Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi
Chương 41: Thăm hỏi & Đêm tuyết

Edit: Bàn

Khúc Liệu Nguyên bình thường bị Tống Dã gọi là "Đồ ngốc," kì thực là giống như cách Cao Tú Nguyệt gọi cậu, nhưng không giống mắng cậu, mà giống như một cách xưng hô thân mật hơn.

Cậu sẽ không tức giận, thế nhưng mơ hồ cảm thấy, Tống Dã tựa hồ không giống trước đây lắm, ngoại trừ cao lên bên ngoài, còn có những phẩm chất đặc biệt trước đây không có, cũng không không thấy trên người những người khác.

Cậu khó mà nói rốt cuộc đó là gì, đối với loại phẩm chất này có chút thích, cũng có chút ước ao, hi vọng có thể cảm nhận được trên người Tống Dã nhiều hơn, còn hi vọng mình cũng có thể có.

Cực kì lâu sau này, cậu mới biết được, phẩm chất này gọi là lực hấp dẫn giới tính, hay còn gọi là, gợi cảm.

Hiện tại chẳng những có cậu không hiểu, bản thân Tống Dã cũng không có ý thức mà giải phóng thứ này.

Hôm nay vẫn như cũ, sau khi tiết tự học buổi tối thứ 3 tan, học sinh lớp thực nghiệm mới được thả về kí túc xá.

Tống Dã đến phòng 411 lấy nước nóng Khúc Liệu Nguyên cất hộ hắn, vốn còn muốn nói với Khúc Liệu Nguyên hai câu, Khúc Liệu Nguyên bọc người chặt chặt chẽ chẽ như con nhộng, chỉ lộ đầu, mặt hướng về phía tường, đã ngủ rồi.

Hắn không thể làm gì khác là mang bình nước ấm quay về phòng. Tối hôm nay lại giảm nhiệt độ, bên ngoài còn có gió to thổi mạnh, hắn quyết định cũng nghỉ một ngày, không phải đâm đầu vào gió lạnh ra ngoài tắm, rót nước nóng vào túi chườm nhét vào tận cùng bên trong ổ chăn, rồi đi qua phòng giặt đánh răng rửa mặt.

Sau đó hắn trở về, muốn rót cốc nước uống, phát hiện bình nước ấm chỉ còn lại ít cặn nước dưới đáy, hỏi bạn cùng phòng: "Mấy ông có ai rót nước nóng của tôi à?"

"Tôi rót," Có một bạn cùng phòng đã chui vào chăn nói, "Lúc nãy tôi rót nước uống thuốc."

"Sao phải uống thuốc?" Tống Dã hỏi cậu ta.

Bạn cùng phòng nói: "Hôm trước dính cảm lạnh, vẫn chưa khỏi."

Tống Dã nói: "Trời quá lạnh, chạy bộ sáng sớm phải mặc nhiều vào."

Bạn cùng phòng cười nói: "Ừ, Tống Dã ông cũng thế nhé."

Tống Dã vặn nắp cốc, cũng lên giường ngủ, túi chườm nóng để ở nửa đoạn dưới ổ chăn, phần chân đã ấm rồi, lúc ngủ chân không lạnh, thực ra liền có thể ấm áp chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, hắn vẫn không nhịn được mà chửi thầm bạn cùng phòng 100 câu -- nước nóng em tôi lấy cho, ai cho ông hỏi cũng không hỏi một tiếng lấy hết? Đáng đời ông cảm lạnh mãi không khỏi.

Giữa tháng, rốt cuộc hệ thống sưởi cũng được bật, các học sinh đã vượt qua đoạn thời gian đầu đông trước giờ khó qua nhất.

Mùa đông năm 2006 cũng theo đó mà chính thức đến.

Mùa đông một năm này, đã xảy ra 2 sự việc lớn ảnh hưởng cả đời Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên.

Sự kiện thứ nhất, đầu tháng 12, vụ án của Tống Chí Quốc đã trần ai lạc định, bị kết án 8 năm tù trong phiên toà sơ thẩm, bản thân ông đã nói trong toà án là sẽ không kháng cáo.

Sự kiện thứ 2, chênh lệch trước sau không đến 10 ngày, khi mới vào giữa tháng 12, xưởng quốc doanh 407 do quản lý không tốt, thua lỗ trầm trọng, không thể không thuận theo tình hình, bắt đầu khởi động việc tái cơ cấu xí nghiệp.

Vài ngày sau, vào thứ sáu, Nhất Trung đã học xong các tiết trong tuần, buổi trưa các học sinh nghỉ, Khúc Đại Giang đón Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên ở cổng trường, dẫn hai người đến trại tạm giam ở ngoại ô thành phố.

Hai người lúc này mới biết Tống Chí Quốc đã bị kết án mấy ngày trước, có thể gặp mặt gia đình và bạn bè. Hơn nữa sau nguyên đán, ông sẽ bị chuyển khỏi thành phố, đến nhà tù tỉnh lị.

Đến trại tạm giam, theo yêu cầu của Tống Chí Quốc, Khúc Đại Giang đi vào chung cùng Tống Dã thăm hỏi ông.

Khúc Liệu Nguyên lúc này mới phát hiện mình chuẩn bị bị bỏ lại một mình bên ngoài, liền có chút thấp thỏm, cậu lần đầu tiên đến trại tạm giam, nơi này có loại yên tĩnh đè nén cực độ cùng nghiêm trang, làm cậu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Tống Dã trên đường đến vẫn chưa hề nói, mãi đến lúc này mới mở miệng, nói: "Tiểu Khúc vào chung cùng chúng ta được không? Ba cháu rất thích nó, cùng gặp một lần đi ạ."

Khúc Liệu Nguyên trong lòng buông lỏng, cảm thấy ấm áp cũng cảm thấy xót xa, đứng gần Tống Dã một chút, nhưng lại không biết nên nói với Tống Dã cái gì, nên chỉ hai mắt ân cần nhìn chăm chú Tống Dã.

Tống Dã cười với cậu một cái, trong mắt toát ra vài phần đau thương bất đắc dĩ.

Khúc Đại Giang đi nói lại tình huống với bên nhà giam, quay về nói: "Có thể đi vào chung." Lại dặn Khúc Liệu Nguyên, "Đi vào không được nói chuyện lung tung."

Khi đi về phòng tiếp khách, Khúc Đại Giang đi đằng trước.

Khúc Liệu Nguyên ở phía sau lặng lẽ cầm tay Tống Dã, Tống Dã lập tức dùng sức nắm lại tay cậu, cậu cảm giác được Tống Dã đang cật lực khắc chế tâm tình, bàn tay kia lạnh lẽo, còn run rẩy nhẹ từng cơn.

Hai người bọn họ đều cho rằng, sau khi đi vào sẽ giống như cảnh trên phim truyền hình. Tống Chí Quốc ngồi sau bàn chờ gặp bọn họ, phía sau có lẽ còn có 2 cảnh sát sẵn sàng khống chế hành vi của ông bất cứ lúc nào.

Nhưng bên trong chỉ có một mình Tống Chí Quốc, cũng không ngồi, mà là đứng cạnh bàn, mặc bộ đồng phục tù nhân màu xanh đen trên người... Cùng còng tay và xiềng chân.

Trong ấn tượng Khúc Liệu Nguyên, Tống Chí Quốc vẫn luôn là một ông chú rất nho nhã và đẹp trai, hiện tại tóc đã bị cạo gần hết, gần như là đầu trọc, gầy đi rất nhiều, má thậm chí còn hơi hóp vào, kính gọng vàng cũng đổi thành kính gọng đen, nhưng nhìn sắc mặt, sức khoẻ hẳn là vẫn ổn.

Khúc Liệu Nguyên nghe thấy Tống nhẹ hút khí, lo lắng hắn đang khóc, vội vàng quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh.

Tống Chí Quốc không nói chuyện với con trai trước, mà là hướng thẳng về phía Khúc Đại Giang, trịnh trọng quỳ gối xuống, nghiêm túc dập đầu một cái.

Khúc Đại Giang bị kinh ngạc giật mình, bước lên phía trước đỡ ông dậy, Khúc Liệu Nguyên cũng cất bước đi qua, bị Tống Dã kéo lại, thanh âm rất thấp, nghe có chút run rẩy, nói với Khúc Liệu Nguyên: "Cậu đừng chen vào."

Hành động này của Tống Chí Quốc dĩ nhiên là vì con trai, không chỉ là cảm tạ vợ chồng Khúc Đại Giang chiếu cố con trai hơn nửa năm qua, mà còn có một tầng giao phó sâu sắc hơn.

Ông đã định trước là sẽ vắng mặt trong quá trình trưởng thành của con trai, cấp 3, thi vào đại học, đại học, đi làm, thậm chí nếu Tống Dã kết hôn đủ sớm, rất nhiều thời điểm quan trọng trong đời này, Tống Chí Quốc e rằng toàn bộ đều không có cơ hội tham dự, ông chỉ có thể đem con trai còn chưa trưởng thành, giao phó cho Khúc gia đáng tin cậy nhất hiện nay.

Ông trò chuyện cùng Khúc Đại Giang, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên ở bên cạnh im lặng nghe.

Tống Chí Quốc nhịn không được liếc mắt nhìn con trai, phát hiện Tống Dã đang dùng ánh mắt cực độ quyến luyến nhìn mình.

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Tống Dã bộc lộ tình cảm như vậy đối với ông, nhưng lại là dưới loại tình huống này.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Khúc Đại Giang, Tống Chí Quốc mới chính thức đưa ánh mắt nhìn về phía Tống Dã.

"Tiểu Dã, con cao lên rồi." Ông cười với con trai nói.

Tống Dã dùng ánh mắt mềm mại nhìn cha mà nhìn ông, nói: "Ba, ngày trước khi ba đi, con và ba cãi nhau, nói đều là nói lẫy. Con đã không hận ba từ lâu."

"Ba đã sớm biết rồi." Tống Chí Quốc vẫn cười, đôi mắt sau kính mắt ngấn lệ.

Thăm hỏi kết thúc, từ trại tạm giam trở về xưởng 407, mùa đông ngày ngắn, đã gần chạng vạng.

Về đến nhà, Khúc Đại Giang kể lại ngắn gọn tình huống với Cao Tú Nguyệt, Cao Tú Nguyệt vào phòng hai học sinh cấp 3 nhìn Tống Dã, muốn an ủi hắn vài câu.

Tống Dã thì lại có vẻ bình thường, còn an ủi ngược lại bà: "Dì Cao, đừng lo lắng thay cháu, cháu không sao, lâu như vậy, sớm đã có chuẩn bị tâm lý. 8 năm cũng không quá dài, biểu hiện tốt còn có thể giảm án, nói không chừng chưa đến lúc cháu tốt nghiệp đại học, ổng đã được ra rồi."

Hắn đã nói hết lời Cao Tú Nguyệt chuẩn bị nói, bà đành phải âm thầm thở dài, đưa mắt ra hiệu Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên hiểu ý, mẹ cậu bảo cậu ở lại cùng Tống Dã, liền gật đầu.

Cao Tú Nguyệt lúc này mới đi ra.

Tống Dã lại lâm vào trầm mặc, im lặng ngồi trên giường mình.

Khúc Liệu Nguyên cẩn thận nhìn hắn chốc lát, chậm rãi ngồi lại đây, cạnh hắn, muốn nói gì đó, lại sợ nói sai.

Hai người cứ cùng nhau im lặng như vậy, nửa ngày cũng không lên tiếng, thẳng đến khi sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, trời sắp tối rồi.

"Cậu chờ tớ một chút." Khúc Liệu Nguyên đứng dậy đi ra một chuyến, rất mau đã quay về, cho Tống Dã xem bao thuốc cùng bật lửa lấy trong túi áo Khúc Đại Giang, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn, ý là hỏi, muốn hút thuốc không?

Tống Dã nói: "Đi ra ngoài."

Khúc Đại Giang cùng Cao Tú Nguyệt đều ở nhà, hai người bọn họ ở nhà hút thuốc có chút không ra thể thống gì.

Hai người liền đi ra khỏi nhà, xuống dưới tầng, Tống Dã nhìn Khúc Liệu Nguyên muốn điếu thuốc, Khúc Liệu Nguyên đưa cho hắn, cũng nghiêm túc giúp hắn châm, nhìn hắn hút một hơi, mới châm cho mình một điếu.

Tống Dã hút thuốc, nheo mắt nhìn bầu trời tối đen, nhấc chân đi ra phía ngoài.

Khúc Liệu Nguyên không biết hắn muốn đi đâu, vội vàng đi theo.

Lúc đầu hai người đi sóng vai, nhưng Tống Dã càng đi càng nhanh, Khúc Liệu Nguyên buộc lòng phải bước nhanh lên cố gắng bằng hắn.

Đến ngoài cổng lớn Gia Chúc Viện, Khúc Liệu Nguyên đột nhiên ý thức được Tống Dã có thể cần một không gian riêng, mới chậm rãi tụt về phía sau, vẫn duy trì khoảng cách mấy bước, không xa không gần đi theo sau hắn.

Trời đầy mây, gió Bắc bén nhọn thổi mạnh.

Khí trời lạnh giá, tình hình trong xưởng lại không tốt, hơn phân nửa công nhân viên đã nghỉ, trên đường không có người nào, hai người bọn họ một trước một sau, tiếng bước chân chậm rãi chồng lên nhau.

Khúc Liệu Nguyên kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, không hút nhiều lắm, rất nhanh đã cháy hết trong gió.

Tống Dã vừa mới vứt mẩu đầu thuốc lá đi, nhưng không quay đầu lại hỏi Khúc Liệu Nguyên thêm một điếu.

Khúc Liệu Nguyên nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn, cảm thấy rất khổ sở, cậu không biết mình ngoại trừ việc đi theo Tống Dã, còn có thể làm cái gì vì Tống Dã, cậu lúc này trong lòng đầy băn khoăn, cùng với lo lắng sâu đậm dành cho Tống Dã. Trạng thái của Tống Dã lúc này, làm cậu mơ hồ nhớ tới mấy năm trước, ngày Tống Chí Quốc tái hôn. Ngày đó Tống Dã cũng im lặng như vậy, trầm mặc kiệm lời mà nhìn trận tiệc cưới huyên náo kia, khi đó Khúc Liệu Nguyên cũng không biết an ủi hắn thế nào, cũng chỉ biết đi theo hắn giống như vậy, bất lực mà nhìn hắn.

Khúc Liệu Nguyên tràn đầy cảm giác thất bại, vì sao đã nhiều năm như vậy, mà vẫn không có chút xíu tiến bộ? Vẫn luôn cảm giác mình có thể bảo vệ Tống Dã, nhưng chưa từng làm được. Tống Dã cần người em trai như cậu có ích lợi gì? Huống hồ cậu ngay cả em trai ruột cũng không phải, nếu như cậu là em trai ruột, thì ít nhất cũng có thể cảm nhận được tâm tình Tống Dã lúc này, mà không phải chỉ có thể giống thế này, cái gì cũng không làm được, ngay cả Tống Dã đang nghĩ gì, cậu cũng không biết.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, cậu không có đồng hồ đeo tay, cũng không mang điện thoại theo, không biết hiện tại là mấy giờ, không biết hai người đã đi lại lung tung không có mục đích trong xưởng bao lâu rồi, tai cùng mặt đã trở nên tê dại trong gió lạnh.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy chóp mũi mát lạnh, giơ tay lên dùng ngón tay chấm nhìn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Tiểu Dã!" Cậu gọi Tống Dã, nói, "Tuyết rơi!"

Bóng lưng Tống Dã dừng lại, cũng ngẩng đầu lên, ngước nhìn mảnh trời đêm bao phủ bọn họ.

Bầu trời đêm tuyết không có sao, cũng không có trăng, những hạt tuyết lộn xộn rơi lả tả, rơi lên mặt Tống Dã, cũng rơi vào mắt hắn, tan chảy, lại từ trong hốc mắt chảy ra.

Hắn dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, thở ra một hơi dài.

Khúc Liệu tới bên hắn, cau mày nhìn hắn, trên mặt tràn đầy bi thương, vành mắt cũng biến đỏ.

"..." Tống Dã dùng ngón cái lau khoé mắt Khúc Liệu Nguyên, nói, "Em trai, tớ đã khóc đâu, sao cậu lại khóc?"

"Tớ..." Khúc Liệu Nguyên môi có chút run rẩy, nói, "Anh, em lạnh."

Tống Dã đi tới nắm tay cậu một cách tự nhiên, hai bàn tay lạnh như băng đan vào nhau, mỗi người cảm giác được một chút hơi ấm còn dư lại từ lòng bàn tay đối phương, điểm hơi ấm còn dư lại ấy, giống như một tia pháo hoa đột nhiên cháy lên trong đêm tối, bên tai hai người, có một tiếng "Ầm" nho nhỏ.

Yên lặng chốc lát, Tống Dã: "Có phải cảm thấy tớ rất đáng thương không?"

Khúc Liệu Nguyên đáp: "Không."

"Nhưng tớ đúng là rất đáng thương," Tống Dã lại nói, "Mẹ chết, ba ở trong tù, trừ bản thân ra, tớ không có gì cả."

Khúc Liệu Nguyên muốn nói không phải như vậy, muốn nói vẫn còn có cậu, nhưng cậu có thể làm cái gì cho Tống Dã? Ngay cả việc cho Tống Dã sống nhờ tại nhà cậu, cũng là Tống Dã đóng "sinh hoạt phí."

Tống Dã lúc đầu dào dạt hi vọng chờ cậu tự nói ra đáp án mình muốn nghe, lại không đợi được đến lúc cậu mở miệng, thất vọng hỏi: "Sao cậu không nói chuyện? Chẳng giống bình thường gì cả?"

Khúc Liệu Nguyên: "..."

"Khúc Liệu Nguyên." Tống Dã gọi tên đầy đủ của cậu.

Cậu thấy hầu kết Tống Dã giật giật, cặp môi mỏng kia hình như khép mở vô cùng khó khăn, cuối cùng vẫn phun ra một câu hỏi: "Cậu muốn... vĩnh viễn ở bên tớ không?"

Khúc Liệu Nguyên bị hỏi đến nghẹn họng, vĩnh viễn ở bên? Đó là ý gì? Cả đời này không muốn xa nhau sao?

Cậu nghĩ tới đủ loại cảnh tượng tách ra khỏi Tống Dã, trong lòng lập tức nghẹn ứ như bị nhét vào một đống bông rách nát, cậu đương nhiên không muốn phải xa Tống Dã. Thế nhưng, cậu có thể thi đậu cùng một trường đại học với Tống Dã sao? Tống Dã không phải vẫn còn muốn ra nước ngoài du học sao?

"Tớ muốn." Khúc Liệu Nguyên nói, "Nhưng mà..."

Cậu chưa nói xong, Tống Dã dùng sức trên tay, kéo cậu về phía mình, tiện đà lại càng dùng sức ôm lấy cậu.

Khúc Liệu Nguyên mở to hai mắt, đây không phải lần đầu tiên bọn họ ôm nhau, nhưng lần này hình như không giống như tất cả những lần trước đây.

Cậu nghe thấy tiếng thở nhẹ nhưng dồn dập của Tống Dã bên tai, cậu không hiểu, là thứ gì đã khiến cảm xúc Tống Dã trở nên kịch liệt.

Cậu cũng không hiểu, là cái gì trong cái ôm này khiến cậu sinh ra một hồi hoa mắt chóng mặt kì diệu.

Cậu cũng không hiểu rõ, trong đêm đông lạnh lẽo hoa tuyết tung bay này, vì sao lại có ảo giác nhìn lại thời gian, như là về buổi chiều mùa thu nọ cậu trộm "hôn" Tống Dã.1

Gió Bắc kêu gào, cuốn theo tuyết đầu mùa bay loạn xạ khắp bầu trời, thổi lay động hai trái tim còn non trẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương