Qua Cửa
-
Quyển 3 - Chương 59: Vết nứt cũ
Không thấy Từ Tây Lâm để bằng lái ở bên ngoài nữa, Đậu Tầm không nhịn được hỏi một câu.
“Không nhận chạy nữa thì cất.” Từ Tây Lâm vừa nói vừa giúp Đậu Tầm đang thắt dây an toàn kéo lại vạt áo khoác, mắt cong lên nhìn hắn, “Về sau không cho người khác ngồi nữa.”
Đậu Tầm ngẩn ra, thấy Từ Tây Lâm vịn tay trên ghế lái phụ, dùng động tác như muốn ôm người trên ghế lái phụ vào lòng mà thuần thục quay đầu xe, không nói rõ – Sau câu “về sau không cho người khác ngồi nữa” phải chăng nên có một câu mở đầu bằng “chỉ cho”?
Nhưng Từ Tây Lâm chỉ ghẹo hắn một câu, không nói gì thêm.
Thần kinh chậm chạp của Đậu Tầm trong bầu không khí mờ ám cuối cùng đã kịp có phản ứng, nhìn Từ Tây Lâm bằng ánh mắt khác thường, người hôm trước ở trong mơ quấy phá hắn suốt đêm giống như đang tán tỉnh hắn!
Thật sự có chút trải nghiệm kỳ dị.
Lúc này, di động của Từ Tây Lâm trong túi lại đổ chuông, sếp Từ trăm công nghìn việc, từ sáng đến giờ cũng không biết là cuộc điện thoại thứ mấy rồi.
Từ Tây Lâm ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cúp máy luôn, tiếng chuông tắt ngấm, ném thẳng ra ghế sau.
Đậu Tầm nói: “Đừng tắt, lỡ có việc thì sao? Cậu cứ lo việc của mình đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Từ Tây Lâm như cười như không nói: “Không đâu, tôi không có việc gì quan trọng hơn.”
Đậu Tầm: “…”
Không phải giống như, rõ ràng là Từ Tây Lâm có ý đó!
Toàn bộ kế hoạch của Đậu Tầm lại bị xáo trộn, hắn mặt không biểu cảm ngồi trên cái xe chạy vững vàng, nội tâm rất muốn lỗ mãng lao tới, nôn nóng không yên, liên tiếp thay đổi tư thế ngồi.
Người thiếu niên bên nhau rất đơn giản, mà khi đó hắn cũng có thể phá hỏng, huống chi là giữa người trưởng thành cần mài mòn thích ứng với cuộc sống phức tạp. Khi Từ Tây Lâm muốn lật quá khứ sang trang bắt đầu lại lần nữa, Đậu Tầm lặng lẽ giở một bản liệt kê dài thượt trong lòng – trên đây liệt đầy các vấn đề lịch sử sót lại của hai người ngày xưa.
Khi Đậu Tầm đau khổ nhất, tình cũ khó buông nhất, từng tìm đến tư vấn, tư vấn viên là một bà cụ mập mạp mặt mũi hiền lành, nghe xong hồi ức nhấp nhô, oán hận và tình yêu vẫn sâu nặng của hắn, liền hỏi: “Cháu nói rất nhiều về cảm giác của mình, nhưng cháu có biết cảm giác của đối phương không?”
“Tình cảm không phải thành tích, không phải sự nghiệp, không phải là chuyện cháu kiên trì, cố gắng liều mạng là sẽ có kết quả. Nó là kết quả của tác dụng tương hỗ giữa hai người, cháu một lòng một dạ chìm trong đó, dẫu tình cảm sâu đậm hơn, nhất định cũng bị động. Bởi vì giữa người với người, tình nhân cũng vậy, người thân cũng vậy, thậm chí là bạn học đồng nghiệp, người hợp tác, đều là quan hệ cần và được cần, chẳng qua có một số là nhu cầu tinh thần, một số là nhu cầu vật chất – cháu càng để ý cảm giác của đối phương, nhìn như bỏ ra rất nhiều, kỳ thực tính chủ động cũng mạnh hơn, bất an và lo âu sẽ ít hơn.”
Đậu Tầm chậm rãi thở dài. Ly biệt nhiều năm, không dám hy vọng xa vời Từ Tây Lâm đối với hắn còn có tình cảm gì không bỏ xuống được, có thể đối phương chỉ là vừa vặn phòng không, sẵn cũng đang rỗi, đây đều là phản ứng tự nhiên khi gặp lại người yêu cũ mà thôi. Năm đó khi bà Từ mất, Từ Tây Lâm nửa đêm gửi mail cho hắn, nhưng không nhận được hồi âm… Đậu Tầm không biết trong lòng Từ Tây Lâm sẽ có khúc mắc sâu nhường nào, dù sao thì hắn suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy nếu đổi lại là mình, chỉ sợ sẽ như xương mắc trong họng cả đời.
Vì thế ra ngoài với Từ Tây Lâm, đối với Đậu Tầm mà nói là một loại tra tấn đau đớn và hạnh phúc.
Từ Tây Lâm ngược gió lang bạt nhiều năm, thoạt nhìn xuân phong đắc ý, kỳ thực chính quả nhận được không xứng với cực nhọc phải chịu, những năm ấy bên cạnh gã ngoại trừ Tống Liên Nguyên cũng khốn đốn như nhau, phàm là có một người biết ấm biết lạnh, sẽ không để gã toác đầu chảy máu tiếp tục đi con đường đó.
Nhưng mà một mệnh hai vận ba phong thủy, bây giờ nói chuyện quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Từ Tây Lâm dần dần tu luyện ra da mặt kim cương bất hoại, thuộc về loại người dù trong lòng rất ngu đần, ngoài mặt cũng tuyệt không lòi cái dốt, nhìn từ góc độ của Đậu Tầm, gã chăm sóc người ta chu đáo thành thạo, gã quá giỏi tiến thoái, quá có chừng mực, chốc chốc làm người ta mơ hồ có ảo giác bị gã nắm trong tay, lại cẩn thận không để người ta cảm thấy có áp lực.
Nếu Đậu Tầm mới ngày đầu tiên biết Từ Tây Lâm, chắc sẽ không có tí tẹo khó chịu nào, không khéo sớm bị gã dụ dỗ quên cả đường về rồi.
Tiếc là không phải.
Hắn từng thấy thời điểm Từ Tây Lâm sợ hãi, chán nản, làm nũng, thậm chí thời điểm nổi trận lôi đình, trong lòng biết đây đều là thủ thuật che mắt, chẳng những không xúc động, ngược lại hơi lo âu.
Cao Lam lần đầu tiên tiếp xúc với Từ Tây Lâm, đã cảm thấy gã thanh niên này như một công tử ăn chơi ngọt ngào, tựa một miếng bánh ngọt sắc hương vị đều đủ cả, nhìn đẹp vô cùng, nhưng ăn vào không khéo thương gân động cốt tăng cả chục cân, không bằng Tống Liên Nguyên mặt đen gạo nguyên cám vững vàng hơn.
Huống chi là Đậu Tầm.
Cũng may, Đậu Tầm lắng đọng nhiều năm, tuy bản chất là chó không bỏ được thói ăn cứt, nhưng ngoài mặt ít nhất đã có thể dằn xuống, biết khống chế tiết tấu, không để người ta nhìn ra manh mối.
Cuộc hẹn sau đó không thành, bởi vì Từ Tây Lâm bắt đầu từ trước tết đã ngựa không dừng vó chạy qua chạy lại hai vùng, trở về lại phấn khởi không bình thường mấy ngày, đêm hôm trước về đến nhà Lão Thành đã gần khuya, gã lại lên mạng tra tiền thuê và tuyến đường cả nửa đêm – thuốc kích thích hiệu Đậu Tầm đã hết tác dụng, vừa quá trưa thì Từ Tây Lâm thời gian chờ siêu dài liền hết pin.
Lúc ấy hai người vừa vặn gặp một trung tâm môi giới nhà đất ngày tết cũng không nghỉ, người môi giới nước miếng văng tung tóe cầm ca-ta-lô giới thiệu cho Đậu Tầm, chỗ nào cũng muốn dẫn hắn đi xem thử, nói nửa chừng thì Đậu Tầm vô tình nhìn Từ Tây Lâm một cái, phát hiện gã đang dùng một tay chống đầu, giữ nguyên tư thế ngồi như người đang trầm tư suy nghĩ, ngủ gật trên sofa bên cạnh.
Người môi giới: “Ưu điểm của căn hộ tôi vừa nói là…”
Đậu Tầm đột nhiên khoát tay cắt ngang anh ta.
Đậu Tầm khẽ khàng đứng dậy, đắp áo khoác cho Từ Tây Lâm, chàng trai môi giới nhà lúc này mới phát hiện vị tiên sinh kia vậy mà ngủ mất tiêu rồi – tư thế ngủ ngay ngắn, cũng là công phu xuất sắc.
Chờ Từ Tây Lâm ngủ một giấc tỉnh lại, Đậu Tầm và người môi giới đã trò chuyện xong, đang lật xem hợp đồng thuê nhà.
Từ Tây Lâm cựa mình, áo khoác đắp trên người liền rơi xuống, gã đón được, ôm cái áo vào lòng, mơ mơ màng màng cười với Đậu Tầm.
Trong chớp mắt ấy, Đậu Tầm có một cảm giác kỳ lạ, phảng phất ngần ấy năm tháng vụt mất, thời gian phí hoài của hai bên, đều chỉ là một giấc mộng.
Buổi chiều ngủ dậy, thiếu niên hắn từng yêu sâu đậm chưa đi xa, cũng chưa vương bụi đỏ đầy người, bề ngoài và nội tâm dịu dàng như nhau, gã ở gần ngay gang tấc, biếng nhác chui ra khỏi chăn, nhắm mắt tùy tiện cầm tay hắn lên cọ…
Câu “chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi” chỉnh tề xếp trên đầu lưỡi Đậu Tầm.
Lần này tôi sẽ không bức bách cậu nữa, sẽ không tham lam vô độ đòi lấy cảm giác an toàn từ trên người cậu, sẽ không ở trước mặt người khác làm chuyện khiến cậu không vui.
Lần này đổi thành tôi nhường nhịn, tôi xin lỗi, tôi đi gõ cửa phòng cậu.
Lần này tôi thà nuốt luôn đầu lưỡi, cũng vĩnh viễn không nói lời chia tay và đoạn tuyệt…
Lúc này, Từ Tây Lâm đã tỉnh ngủ, vươn vai, cơ thể cứng ngắc “Rắc” một tiếng, gã rất áy náy bước tới trả áo khoác cho Đậu Tầm, tự giễu: “Ngồi cũng ngủ được, xem ra là già rồi…”
Đậu Tầm thâm sâu nhìn gã.
Từ Tây Lâm cúi đầu nhìn mình từ đầu đến chân một lần, cào tóc, cực kỳ bảnh tỏn nhíu mày, nở nụ cười ý tứ sâu xa: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Đậu Tầm: “…”
Có người mới ngủ dậy đã muốn dụ dỗ hắn.
Đậu Tầm bị giọng nói gã cố ý hạ thấp làm run rẩy, đồng thời cố dằn khát khao trong lòng xuống.
“Chưa phải lúc,” Đậu Tầm thầm tự kiềm chế, “Chờ một chút, vẫn còn thời gian, không được nôn nóng.”
Sau đó hắn ký hợp đồng thuê nhà, lấy cớ mình mệt, bảo Từ Tây Lâm lái xe đưa hắn về tiệm hoa của Lão Thành, không thèm giải thích muốn đuổi Từ Tây Lâm về nghỉ ngơi.
Từ Tây Lâm còn khuya mới chịu đi: “Tôi đi rồi buổi tối mấy cậu lại ăn cơm thừa, còn có con trai tôi…”
Đậu Tầm giơ một ngón tay, lướt qua dưới mắt gã như có như không.
Từ Tây Lâm nháy mắt khựng bước, nín thở.
Đậu Tầm không đụng tới gã, nhưng khuôn mặt người ta mẫn cảm biết bao, chưa chạm đến cũng sẽ tự động bổ não. Đậu Tầm nhàn nhạt nói: “Trở về soi gương đi, còn mệt thế này nữa thì không cần đến.”
Từ Tây Lâm không ý kiến ý cò, quả nhiên ngoan ngoãn đi về, Đậu Tầm đứng bên cửa sổ nhìn gã lái xe đi mất hút, mới sờ đầu vẹt, con vẹt chưa mãn hạn thi hành án, chẳng có hứng thú chiến đấu, bị hắn sờ, ỉu xìu quay đầu lại cắn đồ chơi của nó.
Trên mặt Đậu Tầm lại chẳng có vẻ gì là vui mừng, hắn nhớ rõ bà Từ năm đó mất vào mùng năm tháng Giêng, tính ra thì sắp sửa đến ngày giỗ rồi, Đậu Tầm không biết Từ Tây Lâm sẽ nói chuyện này như thế nào với hắn.
Mùng ba tháng Giêng, Từ Tây Lâm đúng giờ đến báo danh, rảnh rỗi sinh nông nổi, làm một bản kế hoạch mới cho tiệm hoa ngắc ngoải của Lão Thành, bảo hắn đổi cái tên “Ông Ngoại” dở dở ương ương kia, đi theo đường văn nghệ thâm tình.
Lão Thành chẳng thèm để ý gã ta: “Một đứa xuất thân bán xiên que như tôi, không hiểu cái gì là văn nghệ thâm tình đâu.”
Từ Tây Lâm liền chê bai giấy và dây bó hoa trong tiệm một trận: “Nhìn ngứa mắt quá.”
Nói đoạn, gã lấy bó hoa Lão Thành trưng làm hàng mẫu xuống gỡ ra, nghiêm túc cầm mỗi một đóa hoa bên trong ra so, sau một phen làm to chuyện, cuối cùng để lại một đóa, dùng kéo nhỏ cẩn thận cắt chỉnh, xịt nước lạnh, cắm lên cổ áo Đậu Tầm, sau đó lại nhanh nhẹn bứt một cánh hoa, kẹp phiếu quà tặng cảm giác rất giống vân gỗ trên bàn, nhét vào cái túi trước ngực áo gi-lê của hắn.
“Loại này, là đạo cụ thôn ủy hội dùng lúc hoan nghênh đội văn nghệ xuống nông thôn.” Từ Tây Lâm chỉ một đống lộn xộn trên bàn, cũng không nhìn Đậu Tầm, nghiêm trang dạy bảo Lão Thành đang há hốc mồm, “Loại cánh hoa hái từ tim người trong lòng này, ép lại gia công thành tiêu bản – cũng chính là ‘hoa vĩnh cửu’ bây giờ đang thịnh, đóng hộp bảo quản, sẽ gọi là đường ‘văn nghệ thâm tình’.”
Lão Thành hoàn toàn giật mình ngây người vì sự dày mặt không biết xấu hổ của gã.
Thái Kính nhìn đóa hoa trước ngực Đậu Tầm đạo cụ hình người, lại ngó Từ Tây Lâm điềm nhiên bỏ đi, luôn cảm thấy trong đây có chuyện gì đó không đúng.
Mùng bốn tháng Giêng, Đậu Tầm phải chuyển nhà, Từ Tây Lâm đi còn sớm hơn hắn, bất chấp mệt nhọc giúp hắn dọn nhà nguyên ngày. Trên đường, Từ Tây Lâm đi ra ngoài một lúc, Đậu Tầm cho rằng công ty gã có chuyện gì phải xử lý.
Kết quả là hai tiếng sau, Từ Tây Lâm quay lại, từ rèm cửa, chăn ga mới đến tranh tĩnh vật treo trong phòng khách, cùng mấy cái khung xoay tròn được… Không phân lớn nhỏ đặt mua toàn bộ cho hắn, chỉ huy công nhân lắp đặt chóng vánh gắn hết lên, ném chìa khóa cho người quét dọn theo giờ, rồi dẫn Đậu Tầm đi ăn cơm.
Chập tối, Từ Tây Lâm chụp số nhà Đậu Tầm, lắc lắc di động với hắn, quay về tiệm hoa đón con.
Đóa hoa cài trên ngực Đậu Tầm hơi héo, Đậu Tầm tìm một bình hoa nhỏ đựng nước sạch, muốn giữ nó vài hôm, song cành hoa bị Từ Tây Lâm phá hoại, nhất thời trông rất đẹp, nhưng đã ngắn đến không thể hút nước, vẫn không ngăn nổi héo rũ đi.
Đậu Tầm nghĩ: “Nó rốt cuộc không nhắc chuyện ngày mai với mình.”
Mùng năm là ngày giỗ bà ngoại, Từ Tây Lâm cẩn thận tránh né chủ đề này, đây là chuyện giai đoạn hiện tại gã không muốn đề cập với Đậu Tầm, một số món cơm một lần chưa nấu chín, lúc nấu lại, mùi vị luôn có chút không đúng. Từ Tây Lâm tuy rất muốn đẩy đổ hết thảy mà làm lại, nhưng trên lý trí cũng biết là không khả thi, đành phải cố hết sức nhìn về phía trước.
Lá thư không có hồi âm kia là bằng chứng cho câu “cả đời không qua lại” của Đậu Tầm, Từ Tây Lâm mỗi ngày mặc gió mặc mưa đi quanh Đậu Tầm, lúc thì thử lúc lại tỏ ý, một phút cũng không nhàn rỗi, nhưng không phải là không lo lắng. Bởi vì luôn cảm thấy Đậu Tầm chỉ một phút sau sẽ nhớ tới “Từ nay về sau, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, quan hệ gì cũng không còn”, lạnh lùng cắt ngang vọng tưởng đơn phương tình nguyện của gã.
Sáng sớm mùng năm, Từ Tây Lâm dậy thật sớm, khi các cụ ông xách chim đi dạo mới ra cửa, đã đội sương sớm lạnh giá đến nghĩa địa.
Mộ là mộ đôi, lúc ông ngoại Từ Tây Lâm mất để lại một chỗ cho phu nhân Tô Văn Uyển, khi Từ Tiến còn sống từng đóng thêm phí cho nghĩa địa, cam đoan sau khi hết quyền tài sản hai mươi năm, hai người còn có cơ hội dọn đến ở bên nhau.
Ảnh đổi thành ảnh chụp chung của ông bà ngoại lúc trẻ, Từ Tây Lâm lau bia mộ, chào ông ngoại chưa một lần gặp mặt, đặt hoa xuống.
“Đậu hạm nhi về rồi.” Từ Tây Lâm nhỏ giọng nói với bà ngoại, “Cháu…”
Gã hơi nhíu mày, sáng sớm chưa kịp ăn gì, dạ dày bị rượu hại bắt đầu mơ hồ phản đối, Từ Tây Lâm thở dài, một tay ấn chỗ âm ỉ đau, như một đứa trẻ ngồi xổm xuống cúi đầu khẽ nói với bà ngoại: “Cháu xin lỗi bà.”
Gã vẫn yêu Đậu Tầm.
Gã vốn cho rằng mình nhiều năm qua đã sớm chỉ biết mỗi tiền, đối với ai cũng chẳng có hứng thú, nhưng chờ người kia trở về gã mới phát hiện, thì ra là tro thuở trước nằm lại đã chiếm hết ngực gã, rất nhiều năm không quét sạch, chỉ trong một đêm liền khơi lại đống tro tàn.
Gã cảm thấy có lỗi với bà ngoại mãi đến lúc ra đi vẫn bận lòng vì gã, bởi vì không bỏ xuống được.
Cũng có lỗi với Đậu Tầm, bởi vì cho dù không bỏ xuống được, cũng không thể đi đến cuối cùng.
Từ Tây Lâm trầm mặc một lúc, vỗ bia mộ hai cái, vịn tảng đá lạnh ngắt đứng dậy: “Sau này cháu sẽ đưa nó đến thăm bà, cháu cam đoan.”
Nói xong, gã kéo kín áo khoác lại, đi đến bãi đỗ xe.
Cách mấy mét, Từ Tây Lâm lấy chìa khóa ra mở khóa, đèn xe trước sau như vừa tỉnh khỏi giấc mộng mà sáng lên, Từ Tây Lâm đột nhiên dừng bước.
Gã trông thấy một người từ sau xe vòng ra, im lặng đi tới trước mặt gã.
Đậu Tầm.
“Không nhận chạy nữa thì cất.” Từ Tây Lâm vừa nói vừa giúp Đậu Tầm đang thắt dây an toàn kéo lại vạt áo khoác, mắt cong lên nhìn hắn, “Về sau không cho người khác ngồi nữa.”
Đậu Tầm ngẩn ra, thấy Từ Tây Lâm vịn tay trên ghế lái phụ, dùng động tác như muốn ôm người trên ghế lái phụ vào lòng mà thuần thục quay đầu xe, không nói rõ – Sau câu “về sau không cho người khác ngồi nữa” phải chăng nên có một câu mở đầu bằng “chỉ cho”?
Nhưng Từ Tây Lâm chỉ ghẹo hắn một câu, không nói gì thêm.
Thần kinh chậm chạp của Đậu Tầm trong bầu không khí mờ ám cuối cùng đã kịp có phản ứng, nhìn Từ Tây Lâm bằng ánh mắt khác thường, người hôm trước ở trong mơ quấy phá hắn suốt đêm giống như đang tán tỉnh hắn!
Thật sự có chút trải nghiệm kỳ dị.
Lúc này, di động của Từ Tây Lâm trong túi lại đổ chuông, sếp Từ trăm công nghìn việc, từ sáng đến giờ cũng không biết là cuộc điện thoại thứ mấy rồi.
Từ Tây Lâm ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cúp máy luôn, tiếng chuông tắt ngấm, ném thẳng ra ghế sau.
Đậu Tầm nói: “Đừng tắt, lỡ có việc thì sao? Cậu cứ lo việc của mình đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Từ Tây Lâm như cười như không nói: “Không đâu, tôi không có việc gì quan trọng hơn.”
Đậu Tầm: “…”
Không phải giống như, rõ ràng là Từ Tây Lâm có ý đó!
Toàn bộ kế hoạch của Đậu Tầm lại bị xáo trộn, hắn mặt không biểu cảm ngồi trên cái xe chạy vững vàng, nội tâm rất muốn lỗ mãng lao tới, nôn nóng không yên, liên tiếp thay đổi tư thế ngồi.
Người thiếu niên bên nhau rất đơn giản, mà khi đó hắn cũng có thể phá hỏng, huống chi là giữa người trưởng thành cần mài mòn thích ứng với cuộc sống phức tạp. Khi Từ Tây Lâm muốn lật quá khứ sang trang bắt đầu lại lần nữa, Đậu Tầm lặng lẽ giở một bản liệt kê dài thượt trong lòng – trên đây liệt đầy các vấn đề lịch sử sót lại của hai người ngày xưa.
Khi Đậu Tầm đau khổ nhất, tình cũ khó buông nhất, từng tìm đến tư vấn, tư vấn viên là một bà cụ mập mạp mặt mũi hiền lành, nghe xong hồi ức nhấp nhô, oán hận và tình yêu vẫn sâu nặng của hắn, liền hỏi: “Cháu nói rất nhiều về cảm giác của mình, nhưng cháu có biết cảm giác của đối phương không?”
“Tình cảm không phải thành tích, không phải sự nghiệp, không phải là chuyện cháu kiên trì, cố gắng liều mạng là sẽ có kết quả. Nó là kết quả của tác dụng tương hỗ giữa hai người, cháu một lòng một dạ chìm trong đó, dẫu tình cảm sâu đậm hơn, nhất định cũng bị động. Bởi vì giữa người với người, tình nhân cũng vậy, người thân cũng vậy, thậm chí là bạn học đồng nghiệp, người hợp tác, đều là quan hệ cần và được cần, chẳng qua có một số là nhu cầu tinh thần, một số là nhu cầu vật chất – cháu càng để ý cảm giác của đối phương, nhìn như bỏ ra rất nhiều, kỳ thực tính chủ động cũng mạnh hơn, bất an và lo âu sẽ ít hơn.”
Đậu Tầm chậm rãi thở dài. Ly biệt nhiều năm, không dám hy vọng xa vời Từ Tây Lâm đối với hắn còn có tình cảm gì không bỏ xuống được, có thể đối phương chỉ là vừa vặn phòng không, sẵn cũng đang rỗi, đây đều là phản ứng tự nhiên khi gặp lại người yêu cũ mà thôi. Năm đó khi bà Từ mất, Từ Tây Lâm nửa đêm gửi mail cho hắn, nhưng không nhận được hồi âm… Đậu Tầm không biết trong lòng Từ Tây Lâm sẽ có khúc mắc sâu nhường nào, dù sao thì hắn suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy nếu đổi lại là mình, chỉ sợ sẽ như xương mắc trong họng cả đời.
Vì thế ra ngoài với Từ Tây Lâm, đối với Đậu Tầm mà nói là một loại tra tấn đau đớn và hạnh phúc.
Từ Tây Lâm ngược gió lang bạt nhiều năm, thoạt nhìn xuân phong đắc ý, kỳ thực chính quả nhận được không xứng với cực nhọc phải chịu, những năm ấy bên cạnh gã ngoại trừ Tống Liên Nguyên cũng khốn đốn như nhau, phàm là có một người biết ấm biết lạnh, sẽ không để gã toác đầu chảy máu tiếp tục đi con đường đó.
Nhưng mà một mệnh hai vận ba phong thủy, bây giờ nói chuyện quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Từ Tây Lâm dần dần tu luyện ra da mặt kim cương bất hoại, thuộc về loại người dù trong lòng rất ngu đần, ngoài mặt cũng tuyệt không lòi cái dốt, nhìn từ góc độ của Đậu Tầm, gã chăm sóc người ta chu đáo thành thạo, gã quá giỏi tiến thoái, quá có chừng mực, chốc chốc làm người ta mơ hồ có ảo giác bị gã nắm trong tay, lại cẩn thận không để người ta cảm thấy có áp lực.
Nếu Đậu Tầm mới ngày đầu tiên biết Từ Tây Lâm, chắc sẽ không có tí tẹo khó chịu nào, không khéo sớm bị gã dụ dỗ quên cả đường về rồi.
Tiếc là không phải.
Hắn từng thấy thời điểm Từ Tây Lâm sợ hãi, chán nản, làm nũng, thậm chí thời điểm nổi trận lôi đình, trong lòng biết đây đều là thủ thuật che mắt, chẳng những không xúc động, ngược lại hơi lo âu.
Cao Lam lần đầu tiên tiếp xúc với Từ Tây Lâm, đã cảm thấy gã thanh niên này như một công tử ăn chơi ngọt ngào, tựa một miếng bánh ngọt sắc hương vị đều đủ cả, nhìn đẹp vô cùng, nhưng ăn vào không khéo thương gân động cốt tăng cả chục cân, không bằng Tống Liên Nguyên mặt đen gạo nguyên cám vững vàng hơn.
Huống chi là Đậu Tầm.
Cũng may, Đậu Tầm lắng đọng nhiều năm, tuy bản chất là chó không bỏ được thói ăn cứt, nhưng ngoài mặt ít nhất đã có thể dằn xuống, biết khống chế tiết tấu, không để người ta nhìn ra manh mối.
Cuộc hẹn sau đó không thành, bởi vì Từ Tây Lâm bắt đầu từ trước tết đã ngựa không dừng vó chạy qua chạy lại hai vùng, trở về lại phấn khởi không bình thường mấy ngày, đêm hôm trước về đến nhà Lão Thành đã gần khuya, gã lại lên mạng tra tiền thuê và tuyến đường cả nửa đêm – thuốc kích thích hiệu Đậu Tầm đã hết tác dụng, vừa quá trưa thì Từ Tây Lâm thời gian chờ siêu dài liền hết pin.
Lúc ấy hai người vừa vặn gặp một trung tâm môi giới nhà đất ngày tết cũng không nghỉ, người môi giới nước miếng văng tung tóe cầm ca-ta-lô giới thiệu cho Đậu Tầm, chỗ nào cũng muốn dẫn hắn đi xem thử, nói nửa chừng thì Đậu Tầm vô tình nhìn Từ Tây Lâm một cái, phát hiện gã đang dùng một tay chống đầu, giữ nguyên tư thế ngồi như người đang trầm tư suy nghĩ, ngủ gật trên sofa bên cạnh.
Người môi giới: “Ưu điểm của căn hộ tôi vừa nói là…”
Đậu Tầm đột nhiên khoát tay cắt ngang anh ta.
Đậu Tầm khẽ khàng đứng dậy, đắp áo khoác cho Từ Tây Lâm, chàng trai môi giới nhà lúc này mới phát hiện vị tiên sinh kia vậy mà ngủ mất tiêu rồi – tư thế ngủ ngay ngắn, cũng là công phu xuất sắc.
Chờ Từ Tây Lâm ngủ một giấc tỉnh lại, Đậu Tầm và người môi giới đã trò chuyện xong, đang lật xem hợp đồng thuê nhà.
Từ Tây Lâm cựa mình, áo khoác đắp trên người liền rơi xuống, gã đón được, ôm cái áo vào lòng, mơ mơ màng màng cười với Đậu Tầm.
Trong chớp mắt ấy, Đậu Tầm có một cảm giác kỳ lạ, phảng phất ngần ấy năm tháng vụt mất, thời gian phí hoài của hai bên, đều chỉ là một giấc mộng.
Buổi chiều ngủ dậy, thiếu niên hắn từng yêu sâu đậm chưa đi xa, cũng chưa vương bụi đỏ đầy người, bề ngoài và nội tâm dịu dàng như nhau, gã ở gần ngay gang tấc, biếng nhác chui ra khỏi chăn, nhắm mắt tùy tiện cầm tay hắn lên cọ…
Câu “chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi” chỉnh tề xếp trên đầu lưỡi Đậu Tầm.
Lần này tôi sẽ không bức bách cậu nữa, sẽ không tham lam vô độ đòi lấy cảm giác an toàn từ trên người cậu, sẽ không ở trước mặt người khác làm chuyện khiến cậu không vui.
Lần này đổi thành tôi nhường nhịn, tôi xin lỗi, tôi đi gõ cửa phòng cậu.
Lần này tôi thà nuốt luôn đầu lưỡi, cũng vĩnh viễn không nói lời chia tay và đoạn tuyệt…
Lúc này, Từ Tây Lâm đã tỉnh ngủ, vươn vai, cơ thể cứng ngắc “Rắc” một tiếng, gã rất áy náy bước tới trả áo khoác cho Đậu Tầm, tự giễu: “Ngồi cũng ngủ được, xem ra là già rồi…”
Đậu Tầm thâm sâu nhìn gã.
Từ Tây Lâm cúi đầu nhìn mình từ đầu đến chân một lần, cào tóc, cực kỳ bảnh tỏn nhíu mày, nở nụ cười ý tứ sâu xa: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Đậu Tầm: “…”
Có người mới ngủ dậy đã muốn dụ dỗ hắn.
Đậu Tầm bị giọng nói gã cố ý hạ thấp làm run rẩy, đồng thời cố dằn khát khao trong lòng xuống.
“Chưa phải lúc,” Đậu Tầm thầm tự kiềm chế, “Chờ một chút, vẫn còn thời gian, không được nôn nóng.”
Sau đó hắn ký hợp đồng thuê nhà, lấy cớ mình mệt, bảo Từ Tây Lâm lái xe đưa hắn về tiệm hoa của Lão Thành, không thèm giải thích muốn đuổi Từ Tây Lâm về nghỉ ngơi.
Từ Tây Lâm còn khuya mới chịu đi: “Tôi đi rồi buổi tối mấy cậu lại ăn cơm thừa, còn có con trai tôi…”
Đậu Tầm giơ một ngón tay, lướt qua dưới mắt gã như có như không.
Từ Tây Lâm nháy mắt khựng bước, nín thở.
Đậu Tầm không đụng tới gã, nhưng khuôn mặt người ta mẫn cảm biết bao, chưa chạm đến cũng sẽ tự động bổ não. Đậu Tầm nhàn nhạt nói: “Trở về soi gương đi, còn mệt thế này nữa thì không cần đến.”
Từ Tây Lâm không ý kiến ý cò, quả nhiên ngoan ngoãn đi về, Đậu Tầm đứng bên cửa sổ nhìn gã lái xe đi mất hút, mới sờ đầu vẹt, con vẹt chưa mãn hạn thi hành án, chẳng có hứng thú chiến đấu, bị hắn sờ, ỉu xìu quay đầu lại cắn đồ chơi của nó.
Trên mặt Đậu Tầm lại chẳng có vẻ gì là vui mừng, hắn nhớ rõ bà Từ năm đó mất vào mùng năm tháng Giêng, tính ra thì sắp sửa đến ngày giỗ rồi, Đậu Tầm không biết Từ Tây Lâm sẽ nói chuyện này như thế nào với hắn.
Mùng ba tháng Giêng, Từ Tây Lâm đúng giờ đến báo danh, rảnh rỗi sinh nông nổi, làm một bản kế hoạch mới cho tiệm hoa ngắc ngoải của Lão Thành, bảo hắn đổi cái tên “Ông Ngoại” dở dở ương ương kia, đi theo đường văn nghệ thâm tình.
Lão Thành chẳng thèm để ý gã ta: “Một đứa xuất thân bán xiên que như tôi, không hiểu cái gì là văn nghệ thâm tình đâu.”
Từ Tây Lâm liền chê bai giấy và dây bó hoa trong tiệm một trận: “Nhìn ngứa mắt quá.”
Nói đoạn, gã lấy bó hoa Lão Thành trưng làm hàng mẫu xuống gỡ ra, nghiêm túc cầm mỗi một đóa hoa bên trong ra so, sau một phen làm to chuyện, cuối cùng để lại một đóa, dùng kéo nhỏ cẩn thận cắt chỉnh, xịt nước lạnh, cắm lên cổ áo Đậu Tầm, sau đó lại nhanh nhẹn bứt một cánh hoa, kẹp phiếu quà tặng cảm giác rất giống vân gỗ trên bàn, nhét vào cái túi trước ngực áo gi-lê của hắn.
“Loại này, là đạo cụ thôn ủy hội dùng lúc hoan nghênh đội văn nghệ xuống nông thôn.” Từ Tây Lâm chỉ một đống lộn xộn trên bàn, cũng không nhìn Đậu Tầm, nghiêm trang dạy bảo Lão Thành đang há hốc mồm, “Loại cánh hoa hái từ tim người trong lòng này, ép lại gia công thành tiêu bản – cũng chính là ‘hoa vĩnh cửu’ bây giờ đang thịnh, đóng hộp bảo quản, sẽ gọi là đường ‘văn nghệ thâm tình’.”
Lão Thành hoàn toàn giật mình ngây người vì sự dày mặt không biết xấu hổ của gã.
Thái Kính nhìn đóa hoa trước ngực Đậu Tầm đạo cụ hình người, lại ngó Từ Tây Lâm điềm nhiên bỏ đi, luôn cảm thấy trong đây có chuyện gì đó không đúng.
Mùng bốn tháng Giêng, Đậu Tầm phải chuyển nhà, Từ Tây Lâm đi còn sớm hơn hắn, bất chấp mệt nhọc giúp hắn dọn nhà nguyên ngày. Trên đường, Từ Tây Lâm đi ra ngoài một lúc, Đậu Tầm cho rằng công ty gã có chuyện gì phải xử lý.
Kết quả là hai tiếng sau, Từ Tây Lâm quay lại, từ rèm cửa, chăn ga mới đến tranh tĩnh vật treo trong phòng khách, cùng mấy cái khung xoay tròn được… Không phân lớn nhỏ đặt mua toàn bộ cho hắn, chỉ huy công nhân lắp đặt chóng vánh gắn hết lên, ném chìa khóa cho người quét dọn theo giờ, rồi dẫn Đậu Tầm đi ăn cơm.
Chập tối, Từ Tây Lâm chụp số nhà Đậu Tầm, lắc lắc di động với hắn, quay về tiệm hoa đón con.
Đóa hoa cài trên ngực Đậu Tầm hơi héo, Đậu Tầm tìm một bình hoa nhỏ đựng nước sạch, muốn giữ nó vài hôm, song cành hoa bị Từ Tây Lâm phá hoại, nhất thời trông rất đẹp, nhưng đã ngắn đến không thể hút nước, vẫn không ngăn nổi héo rũ đi.
Đậu Tầm nghĩ: “Nó rốt cuộc không nhắc chuyện ngày mai với mình.”
Mùng năm là ngày giỗ bà ngoại, Từ Tây Lâm cẩn thận tránh né chủ đề này, đây là chuyện giai đoạn hiện tại gã không muốn đề cập với Đậu Tầm, một số món cơm một lần chưa nấu chín, lúc nấu lại, mùi vị luôn có chút không đúng. Từ Tây Lâm tuy rất muốn đẩy đổ hết thảy mà làm lại, nhưng trên lý trí cũng biết là không khả thi, đành phải cố hết sức nhìn về phía trước.
Lá thư không có hồi âm kia là bằng chứng cho câu “cả đời không qua lại” của Đậu Tầm, Từ Tây Lâm mỗi ngày mặc gió mặc mưa đi quanh Đậu Tầm, lúc thì thử lúc lại tỏ ý, một phút cũng không nhàn rỗi, nhưng không phải là không lo lắng. Bởi vì luôn cảm thấy Đậu Tầm chỉ một phút sau sẽ nhớ tới “Từ nay về sau, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, quan hệ gì cũng không còn”, lạnh lùng cắt ngang vọng tưởng đơn phương tình nguyện của gã.
Sáng sớm mùng năm, Từ Tây Lâm dậy thật sớm, khi các cụ ông xách chim đi dạo mới ra cửa, đã đội sương sớm lạnh giá đến nghĩa địa.
Mộ là mộ đôi, lúc ông ngoại Từ Tây Lâm mất để lại một chỗ cho phu nhân Tô Văn Uyển, khi Từ Tiến còn sống từng đóng thêm phí cho nghĩa địa, cam đoan sau khi hết quyền tài sản hai mươi năm, hai người còn có cơ hội dọn đến ở bên nhau.
Ảnh đổi thành ảnh chụp chung của ông bà ngoại lúc trẻ, Từ Tây Lâm lau bia mộ, chào ông ngoại chưa một lần gặp mặt, đặt hoa xuống.
“Đậu hạm nhi về rồi.” Từ Tây Lâm nhỏ giọng nói với bà ngoại, “Cháu…”
Gã hơi nhíu mày, sáng sớm chưa kịp ăn gì, dạ dày bị rượu hại bắt đầu mơ hồ phản đối, Từ Tây Lâm thở dài, một tay ấn chỗ âm ỉ đau, như một đứa trẻ ngồi xổm xuống cúi đầu khẽ nói với bà ngoại: “Cháu xin lỗi bà.”
Gã vẫn yêu Đậu Tầm.
Gã vốn cho rằng mình nhiều năm qua đã sớm chỉ biết mỗi tiền, đối với ai cũng chẳng có hứng thú, nhưng chờ người kia trở về gã mới phát hiện, thì ra là tro thuở trước nằm lại đã chiếm hết ngực gã, rất nhiều năm không quét sạch, chỉ trong một đêm liền khơi lại đống tro tàn.
Gã cảm thấy có lỗi với bà ngoại mãi đến lúc ra đi vẫn bận lòng vì gã, bởi vì không bỏ xuống được.
Cũng có lỗi với Đậu Tầm, bởi vì cho dù không bỏ xuống được, cũng không thể đi đến cuối cùng.
Từ Tây Lâm trầm mặc một lúc, vỗ bia mộ hai cái, vịn tảng đá lạnh ngắt đứng dậy: “Sau này cháu sẽ đưa nó đến thăm bà, cháu cam đoan.”
Nói xong, gã kéo kín áo khoác lại, đi đến bãi đỗ xe.
Cách mấy mét, Từ Tây Lâm lấy chìa khóa ra mở khóa, đèn xe trước sau như vừa tỉnh khỏi giấc mộng mà sáng lên, Từ Tây Lâm đột nhiên dừng bước.
Gã trông thấy một người từ sau xe vòng ra, im lặng đi tới trước mặt gã.
Đậu Tầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook