Quái Dị Thẻ Ma Pháp
-
Chương 6: Vi Vi
Nhất Thành đi bộ bên canh ba người trung niên. Phía sau là một chiếc xe ngựa chở một đám nhóc mười lăm tuổi. Nói là xe ngựa nhưng thật ra xe chở hàng, không có mái. Bọn nhóc này chắc lần đầu đi xa, liên tục dáo dác nhìn xung quanh.
“Huyết Nguyệt Thành có lớn không đại thúc?” Nhất Thành hiếu kỳ hỏi. Ba người trung niên này đều là người trong thôn. Đợt khảo trước nhận được pháp môn tu luyện nên ra ngoài buôn bán giúp thôn dân. Ba người gọi là Nam Cung, Sở Biệt, và Phạm Nham. Người lớn tuổi nhất là Phạm Nham, Nhất thành đang đi song song hỏi chuyện về Huyết Nguyệt Thành.
“Huyệt Nguyệt Thành cũng khá lớn nhưng so ra thì kém xa Đại Càn kinh thành. Có điều Huyết Nguyệt Thành nguy hiểm hơn Đại Càn kinh thành. Nơi này gần Huyết Nguyệt rừng rậm nên có rất nhiều dân liều mạng lui tới. Trong thành trị an cũng không tốt lắm, đánh nhau khắp nơi. Lần này tổ chức khảo hạch ở đây, chắc là càng đông người. Ngư long hỗn tạp.”
Phạm Nham thuật lại những gì mình biết cho Nhất Thành. Cũng như để mấy thằng nhóc ở sau xe kia nghe, tránh phiền phức không cần thiết.
“Phạm thúc chắc đã từng tham gia khảo hạch phải không? Thúc chắc chắn có nhiều kinh nghiệm?” Nhất Thành liền đi vào vấn đề mà lâu nay hắn muốn biết. Lần này đi tham gia khảo hạch thư viện nên tốt nhất phải biết trước một chút tránh khỏi bỡ ngỡ. Nghe hắn hỏi, đám Bá Nhân sau lưng liền dỏng tai lắng nghe.
“Uh, khảo hạch chủ yếu chia làm ba phần. Phần thứ nhất là thi viết, phần hai là khảo hạch thuộc tính, và phần thứ ba là ảo cảnh. Cả ba phần khảo hạch chủ yếu nhằm đến tìm kiếm thiên tài trong vạn người. Chỉ có người có thiên phú thật sự mới vượt qua được. Phải qua hai phần đầu mới được thi phần thứ ba. Thường thì qua hai phần khảo hạch đầu thì sẽ được nhận. Phần ba chủ yếu kiểm tra xem tâm tình đệ tử. Nếu quá ác liệt hoặc biến dị, sẽ bị đánh rớt.”
Phàm thúc nói đến đây thì thao thao bất tuyệt chuyện lúc lão khảo thí như thế nào. Càng nói càng hăng làm Sở Biệt và Nam Cung nhăn mặt lại. Đến lúc có người mỉa mai lão “Thi rớt, mà cũng khoe?” thì lão mới dừng. Xoay lại mắn nhau cùng hai người kia.
Nghe đến khảo thí tâm tính, Nhất Thành liếc mắt nhìn Bá Nhân. Bá Nhân tính cách có tiến bộ. Hòa hợp với mọi người hơn, mặt còn lạnh lùng nhưng cũng đỡ hơn lúc trước. Bá Nhân cũng liếc hắn một cái, dù là tính tính tốt hơn với người khác nhưng với Nhất Thành, thằng này tính cách càng ác liệt hơn. Chắc là bị hắn dạy bảo lúc trước nên trong lòng còn không phục.
Từ Tiểu Tiểu thôn đến Huyết Nguyệt thành đi nhanh cũng mất mười ngày đường. Trưởng thôn bảo đi sớm chủ yếu là kiếm nơi ở cùng làm quen môi trường.
Ngày thứ sáu, bọn họ vẫn như thường ngày. Nhưng đến chập tối, ba người Phạm Nham lại rất cẩn thận. Thay vì đi trước xe, ba người lại quay quanh xe chở đám Bá Nhân. Sáu ngày này, Nhất Thành cùng đi bộ với ba người Phạm Nham. Không hiểu sao đường dài, mấy đứa nhóc ngồi xe kia đều mệt, hắn lại thì không. Cơ thể hắn sau khi tĩnh lại từ vụ đó thì mạnh mẽ dẻo dai hơn rất nhiều. Phạm Nham khen ngợi hắn không hết lời.
- Có chuyện gì vậy, Pham Thúc?
Nhất Thành nhận ra điều khác lạ của mấy người liền hỏi. Hắn muốn biết chuyện gì. Nếu có nguy hiểm, hắn cần phải cẩn thận hơn.
Phạm thúc trầm mặt,
- Nhóc rất nhạy cảm đấy? Nơi này từng xuất hiện quái dị hai tháng trước. Đã có mấy nhóm thợ săn tổ chức vây quét nhưng đều bị tiêu diệt. Bọn hắn chết rất kỳ lạ, tim bị móc ra. Hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng đi qua nơi này?
Nhất Thành nghe đến quái dị thì mặt nghiêm lại. Bọn nhóc trên xe thì sợ hãi. Dù chưa gặp nhưng bọn hắn từng nghe kể. Nhất Thành thì vẫn chưa quên chuyện ở Huyết Luyện Cốc.
Nham Cung bên kia thấy Nhất Thành hiện vẻ lo lắng, tưởng hắn nhớ đến chuyện cũ liền lên tiếng an ủi,
- Nghe nói trước đó thôn của nhóc bị quỷ quái tấn công, chỉ có một mình nhóc sống sót. Đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ không sao đâu. Còn có ba chúng ta ở đây, dù không đến mức tiêu diệt được quái dị nhưng bảo vệ các nhóc cũng dư dã.
Nghe vậy bọn Bá Nhân cũng an tâm một chút. Nhất Thành hắn thì không nghĩ thế. Mấy nhóm thợ săn đều bị tiêu diệt, quỷ quái ở đây không bình thường.
Lúc này, không ai nói thêm gì, làm không khí càng ngân trọng. Bá Nhân bất ngờ mở miệng.
- Nhìn bên trái, có người!
Nhất Thành Nhìn qua thì có một đám người, hình như xe ngựa bọn họ có vấn đề. Bánh xe đã gãy, như vậy bọn họ chỉ có thể cắm trại ở đây. Đám Nham Thúc thì sợ nguy hiểm định tiếp tục lên đường dù trời tối, bọn hắn không muốn ở lại nơi này.
“Crack!”
Tiếng động như thứ gì gảy vang lên, Bá Nhân lúc này văng ra từ trên xe ngựa, những người khác bám chặt thành xe. Không ngờ xe bọn hắn bị gãy bánh.
- Không sao chứ? Nhất Thành quan tâm đến đở Bá Nhân dậy.
- Ta không sao!
- Bánh xe gãy rồi, chúng ta không tiếp tục đi được. Chắc phải qua đêm ở đây thôi. Với tình trạng của mấy nhóc này, không thể đi trong đêm.
Phạm Nham trầm mặt nói, bọn hắn thật không thích ở đây chút nào nhưng hết lựa chọn rồi.
Nhất Thành cũng nhìn ra mấy đứa nhóc này dù ngồi xe nhưng vẫn rất mệt mỏi. Bọn chúng không thể nào đi bộ tiếp được. Nhất Thành cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào. Hắn nhớ đến nhóm người bên cạnh kia.
- Chúng ta nên tiếp xúc với nhóm người kia 1 chút không, dù sao nơi này hơi nguy hiểm. Càng đông càng tốt.
- Hừ, chúng ta không biết bọn họ là ai nếu gặp người nguy hiểm thì không xong? Lúc này 1 giọng nói non nớt vang lên. Là một trong ba người tham gia khảo thí, tên là Nhu Nhân. Tên này nhà trong thôn có chút tiền, thế nên tính cách hơi hách dịch. Nhất Thành không thèm để ý đến hắn mà nhìn về phía Phạm Nham.
- Uh, ta nghĩ càng đông người càng tốt. Nhưng chúng ta không thể đi qua hết được, nếu như mà bị bọn họ tưởng có ý đồ xấu thì không tốt. Sở Biệt qua đó xem sao?
- Nếu Sở thúc gặp nguy hiểm thì sao? Nếu quỷ quái tấn công, thiếu Sở thúc ai bảo vệ chúng ta.
Nhân Dịch, 1 một trong 2 người còn lại; tên này rất nhát gan. Còn một người nữa, Nhan Du, là con gái duy nhất trong nhóm. Nhan Nhu rất ít nói, hay liếc nhìn Bá Nhân.
- Phạm Thúc, để ta sang đó. Dù sao ta không phải người tu luyện, họ sẻ không đề phòng.
Nhất Thành lên tiếng. Phạm Nham liên tục từ chối nhưng không ngăn được hắn. Nhất Thành hướng về nhóm người kia đi đến.
Ngay khi hắn sắp đến gần thì một người trung niên trong nhóm kia đi ra,
- Đứng lại! thiếu niên trẻ tuổi, ngươi là ai?
- Ta là Nhất Thành, đi cùng nhóm người bên kia, đang tiến đến Huyết nguyệt Thành, vừa nãy xe lại bị gẫy bánh. Chúng ta định cắm trại ở đây. Mà nghe nói khu này có quỷ quái nên sang hỏi xem có thế cắm trại sát bên cạnh các vị không. Càng đông càng an toàn.
- Không cần, chúng ta có thể tự bảo vệ mình. Ngươi liền rời đi đi nếu không....
Trung niên kia lạnh lùng nói, trong lời nói mang theo ý đe dọa. Nhất Thành nhìn ra người này sẽ xuất thủ nếu mình còn không rời đi. Đúng lúc hắn định rời đi, thì một âm thanh trong trẻo vang lên.
- Nam Thúc, không sao! Cho họ qua đi! Dù sao ở đây cũng nguy hiểm. Bọn họ không có vẻ nguy hiểm gì? Chúng ta càng nhiều người càng tốt.
Lúc này có hai người đi đến, một vi phu nhân tuổi trung niên cùng một cô gái nhỏ khoản bằng tuổi Nhất Thành đi đến bên này.
Người gọi Nam thúc hơi ấp úng, nhăn mày.
- Phu Nhân, nhưng mà..?
Phu nhân cười nói.
- Nam Thúc, thúc nhìn đám người này chắc cũng là đi Huyết Nguyệt Thành tham gia khảo hạch của thư viện. Với lại có đến năm người thiếu niên nhỏ tuổi, chắc chắn không thể là người xấu được. Với thực lực chúng ta không cần lo ngại gì?
Nam thúc chần chờ chút liền gật đầu đồng ý. Nhất Thành ngoắc tay với đám Phạm Nham. Phạm Nham nhanh chóng dẫn người đến, cảm tạ rồi tìm chỗ tốt cắm trại kế bên nhóm người kia.
Khi trời vừa tối, một đống lửa lớn được đốt lên. Cả hai nhóm người đều ngồi quanh thành 1 vòng ăn uống.
Phu nhân kia hỏi.
- Nhất Thành, ăn chút không.
- Cám ơn, ta ăn lương khô được rồi!
- Các người là đi Huyết Nguyệt Thành tham gia khảo hạch của thư viện?
- Đúng vậy, phu nhân cũng mang theo tiêu thư đến khảo thí vào thư viện sao?
Nhất Thành nhìn về cô gái bên cạnh vị phu nhân kia hỏi.
- Đây là con gái ta, Vi Vi. Ta mang nó đến khảo thí, hy vong gia nhập được thư viện tốt.
- Mẹ
Nghe mẹ mình giới thiệu, Vi Vi mặt hơi đỏ mặt gọi nhỏ lay lay tay vị phu nhân kia.
Thiếu nữ nhỏ tuổi này mặc màu lam nhạt váy ngắn, trên váy thêu lên đóa đóa phấn hồng tiểu hoa. Thiếu nữ này không phải đẹp đến mức kinh tâm động phách. Mặt chưa hoàn toàn thành thục nhưng lại rất thanh tú. Hiếm có nhất là cặp lông mày xinh đẹp kia, lông mày nhỏ dài nho nhã.
- Hừ
Nam thúc hừ lạnh, tỏa ra áp lực mạnh mẽ, nhìn về phía Nhân Dịch và Nhu Nhân. Hai tên này cứ nhìn chằm chằm vào Vi Vi bị Nam Thúc phát hiện. Phạm Nham liền gõ vào đầu hai hai tên này rồi đứng lên xin lỗi rối rít. Phạm thúc nhìn ra được người gọi Nam thúc này phép thuật rất cao nếu làm người này tức giận thì không tốt.
Bá Nhân cùng Nhan Du thì không để ý, ăn xong liền tiếng về lều của mình. Cả buổi, Nhất Thành cố tìm hiểu lai lịch vị phu nhân này là ai nhưng kết thúc không tốt đẹp. Mọi người quyết định nghỉ sớm, ngày mai còn tiến về Huyết Nguyệt Thành.
Đang nghỉ ngơi trong lều, Nhất Thành bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy. Hắn cảm thấy nguy hiểm đang tiến đến.
“Huyết Nguyệt Thành có lớn không đại thúc?” Nhất Thành hiếu kỳ hỏi. Ba người trung niên này đều là người trong thôn. Đợt khảo trước nhận được pháp môn tu luyện nên ra ngoài buôn bán giúp thôn dân. Ba người gọi là Nam Cung, Sở Biệt, và Phạm Nham. Người lớn tuổi nhất là Phạm Nham, Nhất thành đang đi song song hỏi chuyện về Huyết Nguyệt Thành.
“Huyệt Nguyệt Thành cũng khá lớn nhưng so ra thì kém xa Đại Càn kinh thành. Có điều Huyết Nguyệt Thành nguy hiểm hơn Đại Càn kinh thành. Nơi này gần Huyết Nguyệt rừng rậm nên có rất nhiều dân liều mạng lui tới. Trong thành trị an cũng không tốt lắm, đánh nhau khắp nơi. Lần này tổ chức khảo hạch ở đây, chắc là càng đông người. Ngư long hỗn tạp.”
Phạm Nham thuật lại những gì mình biết cho Nhất Thành. Cũng như để mấy thằng nhóc ở sau xe kia nghe, tránh phiền phức không cần thiết.
“Phạm thúc chắc đã từng tham gia khảo hạch phải không? Thúc chắc chắn có nhiều kinh nghiệm?” Nhất Thành liền đi vào vấn đề mà lâu nay hắn muốn biết. Lần này đi tham gia khảo hạch thư viện nên tốt nhất phải biết trước một chút tránh khỏi bỡ ngỡ. Nghe hắn hỏi, đám Bá Nhân sau lưng liền dỏng tai lắng nghe.
“Uh, khảo hạch chủ yếu chia làm ba phần. Phần thứ nhất là thi viết, phần hai là khảo hạch thuộc tính, và phần thứ ba là ảo cảnh. Cả ba phần khảo hạch chủ yếu nhằm đến tìm kiếm thiên tài trong vạn người. Chỉ có người có thiên phú thật sự mới vượt qua được. Phải qua hai phần đầu mới được thi phần thứ ba. Thường thì qua hai phần khảo hạch đầu thì sẽ được nhận. Phần ba chủ yếu kiểm tra xem tâm tình đệ tử. Nếu quá ác liệt hoặc biến dị, sẽ bị đánh rớt.”
Phàm thúc nói đến đây thì thao thao bất tuyệt chuyện lúc lão khảo thí như thế nào. Càng nói càng hăng làm Sở Biệt và Nam Cung nhăn mặt lại. Đến lúc có người mỉa mai lão “Thi rớt, mà cũng khoe?” thì lão mới dừng. Xoay lại mắn nhau cùng hai người kia.
Nghe đến khảo thí tâm tính, Nhất Thành liếc mắt nhìn Bá Nhân. Bá Nhân tính cách có tiến bộ. Hòa hợp với mọi người hơn, mặt còn lạnh lùng nhưng cũng đỡ hơn lúc trước. Bá Nhân cũng liếc hắn một cái, dù là tính tính tốt hơn với người khác nhưng với Nhất Thành, thằng này tính cách càng ác liệt hơn. Chắc là bị hắn dạy bảo lúc trước nên trong lòng còn không phục.
Từ Tiểu Tiểu thôn đến Huyết Nguyệt thành đi nhanh cũng mất mười ngày đường. Trưởng thôn bảo đi sớm chủ yếu là kiếm nơi ở cùng làm quen môi trường.
Ngày thứ sáu, bọn họ vẫn như thường ngày. Nhưng đến chập tối, ba người Phạm Nham lại rất cẩn thận. Thay vì đi trước xe, ba người lại quay quanh xe chở đám Bá Nhân. Sáu ngày này, Nhất Thành cùng đi bộ với ba người Phạm Nham. Không hiểu sao đường dài, mấy đứa nhóc ngồi xe kia đều mệt, hắn lại thì không. Cơ thể hắn sau khi tĩnh lại từ vụ đó thì mạnh mẽ dẻo dai hơn rất nhiều. Phạm Nham khen ngợi hắn không hết lời.
- Có chuyện gì vậy, Pham Thúc?
Nhất Thành nhận ra điều khác lạ của mấy người liền hỏi. Hắn muốn biết chuyện gì. Nếu có nguy hiểm, hắn cần phải cẩn thận hơn.
Phạm thúc trầm mặt,
- Nhóc rất nhạy cảm đấy? Nơi này từng xuất hiện quái dị hai tháng trước. Đã có mấy nhóm thợ săn tổ chức vây quét nhưng đều bị tiêu diệt. Bọn hắn chết rất kỳ lạ, tim bị móc ra. Hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng đi qua nơi này?
Nhất Thành nghe đến quái dị thì mặt nghiêm lại. Bọn nhóc trên xe thì sợ hãi. Dù chưa gặp nhưng bọn hắn từng nghe kể. Nhất Thành thì vẫn chưa quên chuyện ở Huyết Luyện Cốc.
Nham Cung bên kia thấy Nhất Thành hiện vẻ lo lắng, tưởng hắn nhớ đến chuyện cũ liền lên tiếng an ủi,
- Nghe nói trước đó thôn của nhóc bị quỷ quái tấn công, chỉ có một mình nhóc sống sót. Đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ không sao đâu. Còn có ba chúng ta ở đây, dù không đến mức tiêu diệt được quái dị nhưng bảo vệ các nhóc cũng dư dã.
Nghe vậy bọn Bá Nhân cũng an tâm một chút. Nhất Thành hắn thì không nghĩ thế. Mấy nhóm thợ săn đều bị tiêu diệt, quỷ quái ở đây không bình thường.
Lúc này, không ai nói thêm gì, làm không khí càng ngân trọng. Bá Nhân bất ngờ mở miệng.
- Nhìn bên trái, có người!
Nhất Thành Nhìn qua thì có một đám người, hình như xe ngựa bọn họ có vấn đề. Bánh xe đã gãy, như vậy bọn họ chỉ có thể cắm trại ở đây. Đám Nham Thúc thì sợ nguy hiểm định tiếp tục lên đường dù trời tối, bọn hắn không muốn ở lại nơi này.
“Crack!”
Tiếng động như thứ gì gảy vang lên, Bá Nhân lúc này văng ra từ trên xe ngựa, những người khác bám chặt thành xe. Không ngờ xe bọn hắn bị gãy bánh.
- Không sao chứ? Nhất Thành quan tâm đến đở Bá Nhân dậy.
- Ta không sao!
- Bánh xe gãy rồi, chúng ta không tiếp tục đi được. Chắc phải qua đêm ở đây thôi. Với tình trạng của mấy nhóc này, không thể đi trong đêm.
Phạm Nham trầm mặt nói, bọn hắn thật không thích ở đây chút nào nhưng hết lựa chọn rồi.
Nhất Thành cũng nhìn ra mấy đứa nhóc này dù ngồi xe nhưng vẫn rất mệt mỏi. Bọn chúng không thể nào đi bộ tiếp được. Nhất Thành cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng không biết không đúng chỗ nào. Hắn nhớ đến nhóm người bên cạnh kia.
- Chúng ta nên tiếp xúc với nhóm người kia 1 chút không, dù sao nơi này hơi nguy hiểm. Càng đông càng tốt.
- Hừ, chúng ta không biết bọn họ là ai nếu gặp người nguy hiểm thì không xong? Lúc này 1 giọng nói non nớt vang lên. Là một trong ba người tham gia khảo thí, tên là Nhu Nhân. Tên này nhà trong thôn có chút tiền, thế nên tính cách hơi hách dịch. Nhất Thành không thèm để ý đến hắn mà nhìn về phía Phạm Nham.
- Uh, ta nghĩ càng đông người càng tốt. Nhưng chúng ta không thể đi qua hết được, nếu như mà bị bọn họ tưởng có ý đồ xấu thì không tốt. Sở Biệt qua đó xem sao?
- Nếu Sở thúc gặp nguy hiểm thì sao? Nếu quỷ quái tấn công, thiếu Sở thúc ai bảo vệ chúng ta.
Nhân Dịch, 1 một trong 2 người còn lại; tên này rất nhát gan. Còn một người nữa, Nhan Du, là con gái duy nhất trong nhóm. Nhan Nhu rất ít nói, hay liếc nhìn Bá Nhân.
- Phạm Thúc, để ta sang đó. Dù sao ta không phải người tu luyện, họ sẻ không đề phòng.
Nhất Thành lên tiếng. Phạm Nham liên tục từ chối nhưng không ngăn được hắn. Nhất Thành hướng về nhóm người kia đi đến.
Ngay khi hắn sắp đến gần thì một người trung niên trong nhóm kia đi ra,
- Đứng lại! thiếu niên trẻ tuổi, ngươi là ai?
- Ta là Nhất Thành, đi cùng nhóm người bên kia, đang tiến đến Huyết nguyệt Thành, vừa nãy xe lại bị gẫy bánh. Chúng ta định cắm trại ở đây. Mà nghe nói khu này có quỷ quái nên sang hỏi xem có thế cắm trại sát bên cạnh các vị không. Càng đông càng an toàn.
- Không cần, chúng ta có thể tự bảo vệ mình. Ngươi liền rời đi đi nếu không....
Trung niên kia lạnh lùng nói, trong lời nói mang theo ý đe dọa. Nhất Thành nhìn ra người này sẽ xuất thủ nếu mình còn không rời đi. Đúng lúc hắn định rời đi, thì một âm thanh trong trẻo vang lên.
- Nam Thúc, không sao! Cho họ qua đi! Dù sao ở đây cũng nguy hiểm. Bọn họ không có vẻ nguy hiểm gì? Chúng ta càng nhiều người càng tốt.
Lúc này có hai người đi đến, một vi phu nhân tuổi trung niên cùng một cô gái nhỏ khoản bằng tuổi Nhất Thành đi đến bên này.
Người gọi Nam thúc hơi ấp úng, nhăn mày.
- Phu Nhân, nhưng mà..?
Phu nhân cười nói.
- Nam Thúc, thúc nhìn đám người này chắc cũng là đi Huyết Nguyệt Thành tham gia khảo hạch của thư viện. Với lại có đến năm người thiếu niên nhỏ tuổi, chắc chắn không thể là người xấu được. Với thực lực chúng ta không cần lo ngại gì?
Nam thúc chần chờ chút liền gật đầu đồng ý. Nhất Thành ngoắc tay với đám Phạm Nham. Phạm Nham nhanh chóng dẫn người đến, cảm tạ rồi tìm chỗ tốt cắm trại kế bên nhóm người kia.
Khi trời vừa tối, một đống lửa lớn được đốt lên. Cả hai nhóm người đều ngồi quanh thành 1 vòng ăn uống.
Phu nhân kia hỏi.
- Nhất Thành, ăn chút không.
- Cám ơn, ta ăn lương khô được rồi!
- Các người là đi Huyết Nguyệt Thành tham gia khảo hạch của thư viện?
- Đúng vậy, phu nhân cũng mang theo tiêu thư đến khảo thí vào thư viện sao?
Nhất Thành nhìn về cô gái bên cạnh vị phu nhân kia hỏi.
- Đây là con gái ta, Vi Vi. Ta mang nó đến khảo thí, hy vong gia nhập được thư viện tốt.
- Mẹ
Nghe mẹ mình giới thiệu, Vi Vi mặt hơi đỏ mặt gọi nhỏ lay lay tay vị phu nhân kia.
Thiếu nữ nhỏ tuổi này mặc màu lam nhạt váy ngắn, trên váy thêu lên đóa đóa phấn hồng tiểu hoa. Thiếu nữ này không phải đẹp đến mức kinh tâm động phách. Mặt chưa hoàn toàn thành thục nhưng lại rất thanh tú. Hiếm có nhất là cặp lông mày xinh đẹp kia, lông mày nhỏ dài nho nhã.
- Hừ
Nam thúc hừ lạnh, tỏa ra áp lực mạnh mẽ, nhìn về phía Nhân Dịch và Nhu Nhân. Hai tên này cứ nhìn chằm chằm vào Vi Vi bị Nam Thúc phát hiện. Phạm Nham liền gõ vào đầu hai hai tên này rồi đứng lên xin lỗi rối rít. Phạm thúc nhìn ra được người gọi Nam thúc này phép thuật rất cao nếu làm người này tức giận thì không tốt.
Bá Nhân cùng Nhan Du thì không để ý, ăn xong liền tiếng về lều của mình. Cả buổi, Nhất Thành cố tìm hiểu lai lịch vị phu nhân này là ai nhưng kết thúc không tốt đẹp. Mọi người quyết định nghỉ sớm, ngày mai còn tiến về Huyết Nguyệt Thành.
Đang nghỉ ngơi trong lều, Nhất Thành bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy. Hắn cảm thấy nguy hiểm đang tiến đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook