Quá Khứ Chôn Vùi
-
Chương 3: Giải sầu
Về đến nhà mệt mỏi nhìn mình trong gương, thật chẳng ra bộ dạng gì. Uể oải nằm xuống giường nhìn căn nhà trống trải. Đã bao lâu rồi anh không đến đây rồi
Nghĩ lại cái giá của mình khi ở bên anh có lẽ là quá lớn. Bỏ ngôi nhà thân yêu, bỏ ngôi nhà tràn đầy mái ấm của mình
“ Thật sự là có đáng không “
Cô tự hỏi mình không kìm nén được rồi tự mình bật khóc.
Khóc một hồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, thoáng cái đã 7g30 tối
Chuông điện thoại reo vang đánh thức cô dậy
Chậm chạp bắt điện thoại
“ A Lô “
“ Chuẩn bị đi nha 8g tao quá” Chân Tuệ nói
“Uh biết rồi “
Diện cho mình chiếc váy đỏ ngắn tới đùi bằng chifon, tùy tiện xỏa tóc xuống cô chăm chú nhìn mình trong gương. Đôi mặt có phần mất thần. Cô lấy một ít phấn dậm vào chỗ đôi mắt, đôi môi son màu son đỏ nhạt. Nhìn trong gương thấy cũng tạm ổn cô vội lấy điện thoại gọi cho Chân Tuệ
“ Chân Tuệ, đến chưa vậy! “
“ Gần đến rồi xuống dưới lầu đợi tao đi “
Cô bước ra khỏi nhà, khóa cửa nhà rồi bước bộ xuống lầu. Tòa nhà nơi ở là tòa nhà cũ kỹ nên cũng chẳng có thang máy. May là nhà cô nằm ở tầng 2 không thì cô đi mệt nghỉ lun rồi.
Bước ra khỏi chung cư cô đã thấy Chân Tuệ vừa bước xuống taxi.liền vẫy vẫy tay về phía cô cô “ Lên xe đi “
Cơ bước đi về hướng chiếc xe và leo lên
Nhìn thấy bộ dáng của Yên Phương, Chân Tuệ không khỏi cảm thán
“ Tội gì phải như vậy “ Chân Tuệ quay mặt nhìn cô hỏi. Trên mặt hiện một tia xót xa
Quen cô bạn này đã lâu nên cô biết. Tuy bề ngoài mạnh mẽ quật cường vậy thôi nhưng cô rất yếu đuối. Mặc dù ngoài mặt tỏ ra bình thản vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng rất đau đớn.
Yên Phương cười nhẹ đầu cuí xuống nói khẽ
-Mình biết nhưng mình không làm được
Chân Tuệ như pó tay với cô không nói gì nữa
Hai người im lặng cho khí đến trước cửa họp đêm thì lặng lẽ bước xuống xe
Trầm mặc nãy giờ Chân Tuệ cũng lên tiếng, giọng điệu hơi có chút nóng nảy
“ Mày thật cố chấp “
Nói rồi cô đùng đùng đi vào cửa, tiếng giày cao gót nện dưới đất nghe thât chói tay
Yên Phương vẫn im lặng không nói gì lặng lẽ bước theo sau
Nghĩ lại cái giá của mình khi ở bên anh có lẽ là quá lớn. Bỏ ngôi nhà thân yêu, bỏ ngôi nhà tràn đầy mái ấm của mình
“ Thật sự là có đáng không “
Cô tự hỏi mình không kìm nén được rồi tự mình bật khóc.
Khóc một hồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, thoáng cái đã 7g30 tối
Chuông điện thoại reo vang đánh thức cô dậy
Chậm chạp bắt điện thoại
“ A Lô “
“ Chuẩn bị đi nha 8g tao quá” Chân Tuệ nói
“Uh biết rồi “
Diện cho mình chiếc váy đỏ ngắn tới đùi bằng chifon, tùy tiện xỏa tóc xuống cô chăm chú nhìn mình trong gương. Đôi mặt có phần mất thần. Cô lấy một ít phấn dậm vào chỗ đôi mắt, đôi môi son màu son đỏ nhạt. Nhìn trong gương thấy cũng tạm ổn cô vội lấy điện thoại gọi cho Chân Tuệ
“ Chân Tuệ, đến chưa vậy! “
“ Gần đến rồi xuống dưới lầu đợi tao đi “
Cô bước ra khỏi nhà, khóa cửa nhà rồi bước bộ xuống lầu. Tòa nhà nơi ở là tòa nhà cũ kỹ nên cũng chẳng có thang máy. May là nhà cô nằm ở tầng 2 không thì cô đi mệt nghỉ lun rồi.
Bước ra khỏi chung cư cô đã thấy Chân Tuệ vừa bước xuống taxi.liền vẫy vẫy tay về phía cô cô “ Lên xe đi “
Cơ bước đi về hướng chiếc xe và leo lên
Nhìn thấy bộ dáng của Yên Phương, Chân Tuệ không khỏi cảm thán
“ Tội gì phải như vậy “ Chân Tuệ quay mặt nhìn cô hỏi. Trên mặt hiện một tia xót xa
Quen cô bạn này đã lâu nên cô biết. Tuy bề ngoài mạnh mẽ quật cường vậy thôi nhưng cô rất yếu đuối. Mặc dù ngoài mặt tỏ ra bình thản vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng rất đau đớn.
Yên Phương cười nhẹ đầu cuí xuống nói khẽ
-Mình biết nhưng mình không làm được
Chân Tuệ như pó tay với cô không nói gì nữa
Hai người im lặng cho khí đến trước cửa họp đêm thì lặng lẽ bước xuống xe
Trầm mặc nãy giờ Chân Tuệ cũng lên tiếng, giọng điệu hơi có chút nóng nảy
“ Mày thật cố chấp “
Nói rồi cô đùng đùng đi vào cửa, tiếng giày cao gót nện dưới đất nghe thât chói tay
Yên Phương vẫn im lặng không nói gì lặng lẽ bước theo sau
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook