Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
-
Chương 142: Phiên Ngoại Hai Ai Làm Thái Tử
Phó Tú, Phó Huệ dần dần trưởng thành,
phiền não của Phó Tạ và Hàn Anh đã đến -- một đôi song bào thai, cuối
cùng bảo ai làm Thái Tử đây?
Hôm nay tan triều Phó Tạ và Tô Tương Chi, Trần Hi và Hứa Lập Dương ở ngự thư phòng nghị sự.
Thảo luận vấn đề chính, mấy người nói tới vấn đề người thừa kế vương triều Đại Chu, cuối cùng vẫn là Tể Tướng Trần Hi thúc giục Phó Tạ, bảo Phó Tạ quyết định đi, dù sao hai hoàng tử ngày thường giống nhau như đúc, đừng nói người ngoài, ngay cả bệ hạ và hoàng hậu còn muốn nhận sai mà!
Với tư cách lão sư của Phó Tú, Phó Huệ, Trần Hi coi như hiểu rõ huynh đệ bọn họ, Phó Tú, Phó Huệ đã mười lăm tuổi, bình thường tuy rằng tuỳ tiện ngạo mạn, nhưng đại sự luôn rất ổn định.
Phó Tạ chỉ thị Hứa Lập Dương tự mình đi tuyên hai anh em này đến ngự thư phòng.
Tảo triều xong, Phó Tú, Phó Huệ đi Khôn Trữ Điện quấn quít Hàn hoàng hậu, mời nàng đi xem cuộc thi cuối năm ở thái học viện (cấp học cao nhất thời phong kiến).
Hoàng cung tiền triều hôm nay làm thái học viện, Phó Tú, Phó Huệ ở thái học viện học được nửa năm, cuối năm thái học viện có cuộc so tài giữa các học sinh, hạng mục có văn học, toán học, công kỹ, tài đánh đàn và võ học, Phó Tú, Phó Huệ tham gia chính là đấu vật, bởi vậy mời Hàn hoàng hậu đến thái học viện xem.
Hàn Anh luôn luôn nuông chiều nhi nữ, lần này vô luận như thế nào không chịu đồng ý. Thừa Dận Đế tiền triều và Lệ hoàng hậu bị loạn binh phóng hỏa thiêu sống trong hoàng cung, chết quá thê thảm, Hàn Anh có chút mê tín, bởi vậy luôn luôn tránh đặt chân đến hoàng cung trước kia mà hôm nay là thái học viện.
Nàng ôm hai đứa con trai, cười dịu dàng nói: “Như vậy đi, hai người các ngươi ở sa trường trong Ngự hoa viên tỷ thí một phen, ta xem không được sao?”
Phó Tú, Phó Huệ không lay chuyển được mẫu hậu, đành phải đồng ý.
Hai anh em đang đánh nhau hừng hực khí thế, Hứa Lập Dương tới tuyên triệu, mời bọn họ đến ngự thư phòng.
Mắt phượng Phó Tạ híp lại nhìn hai đứa con trai này, ngón tay thon dài hơi cong lại, ở trên thư án gỗ đàn hương nhẹ nhàng gõ gõ, phát ra tiếng“Soạt soạt“.
Có song bào thai khi còn bé rất giống nhau, thế nhưng sau khi lớn lên dần dần sẽ có sự khác nhau, thế nhưng Phó Tú, Phó Huệ đã qua sinh nhật mười lăm tuổi, nhưng vẫn giống nhau như đúc --giống nhau từ mắt xếch mũi cao, bờ môi đỏ tươi hình dáng rõ ràng đến cái cằm nhọn, dáng người cao gầy, tuy cũng còn có mấy phần trẻ trung non nớt, nhưng phong nhã tài hoa, hiển lộ tư thái phong độ của mỹ thiếu niên.
Lúc này hai mỹ thiếu niên lâm phong ngọc thụ giống nhau như đúc song song đứng ở đó, bên trái áo lam ngân quan đai lưng bạch ngọc, bên phải áo bào trắng kim quan đai lưng ngọc màu đen, bọn họ mới vừa ở trong sa trường ngự hoa viên đấu vật cho Hàn hoàng hậu xem, nhận lệnh liền đến, chưa kịp tắm gội, trên khuôn mặt tuấn tú có chút mồ hôi, đường nét xinh đẹp chính là mắt phượng đen láy, lẳng lặng nhìn Phó Tạ, chờ hắn lên tiếng.
Phó Tạ nhìn Phó Tú đứng ở bên trái: “Phó Tú”
Mỹ thiếu niên ngân quan áo lam đai lưng bạch ngọc bên trái vẻ mặt lúng túng: “Phụ hoàng, ta là Phó Huệ!”
Phó Tạ: “...”
Mỹ thiếu niên áo bào trắng đai lưng ngọc màu đen kim quan bên phải hí mắt cười cười: “Phụ hoàng, ta là Phó Tú!”
Mắt phượng Phó Tạ híp lại, ánh mắt do dự nhìn hai đứa con trai.
Thấy phụ thân khó có thể phân biệt bọn họ, hai anh em Phó Tú, Phó Huệ dương dương đắc ý nhìn nhau cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy giảo hoạt.
Phó Tạ nhìn chăm chú một lát, thật sự khó có thể phân biệt, biết hai anh em này tuy rằng lớn lên giống mình, nhưng tính cách giảo hoạt tuỳ tiện, vô cùng giống Hàn Anh, liền dặn dò Hứa Lập Dương đứng hầu một bên: “Lập Dương, bắt hai thằng nhãi con này!” Phó Tú, Phó Huệ thuở nhỏ đi theo Hứa Lập Dương tập võ, thị vệ bình thường căn không đến gần được bọn họ.
Hứa Lập Dương đáp ứng.
Phó Tú, Phó Huệ thấy phụ hoàng đến thật, lúc này liền một trái một phải hướng ra phía ngoài nhảy lên.
Hứa Lập Dương hai tay đều vươn ra, như thiểm điện bắt được hai huynh đệ này.
Phó Tú, Phó Huệ sợ ngứa nhất, lúc này một bên cười một bên kêu lên nói: “Ta là Phó Tú (Phó Huệ)!”
Phó Tạ thấy nhi tử bị bắt, lúc này mới chậm rãi đi tới, trước nắm lỗ tai trái của đứa đội ngân quan mặc lam bào thắt đai lưng bạch ngọc nhìn một chút, thấy phía sau vành tai có một nốt ruồi màu đỏ lớn như hột cơm, liền nói: “Đây là Phó Tú!” Hắn đã nói hắn vừa mới bắt đầu không đoán sai, hai nhi tử bướng bỉnh này! phía sau vành tai của Phó Tú có một nốt ruồi màu đỏ lớn như hột cơm, Phó Huệ không có.
Hứa Lập Dương nhịn cười, thả Phó Tú và Phó Huệ ra.
Phó Tú, Phó Huệ bị phụ hoàng nhìn thấu, cũng không dám bướng bỉnh nữa, đồng loạt cung kính hành lễ cho Phó Tạ: “Nhi thần gặp qua phụ hoàng!”
Lại nhìn đám người Hứa Lập Dương Trần Hi bao quanh vái chào.
Phó Tạ thấy cả hai đàng hoàng, liền bắt đầu nói chính sự, nói vấn đề ai làm Thái Tử này giao cho Phó Tú, Phó Huệ, bảo hai anh em này tự mình quyết định.
Phó Tú, Phó Huệ tâm linh tương thông, căn bản không cần lên tiếng, vừa nhìn nhau dùng tay ra hiệu, đồng loạt nhẹ gật đầu.
Phó Huệ nhẹ nhàng đẩy Phó Tú, Phó Tú liền ra khỏi hàng nói: “Phụ hoàng, nhi thần thẹn là trưởng tử, liền do nhi thần nhận trách nhiệm ạ!”
Phó Tạ: “...” Tuy rằng giải quyết vấn đề rồi, thế nhưng sao lại quái dị như vậy?
Hứa Lập Dương: “...” Hai anh em này lại có xấu xa rồi!
Tô Tương Chi: “...” Bệ hạ có con như thế, thật sự rất không dễ dàng a!
Trần Hi: “...” Phó Tú, Phó Huệ hiếm khi thành thật như vậy, trong đó tất có kỳ quặc!
Hoàng thái tử Phó Tú tròn mười tám tuổi, Phó Tạ liền mang theo thê tử Hàn hoàng hậu lui về sống ở Kim Minh uyển, truyền ngôi vị hoàng đế cho Hoàng thái tử Phó Tú, là hoàng đế Minh Khánh Đế thứ hai của Đại Chu.
Trừ tịch năm đầu Minh Khánh, Minh Khánh Đế đi đến Kim Minh uyển thỉnh an Thái Thượng Hoàng và Hoàng thái hậu, thấy phụ thân ngồi ngay ngắn ở trên giường gấm, mẫu thân đứng ở đó xoa bóp đầu cho phụ thân, vừa mới mười chín tuổi Minh Khánh Đế rất hâm mộ, liền chen vào ngồi kế phụ thân: “Mẫu hậu, cũng xoa bóp cho nhi tử!”
Hàn Anh hiểu rõ con trai nhất, lúc này giúp Phó Tú nhẹ nhàng tháo ghim kẹp phát quan ra.
Minh Khánh Đế được mẫu thân ấn cực kỳ thoải mái, liền dựa đầu vào người mẫu thân làm nũng.
Hàn Anh một bên nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc dài đen nhánh mềm mại của nhi tử, một bên ấn huyệt vị đầu của hắn.
Phó Tạ bị nhi tử cướp đi thê tử, lập tức có chút không vui, nhíu mày nói: “Phó Huệ đâu?”
Minh Khánh Đế cười tủm tỉm nói: “Thái ngoại tổ mẫu và cậu Gia Luật Cữu phái người đến chầu mừng, nhi tử chỉ thị Phó Huệ đi nghênh đón rồi, muộn một chút sẽ đến!”
Phó Tạ nghe xong ngược lại không nói gì. Bà ngoại Hàn Anh là mẫu thân của Liêu Vương Da Luật Hạ, là Vương thái hậu của Liêu quốc, bởi vì tầng quan hệ này, những năm gần đây này mậu dịch vãng lai của Đại Lương và Liêu quốc không ngừng phát triển, hai bên hữu hảo kết làm liên bang, cùng đối đáp Việt Quốc và Đông Di.
Minh Khánh Đế rửa tay đi thay quần áo, Hàn Anh lúc này mới thấp giọng cười nói với Phó Tạ: “Ca ca, Phó Tú, Phó Huệ lại bướng bỉnh rồi, vừa rồi tới là Phó Huệ, không phải Phó Tú!”
Phó Tạ liếc thê tử, ngược lại cũng không nói gì. Chuyện như vậy đã phát sinh nhiều lần rồi, Hứa Lập Dương đã sớm lặng lẽ bẩm báo với hắn, nói Phó Tú, Phó Huệ cảm thấy làm hoàng đế quá mệt mỏi, mỗi ngày giờ dần liền muốn rời giường, bởi vậy hai anh em thường thường thay ca tảo triều, dù sao đại thần cũng nhìn đoán không ra.
Hàn Anh thấy vẻ mặt Phó Tạ, đoán được hắn đã sớm biết được việc này, liền nói sang chuyện khác: “Phó Tú vì sao lại tự mình đi nghênh đón sứ thần Liêu quốc vậy?”
Phó Tạ như là đoán được, rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Còn không phải trong sứ thần có người hắn muốn gặp.” Phó Tú có chút quý mến đối với chất nữ Liêu Thành quận chúa Gia Luật Chân của Đại vương Liêu quốc Da Luật Hạ, lần này sợ là Gia Luật Chân cũng tới.
Hàn Anh có chút phiền não: “ôi, thế nhưng bối phận không đúng nha!”
Phó Tạ một chút ôm lấy thê tử thả trên đùi mình: “Phó Tú tất nhiên có chừng mực, nàng mặc kệ đi!” lại không có liên hệ máu mủ, sợ cái gì!
Hàn Anh vùi vào trong ngực Phó Tạ, cười hì hì, thật sự mặc kệ
Hôm nay tan triều Phó Tạ và Tô Tương Chi, Trần Hi và Hứa Lập Dương ở ngự thư phòng nghị sự.
Thảo luận vấn đề chính, mấy người nói tới vấn đề người thừa kế vương triều Đại Chu, cuối cùng vẫn là Tể Tướng Trần Hi thúc giục Phó Tạ, bảo Phó Tạ quyết định đi, dù sao hai hoàng tử ngày thường giống nhau như đúc, đừng nói người ngoài, ngay cả bệ hạ và hoàng hậu còn muốn nhận sai mà!
Với tư cách lão sư của Phó Tú, Phó Huệ, Trần Hi coi như hiểu rõ huynh đệ bọn họ, Phó Tú, Phó Huệ đã mười lăm tuổi, bình thường tuy rằng tuỳ tiện ngạo mạn, nhưng đại sự luôn rất ổn định.
Phó Tạ chỉ thị Hứa Lập Dương tự mình đi tuyên hai anh em này đến ngự thư phòng.
Tảo triều xong, Phó Tú, Phó Huệ đi Khôn Trữ Điện quấn quít Hàn hoàng hậu, mời nàng đi xem cuộc thi cuối năm ở thái học viện (cấp học cao nhất thời phong kiến).
Hoàng cung tiền triều hôm nay làm thái học viện, Phó Tú, Phó Huệ ở thái học viện học được nửa năm, cuối năm thái học viện có cuộc so tài giữa các học sinh, hạng mục có văn học, toán học, công kỹ, tài đánh đàn và võ học, Phó Tú, Phó Huệ tham gia chính là đấu vật, bởi vậy mời Hàn hoàng hậu đến thái học viện xem.
Hàn Anh luôn luôn nuông chiều nhi nữ, lần này vô luận như thế nào không chịu đồng ý. Thừa Dận Đế tiền triều và Lệ hoàng hậu bị loạn binh phóng hỏa thiêu sống trong hoàng cung, chết quá thê thảm, Hàn Anh có chút mê tín, bởi vậy luôn luôn tránh đặt chân đến hoàng cung trước kia mà hôm nay là thái học viện.
Nàng ôm hai đứa con trai, cười dịu dàng nói: “Như vậy đi, hai người các ngươi ở sa trường trong Ngự hoa viên tỷ thí một phen, ta xem không được sao?”
Phó Tú, Phó Huệ không lay chuyển được mẫu hậu, đành phải đồng ý.
Hai anh em đang đánh nhau hừng hực khí thế, Hứa Lập Dương tới tuyên triệu, mời bọn họ đến ngự thư phòng.
Mắt phượng Phó Tạ híp lại nhìn hai đứa con trai này, ngón tay thon dài hơi cong lại, ở trên thư án gỗ đàn hương nhẹ nhàng gõ gõ, phát ra tiếng“Soạt soạt“.
Có song bào thai khi còn bé rất giống nhau, thế nhưng sau khi lớn lên dần dần sẽ có sự khác nhau, thế nhưng Phó Tú, Phó Huệ đã qua sinh nhật mười lăm tuổi, nhưng vẫn giống nhau như đúc --giống nhau từ mắt xếch mũi cao, bờ môi đỏ tươi hình dáng rõ ràng đến cái cằm nhọn, dáng người cao gầy, tuy cũng còn có mấy phần trẻ trung non nớt, nhưng phong nhã tài hoa, hiển lộ tư thái phong độ của mỹ thiếu niên.
Lúc này hai mỹ thiếu niên lâm phong ngọc thụ giống nhau như đúc song song đứng ở đó, bên trái áo lam ngân quan đai lưng bạch ngọc, bên phải áo bào trắng kim quan đai lưng ngọc màu đen, bọn họ mới vừa ở trong sa trường ngự hoa viên đấu vật cho Hàn hoàng hậu xem, nhận lệnh liền đến, chưa kịp tắm gội, trên khuôn mặt tuấn tú có chút mồ hôi, đường nét xinh đẹp chính là mắt phượng đen láy, lẳng lặng nhìn Phó Tạ, chờ hắn lên tiếng.
Phó Tạ nhìn Phó Tú đứng ở bên trái: “Phó Tú”
Mỹ thiếu niên ngân quan áo lam đai lưng bạch ngọc bên trái vẻ mặt lúng túng: “Phụ hoàng, ta là Phó Huệ!”
Phó Tạ: “...”
Mỹ thiếu niên áo bào trắng đai lưng ngọc màu đen kim quan bên phải hí mắt cười cười: “Phụ hoàng, ta là Phó Tú!”
Mắt phượng Phó Tạ híp lại, ánh mắt do dự nhìn hai đứa con trai.
Thấy phụ thân khó có thể phân biệt bọn họ, hai anh em Phó Tú, Phó Huệ dương dương đắc ý nhìn nhau cười cười, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy giảo hoạt.
Phó Tạ nhìn chăm chú một lát, thật sự khó có thể phân biệt, biết hai anh em này tuy rằng lớn lên giống mình, nhưng tính cách giảo hoạt tuỳ tiện, vô cùng giống Hàn Anh, liền dặn dò Hứa Lập Dương đứng hầu một bên: “Lập Dương, bắt hai thằng nhãi con này!” Phó Tú, Phó Huệ thuở nhỏ đi theo Hứa Lập Dương tập võ, thị vệ bình thường căn không đến gần được bọn họ.
Hứa Lập Dương đáp ứng.
Phó Tú, Phó Huệ thấy phụ hoàng đến thật, lúc này liền một trái một phải hướng ra phía ngoài nhảy lên.
Hứa Lập Dương hai tay đều vươn ra, như thiểm điện bắt được hai huynh đệ này.
Phó Tú, Phó Huệ sợ ngứa nhất, lúc này một bên cười một bên kêu lên nói: “Ta là Phó Tú (Phó Huệ)!”
Phó Tạ thấy nhi tử bị bắt, lúc này mới chậm rãi đi tới, trước nắm lỗ tai trái của đứa đội ngân quan mặc lam bào thắt đai lưng bạch ngọc nhìn một chút, thấy phía sau vành tai có một nốt ruồi màu đỏ lớn như hột cơm, liền nói: “Đây là Phó Tú!” Hắn đã nói hắn vừa mới bắt đầu không đoán sai, hai nhi tử bướng bỉnh này! phía sau vành tai của Phó Tú có một nốt ruồi màu đỏ lớn như hột cơm, Phó Huệ không có.
Hứa Lập Dương nhịn cười, thả Phó Tú và Phó Huệ ra.
Phó Tú, Phó Huệ bị phụ hoàng nhìn thấu, cũng không dám bướng bỉnh nữa, đồng loạt cung kính hành lễ cho Phó Tạ: “Nhi thần gặp qua phụ hoàng!”
Lại nhìn đám người Hứa Lập Dương Trần Hi bao quanh vái chào.
Phó Tạ thấy cả hai đàng hoàng, liền bắt đầu nói chính sự, nói vấn đề ai làm Thái Tử này giao cho Phó Tú, Phó Huệ, bảo hai anh em này tự mình quyết định.
Phó Tú, Phó Huệ tâm linh tương thông, căn bản không cần lên tiếng, vừa nhìn nhau dùng tay ra hiệu, đồng loạt nhẹ gật đầu.
Phó Huệ nhẹ nhàng đẩy Phó Tú, Phó Tú liền ra khỏi hàng nói: “Phụ hoàng, nhi thần thẹn là trưởng tử, liền do nhi thần nhận trách nhiệm ạ!”
Phó Tạ: “...” Tuy rằng giải quyết vấn đề rồi, thế nhưng sao lại quái dị như vậy?
Hứa Lập Dương: “...” Hai anh em này lại có xấu xa rồi!
Tô Tương Chi: “...” Bệ hạ có con như thế, thật sự rất không dễ dàng a!
Trần Hi: “...” Phó Tú, Phó Huệ hiếm khi thành thật như vậy, trong đó tất có kỳ quặc!
Hoàng thái tử Phó Tú tròn mười tám tuổi, Phó Tạ liền mang theo thê tử Hàn hoàng hậu lui về sống ở Kim Minh uyển, truyền ngôi vị hoàng đế cho Hoàng thái tử Phó Tú, là hoàng đế Minh Khánh Đế thứ hai của Đại Chu.
Trừ tịch năm đầu Minh Khánh, Minh Khánh Đế đi đến Kim Minh uyển thỉnh an Thái Thượng Hoàng và Hoàng thái hậu, thấy phụ thân ngồi ngay ngắn ở trên giường gấm, mẫu thân đứng ở đó xoa bóp đầu cho phụ thân, vừa mới mười chín tuổi Minh Khánh Đế rất hâm mộ, liền chen vào ngồi kế phụ thân: “Mẫu hậu, cũng xoa bóp cho nhi tử!”
Hàn Anh hiểu rõ con trai nhất, lúc này giúp Phó Tú nhẹ nhàng tháo ghim kẹp phát quan ra.
Minh Khánh Đế được mẫu thân ấn cực kỳ thoải mái, liền dựa đầu vào người mẫu thân làm nũng.
Hàn Anh một bên nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc dài đen nhánh mềm mại của nhi tử, một bên ấn huyệt vị đầu của hắn.
Phó Tạ bị nhi tử cướp đi thê tử, lập tức có chút không vui, nhíu mày nói: “Phó Huệ đâu?”
Minh Khánh Đế cười tủm tỉm nói: “Thái ngoại tổ mẫu và cậu Gia Luật Cữu phái người đến chầu mừng, nhi tử chỉ thị Phó Huệ đi nghênh đón rồi, muộn một chút sẽ đến!”
Phó Tạ nghe xong ngược lại không nói gì. Bà ngoại Hàn Anh là mẫu thân của Liêu Vương Da Luật Hạ, là Vương thái hậu của Liêu quốc, bởi vì tầng quan hệ này, những năm gần đây này mậu dịch vãng lai của Đại Lương và Liêu quốc không ngừng phát triển, hai bên hữu hảo kết làm liên bang, cùng đối đáp Việt Quốc và Đông Di.
Minh Khánh Đế rửa tay đi thay quần áo, Hàn Anh lúc này mới thấp giọng cười nói với Phó Tạ: “Ca ca, Phó Tú, Phó Huệ lại bướng bỉnh rồi, vừa rồi tới là Phó Huệ, không phải Phó Tú!”
Phó Tạ liếc thê tử, ngược lại cũng không nói gì. Chuyện như vậy đã phát sinh nhiều lần rồi, Hứa Lập Dương đã sớm lặng lẽ bẩm báo với hắn, nói Phó Tú, Phó Huệ cảm thấy làm hoàng đế quá mệt mỏi, mỗi ngày giờ dần liền muốn rời giường, bởi vậy hai anh em thường thường thay ca tảo triều, dù sao đại thần cũng nhìn đoán không ra.
Hàn Anh thấy vẻ mặt Phó Tạ, đoán được hắn đã sớm biết được việc này, liền nói sang chuyện khác: “Phó Tú vì sao lại tự mình đi nghênh đón sứ thần Liêu quốc vậy?”
Phó Tạ như là đoán được, rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Còn không phải trong sứ thần có người hắn muốn gặp.” Phó Tú có chút quý mến đối với chất nữ Liêu Thành quận chúa Gia Luật Chân của Đại vương Liêu quốc Da Luật Hạ, lần này sợ là Gia Luật Chân cũng tới.
Hàn Anh có chút phiền não: “ôi, thế nhưng bối phận không đúng nha!”
Phó Tạ một chút ôm lấy thê tử thả trên đùi mình: “Phó Tú tất nhiên có chừng mực, nàng mặc kệ đi!” lại không có liên hệ máu mủ, sợ cái gì!
Hàn Anh vùi vào trong ngực Phó Tạ, cười hì hì, thật sự mặc kệ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook