Quả Mâm Xôi Và Chú Chó Già
-
Chương 16
Bởi vì nhớ Trần Ngạn, Nhâm Viện Viện cũng không cùng bạn đi chơi đến khuya, nhưng khi về tới nhà, dĩ nhiên anh đã không còn ở đây.
Nhâm Viện Viện căm ghét sự thật dĩ nhiên này.
Cô bỏ quần áo vừa mua xuống, gọi điện thoại, tắt máy, bước xuống lầu tìm, vẫn không có ai, lượn một vòng, xe của anh cũng không còn ở đó.
Cô thậm chí còn đón xe đến đồn của anh, trực ban nghe cô nói là tìm Trần Ngạn, thì đều nói thời gian xin nghỉ phép của anh Trần vẫn chưa dùng hết.
Có một viên cảnh sát nhỏ đưa cô ra ngoài, còn tự mình gọi xe cho cô, cuối cùng khuyên cô: “Chị dâu, chị đừng vội, có lẽ anh Trần chỉ ra ngoài uống rượu với người ta, điện thoại di động không điện được, chị cũng biết cái điện thoại rởm của anh ấy rồi đấy, từ thời đại nào không biết, bên này chúng tôi cũng sẽ giúp chị tìm thử, chị về nhà chờ anh ấy một chút nhé.”
Chị dâu.
Nhâm Viện Viện ngồi trên xe, gấp đến độ sắp khóc, lại suýt chút nữa bật cười, cô là sinh viên vừa qua năm hai đại học, bị một người đã làm cảnh sát gọi là chị dâu.
“Tôi đâu có già như thế…” Cô co người ngồi trên ghế sau của taxi, cố gắng kìm nước mắt, cắn chặt môi dưới.
Tài xế không biết rốt cuộc cô muốn đi đâu, nghe thấy câu “chị dâu” lúc cô lên xe, nên cũng không dám hỏi nhiều, cũng không tính phí chờ, nhanh chóng chở cô rời đi, ngừng ngừng chạy chạy, cúi đầu ngẩng đầu, cảnh sắc đã hoàn toàn thay đổi.
Nhâm Viện Viện nhìn ngoài cửa sổ, ngây người một lúc, nói: “Sư phụ, đây là đâu?”
Tài xế không quay đầu lại: “Ơ… cô đi đâu?”
“Tôi… …,!!! Ngừng, ngừng xe, ngừng xe!” Cô bỗng trừng lớn mắt, vỗ cửa xe cuống quít kéo ví tiền, đưa cho người đằng trước một tờ năm mươi đồng, đẩy cửa xe rồi xuống xe ngay lập tức.
Xe chạy tấp nập, đèn nê ông rực rỡ, giày cao gót nện xuống rồi lại nâng lên.
Trung tâm tẩy dục.
Phòng đánh mạt chược.
Bãi đổ xe nhỏ.
KTV.
Phòng gội đầu.
Điểm đứng đường.
Quán bar.
Lại là một trung tâm tẩy dục.
Ánh đèn ngũ sắc lấp lánh bị bỏ lại phía sau, cô cắn răng chạy lên phía trước, đuổi theo vệt sáng màu vàng kim chợt lóe lên kia, chạy xuyên qua khu đèn đỏ*.
(Khu đèn đỏ: là khu vực ăn chơi, tập trung nhiều vũ trường, quán bar, phố “đèn mờ”)
Sợ sệt, hèn nhát, biết thân biết phận.
Giày cao gót nện xuống đất, đập nát một vài từ, vứt bỏ một vài từ.
Vòng qua một góc hẻm tối đen, Nhâm Viện Viện thở hổn hển nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận trốn dưới chân tường nhìn lén, bốn người bên trong cùng đưa lưng ra ngoài hẻm, vây quanh một người đàn ông nằm trên đất.
Mấy người nói chuyện với nhau đôi câu, tóc vàng đứng nghiêng với đầu hẻm chợt xoay nửa người, làm lộ ra một đôi giày da.
Số 43, da màu đen, dính máu, lúc sáng Nhâm Viện Viện còn nhìn thấy nó trên tủ giày.
Cô bịt miệng thật chặt.
Phải làm gì đó.
Báo cảnh sát thì quá chậm, phải… nhanh làm gì đó.
Cô buộc bản thân phải há miệng hít thở, chống đôi chân như nhũn ra, đứng dậy nhìn bốn phía, trong làn nước mắt mờ mịt cố gắng nhớ lại.
Làm gì đó, làm gì đó, nghĩ nhanh một chút… Nhanh lên một chút!
Có cái gì… Có…
Đúng rồi!
Cô bỗng giậm chân, lau nước mắt trên mặt, quay đầu chạy về phía bãi đổ xe nhỏ cách đó hai mươi mét.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, phổi đau đớn như vỡ ra, ngay cả lúc chạy tám trăm mét khi thi tốt nghiệp thể dục, Nhâm Viện Viện cũng không cố gắng chạy như thế. Cô chạy như bay đến bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe kia, dựa theo trí nhớ, tay run run tháo còi báo động hít trên trần xe xuống.
Thời gian thở dốc cũng không có, cô lập tức chạy vội trở về, vừa chạy vừa dùng sức mở nắp đậy dưới đế, làm như Trần Ngạn kéo mạnh chốt cài, mở còi báo động.
Tiếng còi báo động chói tai thoáng chốc vang dội, trong âm thanh điên cuồng gào thét, cô như ôm ấp bát thuốc tiên, dưới nền ánh sáng xanh đỏ, chạy như bay trong màn đêm không người kiểm soát.
Em phải cứu anh.
Linh hồn đang lên tiếng.
Cho dù sức lực yếu ớt, cho dù cách thức ngu xuẩn.
Nhâm Viện Viện căm ghét sự thật dĩ nhiên này.
Cô bỏ quần áo vừa mua xuống, gọi điện thoại, tắt máy, bước xuống lầu tìm, vẫn không có ai, lượn một vòng, xe của anh cũng không còn ở đó.
Cô thậm chí còn đón xe đến đồn của anh, trực ban nghe cô nói là tìm Trần Ngạn, thì đều nói thời gian xin nghỉ phép của anh Trần vẫn chưa dùng hết.
Có một viên cảnh sát nhỏ đưa cô ra ngoài, còn tự mình gọi xe cho cô, cuối cùng khuyên cô: “Chị dâu, chị đừng vội, có lẽ anh Trần chỉ ra ngoài uống rượu với người ta, điện thoại di động không điện được, chị cũng biết cái điện thoại rởm của anh ấy rồi đấy, từ thời đại nào không biết, bên này chúng tôi cũng sẽ giúp chị tìm thử, chị về nhà chờ anh ấy một chút nhé.”
Chị dâu.
Nhâm Viện Viện ngồi trên xe, gấp đến độ sắp khóc, lại suýt chút nữa bật cười, cô là sinh viên vừa qua năm hai đại học, bị một người đã làm cảnh sát gọi là chị dâu.
“Tôi đâu có già như thế…” Cô co người ngồi trên ghế sau của taxi, cố gắng kìm nước mắt, cắn chặt môi dưới.
Tài xế không biết rốt cuộc cô muốn đi đâu, nghe thấy câu “chị dâu” lúc cô lên xe, nên cũng không dám hỏi nhiều, cũng không tính phí chờ, nhanh chóng chở cô rời đi, ngừng ngừng chạy chạy, cúi đầu ngẩng đầu, cảnh sắc đã hoàn toàn thay đổi.
Nhâm Viện Viện nhìn ngoài cửa sổ, ngây người một lúc, nói: “Sư phụ, đây là đâu?”
Tài xế không quay đầu lại: “Ơ… cô đi đâu?”
“Tôi… …,!!! Ngừng, ngừng xe, ngừng xe!” Cô bỗng trừng lớn mắt, vỗ cửa xe cuống quít kéo ví tiền, đưa cho người đằng trước một tờ năm mươi đồng, đẩy cửa xe rồi xuống xe ngay lập tức.
Xe chạy tấp nập, đèn nê ông rực rỡ, giày cao gót nện xuống rồi lại nâng lên.
Trung tâm tẩy dục.
Phòng đánh mạt chược.
Bãi đổ xe nhỏ.
KTV.
Phòng gội đầu.
Điểm đứng đường.
Quán bar.
Lại là một trung tâm tẩy dục.
Ánh đèn ngũ sắc lấp lánh bị bỏ lại phía sau, cô cắn răng chạy lên phía trước, đuổi theo vệt sáng màu vàng kim chợt lóe lên kia, chạy xuyên qua khu đèn đỏ*.
(Khu đèn đỏ: là khu vực ăn chơi, tập trung nhiều vũ trường, quán bar, phố “đèn mờ”)
Sợ sệt, hèn nhát, biết thân biết phận.
Giày cao gót nện xuống đất, đập nát một vài từ, vứt bỏ một vài từ.
Vòng qua một góc hẻm tối đen, Nhâm Viện Viện thở hổn hển nửa ngồi xổm xuống, cẩn thận trốn dưới chân tường nhìn lén, bốn người bên trong cùng đưa lưng ra ngoài hẻm, vây quanh một người đàn ông nằm trên đất.
Mấy người nói chuyện với nhau đôi câu, tóc vàng đứng nghiêng với đầu hẻm chợt xoay nửa người, làm lộ ra một đôi giày da.
Số 43, da màu đen, dính máu, lúc sáng Nhâm Viện Viện còn nhìn thấy nó trên tủ giày.
Cô bịt miệng thật chặt.
Phải làm gì đó.
Báo cảnh sát thì quá chậm, phải… nhanh làm gì đó.
Cô buộc bản thân phải há miệng hít thở, chống đôi chân như nhũn ra, đứng dậy nhìn bốn phía, trong làn nước mắt mờ mịt cố gắng nhớ lại.
Làm gì đó, làm gì đó, nghĩ nhanh một chút… Nhanh lên một chút!
Có cái gì… Có…
Đúng rồi!
Cô bỗng giậm chân, lau nước mắt trên mặt, quay đầu chạy về phía bãi đổ xe nhỏ cách đó hai mươi mét.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, phổi đau đớn như vỡ ra, ngay cả lúc chạy tám trăm mét khi thi tốt nghiệp thể dục, Nhâm Viện Viện cũng không cố gắng chạy như thế. Cô chạy như bay đến bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe kia, dựa theo trí nhớ, tay run run tháo còi báo động hít trên trần xe xuống.
Thời gian thở dốc cũng không có, cô lập tức chạy vội trở về, vừa chạy vừa dùng sức mở nắp đậy dưới đế, làm như Trần Ngạn kéo mạnh chốt cài, mở còi báo động.
Tiếng còi báo động chói tai thoáng chốc vang dội, trong âm thanh điên cuồng gào thét, cô như ôm ấp bát thuốc tiên, dưới nền ánh sáng xanh đỏ, chạy như bay trong màn đêm không người kiểm soát.
Em phải cứu anh.
Linh hồn đang lên tiếng.
Cho dù sức lực yếu ớt, cho dù cách thức ngu xuẩn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook