"Nói cho cùng, không phải con muốn cho ba thoải mái, mà chỉ muốn lái xe đúng không." Vẻ mặt của ba Quách rất bất đắc dĩ nói.

"Ai nói? Con rất có lòng muốn cho ba có cơ hội cùng mẹ nói chuyện yêu đương ở ghế sau, việc nhỏ này để cho con làm là được rồi." Đúng đúng đúng, đây mới là tâm ý chủ yếu của cô, lái chiếc xe trăm vạn chỉ là phụ thôi. Quách Tâm mặt không đỏ, thở không gấp, tỉnh bơ nói.

Đánh chết ba Quách cũng không tin hừ lạnh một tiếng, tính cách của con gái mình, ông làm ba sao không hiểu rõ chứ?

"Được rồi! Hai ba con các ông chớ tranh cãi, ông phải lái xe cẩn thận. Tiểu Tâm, con cũng thế, vừa có cơ hội liền muốn đánh chủ ý lên xe ba con, mẹ nói cho con biết, thật ra thì hôm nay ba con rất vui mừng khi biết con gái có bằng lái xe, cũng không ngẫm lại vài năm nay con bận rộn yêu đương, xem nhẹ ông ấy lâu như vậy, ba con có phê bình kín đáo rồi đấy, cực kì mất hứng." Mẹ Quách ngồi ở ghế lái phụ cười hoà giải.

"Thật sao? Ba không hề vui mừng khi con cùng Triều Hệ lui tới sao? Nhưng khi ba ở sau lưng con len lén điều tra Triều Hệ không phải đã nói sao? Triều Hệ là một người đàn ông tốt, mặc dù không có tiền như nhà chúng ta, nhưng là người ngay thẳng, đoan chính, còn nói với con là chọn được một đối tượng tốt, sao sẽ mất hứng đây?" Quách Tâm nghi ngờ nhíu mày một cái, ghé đầu lên trước, nhìn gò má của ba, cẩn thận quan sát ánh mắt của ông ấy.

Ba Quách lại hừ lạnh một tiếng, đã đủ biểu đạt bất mãn trong lòng.

"Thưởng thức đứa bé kia là một chuyện, tâm tư của con gái hoàn toàn bị chiếm đoạt lại là một chuyện khác, đây chính là một người ba đang mâu thuẫn trong lòng. Hơn nữa con cũng đừng trách ba con năm đó len lén điều tra chuyện của Triều Hệ, nếu không phải là Tiểu Vũ quá yêu người đàn ông kia, vì trợ giúp sự nghiệp cho nhà hắn mà hy sinh mình, lấy tính cách của ba con, là không thể nào làm ra chuyện điều tra." Mẹ Quách dịu dàng nói.

"Con biết chứ! Ba là bởi vì chuyện của Tiểu Vũ, mới bảo vệ chúng con càng thêm nghiêm ngặt, cho nên con không trách ba tìm người điều tra Triều Hệ. . . . . . Con biết tình huống của nhà chúng ta rất khác biệt, cho nên cho tới bây giờ vẫn giấu giếm gia thế của mình như cũ, con biết rõ quy định trong nhà, trừ phi trở thành chồng, nếu không tuyệt đối không được tiết lộ." Nghĩ đến đây, Quách Tâm có chút mất mát.

Cô và Triều Hệ qua lại bảy năm rồi, hỏi trong cả bảy năm, nhưng cô chưa từng dẫn anh tới gặp ba mẹ cô, chưa từng cho anh biết gia thế của cô, mục đích không phải sợ anh sẽ lùi bước. . . . . . Trên thực tế, cô cho rằng khi anh biết được gia thế của cô thì cũng không khác biệt lắm, anh sẽ cùng với cô chịu đựng tất cả khó khăn, chẳng qua là bảo vệ người nhà cùng công việc, coi như anh không quan tâm, nhưng người nhà của anh lại quan tâm.

"Nếu như một người đàn ông vì gia thế của người phụ nữ của mình mà bị kinh sợ, như vậy loại đàn ông này có thể không cần, người đàn ông có đảm đương là người có thể đứng phía trước người phụ nữ của mình, thay đối phương ngăn cản tất cả." Giọng điệu của ba Quách rất nghiêm nghị.

"Con biết chứ! Cho nên con quyết định lần sau phải nói cho Triều Hệ. Nếu con có xảy ra chuyện gì thì nhất định anh ấy sẽ giúp con. Ha ha. . . . . . Con rất có tự tin đó!" Vừa nói đến người đàn ông này, tâm tình của Quách Tâm liền rất tốt.

"Chỉ là. . . . . .Ba nó à, ông xác định không nói cho tài xế mà tự mình lái xe sao? Không cần vệ sĩ? Em cảm thấy chuyện này không được ổn thỏa cho lắm." Nghĩ tới điều gì, mẹ Quách có chút lo lắng.

"Không sao, cũng chỉ là đi ra ngoài một chút. Lại nói, mỗi lần đều cho tài xế lái xe, tiếp tục như vậy, anh sẽ quên lái xe thế nào mất." Ba Quách có chút cẩu thả nói, thỉnh thoảng cũng hi vọng cùng người nhà đơn độc chung đụng, mà không phải có một người làm kỳ đà cản mũi.

"Ba, ba quên lái xe thế nào cũng không sao, con biết lái, con lái cho." Quách Tâm không nhịn được lại chen miệng.

Ba Quách co rúm khóe miệng, giọng nói mang theo cười nhạo: "Con a! Chờ mười năm sau lại nói, chăm sóc tốt em gái của con đó mới là của công việc của con."

"Lại nữa!" Quách Tâm không nhịn được giả bộ đáng thương, sau đó cúi đầu, nhìn bé gái ngồi ở bên cạnh, hôm nay cô và ba mẹ cùng nhau đi ra ngoài chính là vì em ấy. "Em gái, đừng sợ, giọng nói của ông chú đằng trước mặc dù rất hung dữ, nhưng thật ra rất dịu dàng. . . . . . ấy, không phải, là ba, nếu như em cảm thấy gọi ông ấy là ba quá khó đọc, liền kêu ba Quách cũng được."

Bé gái từ đầu tới cuối không có lên tiếng, cặp mắt vô hồn, để cho cô đau lòng không dứt.

Ba mẹ của bé gái này vốn là bạn tốt của ba mẹ cô, bởi vì gặp biến cố mà song song qua đời, cho đến gần đây ba Quách mới biết được tin tức này, vì vậy vận dụng quan hệ, tìm được cô bé ở trong cô nhi viện, lại vận dụng một chút thủ đoạn để nhận nuôi cô bé, để cho em ấy vào hôm nay trở thành đứa bé của nhà họ Quách.

"Ba, bắt đầu từ hôm nay nên gọi là Quách Ly, con có thể gọi em ấy là Ly được không?" Mặc dù bé gái kia không có nửa điểm cảm xúc cùng nụ cười, nhưng là Quách Tâm quyết định thương yêu cô bé từ đáy lòng, dù sao trừ Tiểu Vũ, cô cũng không có anh em hay chị em nào khác, nhưng mà Tiểu Vũ lại không thể coi như là chị gái cô, bởi vì cô cùng Tiểu Vũ. . . . . .

"Đúng rồi, Tiểu Tâm, phía dưới ghế mẹ có túi đồ, bên trong là tấm gương, con lấy nó ra, đợi lát nữa mang về nhà." Mẹ Quách đột nhiên nghĩ đến, vội vàng nhắc nhở.

"Gương? Cái gì gương. . . . . . ! Đây là cái gì vậy? Thật là cái gương kỳ lạ! Hình như rất cũ kỹ rồi." Quách Tâm lấy cái đó ra, cầm lên tò mò sờ thử.

"Nghe nói cái gương này là bảo vật, có lịch sử rất lâu, lần trước trên đường gặp phải một lão tiên sinh kỳ quái, ông ấy nói sẽ có một ngày chúng ta sẽ cần đến nó, cho nên liền đưa nó cho mẹ, kết quả vẫn đặt ở dưới ghế ngồi, quên lấy ra."

"À! Lần trước?" Hồi tưởng lại, gương mặt của Quách Tâm cứng đờ, khóe miệng giật giật, "Mẹ, chiếc xe này là ba đặc biệt mua, nếu như mà con nhớ không lầm, trừ mỗi lần định kỳ đưa đi bảo dưỡng bên ngoài, nói ra ít cũng hơn một năm chưa lái. . . . . ."

Này, rốt cuộc thì lúc nào mẹ lấy cái gương này vậy? Lại quên bao lâu rồi?

Để gương gỗ trên đùi, trong gương phản chiếu gương mặt của chính mình, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, thở dài, "Ba, mẹ, con sẽ bảo vệ Tiểu Vũ thật tốt, tuyệt đối không để cho cái người ghê tởm đó tổn thương chị ấy một lần nữa."

Không khí bên trong xe nhất thời im lặng, vẻ mặt ba Quách trở nên u ám, sắc mặt của mẹ Quách có vẻ ưu sầu.

"Phàm là ai tổn thương con gái ba, ba tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn." Giọng của ba Quách hết sức nghiêm nghị, nghĩ đến tình hình con gái đang nằm ở bệnh viện, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Đột nhiên, chiếc xe bị va chạm mãnh liệt phía sau, lắc lư dữ dội.

Bên trong xe Quách Tâm cùng mẹ Quách bị kinh sợ, kêu lên.

"Đáng chết!" Ba Quách phục hồi lại tinh thần, nỗ lực khống chế tay lái, xuyên qua kính chiếu hậu, thấy mấy chiếc màu đen xe theo sát ở phía sau.

Quách Tâm kinh hãi, vội vàng ôm em gái mới thật chặt vào trong ngực.

Mẹ Quách mặc dù rất sợ, nhưng lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn cầu cứu.

"Ba, chuyện gì xảy ra?" Quách Tâm cố gắng hết sức giữ tỉnh táo, không muốn ngay lúc này làm cho ba thêm lo lắng.

"Những người đó động thủ rồi." Ba Quách cười lạnh nói, đạp mạnh chân ga, cố gắng kéo ra khoảng cách với đối phương.

Ông ấy nói một câu đơn giản, nhưng lại nói rõ chuyện gì đang xảy ra, sản nghiệp nhà họ Quách khổng lồ, có bao nhiêu người mơ ước, có bao nhiêu người hi vọng người của nhà họ Quách chết sạch, muốn đoạt lấy khối bánh nướng này. . . . . .

Vẻ mặt của Quách Tâm hết sức nghiêm túc, cắn môi, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn mấy chiếc xe màu đen đang đuổi theo phía sau.

"Ngồi vững." Ba Quách mắt thấy xe phía sau đụng vào lần nữa, lập tức đạp chân ga.

Quách Tâm ôm em gái thật chặt, cúi đầu.

Mẹ Quách nắm chặt tay vịn, trong mắt toát ra sự sợ hãi, chỉ là vẫn nhìn thẳng phía trước.

Chỉ chốc lát sau, phía sau xe lại bị va chạm thêm lần nữa.

Quách Tâm không nhịn được ngẩng đầu lên, tất cả cảnh tượng giống như trở nên chậm chạp hơn, phía trước trở nên hỗn loạn.

Quay đầu nhìn ba mẹ của mình, trên mặt của bọn họ hiện đầy sợ hãi, Quách Tâm trợn to mắt. . . . . . Thế giới của cô trở nên hỗn loạn nó đang xoay tròn, cô nhìn thấy ba mẹ muốn cô vươn tay, cô cũng nghĩ sẽ đưa tay ra nắm lấy tay của bọn họ. . . . . .

Sau đó. . . . . . Chiếc xe bay lên cao, lại nặng nề rơi xuống, cô vẫn không tiếng động ôm em gái thật chặt, cô thấy cái gương gỗ vốn là nằm trên đùi cô giờ này đang bay đến trước mặt cô, trong gương chính là gương mặt sợ hãi bàng hoàng của cô. . . . . .

Không! Cô không cần chết, cô không thể chết được, cô không muốn chết, cô. . . . . . Cô còn có người cần phải bảo vệ, Tiểu Vũ phải làm sao? Nhà họ Quách phải làm sao? Còn có Triều Hệ. . . . . . Triều Hệ phải làm sao đây?

Không! Cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết, cô muốn sống. . . . . . Cô phải sống. . . . . .

Chiếc xe xoay tròn, đụng vào hàng rào, sau đó nặng nề rơi xuống đất, lửa bùng phát lên.

Tất cả xe trên đường cao tốc đều vội vàng dừng lại, quan sát.

Có người mạo hiểm đi tới bên cạnh chiếc xe, có người vội vàng dùng sức phá cửa, có người kéo người từ bên trong xe ra, có người bị thương gần như toàn thân đẫm máu, không hề có hơi thở. . . . . .

"Mau gọi xe cứu thương, cô bé được ôm trong ngực còn sống, mau gọi xe cứu thương!" Trong hiện hỗn loạn của trường tai nạn xe cộ, có người rống to.

Liên tiếp vang lên tiếng nổ mạnh, màn khói đen dầy đặc vọt lên không trung. . . . . .

………………………………………….

Trời đã sáng. . . . . .

Triều Hệ ngồi ở cửa phòng, không một chút buồn ngủ nào.

Cơ thể Quách Ly co ro, ngủ ở trên đùi của anh, khóe mắt vẫn còn nước mắt, chân mày nhíu chặt, ngủ vô cùng không yên ổn.

Tâm tình của anh rất trầm trọng, bàn tay dịu dàng vuốt vuốt tóc của cô, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, giống như làm như vậy mới có thể khiến cho cô cảm thấy thả lỏng cùng an tâm hơn.

Anh chau mày, trong mắt tràn đầy thương tiếc, bởi vì rốt cuộc biết được Tâm cùng bé Ly trải qua tai nạn xe cộ thế nào.

Vì tranh giành lợi ích, cho nên nhà họ Quách bị công kích, con trai trưởng của nhà họ Quách cùng vợ mất mạng trong tai nạn xe cộ, mà Quách Ly cùng Tâm, một vì được bảo vệ mà vô sự, một vì bảo vệ người khác mà mất đi trí nhớ. . . . . . Đây coi như là đại hạnh trong bất hạnh sao? (Trong cái rủi có cái may)

Không! Ít nhất đối với cô bé trước mắt mà nói, đây là một đời đau đớn, bất luận cô có nhìn thẳng, nhìn thẳng nó thế nào thì nó cũng lưu lại trong lòng cô một vết thương khó phai, bởi vì nhận nuôi cô mà nhà họ Quách gia gặp chuyện, mà Tâm là vì cứu cô mới biến thành bộ dạng kia. . . . . .

Đối với cô bé này mà nói, sự xuất hiện của cô làm thay đổi tất cả, làm cho một gia đình đang hoàn chỉnh trở nên tan tành. . . . . . Nhưng cô còn đang chịu đựng những áp lực cùng tự trách, nỗ lực muốn cho nhà họ Quách khôi phục lần nữa mà kiên cường sống. . . . . .

Đau lòng sao?

Đúng, tại sao anh có thể không đau lòng? Cô bất quá là một cô bé không thể ra sức, còn chưa trưởng thành, lại phải chịu trách nhiệm cái nhà này, bởi vì Tâm xảy ra chuyện như vậy, cái gì cũng không nhớ cả.

Xuất hiện cảm giác đau đớn trong lòng, Triều Hệ vuốt lồng ngực của mình, cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt.

Anh muốn bảo vệ Tâm, cũng muốn bảo vệ bé Ly. . . . . . Anh hi vọng Tâm có thể khôi phục bình thường, hi vọng bé Ly có cuộc sống vui vẻ, anh muốn bé Ly trở thành cô gái không buồn không lo, hi vọng cô có thể vui vẻ lớn lên, anh. . . . . . Vì bé Ly mà khổ sở, mà thương tiếc, mà. . . . . . Đau lòng.

Chỉ là. . . . . . Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh nhíu mày.

Cảm giác giống như có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng đến tột cùng là lạ ở chỗ nào, Triều Hệ lại không nói ra được, càng không cách nào hỏi bé Ly lần nữa, bởi vì khi cô nhắc tới tình huống xảy ra khi đó thì vẻ mặt của cô hết sức hốt hoảng, bất lực, sợ hãi, lo lắng. . . . . . Anh không xác định được rốt cuộc để cho cô nhìn thẳng vào tất cả đau đớn là đúng hay sai, càng không có biện pháp hỏi lại lần nữa, muốn cô lấy ra thái độ khách quan mà đối mặt, bởi vì điều này không thể nghi ngờ là khiến cô càng thêm bi thương, càng thêm khó chịu, càng thêm bị đả kích.

Nếu người nhà họ Quách đã nhận nuôi cô, nếu cô bởi vì ba mẹ mất mà phong bế tim của mình, không nhìn tất cả, vì sao. . . . . . Vì sao cô có thể nhớ rõ tất cả tình huống đó? Không phải cô nên cảm thấy sợ hãi chuyện xảy ra lúc đó sao? Lúc cô vào bệnh viện thì đã ngừng đập, không phải sao? Lại vì sao đột nhiên tỉnh lại?

"Ly, cháu có bận không? Chú có chút chuyện muốn nói với cháu." Chú Tưởng gõ cửa, nhẹ giọng hỏi thăm.

Quách Ly đang cùng Triều Hệ học Anh văn, bọn họ đồng thời dừng lại động tác, nhìn lẫn nhau, sau đó cô bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Chú Tưởng, chú có thể đi vào." Giọng nói của cô trong trẻo vui vẻ.

Chú Tưởng mở cửa thư phòng ra, thấy trong phòng không chỉ có một mình Quách Ly thì không khỏi ngẩn người, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

"Chú Tưởng, nét mặt của chú thật là đáng sợ đó! Sẽ không phải là giáo viên ở trường gọi điện thoại tới tố cáo với chú, nói cháu trong lớp không chăm chú chứ?" Quách Ly làm bộ đáng yêu cười cười, nhìn tròng mắt của quản gia lại lộ ra sắc bén cùng sáng tỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương