Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 39: Chuyến viếng thăm nguy hiểm (1)

Bốn ngày sau đó.

Trong khu rậm rậm rạp gần trang viên của Nghiên Mộc Kiếm Trang.

Một nam nhân mặc áo choàng xanh lam có hình âm dương, đeo kiếm gỗ trên lưng, mang theo một chiếc hộp đựng những cuốn sách và dụng cụ cũ, một tay làm dấu kiếm, tay kia cầm một lá bùa có chữ "Truy", đang tiến về hướng nào đó.

Nam nhân không ngừng niệm chú.

"Thiên chính địa chính nhật nguyệt chính thiên địa hợp khí chính nhật nguyệt hợp khí minh thần quỷ hợp khí hình dị tâm hợp a tâm a tâm hợp dị tâm thiên tâm vạn tâm....."

Đây là Hòa Hợp Chú.

Nó là một loại phương thuật dùng để truy theo dấu vết của người đã mất liên lạc, được gọi là Chiêu Hoan Hoà Hợp Pháp, hai ba ngày nay, hắn ta đã sử dụng nó để tìm kiếm ở vùng phụ cận xung quanh.

Bình thường, hắn ta có thể dễ dàng tìm được bất cứ ai khi sử dụng thuật này.

Tuy nhiên.

'Bị chặn rồi.'

Một luồng khí mạnh mẽ và hung ác đã che giấu Sóc.

Đây không phải là mất tích hoặc chết một cách bình thường.

Chắc chắn đã có sự nhúng tay của Dị Quái và phương thuật.

'Rốt cuộc là ai?'

Trong Quỷ Ảnh Các, Sóc là một trong ba phương sĩ đứng hàng Kỹ.

Hơn nữa, ả ta có sự trợ giúp của thức thần - Si Mị Võng Lượng Cửu Dư, kể cả oan hồn cấp Hoàng Linh cũng không làm khó được ả ta.

Vì vậy, thật khó hiểu khi ả ta lại đột ngột mất tích, còn hắn ta thì tìm mãi chả thấy ả ta đâu.

[Cái gì? Không thể nào?]

[Đây là thư của Đại phu nhân Nghiên Mộc Kiếm Trang. Hãy mở nó ra và đọc đi..]

Bên trong viết đầy những lời phàn nàn và kháng nghị, gần như đe doạ.

Bức thư nói rằng nếu không giao nộp tiền phạt ba nghìn đồng bạc và Sóc, Quỷ Ảnh Các sẽ bị tiêu diệt.

Nếu nội dung được viết trong thư là đúng, thì không có gì lạ khi Đại Phu nhân tức giận, nhưng Sóc không thể làm điều như vậy.

[Rõ ràng là có gì đó không ổn. Phải tìm được ả ta và tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.]

Vì vậy, hắn ta đã bất kể ngày đêm, không ngủ nghỉ, tìm kiếm tung tích của Sóc.

Hắn ta cần phải tìm thấy ả ta trước khi Nghiên Mộc Kiếm Trang có hành động.

Đúng lúc này, khi hắn ta đang tập trung thi hành thuật.

-Phù phù phù phù!

Lá bùa "Truy" được nắm trong tay trái rung lên dữ dội.

'Ở gần đây.'

Nam nhân dùng hai tay nắm chặt lá bùa "Truy", lầm rầm niệm chú.

"......Thần Cửu hợp đức, Tả Quỷ Vạn Thiên, Tả Hữu Bật, Vận Tải Vận Chuyển, Thủy Ngũ Cửu Tứ, Kim Phế Tứ Diễn Thần Cửu, Cấp Cấp Như Luật Lệnh!"

Ngay khi câu thần chú kết thúc,

Chữ viết trên lá bùa đang run rẩy dữ dội trở nên đậm hơn, lá bùa tự bay lên không trung, sau đó phóng vèo về một hướng.

-Phành phạch!

Nam nhân đi theo lá bùa đang bay.

Cuối cùng, lá bùa dừng lại ở đâu đó và hạ xuống.

Nó bị che khuất bởi những bụi cây rậm rạp, nhưng khi hắn ta đi qua đó, một vách đá khá dốc xuất hiện.

Nơi này nếu bước hụt sẽ rất dễ trượt chân.

Nam nhân nhìn xung quanh, tìm đường dốc xuống dưới.

Hắn ta phát hiện lá bùa đang nằm ngay ngắn trên mặt đất.

Tuy nhiên.

'!?’

Có thứ gì đó đã thu hút sự chú ý của hắn ta, đến mức hắn ta quên cả lá bùa.

Đó là một đống máu thịt khó có thể nhận dạng, chỉ còn lại những mảnh vỡ của xác thịt và những vệt máu khô.

Nam nhân cau mày nhìn cảnh tượng kinh tởm trước mắt.

'Làm sao chuyện này có thể xảy ra.......'

Kết quả này là điều hắn ta không ngờ.

Hắn ta đã nghĩ đến việc Sóc gặp chuyện, nhưng cái này nghiêm trọng hơn hắn ta tưởng.

Nam nhân khô khốc nuốt nước bọt.

Hoàng Linh không thể nào làm được điều này.

'Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?'

Chỉ với hiện trường khủng khiếp này, hắn ta không thể biết được điều gì.

Ít nhất nếu thi thể còn nguyên vẹn, hắn ta sẽ dùng phương thuật để tìm hiểu ngọn nguồn sự việc, nhưng nát bét thế kia thì khả năng điều tra được rất khó.

Nhưng không còn cách nào khác.

Nam nhân đặt tay lên mặt đất nơi thảm kịch xảy ra và nhắm mắt lại.

Ngay sau đó.

-Bụp! Bụp!

Hắn ta nhanh chóng kết ấn bằng tay trái.

'Giai! Đấu! Tiền!’

Ngoại Binh, Ngoại Sĩ, cuối cùng là Bộ Binh.

Đây là ấn chú của Cửu Tử Hoạt Pháp.

“Tam Nhân Kỳ Minh Pháp. Bắc Đế đã ban cho ta quyền hạn. Hãy vén màn bí mật về tất cả những gì đã xảy ra. Cấp cấp như luật lệnh.”

-Phù phù phù phù!

Những vệt máu trên mặt đất bắt đầu dao động.

Mồ hôi lạnh túa ra từ trán nam nhân.

Nếu bị Dị Quái giết chết, cả hồn và phách của người đó đều bị tổn hại, có dùng phương thuật cũng khó mà tra được dấu vết.

“Hãy vén màn bí mật về tất cả những gì đã xảy ra. Cấp cấp như luật…..Hự.”

Đầu của nam nhân ngả ra sau.

Rồi những ký ức như một cuộn phim thoáng qua, được khắc sâu vào tâm trí hắn ta.

-Xoạt a a a!

[Miêu Thân.......]

[Khụ khụ, ta đã bị trả lại Nghịch Sát.]

[Là phương sĩ làm sao?]

[Hừ. Bây giờ thì yên tĩnh rồi.]

[Làm sao ngươi có thể dùng tay không khống chế Cửu Dư chứ?]

[Ngươi đã nói rằng ngươi sẽ làm bất cứ thứ gì không phải sao?]

[.......Bây giờ mình phải tạm thời rút lui, nhưng không bao lâu nữa....]

-Rùng mình!

Vào khoảnh khắc đó, cùng với luồng khí hung hãn khiến sống lưng lạnh toát, tâm trí của nam nhân đã quay trở lại.

Cả người hắn ta run lên, lẩm bẩm.

"Cái gì, cái gì?"

Ký ức bị cắt đứt cùng với nỗi sợ hãi khủng khiếp mà hắn ta cảm nhận được trước khi Sóc chết.

Nó không giống như có người cố ý cắt đứt ký ức của ả ta.

Với mức độ sợ hãi và lo lắng khủng bố như thế, ít nhất một chút mảnh vỡ ký ức cuối cùng sẽ được in đậm, nhưng cái gì cũng chả có.

'Thật kỳ lạ.'

Mọi sinh vật đều sợ hãi trước cái chết.

Nhưng nỗi sợ hãi mà hắn ta cảm nhận được từ ký ức bị thiếu hụt của Sóc không phải vì ả ta sắp chết, mà vì ả ta đã đối mặt với thứ gì đó rất kinh khủng.

'Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?'

Điều này càng làm hắn ta thêm nghi ngờ.

Những ký ức vừa rồi quá ngắn ngủi, hắn ta chả nắm bắt được gì.

Chỉ trừ một điều duy nhất.

'Mộc Kinh Vân......'

Thiếu niên này chính là trung tâm của tất cả mọi thứ, bao gồm cả cái chết của Sóc.

Mặc dù các mảnh ký ức đều rời rạc nhưng có một thứ khiến hắn ta ấn tượng.

'........Bắt Si Mị Võng Lượng bằng tay không?'

Nếu không có điều kiện đặc thù thì các phương sĩ cũng khó mà làm được chuyện hoang đường đó.

Có hai thứ được suy ra từ điều này.

Đầu tiên là Mộc Kinh Vân đã bị Hoàng Linh ám, giống như Quỷ Ảnh Các đã suy đoán từ trước.

Hoặc có thể, Mộc Kinh Vân này là một kẻ có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với những gì mà bọn họ biết.

Biết đâu hắn có khả năng tâm linh bẩm sinh.

Nếu là trường hợp sau, thì hắn là một tài năng phi thường.

'........Có thể là một kẻ mang trong mình tố chất phương sĩ.'

Tài năng như vậy rất khó tìm.

Người ta nói chỉ cần cảm nhận được dấu vết tâm linh bằng một trong năm giác quan đã được gọi là có năng khiếu.

Tuy nhiên, chạm vào và khống chế Si Mị Võng Lượng Cửu Dư bằng tay không thì nó lại khác biệt hoàn toàn.

Nam nhân liên tục lắc đầu.

'Điều đó không quan trọng.'

Trước tiên, hắn ta cần phải tiếp cận người thiếu niên tên Mộc Kinh Vân này để biết chuyện gì đang xảy ra.

Nam nhân lẩm bẩm, liếc nhìn khoảng không.

"Cổ Điêu. Chúng ta phải thật cẩn thận mới được."

Cùng với lời nói đó, hắn ta ra hiệu cho con chim ưng đi theo.

Sau đó, bóng con chim ưng phản chiếu trên mặt đất vỗ cánh đáp lại.

Điều quái dị là con chim ưng này có một chiếc sừng hình dạng kỳ lạ trên đầu.

* * *

Hoa Lan Lâu nằm ở một con hẻm sau góc phía nam của khu phố sầm uất.

Trong Hoa Lan Lâu bao giờ cũng chật ních mấy kẻ bợm nhậu say xỉn thuộc tầng lớp thấp của xã hội.

"Khà khà khà."

"Uống đi. Hôm nay ta sẽ trả hết."

"Hôm nay uống đến chết!"

Vì mấy tay bợm nhậu này mà các khách nhân khác thậm chí không dám bước vào.

'Hừ.'

Cao Toản hộ vệ thấy cảnh này thì thở dài ngao ngán.

‘Thôi thì chấp nhận, nó là tổ chức duy nhất bán thông tin mà.'

Nó là một nơi khá tồi tàn.

Nếu xếp hạng từ cao đến thấp, nó sẽ chỉ vừa đủ lọt vào hạng thấp.

Nhìn vào đám người đang tụ tập kia cũng đủ để người khác đoán được trình độ của nó như nào rồi.

Nhưng không có cách nào khác vì Mộc Kinh Vân đã yêu cầu nên hắn ta buộc phải đi tới tổ chức cung cấp thông tin gần nhất.

[Hãy hỏi xem họ có biết biểu tượng này không.]

[Vâng? Những thông tin cần thu thập là?]

[Không cần chi tiết. Cao Toản hộ vệ chỉ cần đưa cái này và nói uỷ thác của ta cho tổ chức đó là được.]

[Ta đã rõ.]

'Đây là cái gì nhỉ?'

Biểu tượng mà Mộc Kinh Vân đưa cho hắn ta khá đơn giản.

Nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy nó.

Mặc dù hắn ta rút khỏi tổ chức cũng lâu rồi, nhưng dù gì cũng có xuất thân là sát thủ, nếu hắn ta cũng không biết thì có khi cái này chỉ là một thứ tầm thường.

'Rốt cuộc thì người ở đâu?'

Nơi này phải có thủ lĩnh chứ.

Vì đây là nơi có cấp bậc thấp nên không có quy tắc đặc biệt nào, chỉ cần trả tiền là có thể hỏi thông tin.

'À, hóa ra là ở đây.'

Sau khi sinh sống ở đây, Cao Toản đã gặp người này vài lần.

Cao Toản thở dài một hơi rồi gọi.

"Quách Lâu chủ."

Nghe tiếng gọi của hắn ta, một nam nhân say xỉn đang ngồi giữa tửu điếm không đứng dậy mà chỉ ngoái đầu nhìn.

Rồi gã chớp mắt vài lần, sau khi nhận ra Cao Toản, gã liền vui vẻ đứng dậy.

"Này. Chẳng phải là Cao Toản hộ vệ của Nghiên Mộc Kiếm Trang sao?"

Dù đã lâu không gặp nhưng gã vẫn là kẻ đắm chìm trong tửu sắc.

Bây giờ gã vẫn đang ôm một nữ nhân trông khá giống kỹ nữ, nhìn thật tệ.

Cao Toản lắc đầu ngao ngán, nói.

"Ta có uỷ thác đây."

"Uỷ thác?"

"Ta sẽ trả thù lao xứng đáng."

"Ta hiểu rồi. Mời lên thư phòng tầng hai."

Mặc dù không thích gã nhưng từ phong thái và cử chỉ của gã thì chắc tin đồn kia là thật, có khá nhiều người bảo nơi này xuất thân từ bang phái lắm tiền nhiều của.

Vì vậy, khả năng thu thập thông tin sẽ không đến nỗi tệ.

Cao Toản vào phòng chưa được bao lâu thì tiếng bước chân dồn dập đã vang lên ngoài hành lang.

Gã có thân hình vạm vỡ nên luôn phát ra tiếng động như vậy.

‘Gã này sẽ chả bao giờ trở thành sát thủ được.”'

Nguyên tắc cơ bản của sát thủ là bí mật và kín đáo.

Tất nhiên, những người có năng lực như vậy rất hiếm.

Lúc đó, cửa phòng mở ra và Quách Lâu chủ bước vào.

".......Ngươi đang làm gì vậy?"

Cao Toản nhướn mày hỏi.

Quách Lâu chủ bước vào cùng với một nữ nhân.

Nàng ta búi tóc cao, trang điểm đậm và mặc một bộ y phục hở hang đến mức có thể nhìn thấy xương ngực. Dựa vào vẻ ngoài, có vẻ nàng ta là một kỹ nữ.

Dung mạo nàng ta rất xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt, nhưng đây không phải là nơi thích hợp cho việc đó.

"Đây là người mới đến. Nàng ta không tệ chứ?"

"Chẳng phải ta đã bảo là có việc uỷ thác sao?"

"Nàng ta là người của bọn ta, ngươi cũng đừng lo lắng. Hãy nói chuyện của ngươi đi. Ta phải xuống dưới ngay."

'.....Đúng là một kẻ tồi tệ.'

Cao Toản cảm thấy sát khí trong người sắp dâng cao.

Dù cho cấp bậc có thấp đến đâu thì cái tên này cũng quá tệ.

Nếu cứ tiếp tục như thế này thì còn uỷ thác cái quái gì chứ.

"Hãy đưa nàng ta ra ngoài."

"Ồ. Cao hộ vệ. Là nam nhân mà. Phong lưu một chút....."

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ đi."

".......”

Lời nói đó đúng là có tác dụng.

Quách Lâu chủ không thể giả vờ câm điếc được nữa, bực bội nói với nữ nhân:

"Xuống dưới và ngoan ngoãn đợi ta. Nếu dám ôm ấp thằng nào khác, thì hãy chuẩn bị tinh thần đi."

Rồi gã định vỗ nàng ta một cái.

-Chát!

Nữ nhân nắm lấy tay Quách Lâu chủ.

"Ơ hay?"

"Hừ. Thật vô dụng."

Nữ nhân lẩm bẩm như thể đang bực bội.

"Nha đầu thối!"

Thấy thái độ của nữ nhân, Quách Lâu chủ không khỏi sửng sốt, định sẽ cho nàng ta bạt tai.

Đúng lúc đó.

-Phập!

Bàn tay của nữ nhân đã chạm vào tai Quách Lâu chủ.

Ngay lập tức, Quách Lâu chủ lảo đảo như một con rối bị đứt dây.

"Ngươi!"

Cao Toản kinh ngạc, vội vàng rút đoản kiếm ra thì một thứ gì đó từ tay nữ nhân bay ra, đâm vào huyệt đạo của hắn ta.

-Phập phập phập!

Đó là một cây kim rất mỏng.

Khi cây kim đâm vào, Cao Toản không thể mở miệng hay cử động.

Hắn ta đã bị điểm huyệt.

-Ầm ầm!

Nữ nhân kéo một chiếc ghế từ trên bàn và đẩy nó ra sau Quách Lâu chủ đang lảo đảo.

Quách Lâu chủ tự nhiên ngồi xuống ghế.

Tất nhiên, khi nhìn từ phía trước, đôi mắt của gã trắng dã, trông không được khỏe cho lắm.

'Cái này.....cái này.....'

Cao Toản nhìn cây kim đâm vào ngực mình, không giấu được sự sợ hãi.

Là người xuất thân từ Phi Sát môn, đương nhiên hắn ta nhận ra thứ này.

'Anh Lân Phi Châm?'

Đó là ám khí độc môn của Phi Sát Diễm Khách, môn chủ Phi Sát Môn và là một trong Tứ Đại Sát Thủ Trung Nguyên.

Việc một kỹ nữ sử dụng Anh Lân Phi Châm, biểu tượng của môn chủ Phi Sát Môn, là điều không thể xảy ra.

Môn chủ đương nhiệm Phi Sát Diễm Khách đã ngoài sáu mươi tuổi.

Mặc dù tuổi tác của ông ta cao hơn so với những người đang hoạt động, nhưng kỹ năng của ông ta là vô song, vì vậy ông đã giữ vững vị trí thứ nhất trong Tứ Đại Sát Thủ trong hơn hai mươi năm.

Nhưng việc ám khí độc môn của ông lại nằm trong tay nữ nhân này thì......

'!!!'

Cao Toản không khỏi ngạc nhiên.

Bây giờ hắn ta có thể biết được danh tính của nữ nhân này.

'Chẳng lẽ?'

Phi Sát Diễm Khách có một cháu gái.

Tên nàng ta là Hà Thải Lâm.

Nàng ta là người duy nhất còn sống sót sau khi gia đình bị tập kích bất ngờ.

Phi Sát Diễm Khách đã dồn hết tâm huyết vào người cháu gái duy nhất còn lại này.

Cho đến lúc đó thì mọi chuyện đều ổn.

Bởi vì mọi người đều có thể hiểu được tại sao ông ta làm vậy.

Vấn đề nằm ở chỗ khác.

'......Chẳng lẽ môn chủ bị điên sao?'

Tất cả sát thủ của Phi Sát môn đều tin rằng Phi Sát Diễm Khách sẽ không bao giờ để cháu gái của mình kế thừa vị trí môn chủ.

Bởi vì nàng ta hoàn toàn không phù hợp để trở thành sát thủ.

Có thể nói, nguyên tắc cơ bản của sát thủ là lý trí lạnh lùng.

Nhưng nàng ta hoàn toàn không liên quan gì đến điều đó.

Nàng ta là kẻ bị rối loạn nhân cách điển hình.

Nàng ta có những lời lẽ thô tục không phù hợp với vẻ ngoài xinh đẹp và trẻ trung của mình, chứng rối loạn ám ảnh sợ bẩn, chứng rối loạn kiểm soát cơn giận.......

Không có gì phù hợp với hai chữ sát thủ cả.

'Mặc dù mọi người đều phản đối.'

Lần cuối cùng hắn ta nhìn thấy nàng ta là 4 năm trước.

Trước khi hắn ta lui khỏi tổ chức, Phi Sát Diễm Khách đã buộc phải cấm túc nàng ta vì các trưởng lão và tất cả sát thủ của Phi Sát Môn đều phản đối.

'Vô lý.'

Mọi người đều tin chắc rằng nàng ta không bao giờ có thể thay đổi.

Làm sao để kiềm chế tính cách nóng như lửa và bồi dưỡng sự lạnh lùng của một sát thủ được chứ?

Hắn ta gần như đã quên mất nữ nhân này.

Đã 4 năm kể từ khi hắn ta thoái lui, bây giờ nàng ta đã là một nữ nhân xinh đẹp ở tuổi mười chín.

'Xinh đẹp......'

Chỉ cần nhìn vào bộ ngực tuyệt vời của nàng ta là đủ để biết.

Nàng ta thực sự đã trưởng thành.

Với dung mạo quyến rũ như vậy, bất kỳ ai cũng dễ dàng bị khuất phục.

Đột nhiên, nàng ta đưa tay về phía bức tường của căn phòng.

-Xoẹt!

Cây kim đâm vào tường được rút ra và dính vào chiếc vòng tay trên tay nàng ta.

Đến lúc này thì Cao Toản có thể chắc chắn rằng đó là Anh Lân Phi Châm, ám khí độc môn của Phi Sát Diễm Khách.

Việc nàng ta sử dụng nó có nghĩa là nàng ta đã được kế thừa vị trí môn chủ.

'......Vậy là nàng ta đã thành công trong Bách Nhật Bách Sát?'

Để trở thành môn chủ của Phi Sát môn, người đó phải làm một nghi thức.

Nghi thức yêu cầu vượt qua thử thách có tên Bách Nhật Bách Sát.

Bách Nhật Bách Sát là khi người đó hoàn thành một trăm nhiệm vụ được giao trong vòng một trăm ngày, và nếu họ đạt được điều này, họ sẽ nằm trong Tứ Đại Sát Thủ.

'Không thể nào.'

Với tính cách của nàng ta, thật khó tin rằng nàng ta đã làm được điều đó.

Hay môn chủ thực sự đã thành công trong việc bồi dưỡng nàng ta thành một sát thủ giỏi?

Có lẽ như vậy.

Nghĩ lại thì, thật kỳ lạ khi một người mắc chứng rối loạn ám ảnh sợ bẩn như nàng ta lại phục vụ rượu trong tửu điếm.

'Có lẽ nàng ta đã thay đổi.'

Nếu đúng như vậy, hắn ta sẽ rất nể phục tiền môn chủ.

Bởi vì ông ta đã kiên quyết biến một kẻ rối loạn nhân cách thành một trong Tứ Đại Sát Thủ.

Bất chợt, hắn ta nghe thấy một giọng nói nhỏ bên tai.

"Chết tiệt."

'.......!?'

Hà Thải Lâm đang cải trang thành một kỹ nữ chửi thề vài tiếng, đưa tay lau vết máu nhỏ trên má.

Nàng ta đang nhìn hắn ta với ánh mắt lạnh lùng cho thấy nàng ta đang rất khó chịu.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, hắn ta nhớ lại hình ảnh nàng ta chửi rủa khi còn nhỏ.

'.......Có thật là đã thay đổi chưa vậy?'

Trong khi hắn ta đang nghi ngờ, nàng ta đã tiến lại gần.

Nàng ta đến gần và rút một trong những cây kim đang đâm vào ngực hắn ta.

Ngay lập tức, Cao Toản ho sặc sụa.

"Khụ khụ."

Có vẻ như hắn ta đã ho ra máu khi bị rút cây kim đang chặn.

Hà Thải Lâm ngồi vắt vẻo trên bàn, bắt chéo đôi chân thon dài và nói.

"Ta không ngờ lại gặp người đã thoái lui như thế này. Cao Toản thúc. Hay ta nên gọi thúc là sát thủ hạ cấp số 83?"

'Chết tiệt.’

Đúng là Hà Thải Lâm không sai được.

Hắn ta không nghĩ nàng ta sẽ nhớ mặt mình sau 4 năm, dù sao trước đó cả hai chỉ mới chạm mặt mấy lần.

Cao Toản căng thằng mở miệng.

"......Lâu rồi không gặp, tiểu thư."

"Môn chủ."

"Hả?"

"Bây giờ là môn chủ."

Hắn ta đã nghi ngờ, nhưng linh cảm của hắn ta đã đúng.

Nàng ta đã trở thành tân môn chủ của Phi Sát môn.

Khi sự thật được tiết lộ, Cao Toản cảm thấy lo lắng.

Lý do rất đơn giản.

Khi một sát thủ đã thoái lui gặp sát thủ thuộc tổ chức trước đây của mình, điều đó thường đồng nghĩa với cái chết.

Trong khi hắn ta đang lo lắng, Hà Thải Lâm nói.

"Có phải vì thúc đã thoái lui nên trong mắt thúc, ta không giống môn chủ sao?"

"Gì, làm sao có thể như vậy được? Ta xin chúc mừng ngài đã trở thành tân môn chủ."

"Câm mồm đi. Quỳ xuống và cúi đầu trước ta."

'.........'

Nghe mấy lời thô tục ấy mà Cao Toản cũng hơi thấy cạn lời.

Dù thế nào đi chăng nữa, nàng ta vẫn giống như trước đây.

Năm đó cũng vậy, dung mạo rõ xinh đẹp nhưng toàn thốt ra mấy lời khó mà nghe được.

Hà Thải Lâm lấy tay che miệng, nói.

“Ấy chết. Xin lỗi. Có lẽ ta đã quá thoải mái khi gặp lại người quen sau một thời gian dài. Ta đã vô tình nói những lời thô tục nhỉ.”

“Ừm.. xin ngài cứ thoải mái.”

“Làm sao ta có thể như vậy được? Một tiểu thư đài các phải có giáo dưỡng.”

'.......'

Bây giờ nàng ta đang nói về giáo dưỡng sao?

Mặc dù trong lòng đang phun trào, nhưng Cao Toản vẫn im lặng.

Hắn ta không có can đảm để nói ra mấy lời chỉ trích về tính cách quái dị của nàng ta.

Thay vào đó, hắn ta cảm thấy lo lắng nhiều hơn.

Bởi vì hắn ta không biết nàng ta sẽ nói gì tiếp theo.

Hà Thải Lâm đột ngột mở lời.

“Nếu ai đó nhìn thấy, họ sẽ nghĩ rằng ta đang cố giết thúc. Gia gia đã cho phép thúc và Cam thúc thoái lui vì gia gia rất quý mến hai người, nên thúc cứ thả lỏng đi, không phải sợ.”

"........Thật sao?"

Cao Toản hỏi.

Đúng là trong lòng hắn ta đang lo sợ nàng ta sẽ ra tay giết mình.

Nhưng nghe nàng ta nói như vậy, có vẻ như chuyện chưa đến mức tệ như hắn ta nghĩ.

'Ha......'

Hắn ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng đột nhiên, hắn ta cảm thấy điều gì đó kỳ lạ.

Nếu nàng ta không nhắm vào hắn ta, vậy tại sao tân môn chủ lại đích thân đến đây? Còn lấy Anh Lân Phi Châm tấn công hắn ta?

Trong khi hắn ta đang bối rối, Hà Thải Lâm cười nói.

"Thật tuyệt."

"Hả?"

Điều gì tuyệt cơ?

“Vì người ta đồn rằng Đại công tử Mộc gia đam mê tửu sắc nên ta cứ nghĩ mình phải đi câu dẫn hắn mới trà trộn được vào đấy, rất phiền. May là có Cao Toản thúc ở đây, vậy thì ta có thể thuận lợi vào được Nghiên Mộc Kiếm Trang rồi!”

'!?'

Cao Toản cau mày, tự hỏi nàng ta đang nói gì.

Tại sao nàng ta lại muốn hắn ta đưa nàng ta vào Nghiên Mộc Kiếm Trang?

"Hử, ngài đang nói gì vậy? Tại sao ta lại đưa ngài vào Nghiên Mộc Kiếm Trang?"

Nghe Cao Toản hỏi, Hà Thải Lâm nhẹ nhàng nâng cằm Cao Toản lên bằng đầu ngón tay, lạnh giọng nói:

"Ta đang nghĩ đến việc lấy hộp sọ của Tam công tử Mộc gia."

'!!!!!!'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương