Quá Thời Hạn
-
Chương 29
“Đúng vậy, em không phải là người con gái duy nhất, nhưng trên đời này chỉ có duy nhất một Cố Bình An mà thôi, và cũng là người duy nhất mà anh muốn lấy”
Cô đã cố suy nghĩ, không ngừng động viên an ủi chính mình mọi chuyện rồi sẽ qua đi. Cô cho rằng mình rất kiên cường, nhưng không hiểu sao tim cô lại đau nhói đến tê liệt. Khi ánh mắt Thẩm An Bình trông thật thê lương, cố nhìn chằm chằm vào Cố Bình An, giây phút đó trong lòng cô âm thầm nghĩ: Thẩm An Bình, trong lòng anh chỉ có duy nhất một người là Cố Bình An em, anh có phải cũng nên biết rõ hiện giờ lòng em tan nát khó coi thế nào không?
Cố Bình An gắt gao đem lòng bàn tay nắm thật chặt, móng tay bén nhọn cắm sâu vào trong da thịt, cảm giác đau đớn lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể làm cho cô càng lúc càng cảm thấy mình yếu đuối. Cô hít sâu một hơi, cố ép bản thân mình nói ra những lời thật tàn nhẫn:” Thẩm An Bình, anh sao phiền như vậy chứ? Anh muốn ép người khác phải dùng lời tàn nhẫn, cay độc hay sao? Anh có biết vì sao em muốn dây dưa cùng anh một chỗ hay không? Em chính là muốn chọc tức Mạc Phi. Em ghét cô ta! Cho nên những gì mà cô ta thích em đều muốn đoạt lấy. Em xấu xa lợi dụng anh như vậy, anh còn cố chấp muốn gần em sao? Anh còn có mặt mũi của một người đàn ông hay không? Thẩm An Bình phong lưu phóng khoáng ngày xưa đã đi đâu mất rồi?”
Đúng vậy, trước giờ Thẩm An Bình anh chẳng phải là người chỉ cần tùy tay giơ ra một cái là có khối cô gái bu lại hay sao? Vẻ phong lưu đó đã đi nơi nào rồi? Cái người mà mỗi khi tức giận sẽ nắm lấy cổ áo của cô để dạy dỗ cho một trận Thẩm An Bình kia đã đi lạc nơi nào rồi?
Hiện giờ người đàn ông đang đứng trước mắt cô chỉ là một người từ vẻ mặt đến tinh thần đều cực kỳ sa sút, tuyệt vọng, không có lấy một chút tia sát thương nào. Cô thật sự chưa bao giờ từng yêu anh sao? Là cô đã biến anh thành ra như vậy sao? Anh một chút giận dữ cũng không có, tất cả sự lãnh khốc trước đây cũng bay mất, giờ đã hoàn toàn biến thành một kẻ thật tầm thường.
Cô nhìn anh mà lòng cảm thấy thật đau nhói.
Tuy nhìn đến ánh mắt Thẩm An Bình chỉ còn tràn ngập đau thương, nhưng cô vẫn không buông tha nói:” Em khẳng định!”
Lòng cô thoáng cái như bị một cây búa tạ giáng thẳng vào, đem tất cả mọi phòng ngự cuối cùng đánh cho tan rã. Cô cũng không biết chính mình đã lấy đâu ra dũng khí kiên cường nói hết, làm cho tâm mình chết lặng đồng thời cũng đem trái tim anh thiêu rụi, hóa thành tro tàn.
Cuối cùng anh cũng nói:”Tốt lắm, anh sẽ toại nguyện cho em!”
….
Nhìn bóng lưng Thẩm An Bình dứt khoát rời đi, Cố Bình An âm thầm cỗ vũ chính mình.
Cố Bình An, mày làm được tốt lắm.
Hãy để cho anh hận cô, cứ như vậy mà ra đi đi, ít ra anh không cần phải cùng cô chịu đựng những phiền não, giày vò này nữa. Chia tay sớm cũng tốt, hy vọng anh sẽ không phải tiếp tục bị nỗi thống khổ này hành hạ thêm.
Cô là người rất ích kỷ cho nên cô thấy mình không xứng đáng với tình yêu cao quý đó của anh đã dành cho.
Khi Thẩm An Bình rời đi, bước chân cực kỳ nặng nề, dù vậy nhưng anh quyết cũng không quay đầu. Cả hai đều cố gắng, áp chế chính mình không thốt lên lời tạm biệt. Tại sao số phận trớ trêu đã trói bọn họ lại với nhau trong một mối bòng bong rối bời thế kia, vậy mà giờ còn nhẫn tâm cắt nó đứt đoạn chứ? Có lẽ hai người đến với nhau rồi chia tay, khoảng cách đó chỉ là cách nhau một li rất nhỏ, một khi đã lướt qua nhau, chính là sẽ vĩnh viễn đi về hai cực trái ngược. Nhưng tình cảm bọn họ trong lúc đó hình như còn chưa chân chính đến được nơi giao diện, lại đã càng đi càng xa, đến lúc quay đầu đã không thể nhìn thấy được đối phương, chỉ có dấu chân hỗn loạn bên dưới là chứng minh sự tồn tại của họ. Nhưng dù vậy thì sao, số phận đã không còn cho phép họ có thể quay trở về nữa rồi.
Cô nghĩ mình đã làm được rất tốt, cô có phải nên vỗ tay tán thưởng cho biểu hiện của mình hay không? Nhưng vì cớ gì giờ đây, cô một chút vui vẻ cũng không cảm thấy chứ?
Không thể nghi ngờ có lẽ tương lai sau này, trong một ngày nào đó cô nhất định sẽ cảm thấy hối hận về chuyện mình đã làm hôm nay, nhưng cô còn có đường nào để đi đây? Cô hơi cúi thấp đầu, dõi theo bờ lưng Thẩm An Bình rời đi, bất giác thấp giọng nỉ non.
“Thẩm An Bình, hẹn gặp lại.”
…
Thẩm An Bình đã bỏ đi rất lâu, Cố Bình An mới từ từ nhấc đôi chân tê lặng mà rời khỏi nơi này.
Lý Bích Hoa đã nói qua, nếu chỉ là chút tình cảm đơn sơ, muốn bên nhau lâu dài thì phải không ngừng cố gắng tranh thủ, nếu không thì mối quan hệ kia chỉ làm người ta tiếc nuối mà thôi; nhưng một khi yêu càng sâu đậm thì sẽ càng thêm đau khổ, dù biết tâm đau đớn như bị gai nhọn đâm vào, nhưng lại không cách nào kiềm chế bản thân.
Cũng như giờ đây, tâm cô chẳng khác nào như đang bị người dùng dao từng nhát từng nhát đâm xuống. Trong lòng đau đớn, trống rỗng, cảm giác bên trong như có gió lạnh đang không ngừng luồn lách xuyên thấu đến lạnh buốt, làm cho miệng vết thương dù đã cũ nhưng lại không cách nào kết vảy.
Cứ như vậy đi, hãy cứ để cho cô được khóc, vì từ nay cô sẽ phải cả đời sống trong tự trách vì đã đem đoạn tình cảm tình cảm tuy không thực nhưng rất đẹp đẽ này chấm dứt. Trong mỗi câu chuyện tiểu thuyết, nội dung của nó nếu không phải là rất vui vẻ, thì cũng là cực kỳ bi thương, một khi lật qua một trang mới, tình tiết trong đó liền lập tức thay đổi. Còn chuyện của cô, cái kết này hẳn chính là làm cho người đọc rất nuối tiếc vì hình ảnh cuối cùng sót lại, đó chính là anh lẳng lặng bỏ đi, còn cô ở lại một mình mờ mịt lạc bước giữa biển người mênh mông.
Cô nghĩ thời gian là liều thuốc tốt nhất, nó hẳn sẽ đem tất cả mọi thứ thuộc về anh từ từ xóa cho mờ nhạt. Nhưng cô hoàn toàn không thể ngờ được ngay chính từ giây phút Thẩm An Bình quay bước rời đi, nét mặt đó của anh, tất cả mọi ký ức thuộc về anh lại thoáng cái tựa như nước lũ cuồn cuộn chảy về, làm cho mọi thứ trước mắt trông càng thêm rõ ràng.
Anh rời đi, dứt khoát không lưu luyến, hòa vào biển người mênh mông, cô dù cố tìm mãi nhưng cũng không thấy đâu. Hai mươi mấy năm qua, anh luôn đặt cô tại một nơi trọng yếu nhất trong tim mình, chân thành đem chúng bảo bọc cẩn thận, là do chính cô tự tay đập nát, dù biết rằng hành động này sẽ làm tổn thương cả cô và anh.
Nếu mưa gió chỉ là chuyện thoáng qua, lưu lại nơi đó một chút dư vị, có phải mỗi khi trong lòng buồn bã nhớ lại thì mọi thứ đang nương theo cơn gió kia mà trôi đi cũng sẽ dừng lại hay không? Ngược lại, nếu một khi nhớ lại, trong lòng không còn cảm nhận được dòng thủy triều kỷ niệm đang cuồn cuộn tràn về như ngày xưa, mà chỉ còn lại một mảnh khô cằn, trơ trọi thì sự quyến luyến từng lưu lại tận nơi đáy lòng đó có phải cũng bị tiêu tán chăng?
Tốt lắm! Tốt lắm! Cô âm thầm an ủi chính mình. Dù sao mọi chuyện kết thúc cũng tốt, chỉ là trong lòng cô giờ cảm thấy quá trống trải mà thôi.
*****
Những ngày sau đó xem ra cũng rất tốt, Cố Bình An mỗi ngày đều bận rộn giữa hai nơi công ty và bệnh viện, chỉ còn lại khoảng 4 tiếng để ngủ. Cô cố gắng làm cho mình cái gì cũng không nghĩ, biến mình bận rộn giống như một cái máy để một khi đặt lưng xuống giường liền ngủ mê mệt. Có lẽ vì quá sức mệt mỏi nên hình như ngay cả nằm mơ cũng không có.
Nhưng những lúc ở cùng với mẹ thì cô lại hoàn toàn biến thành trầm mặc. Trong lòng còn nhiều vướng mắt, nhất thời khó mà cởi bỏ, cô không nói không phải là cô không hận. Nhưng dù có hận đi nữa, cô giờ làm sao có thể nói với mẹ đây?
Mẹ cô vì bệnh tình ngày một trầm trọng, cả người khí lực yếu dần, không thể cùng cô thường xuyên trò chuyện. Cô cảm thấy chỉ những khi nhắc lại chuyện ngày trước thì tinh thần bà mới được sáng sủa hẳn lên. Đôi khi có chuyện bà nhớ được rất rõ ràng, lại có lúc chuyện nhớ không được, nên bà suốt ngày cằn nhằn bực dọc chẳng khác nào như một bà lão.
Bà cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu mỗi khi được Cố Bình An lấy nước ấm lau mình, thường nheo đôi mắt lại mà hưởng thụ. Đôi khi trông bà rất giống như một đứa bé tham lam, thích được người chăm sóc. Dù vậy bà vẫn một mực cương quyết cự tuyệt không làm phẫu thuật, nhưng ít nhiều đã đồng ý để bác sĩ dùng hòa chất trị liệu. Về sau, vì những cơn đau tái phát càng lúc càng thường xuyên, nên bà trở nên rất khó chịu, dễ cáu giận, đồng thời từ chối không muốn tiếp nhận trị liệu nữa.
Trông bà lúc này tựa như một đứa nhỏ tùy hứng:” Bình An, mẹ thật không muốn chết mà trên đầu không còn một cọng tóc. Con làm ơn đừng bắt mẹ đi trị liệu nữa có được không con?”
Cố Bình An nghe mẹ nói thế nước mắt đong đầy khóe mắt. Bác sĩ có nói tế bào ung thư của mẹ đã khuếch tán rất nhiều nơi, cho nên gia đình cần phải giúp đỡ, cố gắng ổn định tâm tình của bà cho tốt. Cô thỉnh thoảng cũng chọn dịp nào đó, nhìn thấy tâm tình bà đang rất tốt sẽ khuyên bà chấp nhận trị liệu. Nhưng mỗi lần vừa nói tới đây sắc mặt bà liền khẽ biến, ánh mắt đầy căm hận nhìn Cố Bình An, tay không ngừng với đồ đạc này nọ quăng về phía cô, làm cô chỉ biết ôm đầu để chạy lấy người, nhưng khi vừa chạy ra khỏi phòng bệnh thì cô lại bật khóc, khóc xong thì cô quay bước trở vào.
Mạc Phi coi như cũng đã tuân thủ lới hứa, mỗi ngày cùng Cố Bình An thay phiên đến chăm sóc mẹ. Mạc Phi vẫn như lúc trước gọi bà là mẹ nuôi, dù vậy Cố Bình An cũng nhìn ra được mẹ có vẻ đã rất thỏa mãn.
Mỗi lần đến giờ thay phiên, cả hai trong lúc chạm mặt nhau, thái độ Mạc Phi mãi luôn rất kiêu hãnh, ngẩng cao đầu rời đi, trái lại Cố Bình An lại cúi thấp đầu, lũi thũi đi vào.
Khuôn mặt Mạc Phi luôn được trang điểm rất kỹ lưỡng, không thấy môt chút tỳ vết. Đương nhiên điều này chỉ có thể xuất hiện trên mặt một người tâm tình đang rất vui vẻ. Nhưng Bình An không ngại vì cô cũng nhìn ra được mọi người chung quanh đều đã tận lực, dốc sức để diễn một màn thật tốt chỉ vì muốn cho mẹ cô được vui vẻ.
Lần đó Mạc Phi gọi cô lại bằng cách kêu lớn tên cô:”Cố Bình An!”
Cô hơi lung túng quay đầu, kinh nhạc nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cũng nhìn cô rồi nói:” Cô có biết cái gì gọi là “Định luật Mạc Phi” hay không? Có nghĩa là trong những tình huống có khả năng chuyện sẽ diễn biến theo chiều xấu đi, mặc kệ đó là chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, hiển nhiên định luật đó sẽ phát sinh và tồn tại. Cho nên cô đừng có mà xem thường tôi, cô thật ra còn không đủ tư cách!”. Nói xong Mạc Phi quay đầu rời đi.
Nhìn cô bước chân thong thả, uyển chuyển rời đi, Cố Bình An thở ra một hơi:” Này chẳng phải là cô đang lấy cớ sao? Mạc Phi, cô cảm thấy làm như vậy thì bản thân sẽ được vui vẻ hơn à?”
Bóng lưng Mạc Phi thoáng cứng đờ, dừng hẳn cước bộ, nhưng cô ta không hề quay đầu mà đáp trả:” Đúng vậy, bản thân tôi không thấy vui vẻ, cho nên tôi sẽ làm cho tất cả mọi người cũng không vui vẻ như mình.”
Nói xong lời này, Mạc Phi liền cất tiếng cười thật to. Nhưng khi tiếng cười kia vọng lại, lọt vào trong tai Cố Bình An, lại chỉ toàn là sự tịch mịch và nỗi tuyệt vọng.
Kể từ giây phút đó, Cố Bình An nhận ra mình đã không còn hận Mạc Phi nữa, một chút cũng không.
*****
Cố Bình An không nghĩ rằng mình sẽ khóc, dù sau chuyện gì cũng còn chưa nói ra hết, bên cạnh cô liền lẳng lặng mất đi một người. Người đó đột nhiên mất tích, không thấy bóng dáng tăm hơi, một chút tin tức cũng không có. Cố Bình An thật sự cảm nhận được Thẩm An Bình lần này đã bị cô tổn thương rất sâu sắc, nghĩ đến điều này tâm cô cũng cảm thấy đau âm ỉ.
Họ đều có sức ảnh hưởng lẫn nhau: cô làm tổn thương anh, đồng thời cũng làm tổn thương chính mình.
Ba ba hỏi cô:”Con thật sự đã chia tay với Thẩm Bình An rồi sao?”
Cố Bình An chỉ gật đầu, từ chối không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Cô như đà điểu, theo bản năng giờ đây chỉ muốn đem mình giấu chặt xuống đất.
Hai người dù sao cũng đã chuẩn bị kết hôn, thoáng cái liền trở thành hai kẻ xa lạ, nên bạn bè không khỏi thắc mắc, không ngừng gọi điện hỏi thăm:”Cố Bình An, cô điên rồi à? Thẩm An Bình mà cô cũng không cần nữa sao?”
“Hai người đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ không thể thương lượng, cứu vãn được nữa à? Đã đính hôn rồi đâu thể nào nói chia tay liền chia tay chứ?”
“Rốt cục sao lại ra nông nỗi thế này? Có phải có hiểu lầm gì đó hay không?”
…
Cô đối với tất cả nghi vấn của mọi người đều chỉ có thể dùng sự trầm mặc, không nói, không trả lời, càng không giải thích. Cuối cùng, mọi người hiểu ý nên không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô cũng không cần bất luận bất cứ một ai đến an ủi mình. Chuyện thống khổ thế này cô thật không muốn thường xuyên phải nhắc đến, vì chính mỗi lần nhớ lại cũng chính là một lần trái tim cô bị tra tấn.
Thời gian như là con dao vô hình, đã đem những lời dị nghị xung quanh từ từ cắt đứt. Lúc mới đầu, mọi người xem chuyện này như chuyện “bát quái” không ngừng bàn tán sôi nổi, nhiệt tình, nhưng chẳng bao lâu chuyện đó đã bị mọi người dần dần quên mất, không còn chút dấu vết gì.
Bởi vì bệnh tình của mẹ nên ba ba rất bận rộn, ngày ngày chạy đôn chạy đáo đến sứt đầu mẻ trán. Trông ông giờ đây vẻ mặt đầy lo lắng cùng mệt mỏi, trong đó còn có tự trách:”Ba mẹ thật sự rất xin lỗi con!”
Cố Bình An bình tĩnh lắc đầu:”Đây chính là do con tự nguyện.”
“Bình An, con không cần hận mẹ. Lúc trước khi bà nội đem Mạc Phi cho người khác, mẹ con bà ấy vẫn một mực phản kháng, cuối cùng do ba đã thuyết phục bà ấy. Mười mấy năm qua bà ấy vẫn luôn muốn đem chuyện này nói cho con biết, nhưng vì sợ con nhất thời không thể chấp nhận được nên mới chưa nói. Đời này, bà ấy tiếc nuối nhất chính là chuyện không thể đem cả hai đứa con cùng nhau nuôi dưỡng đến lớn khôn”.
“Con biết! Con không hận mẹ!” Cô không hận mẹ, nhưng cô hận là hận chính mình, hận số phận.
“An Bình là đứa nhỏ rất tốt, ba biết con thật sự yêu thương nó. Hai mươi mấy năm qua, chính mắt ba đã nhìn nó trưởng thành, đương nhiên ba rất hài lòng với nó. Ba thật hối hận vì đã đối với con như vậy. Bình An, con thật sự không có sai! Con hãy mau đi tìm nó đi, về chuyện Mạc Phi hãy để ba lo là được.”
“Ba định làm thế nào?” Cố Bình An không phải chưa từng nghĩ qua sẽ đem chuyện này giải quyết một cách hoà bình cùng với Mạc Phi. Cô thậm chí còn định mạo hiểm dùng thân tình thức tỉnh cô ta. Nhưng đối với người đã ôm một mối hận đến mười mấy năm như thế, muốn cô ta buông tay, chuyện này đâu phải dễ dàng như vậy?
Ba ba thở dài một hơi, nét mặt nhìn qua vừa đau khổ lại vừa bất lực:”Bình An, mẹ con thật ra không phải kiên cường như vậy. Bà ta thật sự cũng giống như chúng ta, rất sợ cái chết, cho nên hiện giờ bà ta lấy căn bệnh này để cho mình có cớ để tùy hứng, để làm những chuyện mình muốn, cũng để bắt tất cả chúng ta phải thỏa hiệp. Có một số việc thật ra ngay chính bà ta cũng nghĩ không thông, cho nên ai nói cái gì cũng không chịu làm theo. Vì thế dù ba ba không thể thuyết phục được Mạc Phi, thì mẹ con cũng phải nên học cách để chấp nhận sự thật.”
Ông dừng lại một chút mới nói tiếp, ”Đối với Mạc Phi kia, chung quy là do ba mẹ đã thiếu nợ nó”.
Tâm Bình An từ lâu đã muốn hết lặng nay đau đớn lại bắt đầu trổi dậy. Cô ai oán thét một tiếng :”Ba__”, rồi vùi đầu vào vòng ôm ấm áp của ba. Cô nhận ra mùi hương và hơi thở trên người Thẩm An Bình và ba ba quả thật rất bất đồng, nhưng giống nhau một chỗ duy nhất đó là sự ấm áp.
“Bình An, con và Mạc Phi đều là con của ba mẹ, không có ai nặng ai nhẹ hơn ai cả, nên con đừng nên hận Mạc Phi. Con bé so với con quả thật đã phải chịu rất nhiều khổ sở cho nên mới suy nghĩ lệch lạc như thế.”
Cố Bình An lau nước mắt, tay vòng quanh thắt lưng ông ôm thật chặt:”Ba ba thật xin lỗi…!”
Ba ba vỗ nhẹ lên đầu Cố Bình An, cử chỉ dịu dàng, đem cô trấn an, giống như hai mươi mấy năm qua mỗi khi Cố Bình An cảm thấy ủy khuất:”Ba mẹ thật xin lỗi con! Con chỉ là một đứa nhỏ, không ngờ lại bị ba mẹ đem con bức thành thế này. Mẹ con hiện giờ tính tình rất nóng nảy, vì quá tuyệt vọng nên cái gì cũng muốn làm thử. Thật ra bà ta mong muốn nhất đó chính là mọi người đều có thể sống thật hạnh phúc vui vẻ.”
“Con hiểu được…”
“Con chính là tiểu thư Cố gia, đừng nên khóc!”
“Ba ba…”
“…”
Dù đã có được sự đồng tình và thông cảm của ba mình, nhưng cô không đi tìm Thẩm An Bình. Cô đã suy nghĩ rất lâu lại vẫn không thể tìm được bất cứ một cái cớ nào hợp lý, muốn gọi cho anh nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô nghĩ nếu Thẩm An Bình đã muốn thuận theo sự an bài của cô, giờ đã muốn thật sự buông tay thì khi đó cô phải nên làm thế nào bây giờ? Còn nếu như hiện tại trong lòng Thẩm An Bình vẫn còn đang rất khổ sở, cô xuất hiện lại bày ra bộ mặt tươi cười, đùa giỡn, anh sẽ thấy vui vẻ sao?
Cuộc sống dài đăng đẳng như thế, lại có mấy ai có thể dùng lý trí mà đi phân tích rõ ràng xem bản thân mình thật sự muốn gì? Cứ nghĩ đã nắm trong tay, lại không biết trân trọng, cho nên mới bị đánh mất dễ dàng; đến một thời gian sau, khi bản thân phát hiện, cảm thấy nuối tiếc thì đã muộn! Thì ra anh mới chính thật sự là tất cả những gì cô muốn. Có một số người, một khi để lạc mất thì sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, còn trong tình yêu một khi đã đánh mất đi liền vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được nữa.
Đây chính là lần đầu tiên cô chân chính hiểu được tình cảm thật sự của mình đối với Thẩm An Bình nhưng dó lẽ giờ đã quá muộn, không còn kịp nữa. Giống như khi cô đang đi trên đường, bỗng nhiên muốn quay đầu, đi ngược trở lại mới phát hiện bản thân nhất thời không tìm được con đường nào nữa mà quay trở về.
Thì ra không phải chỉ cần yêu nhau là được, nhưng vì cô không hiểu rõ cảm tình thật sự của mình cho nên họ mới thành ra nông nỗi thế này.
Quan Tiểu Bảo vì thời gian trước bận rộn nhiều việc nên không thể đến bệnh viện thăm Cố mẹ. Từ khi cô đến thăm, căn phòng bệnh mà trước giờ tràn ngập bi thương thoáng chốc được sự hoạt bác của cô làm cho tràn ngập hẳn tiếng cười. Nhìn thấy mẹ mệt mỏi như thế mà vẫn mỉm cười, trong lòng Cố Bình An thật âm thầm cảm kích sự có mặt lúc này của Quan Tiểu Bảo biết mấy.
Lúc Quan Tiểu Bảo ra về, Cố Bình An đã đưa cô ra đến tận cổng bệnh viện. Quan Tiểu Bảo trước giờ là người rất thẳng tính, nên không lâu sau đã mở miệng lên tiếng :”Mình sắp phải rời khỏi đây!”
Cố Bình An nhíu mày:” Bồ định đi đâu?”
“Châu Âu, mình đã xin được trường, cho nên sẽ đến đó học”
“Tại sao?”
“Mẹ mình gần đây đã ép mình đến phiền chết đi được.” Quan Tiểu Bảo luôn được coi là người có thần kinh thép, rất cứng rắn không ngờ cũng không tránh khỏi bộ dạng phiền não hiếm thấy lúc này. Cố Bình An nhịn không được mà trợn tròn đôi mắt.
“Biết làm bây giờ!” Quan Tiểu Bảo kéo cô tới gần, rất khoa trương nói:”Đàn ông là cái gì chứ? Tất cả đều toàn là những kẻ cặn bã!” Cô nói xong, cố tình ngưng lại một chút rồi nhỏ giọng bổ sung:”Tuy rằng trong mắt họ, mình cũng như vậy không khác là mấy.”
Tâm tình vốn luôn bị áp lực đè nén bấy lâu của Cố Bình An, ”phốc” một cái biến đổi, cô liền bật cười:” Thật chưa từng thấy qua bộ dạng lúc này của bồ quả thật so với một tên ngốc là không khác lắm đi. Bồ nếu đi khỏi rồi mình phải làm sao bây giờ, nói không chừng khi đó cười cũng không cười nổi nữa.”
Quan Tiểu Bảo rất nhanh thu lại ý cười, thận trọng hỏi:”Bồ thật không cần Thẩm An Bình sao? Nghe Đại Bảo nói…”
“STOP!” Cố Bình An vội vàng ngắt lời của Quan Tiểu Bảo. Cô đã thật vất vả mới lấy lại được sự tỉnh táo, đem mọi chuyện bình ổn xuống, cô không nghĩ muốn lại một lần nữa động vào vết thương kia.
Quan Tiểu Bảo tà mị liếc cô một cái, tiếp tục lải nhải:” Bồ không muốn nghe thì mình cũng phải nói! Bồ có biết Thẩm An Bình gần đây đang qua lại với ai không? Là Mạc Phi đó có biết không! Mình thật sự hoài nghi anh ta có phải đã điên rồi hay không? Anh ta rõ ràng là cố ý muốn chọc giận bồ đây mà!”
Quan Tiểu Bảo dường như còn đang tiếp tục nói gì đó nhưng Cố Bình An giống như người vừa bị sét đánh, bên tai chỉ cảm thấy ong ong không thể nghe thấy được gì, chỉ có những tiếng vù vù không ngừng. Cô liền mở to hai mắt, nắm chặt lấy bả vai của Quan Tiểu Bảo, cố gắng đem hô hấp của mình ổn định lại:” Bồ vừa nói cái gì?”
Quan Tiểu Bảo hài lòng nhận thấy rốt cục Cố Bình An cũng có chút phản ứng, biết rõ cô cũng chính là miệng cứng lòng mềm, đưa ánh mắt trắng dã khinh bỉ liếc cô một cái:” Ghét nhất là bồ trước mặt mình cố bày ra bộ mặt giả dối đóng kịch thế này. Chẳng phải bồ đã nói không thèm để ý sao! Đường đường là tiểu thư của Cố gia, không ngờ lại bị người khác đùa giỡn trên đầu trên cổ, đoạt đi này nọ bây giờ mà không đi cướp về thì còn ra thể thống gì nữa?”
Cố Bình An đối với lời chỉ trích của cô ta chỉ là ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức lay người Tiểu Bảo, cố chấp hỏi lại:” Bồ vừa mới nói cái gì?”
“Mình nói! Thẩm An Bình gần đây đã, chính, thức, qua, lại, cùng, với, Mạc, Phi!” sợ Cố Bình An nghe còn không được rõ, nên cô đã cố tình nhấn mạnh từng chữ một.
Dường như rốt cục Cố Bình An cũng đã nghe hiểu ra, tâm lập tức hoàn toàn rơi xuống đáy cốc. Máu nóng toàn thân trong cơ thể thoáng cái bị tin tức kia bất thình lình làm cho đông lại thành băng. Cô đột nhiên nhớ tới lời nói khó hiểu của Mạc Phi ngày trước, thì ra cô ta chính là muốn báo trước chuyện gì đó….
Cố Bình An hai mắt mông lung, không chút tiêu cự cứ nhìn chằm chằm phía trước. Trong đầu cô giờ chỉ là một đống đen tối hỗn loạn, tâm từng tất lại từng tất vỡ vụn, loáng thoáng còn nghe bên tai như có một tiếng sét lớn đang đánh tới.
Thẩm An Bình, thì ra anh cuối cùng cũng bị cô bức đến điên rồi…..
Cô đã cố suy nghĩ, không ngừng động viên an ủi chính mình mọi chuyện rồi sẽ qua đi. Cô cho rằng mình rất kiên cường, nhưng không hiểu sao tim cô lại đau nhói đến tê liệt. Khi ánh mắt Thẩm An Bình trông thật thê lương, cố nhìn chằm chằm vào Cố Bình An, giây phút đó trong lòng cô âm thầm nghĩ: Thẩm An Bình, trong lòng anh chỉ có duy nhất một người là Cố Bình An em, anh có phải cũng nên biết rõ hiện giờ lòng em tan nát khó coi thế nào không?
Cố Bình An gắt gao đem lòng bàn tay nắm thật chặt, móng tay bén nhọn cắm sâu vào trong da thịt, cảm giác đau đớn lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể làm cho cô càng lúc càng cảm thấy mình yếu đuối. Cô hít sâu một hơi, cố ép bản thân mình nói ra những lời thật tàn nhẫn:” Thẩm An Bình, anh sao phiền như vậy chứ? Anh muốn ép người khác phải dùng lời tàn nhẫn, cay độc hay sao? Anh có biết vì sao em muốn dây dưa cùng anh một chỗ hay không? Em chính là muốn chọc tức Mạc Phi. Em ghét cô ta! Cho nên những gì mà cô ta thích em đều muốn đoạt lấy. Em xấu xa lợi dụng anh như vậy, anh còn cố chấp muốn gần em sao? Anh còn có mặt mũi của một người đàn ông hay không? Thẩm An Bình phong lưu phóng khoáng ngày xưa đã đi đâu mất rồi?”
Đúng vậy, trước giờ Thẩm An Bình anh chẳng phải là người chỉ cần tùy tay giơ ra một cái là có khối cô gái bu lại hay sao? Vẻ phong lưu đó đã đi nơi nào rồi? Cái người mà mỗi khi tức giận sẽ nắm lấy cổ áo của cô để dạy dỗ cho một trận Thẩm An Bình kia đã đi lạc nơi nào rồi?
Hiện giờ người đàn ông đang đứng trước mắt cô chỉ là một người từ vẻ mặt đến tinh thần đều cực kỳ sa sút, tuyệt vọng, không có lấy một chút tia sát thương nào. Cô thật sự chưa bao giờ từng yêu anh sao? Là cô đã biến anh thành ra như vậy sao? Anh một chút giận dữ cũng không có, tất cả sự lãnh khốc trước đây cũng bay mất, giờ đã hoàn toàn biến thành một kẻ thật tầm thường.
Cô nhìn anh mà lòng cảm thấy thật đau nhói.
Tuy nhìn đến ánh mắt Thẩm An Bình chỉ còn tràn ngập đau thương, nhưng cô vẫn không buông tha nói:” Em khẳng định!”
Lòng cô thoáng cái như bị một cây búa tạ giáng thẳng vào, đem tất cả mọi phòng ngự cuối cùng đánh cho tan rã. Cô cũng không biết chính mình đã lấy đâu ra dũng khí kiên cường nói hết, làm cho tâm mình chết lặng đồng thời cũng đem trái tim anh thiêu rụi, hóa thành tro tàn.
Cuối cùng anh cũng nói:”Tốt lắm, anh sẽ toại nguyện cho em!”
….
Nhìn bóng lưng Thẩm An Bình dứt khoát rời đi, Cố Bình An âm thầm cỗ vũ chính mình.
Cố Bình An, mày làm được tốt lắm.
Hãy để cho anh hận cô, cứ như vậy mà ra đi đi, ít ra anh không cần phải cùng cô chịu đựng những phiền não, giày vò này nữa. Chia tay sớm cũng tốt, hy vọng anh sẽ không phải tiếp tục bị nỗi thống khổ này hành hạ thêm.
Cô là người rất ích kỷ cho nên cô thấy mình không xứng đáng với tình yêu cao quý đó của anh đã dành cho.
Khi Thẩm An Bình rời đi, bước chân cực kỳ nặng nề, dù vậy nhưng anh quyết cũng không quay đầu. Cả hai đều cố gắng, áp chế chính mình không thốt lên lời tạm biệt. Tại sao số phận trớ trêu đã trói bọn họ lại với nhau trong một mối bòng bong rối bời thế kia, vậy mà giờ còn nhẫn tâm cắt nó đứt đoạn chứ? Có lẽ hai người đến với nhau rồi chia tay, khoảng cách đó chỉ là cách nhau một li rất nhỏ, một khi đã lướt qua nhau, chính là sẽ vĩnh viễn đi về hai cực trái ngược. Nhưng tình cảm bọn họ trong lúc đó hình như còn chưa chân chính đến được nơi giao diện, lại đã càng đi càng xa, đến lúc quay đầu đã không thể nhìn thấy được đối phương, chỉ có dấu chân hỗn loạn bên dưới là chứng minh sự tồn tại của họ. Nhưng dù vậy thì sao, số phận đã không còn cho phép họ có thể quay trở về nữa rồi.
Cô nghĩ mình đã làm được rất tốt, cô có phải nên vỗ tay tán thưởng cho biểu hiện của mình hay không? Nhưng vì cớ gì giờ đây, cô một chút vui vẻ cũng không cảm thấy chứ?
Không thể nghi ngờ có lẽ tương lai sau này, trong một ngày nào đó cô nhất định sẽ cảm thấy hối hận về chuyện mình đã làm hôm nay, nhưng cô còn có đường nào để đi đây? Cô hơi cúi thấp đầu, dõi theo bờ lưng Thẩm An Bình rời đi, bất giác thấp giọng nỉ non.
“Thẩm An Bình, hẹn gặp lại.”
…
Thẩm An Bình đã bỏ đi rất lâu, Cố Bình An mới từ từ nhấc đôi chân tê lặng mà rời khỏi nơi này.
Lý Bích Hoa đã nói qua, nếu chỉ là chút tình cảm đơn sơ, muốn bên nhau lâu dài thì phải không ngừng cố gắng tranh thủ, nếu không thì mối quan hệ kia chỉ làm người ta tiếc nuối mà thôi; nhưng một khi yêu càng sâu đậm thì sẽ càng thêm đau khổ, dù biết tâm đau đớn như bị gai nhọn đâm vào, nhưng lại không cách nào kiềm chế bản thân.
Cũng như giờ đây, tâm cô chẳng khác nào như đang bị người dùng dao từng nhát từng nhát đâm xuống. Trong lòng đau đớn, trống rỗng, cảm giác bên trong như có gió lạnh đang không ngừng luồn lách xuyên thấu đến lạnh buốt, làm cho miệng vết thương dù đã cũ nhưng lại không cách nào kết vảy.
Cứ như vậy đi, hãy cứ để cho cô được khóc, vì từ nay cô sẽ phải cả đời sống trong tự trách vì đã đem đoạn tình cảm tình cảm tuy không thực nhưng rất đẹp đẽ này chấm dứt. Trong mỗi câu chuyện tiểu thuyết, nội dung của nó nếu không phải là rất vui vẻ, thì cũng là cực kỳ bi thương, một khi lật qua một trang mới, tình tiết trong đó liền lập tức thay đổi. Còn chuyện của cô, cái kết này hẳn chính là làm cho người đọc rất nuối tiếc vì hình ảnh cuối cùng sót lại, đó chính là anh lẳng lặng bỏ đi, còn cô ở lại một mình mờ mịt lạc bước giữa biển người mênh mông.
Cô nghĩ thời gian là liều thuốc tốt nhất, nó hẳn sẽ đem tất cả mọi thứ thuộc về anh từ từ xóa cho mờ nhạt. Nhưng cô hoàn toàn không thể ngờ được ngay chính từ giây phút Thẩm An Bình quay bước rời đi, nét mặt đó của anh, tất cả mọi ký ức thuộc về anh lại thoáng cái tựa như nước lũ cuồn cuộn chảy về, làm cho mọi thứ trước mắt trông càng thêm rõ ràng.
Anh rời đi, dứt khoát không lưu luyến, hòa vào biển người mênh mông, cô dù cố tìm mãi nhưng cũng không thấy đâu. Hai mươi mấy năm qua, anh luôn đặt cô tại một nơi trọng yếu nhất trong tim mình, chân thành đem chúng bảo bọc cẩn thận, là do chính cô tự tay đập nát, dù biết rằng hành động này sẽ làm tổn thương cả cô và anh.
Nếu mưa gió chỉ là chuyện thoáng qua, lưu lại nơi đó một chút dư vị, có phải mỗi khi trong lòng buồn bã nhớ lại thì mọi thứ đang nương theo cơn gió kia mà trôi đi cũng sẽ dừng lại hay không? Ngược lại, nếu một khi nhớ lại, trong lòng không còn cảm nhận được dòng thủy triều kỷ niệm đang cuồn cuộn tràn về như ngày xưa, mà chỉ còn lại một mảnh khô cằn, trơ trọi thì sự quyến luyến từng lưu lại tận nơi đáy lòng đó có phải cũng bị tiêu tán chăng?
Tốt lắm! Tốt lắm! Cô âm thầm an ủi chính mình. Dù sao mọi chuyện kết thúc cũng tốt, chỉ là trong lòng cô giờ cảm thấy quá trống trải mà thôi.
*****
Những ngày sau đó xem ra cũng rất tốt, Cố Bình An mỗi ngày đều bận rộn giữa hai nơi công ty và bệnh viện, chỉ còn lại khoảng 4 tiếng để ngủ. Cô cố gắng làm cho mình cái gì cũng không nghĩ, biến mình bận rộn giống như một cái máy để một khi đặt lưng xuống giường liền ngủ mê mệt. Có lẽ vì quá sức mệt mỏi nên hình như ngay cả nằm mơ cũng không có.
Nhưng những lúc ở cùng với mẹ thì cô lại hoàn toàn biến thành trầm mặc. Trong lòng còn nhiều vướng mắt, nhất thời khó mà cởi bỏ, cô không nói không phải là cô không hận. Nhưng dù có hận đi nữa, cô giờ làm sao có thể nói với mẹ đây?
Mẹ cô vì bệnh tình ngày một trầm trọng, cả người khí lực yếu dần, không thể cùng cô thường xuyên trò chuyện. Cô cảm thấy chỉ những khi nhắc lại chuyện ngày trước thì tinh thần bà mới được sáng sủa hẳn lên. Đôi khi có chuyện bà nhớ được rất rõ ràng, lại có lúc chuyện nhớ không được, nên bà suốt ngày cằn nhằn bực dọc chẳng khác nào như một bà lão.
Bà cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu mỗi khi được Cố Bình An lấy nước ấm lau mình, thường nheo đôi mắt lại mà hưởng thụ. Đôi khi trông bà rất giống như một đứa bé tham lam, thích được người chăm sóc. Dù vậy bà vẫn một mực cương quyết cự tuyệt không làm phẫu thuật, nhưng ít nhiều đã đồng ý để bác sĩ dùng hòa chất trị liệu. Về sau, vì những cơn đau tái phát càng lúc càng thường xuyên, nên bà trở nên rất khó chịu, dễ cáu giận, đồng thời từ chối không muốn tiếp nhận trị liệu nữa.
Trông bà lúc này tựa như một đứa nhỏ tùy hứng:” Bình An, mẹ thật không muốn chết mà trên đầu không còn một cọng tóc. Con làm ơn đừng bắt mẹ đi trị liệu nữa có được không con?”
Cố Bình An nghe mẹ nói thế nước mắt đong đầy khóe mắt. Bác sĩ có nói tế bào ung thư của mẹ đã khuếch tán rất nhiều nơi, cho nên gia đình cần phải giúp đỡ, cố gắng ổn định tâm tình của bà cho tốt. Cô thỉnh thoảng cũng chọn dịp nào đó, nhìn thấy tâm tình bà đang rất tốt sẽ khuyên bà chấp nhận trị liệu. Nhưng mỗi lần vừa nói tới đây sắc mặt bà liền khẽ biến, ánh mắt đầy căm hận nhìn Cố Bình An, tay không ngừng với đồ đạc này nọ quăng về phía cô, làm cô chỉ biết ôm đầu để chạy lấy người, nhưng khi vừa chạy ra khỏi phòng bệnh thì cô lại bật khóc, khóc xong thì cô quay bước trở vào.
Mạc Phi coi như cũng đã tuân thủ lới hứa, mỗi ngày cùng Cố Bình An thay phiên đến chăm sóc mẹ. Mạc Phi vẫn như lúc trước gọi bà là mẹ nuôi, dù vậy Cố Bình An cũng nhìn ra được mẹ có vẻ đã rất thỏa mãn.
Mỗi lần đến giờ thay phiên, cả hai trong lúc chạm mặt nhau, thái độ Mạc Phi mãi luôn rất kiêu hãnh, ngẩng cao đầu rời đi, trái lại Cố Bình An lại cúi thấp đầu, lũi thũi đi vào.
Khuôn mặt Mạc Phi luôn được trang điểm rất kỹ lưỡng, không thấy môt chút tỳ vết. Đương nhiên điều này chỉ có thể xuất hiện trên mặt một người tâm tình đang rất vui vẻ. Nhưng Bình An không ngại vì cô cũng nhìn ra được mọi người chung quanh đều đã tận lực, dốc sức để diễn một màn thật tốt chỉ vì muốn cho mẹ cô được vui vẻ.
Lần đó Mạc Phi gọi cô lại bằng cách kêu lớn tên cô:”Cố Bình An!”
Cô hơi lung túng quay đầu, kinh nhạc nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi cũng nhìn cô rồi nói:” Cô có biết cái gì gọi là “Định luật Mạc Phi” hay không? Có nghĩa là trong những tình huống có khả năng chuyện sẽ diễn biến theo chiều xấu đi, mặc kệ đó là chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, hiển nhiên định luật đó sẽ phát sinh và tồn tại. Cho nên cô đừng có mà xem thường tôi, cô thật ra còn không đủ tư cách!”. Nói xong Mạc Phi quay đầu rời đi.
Nhìn cô bước chân thong thả, uyển chuyển rời đi, Cố Bình An thở ra một hơi:” Này chẳng phải là cô đang lấy cớ sao? Mạc Phi, cô cảm thấy làm như vậy thì bản thân sẽ được vui vẻ hơn à?”
Bóng lưng Mạc Phi thoáng cứng đờ, dừng hẳn cước bộ, nhưng cô ta không hề quay đầu mà đáp trả:” Đúng vậy, bản thân tôi không thấy vui vẻ, cho nên tôi sẽ làm cho tất cả mọi người cũng không vui vẻ như mình.”
Nói xong lời này, Mạc Phi liền cất tiếng cười thật to. Nhưng khi tiếng cười kia vọng lại, lọt vào trong tai Cố Bình An, lại chỉ toàn là sự tịch mịch và nỗi tuyệt vọng.
Kể từ giây phút đó, Cố Bình An nhận ra mình đã không còn hận Mạc Phi nữa, một chút cũng không.
*****
Cố Bình An không nghĩ rằng mình sẽ khóc, dù sau chuyện gì cũng còn chưa nói ra hết, bên cạnh cô liền lẳng lặng mất đi một người. Người đó đột nhiên mất tích, không thấy bóng dáng tăm hơi, một chút tin tức cũng không có. Cố Bình An thật sự cảm nhận được Thẩm An Bình lần này đã bị cô tổn thương rất sâu sắc, nghĩ đến điều này tâm cô cũng cảm thấy đau âm ỉ.
Họ đều có sức ảnh hưởng lẫn nhau: cô làm tổn thương anh, đồng thời cũng làm tổn thương chính mình.
Ba ba hỏi cô:”Con thật sự đã chia tay với Thẩm Bình An rồi sao?”
Cố Bình An chỉ gật đầu, từ chối không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Cô như đà điểu, theo bản năng giờ đây chỉ muốn đem mình giấu chặt xuống đất.
Hai người dù sao cũng đã chuẩn bị kết hôn, thoáng cái liền trở thành hai kẻ xa lạ, nên bạn bè không khỏi thắc mắc, không ngừng gọi điện hỏi thăm:”Cố Bình An, cô điên rồi à? Thẩm An Bình mà cô cũng không cần nữa sao?”
“Hai người đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ không thể thương lượng, cứu vãn được nữa à? Đã đính hôn rồi đâu thể nào nói chia tay liền chia tay chứ?”
“Rốt cục sao lại ra nông nỗi thế này? Có phải có hiểu lầm gì đó hay không?”
…
Cô đối với tất cả nghi vấn của mọi người đều chỉ có thể dùng sự trầm mặc, không nói, không trả lời, càng không giải thích. Cuối cùng, mọi người hiểu ý nên không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô cũng không cần bất luận bất cứ một ai đến an ủi mình. Chuyện thống khổ thế này cô thật không muốn thường xuyên phải nhắc đến, vì chính mỗi lần nhớ lại cũng chính là một lần trái tim cô bị tra tấn.
Thời gian như là con dao vô hình, đã đem những lời dị nghị xung quanh từ từ cắt đứt. Lúc mới đầu, mọi người xem chuyện này như chuyện “bát quái” không ngừng bàn tán sôi nổi, nhiệt tình, nhưng chẳng bao lâu chuyện đó đã bị mọi người dần dần quên mất, không còn chút dấu vết gì.
Bởi vì bệnh tình của mẹ nên ba ba rất bận rộn, ngày ngày chạy đôn chạy đáo đến sứt đầu mẻ trán. Trông ông giờ đây vẻ mặt đầy lo lắng cùng mệt mỏi, trong đó còn có tự trách:”Ba mẹ thật sự rất xin lỗi con!”
Cố Bình An bình tĩnh lắc đầu:”Đây chính là do con tự nguyện.”
“Bình An, con không cần hận mẹ. Lúc trước khi bà nội đem Mạc Phi cho người khác, mẹ con bà ấy vẫn một mực phản kháng, cuối cùng do ba đã thuyết phục bà ấy. Mười mấy năm qua bà ấy vẫn luôn muốn đem chuyện này nói cho con biết, nhưng vì sợ con nhất thời không thể chấp nhận được nên mới chưa nói. Đời này, bà ấy tiếc nuối nhất chính là chuyện không thể đem cả hai đứa con cùng nhau nuôi dưỡng đến lớn khôn”.
“Con biết! Con không hận mẹ!” Cô không hận mẹ, nhưng cô hận là hận chính mình, hận số phận.
“An Bình là đứa nhỏ rất tốt, ba biết con thật sự yêu thương nó. Hai mươi mấy năm qua, chính mắt ba đã nhìn nó trưởng thành, đương nhiên ba rất hài lòng với nó. Ba thật hối hận vì đã đối với con như vậy. Bình An, con thật sự không có sai! Con hãy mau đi tìm nó đi, về chuyện Mạc Phi hãy để ba lo là được.”
“Ba định làm thế nào?” Cố Bình An không phải chưa từng nghĩ qua sẽ đem chuyện này giải quyết một cách hoà bình cùng với Mạc Phi. Cô thậm chí còn định mạo hiểm dùng thân tình thức tỉnh cô ta. Nhưng đối với người đã ôm một mối hận đến mười mấy năm như thế, muốn cô ta buông tay, chuyện này đâu phải dễ dàng như vậy?
Ba ba thở dài một hơi, nét mặt nhìn qua vừa đau khổ lại vừa bất lực:”Bình An, mẹ con thật ra không phải kiên cường như vậy. Bà ta thật sự cũng giống như chúng ta, rất sợ cái chết, cho nên hiện giờ bà ta lấy căn bệnh này để cho mình có cớ để tùy hứng, để làm những chuyện mình muốn, cũng để bắt tất cả chúng ta phải thỏa hiệp. Có một số việc thật ra ngay chính bà ta cũng nghĩ không thông, cho nên ai nói cái gì cũng không chịu làm theo. Vì thế dù ba ba không thể thuyết phục được Mạc Phi, thì mẹ con cũng phải nên học cách để chấp nhận sự thật.”
Ông dừng lại một chút mới nói tiếp, ”Đối với Mạc Phi kia, chung quy là do ba mẹ đã thiếu nợ nó”.
Tâm Bình An từ lâu đã muốn hết lặng nay đau đớn lại bắt đầu trổi dậy. Cô ai oán thét một tiếng :”Ba__”, rồi vùi đầu vào vòng ôm ấm áp của ba. Cô nhận ra mùi hương và hơi thở trên người Thẩm An Bình và ba ba quả thật rất bất đồng, nhưng giống nhau một chỗ duy nhất đó là sự ấm áp.
“Bình An, con và Mạc Phi đều là con của ba mẹ, không có ai nặng ai nhẹ hơn ai cả, nên con đừng nên hận Mạc Phi. Con bé so với con quả thật đã phải chịu rất nhiều khổ sở cho nên mới suy nghĩ lệch lạc như thế.”
Cố Bình An lau nước mắt, tay vòng quanh thắt lưng ông ôm thật chặt:”Ba ba thật xin lỗi…!”
Ba ba vỗ nhẹ lên đầu Cố Bình An, cử chỉ dịu dàng, đem cô trấn an, giống như hai mươi mấy năm qua mỗi khi Cố Bình An cảm thấy ủy khuất:”Ba mẹ thật xin lỗi con! Con chỉ là một đứa nhỏ, không ngờ lại bị ba mẹ đem con bức thành thế này. Mẹ con hiện giờ tính tình rất nóng nảy, vì quá tuyệt vọng nên cái gì cũng muốn làm thử. Thật ra bà ta mong muốn nhất đó chính là mọi người đều có thể sống thật hạnh phúc vui vẻ.”
“Con hiểu được…”
“Con chính là tiểu thư Cố gia, đừng nên khóc!”
“Ba ba…”
“…”
Dù đã có được sự đồng tình và thông cảm của ba mình, nhưng cô không đi tìm Thẩm An Bình. Cô đã suy nghĩ rất lâu lại vẫn không thể tìm được bất cứ một cái cớ nào hợp lý, muốn gọi cho anh nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cô nghĩ nếu Thẩm An Bình đã muốn thuận theo sự an bài của cô, giờ đã muốn thật sự buông tay thì khi đó cô phải nên làm thế nào bây giờ? Còn nếu như hiện tại trong lòng Thẩm An Bình vẫn còn đang rất khổ sở, cô xuất hiện lại bày ra bộ mặt tươi cười, đùa giỡn, anh sẽ thấy vui vẻ sao?
Cuộc sống dài đăng đẳng như thế, lại có mấy ai có thể dùng lý trí mà đi phân tích rõ ràng xem bản thân mình thật sự muốn gì? Cứ nghĩ đã nắm trong tay, lại không biết trân trọng, cho nên mới bị đánh mất dễ dàng; đến một thời gian sau, khi bản thân phát hiện, cảm thấy nuối tiếc thì đã muộn! Thì ra anh mới chính thật sự là tất cả những gì cô muốn. Có một số người, một khi để lạc mất thì sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, còn trong tình yêu một khi đã đánh mất đi liền vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được nữa.
Đây chính là lần đầu tiên cô chân chính hiểu được tình cảm thật sự của mình đối với Thẩm An Bình nhưng dó lẽ giờ đã quá muộn, không còn kịp nữa. Giống như khi cô đang đi trên đường, bỗng nhiên muốn quay đầu, đi ngược trở lại mới phát hiện bản thân nhất thời không tìm được con đường nào nữa mà quay trở về.
Thì ra không phải chỉ cần yêu nhau là được, nhưng vì cô không hiểu rõ cảm tình thật sự của mình cho nên họ mới thành ra nông nỗi thế này.
Quan Tiểu Bảo vì thời gian trước bận rộn nhiều việc nên không thể đến bệnh viện thăm Cố mẹ. Từ khi cô đến thăm, căn phòng bệnh mà trước giờ tràn ngập bi thương thoáng chốc được sự hoạt bác của cô làm cho tràn ngập hẳn tiếng cười. Nhìn thấy mẹ mệt mỏi như thế mà vẫn mỉm cười, trong lòng Cố Bình An thật âm thầm cảm kích sự có mặt lúc này của Quan Tiểu Bảo biết mấy.
Lúc Quan Tiểu Bảo ra về, Cố Bình An đã đưa cô ra đến tận cổng bệnh viện. Quan Tiểu Bảo trước giờ là người rất thẳng tính, nên không lâu sau đã mở miệng lên tiếng :”Mình sắp phải rời khỏi đây!”
Cố Bình An nhíu mày:” Bồ định đi đâu?”
“Châu Âu, mình đã xin được trường, cho nên sẽ đến đó học”
“Tại sao?”
“Mẹ mình gần đây đã ép mình đến phiền chết đi được.” Quan Tiểu Bảo luôn được coi là người có thần kinh thép, rất cứng rắn không ngờ cũng không tránh khỏi bộ dạng phiền não hiếm thấy lúc này. Cố Bình An nhịn không được mà trợn tròn đôi mắt.
“Biết làm bây giờ!” Quan Tiểu Bảo kéo cô tới gần, rất khoa trương nói:”Đàn ông là cái gì chứ? Tất cả đều toàn là những kẻ cặn bã!” Cô nói xong, cố tình ngưng lại một chút rồi nhỏ giọng bổ sung:”Tuy rằng trong mắt họ, mình cũng như vậy không khác là mấy.”
Tâm tình vốn luôn bị áp lực đè nén bấy lâu của Cố Bình An, ”phốc” một cái biến đổi, cô liền bật cười:” Thật chưa từng thấy qua bộ dạng lúc này của bồ quả thật so với một tên ngốc là không khác lắm đi. Bồ nếu đi khỏi rồi mình phải làm sao bây giờ, nói không chừng khi đó cười cũng không cười nổi nữa.”
Quan Tiểu Bảo rất nhanh thu lại ý cười, thận trọng hỏi:”Bồ thật không cần Thẩm An Bình sao? Nghe Đại Bảo nói…”
“STOP!” Cố Bình An vội vàng ngắt lời của Quan Tiểu Bảo. Cô đã thật vất vả mới lấy lại được sự tỉnh táo, đem mọi chuyện bình ổn xuống, cô không nghĩ muốn lại một lần nữa động vào vết thương kia.
Quan Tiểu Bảo tà mị liếc cô một cái, tiếp tục lải nhải:” Bồ không muốn nghe thì mình cũng phải nói! Bồ có biết Thẩm An Bình gần đây đang qua lại với ai không? Là Mạc Phi đó có biết không! Mình thật sự hoài nghi anh ta có phải đã điên rồi hay không? Anh ta rõ ràng là cố ý muốn chọc giận bồ đây mà!”
Quan Tiểu Bảo dường như còn đang tiếp tục nói gì đó nhưng Cố Bình An giống như người vừa bị sét đánh, bên tai chỉ cảm thấy ong ong không thể nghe thấy được gì, chỉ có những tiếng vù vù không ngừng. Cô liền mở to hai mắt, nắm chặt lấy bả vai của Quan Tiểu Bảo, cố gắng đem hô hấp của mình ổn định lại:” Bồ vừa nói cái gì?”
Quan Tiểu Bảo hài lòng nhận thấy rốt cục Cố Bình An cũng có chút phản ứng, biết rõ cô cũng chính là miệng cứng lòng mềm, đưa ánh mắt trắng dã khinh bỉ liếc cô một cái:” Ghét nhất là bồ trước mặt mình cố bày ra bộ mặt giả dối đóng kịch thế này. Chẳng phải bồ đã nói không thèm để ý sao! Đường đường là tiểu thư của Cố gia, không ngờ lại bị người khác đùa giỡn trên đầu trên cổ, đoạt đi này nọ bây giờ mà không đi cướp về thì còn ra thể thống gì nữa?”
Cố Bình An đối với lời chỉ trích của cô ta chỉ là ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức lay người Tiểu Bảo, cố chấp hỏi lại:” Bồ vừa mới nói cái gì?”
“Mình nói! Thẩm An Bình gần đây đã, chính, thức, qua, lại, cùng, với, Mạc, Phi!” sợ Cố Bình An nghe còn không được rõ, nên cô đã cố tình nhấn mạnh từng chữ một.
Dường như rốt cục Cố Bình An cũng đã nghe hiểu ra, tâm lập tức hoàn toàn rơi xuống đáy cốc. Máu nóng toàn thân trong cơ thể thoáng cái bị tin tức kia bất thình lình làm cho đông lại thành băng. Cô đột nhiên nhớ tới lời nói khó hiểu của Mạc Phi ngày trước, thì ra cô ta chính là muốn báo trước chuyện gì đó….
Cố Bình An hai mắt mông lung, không chút tiêu cự cứ nhìn chằm chằm phía trước. Trong đầu cô giờ chỉ là một đống đen tối hỗn loạn, tâm từng tất lại từng tất vỡ vụn, loáng thoáng còn nghe bên tai như có một tiếng sét lớn đang đánh tới.
Thẩm An Bình, thì ra anh cuối cùng cũng bị cô bức đến điên rồi…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook