Quả Nhân Có Bệnh
-
Chương 54
Ngũ cha và Tứ cha cùng đi Mân Việt, ông ngại Tam cha ồn ào nên để Tam cha ở lại đế đô giải sầu giúp ta.
Ông chỉ biết là từ nhỏ ta đã thân thiết với Tam cha, chỉ hy vọng Tam cha có thể khiến ta vui vẻ lên thôi.
Ta dặn Ngũ cha giữ bí mật giùm ta chuyện mang thai, cho nên Tam cha cũng chẳng biết gì cả, cứ tưởng Ngũ cha và Tứ cha đi Mân Việt có việc, ghét ông bất tài nên bỏ rơi ông lại, tâm tình ông còn còn buồn bực hơn ta, một vị đại lão gia suốt ngày rầu rĩ bực bội đi phóng phi tiêu, còn phải để ta đi an ủi ông nữa.
Mỗi ngày ta lâm triều rồi, xong xuôi lại tới ngự hoa viên phê duyệt tấu chương, nhìn Tam cha thở phì phì nhằm lên hai khuôn mặt dán trên tấm bia mà phóng. Nghe nói một cái là Tứ cha, một cái là Ngũ cha, hoặc là nói, nghe nói đó là mặt người.
“Tam cha à ...” Ta cuối cùng nhịn không nổi bèn nói với ông, “Người thật ngây thơ.”
Tam cha nói: “Con là bảo Tam cha ta còn trẻ sao?”
Ta im lặng một lát, nói: “Người quá trẻ trung rồi ...”
“Già trước tuổi là như thế nào?” Ông phi tiêu dường như cũng chán rồi, vừa nhặt lại vừa vứt đi. “Giống Đông Ly nhị ca và Kiều lão tứ, cả ngày bày ra khuôn mặt khổ sở nhăn nhó. Còn có tên tiểu tử họ Bùi kia của con nữa, nhìn qua còn lớn hơn con cả giáp.”
Ta vội ho một tiếng nói: “Chàng chỉ lớn hơn con 8 tuổi.”
Tam cha căm giận nói: “Tên nhãi ranh, bụng dạ khó lường, ta vốn còn tưởng nó là người phúc hậu thành thật, đối đãi với mấy vị trưởng bối như chúng ta tỉ mỉ chu đáo, hóa ra là dụng tâm kín đáo, tay không bắt sói trắng, tuổi còn nhỏ đã nham hiểm như vậy, chậc chậc ...”
Ta buông tấu chương, nhìn ông cười nói: “Tam cha, người rõ ràng là thương Bùi Tranh nhất.”
Ông trừng mắt nói: “Ta thương nó? Đậu Đậu, con đang làm Tam cha mắc ói sao?"
Ta rung đùi đắc ý khoan thai nói: “Bởi vì Tam cha thương Đậu Đậu nhất, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cũng thương Bùi Tranh nhất ...”
Ông bị ta làm lung lay một chút, xấu hổ khụ khụ hai tiếng, mặt ửng đỏ lên. “Uhm, hình như là đạo lý này ... Nó đối tốt với con, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không làm khó dễ nó. Tốt xấu cũng là nhìn nó lớn lên, ít nhiều cũng yên tâm hơn chút, vốn cũng là con nuôi, biến thành con rể cũng không khác mấy.”
Tam cha thật đúng là một người đơn giản a ...
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đậu Đậu con thích nó ở chỗ nào? Ta vẫn cảm thấy Bùi Tranh cũng chẳng có gì tốt a.” Tam cha bới móc Bùi Tranh đủ đường, “Luận võ công không bằng Nhị cha con, luận tài văn chương không bằng phụ quân con, luận thân thiết không bằng Tứ cha con, luận y thuật không bằng Ngũ cha con, luận tuấn mỹ không bằng Tam cha của con đây ...”
“Phụt ...” Ta không nể mặt ông phì cười.
Tam cha nhướng đôi mày kiếm, "Cười gì?"
Ta lắc đầu nói: “Vui thì cười thôi.”
“Cho nên Bùi Tranh rốt cuộc là có chỗ nào tốt?” Tam cha nghiêm nghị nói: “Đậu Đậu con có từng nghĩ tới, con người này dã tính khó thuần, tâm cơ thâm trầm, vì con nó có thể ẩn nhẫn 10 năm, tính tỉ mỉ mọi bề, từng bước mưu tính, con nếu rơi vào tay nó rồi, về sau muốn nạp thêm một nam phi nữa cũng khó.”
“Nếu có một người, vì phụ thân mà sẵn lòng ẩn nhẫn 10 năm, tính toán mọi bề, chỉ để chờ người quay đầu ...” Ta mỉm cười chầm chậm nói, “Người như thế, chỉ cần một thôi cũng đủ rồi. Chàng tính độc chiếm mạnh, không muốn chia sẻ cùng người khác, con cũng không nhẫn tâm để chàng khổ sở.”
Tam cha kinh ngạc nhìn ta, sau một lúc lâu mới thì thầm nói: “Con chẳng giống mẫu thân con chút nào cả.”
Lúc mẫu thân vô ý thường nói, cả đời này, bà và năm phụ thân đều có tiếc nuối. Trong chuyện tình cảm, năm vị phụ thân bằng lòng nhượng bộ, chấp nhận loại tiếc nuối này, đó là lựa chọn bất đắc dĩ của họ, lựa chọn cách ít tổn thương nhất.
Ta không muốn để chính mình và Bùi Tranh cũng phải chịu tiếc nuối như vậy. Hắn không thể tiếp nhận, ta không muốn ép buộc hắn. Trao ta một trái đu đủ, ta đáp lại bằng mỹ ngọc. Hắn nói mình là thương nhân, ta bảo ta là dân cờ bạc, hắn không nhẫn tâm để ta thua, ta cũng không đành lòng để 10 năm trả giá của hắn như nước chảy về Đông ...
Tam cha nói: “Đậu Đậu thật là đứa trẻ ngốc.”
Ta cười nói: “Tam cha người không phải cũng nói, người sống khôn khéo như vậy, chẳng phải là quá mệt mỏi sao.”
Nam nhân có thể vì nữ nhân mình thích mà trở nên mạnh mẽ, nữ nhân lại vì nam nhân mình thích mà sẵn lòng biến thành ngốc ngếch.
Ngôi vị hoàng đế này, ta làm thật trầy trật, thật mệt mỏi, chỉ có ở trong lòng hắn ta mới có thể tìm thấy chút bình yên. Hắn dùng thời gian 10 năm bày ra thiên la địa võng, để ta quen có hắn, ỷ lại hắn, sau đó từ từ buộc chặt lưới lại, khi ta ý thức được tình cảnh của mình, thì đã hãm sâu trong đó mất rồi, không thể tự mình thoát khỏi.
-- Đậu Đậu, ta vẫn muốn có một gia đình, có nàng là vợ cùng ta kết tóc, toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không buông không rời. Còn có con của chúng ta, ta sẽ thương nó, như 5 vị phụ thân yêu thương nàng vậy.
Toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không buông không rời.
Đây là tất cả những gì hắn muốn.
Ta xoa bụng mình, nghĩ đến có một sinh mệnh đang lặng lẽ lớn lên, cái cảm giác kỳ diệu này lại một lần nữa bao bọc ta.
Nếu hắn biết, cũng sẽ rất vui ...
Nhẩm tính thời gian, hắn hẳn đã tới Mân Việt, Ngũ cha là người thông thuộc Mân Việt nhất, chắc không thành vấn đề đi.
“Bệ hạ, Dị đại nhân cầu kiến.”
Tay ta hơi run rẩy, Tam cha nói: “Con bàn chuyện chính sự, ta tránh đi một chút.” Nói xong nhảy thẳng lên cây, lên xuống vài cái đã chẳng thấy bóng dáng nữa.
Dị Đạo Lâm vội vã bước tới, chắp tay nói: “Bệ hạ, Lưu Lăng đã chết!”
“Cái gì?” Ta nhíu mi, có chút không dám tin, “Chết ra sao?”
Dị Đạo Lâm đáp: “Theo tin tức báo về, Lưu Lăng bị truy binh bao vây, không còn lối thoát, tự tìm cái chết."
Ta vẫn hoài nghi, người như Lưu Lăng, làm sao có thể lựa chọn cách chết như vậy?
“Lúc nào, nơi nào?”
“Hai ngày trước, ở trong biên giới Mân Việt, tham gia vây bắt lúc ấy còn có hai vị phụ thân của bệ hạ cùng với Phượng quân.”
Như vậy ta còn có thể hiểu được, xem ra bọn họ đã thành công lấy được thuốc giải.
Ta nhẹ thở phào một hơi, vui vẻ nói: “Cuối cùng đã giải quyết xong vấn đề nan giải. Việc kiểm tra thế lực còn sót lại của Nam Hoài Vương phủ giao cho khanh. Tư khố của Nam Hoài Vương thế nhưng còn giàu gấp 10 lần quốc khố, riêng một điều này thôi, bọn chúng cũng không đáng sống rồi.”
Dị Đạo Lâm gật đầu xưng phải: “Quận quốc cùng tồn tại vốn là để bảo vệ xung quanh trung ương, nhưng nay đã làm trái lại với ý nguyện ban đầu, chư hầu vương tích trữ nền tảng, làm suy yếu quyền lực và của cải của trung ương, phải hủy bỏ toàn toàn chế độ phân phong mới là vương đạo. Một khi Nam Hoài Vương đã đổ, trong tôn thất không còn ai có đủ lực lượng để chống lại vương thất nữa, như thế có thể hoàn toàn tập trung quyền lực cho trung ương.”
Ta cười nói: “Lại là một việc đáng mừng nữa. Công của Dị khanh gia không hề nhỏ."
Hắn có khát vọng chính trị và chí hướng cứu giúp dân chúng, ta có tham vọng giữ gìn sự thống trị của vương thất và củng cố chính quyền, coi như là có qua có lại.
Khối đá lớn cuối cùng trong lòng cũng đã rơi xuống, Tiểu Lộ Tử thấy tâm tình ta có vẻ tốt, tiến lên nịnh hót vài câu.
Ta phất tay nói: “Biến biến biến, quả nhân muốn thân hiền xa nịnh, làm một vị minh quân!”
Hắn tủi thân nhìn ta.
Ta bật cười nói: “Bớt giả bộ tủi thân đi, còn không đi hỏi xem Phượng quân bên kia có truyền về tin tức gì không."
Theo lý mà nói, Dị Đạo Lâm đã có được tin tức, thì ta bên này cũng phải suýt soát, nhưng nay vẫn chưa có tin truyền về, sợ là bọn họ vội vàng giúp Bùi Tranh giải độc mà chậm trễ thôi.
Ta ở trong cung chờ một ngày vẫn chưa có tin tức, đến chạng vạng ngày hôm sau mới nhận được tin Ngũ cha báo về, nói là đưa Bùi Tranh đi gặp mật tông tông chủ Bất Thốc ở Mân Việt, cũng chính là phụ thân thân sinh của Ngũ cha ta. Qua đường mà không vào thăm quả thật thất lễ, Bất Thốc gia gia là người hài hước, nhiệt tình, cha con bọn họ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhau, nên giữ bọn họ ở lại mấy ngày. Ta nghe xong tin này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
Bất Thốc: đầu trọc
Ai ngờ ở lại một cái đã là nửa tháng, ta chờ đến gân xanh trên trán giật thình thịch rồi, rốt cuộc nhịn không được tới lúc muốn dẫn binh đi cướp Phượng quân về, bọn họ đã trở lại.
Một ngày kia ta đang ở trong đình đọc tấu chương đến ngủ thiếp đi, loáng thoáng cảm giác được trên người hơi trầm xuống, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt hắn đang mỉm cười.
Ta im lặng nhìn hắn, sau một hồi lâu mới nói: “Ta cứ tưởng chàng bị mỹ nhân Mân Việt câu đi mất rồi.”
Hắn kéo chăn đắp lên đến vai ta, vén tóc ta ra sau tai rồi mới mỉm cười nói: “Gặp qua bậc quốc sắc rồi, sao có thể nhìn vừa mắt đám dung chi tục phấn nữa. Nếu có cũng là ta câu các ả theo, nàng nói có phải không?”
Mặt ta nóng lên, nói : “Thật vô sỉ.”
Hắn cười nói: “Nàng thích không?”
Ta nhịn không được cong khóe miệng lên, nói: “Thích … chàng ôm ta …”
Hắn cúi mình xuống, nhẹ nhàng ôm lấy ta, tay phải vuốt vuốt lưng ta.
Tay ta ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu trên cổ hắn, giọng rầu rĩ nói: “Chàng đã nói sẽ không giấu ta, lừa ta, kết quả là ngay cả những lời này cũng là nói dối.”
“Hả … Tại sao lại nói vậy?” Hắn chen lên cái ghế dựa nhỏ hẹp của ta, kéo ta vào trong lòng.
“Ta không trúng tình cổ, chàng biết rõ, vì sao còn không nói cho ta biết sự thật?"
“Bởi vì nàng ngốc …” Hắn cười nhẹ một tiếng, “Rõ ràng là thật lòng thích, còn cứ tưởng là bị cổ độc ép buộc, nàng yêu thương nhung nhớ ta, ta còn rất hưởng thụ.”
Ta căm giận cấu một cái sau lưng hắn, ngẩng đầu trừng hắn. “Chàng là nghĩ như vậy à?"
Hắn nói: “Nàng đoán xem.” Rồi sau đó cúi đầu, phủ lên môi ta khẽ mơn trớn. "Nếu không tin thì nàng đoán đi."
Hơi thở nóng hổi của hắn làm làm tim ta đập mạnh, suy nghĩ hỗn loạn, lắp bắp nói: “Đoán, đoán không ra …”
"Vậy đừng đoán, tập trung hôn ta.”
Ta nâng tay ngăn môi hắn lại, thở hổn hển trừng hắn: “Đừng tưởng lảng sang chuyện khác. Ngoài tình cổ, còn có chuyện về thất trùng thất thảo. Rõ ràng chỉ còn lại một gốc cỏ Long Tiên, chàng sao lại để cho ta đi cứu Tô Quân, nếu không tìm thấy cỏ Long Tiên này, chàng phải làm sao?”
Hắn giữ lại tay trái ta đang che ở trước mặt hắn, nắm trong tay ngắm nghía, mắt chứa đầy ý cười nghiền ngẫm. “Nếu ta chết rồi, nàng phải làm sao bây giờ?”
“Ta khinh bỉ chàng cả đời.” Ta hừ lạnh một tiếng, “Tên ngốc, tự mình tìm đường chết.”
“Nếu Tô Quân chết, nàng phải làm sao?"
Ta im lặng không nói.
Hắn lại cười nói: “Ta nói rồi, nếu hắn vì thế mà chết, cả đời này nàng sẽ nhớ kỹ hắn, nhớ nàng nợ hắn. Nếu người chết là ta, nàng cũng vậy …” Tay hắn dùng sức một chút, nắm chặt tay trái ta, “Xấu nhất chẳng qua là một chữ chết mà thôi, ta tình nguyện để nàng nợ ta, cũng không bằng lòng cho nàng nợ hắn."
Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đáng làm như vậy sao …”
Hắn cắn một cái trên mu bàn tay ta, cười nói: “Ta nếu chết thật rồi, nhất định sẽ sai người thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, nhắc nhở nàng thiếu nợ tình ta, để nàng cả đời đều sống trong hồi ức về ta. Ta chết rồi, cũng không để nàng sống vui vẻ được.”
Ta rùng mình một cái, giọng bực bội nói: “Chàng thật ngang ngược. Chết thì cũng chết rồi, còn không buông tha cho ta.”
“Yên tâm.” Hắn cười khẽ một tiếng, “Ta sẽ không để mình chết một cách dễ dàng, cũng không nỡ, ta còn muốn chờ con ra đời, gọi ta một tiếng cha.” Hắn kéo tay ta, dán lên mu bàn tay ta mà vuốt lên bụng ta.
“Đậu Đậu ...”
“Uhm …” Ta co mình vào trong lòng hắn, cảm thấy cứ sống như vậy cả đời đi, đủ rồi, rơi vào tay một nam nhân như vậy, là kiếp số của ta, trốn không được.
Ta chờ nghe câu tiếp theo của hắn, đợi hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, vừa nâng mắt, hắn đã ngủ rồi. Sắc mặt hơi tái nhợt, trong lúc ngủ mơ mi tâm vẫn nhíu lại như cũ, ta ngẩng đầu, hôn lên mi tâm hắn.
Hắn nhất định là rất mệt rồi.
Cứ ôm hắn như vậy một lúc đi.
Tin ta mang thai rất nhanh truyền ra ngoài, người lượn vòng quanh ta lại càng nhiều thêm. Bùi Tranh bị chen đẩy ra bên ngoài bức tường người, chỉ đến tối mới có thể gần gũi ta một chút.
“Ta ghen tị rồi.”
“Ta cũng thấy được.”
“Đuổi bọn họ về Vân Vụ biệt viện đi.”
“Đuổi đi rồi ngôi hoàng đế này của ta cho chàng làm.”
“Ta nhớ nàng …”
“Ngủ đi.”
Ta nằm trong lòng hắn, ngủ cực kỳ yên ổn.
Mỗi ngày vẫn dậy sớm như trước, thay y phục lên triều, bãi triều xong về ăn sáng cùng hắn, sau đó phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng thấy khó lựa chọn thì thỉnh giáo hắn, hắn dựa nghiêng người ở một bên, nhíu nhíu mi uể oải cười nói: “Nàng thỉnh cầu ta a …”
Ta trực tiếp ném tấu chương về phía hắn, tức giận nói: “Ta muốn chàng tối ngủ dưới đất đi!”
Tấu chương chưa phê xong, mấy vị phụ thân đã thay nhau tới hỏi thăm, Bùi Tranh hoàn toàn bị gạt bỏ ra ngoài, hậm hực biến mất một buổi chiều, đến tối lại muốn ta thương xót. Mỗi tối đều thầm thì ly gián, bảo ta đuổi các vị phụ thân về biệt viện đi.
Thật sự là tên vong ân phụ nghĩa a …
Một ngày nọ, ta bèn kể chuyện này với mẫu thân, mẫu thân cười nói: “Nên!” Lại nói, “Có phải mấy hôm nay nó nhàn đến phát hoảng, cả ngày tìm Ngũ cha con nói chuyện phiếm.”
Hóa ra mất tích là đi tìm Ngũ cha sao …
“Chàng với Ngũ cha thì có thể tán gẫu chuyện gì chứ?”
“Giữa nam nhân, chả có gì ngoài tán dóc về nữ nhân cả." Mẫu thân cười hắc hắc, “Nhưng mà ta đoán nó là hỏi Ngũ cha con nên chăm sóc nữ nhân có thai như thế nào."
“Việc này còn phải hỏi sao?” Ta cười nói, “Con còn tưởng chàng cái gì cũng biết cơ.”
Rời khỏi chỗ mẫu thân, ta bèn đi thẳng tới nhà thuốc của Ngũ cha, mùi thảo dược hơi gay mũi, ta bước nhẹ nhàng, rón ra rón rén tới gần, lúc đi ngang qua cửa sổ, liền nhìn thấy một cái bóng màu trắng đang nằm trên giường.
Bùi Tranh thế mà lại đến chỗ Ngũ cha ngủ gật sao?
Ta vào phòng, lại không gặp được Ngũ cha, chỉ nhìn thấy một cái bồn tắm phủ đầy thuốc. Bùi Tranh còn mặc nguyên áo ngoài màu trắng, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt hơi tái.
Ta đi đến bên giường, hắn hình như ngủ thật sâu, thế mà cũng không tỉnh. Hơi thở mỏng manh khó nhận ta, ta phải cẩn thận thử một chút, mới chắc chắn là hắn không bị Ngũ cha mưu sát.
Ta khẽ gọi một tiếng: “Bùi Tranh.”
Hắn không có phản ứng.
Ta lại gọi một tiếng: “Tranh …”
“Đậu Đậu ...” Sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng quát nhẹ, ta hoảng sợ, quay đầu nhìn lại. Ngũ cha đứng ở cửa, sắc mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng mới nói: “Con sao lại đến đây?"
“Con nghe nói Bùi Tranh đang ở chỗ Ngũ cha này.”
Lúc ta nói lời này, hắn vẫn đang ngủ. Việc này rất kỳ quái …
Ngũ cha vội ho một tiếng nói: “Nó bị nhiễm phong hàn, ta cho nó uống chút thuốc, cho nên ngủ có vẻ sâu.”
Ta còn chưa hỏi gì, ông lại vội vã nói như vậy thật giống như đang che giấu điều gì.
Ta nghi hoặc nhìn ông chằm chằm, nói: “Tự Bùi Tranh cũng biết y thuật a, phong hàn nho nhỏ thế này, không thể tự mình chữa trị sao?"
Ngũ cha nói: “Y giả bất tự y, con chẳng lẽ chưa từng nghe qua sao?”
Y giả bất tự y: thầy thuốc không thể chữa bệnh cho chính mình
Ta im lặng nhìn ông, nói: “Ngũ cha, ánh mắt người úp mở, rõ ràng có việc dối con. Bùi Tranh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Lòng ta hoảng sợ, “Có phải là cỏ Chu Tước …”
“Không phải ” Ngũ cha cắt lời ta.
Đây cuối cùng là phải hay không.
Ta hít sâu một hơi, nói: “Cho dù người không nói cho con biết, con cũng có thể điều tra ra. Ngũ cha, đừng lừa con …”
Ngũ cha khó xử nhìn ta, mắt hiện lên vẻ áy náy, cuối cùng nói: “Đậu Đậu, xin lỗi …”
Ông chỉ biết là từ nhỏ ta đã thân thiết với Tam cha, chỉ hy vọng Tam cha có thể khiến ta vui vẻ lên thôi.
Ta dặn Ngũ cha giữ bí mật giùm ta chuyện mang thai, cho nên Tam cha cũng chẳng biết gì cả, cứ tưởng Ngũ cha và Tứ cha đi Mân Việt có việc, ghét ông bất tài nên bỏ rơi ông lại, tâm tình ông còn còn buồn bực hơn ta, một vị đại lão gia suốt ngày rầu rĩ bực bội đi phóng phi tiêu, còn phải để ta đi an ủi ông nữa.
Mỗi ngày ta lâm triều rồi, xong xuôi lại tới ngự hoa viên phê duyệt tấu chương, nhìn Tam cha thở phì phì nhằm lên hai khuôn mặt dán trên tấm bia mà phóng. Nghe nói một cái là Tứ cha, một cái là Ngũ cha, hoặc là nói, nghe nói đó là mặt người.
“Tam cha à ...” Ta cuối cùng nhịn không nổi bèn nói với ông, “Người thật ngây thơ.”
Tam cha nói: “Con là bảo Tam cha ta còn trẻ sao?”
Ta im lặng một lát, nói: “Người quá trẻ trung rồi ...”
“Già trước tuổi là như thế nào?” Ông phi tiêu dường như cũng chán rồi, vừa nhặt lại vừa vứt đi. “Giống Đông Ly nhị ca và Kiều lão tứ, cả ngày bày ra khuôn mặt khổ sở nhăn nhó. Còn có tên tiểu tử họ Bùi kia của con nữa, nhìn qua còn lớn hơn con cả giáp.”
Ta vội ho một tiếng nói: “Chàng chỉ lớn hơn con 8 tuổi.”
Tam cha căm giận nói: “Tên nhãi ranh, bụng dạ khó lường, ta vốn còn tưởng nó là người phúc hậu thành thật, đối đãi với mấy vị trưởng bối như chúng ta tỉ mỉ chu đáo, hóa ra là dụng tâm kín đáo, tay không bắt sói trắng, tuổi còn nhỏ đã nham hiểm như vậy, chậc chậc ...”
Ta buông tấu chương, nhìn ông cười nói: “Tam cha, người rõ ràng là thương Bùi Tranh nhất.”
Ông trừng mắt nói: “Ta thương nó? Đậu Đậu, con đang làm Tam cha mắc ói sao?"
Ta rung đùi đắc ý khoan thai nói: “Bởi vì Tam cha thương Đậu Đậu nhất, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cũng thương Bùi Tranh nhất ...”
Ông bị ta làm lung lay một chút, xấu hổ khụ khụ hai tiếng, mặt ửng đỏ lên. “Uhm, hình như là đạo lý này ... Nó đối tốt với con, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không làm khó dễ nó. Tốt xấu cũng là nhìn nó lớn lên, ít nhiều cũng yên tâm hơn chút, vốn cũng là con nuôi, biến thành con rể cũng không khác mấy.”
Tam cha thật đúng là một người đơn giản a ...
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đậu Đậu con thích nó ở chỗ nào? Ta vẫn cảm thấy Bùi Tranh cũng chẳng có gì tốt a.” Tam cha bới móc Bùi Tranh đủ đường, “Luận võ công không bằng Nhị cha con, luận tài văn chương không bằng phụ quân con, luận thân thiết không bằng Tứ cha con, luận y thuật không bằng Ngũ cha con, luận tuấn mỹ không bằng Tam cha của con đây ...”
“Phụt ...” Ta không nể mặt ông phì cười.
Tam cha nhướng đôi mày kiếm, "Cười gì?"
Ta lắc đầu nói: “Vui thì cười thôi.”
“Cho nên Bùi Tranh rốt cuộc là có chỗ nào tốt?” Tam cha nghiêm nghị nói: “Đậu Đậu con có từng nghĩ tới, con người này dã tính khó thuần, tâm cơ thâm trầm, vì con nó có thể ẩn nhẫn 10 năm, tính tỉ mỉ mọi bề, từng bước mưu tính, con nếu rơi vào tay nó rồi, về sau muốn nạp thêm một nam phi nữa cũng khó.”
“Nếu có một người, vì phụ thân mà sẵn lòng ẩn nhẫn 10 năm, tính toán mọi bề, chỉ để chờ người quay đầu ...” Ta mỉm cười chầm chậm nói, “Người như thế, chỉ cần một thôi cũng đủ rồi. Chàng tính độc chiếm mạnh, không muốn chia sẻ cùng người khác, con cũng không nhẫn tâm để chàng khổ sở.”
Tam cha kinh ngạc nhìn ta, sau một lúc lâu mới thì thầm nói: “Con chẳng giống mẫu thân con chút nào cả.”
Lúc mẫu thân vô ý thường nói, cả đời này, bà và năm phụ thân đều có tiếc nuối. Trong chuyện tình cảm, năm vị phụ thân bằng lòng nhượng bộ, chấp nhận loại tiếc nuối này, đó là lựa chọn bất đắc dĩ của họ, lựa chọn cách ít tổn thương nhất.
Ta không muốn để chính mình và Bùi Tranh cũng phải chịu tiếc nuối như vậy. Hắn không thể tiếp nhận, ta không muốn ép buộc hắn. Trao ta một trái đu đủ, ta đáp lại bằng mỹ ngọc. Hắn nói mình là thương nhân, ta bảo ta là dân cờ bạc, hắn không nhẫn tâm để ta thua, ta cũng không đành lòng để 10 năm trả giá của hắn như nước chảy về Đông ...
Tam cha nói: “Đậu Đậu thật là đứa trẻ ngốc.”
Ta cười nói: “Tam cha người không phải cũng nói, người sống khôn khéo như vậy, chẳng phải là quá mệt mỏi sao.”
Nam nhân có thể vì nữ nhân mình thích mà trở nên mạnh mẽ, nữ nhân lại vì nam nhân mình thích mà sẵn lòng biến thành ngốc ngếch.
Ngôi vị hoàng đế này, ta làm thật trầy trật, thật mệt mỏi, chỉ có ở trong lòng hắn ta mới có thể tìm thấy chút bình yên. Hắn dùng thời gian 10 năm bày ra thiên la địa võng, để ta quen có hắn, ỷ lại hắn, sau đó từ từ buộc chặt lưới lại, khi ta ý thức được tình cảnh của mình, thì đã hãm sâu trong đó mất rồi, không thể tự mình thoát khỏi.
-- Đậu Đậu, ta vẫn muốn có một gia đình, có nàng là vợ cùng ta kết tóc, toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không buông không rời. Còn có con của chúng ta, ta sẽ thương nó, như 5 vị phụ thân yêu thương nàng vậy.
Toàn tâm toàn ý, trọn đời trọn kiếp, không buông không rời.
Đây là tất cả những gì hắn muốn.
Ta xoa bụng mình, nghĩ đến có một sinh mệnh đang lặng lẽ lớn lên, cái cảm giác kỳ diệu này lại một lần nữa bao bọc ta.
Nếu hắn biết, cũng sẽ rất vui ...
Nhẩm tính thời gian, hắn hẳn đã tới Mân Việt, Ngũ cha là người thông thuộc Mân Việt nhất, chắc không thành vấn đề đi.
“Bệ hạ, Dị đại nhân cầu kiến.”
Tay ta hơi run rẩy, Tam cha nói: “Con bàn chuyện chính sự, ta tránh đi một chút.” Nói xong nhảy thẳng lên cây, lên xuống vài cái đã chẳng thấy bóng dáng nữa.
Dị Đạo Lâm vội vã bước tới, chắp tay nói: “Bệ hạ, Lưu Lăng đã chết!”
“Cái gì?” Ta nhíu mi, có chút không dám tin, “Chết ra sao?”
Dị Đạo Lâm đáp: “Theo tin tức báo về, Lưu Lăng bị truy binh bao vây, không còn lối thoát, tự tìm cái chết."
Ta vẫn hoài nghi, người như Lưu Lăng, làm sao có thể lựa chọn cách chết như vậy?
“Lúc nào, nơi nào?”
“Hai ngày trước, ở trong biên giới Mân Việt, tham gia vây bắt lúc ấy còn có hai vị phụ thân của bệ hạ cùng với Phượng quân.”
Như vậy ta còn có thể hiểu được, xem ra bọn họ đã thành công lấy được thuốc giải.
Ta nhẹ thở phào một hơi, vui vẻ nói: “Cuối cùng đã giải quyết xong vấn đề nan giải. Việc kiểm tra thế lực còn sót lại của Nam Hoài Vương phủ giao cho khanh. Tư khố của Nam Hoài Vương thế nhưng còn giàu gấp 10 lần quốc khố, riêng một điều này thôi, bọn chúng cũng không đáng sống rồi.”
Dị Đạo Lâm gật đầu xưng phải: “Quận quốc cùng tồn tại vốn là để bảo vệ xung quanh trung ương, nhưng nay đã làm trái lại với ý nguyện ban đầu, chư hầu vương tích trữ nền tảng, làm suy yếu quyền lực và của cải của trung ương, phải hủy bỏ toàn toàn chế độ phân phong mới là vương đạo. Một khi Nam Hoài Vương đã đổ, trong tôn thất không còn ai có đủ lực lượng để chống lại vương thất nữa, như thế có thể hoàn toàn tập trung quyền lực cho trung ương.”
Ta cười nói: “Lại là một việc đáng mừng nữa. Công của Dị khanh gia không hề nhỏ."
Hắn có khát vọng chính trị và chí hướng cứu giúp dân chúng, ta có tham vọng giữ gìn sự thống trị của vương thất và củng cố chính quyền, coi như là có qua có lại.
Khối đá lớn cuối cùng trong lòng cũng đã rơi xuống, Tiểu Lộ Tử thấy tâm tình ta có vẻ tốt, tiến lên nịnh hót vài câu.
Ta phất tay nói: “Biến biến biến, quả nhân muốn thân hiền xa nịnh, làm một vị minh quân!”
Hắn tủi thân nhìn ta.
Ta bật cười nói: “Bớt giả bộ tủi thân đi, còn không đi hỏi xem Phượng quân bên kia có truyền về tin tức gì không."
Theo lý mà nói, Dị Đạo Lâm đã có được tin tức, thì ta bên này cũng phải suýt soát, nhưng nay vẫn chưa có tin truyền về, sợ là bọn họ vội vàng giúp Bùi Tranh giải độc mà chậm trễ thôi.
Ta ở trong cung chờ một ngày vẫn chưa có tin tức, đến chạng vạng ngày hôm sau mới nhận được tin Ngũ cha báo về, nói là đưa Bùi Tranh đi gặp mật tông tông chủ Bất Thốc ở Mân Việt, cũng chính là phụ thân thân sinh của Ngũ cha ta. Qua đường mà không vào thăm quả thật thất lễ, Bất Thốc gia gia là người hài hước, nhiệt tình, cha con bọn họ gần nhau thì ít mà xa cách thì nhau, nên giữ bọn họ ở lại mấy ngày. Ta nghe xong tin này, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
Bất Thốc: đầu trọc
Ai ngờ ở lại một cái đã là nửa tháng, ta chờ đến gân xanh trên trán giật thình thịch rồi, rốt cuộc nhịn không được tới lúc muốn dẫn binh đi cướp Phượng quân về, bọn họ đã trở lại.
Một ngày kia ta đang ở trong đình đọc tấu chương đến ngủ thiếp đi, loáng thoáng cảm giác được trên người hơi trầm xuống, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt hắn đang mỉm cười.
Ta im lặng nhìn hắn, sau một hồi lâu mới nói: “Ta cứ tưởng chàng bị mỹ nhân Mân Việt câu đi mất rồi.”
Hắn kéo chăn đắp lên đến vai ta, vén tóc ta ra sau tai rồi mới mỉm cười nói: “Gặp qua bậc quốc sắc rồi, sao có thể nhìn vừa mắt đám dung chi tục phấn nữa. Nếu có cũng là ta câu các ả theo, nàng nói có phải không?”
Mặt ta nóng lên, nói : “Thật vô sỉ.”
Hắn cười nói: “Nàng thích không?”
Ta nhịn không được cong khóe miệng lên, nói: “Thích … chàng ôm ta …”
Hắn cúi mình xuống, nhẹ nhàng ôm lấy ta, tay phải vuốt vuốt lưng ta.
Tay ta ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu trên cổ hắn, giọng rầu rĩ nói: “Chàng đã nói sẽ không giấu ta, lừa ta, kết quả là ngay cả những lời này cũng là nói dối.”
“Hả … Tại sao lại nói vậy?” Hắn chen lên cái ghế dựa nhỏ hẹp của ta, kéo ta vào trong lòng.
“Ta không trúng tình cổ, chàng biết rõ, vì sao còn không nói cho ta biết sự thật?"
“Bởi vì nàng ngốc …” Hắn cười nhẹ một tiếng, “Rõ ràng là thật lòng thích, còn cứ tưởng là bị cổ độc ép buộc, nàng yêu thương nhung nhớ ta, ta còn rất hưởng thụ.”
Ta căm giận cấu một cái sau lưng hắn, ngẩng đầu trừng hắn. “Chàng là nghĩ như vậy à?"
Hắn nói: “Nàng đoán xem.” Rồi sau đó cúi đầu, phủ lên môi ta khẽ mơn trớn. "Nếu không tin thì nàng đoán đi."
Hơi thở nóng hổi của hắn làm làm tim ta đập mạnh, suy nghĩ hỗn loạn, lắp bắp nói: “Đoán, đoán không ra …”
"Vậy đừng đoán, tập trung hôn ta.”
Ta nâng tay ngăn môi hắn lại, thở hổn hển trừng hắn: “Đừng tưởng lảng sang chuyện khác. Ngoài tình cổ, còn có chuyện về thất trùng thất thảo. Rõ ràng chỉ còn lại một gốc cỏ Long Tiên, chàng sao lại để cho ta đi cứu Tô Quân, nếu không tìm thấy cỏ Long Tiên này, chàng phải làm sao?”
Hắn giữ lại tay trái ta đang che ở trước mặt hắn, nắm trong tay ngắm nghía, mắt chứa đầy ý cười nghiền ngẫm. “Nếu ta chết rồi, nàng phải làm sao bây giờ?”
“Ta khinh bỉ chàng cả đời.” Ta hừ lạnh một tiếng, “Tên ngốc, tự mình tìm đường chết.”
“Nếu Tô Quân chết, nàng phải làm sao?"
Ta im lặng không nói.
Hắn lại cười nói: “Ta nói rồi, nếu hắn vì thế mà chết, cả đời này nàng sẽ nhớ kỹ hắn, nhớ nàng nợ hắn. Nếu người chết là ta, nàng cũng vậy …” Tay hắn dùng sức một chút, nắm chặt tay trái ta, “Xấu nhất chẳng qua là một chữ chết mà thôi, ta tình nguyện để nàng nợ ta, cũng không bằng lòng cho nàng nợ hắn."
Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đáng làm như vậy sao …”
Hắn cắn một cái trên mu bàn tay ta, cười nói: “Ta nếu chết thật rồi, nhất định sẽ sai người thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, nhắc nhở nàng thiếu nợ tình ta, để nàng cả đời đều sống trong hồi ức về ta. Ta chết rồi, cũng không để nàng sống vui vẻ được.”
Ta rùng mình một cái, giọng bực bội nói: “Chàng thật ngang ngược. Chết thì cũng chết rồi, còn không buông tha cho ta.”
“Yên tâm.” Hắn cười khẽ một tiếng, “Ta sẽ không để mình chết một cách dễ dàng, cũng không nỡ, ta còn muốn chờ con ra đời, gọi ta một tiếng cha.” Hắn kéo tay ta, dán lên mu bàn tay ta mà vuốt lên bụng ta.
“Đậu Đậu ...”
“Uhm …” Ta co mình vào trong lòng hắn, cảm thấy cứ sống như vậy cả đời đi, đủ rồi, rơi vào tay một nam nhân như vậy, là kiếp số của ta, trốn không được.
Ta chờ nghe câu tiếp theo của hắn, đợi hồi lâu chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều, vừa nâng mắt, hắn đã ngủ rồi. Sắc mặt hơi tái nhợt, trong lúc ngủ mơ mi tâm vẫn nhíu lại như cũ, ta ngẩng đầu, hôn lên mi tâm hắn.
Hắn nhất định là rất mệt rồi.
Cứ ôm hắn như vậy một lúc đi.
Tin ta mang thai rất nhanh truyền ra ngoài, người lượn vòng quanh ta lại càng nhiều thêm. Bùi Tranh bị chen đẩy ra bên ngoài bức tường người, chỉ đến tối mới có thể gần gũi ta một chút.
“Ta ghen tị rồi.”
“Ta cũng thấy được.”
“Đuổi bọn họ về Vân Vụ biệt viện đi.”
“Đuổi đi rồi ngôi hoàng đế này của ta cho chàng làm.”
“Ta nhớ nàng …”
“Ngủ đi.”
Ta nằm trong lòng hắn, ngủ cực kỳ yên ổn.
Mỗi ngày vẫn dậy sớm như trước, thay y phục lên triều, bãi triều xong về ăn sáng cùng hắn, sau đó phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng thấy khó lựa chọn thì thỉnh giáo hắn, hắn dựa nghiêng người ở một bên, nhíu nhíu mi uể oải cười nói: “Nàng thỉnh cầu ta a …”
Ta trực tiếp ném tấu chương về phía hắn, tức giận nói: “Ta muốn chàng tối ngủ dưới đất đi!”
Tấu chương chưa phê xong, mấy vị phụ thân đã thay nhau tới hỏi thăm, Bùi Tranh hoàn toàn bị gạt bỏ ra ngoài, hậm hực biến mất một buổi chiều, đến tối lại muốn ta thương xót. Mỗi tối đều thầm thì ly gián, bảo ta đuổi các vị phụ thân về biệt viện đi.
Thật sự là tên vong ân phụ nghĩa a …
Một ngày nọ, ta bèn kể chuyện này với mẫu thân, mẫu thân cười nói: “Nên!” Lại nói, “Có phải mấy hôm nay nó nhàn đến phát hoảng, cả ngày tìm Ngũ cha con nói chuyện phiếm.”
Hóa ra mất tích là đi tìm Ngũ cha sao …
“Chàng với Ngũ cha thì có thể tán gẫu chuyện gì chứ?”
“Giữa nam nhân, chả có gì ngoài tán dóc về nữ nhân cả." Mẫu thân cười hắc hắc, “Nhưng mà ta đoán nó là hỏi Ngũ cha con nên chăm sóc nữ nhân có thai như thế nào."
“Việc này còn phải hỏi sao?” Ta cười nói, “Con còn tưởng chàng cái gì cũng biết cơ.”
Rời khỏi chỗ mẫu thân, ta bèn đi thẳng tới nhà thuốc của Ngũ cha, mùi thảo dược hơi gay mũi, ta bước nhẹ nhàng, rón ra rón rén tới gần, lúc đi ngang qua cửa sổ, liền nhìn thấy một cái bóng màu trắng đang nằm trên giường.
Bùi Tranh thế mà lại đến chỗ Ngũ cha ngủ gật sao?
Ta vào phòng, lại không gặp được Ngũ cha, chỉ nhìn thấy một cái bồn tắm phủ đầy thuốc. Bùi Tranh còn mặc nguyên áo ngoài màu trắng, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường, sắc mặt hơi tái.
Ta đi đến bên giường, hắn hình như ngủ thật sâu, thế mà cũng không tỉnh. Hơi thở mỏng manh khó nhận ta, ta phải cẩn thận thử một chút, mới chắc chắn là hắn không bị Ngũ cha mưu sát.
Ta khẽ gọi một tiếng: “Bùi Tranh.”
Hắn không có phản ứng.
Ta lại gọi một tiếng: “Tranh …”
“Đậu Đậu ...” Sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng quát nhẹ, ta hoảng sợ, quay đầu nhìn lại. Ngũ cha đứng ở cửa, sắc mặt đổi rồi lại đổi, cuối cùng mới nói: “Con sao lại đến đây?"
“Con nghe nói Bùi Tranh đang ở chỗ Ngũ cha này.”
Lúc ta nói lời này, hắn vẫn đang ngủ. Việc này rất kỳ quái …
Ngũ cha vội ho một tiếng nói: “Nó bị nhiễm phong hàn, ta cho nó uống chút thuốc, cho nên ngủ có vẻ sâu.”
Ta còn chưa hỏi gì, ông lại vội vã nói như vậy thật giống như đang che giấu điều gì.
Ta nghi hoặc nhìn ông chằm chằm, nói: “Tự Bùi Tranh cũng biết y thuật a, phong hàn nho nhỏ thế này, không thể tự mình chữa trị sao?"
Ngũ cha nói: “Y giả bất tự y, con chẳng lẽ chưa từng nghe qua sao?”
Y giả bất tự y: thầy thuốc không thể chữa bệnh cho chính mình
Ta im lặng nhìn ông, nói: “Ngũ cha, ánh mắt người úp mở, rõ ràng có việc dối con. Bùi Tranh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Lòng ta hoảng sợ, “Có phải là cỏ Chu Tước …”
“Không phải ” Ngũ cha cắt lời ta.
Đây cuối cùng là phải hay không.
Ta hít sâu một hơi, nói: “Cho dù người không nói cho con biết, con cũng có thể điều tra ra. Ngũ cha, đừng lừa con …”
Ngũ cha khó xử nhìn ta, mắt hiện lên vẻ áy náy, cuối cùng nói: “Đậu Đậu, xin lỗi …”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook