lình, thanh đoản kiếm trong tay Mạc Hạ Lan lại hướng về phía mặt ả ta.

Chẳng lẽ hắn thực sự muốn giết ả ta sao?

Đang lúc đó, một thứ gì đó rơi xuống, làm ướt môi ả ta.

Đó chính là một giọt máu.

- Tóc tóc!

Giọt máu của Mộc Kinh Vân dính trên đầu mũi kiếm, đang nhỏ xuống miệng ả ta.

Khi ả ta định mím chặt môi, Mộc Kinh Vân lên tiếng.

“Há miệng ra.”

‘!?’

Hắn đang nói gì vậy?

Ả ta không tài nào hiểu nổi ý hắn.

Nhưng nhận định rằng hắn không có ý định giết mình, ả ta không hỏi thêm gì nữa mà há miệng ra.

Giọt máu trên đầu mũi kiếm liền rơi vào miệng ả ta.

“Nuốt đi.”

Ả ta làm theo lời hắn.

Ngay khi nuốt giọt máu vào trong,

“Hự!”

Ngực ả ta nóng bừng.

Cơn đau như thiêu như đốt lan ra khắp cơ thể, khiến ả ta đau đớn đến mức phải hất tay Mộc Kinh Vân ra, lập tức ngồi xếp bằng xuống.

‘Độc.... là độc.’

Cơn đau như muốn xé nát lục phủ ngũ tạng.

Ả ta chắc chắn rằng đây là độc.

Là hậu duệ của Mạo Hoa Phòng, một trong Tứ Đại Sát Thủ, ả ta cũng có chút am hiểu về độc dược và từng uống một số loại kịch độc để rèn luyện khả năng kháng độc.

Nhưng máu của Mộc Kinh Vân lại hoàn toàn khác.

'Sao trong máu hắn lại có loại độc này....'

Nó độc đến mức như thể đã được cô đọng từ vô số loại độc dược khác, cực kỳ mạnh.

Gọi là kịch độc cũng không đủ.

'Phải vận công ngay....’

- Bốp!

Khi ả ta định ngồi xếp bằng, Mộc Kinh Vân đá vào bụng ả ta.

“Ư!”

Lục phủ ngũ tạng đang đau đớn như bị xé toạc, lại bị đá thêm một cú vào bụng, ả ta đau đến mức muốn phát điên, chỉ muốn giết chết Mộc Kinh Vân ngay lập tức.

“Ngươi!”

- Bốp!

Lúc này, Mộc Kinh Vân dùng chân dẫm lên xương quai xanh của ả ta, lạnh lùng nói.

“Cô nương đã nói là sẽ trả bất cứ giá nào. Vậy thì từ giờ phút này, hãy trở thành một con chó trung thành của ta đi.”

“Không.... Không cần phải làm vậy....”

“Hửm? Không được đâu. Ta không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai cả.”

Đồng tử Mạc Hạ Lan run rẩy.

Ả ta có cảm giác mình đã phạm phải một sai lầm cực kỳ lớn.

Tên này còn méo mó hơn những gì ả ta tưởng tượng rất nhiều.

Không thể định nghĩa hắn bằng những thứ như dã tâm hay gì khác, đây đơn giản là hiện thân của cái ác.

* * *

Các thiếu niên đang chạy đôn chạy đáo khắp các phòng để tìm kiếm đồng đội, thậm chí còn chẳng màng đến việc vận công hay nghỉ ngơi.

Họ nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía mình từ cuối hành lang, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

'Hả?'

‘.......Đây là thật sao?’

‘Cái gì? Không thể nào.’

Họ không dám tin vào mắt mình.

Một nam một nữ đang đi theo sau Mộc Kinh Vân.

Họ chính là hậu duệ của hai đại môn phái Chu Sát Cốc và Mạo Hoa Phòng, được coi là ứng cử viên sáng giá nhất trong Thí Huyết Cốc lần này.

Giờ cấm chế nội công đã được giải trừ, ai cũng cho rằng họ sẽ trở thành thủ lĩnh, dẫn dắt một nhóm người nào đó.

Vậy mà chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chẳng lẽ hai người bọn họ, những kẻ có tư cách làm thủ lĩnh nhất, lại đi theo thằng nhãi kia sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương