Dù đang ăn lẩu cùng với Thẩm Phong, Ân Tư Thu vẫn không thể ăn được nhiều. Chỉ vài ba miếng thịt, vài con tôm và một ít rau, cô đã nhíu mày và đặt đũa xuống.

Thẩm Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt trầm ngâm:

“Ăn không nổi nữa à?”

Ân Tư Thu gật đầu: “Ừm.”

Nhưng Thẩm Phong đã gọi cả một bàn đầy đồ ăn, nhìn thấy vậy, cô cảm thấy ngại ngùng nên vội vàng bổ sung:

“Hay là… tớ nghỉ một chút rồi ăn tiếp, nếu không thì thật lãng phí quá.”

Thẩm Phong khẽ cười, giọng điệu thản nhiên, vừa như hỏi vừa như không:

“Ân Tư Thu, chúng ta còn định tiếp tục khách sáo thế này sao?”

“…”

Nghe thấy thế, Ân Tư Thu tròn mắt ngạc nhiên.

Thẩm Phong nói tiếp: “Hay là cậu hối hận rồi?”

Ân Tư Thu không cần suy nghĩ, đáp ngay theo phản xạ: “Sao có thể chứ!”

Được ở bên Thẩm Phong là mơ ước bấy lâu của cô, đó là giấc mơ mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới, như một điều không tưởng.

Là ước nguyện quan trọng nhất ở tuổi 18.

Làm sao mà hối hận được?

Chỉ là niềm vui đến quá bất ngờ, khiến cô không khỏi cảm thấy lo lắng, chưa biết làm sao để cảm thấy thoải mái và tự nhiên.

Không khí ngừng lại trong vài giây.

Ân Tư Thu thở dài một tiếng, giọng nhẹ như tiếng muỗi kêu:

“Thẩm Phong, thực ra…”

Thực ra tớ luôn thích cậu.

Vì quá thích cậu, thích quá lâu.

Những lời thật lòng lại trở nên khó nói hơn bao giờ hết.

Dường như cảm nhận được sự bối rối trong lòng cô, Thẩm Phong nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

“Không sao đâu.”

Ân Tư Thu “a” một tiếng, ánh mắt có chút hoảng loạn.

“Không sao, cứ từ từ.”

Vẻ mặt Thẩm Phong rất bình thản, nhưng giọng nói lại dịu dàng và ôn hòa:

“Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian.”

Vốn dĩ, việc con trai chủ động một chút là chuyện bình thường.

Cứ từ từ mà đến.



Hơn hai giờ chiều, cuối cùng bữa lẩu cũng ăn xong gần hết.

Thẩm Phong ra quầy tính tiền, sau đó quay lại, hỏi Ân Tư Thu muốn làm gì tiếp theo.

Cách quán lẩu không xa có một trung tâm thương mại tổng hợp, chỉ cần đi xe đạp mười phút là tới. Ở đó có rạp chiếu phim và khu trò chơi điện tử, họ có thể chọn cách truyền thống là xem phim, hoặc chơi điện tử.

Nói chung, hẹn hò mà, chỉ cần ở bên nhau thì làm gì cũng được.

Ân Tư Thu suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng đề nghị:

“Hay là mình đi chơi bi-a đi? Lần trước thử một lần, tớ thấy rất vui.”

Tất nhiên Thẩm Phong không có ý kiến.

Cậu khóa xe đạp bên đường, hai người đón xe đến tiệm bi-a mà họ đã ghé lần trước.

So với trước kỳ thi đại học, lần này quán bi-a đông hơn hẳn, khoảng một phần ba các bàn đều có người.

Nhìn qua, có vẻ như hầu hết đều là học sinh vừa tốt nghiệp từ các trường cấp ba gần đó.

Thẩm Phong thuần thục mở bàn, chọn gậy và phấn cho Ân Tư Thu, động tác trôi chảy.

Ánh mắt của Ân Tư Thu như vô tình nhưng thực ra lại đang dõi theo cậu.

Cuối cùng, cô cũng thốt lên câu hỏi đã thầm giấu trong lòng từ lâu:

“Thẩm Phong, cậu thích chơi bi-a lắm à?”

Cô biết Thẩm Phong rất giỏi chơi bóng rổ. Hồi cấp hai, nếu không phải vì thế thì cậu đã không bị đại diện môn thể dục đi tìm giữa rừng cây.

Mặc dù cô chưa từng có dịp xem cậu chơi, nhưng từ những gì cậu bạn kia nói, cô có thể đoán rằng kỹ năng chơi bóng rổ của Thẩm Phong rất xuất sắc.

Vậy mà bi-a cậu cũng chơi giỏi đến vậy.

Có vẻ như không có việc gì Thẩm Phong làm không tốt.

Vậy rốt cuộc cậu thích môn nào hơn?

Còn thích gì nữa?

Ân Tư Thu đã âm thầm chú ý đến Thẩm Phong rất lâu, nhưng khoảng cách giữa họ như trời và đất, khiến cô cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu cậu.

Bây giờ, cô khao khát được biết thêm về cậu.

Nghe câu hỏi, Thẩm Phong khẽ nhếch môi cười, giọng cậu điềm đạm, đáp lại: “Không hẳn là thích lắm, chỉ chơi khi không có việc gì làm thôi.”

Trong biệt thự của nhà Thẩm Phong có đặt một bàn bi-a.

Cậu mất giọng nhiều năm, hầu như không tiếp xúc với ai.

Mỗi khi nghĩ đến ba mẹ, tâm trạng không yên, cậu lại tự mình chơi vài ván để bình tĩnh lại.

Bởi vì chơi bi-a đòi hỏi phải tính toán từng cú đánh, tập trung cao độ, sắp xếp chiến lược, điều này dễ dàng khiến đầu óc cậu tạm thời trống rỗng.

Dần dần, Thẩm Phong đã quen với môn bi-a, tiềm thức luôn nghĩ rằng chơi bi-a có thể giúp giải tỏa căng thẳng và mang lại sự bình tĩnh. Đó cũng là lý do tại sao hôm đó cậu đưa hai cô gái nhỏ đến tiệm bi-a.

“Rầm…”

Một cú đánh gọn gàng, quả bóng đen rơi thẳng vào lỗ.

Thẩm Phong đứng thẳng người dậy, bất ngờ dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Ân Tư Thu một cái.

Ân Tư Thu sững lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu. Đôi mắt tròn xoe như chú nai nhỏ, trông rất ngây thơ, vô hại, ngốc nghếch một cách đáng yêu.

Thẩm Phong không kìm được bật cười: “Tới lượt cậu đánh rồi, đang nghĩ gì mà lơ đễnh thế?”

Ân Tư Thu giật mình tỉnh lại. Cô cắn môi, tay vô thức siết chặt cây gậy bi-a.

Giọng cô thì thầm: “Tớ đang nghĩ… tại sao nhỉ?”

Tại sao lại viết ra lời tỏ tình đó?

Tại sao lại hẹn hò với cô chứ?

Rõ ràng khoảng cách giữa cô và cậu xa đến vậy.

Ngay khi Thẩm Phong trả lời, Ân Tư Thu bỗng nhận ra rằng có những khoảng cách không thể chỉ bằng việc cố gắng mà bù đắp được. Không phải hỏi cậu thích môn thể thao gì, thích ăn gì, hay thường làm gì là có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.

Từ đầu đến cuối, cô luôn ngước nhìn Thẩm Phong.

Vậy tại sao Thẩm Phong lại chủ động thể hiện tình cảm với cô?

Có lẽ chỉ khi có được câu trả lời chắc chắn, Ân Tư Thu mới có thể thực sự là chính mình.

“…”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người chạm nhau.

Thẩm Phong im lặng không nói gì, như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Một lát sau, cậu bình thản thở dài, nghiêm túc đáp:

“Có lẽ, bị mê hoặc bởi vị ngọt của viên Mentos.”

Thẩm Phongi đã lang thang quá lâu trong bóng tối, tiềm thức luôn khát khao một tia sáng.

Ân Tư Thu vô tình bước vào khu rừng của cậu.

Cậu không thể từ chối sự ấm áp này.

“Rất ngon. Tớ rất thích.”

Ân Tư Thu tròn mắt ngạc nhiên: “A…”

Thẩm Phong lại cười, đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Và cậu cũng vậy.”



Đến giờ ăn tối, cả hai mới chia tay. 

Thẩm Phong tiễn Ân Tư Thu về trước, sau đó quay lại lấy xe đạp của mình.

Nhưng Ân Tư Thu không vội về nhà, cô lặng lẽ đứng trong bóng tối của hành lang, dõi theo cậu rời khỏi khu chung cư.

Đợi thêm một lúc, chắc chắn rằng cậu đã đi xa, cô chạy đến một cổng khác của khu chung cư, bắt xe trở lại tiệm bi-a.

Lúc này, tiệm bi-a còn đông hơn cả buổi chiều.

Xuyên qua đám đông và các bàn bi-a, Ân Tư Thu tìm đến quản lý tiệm.

“Xin lỗi, cho hỏi em có thể mua lại quả bóng đen trên bàn kia không?”

*

Ngày 26 tháng 6.

Thông báo chính thức cho biết vào 5 giờ chiều hôm nay, Sở Giáo dục sẽ công bố điểm thi đại học và điểm chuẩn các khối của Hải Thành.

4 giờ 40 phút.

Ân Tư Thu và Thẩm Phong bắt đầu cuộc gọi thoại trên Wechat, cô mở máy tính bật QQ để nói chuyện với Đinh Tình.

Qua tín hiệu điện thoại, giọng của Thẩm Phong mang chút trầm ấm, len lỏi vào tai cô, khiến cô không khỏi rung động.

Dù đã ở bên nhau nửa tháng, Ân Tư Thu vẫn không thể ngăn được trái tim đập loạn nhịp mỗi khi nghe giọng cậu. Cô đành phải ho khan một tiếng để điều chỉnh cảm xúc, cố gắng chuyển chủ đề, cô hỏi Thẩm Phong:

“Thẩm Phong, cậu có căng thẳng không?”

“Bình thường.”

Ở đầu dây bên kia, có vẻ Thẩm Phong đang chơi game. Giữa cuộc trò chuyện, cô còn nghe được tiếng “GAME OVER” khẽ vang lên.

Ân Tư Thu không kìm được thở dài.

Cô đã biết Thẩm Phong nộp đơn vào Khoa Y của Đại học F. Với điểm chuẩn những năm trước và kết quả thi thử của cậu, chỉ cần không có điều gì quá bất ngờ xảy ra thì chẳng có gì đáng lo ngại.

Khác với cô và Đinh Tình, điểm số của hai người luôn bấp bênh, đầy lo âu. Cả hai chẳng thể làm gì hơn ngoài việc gửi tin nhắn “Căng thẳng quá”, “Cứu tớ với” để giải tỏa phần nào nỗi lòng.

May là Thẩm Phong nhanh chóng nhận ra tâm trạng của bạn gái, cậu tắt trò chơi, đeo tai nghe lên.

Giọng cậu gần gũi hơn hẳn.

“Cậu lo lắng lắm à? Đừng lo, Ân Tư Thu, tớ đã xem mấy bài thi gần đây của cậu rồi, chỉ cần không mắc sai lầm lớn thì việc đỗ vào Đại học Tài chính không thành vấn đề đâu.”

Khi đăng ký nguyện vọng, Ân Tư Thu đã chọn Đại học Tài chính của Hải Thành làm lựa chọn hàng đầu.

Đại học Tài chính thuộc hệ thống 211, tuy không phải là trường top 985 nhưng lại rất nổi tiếng, độ uy tín không thua gì các trường 985 ở Hải thành, điểm chuẩn cũng khá cao.

Điểm số của cô không ổn định, ngay cả khi chấp nhận nguyện vọng điều chỉnh thì cũng chưa chắc đã đạt yêu cầu, vậy nên cô rất lo lắng.

Mặc dù Thẩm Phong đã nói vậy, Ân Tư Thu vẫn ậm ừ một tiếng, đầy tâm trạng:

“Hy vọng là thế.”

Ngay lập tức, Thẩm Phong cũng im lặng, chỉ còn tiếng gõ phím lách cách vang lên trong tai nghe.

Ân Tư Thu hơi ngập ngừng:

“…Cậu đang làm gì vậy?”

Thẩm Phong đáp: “Tớ đang tìm thử đường đi từ Đại học F đến Đại học Tài chính.”

“…”

Ân Tư Thu lập tức bị cậu khơi dậy sự tò mò:

“Sao rồi? Xa lắm không?”

Thật ra Hải Thành cũng không lớn, cả hai lại đều sống tại đây nên chắc chắn cuối tuần sẽ về nhà.

Trước đó cô chưa từng nghĩ đến vấn đề khoảng cách giữa hai trường.

Thật ra trước khi điền nguyện vọng, Ân Tư Thu đã biết Thẩm Phong sẽ đăng ký vào Đại học F, lúc đó cô không hề mơ tưởng gì quá xa vời, chỉ nghĩ rằng, chỉ cần được học chung một thành phố là đã đủ rồi.

Ít nhất là sẽ không quá xa nhau, biết đâu còn có cơ hội tình cờ gặp lại ở đâu đó.

Nhưng ai mà ngờ rằng lại có ngày hôm nay, khi cả hai đang trò chuyện yêu đương qua điện thoại thế này chứ.

Cuộc sống quả thật khó lường.

Ai mà đoán được điều bất ngờ sẽ xuất hiện vào lúc nào?

Ân Tư Thu chợt cảm thấy không còn quá lo lắng về việc kiểm tra điểm thi nữa.

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Phong nghiêm túc đến mức cẩn thận liệt kê một vài tuyến đường tàu điện ngầm, rồi cậu bổ sung thêm: “Kỳ nghỉ hè tớ sẽ đi học lái xe.”

Ân Tư Thu gãi gãi má: “Vậy… tớ cũng đi học nhé?”

“Không cần đâu, tập lái xe mùa hè mệt lắm.”

Thẩm Phong ngừng lại một chút rồi nói: “Tớ sẽ đến tìm cậu.”



Cả hai tiếp tục trò chuyện vu vơ thêm một lúc.

Không biết từ lúc nào, kim đồng hồ đã chỉ đúng 5 giờ.

Cả hai cùng nhau nhập mã số dự thi vào hệ thống tra cứu điểm thi.

Vì ngày mai các trường mới công bố điểm chuẩn nên hiện tại chỉ có thể xem điểm cá nhân trước.

Thẩm Phong không có bất kỳ bất ngờ nào, vượt qua điểm chuẩn của Khoa Y của Đại học F gần 20 điểm, đồng nghĩa với việc cậu có thể thoải mái lựa chọn ngành học.

Cậu đóng trang web lại, chờ một chút rồi gọi:

“Ân Tư Thu?”

Giọng nói mềm mại của Ân Tư Thu vang lên: “Ừm…”

Thẩm Phong hỏi: “Thế nào rồi?”

“Tớ đang xem điểm chuẩn năm ngoái của Đại học Tài chính… Ưm, chỉ vượt có một điểm so với năm ngoái. Phải làm sao đây?”

Điểm chuẩn mỗi năm của các trường đại học thường dao động nhẹ tùy theo độ khó của đề thi.

Thông thường không chênh lệch nhiều, nhưng lên hoặc xuống đều có thể xảy ra.

Vì vậy, với kết quả chỉ nhỉnh hơn một điểm so với điểm chuẩn như Ân Tư Thu, khả năng trượt là có.

Giọng cô có chút hoang mang.

Không phải nhất định phải đậu Đại học Tài chính, nhưng khi đăng ký nguyện vọng, cô đã chọn trường này dựa trên mức điểm của mình mà có thể đạt được.

Nếu phải xuống nguyện vọng tiếp theo, dù không phải là tệ, nhưng tâm lý chắc chắn sẽ có phần hụt hẫng.

Ngay sau đó, Thẩm Phong bật cười.

“Ân Tư Thu, đừng lo. Năm nay đề toán tự nhiên khó hơn năm ngoái một chút, chắc chắn điểm chuẩn sẽ giảm… Tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương