Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào
-
Chương 8: Nỗi sợ nhỏ (2)
Edit:Shiba
Xe bị hư hại nặng nhưng cái cổng...chỉ bị hỏng một chút. Ngô Lãng cò kè mặc cả "Loại khoá cổng này nhiều lắm cũng chỉ một trăm, hơn nữa cũng không hỏng gì, sửa một chút vẫn dùng được, đền 200 có được không?"
"Không được! Dùng xe tốt như vậy mà một ngàn tệ còn tiếc không dám bỏ ra! Không trả thì chúng tôi kêu giám đốc ra đấy"
Ngô Lãng biết tính tình của Lục Gia Hành, việc gì có thể dùng tiền để giải quyết thì đỡ phải phiền toái, đỡ phải ầm ĩ, để mấy người trong Hội đồng quản trị kia kiếm cớ nói đi nói lại mấy ngày.
Anh bên này vừa muốn trả tiền thì Lục Gia Hành đã đi tới.
"Không trả, gọi luật sư tới lấy bằng chứng tố cáo họ"
Ngô Lãng mờ mịt "Tố cáo họ?"
Lục Gia Hành giọng nói đều đều "Đây là đường công cộng, lại là chỗ điểm mù, bọn họ tự ý trang bị cổng vi phạm với quy định". Hai ngày trước ăn cơm với người bên Thị chính, lúc nói chuyện phiếm còn đề cập tới vấn đề này.
Đối phương tuy làm sai nhưng kiện lên trên rất phiền phức, hơn nữa đối với Lục Gia Hành một ngàn tệ nhỏ nhặt không đáng để ý, Ngô Lãng nói như vậy là muốn anh suy nghĩ lại "Hành, bên phía Hội đồng quản trị đang nhìn chằm chằm chúng ta, bác Lục cũng nói cậu dạo này khiêm tốn một chút, xe có bảo hiểm nên không sợ, nếu không thì chúng ta đền một ngàn tệ cho xong việc"
Bảo vệ cũng hùa vào "500 cũng được"
"Không cho" Lục Gia Hành tì lưỡi vào răng hàm, nói đến sáng tỏ trời đất "Đồ của tôi, tôi có thể chủ động không cần nhưng ai muốn lấy thì xin lỗi, không có cửa đâu"
Anh dặn dò mọi việc một cách đơn gian rồi quay người lao vào cơn mưa trên phố.
Bảo vệ hết chỗ nói "Muốn làm gì đây chứ? Vị này đáng sợ quá, nếu không thì 100 cũng được! Không thể ít hơn được nữa đâu!" Hắn ta chính là muốn mượn cớ để vơ vét một chút, xong việc thì tự mình sửa khoá lại là được.
Ngô Lãng nhìn chiếc xe với cánh cổng mà cả người mê man, nghiền ngẫm điểm vi diệu trong đó, cười "Anh trai đấy thứ không muốn cho không phải là tiền, mà là người"
Bảo vệ ngốc luôn "Tôi cũng có muốn cậu ta đâu"
***
Hứa Lê đang vui vẻ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Gia Hành đang đứng trước mặt cô.
"Ôi? Sao anh lại tới đây?"
Lục Gia Hành ngồi xuống, gọn gàng dứt khoát hỏi "Tại sao điện thoại lại tắt máy?"
Dù chẳng làm gì nhưng Hứa Lê bị anh nhìn vậy có cảm giác xấu hổ như bị bắt gian, ấp úng mãi không mở miệng, Khang Cảnh Minh bên cạnh nói "Di động của cô ấy hết pin, xin hỏi anh là ai, có chuyện gì sao?"
"Anh ấy là..." Nhớ lại cha mẹ đã nói qua học kì 1 không thể công bố việc kết hôn được, Hứa Lê nói " anh trai của mình"
Lục Gia Hành nhướng mày, mấy sợi tóc xoã xuống tạo cảm giác vừa áp bức vừa gợi cảm. Hứa Lê nói sai điều gì à? Nhớ tới lúc trước anh đã từng nói hai người kém nhau tám tuổi, nên kính trọng mà gọi là chú.
Cô vội sửa lời "Chú của mình"
Lục Gia Hành chống khuỷu tay lên, ngón tay gõ trên mặt bàn "Sao cô không gọi tôi là ba luôn đi?"
Hứa Lê có ngốc đến mấy cũng có thể cảm giác được anh đang không vui, cô cắn môi "Tôi với Cảnh Minh, à, là bạn học chơi game trên điện thoại đến hết pin, anh đã gọi cho tôi sao?"
Lục Gia Hành không đáp, hít sâu một hơi ngồi xuống, một tay đặt trên lưng ghế "Hôm nay đi bệnh viện kiểm tra lại à?"
Hứa Lê gật đầu trả lời, Lục Gia Hành không vạch trần, trong lòng thầm nghĩ trẻ nhỏ mắc lỗi nên giữ thể diện, về nhà xử lý sau.
Nói dối đi ra ngoài tái khám, di động thì không liên lạc được, không về nhà cũng chẳng thèm báo, tiểu nha đầu này muốn lật trời sao.
Phục vụ mang thực đơn đến "Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì không?"
Lục Gia Hành cả người phát hoả đến khó chịu "Trà sữa". Anh không thích đồ ngọt, nhưng chỗ này cũng không bán thứ khác.
"Vị gì ạ?"
"Tuỳ ý" Anh tuỳ tiện nói.
Hứa Lê vội gọi người lại "Ở đây có nước chanh không ạ, mang cho anh ấy cái này là được rồi" Cô lại nói với Lục Gia Hành "Trà sữa nhiều calo, uống rất dễ mập"
Nhớ hôm đó đánh bài, có người nói Lục Gia Hành cao quá, lúc thi đấu yêu cầu khống chế cân nặng nên cô nhớ kĩ.
Lục Gia Hành mặt giật giật chợt nhớ tới điều gì.
Chờ nước chanh được mang lên, anh nhấp một ngụm, khoé môi không tự giác nhếch lên một cung độ.
Trong menu tiệm cũng không có nước chanh, Hứa Lê lại gọi một phần trái cây thập cẩm, lấy chanh bên trong pha với ly nước cho anh.
Việc cô rất thông minh, Lục Gia Hành đã biết từ lâu nhưng hôm nay cô lại lấy sự thông minh đó suy nghĩ cho anh làm Lục Gia Hành hơi khinh thường nhưng cũng không thể nói không có chút rung động nào.
Anh vẫn luôn tập thể hình, bảo dưỡng cũng rất tốt, nhìn qua tưởng rất trẻ nhưng tính trẻ con ngây ngô đã sớm không còn, thay vào đó là một người đàn ông tàn nhẫn.
Loại tiểu tử như Khang Cảnh Minh này anh còn không thèm để trong mắt.
"Đi thôi" Lục Gia Hành đứng dậy tính tiền, trên người anh một thân hỗn độn đều nhờ vào giá trị nhan sắc cao để gỡ lại, xung quanh có rất nhiều cô gái quay sang nhìn còn có vài người đang chụp lén.
"Để tôi trả, hôm nay là tôi mời Hứa Lê" Khang Cảnh Minh cũng chạy tới lấy tiền ra.
Lục Gia Hành không ngăn cản, thanh niên trẻ ở cái tuổi này nếu trả tiền thì mới có thể diện, anh lười tranh chấp xoay người định đi.
"Lục tiên sinh, anh đừng trách cô ấy, là chính tôi muốn dạy cô ấy chơi game, cô ấy học rất nhanh, nên bọn tôi chơi với nhau cả một buổi sáng." Khang Cảnh Minh cười tới rạng rỡ "Lần sau nếu chúng tôi chơi tiếp, tôi chắc chắn sẽ mang đầu sạc cho cô ấy."
Lục Gia Hành nhàn nhạt nhìn hắn vài giây "Vừa rồi tôi có nói mình họ Lục à?" Ánh mắt anh trầm xuống, nặng nề nhìn chằm chằm làm cho người khác không hiểu sao lại thấy bất an.
Nụ cười của Khang Cảnh Minh cứng đờ trên mặt, anh không nghĩ tới đối phương phản ứng nhanh đến vậy.
Lục Gia Hành khuôn mặt không chút thay đổi "Dám khiêu khích tôi, tiểu tử cậu nghĩ mình là ai chứ"
Khang Cảnh Minh nhất thời á khẩu không trả lời được, mắt nhìn sang Hứa Lê đang đứng chờ ở cửa "Tôi là bạn trai cô ấy" Anh ta dừng một chút lại nói tiếp "Chỉ là do cô ấy mất trí nhớ nên quên mà thôi. Lục tiên sinh, người bị mất trí nhớ không thể chịu kích thích được, anh chắc cũng biết"
Âm thanh ầm ĩ xung quanh dường như biến mất, Lục Gia Hành gật đầu nhanh chóng rời đi.
***
Buổi tối công ty tổ chức liên hoan, Lục Gia Hành vẫn luôn không tham gia, Tần Chiêu nói cả buổi "Lục tổng anh không đi thật sao, vì hạng mục này chúng ta vẫn luôn áp lực đè nén, tuần trước Tiểu Dương đưa tư liệu lên trên bị mắng phát khóc làm lớp trang điểm chống nước đều trôi hết. Đây không phải là đề cao cái đẹp sao, nếu anh đi thì mọi người cũng có quyết tâm cao hơn."
Lục Gia Hành từ lúc chiều đã cảm thấy đau đầu đổ mồ hôi, bởi vì phải tìm Hứa Lê mất thời gian, anh phải cố gắng tăng ca, hiện tại cảm thấy rất khó chịu "Các cậu đi đi sau đó về thì báo lại với tôi"
Tần Chiệu biết khuyên không được nữa đành phải đi.
"Chờ một chút" Lục Gia Hành gọi anh ta lại, "Tôi có một chiếc di động quên mật mã, cậu có am hiểu mấy thứ này không, có thể gỡ không?" Tần chiêu nhận lấy di động xem thử "Đằng sau là ốp quả đào, đây chắc là điện thoại con gái đúng không ạ?"
Lục Gia Hành đã sớm nhận ra, lúc đó còn nhìn một lúc.
Anh không đáp.
Tần Chiêu tuy còn trẻ nhưng bằng cấp với năng lực đều không hề thấp, nên vào thời điểm Lục Chấn Đông tìm trợ lý lúc anh mới nhậm chức anh đã từ chối, tự mình mời Tần Chiêu đến làm.
Hai người rất ăn ý, rất nhiều việc trong lòng hiểu rõ không cần nói ra, Tần Chiêu không có hỏi thêm, nói tiếp "Mật mã thật ra rất quan trọng, lúc phá có thể số liệu bên trong đồng thời bị huỷ, anh xem..."
Lục Gia Hành bóp ấn đường, mở ngăn kéo ném điện thoại vào "Được rồi"
"Anh thử xem lấy mấy ngày kỉ niệm gì gì đó, hoặc là 6 số 1, con gái ngại phiền phức nên mật mã chắc không quá phức tạp đâu."
Gì chứ, còn phải xem là cô gái nào.
Lục Gia Hành không phản bác "Ok, các cậu đi chơi vui vẻ đi, đừng tiết kiệm tiền giúp tôi đấy"
Tần Chiêu là một người đàn ông văn nhã lịch sự, đặt tay lên ngực "Cảm ơn ông chủ"
Lục Gia Hành cả người khó chịu, không ngờ lại gục trên bàn ngủ quên mất, lúc tỉnh lại đã là 9h tối, di động có mấy cuộc điện thoại nhỡ nhưng đều không quan trọng.
Anh nhìn một hồi, tìm trong ngăn kéo, bình thường anh rất ít khi bị bệnh nên không có thói quen chuẩn bị sẵn thuốc.
Thật sự rất khó chịu, anh bèn đi hiệu thuốc lân cận mua, lúc chiều thời gian gấp rút vừa chạy về công ty vội vàng làm việc đến tận bây giờ, quần áo sạch là nhờ Tần Chiêu mang tới nhưng không tắm rửa nên cả người đều cảm thấy không thoải mái. Bây giờ mà cho anh một cái giường, anh có thể lập tức ngủ đến hôn mê luôn.
"Lục tổng" Bỗng nhiên có một tiếng hoan hô từ sau lưng truyền đến.
Một nhóm người vừa cơm nước xong định đi đến quán ktv thì bất ngờ gặp nhau.
"Trợ lý Tần, không phải anh nói Lục tổng có hẹn không tới được sao!Bây giờ đang tới thật này"
"A, Lục tổng tới thật rồi! Tâm trạng tôi kích động quá"
"Tôi biết ngay là Lục tổng vẫn quan tâm tới chúng ta mà. Hôm nay chúng ta phải chơi tới bến luôn"
Lúc nãy ăn cơm có uống vài chén, một đám người ngày thường rất câu nệ dè dặt lại dám lôi kéo Gia Hành vào trong.
Lục Gia Hành từ chối không nổi bèn quay lại trừng mắt với Tần Chiêu.
Tần Chiêu chắp tay trước ngực xin tha thứ "Ngại đi xa nên ở ăn ở cạnh công ty luôn, ông chủ, nếu lần sau tụ tập tôi nhất định sẽ đưa đám thổ phỉ này tới phía Tây"
Ghế lô trong Ktv, đèn ngũ quan thập sắc chiếu vòng quanh, sau khi uống một bụng rượu, các tinh anh cấp cao ban ngày đến ban đêm đã hoàn hoàn biến thành bệnh nhân tâm thần.
Thả xúc xắc, hát tình ca.
Lục Gia Hành làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, nếu không phải xã giao đặc biệt thì sẽ không tới mấy nơi như thế này, tuy biết anh không uống rượu nhưng thật ra cũng không ai dám rót.
Lúc bầu không khí tới cao trào thì Lục Gia Hành đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.
Đứng một lúc cũng không trì hoãn nữa, vừa nãy Cô Hân gọi điện thoại cho anh anh không nhận. Sau đó lại nhận được tin nhắn, hỏi anh cuối tuần có tới sân huấn luyện không.
Lục Gia Hành cảm thấy sức lực chưa hồi lại, đầu anh giống như có người cầm búa gõ vào, đau đến tê rần, định nói với Tần Chiêu để mình về trước.
Quay người lại thì thấy hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.
Kiều diễm ái muội, xa hoa truỵ lạc, ở mấy nơi như thế này không thiếu mấy cảnh tượng như vậy.
Khang Cảnh Minh đang đỡ lấy Hứa Lê đứng không vững đi vào phòng.
Lục Gia Hành nhẹ nhàng tới gần, mẹ nó chứ sao đầu lại càng ngày càng đau thế này.
- --Tác giả có lời muốn nói
Thời gian phỏng vấn
Tác giả: Lục tổng, bây giờ anh có cảm thấy hối hận chút nào không?
Lục tổng: Thở dài, có để tôi yên không, đau đầu quá. Trái tim cũng đau nữa.
Shiba: phần lời tác giả này có nên cắt đi không???
- --
Lục Gia Hành lúc ở tiệm trà sữa đột nhiên tức giận bỏ đi, Hứa Lê cố gắng nghĩ thật kĩ, mơ hồ cảm thấy hình như mình lại làm sai điều gì, sau đó tìm được sạc dự phòng sạc pin cho điện thoại, nên gọi cho anh mấy cuộc.
Hứa Lê lại gọi lại thấy vẫn không nhận nên cô đành không gọi nữa. Người khác đối với cô lạnh nhạt hay nhiệt tình cô vẫn có thể cảm nhận được.
Không thể gây phiền phức cho người khác được, đấy chính là đức tính tốt.
Sau đó cô lại gọi cho chị Vương, Triệu Đình nghe điện, thanh âm nhàn nhã "Gia Hành nói tìm thấy con rồi, không có việc gì thì tự giải quyết vấn đề ăn tối đi, tôi muốn ăn đậu hũ Ma Bà nên bảo chị Vương ở lại làm nốt"
Hứa Lê còn muốn nói thêm mấy câu, điện thoại đã bị dập máy, chỉ còn một chuỗi âm thanh vội vã.
Xe bị hư hại nặng nhưng cái cổng...chỉ bị hỏng một chút. Ngô Lãng cò kè mặc cả "Loại khoá cổng này nhiều lắm cũng chỉ một trăm, hơn nữa cũng không hỏng gì, sửa một chút vẫn dùng được, đền 200 có được không?"
"Không được! Dùng xe tốt như vậy mà một ngàn tệ còn tiếc không dám bỏ ra! Không trả thì chúng tôi kêu giám đốc ra đấy"
Ngô Lãng biết tính tình của Lục Gia Hành, việc gì có thể dùng tiền để giải quyết thì đỡ phải phiền toái, đỡ phải ầm ĩ, để mấy người trong Hội đồng quản trị kia kiếm cớ nói đi nói lại mấy ngày.
Anh bên này vừa muốn trả tiền thì Lục Gia Hành đã đi tới.
"Không trả, gọi luật sư tới lấy bằng chứng tố cáo họ"
Ngô Lãng mờ mịt "Tố cáo họ?"
Lục Gia Hành giọng nói đều đều "Đây là đường công cộng, lại là chỗ điểm mù, bọn họ tự ý trang bị cổng vi phạm với quy định". Hai ngày trước ăn cơm với người bên Thị chính, lúc nói chuyện phiếm còn đề cập tới vấn đề này.
Đối phương tuy làm sai nhưng kiện lên trên rất phiền phức, hơn nữa đối với Lục Gia Hành một ngàn tệ nhỏ nhặt không đáng để ý, Ngô Lãng nói như vậy là muốn anh suy nghĩ lại "Hành, bên phía Hội đồng quản trị đang nhìn chằm chằm chúng ta, bác Lục cũng nói cậu dạo này khiêm tốn một chút, xe có bảo hiểm nên không sợ, nếu không thì chúng ta đền một ngàn tệ cho xong việc"
Bảo vệ cũng hùa vào "500 cũng được"
"Không cho" Lục Gia Hành tì lưỡi vào răng hàm, nói đến sáng tỏ trời đất "Đồ của tôi, tôi có thể chủ động không cần nhưng ai muốn lấy thì xin lỗi, không có cửa đâu"
Anh dặn dò mọi việc một cách đơn gian rồi quay người lao vào cơn mưa trên phố.
Bảo vệ hết chỗ nói "Muốn làm gì đây chứ? Vị này đáng sợ quá, nếu không thì 100 cũng được! Không thể ít hơn được nữa đâu!" Hắn ta chính là muốn mượn cớ để vơ vét một chút, xong việc thì tự mình sửa khoá lại là được.
Ngô Lãng nhìn chiếc xe với cánh cổng mà cả người mê man, nghiền ngẫm điểm vi diệu trong đó, cười "Anh trai đấy thứ không muốn cho không phải là tiền, mà là người"
Bảo vệ ngốc luôn "Tôi cũng có muốn cậu ta đâu"
***
Hứa Lê đang vui vẻ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lục Gia Hành đang đứng trước mặt cô.
"Ôi? Sao anh lại tới đây?"
Lục Gia Hành ngồi xuống, gọn gàng dứt khoát hỏi "Tại sao điện thoại lại tắt máy?"
Dù chẳng làm gì nhưng Hứa Lê bị anh nhìn vậy có cảm giác xấu hổ như bị bắt gian, ấp úng mãi không mở miệng, Khang Cảnh Minh bên cạnh nói "Di động của cô ấy hết pin, xin hỏi anh là ai, có chuyện gì sao?"
"Anh ấy là..." Nhớ lại cha mẹ đã nói qua học kì 1 không thể công bố việc kết hôn được, Hứa Lê nói " anh trai của mình"
Lục Gia Hành nhướng mày, mấy sợi tóc xoã xuống tạo cảm giác vừa áp bức vừa gợi cảm. Hứa Lê nói sai điều gì à? Nhớ tới lúc trước anh đã từng nói hai người kém nhau tám tuổi, nên kính trọng mà gọi là chú.
Cô vội sửa lời "Chú của mình"
Lục Gia Hành chống khuỷu tay lên, ngón tay gõ trên mặt bàn "Sao cô không gọi tôi là ba luôn đi?"
Hứa Lê có ngốc đến mấy cũng có thể cảm giác được anh đang không vui, cô cắn môi "Tôi với Cảnh Minh, à, là bạn học chơi game trên điện thoại đến hết pin, anh đã gọi cho tôi sao?"
Lục Gia Hành không đáp, hít sâu một hơi ngồi xuống, một tay đặt trên lưng ghế "Hôm nay đi bệnh viện kiểm tra lại à?"
Hứa Lê gật đầu trả lời, Lục Gia Hành không vạch trần, trong lòng thầm nghĩ trẻ nhỏ mắc lỗi nên giữ thể diện, về nhà xử lý sau.
Nói dối đi ra ngoài tái khám, di động thì không liên lạc được, không về nhà cũng chẳng thèm báo, tiểu nha đầu này muốn lật trời sao.
Phục vụ mang thực đơn đến "Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì không?"
Lục Gia Hành cả người phát hoả đến khó chịu "Trà sữa". Anh không thích đồ ngọt, nhưng chỗ này cũng không bán thứ khác.
"Vị gì ạ?"
"Tuỳ ý" Anh tuỳ tiện nói.
Hứa Lê vội gọi người lại "Ở đây có nước chanh không ạ, mang cho anh ấy cái này là được rồi" Cô lại nói với Lục Gia Hành "Trà sữa nhiều calo, uống rất dễ mập"
Nhớ hôm đó đánh bài, có người nói Lục Gia Hành cao quá, lúc thi đấu yêu cầu khống chế cân nặng nên cô nhớ kĩ.
Lục Gia Hành mặt giật giật chợt nhớ tới điều gì.
Chờ nước chanh được mang lên, anh nhấp một ngụm, khoé môi không tự giác nhếch lên một cung độ.
Trong menu tiệm cũng không có nước chanh, Hứa Lê lại gọi một phần trái cây thập cẩm, lấy chanh bên trong pha với ly nước cho anh.
Việc cô rất thông minh, Lục Gia Hành đã biết từ lâu nhưng hôm nay cô lại lấy sự thông minh đó suy nghĩ cho anh làm Lục Gia Hành hơi khinh thường nhưng cũng không thể nói không có chút rung động nào.
Anh vẫn luôn tập thể hình, bảo dưỡng cũng rất tốt, nhìn qua tưởng rất trẻ nhưng tính trẻ con ngây ngô đã sớm không còn, thay vào đó là một người đàn ông tàn nhẫn.
Loại tiểu tử như Khang Cảnh Minh này anh còn không thèm để trong mắt.
"Đi thôi" Lục Gia Hành đứng dậy tính tiền, trên người anh một thân hỗn độn đều nhờ vào giá trị nhan sắc cao để gỡ lại, xung quanh có rất nhiều cô gái quay sang nhìn còn có vài người đang chụp lén.
"Để tôi trả, hôm nay là tôi mời Hứa Lê" Khang Cảnh Minh cũng chạy tới lấy tiền ra.
Lục Gia Hành không ngăn cản, thanh niên trẻ ở cái tuổi này nếu trả tiền thì mới có thể diện, anh lười tranh chấp xoay người định đi.
"Lục tiên sinh, anh đừng trách cô ấy, là chính tôi muốn dạy cô ấy chơi game, cô ấy học rất nhanh, nên bọn tôi chơi với nhau cả một buổi sáng." Khang Cảnh Minh cười tới rạng rỡ "Lần sau nếu chúng tôi chơi tiếp, tôi chắc chắn sẽ mang đầu sạc cho cô ấy."
Lục Gia Hành nhàn nhạt nhìn hắn vài giây "Vừa rồi tôi có nói mình họ Lục à?" Ánh mắt anh trầm xuống, nặng nề nhìn chằm chằm làm cho người khác không hiểu sao lại thấy bất an.
Nụ cười của Khang Cảnh Minh cứng đờ trên mặt, anh không nghĩ tới đối phương phản ứng nhanh đến vậy.
Lục Gia Hành khuôn mặt không chút thay đổi "Dám khiêu khích tôi, tiểu tử cậu nghĩ mình là ai chứ"
Khang Cảnh Minh nhất thời á khẩu không trả lời được, mắt nhìn sang Hứa Lê đang đứng chờ ở cửa "Tôi là bạn trai cô ấy" Anh ta dừng một chút lại nói tiếp "Chỉ là do cô ấy mất trí nhớ nên quên mà thôi. Lục tiên sinh, người bị mất trí nhớ không thể chịu kích thích được, anh chắc cũng biết"
Âm thanh ầm ĩ xung quanh dường như biến mất, Lục Gia Hành gật đầu nhanh chóng rời đi.
***
Buổi tối công ty tổ chức liên hoan, Lục Gia Hành vẫn luôn không tham gia, Tần Chiêu nói cả buổi "Lục tổng anh không đi thật sao, vì hạng mục này chúng ta vẫn luôn áp lực đè nén, tuần trước Tiểu Dương đưa tư liệu lên trên bị mắng phát khóc làm lớp trang điểm chống nước đều trôi hết. Đây không phải là đề cao cái đẹp sao, nếu anh đi thì mọi người cũng có quyết tâm cao hơn."
Lục Gia Hành từ lúc chiều đã cảm thấy đau đầu đổ mồ hôi, bởi vì phải tìm Hứa Lê mất thời gian, anh phải cố gắng tăng ca, hiện tại cảm thấy rất khó chịu "Các cậu đi đi sau đó về thì báo lại với tôi"
Tần Chiệu biết khuyên không được nữa đành phải đi.
"Chờ một chút" Lục Gia Hành gọi anh ta lại, "Tôi có một chiếc di động quên mật mã, cậu có am hiểu mấy thứ này không, có thể gỡ không?" Tần chiêu nhận lấy di động xem thử "Đằng sau là ốp quả đào, đây chắc là điện thoại con gái đúng không ạ?"
Lục Gia Hành đã sớm nhận ra, lúc đó còn nhìn một lúc.
Anh không đáp.
Tần Chiêu tuy còn trẻ nhưng bằng cấp với năng lực đều không hề thấp, nên vào thời điểm Lục Chấn Đông tìm trợ lý lúc anh mới nhậm chức anh đã từ chối, tự mình mời Tần Chiêu đến làm.
Hai người rất ăn ý, rất nhiều việc trong lòng hiểu rõ không cần nói ra, Tần Chiêu không có hỏi thêm, nói tiếp "Mật mã thật ra rất quan trọng, lúc phá có thể số liệu bên trong đồng thời bị huỷ, anh xem..."
Lục Gia Hành bóp ấn đường, mở ngăn kéo ném điện thoại vào "Được rồi"
"Anh thử xem lấy mấy ngày kỉ niệm gì gì đó, hoặc là 6 số 1, con gái ngại phiền phức nên mật mã chắc không quá phức tạp đâu."
Gì chứ, còn phải xem là cô gái nào.
Lục Gia Hành không phản bác "Ok, các cậu đi chơi vui vẻ đi, đừng tiết kiệm tiền giúp tôi đấy"
Tần Chiêu là một người đàn ông văn nhã lịch sự, đặt tay lên ngực "Cảm ơn ông chủ"
Lục Gia Hành cả người khó chịu, không ngờ lại gục trên bàn ngủ quên mất, lúc tỉnh lại đã là 9h tối, di động có mấy cuộc điện thoại nhỡ nhưng đều không quan trọng.
Anh nhìn một hồi, tìm trong ngăn kéo, bình thường anh rất ít khi bị bệnh nên không có thói quen chuẩn bị sẵn thuốc.
Thật sự rất khó chịu, anh bèn đi hiệu thuốc lân cận mua, lúc chiều thời gian gấp rút vừa chạy về công ty vội vàng làm việc đến tận bây giờ, quần áo sạch là nhờ Tần Chiêu mang tới nhưng không tắm rửa nên cả người đều cảm thấy không thoải mái. Bây giờ mà cho anh một cái giường, anh có thể lập tức ngủ đến hôn mê luôn.
"Lục tổng" Bỗng nhiên có một tiếng hoan hô từ sau lưng truyền đến.
Một nhóm người vừa cơm nước xong định đi đến quán ktv thì bất ngờ gặp nhau.
"Trợ lý Tần, không phải anh nói Lục tổng có hẹn không tới được sao!Bây giờ đang tới thật này"
"A, Lục tổng tới thật rồi! Tâm trạng tôi kích động quá"
"Tôi biết ngay là Lục tổng vẫn quan tâm tới chúng ta mà. Hôm nay chúng ta phải chơi tới bến luôn"
Lúc nãy ăn cơm có uống vài chén, một đám người ngày thường rất câu nệ dè dặt lại dám lôi kéo Gia Hành vào trong.
Lục Gia Hành từ chối không nổi bèn quay lại trừng mắt với Tần Chiêu.
Tần Chiêu chắp tay trước ngực xin tha thứ "Ngại đi xa nên ở ăn ở cạnh công ty luôn, ông chủ, nếu lần sau tụ tập tôi nhất định sẽ đưa đám thổ phỉ này tới phía Tây"
Ghế lô trong Ktv, đèn ngũ quan thập sắc chiếu vòng quanh, sau khi uống một bụng rượu, các tinh anh cấp cao ban ngày đến ban đêm đã hoàn hoàn biến thành bệnh nhân tâm thần.
Thả xúc xắc, hát tình ca.
Lục Gia Hành làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, nếu không phải xã giao đặc biệt thì sẽ không tới mấy nơi như thế này, tuy biết anh không uống rượu nhưng thật ra cũng không ai dám rót.
Lúc bầu không khí tới cao trào thì Lục Gia Hành đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.
Đứng một lúc cũng không trì hoãn nữa, vừa nãy Cô Hân gọi điện thoại cho anh anh không nhận. Sau đó lại nhận được tin nhắn, hỏi anh cuối tuần có tới sân huấn luyện không.
Lục Gia Hành cảm thấy sức lực chưa hồi lại, đầu anh giống như có người cầm búa gõ vào, đau đến tê rần, định nói với Tần Chiêu để mình về trước.
Quay người lại thì thấy hai bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.
Kiều diễm ái muội, xa hoa truỵ lạc, ở mấy nơi như thế này không thiếu mấy cảnh tượng như vậy.
Khang Cảnh Minh đang đỡ lấy Hứa Lê đứng không vững đi vào phòng.
Lục Gia Hành nhẹ nhàng tới gần, mẹ nó chứ sao đầu lại càng ngày càng đau thế này.
- --Tác giả có lời muốn nói
Thời gian phỏng vấn
Tác giả: Lục tổng, bây giờ anh có cảm thấy hối hận chút nào không?
Lục tổng: Thở dài, có để tôi yên không, đau đầu quá. Trái tim cũng đau nữa.
Shiba: phần lời tác giả này có nên cắt đi không???
- --
Lục Gia Hành lúc ở tiệm trà sữa đột nhiên tức giận bỏ đi, Hứa Lê cố gắng nghĩ thật kĩ, mơ hồ cảm thấy hình như mình lại làm sai điều gì, sau đó tìm được sạc dự phòng sạc pin cho điện thoại, nên gọi cho anh mấy cuộc.
Hứa Lê lại gọi lại thấy vẫn không nhận nên cô đành không gọi nữa. Người khác đối với cô lạnh nhạt hay nhiệt tình cô vẫn có thể cảm nhận được.
Không thể gây phiền phức cho người khác được, đấy chính là đức tính tốt.
Sau đó cô lại gọi cho chị Vương, Triệu Đình nghe điện, thanh âm nhàn nhã "Gia Hành nói tìm thấy con rồi, không có việc gì thì tự giải quyết vấn đề ăn tối đi, tôi muốn ăn đậu hũ Ma Bà nên bảo chị Vương ở lại làm nốt"
Hứa Lê còn muốn nói thêm mấy câu, điện thoại đã bị dập máy, chỉ còn một chuỗi âm thanh vội vã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook