Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào
-
Chương 39: Tình yêu nhỏ (8)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Shiba
"Anh là ai chứ!" Cố Tề rống lên, Lục Gia Hành dùng sức khăng khăng giữ chặt cánh tay Cố Tề, "Tôi quen một cô gái trên núi, đưa máu cho tôi, tôi nhất định có thể đưa lên."
Trong hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, giọng của anh cũng không lớn, như thể nói không ra hơi đang cố gắng chống đỡ.
Cố Tề thoáng chần chờ, trong giây lát liền khôi phục sự bình tĩnh quyết tuyệt nhất quán trong công việc, anh ta hất tay đối phương ra, "Mặc kệ cậu quen ai! Cũng đừng đứng ở đây vướng tay vướng chân! Tiểu Phi, kêu hai người tới lôi anh ta đi cho tôi!"
Trong cứu hộ thường xuyên xuất hiện tình huống thiệt hại do thân nhân quá kích động, có ở lại đây cũng chỉ thêm phiền, đến cuối cùng bọn họ chẳng những phải cứu nhân viên bị kẹt ở hiện trường mà còn phải xử lý thân nhân nạn nhân gây rắc rối.
Tâm trạng đó đương nhiên có thể lý giải nhưng Cố Tề không thể dung túng loại hành vi như thế được.
Hai đội viên đến kéo anh đi, Tần Chiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết đứng một bên lo lắng suông, muốn giúp cũng không làm được gì.
"Tiên sinh, chúng tôi đang cứu viện, tình huống rất khẩn cấp nên anh đừng ở đây nữa."
Lục Gia Hành tùy tiện bắt một người hỏi: "Trên đó có người bị thương đúng không? Có phải hay không?"
"Đúng đúng đúng, không mang máu lên được nên chúng tôi đều đang lo muốn chết, mặc kệ anh có chuyện gì xin mời đi cho chứ cứ đứng đây chỉ gây thêm rắc rối thôi."
Lục Gia Hành khó khăn nuốt nước miếng, lặp lại mấy chứ cứ quấn lấy tim anh, "Q đại phải không? Là nữ sinh, 21 tuổi, nhóm máu Rh âm tính."
Đội viên nhìn nhau rồi hỏi lại, "Sao anh biết?"
Lục Gia Hành như mất hết tri giác, ngã ngồi trên mặt đất, trong giây phút đó đầu anh cực kì hỗn loạn.
Mưa như thể không bao giờ ngớt, từ xa xa truyền tới âm thanh ù ù, có người kêu: "Lại thêm một chỗ đất lở!"
"Cố đội, thông tin tín hiệu cũng bị dứt rồi! Làm sao bây giờ?"
Lục Gia Hành không biết đột nhiên lấy sự bình tĩnh từ đâu ra, đứng dậy hất người cản đường, cánh tay Cố Tề bị lôi mạnh suýt chút nữa đã sái luôn, lúc quay đầu nhìn thấy người thì cảm thấy hết chỗ nói "Sao lại là anh!"
Màn mưa xối mạnh đến mức làm người ta không mở nổi mắt, bọn họ còn mặc áo mưa nhưng Lục Gia Hành cứ hứng trọn như vậy, anh như thể muốn phá tan trở ngại ồn ào, lạc giọng kiệt quệ: "Tôi quen cô gái bị thương, anh đưa máu cho tôi, tôi nhất định sẽ đưa lên được, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!"
Làm công tác cứu hộ bao nhiên năm, Cố Tề có sự nhiệt huyết nhưng cũng có sự bình tĩnh phán đoán của riêng mình, chỉ cần nhen nhóm một chút hy vọng, anh đều không thể đứng nhìn bỏ mặc, "Người anh em! Con đường bao quanh ngọn núi có đất lở, bây giờ mà đi lên ngay cả tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm, hơn nữa dù có cho cậu lên thì theo tính toán cũng không đủ thời gian nữa rồi!"
Hầu như chẳng chần chừ giây nào, Lục Gia Hành vội nói: "Tôi có thể! So với cái này rừng mưa nguy hiểm hơn tôi cũng từng lái rồi, cho tôi mượn xe JEEP của các anh, tôi sẽ tự lo cho mình!"
Ánh mắt anh sắc bén hệt như tảng băng được vót nhọn đầy lạnh lẽo.
Cố Tề cảm thấy không bình thường, hỏi: "Anh rốt cuộc ai?"
"Lục Gia Hành."
"Tay đua chuyên nghiệp."
Thời gian càng trôi qua, cơn mưa này càng có thể dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của một cô gái, trong lòng Cố Tề căng thẳng cảm thấy cái tên này từng nghe qua ở đâu rồi, anh đang nghĩ ngợi thì Lục Gia Hành đã vọt tới chỗ xe cấp cứu kéo tay nhân viên y tế, chỉ vào Cố Tề nói: "Đội trưởng của các anh nói đưa rương máu Rh âm tính mà các anh định mang lên núi giao cho tôi!"
Cố Tề bội phục, các đội viên muốn xông lên ngăn lại nhưng Cố Tề ra hiệu cho đám người treo chìa khóa xe JEEP trước gương chiếu hậu.
"Cố đội......? Anh làm thế là trái với kỷ luật......"
Cố Tề quay đầu lại, "Mẹ kiếp các cậu phải giả vờ mắt mù cho tôi!"
Đội viên: "Nhưng để anh ta lên đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
"Tôi thấy không cho hắn đi mới xảy ra án mạng thì có! Đệt! Đầu năm nay còn có người không sợ chết!"
Cố Tề sải bước tới tháo dây phong toả xuống, Lục Gia Hành đã lên xe, hướng ra bên ngoài trịnh trọng gật đầu.
Từ lúc anh ngồi lên xe lập tức khí thế liền trở nên khác biệt, đầu tóc đen nhánh bị ướt nhẹp, nước chảy ròng ròng nhưng khí phách lại càng thêm kiên định. Cố Tề hít hà một hơi, bước nhanh qua mở cửa ghế phụ leo lên xe.
Lục Gia Hành nhíu mày, "Cố đội, không cần đâu."
Cố Tề thắt đai an toàn, lời ít mà ý nhiều, "Cậu không biết đường, tôi dẫn cho, đi thôi!"
Lúc này lại thoái thác nữa thì lại làm bộ không cần thiết, Lục Gia Hành nhíu mày, khởi động ô tô, lốp xe cỡ lớn cọ xát với mặt đất ướt dầm dề, bùn đất bắn tung toé.
Sắc trời tối dần, đường lên núi quả thật gian nguy dị thường, vừa đến khúc cua liền xuất hiện hố voi, Lục Gia Hành không hề giảm tốc độ, xe đè lên một hòn đá, rung chấn mãnh liệt, biểu cảm trên mặt anh cũng chưa biến đổi chút nào, chiếc xe như thể một bộ phận trên cơ thể anh, phần đầu hơn nâng lên một chút rồi vọt qua.
Cố Tề đã nhiều lần tham gia cứu hộ ở vùng núi, loại hình giao thông này cũng không phải là chưa từng gặp qua, hắn có thể nhận ra thao tác vừa rồi của Lục Gia Hành vô cùng chuyên nghiệp.
Một lát sau, xe tới khu vực đất đá sạt lở nghiêm trọng nhất, mặt đường to rộng ban đầu chỉ còn lại chiều rộng đủ cho một chiếc xe nhỏ có thể chạy, cạnh đó là vách đá dựng đứng treo lơ lửng giữa trời, Cố Tề mắng câu thô tục, nhìn Lục Gia Hành, "Qua được không?"
Lục Gia Hành nói: "Xuống xe, anh cầm lấy rương máu đến phía trước chờ tôi."
Người có thể qua nhưng phía mặt sau đường còn rất xa, nếu không có xe thì khác nào uổng phí.
"Đồ điên!" Cố Tề mắng xong xách cái rương chạy lên phía trước.
Cần gạt nước chuyển động trái phải, cuồng phong gào thét dữ dội, mưa vừa nặng vừa dày, Lục Gia Hành ngồi trong xe, trong lòng bình tĩnh tới lạ, điện thoại của anh bị thấm nước nên khi chạm vào đã không còn nhanh nhạy.
Anh đánh một dòng chữ ——【 nha đầu, chờ anh. 】
Bấm gửi đi, anh liền khởi động ô tô.
Con đường phía trước hung hiểm, anh chỉ coi nó như đường đua, ôm cua, hất đuôi, trôi dạt, tăng tốc*(các thuật ngữ trong đua xe F1), bánh xe sượt qua mép rìa vách núi tạo thành một đường cong xinh đẹp phóng khoáng vụt qua.
(Minh hoạ)
Cố Tề nghẹn họng nhìn trân trối leo lên xe, nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Khốn kiếp! Đệt mẹ cậu rốt cuộc có còn là người nữa không chứ! Tốc độ vừa nãy nhanh ghê hồn thật!"
Bình thường nếu gặp loại tình huống này, người thường đều sẽ lựa chọn giảm tốc độ, càng chậm càng tốt.
Lục Gia Hành lúc này hơi thả lỏng tay nắm vô lăng, nói: "Chậm chưa chắc đã an toàn."
Sườn mặt người đàn ông anh tuấn kiên nghị, sống mũi cao bờ môi mỏng mím chặt, Cố Tề rất ít khi bội phục ai, màn kinh tâm động phách này sẽ khiến anh ta nhớ tới tận lúc chết, cằm run rẩy mãi không ngậm được miệng.
Đường vào thôn càng ngày càng khó đi, có chỗ bị nhiều tảng đá cản trở, trên xe có công cụ dọn đường chuyên dụng, hai người khiêng xuống, vừa dọn xong trên núi rền lên âm thanh trầm đục, một tảng đá lớn lăn xuống, Cố Tề thầm kêu không ổn, cúi người cảm nhận đất đá đang đè cơ thể xuống.
Bụi đất tràn ngập quanh mình, hắn được người ta kéo lên, hai người leo lên xe, Cố Tề không thể tin nổi là họ vẫn còn sống.
Xe tiếp tục đi trước, tới cửa thôn thấy rất nhiều người đang phát đèn tín hiệu cầu cứu.
"Tới rồi!" Cố Tề hạ kính xe xuống, ló đầu ra điên cuồng gào thét, "Chúng ta là đội cứu hộ! Cô gái bị thương đang ở đâu!"
Các thôn dân chạy tới, vội vã dẫn đường, hô to, "Đội cứu hộ tới rồi! Đội cứu hộ tới rồi!"
Từ sau khi núi bị sạt lở ngoại trừ một chiếc xe cứu thương lên đây thì sau đó đội cứu hộ bị ngăn ở dưới chân núi. Trong thôn cũng coi như đầy đủ thiết bị, còn có một bệnh viện cỡ nhỏ, chỉ là trong lòng mọi người luôn bất an, việc hai người bọn họ xuất hiện không thể nghi ngờ chính là liều thuốc khiến tất cả bình tâm lại.
Người dẫn đường càng ngày càng nhiều, Cố Tề nhận ra xe cấp cứu của bọn họ, chưa kịp dừng xe anh ta đã mở cửa phóng vọt ra ngoài.
"Bác sĩ, máu tới rồi!" Cố Tề vội vàng chạy về phía trước, đưa món đồ mạo hiểm cả tính mạng mới tới đây được.
"Còn kịp không?" Anh ta vội hỏi.
Mọi người đều đang bận rộn không ai trả lời.
Trên núi mưa vẫn lớn như cũ, Cố Tề quay đầu lại phát hiện Lục Gia Hành vẫn còn ngồi trong xe, sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt không có tiêu cự nhìn sang bên này.
Giờ khắc này, Cố Tề đột nhiên cảm thấy không đành lòng, hắn quay lại ngồi vào ghế phụ.
Hai người đều rất mệt, Cố Tề móc từ hộc xe một gói thuốc với bật lửa, đưa cho Lục Gia Hành, "Hút không?"
Lục Gia Hành chậm rãi lắc đầu.
Cố Tề nhìn ra ngoài, sau một lúc lâu mới nói: "Cô gái đó là em gái cậu à?"
Nghe nói còn đang đi học, với độ tuổi này hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới hướng quan hệ đó thôi.
Vẻ mặt Lục Gia Hành cuối cùng cũng lay động, có chút bi thương nói: "Trước kia tôi rất hy vọng cô ấy là em gái tôi, đáng tiếc không phải."
Cố Tề gạt tàn thuốc, đời người có muôn vàn cảnh ngộ, sinh ly tử biệt, hắn đã thấy nhiều rồi, cười cười: "Tôi chưa từng bái phục ai, cậu được coi là người đầu tiên đấy, kỹ thuật lái xe không tồi, rất đàn ông!"
Lúc đó liều mạng không sợ chết như vậy, thế nhưng lại không dám xuống xe tận mắt nhìn cô gái kia.
Không bao lâu, trong xe cấp cứu chuyển lời tới: "Truyền máu thành công, bệnh nhân đã tạm ổn rồi!"
Lục Gia Hành nhắm mắt, lúc này anh không có quá nhiều cảm xúc chỉ cảm thấy trái tim như đập trở lại.
Vẻ mặt Cố Tề rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, "Xuống xem cô gái nhỏ chút đi"
Mọi người đang tự thân dựng lều, hai người vừa đi qua, tất cả đều hoan hô vỗ tay, Lục Gia Hành vỗ vai Cố Tề, "Cho tôi điếu thuốc."
Cố Tề chửi thầm một tiếng, móc một điếu trong ngực áo cho anh, tay cần bật lửa định đốt.
Lục Gia Hành không phải không biết hút mà chỉ là không thích, tâm trạng sống sót sau tai nạn, mất mà tìm lại được khiến anh có cảm giác không thể khống chế được, anh rất ít khi có những cảm giác như thế này, ngậm đầu thuốc hút một hơi thật mạnh. Đầu tóc hỗn độn, áo sơ mi trắng lem luốc bùn đất, mặt mày thâm thúy, khóe miệng cong lên cười tự giễu.
Dáng vẻ không thể kiềm chế được hiện toàn bộ.
Anh không muốn tới chỗ xe cứu thương, tầm mắt đảo qua một chỗ, trong lòng thoáng chốc hồi hộp, lại nhìn sang lần nữa, Hứa Lê đứng trong đám người, dường như cũng đang nhìn về hướng bên này.
Cô khoác trên người chiếc áo của đàn ông, Kiều Tinh Thần đang đỡ vai cô nói gì đó.
Lục Gia Hành trước mắt mơ hồ, cả thân người ngã khuỵu xuống, anh nghe thấy âm thanh của nhiều người đang kêu lên, trong đó còn có cả tiếng của Cố Tề.
"Cậu có bệnh à! Mẹ kiếp bị thương như vậy còn cố gắng chịu đựng!"
"Bác sĩ! Bác sĩ! Ở đây có người bị thương!"
******
Lúc Lục Gia Hành tỉnh lại là hai ngày sau ở bệnh viện, loại cảm giác này giống như đã từng quen, lần trước anh bị đưa đến bệnh viện rửa ruột cũng là không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
"Cơ thể không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là sốt cao dẫn đến hôn mê." Bác sĩ kiểm tra xong, dặn dò vài câu mới rời đi.
Triệu Đình nhào tới khóc lóc, "Có phải con thấy bình thường quá thoải mái, đang yên đang lành tự dưng chạy lên núi làm gì! Không muốn sống nữa sao! Mẹ đã nói rồi Hứa Lê chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Không có họng không biết kêu mới là kẻ đáng sợ nhất!"
Lục Chấn Đông đã trông coi hai ngày ở bệnh viện rồi, sắc mặt cũng không tốt, bị vợ ồn ào đến mức đầu muốn nứt ra, nói: "Gia Hành đã không sao, bà đừng có mà gào khóc ở đây, cũng không nhìn xem hoàn cảnh gì! Chú ý chừng mực chút đi!"
"So với con trai ông tôi còn biết điều hơn nhiều, ít nhất tôi có rảnh mấy cũng không tự nhiên đi liều mạng! Năm đó các người không cho nó đua xe, tôi cũng ra sức ủng hộ bởi vì tôi cảm thấy mấy trò đó quá nguy hiểm, ngược lại bây giờ thì sao, nó vì đàn bà còn đánh đổi cả tính mạng nữa!"
"Bà ngậm miệng về nhà mà chửi, hận không để tất cả mọi người đều nghe thấy phải không?"
"......"
Lục Gia Hành trong lúc cha mẹ đấu khẩu ầm ĩ mà nặng nề tỉnh lại, không biết bao lâu người bỏ đi hết anh mới chống cơ thể muốn đứng lên, Ngô Lãng vẫn luôn chờ chực chạy nhanh tới, "Cậu muốn làm gì?"
Lục Gia Hành xoa đầu: "Hứa Lê đâu?"
Ngô Lãng ngẩn người, "...... A, người đã về nhà rồi, không có chuyện gì cả."
Lục Gia Hành vén chăn muốn xuống giường, Ngô Lãng cứng rắn ngăn anh lại không cho động đậy, "Bệnh không có gì đáng ngại nhưng vẫn chưa hết sốt, bác sĩ đã dặn cậu không được rời giường, cậu trừng tôi cũng không ích gì, có đánh chết tôi cũng sẽ không để cậu đi đâu cả!"
"Tôi muốn đi vệ sinh." Lục Gia Hành xụ mặt, "Nếu không cậu cũng vào chung luôn đi?"
Ngô Lãng ho khan hai tiếng, tránh đường.
Cánh tay trái và ngón út tay trái của Lục Gia Hành đang quấn lấy băng vải, anh nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của mình trong gương, một tay vặn vòi nước rửa mặt.
Ngô Lãng đứng ngoài cửa chờ, nhìn anh bước ra, "Sao cậu vẫn soái như vậy chứ."
Ngày đó người bị thương không phải Hứa Lê mà là một nữ sinh cùng đoàn, trùng hợp đều có nhóm máu Rh âm tính, Hứa Lê lúc ấy đang ở nhà của một hộ trong thôn, sau khi biết chuyện nhanh chóng tới hiến máu.
Lục Gia Hành cho rằng cô gái bị thương đó là cô, trời xui đất khiến lại cứu người khác.
Anh hoàn toàn không hề hối hận.
Nhưng khi nhìn thấy Kiều Tinh Thần ôm bả vai Hứa Lê thì không nuốt được cơn tức, anh hỏi: "Hứa Lê đã tới bệnh viện sao?"
Ngô Lãng gãi gãi đầu, "Tới, lại đi rồi, vừa mới nói mà."
Lục Gia Hành hỏi Ngô Lãng đòi di động, Ngô Lãng không cho, "Cậu muốn gọi cho Tiểu Lê Tử chứ gì, hôm nào đi, gấp cái gì."
Lục Gia Hành chửi thề một tiếng.
"Không được, nếu cậu kêu cô ấy tới đây lỡ chẳng may gặp được dì Triệu, mất công lại bị nói." Ngô Lãng nhớ tới bộ dáng lúc Triệu Đình mắng Hứa Lê, ực, chết thảm.
Lục Gia Hành liền hiểu ra, ngồi trên giường bắt đầu mặc quần áo.
Ngô Lãng ngăn cản "Bên ngoài đều là người tới để chăm sóc, cậu muốn đi đâu vậy?"
Thời gian dày đằng đẵng, cũng không chịu nổi phí hoài; lòng người dù bình thản, cũng không chịu được thờ ơ.
Lục Gia Hành không rõ tình cảm của mình là gì nhưng anh muốn cho hai người một cơ hội, anh cúi đầu cài nút áo sơ mi, "Tránh ra, để anh đây đi theo đuổi con gái."
- ----Tác giả có lời muốn nói: Nói cho người ta chê cười: Lục tổng cho rằng anh ta có thể theo đuổi được Tiểu Lê Tử.
Tôi rất yêu thích Cố đội trưởng, tuy rằng Cố đội sau này đất diễn chỉ có một đoạn. Rất lâu nữa cơ, nhưng tôi đã viết xong 《 Cô nàng học trường nam sinh 》 trong khi tiếc nuối.
Cũng cảm ơn các bạn đã luôn làm bạn với Lục tổng, kêu gọi mọi người mắng Lục tổng ít thôi chứ dẫu sao nhiều tuổi rồi còn bị vợ li hôn, cũng không dễ dàng gì. ( che miệng)
Editor: Shiba
"Anh là ai chứ!" Cố Tề rống lên, Lục Gia Hành dùng sức khăng khăng giữ chặt cánh tay Cố Tề, "Tôi quen một cô gái trên núi, đưa máu cho tôi, tôi nhất định có thể đưa lên."
Trong hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, giọng của anh cũng không lớn, như thể nói không ra hơi đang cố gắng chống đỡ.
Cố Tề thoáng chần chờ, trong giây lát liền khôi phục sự bình tĩnh quyết tuyệt nhất quán trong công việc, anh ta hất tay đối phương ra, "Mặc kệ cậu quen ai! Cũng đừng đứng ở đây vướng tay vướng chân! Tiểu Phi, kêu hai người tới lôi anh ta đi cho tôi!"
Trong cứu hộ thường xuyên xuất hiện tình huống thiệt hại do thân nhân quá kích động, có ở lại đây cũng chỉ thêm phiền, đến cuối cùng bọn họ chẳng những phải cứu nhân viên bị kẹt ở hiện trường mà còn phải xử lý thân nhân nạn nhân gây rắc rối.
Tâm trạng đó đương nhiên có thể lý giải nhưng Cố Tề không thể dung túng loại hành vi như thế được.
Hai đội viên đến kéo anh đi, Tần Chiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết đứng một bên lo lắng suông, muốn giúp cũng không làm được gì.
"Tiên sinh, chúng tôi đang cứu viện, tình huống rất khẩn cấp nên anh đừng ở đây nữa."
Lục Gia Hành tùy tiện bắt một người hỏi: "Trên đó có người bị thương đúng không? Có phải hay không?"
"Đúng đúng đúng, không mang máu lên được nên chúng tôi đều đang lo muốn chết, mặc kệ anh có chuyện gì xin mời đi cho chứ cứ đứng đây chỉ gây thêm rắc rối thôi."
Lục Gia Hành khó khăn nuốt nước miếng, lặp lại mấy chứ cứ quấn lấy tim anh, "Q đại phải không? Là nữ sinh, 21 tuổi, nhóm máu Rh âm tính."
Đội viên nhìn nhau rồi hỏi lại, "Sao anh biết?"
Lục Gia Hành như mất hết tri giác, ngã ngồi trên mặt đất, trong giây phút đó đầu anh cực kì hỗn loạn.
Mưa như thể không bao giờ ngớt, từ xa xa truyền tới âm thanh ù ù, có người kêu: "Lại thêm một chỗ đất lở!"
"Cố đội, thông tin tín hiệu cũng bị dứt rồi! Làm sao bây giờ?"
Lục Gia Hành không biết đột nhiên lấy sự bình tĩnh từ đâu ra, đứng dậy hất người cản đường, cánh tay Cố Tề bị lôi mạnh suýt chút nữa đã sái luôn, lúc quay đầu nhìn thấy người thì cảm thấy hết chỗ nói "Sao lại là anh!"
Màn mưa xối mạnh đến mức làm người ta không mở nổi mắt, bọn họ còn mặc áo mưa nhưng Lục Gia Hành cứ hứng trọn như vậy, anh như thể muốn phá tan trở ngại ồn ào, lạc giọng kiệt quệ: "Tôi quen cô gái bị thương, anh đưa máu cho tôi, tôi nhất định sẽ đưa lên được, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm!"
Làm công tác cứu hộ bao nhiên năm, Cố Tề có sự nhiệt huyết nhưng cũng có sự bình tĩnh phán đoán của riêng mình, chỉ cần nhen nhóm một chút hy vọng, anh đều không thể đứng nhìn bỏ mặc, "Người anh em! Con đường bao quanh ngọn núi có đất lở, bây giờ mà đi lên ngay cả tính mạng cũng có thể gặp nguy hiểm, hơn nữa dù có cho cậu lên thì theo tính toán cũng không đủ thời gian nữa rồi!"
Hầu như chẳng chần chừ giây nào, Lục Gia Hành vội nói: "Tôi có thể! So với cái này rừng mưa nguy hiểm hơn tôi cũng từng lái rồi, cho tôi mượn xe JEEP của các anh, tôi sẽ tự lo cho mình!"
Ánh mắt anh sắc bén hệt như tảng băng được vót nhọn đầy lạnh lẽo.
Cố Tề cảm thấy không bình thường, hỏi: "Anh rốt cuộc ai?"
"Lục Gia Hành."
"Tay đua chuyên nghiệp."
Thời gian càng trôi qua, cơn mưa này càng có thể dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của một cô gái, trong lòng Cố Tề căng thẳng cảm thấy cái tên này từng nghe qua ở đâu rồi, anh đang nghĩ ngợi thì Lục Gia Hành đã vọt tới chỗ xe cấp cứu kéo tay nhân viên y tế, chỉ vào Cố Tề nói: "Đội trưởng của các anh nói đưa rương máu Rh âm tính mà các anh định mang lên núi giao cho tôi!"
Cố Tề bội phục, các đội viên muốn xông lên ngăn lại nhưng Cố Tề ra hiệu cho đám người treo chìa khóa xe JEEP trước gương chiếu hậu.
"Cố đội......? Anh làm thế là trái với kỷ luật......"
Cố Tề quay đầu lại, "Mẹ kiếp các cậu phải giả vờ mắt mù cho tôi!"
Đội viên: "Nhưng để anh ta lên đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
"Tôi thấy không cho hắn đi mới xảy ra án mạng thì có! Đệt! Đầu năm nay còn có người không sợ chết!"
Cố Tề sải bước tới tháo dây phong toả xuống, Lục Gia Hành đã lên xe, hướng ra bên ngoài trịnh trọng gật đầu.
Từ lúc anh ngồi lên xe lập tức khí thế liền trở nên khác biệt, đầu tóc đen nhánh bị ướt nhẹp, nước chảy ròng ròng nhưng khí phách lại càng thêm kiên định. Cố Tề hít hà một hơi, bước nhanh qua mở cửa ghế phụ leo lên xe.
Lục Gia Hành nhíu mày, "Cố đội, không cần đâu."
Cố Tề thắt đai an toàn, lời ít mà ý nhiều, "Cậu không biết đường, tôi dẫn cho, đi thôi!"
Lúc này lại thoái thác nữa thì lại làm bộ không cần thiết, Lục Gia Hành nhíu mày, khởi động ô tô, lốp xe cỡ lớn cọ xát với mặt đất ướt dầm dề, bùn đất bắn tung toé.
Sắc trời tối dần, đường lên núi quả thật gian nguy dị thường, vừa đến khúc cua liền xuất hiện hố voi, Lục Gia Hành không hề giảm tốc độ, xe đè lên một hòn đá, rung chấn mãnh liệt, biểu cảm trên mặt anh cũng chưa biến đổi chút nào, chiếc xe như thể một bộ phận trên cơ thể anh, phần đầu hơn nâng lên một chút rồi vọt qua.
Cố Tề đã nhiều lần tham gia cứu hộ ở vùng núi, loại hình giao thông này cũng không phải là chưa từng gặp qua, hắn có thể nhận ra thao tác vừa rồi của Lục Gia Hành vô cùng chuyên nghiệp.
Một lát sau, xe tới khu vực đất đá sạt lở nghiêm trọng nhất, mặt đường to rộng ban đầu chỉ còn lại chiều rộng đủ cho một chiếc xe nhỏ có thể chạy, cạnh đó là vách đá dựng đứng treo lơ lửng giữa trời, Cố Tề mắng câu thô tục, nhìn Lục Gia Hành, "Qua được không?"
Lục Gia Hành nói: "Xuống xe, anh cầm lấy rương máu đến phía trước chờ tôi."
Người có thể qua nhưng phía mặt sau đường còn rất xa, nếu không có xe thì khác nào uổng phí.
"Đồ điên!" Cố Tề mắng xong xách cái rương chạy lên phía trước.
Cần gạt nước chuyển động trái phải, cuồng phong gào thét dữ dội, mưa vừa nặng vừa dày, Lục Gia Hành ngồi trong xe, trong lòng bình tĩnh tới lạ, điện thoại của anh bị thấm nước nên khi chạm vào đã không còn nhanh nhạy.
Anh đánh một dòng chữ ——【 nha đầu, chờ anh. 】
Bấm gửi đi, anh liền khởi động ô tô.
Con đường phía trước hung hiểm, anh chỉ coi nó như đường đua, ôm cua, hất đuôi, trôi dạt, tăng tốc*(các thuật ngữ trong đua xe F1), bánh xe sượt qua mép rìa vách núi tạo thành một đường cong xinh đẹp phóng khoáng vụt qua.
(Minh hoạ)
Cố Tề nghẹn họng nhìn trân trối leo lên xe, nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Khốn kiếp! Đệt mẹ cậu rốt cuộc có còn là người nữa không chứ! Tốc độ vừa nãy nhanh ghê hồn thật!"
Bình thường nếu gặp loại tình huống này, người thường đều sẽ lựa chọn giảm tốc độ, càng chậm càng tốt.
Lục Gia Hành lúc này hơi thả lỏng tay nắm vô lăng, nói: "Chậm chưa chắc đã an toàn."
Sườn mặt người đàn ông anh tuấn kiên nghị, sống mũi cao bờ môi mỏng mím chặt, Cố Tề rất ít khi bội phục ai, màn kinh tâm động phách này sẽ khiến anh ta nhớ tới tận lúc chết, cằm run rẩy mãi không ngậm được miệng.
Đường vào thôn càng ngày càng khó đi, có chỗ bị nhiều tảng đá cản trở, trên xe có công cụ dọn đường chuyên dụng, hai người khiêng xuống, vừa dọn xong trên núi rền lên âm thanh trầm đục, một tảng đá lớn lăn xuống, Cố Tề thầm kêu không ổn, cúi người cảm nhận đất đá đang đè cơ thể xuống.
Bụi đất tràn ngập quanh mình, hắn được người ta kéo lên, hai người leo lên xe, Cố Tề không thể tin nổi là họ vẫn còn sống.
Xe tiếp tục đi trước, tới cửa thôn thấy rất nhiều người đang phát đèn tín hiệu cầu cứu.
"Tới rồi!" Cố Tề hạ kính xe xuống, ló đầu ra điên cuồng gào thét, "Chúng ta là đội cứu hộ! Cô gái bị thương đang ở đâu!"
Các thôn dân chạy tới, vội vã dẫn đường, hô to, "Đội cứu hộ tới rồi! Đội cứu hộ tới rồi!"
Từ sau khi núi bị sạt lở ngoại trừ một chiếc xe cứu thương lên đây thì sau đó đội cứu hộ bị ngăn ở dưới chân núi. Trong thôn cũng coi như đầy đủ thiết bị, còn có một bệnh viện cỡ nhỏ, chỉ là trong lòng mọi người luôn bất an, việc hai người bọn họ xuất hiện không thể nghi ngờ chính là liều thuốc khiến tất cả bình tâm lại.
Người dẫn đường càng ngày càng nhiều, Cố Tề nhận ra xe cấp cứu của bọn họ, chưa kịp dừng xe anh ta đã mở cửa phóng vọt ra ngoài.
"Bác sĩ, máu tới rồi!" Cố Tề vội vàng chạy về phía trước, đưa món đồ mạo hiểm cả tính mạng mới tới đây được.
"Còn kịp không?" Anh ta vội hỏi.
Mọi người đều đang bận rộn không ai trả lời.
Trên núi mưa vẫn lớn như cũ, Cố Tề quay đầu lại phát hiện Lục Gia Hành vẫn còn ngồi trong xe, sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt không có tiêu cự nhìn sang bên này.
Giờ khắc này, Cố Tề đột nhiên cảm thấy không đành lòng, hắn quay lại ngồi vào ghế phụ.
Hai người đều rất mệt, Cố Tề móc từ hộc xe một gói thuốc với bật lửa, đưa cho Lục Gia Hành, "Hút không?"
Lục Gia Hành chậm rãi lắc đầu.
Cố Tề nhìn ra ngoài, sau một lúc lâu mới nói: "Cô gái đó là em gái cậu à?"
Nghe nói còn đang đi học, với độ tuổi này hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới hướng quan hệ đó thôi.
Vẻ mặt Lục Gia Hành cuối cùng cũng lay động, có chút bi thương nói: "Trước kia tôi rất hy vọng cô ấy là em gái tôi, đáng tiếc không phải."
Cố Tề gạt tàn thuốc, đời người có muôn vàn cảnh ngộ, sinh ly tử biệt, hắn đã thấy nhiều rồi, cười cười: "Tôi chưa từng bái phục ai, cậu được coi là người đầu tiên đấy, kỹ thuật lái xe không tồi, rất đàn ông!"
Lúc đó liều mạng không sợ chết như vậy, thế nhưng lại không dám xuống xe tận mắt nhìn cô gái kia.
Không bao lâu, trong xe cấp cứu chuyển lời tới: "Truyền máu thành công, bệnh nhân đã tạm ổn rồi!"
Lục Gia Hành nhắm mắt, lúc này anh không có quá nhiều cảm xúc chỉ cảm thấy trái tim như đập trở lại.
Vẻ mặt Cố Tề rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, "Xuống xem cô gái nhỏ chút đi"
Mọi người đang tự thân dựng lều, hai người vừa đi qua, tất cả đều hoan hô vỗ tay, Lục Gia Hành vỗ vai Cố Tề, "Cho tôi điếu thuốc."
Cố Tề chửi thầm một tiếng, móc một điếu trong ngực áo cho anh, tay cần bật lửa định đốt.
Lục Gia Hành không phải không biết hút mà chỉ là không thích, tâm trạng sống sót sau tai nạn, mất mà tìm lại được khiến anh có cảm giác không thể khống chế được, anh rất ít khi có những cảm giác như thế này, ngậm đầu thuốc hút một hơi thật mạnh. Đầu tóc hỗn độn, áo sơ mi trắng lem luốc bùn đất, mặt mày thâm thúy, khóe miệng cong lên cười tự giễu.
Dáng vẻ không thể kiềm chế được hiện toàn bộ.
Anh không muốn tới chỗ xe cứu thương, tầm mắt đảo qua một chỗ, trong lòng thoáng chốc hồi hộp, lại nhìn sang lần nữa, Hứa Lê đứng trong đám người, dường như cũng đang nhìn về hướng bên này.
Cô khoác trên người chiếc áo của đàn ông, Kiều Tinh Thần đang đỡ vai cô nói gì đó.
Lục Gia Hành trước mắt mơ hồ, cả thân người ngã khuỵu xuống, anh nghe thấy âm thanh của nhiều người đang kêu lên, trong đó còn có cả tiếng của Cố Tề.
"Cậu có bệnh à! Mẹ kiếp bị thương như vậy còn cố gắng chịu đựng!"
"Bác sĩ! Bác sĩ! Ở đây có người bị thương!"
******
Lúc Lục Gia Hành tỉnh lại là hai ngày sau ở bệnh viện, loại cảm giác này giống như đã từng quen, lần trước anh bị đưa đến bệnh viện rửa ruột cũng là không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
"Cơ thể không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là sốt cao dẫn đến hôn mê." Bác sĩ kiểm tra xong, dặn dò vài câu mới rời đi.
Triệu Đình nhào tới khóc lóc, "Có phải con thấy bình thường quá thoải mái, đang yên đang lành tự dưng chạy lên núi làm gì! Không muốn sống nữa sao! Mẹ đã nói rồi Hứa Lê chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Không có họng không biết kêu mới là kẻ đáng sợ nhất!"
Lục Chấn Đông đã trông coi hai ngày ở bệnh viện rồi, sắc mặt cũng không tốt, bị vợ ồn ào đến mức đầu muốn nứt ra, nói: "Gia Hành đã không sao, bà đừng có mà gào khóc ở đây, cũng không nhìn xem hoàn cảnh gì! Chú ý chừng mực chút đi!"
"So với con trai ông tôi còn biết điều hơn nhiều, ít nhất tôi có rảnh mấy cũng không tự nhiên đi liều mạng! Năm đó các người không cho nó đua xe, tôi cũng ra sức ủng hộ bởi vì tôi cảm thấy mấy trò đó quá nguy hiểm, ngược lại bây giờ thì sao, nó vì đàn bà còn đánh đổi cả tính mạng nữa!"
"Bà ngậm miệng về nhà mà chửi, hận không để tất cả mọi người đều nghe thấy phải không?"
"......"
Lục Gia Hành trong lúc cha mẹ đấu khẩu ầm ĩ mà nặng nề tỉnh lại, không biết bao lâu người bỏ đi hết anh mới chống cơ thể muốn đứng lên, Ngô Lãng vẫn luôn chờ chực chạy nhanh tới, "Cậu muốn làm gì?"
Lục Gia Hành xoa đầu: "Hứa Lê đâu?"
Ngô Lãng ngẩn người, "...... A, người đã về nhà rồi, không có chuyện gì cả."
Lục Gia Hành vén chăn muốn xuống giường, Ngô Lãng cứng rắn ngăn anh lại không cho động đậy, "Bệnh không có gì đáng ngại nhưng vẫn chưa hết sốt, bác sĩ đã dặn cậu không được rời giường, cậu trừng tôi cũng không ích gì, có đánh chết tôi cũng sẽ không để cậu đi đâu cả!"
"Tôi muốn đi vệ sinh." Lục Gia Hành xụ mặt, "Nếu không cậu cũng vào chung luôn đi?"
Ngô Lãng ho khan hai tiếng, tránh đường.
Cánh tay trái và ngón út tay trái của Lục Gia Hành đang quấn lấy băng vải, anh nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của mình trong gương, một tay vặn vòi nước rửa mặt.
Ngô Lãng đứng ngoài cửa chờ, nhìn anh bước ra, "Sao cậu vẫn soái như vậy chứ."
Ngày đó người bị thương không phải Hứa Lê mà là một nữ sinh cùng đoàn, trùng hợp đều có nhóm máu Rh âm tính, Hứa Lê lúc ấy đang ở nhà của một hộ trong thôn, sau khi biết chuyện nhanh chóng tới hiến máu.
Lục Gia Hành cho rằng cô gái bị thương đó là cô, trời xui đất khiến lại cứu người khác.
Anh hoàn toàn không hề hối hận.
Nhưng khi nhìn thấy Kiều Tinh Thần ôm bả vai Hứa Lê thì không nuốt được cơn tức, anh hỏi: "Hứa Lê đã tới bệnh viện sao?"
Ngô Lãng gãi gãi đầu, "Tới, lại đi rồi, vừa mới nói mà."
Lục Gia Hành hỏi Ngô Lãng đòi di động, Ngô Lãng không cho, "Cậu muốn gọi cho Tiểu Lê Tử chứ gì, hôm nào đi, gấp cái gì."
Lục Gia Hành chửi thề một tiếng.
"Không được, nếu cậu kêu cô ấy tới đây lỡ chẳng may gặp được dì Triệu, mất công lại bị nói." Ngô Lãng nhớ tới bộ dáng lúc Triệu Đình mắng Hứa Lê, ực, chết thảm.
Lục Gia Hành liền hiểu ra, ngồi trên giường bắt đầu mặc quần áo.
Ngô Lãng ngăn cản "Bên ngoài đều là người tới để chăm sóc, cậu muốn đi đâu vậy?"
Thời gian dày đằng đẵng, cũng không chịu nổi phí hoài; lòng người dù bình thản, cũng không chịu được thờ ơ.
Lục Gia Hành không rõ tình cảm của mình là gì nhưng anh muốn cho hai người một cơ hội, anh cúi đầu cài nút áo sơ mi, "Tránh ra, để anh đây đi theo đuổi con gái."
- ----Tác giả có lời muốn nói: Nói cho người ta chê cười: Lục tổng cho rằng anh ta có thể theo đuổi được Tiểu Lê Tử.
Tôi rất yêu thích Cố đội trưởng, tuy rằng Cố đội sau này đất diễn chỉ có một đoạn. Rất lâu nữa cơ, nhưng tôi đã viết xong 《 Cô nàng học trường nam sinh 》 trong khi tiếc nuối.
Cũng cảm ơn các bạn đã luôn làm bạn với Lục tổng, kêu gọi mọi người mắng Lục tổng ít thôi chứ dẫu sao nhiều tuổi rồi còn bị vợ li hôn, cũng không dễ dàng gì. ( che miệng)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook