Quá Khách
-
Chương 28
“Chờ một chút!”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vội vàng. Tề Hạo giữ nút mở cửa, người bên ngoài như chỉ mảnh treo chuông cố sức lách vào.
“A, cám ơn……” Người nọ miệng cắn bánh mì mơ hồ nói cám ơn, sau khi nhìn thấy anh thì mắt sáng ngời,”Chào buổi sáng, Tề tiên sinh!”
Kể từ khi bắt đầu, ánh mắt Tề Hạo cũng không rời khỏi y, lúc này liền cười gật đầu,”Sao chưa ăn sáng vậy?”
“Dậy muộn, không kịp ăn……” Lăng Nam ngượng ngùng cất cái bánh mì, cong khóe mắt cười cười. Hai lúm đồng tiền nhàn nhạt lại hiện ra trên má.
Tề Hạo giật mình, nhịn không được mà chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia, đến tận khi Lăng Nam tò mò quay đầu nhìn lại mới thu hồi tầm mắt.
“Mấy ngày nay, công việc thế nào?” Hắng giọng, rồi bày ra tư thế của cấp trên.
Kỳ thật anh đã sớm điều tra biểu hiện của Lăng Nam từ Phòng kế hoạch, đại khái là chuyện Lăng Nam tự tiến cử đã truyền khắp công ty, ai cũng biết sếp coi trọng người này, khen ngợi thao thao bất tuyệt.
Nhưng hiện tại anh muốn nghe Lăng Nam tự nói với mình.
“Rất tốt, rất thích hợp với tôi.” Hai câu nói đơn giản đủ để biểu hiện sự thoải mái của y, tính cách không hề sợ hãi này, mới càng khiến người ta cảm thấy độc đáo đáng yêu.
“Bất quá, tôi phát hiện Phòng kế hoạch còn có mấy chỗ chưa ổn……”
“Ồ?”
Điểm này Tề Hạo không dự đoán được. Mỗi ngành tất nhiên đều có mặt tiêu cực, nhưng y vừa tới vài ngày, lại có thể phát hiện sao?
Vừa định hỏi lại vài câu, thang máy ” đinh ” một tiếng, đã đến chỗ tầng trệt của Lăng Nam.
“Tôi đi trước, khi nào rảnh rồi nói sau!”
Nhìn y đeo ba lô lao ra khỏi thang máy, Tề Hạo không khỏi có chút mất mát.
Cửa thang máy sắp đóng đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại, khuôn mặt sáng lạn tươi cười nở rộ trước mắt.”Đêm nay thì sao?”
Mang theo ý cười đi vào tầng cao nhất, trong đầu bồi hồi nhớ lại bóng dáng trẻ trung kia. Đẩy cửa ban công, Tề Hạo dừng bước một chút, người ở bên trong cũng buông tài liệu trong tay quay đầu lại.
Nụ cười không biết từ khi nào đã biến mắt không có chút tăm hơi, Tề Hạo tránh ánh mắt của cậu, cởi áo khoác treo trên mắc áo.
Từ sau ngày đó, mặc dù hai người vẫn lui tới làm những chuyện thân mật như trước đây, nhưng không biết có phải do chột dạ hay không, Tề Hạo luôn cảm thấy anh cùng Lâm Lạc Ninh vẫn có nhiều thứ không thể hiểu nhau, thứ duy nhất có thể trao đổi cũng chỉ có công việc.
“Đây là hợp đồng làm ăn với công ty Quảng Phong, nếu không có vấn đề gì sẽ sắp xếp thời gian ký hợp đồng……” Bàn giao tài liệu xong, Lâm Lạc Ninh đứng ở một bên chờ anh trả lời.
“Ừ, anh biết rồi.” Nhìn biểu tình bình thản kia, Tề Hạo không thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu. Chẳng lẽ thật sự là do mình nghĩ quá nhiều sao?
“…… Lạc Ninh, khi nào lại làm canh cá trích cho anh đi?”
Đối phương ngẩn người, như là không ngờ anh lại đột nhiên nói vậy. Sau một cái chớp mắt hốt hoảng, lộ ra vẻ tươi cười.”Tan tầm em sẽ đi chợ.”
Tề Hạo lại đột nhiên nhớ tới lời hẹn với Lăng Nam ban nãy.
“A, cái kia…… Tối nay không được rồi, anh phải đi ăn với khách hàng……”
Lâm Lạc Ninh nghi hoặc nhíu mi,”Khách hàng nào cơ?”
Tề Hạo thầm tự mắng mình, cậu là trợ lý của anh, có khách hàng nào cậu không biết cơ chứ? Hơn nữa, mặc dù là như vậy, cũng sẽ có người của công ty tiếp khách mà.
“Là một người chú, vừa từ nước ngoài về, sau này sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của chúng ta.” Nói dối với Tề Hạo mà nói không phải chuyện khó khăn gì, nhưng nói dối cậu, luôn luôn thật khó khăn.
Nói xong lại có chút áy náy, anh bổ sung một câu,”Tiếp khách xong anh sẽ về nhà em.”
Lâm Lạc Ninh cười cười ” ừ ” một tiếng, xoay người đi ra ngoài làm việc. Tề Hạo như trút được gánh nặng, tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Cục diện trước mắt, tựa hồ càng ngày càng khó nắm bắt trong tay. Trong lòng tự biết người mình yêu nhất là Hứa Hi, cho dù có thích người khác, cũng chỉ có thể là Lăng Nam-một người giống với người kia.
Vậy anh cùng Lâm Lạc Ninh, là gì chứ?
Trước kia chưa có Lăng Nam xuất hiện, hai người còn có thể xưng là bạn giường, nhưng hiện tại anh đã có người mình thích, mặc kệ như thế nào cũng không thể tiếp tục.
Tuy rằng đối với Lăng Nam, là anh tình nguyện, nhưng ít ngày nữa giấc mộng sẽ trở thành sự thật. Chỉ cần Lâm Lạc Ninh cũng đồng ý chấm dứt mối quan hệ này, vậy không còn gì trở ngại nữa.
Hai người khôi phục quan hệ bạn bè, vẫn có thể cùng ăn cơm nói chuyện phiếm như trước, trừ việc trên giường, hết thảy sẽ đều giống như trước đây.
Tề Hạo nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết vì cái gì mà trong sâu thẳm vẫn thấy thật nặng nề.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vội vàng. Tề Hạo giữ nút mở cửa, người bên ngoài như chỉ mảnh treo chuông cố sức lách vào.
“A, cám ơn……” Người nọ miệng cắn bánh mì mơ hồ nói cám ơn, sau khi nhìn thấy anh thì mắt sáng ngời,”Chào buổi sáng, Tề tiên sinh!”
Kể từ khi bắt đầu, ánh mắt Tề Hạo cũng không rời khỏi y, lúc này liền cười gật đầu,”Sao chưa ăn sáng vậy?”
“Dậy muộn, không kịp ăn……” Lăng Nam ngượng ngùng cất cái bánh mì, cong khóe mắt cười cười. Hai lúm đồng tiền nhàn nhạt lại hiện ra trên má.
Tề Hạo giật mình, nhịn không được mà chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia, đến tận khi Lăng Nam tò mò quay đầu nhìn lại mới thu hồi tầm mắt.
“Mấy ngày nay, công việc thế nào?” Hắng giọng, rồi bày ra tư thế của cấp trên.
Kỳ thật anh đã sớm điều tra biểu hiện của Lăng Nam từ Phòng kế hoạch, đại khái là chuyện Lăng Nam tự tiến cử đã truyền khắp công ty, ai cũng biết sếp coi trọng người này, khen ngợi thao thao bất tuyệt.
Nhưng hiện tại anh muốn nghe Lăng Nam tự nói với mình.
“Rất tốt, rất thích hợp với tôi.” Hai câu nói đơn giản đủ để biểu hiện sự thoải mái của y, tính cách không hề sợ hãi này, mới càng khiến người ta cảm thấy độc đáo đáng yêu.
“Bất quá, tôi phát hiện Phòng kế hoạch còn có mấy chỗ chưa ổn……”
“Ồ?”
Điểm này Tề Hạo không dự đoán được. Mỗi ngành tất nhiên đều có mặt tiêu cực, nhưng y vừa tới vài ngày, lại có thể phát hiện sao?
Vừa định hỏi lại vài câu, thang máy ” đinh ” một tiếng, đã đến chỗ tầng trệt của Lăng Nam.
“Tôi đi trước, khi nào rảnh rồi nói sau!”
Nhìn y đeo ba lô lao ra khỏi thang máy, Tề Hạo không khỏi có chút mất mát.
Cửa thang máy sắp đóng đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại, khuôn mặt sáng lạn tươi cười nở rộ trước mắt.”Đêm nay thì sao?”
Mang theo ý cười đi vào tầng cao nhất, trong đầu bồi hồi nhớ lại bóng dáng trẻ trung kia. Đẩy cửa ban công, Tề Hạo dừng bước một chút, người ở bên trong cũng buông tài liệu trong tay quay đầu lại.
Nụ cười không biết từ khi nào đã biến mắt không có chút tăm hơi, Tề Hạo tránh ánh mắt của cậu, cởi áo khoác treo trên mắc áo.
Từ sau ngày đó, mặc dù hai người vẫn lui tới làm những chuyện thân mật như trước đây, nhưng không biết có phải do chột dạ hay không, Tề Hạo luôn cảm thấy anh cùng Lâm Lạc Ninh vẫn có nhiều thứ không thể hiểu nhau, thứ duy nhất có thể trao đổi cũng chỉ có công việc.
“Đây là hợp đồng làm ăn với công ty Quảng Phong, nếu không có vấn đề gì sẽ sắp xếp thời gian ký hợp đồng……” Bàn giao tài liệu xong, Lâm Lạc Ninh đứng ở một bên chờ anh trả lời.
“Ừ, anh biết rồi.” Nhìn biểu tình bình thản kia, Tề Hạo không thể đoán được suy nghĩ trong lòng cậu. Chẳng lẽ thật sự là do mình nghĩ quá nhiều sao?
“…… Lạc Ninh, khi nào lại làm canh cá trích cho anh đi?”
Đối phương ngẩn người, như là không ngờ anh lại đột nhiên nói vậy. Sau một cái chớp mắt hốt hoảng, lộ ra vẻ tươi cười.”Tan tầm em sẽ đi chợ.”
Tề Hạo lại đột nhiên nhớ tới lời hẹn với Lăng Nam ban nãy.
“A, cái kia…… Tối nay không được rồi, anh phải đi ăn với khách hàng……”
Lâm Lạc Ninh nghi hoặc nhíu mi,”Khách hàng nào cơ?”
Tề Hạo thầm tự mắng mình, cậu là trợ lý của anh, có khách hàng nào cậu không biết cơ chứ? Hơn nữa, mặc dù là như vậy, cũng sẽ có người của công ty tiếp khách mà.
“Là một người chú, vừa từ nước ngoài về, sau này sẽ trở thành khách hàng tiềm năng của chúng ta.” Nói dối với Tề Hạo mà nói không phải chuyện khó khăn gì, nhưng nói dối cậu, luôn luôn thật khó khăn.
Nói xong lại có chút áy náy, anh bổ sung một câu,”Tiếp khách xong anh sẽ về nhà em.”
Lâm Lạc Ninh cười cười ” ừ ” một tiếng, xoay người đi ra ngoài làm việc. Tề Hạo như trút được gánh nặng, tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Cục diện trước mắt, tựa hồ càng ngày càng khó nắm bắt trong tay. Trong lòng tự biết người mình yêu nhất là Hứa Hi, cho dù có thích người khác, cũng chỉ có thể là Lăng Nam-một người giống với người kia.
Vậy anh cùng Lâm Lạc Ninh, là gì chứ?
Trước kia chưa có Lăng Nam xuất hiện, hai người còn có thể xưng là bạn giường, nhưng hiện tại anh đã có người mình thích, mặc kệ như thế nào cũng không thể tiếp tục.
Tuy rằng đối với Lăng Nam, là anh tình nguyện, nhưng ít ngày nữa giấc mộng sẽ trở thành sự thật. Chỉ cần Lâm Lạc Ninh cũng đồng ý chấm dứt mối quan hệ này, vậy không còn gì trở ngại nữa.
Hai người khôi phục quan hệ bạn bè, vẫn có thể cùng ăn cơm nói chuyện phiếm như trước, trừ việc trên giường, hết thảy sẽ đều giống như trước đây.
Tề Hạo nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết vì cái gì mà trong sâu thẳm vẫn thấy thật nặng nề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook