Quả Cam Nhỏ
-
Chương 3
Editor: Hhanglluu
Beta: Greeny and Dâu Tây 🍓
________________
"Ngồi cùng bàn" thật sự là chuyện tốt mà! Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu câu truyện tình yêu học đường đều bắt nguồn từ ngồi việc cùng bàn.
Họ ngồi cạnh nhau lâu ngày xuất hiện những rung động, sau đó phát triển một câu truyện tình cảm sâu sắc khắc cốt ghi tâm hoặc nhẹ nhàng, bình lặng nhưng lâu dài suốt những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ.
Tống Chanh Chanh mừng rỡ không thôi, làm việc tốt thường gian nan, không ngờ rằng bản thân mình lại được ngồi cùng với Phó Dao Xuyên.
Hạnh phúc đến với cô thật quá đột ngột.
Judy cho những người khác về trước, sau đó quay sang nhờ Phó Dao Xuyên ở lại giúp cô ấy mang sách bài tập tiếng Anh về lớp. Lớp học có 46 học sinh, sách bài tập không hề mỏng, 46 quyển sách chồng lên nhau cũng cao gần bằng nửa thân người.
Tống Chanh Chanh cảm thấy giờ đúng là thời điểm tốt để tiếp cận cậu.
Cô không đi theo những người khác ra ngoài mà từ từ đến bên cạnh Phó Dao Xuyên: "Sắp vào học rồi, sách nhiều như vậy, mình giúp cậu cầm một ít nha!"
Nói xong, Tống Chanh Chanh liền lấy hết phân nửa sách, khi những quyển sách này đè lên cánh tay thì Tống Chanh Chanh mới phát hiện mình đã quá đề cao bản thân.
Nó... thật sự không giống như những gì cô tưởng tượng.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng làm sao có thể nuốt, cô đành cắn răng chuyển những quyển sách này về lớp.
Phó Dao Xuyên quay đầu lại, trông thấy cô gái đang lực bất tòng tâm, bộ dạng khó khăn liền bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu trả chúng về chỗ cũ đi, tôi tự phát sách một mình được rồi.
Tống Chanh Chanh không chịu, khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện, hơn nữa, chỉ như vậy bọn họ mới có thể cùng nhau trở về lớp học.
Đừng nghĩ 5 phút đi bộ này không thể làm gì, vài phút ngắn ngủi như vậy cũng nói được rất nhiều đó.
"Không sao, mọi người đều là bạn cùng lớp, đương nhiên phải giúp đỡ nhau, hơn nữa mình với cậu còn ngồi cùng bàn, về sau trên phương diện học tập có những chỗ chưa hiểu rất mong cậu chỉ dẫn."
Phó Dao Xuyên hơi cau mày, cậu không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Trước khi đi, cậu còn cố gắng cầm thêm vài quyển sách trong tay Tống Chanh Chanh, giúp cô giảm bớt gánh nặng.
"Cám ơn cậu, thật ra mình cũng...." Nhưng chưa dứt lời, cô đã không thấy bóng dáng Phó Dao Xuyên đâu.
Vì thế cô vội vàng đuổi theo.
"Phó Dao Xuyên! Cậu đi chậm một chút."
Tống Chanh Chanh vừa chạy vừa kêu, người phía trước rốt cuộc cũng dừng lại, không ngờ cô bị mất đà liền đâm thẳng vào lưng của cậu.
Đầu tiên là chiếc mũi cảm nhận được cơ bắp sau lưng, quả nhiên vô cùng rắn chắc, rõ ràng cậu rất thường xuyên vận động.
"Cuối cùng đã đuổi kịp cậu."
Cô xoa đầu mũi, thở phì phò đến bên cạnh cậu.
Một câu hai ý nghĩa, rất thâm sâu.
Những lời này Tống Chanh Chanh phải ngẫm nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra, áp dụng cho hầu hết nam giới lạnh lùng.
Cô đã quên một điều, đối với người cao lãnh như Phó Dao Xuyên sao có thể dễ dàng bị những lời này làm xáo trộn.
Nhưng không sao, bây giờ bọn họ ngồi cùng bàn, kề cận bên nhau, bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô không kìm được mà nâng lên.
Trên đường đi, bộ dạng Phó Dao Xuyên vẫn như cũ, luôn bật chế độ "cấm làm phiền", cậu chỉ lo nhìn đường, không nói một tiếng.
Tống Chanh Chanh hắng giọng một cái, chủ động bắt chuyện: "Tiếng Anh của cậu tốt như vậy, để thi được điểm cao cậu có bí quyết hoặc phương pháp nào không? Mình cũng rất muốn đạt điểm cao, nhưng mỗi lần thi điểm đều rất thấp."
Phó Dao Xuyên bước chậm lại, cậu nhìn cô một cái, giọng điệu thản nhiên: "Thi văn phải dựa vào lý giải và tích lũy, còn về tiếng Anh thì ít nhất phải nắm được những cụm từ cơ bản on earth."
"Hả? On earth chẳng lẽ không phải trên địa cầu sao?"
"..."
"Đúng là nghĩa đó."
Bại lộ chỉ số thông minh của mình Tống Chanh Chanh chỉ biết ảo não cúi đầu, cắn chặt môi vô cùng khẩn trương. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tinh thần.
Cậu ấy gian khổ chỉ cho mình điểm sai! Đừng sợ! Hãy lau khô nước mắt! Ít nhất mình còn có da mặt dày.
Nếu da mặt mỏng, động một chút là thẹn thùng khóc nhè, còn thường xuyên ánh mắt ướt nhẹp làm sao theo đuổi được nam thần chứ? Mình cũng không phải nhân vật nữ chính xanh tươi mơn mởn trong tiểu thuyết, tùy tiện té đã có thể khiến cho nam chính chú ý.
"Ôi, mình quá khẩn trương nên không nhớ ra đấy! Cậu phải tin tưởng mình, thật ra, những việc khác mình rất ưu tú."
Khuôn mặt Tống Chanh Chanh vui tươi, cô cười sáng rực giống như ánh mặt trời vậy.
Cô chợt ngước mắt lên liền phát hiện lúc này hai người đang đứng đối diện nhau.
Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua hành lang, chiếu vào mái tóc mượt mà của cô.
Quang cảnh có cô gái bộ dạng xinh đẹp, đôi mắt hạnh lấp lánh, chiếc mũi thanh tú, cằm nhỏ, hai má cô phúng phính, ửng hồng như em bé, khuôn mặt tràn đầy năng lượng của cô rất giống những thiếu nữ mới lớn.
Nữ sinh xinh đẹp, nam sinh cao lớn, đẹp trai, hai người sóng vai đi bên nhau không khác gì nhân vật bước ra từ truyện tranh, rất thu hút sự chú ý.
Lúc này, những học sinh đi trên hành lang đều ngoái đầu nhìn về phía họ.
Hai người họ nhìn nhau.
Phó Dao Xuyên chỉ nhàn nhạt: "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục sải chân bước về phía trước.
Tống Chanh Chanh không cam lòng chịu yếu thế liền đuổi theo: "Mình có thể xin thu thu [*] của cậu không? Sau này còn có phương tiện liên hệ với nhau, lỡ muốn hỏi gì cũng hỏi cậu được."
"Thu thu là cái gì?"
"Oa, còn tưởng rằng những người thông minh như cậu không có gì là không biết, nhưng không sao, mình nói cho cậu nghe. Thu thu chính là Q.Q, chúng đều có chữ Q đứng đầu cho nên được gọi là thu thu."
[*] Q.Q: mạng xã hội tương tự như Skype, We chat... còn gọi là Tencent Q.Q
[*] Thu thu: phát âm là Qiū qiū, gần giống Q.Q
Tống Chanh Chanh hăng hái giải thích một tràng, đối phương lại không hề hưởng ứng.
"Tôi không mang theo di động đi học, nếu có gì không hiểu cứ hỏi trực tiếp là được."
Cô có chút thất vọng, thầm nghĩ những lời này thực sự không khác gì câu "Cậu là một người tốt."
Sau đó cô hạ quyết tâm nhất định phải có được Thu Thu của cậu ấy.
___________
Trở về phòng học, Tống Chanh Chanh thu dọn đồ đạc của mình, mau chóng đến ngồi cạnh Phó Dao Xuyên.
Phía trên Phó Dao Xuyên là một nam sinh cao lớn, trông thấy cô đi đến cậu liền xoay người chào hỏi cô.
"A, cô gái nhỏ, sao cậu ngồi đây?"
Tống Chanh Chanh thành thật trả lời:
"Bị giáo viên chuyển tới."
Nam sinh kia làm ra bộ dáng như thể quen biết đã lâu: "Cô gái nhỏ, biểu hiện của cậu trong giờ tiếng Anh hôm nay tốt lắm! Tôi đã nghe các anh chị lớp trên kể về Judy – Lưu phu nhân rồi, cô ấy đặc biệt khó tính, mọi người trong trường gọi cô ấy là Tứ ma đầu. Bây giờ chúng ta đã ngồi gần nhau, làm quen nhé! Tôi là Chu Hành, Hành trong Hành Sơn [*], trước kia tôi đứng đầu ban 7 sau đó chuyển tới đây."
[*] Hành Sơn là một ngọn núi.
Tống Chanh Chanh thầm nghĩ: Đúng là nói nhảm!
Cùng lúc đó, cô gái tóc đuôi ngựa bên cạnh Chu Hành đi lướt qua, tóc cô ấy hơi xoăn, thoạt nhìn trông như được uốn rất kỹ càng.
"Ồ, tôi nghe nói Phó Dao Xuyên trước kia cũng học ban 7, thì ra các cậu học cùng lớp, thật là có duyên."
Khi nói, ánh mắt cô ấy không tự chủ được liếc nhìn Phó Dao Xuyên, cậu đang chăm chú cúi đầu đọc sách, không màng ngẩng lên.
Chu Hành nói: "Tôi bảo cậu này, cậu thậm chí còn không biết lớp của người ngồi phía trước, đúng là phải suy nghĩ mà!"
"Xì... trước kia chúng ta không quen biết nhau, làm sao biết cậu ban nào được." Nữ sinh tên Vu Giai hừ mạnh một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang Tống Chanh Chanh: "Mình tên Vu Giai, trước đây học ban 10, còn cậu thì sao?"
"Tống Chanh Chanh, màu vàng trong quả chanh, mình học ban 2."
"Hèn gì mình thấy lạ mặt, nữ sinh dưới lầu mình không biết nhiều." Vu Giai là người hoạt bát, sau khi có thêm một nữ sinh đến, cô bắt đầu "mở máy hát": "Mình phát hiện da cậu thật đẹp, da trắng lỗ chân lông lại nhỏ, bình thường cậu dùng loại mỹ phẩm nào dưỡng da vậy?"
Tống Chanh Chanh hời hợt nói: "Mình cũng chỉ dùng nước hoa hồng Muji để cấp ẩm cho da, và ra ngoài thì sử dụng kem chống nắng thôi."
Biểu cảm của Vu Giai thay đổi: "Ôi, mình rất ngưỡng mộ những người trong thời tiết này mà làn da lại đẹp như cậu, để có được dáng vẻ này mình phải sử dụng sữa dưỡng ẩm cao cấp của Sisley, nếu không sẽ rất dễ bị tắc lỗ chân lông."
Hai nữ sinh bắt đầu bàn luận về chuyện dưỡng da, Chu Hành không biết nói gì, cậu đành gõ gõ lên bàn Phó Dao Xuyên: "Chiều đi chơi bóng không?"
Phó Dao Xuyên ngước mắt nhìn Chu Hành, sau đó "Ừm" một tiếng.
Chuông vào lớp lại vang lên.
Tiết thứ 2 là tiết chính trị, một giáo viên trung niên dạy môn này, giọng ông giảng bài cũng chán như cách ăn mặc của ông vậy.
Tống Chanh Chanh suýt chút ngủ gật vì bị chủ nghĩa duy tâm và duy vật tẩy não.
Tay trái cô chống cằm, tay phải cầm bút, giả vờ ghi chép.
Trong lúc lơ mơ buồn ngủ, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó chạm vào khuỷu tay mình, lúc này cô mới phát hiện cô đã vượt qua khe hở giữa hai chiếc bàn, còn đụng vào khuỷu tay Phó Dao Xuyên.
Hai người đều mặc đồng phục ngắn tay, khi họ chạm vào nhau, bất giác sinh ra cảm giác lạ lùng.
Trái tim Tống Chanh Chanh hồi hộp bay nhảy.
Nếu gọi là nai con chạy loạn cũng không quá khoa trương.
Nhưng đối phương nhanh chóng rút tay về, điều này khiến cô không khỏi thất vọng.
Khi cô quay đầu qua liền phát hiện Phó Dao Xuyên không nghe giảng, sách vở trên bàn là của môn khác, trong vở ghi chi chít từ vựng nước ngoài.
Đúng là kỳ lạ! Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy những từ vựng này, chúng trông không giống tiếng Anh.
Một tiết chính trị chán ngán trôi qua, chờ sau khi thầy Chính đi, Vu Giai xoay người qua nói: "Chanh Chanh, đi WC không?"
"Ok."
Người ta nói rằng tình bạn giữa nữ sinh đều bắt nguồn từ nhà vệ sinh đấy. Nữ sinh ban văn học rất đông, mỗi lần tan học nhà vệ sinh đều kín hết chỗ, Vu Giai lôi kéo Tống Chanh Chanh bắt đầu buôn chuyện.
"Chanh Chanh, hình như cậu có ý gì với bạn cùng bàn đúng không?"
"Hả? Không có." Nội tâm Tống Chanh Chanh bắt đầu run lên, chột dạ hỏi: "Tại sao cậu nghĩ như vậy?"
Cô cảm thấy hiện tại hai người không quá thân thiết nên không cần phải mở rộng lòng mình, vì vậy cô nhanh chóng phủ nhận.
Vu Giai không vội trả lời, cô nhìn Tống Chanh Chanh bằng cặp mắt thú vị, hồi lâu mới lên tiếng: "Không có gì. Cậu ấy đẹp trai, thành tích lại tốt, đừng nói chúng ta, ngay cả những nữ sinh mới vào trường cũng chết mê chết mệt cậu ấy."
Vu Giai vẫn thao thao bất tuyệt buôn chuyện: "Cậu biết Thôi Lục Anh chứ? Nữ sinh này không đùa được đâu! Trước đây cô ấy cũng học ban 7, còn là hoa khôi đấy. Nghe nói cô ấy theo đuổi Phó Dao Xuyên rất lâu rồi, người ta xinh đẹp, thành tích tốt, hơn những nữ sinh khác nhiều."
"Nghe nói đợt này cô ấy sẽ ứng tuyển vào vị trí lớp trưởng của lớp ta, cô ấy vô cùng thích chơi trội còn kiêu ngạo nữa chứ, tôi có cảm giác cô ta không tốt." Cuối cùng, Vu Giai bổ sung: "Thật ra Chanh Chanh à, mình thấy cậu xinh đẹp hơn cô ta, tính cách lại dễ thương, cậu không định ứng tuyển vào chức vụ gì sao?"
Tống Chanh Chanh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Ngay lúc đó, hai cánh cửa nhà vệ sinh được mở ra, tốt nhất nên kết thúc đề tài này ở đây.
___________
Sau khi đi WC về, Tống Chanh Chanh thấy chỗ ngỗi của mình đã bị một bạn nữ học cùng lớp chiếm.
Da mặt đối phương khá dày, dường như thân thể bị dán nhựa đường cao su nên cứ dính vào mặt ghế, nhìn thấy chủ nhân chỗ ngồi cũng không chịu tránh ra.
Trong tay nữ sinh cầm sách bài tập tiếng Anh, cô chỉ vào một đề bài trong đó, hỏi: "Cậu có thể giải đề bài này giúp mình không? Mình không hiểu."
Phó Dao Xuyên ngước mắt lên nhìn thấy Tống Chanh Chanh đang đứng bên kia, cậu muốn nói gì nhưng lại thôi.
Cậu đưa mắt nhìn sang nữ sinh nọ, bình thản nói: "Không hiểu sao? Không hiểu thì tốt nhất sau này nên chú ý nghe giảng."
_________
Lời beta: =)) Best phũ phàng
Beta: Greeny and Dâu Tây 🍓
________________
"Ngồi cùng bàn" thật sự là chuyện tốt mà! Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu câu truyện tình yêu học đường đều bắt nguồn từ ngồi việc cùng bàn.
Họ ngồi cạnh nhau lâu ngày xuất hiện những rung động, sau đó phát triển một câu truyện tình cảm sâu sắc khắc cốt ghi tâm hoặc nhẹ nhàng, bình lặng nhưng lâu dài suốt những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ.
Tống Chanh Chanh mừng rỡ không thôi, làm việc tốt thường gian nan, không ngờ rằng bản thân mình lại được ngồi cùng với Phó Dao Xuyên.
Hạnh phúc đến với cô thật quá đột ngột.
Judy cho những người khác về trước, sau đó quay sang nhờ Phó Dao Xuyên ở lại giúp cô ấy mang sách bài tập tiếng Anh về lớp. Lớp học có 46 học sinh, sách bài tập không hề mỏng, 46 quyển sách chồng lên nhau cũng cao gần bằng nửa thân người.
Tống Chanh Chanh cảm thấy giờ đúng là thời điểm tốt để tiếp cận cậu.
Cô không đi theo những người khác ra ngoài mà từ từ đến bên cạnh Phó Dao Xuyên: "Sắp vào học rồi, sách nhiều như vậy, mình giúp cậu cầm một ít nha!"
Nói xong, Tống Chanh Chanh liền lấy hết phân nửa sách, khi những quyển sách này đè lên cánh tay thì Tống Chanh Chanh mới phát hiện mình đã quá đề cao bản thân.
Nó... thật sự không giống như những gì cô tưởng tượng.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng làm sao có thể nuốt, cô đành cắn răng chuyển những quyển sách này về lớp.
Phó Dao Xuyên quay đầu lại, trông thấy cô gái đang lực bất tòng tâm, bộ dạng khó khăn liền bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu trả chúng về chỗ cũ đi, tôi tự phát sách một mình được rồi.
Tống Chanh Chanh không chịu, khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện, hơn nữa, chỉ như vậy bọn họ mới có thể cùng nhau trở về lớp học.
Đừng nghĩ 5 phút đi bộ này không thể làm gì, vài phút ngắn ngủi như vậy cũng nói được rất nhiều đó.
"Không sao, mọi người đều là bạn cùng lớp, đương nhiên phải giúp đỡ nhau, hơn nữa mình với cậu còn ngồi cùng bàn, về sau trên phương diện học tập có những chỗ chưa hiểu rất mong cậu chỉ dẫn."
Phó Dao Xuyên hơi cau mày, cậu không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Trước khi đi, cậu còn cố gắng cầm thêm vài quyển sách trong tay Tống Chanh Chanh, giúp cô giảm bớt gánh nặng.
"Cám ơn cậu, thật ra mình cũng...." Nhưng chưa dứt lời, cô đã không thấy bóng dáng Phó Dao Xuyên đâu.
Vì thế cô vội vàng đuổi theo.
"Phó Dao Xuyên! Cậu đi chậm một chút."
Tống Chanh Chanh vừa chạy vừa kêu, người phía trước rốt cuộc cũng dừng lại, không ngờ cô bị mất đà liền đâm thẳng vào lưng của cậu.
Đầu tiên là chiếc mũi cảm nhận được cơ bắp sau lưng, quả nhiên vô cùng rắn chắc, rõ ràng cậu rất thường xuyên vận động.
"Cuối cùng đã đuổi kịp cậu."
Cô xoa đầu mũi, thở phì phò đến bên cạnh cậu.
Một câu hai ý nghĩa, rất thâm sâu.
Những lời này Tống Chanh Chanh phải ngẫm nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra, áp dụng cho hầu hết nam giới lạnh lùng.
Cô đã quên một điều, đối với người cao lãnh như Phó Dao Xuyên sao có thể dễ dàng bị những lời này làm xáo trộn.
Nhưng không sao, bây giờ bọn họ ngồi cùng bàn, kề cận bên nhau, bọn họ còn rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô không kìm được mà nâng lên.
Trên đường đi, bộ dạng Phó Dao Xuyên vẫn như cũ, luôn bật chế độ "cấm làm phiền", cậu chỉ lo nhìn đường, không nói một tiếng.
Tống Chanh Chanh hắng giọng một cái, chủ động bắt chuyện: "Tiếng Anh của cậu tốt như vậy, để thi được điểm cao cậu có bí quyết hoặc phương pháp nào không? Mình cũng rất muốn đạt điểm cao, nhưng mỗi lần thi điểm đều rất thấp."
Phó Dao Xuyên bước chậm lại, cậu nhìn cô một cái, giọng điệu thản nhiên: "Thi văn phải dựa vào lý giải và tích lũy, còn về tiếng Anh thì ít nhất phải nắm được những cụm từ cơ bản on earth."
"Hả? On earth chẳng lẽ không phải trên địa cầu sao?"
"..."
"Đúng là nghĩa đó."
Bại lộ chỉ số thông minh của mình Tống Chanh Chanh chỉ biết ảo não cúi đầu, cắn chặt môi vô cùng khẩn trương. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã lấy lại tinh thần.
Cậu ấy gian khổ chỉ cho mình điểm sai! Đừng sợ! Hãy lau khô nước mắt! Ít nhất mình còn có da mặt dày.
Nếu da mặt mỏng, động một chút là thẹn thùng khóc nhè, còn thường xuyên ánh mắt ướt nhẹp làm sao theo đuổi được nam thần chứ? Mình cũng không phải nhân vật nữ chính xanh tươi mơn mởn trong tiểu thuyết, tùy tiện té đã có thể khiến cho nam chính chú ý.
"Ôi, mình quá khẩn trương nên không nhớ ra đấy! Cậu phải tin tưởng mình, thật ra, những việc khác mình rất ưu tú."
Khuôn mặt Tống Chanh Chanh vui tươi, cô cười sáng rực giống như ánh mặt trời vậy.
Cô chợt ngước mắt lên liền phát hiện lúc này hai người đang đứng đối diện nhau.
Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua hành lang, chiếu vào mái tóc mượt mà của cô.
Quang cảnh có cô gái bộ dạng xinh đẹp, đôi mắt hạnh lấp lánh, chiếc mũi thanh tú, cằm nhỏ, hai má cô phúng phính, ửng hồng như em bé, khuôn mặt tràn đầy năng lượng của cô rất giống những thiếu nữ mới lớn.
Nữ sinh xinh đẹp, nam sinh cao lớn, đẹp trai, hai người sóng vai đi bên nhau không khác gì nhân vật bước ra từ truyện tranh, rất thu hút sự chú ý.
Lúc này, những học sinh đi trên hành lang đều ngoái đầu nhìn về phía họ.
Hai người họ nhìn nhau.
Phó Dao Xuyên chỉ nhàn nhạt: "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục sải chân bước về phía trước.
Tống Chanh Chanh không cam lòng chịu yếu thế liền đuổi theo: "Mình có thể xin thu thu [*] của cậu không? Sau này còn có phương tiện liên hệ với nhau, lỡ muốn hỏi gì cũng hỏi cậu được."
"Thu thu là cái gì?"
"Oa, còn tưởng rằng những người thông minh như cậu không có gì là không biết, nhưng không sao, mình nói cho cậu nghe. Thu thu chính là Q.Q, chúng đều có chữ Q đứng đầu cho nên được gọi là thu thu."
[*] Q.Q: mạng xã hội tương tự như Skype, We chat... còn gọi là Tencent Q.Q
[*] Thu thu: phát âm là Qiū qiū, gần giống Q.Q
Tống Chanh Chanh hăng hái giải thích một tràng, đối phương lại không hề hưởng ứng.
"Tôi không mang theo di động đi học, nếu có gì không hiểu cứ hỏi trực tiếp là được."
Cô có chút thất vọng, thầm nghĩ những lời này thực sự không khác gì câu "Cậu là một người tốt."
Sau đó cô hạ quyết tâm nhất định phải có được Thu Thu của cậu ấy.
___________
Trở về phòng học, Tống Chanh Chanh thu dọn đồ đạc của mình, mau chóng đến ngồi cạnh Phó Dao Xuyên.
Phía trên Phó Dao Xuyên là một nam sinh cao lớn, trông thấy cô đi đến cậu liền xoay người chào hỏi cô.
"A, cô gái nhỏ, sao cậu ngồi đây?"
Tống Chanh Chanh thành thật trả lời:
"Bị giáo viên chuyển tới."
Nam sinh kia làm ra bộ dáng như thể quen biết đã lâu: "Cô gái nhỏ, biểu hiện của cậu trong giờ tiếng Anh hôm nay tốt lắm! Tôi đã nghe các anh chị lớp trên kể về Judy – Lưu phu nhân rồi, cô ấy đặc biệt khó tính, mọi người trong trường gọi cô ấy là Tứ ma đầu. Bây giờ chúng ta đã ngồi gần nhau, làm quen nhé! Tôi là Chu Hành, Hành trong Hành Sơn [*], trước kia tôi đứng đầu ban 7 sau đó chuyển tới đây."
[*] Hành Sơn là một ngọn núi.
Tống Chanh Chanh thầm nghĩ: Đúng là nói nhảm!
Cùng lúc đó, cô gái tóc đuôi ngựa bên cạnh Chu Hành đi lướt qua, tóc cô ấy hơi xoăn, thoạt nhìn trông như được uốn rất kỹ càng.
"Ồ, tôi nghe nói Phó Dao Xuyên trước kia cũng học ban 7, thì ra các cậu học cùng lớp, thật là có duyên."
Khi nói, ánh mắt cô ấy không tự chủ được liếc nhìn Phó Dao Xuyên, cậu đang chăm chú cúi đầu đọc sách, không màng ngẩng lên.
Chu Hành nói: "Tôi bảo cậu này, cậu thậm chí còn không biết lớp của người ngồi phía trước, đúng là phải suy nghĩ mà!"
"Xì... trước kia chúng ta không quen biết nhau, làm sao biết cậu ban nào được." Nữ sinh tên Vu Giai hừ mạnh một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang Tống Chanh Chanh: "Mình tên Vu Giai, trước đây học ban 10, còn cậu thì sao?"
"Tống Chanh Chanh, màu vàng trong quả chanh, mình học ban 2."
"Hèn gì mình thấy lạ mặt, nữ sinh dưới lầu mình không biết nhiều." Vu Giai là người hoạt bát, sau khi có thêm một nữ sinh đến, cô bắt đầu "mở máy hát": "Mình phát hiện da cậu thật đẹp, da trắng lỗ chân lông lại nhỏ, bình thường cậu dùng loại mỹ phẩm nào dưỡng da vậy?"
Tống Chanh Chanh hời hợt nói: "Mình cũng chỉ dùng nước hoa hồng Muji để cấp ẩm cho da, và ra ngoài thì sử dụng kem chống nắng thôi."
Biểu cảm của Vu Giai thay đổi: "Ôi, mình rất ngưỡng mộ những người trong thời tiết này mà làn da lại đẹp như cậu, để có được dáng vẻ này mình phải sử dụng sữa dưỡng ẩm cao cấp của Sisley, nếu không sẽ rất dễ bị tắc lỗ chân lông."
Hai nữ sinh bắt đầu bàn luận về chuyện dưỡng da, Chu Hành không biết nói gì, cậu đành gõ gõ lên bàn Phó Dao Xuyên: "Chiều đi chơi bóng không?"
Phó Dao Xuyên ngước mắt nhìn Chu Hành, sau đó "Ừm" một tiếng.
Chuông vào lớp lại vang lên.
Tiết thứ 2 là tiết chính trị, một giáo viên trung niên dạy môn này, giọng ông giảng bài cũng chán như cách ăn mặc của ông vậy.
Tống Chanh Chanh suýt chút ngủ gật vì bị chủ nghĩa duy tâm và duy vật tẩy não.
Tay trái cô chống cằm, tay phải cầm bút, giả vờ ghi chép.
Trong lúc lơ mơ buồn ngủ, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó chạm vào khuỷu tay mình, lúc này cô mới phát hiện cô đã vượt qua khe hở giữa hai chiếc bàn, còn đụng vào khuỷu tay Phó Dao Xuyên.
Hai người đều mặc đồng phục ngắn tay, khi họ chạm vào nhau, bất giác sinh ra cảm giác lạ lùng.
Trái tim Tống Chanh Chanh hồi hộp bay nhảy.
Nếu gọi là nai con chạy loạn cũng không quá khoa trương.
Nhưng đối phương nhanh chóng rút tay về, điều này khiến cô không khỏi thất vọng.
Khi cô quay đầu qua liền phát hiện Phó Dao Xuyên không nghe giảng, sách vở trên bàn là của môn khác, trong vở ghi chi chít từ vựng nước ngoài.
Đúng là kỳ lạ! Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy những từ vựng này, chúng trông không giống tiếng Anh.
Một tiết chính trị chán ngán trôi qua, chờ sau khi thầy Chính đi, Vu Giai xoay người qua nói: "Chanh Chanh, đi WC không?"
"Ok."
Người ta nói rằng tình bạn giữa nữ sinh đều bắt nguồn từ nhà vệ sinh đấy. Nữ sinh ban văn học rất đông, mỗi lần tan học nhà vệ sinh đều kín hết chỗ, Vu Giai lôi kéo Tống Chanh Chanh bắt đầu buôn chuyện.
"Chanh Chanh, hình như cậu có ý gì với bạn cùng bàn đúng không?"
"Hả? Không có." Nội tâm Tống Chanh Chanh bắt đầu run lên, chột dạ hỏi: "Tại sao cậu nghĩ như vậy?"
Cô cảm thấy hiện tại hai người không quá thân thiết nên không cần phải mở rộng lòng mình, vì vậy cô nhanh chóng phủ nhận.
Vu Giai không vội trả lời, cô nhìn Tống Chanh Chanh bằng cặp mắt thú vị, hồi lâu mới lên tiếng: "Không có gì. Cậu ấy đẹp trai, thành tích lại tốt, đừng nói chúng ta, ngay cả những nữ sinh mới vào trường cũng chết mê chết mệt cậu ấy."
Vu Giai vẫn thao thao bất tuyệt buôn chuyện: "Cậu biết Thôi Lục Anh chứ? Nữ sinh này không đùa được đâu! Trước đây cô ấy cũng học ban 7, còn là hoa khôi đấy. Nghe nói cô ấy theo đuổi Phó Dao Xuyên rất lâu rồi, người ta xinh đẹp, thành tích tốt, hơn những nữ sinh khác nhiều."
"Nghe nói đợt này cô ấy sẽ ứng tuyển vào vị trí lớp trưởng của lớp ta, cô ấy vô cùng thích chơi trội còn kiêu ngạo nữa chứ, tôi có cảm giác cô ta không tốt." Cuối cùng, Vu Giai bổ sung: "Thật ra Chanh Chanh à, mình thấy cậu xinh đẹp hơn cô ta, tính cách lại dễ thương, cậu không định ứng tuyển vào chức vụ gì sao?"
Tống Chanh Chanh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Ngay lúc đó, hai cánh cửa nhà vệ sinh được mở ra, tốt nhất nên kết thúc đề tài này ở đây.
___________
Sau khi đi WC về, Tống Chanh Chanh thấy chỗ ngỗi của mình đã bị một bạn nữ học cùng lớp chiếm.
Da mặt đối phương khá dày, dường như thân thể bị dán nhựa đường cao su nên cứ dính vào mặt ghế, nhìn thấy chủ nhân chỗ ngồi cũng không chịu tránh ra.
Trong tay nữ sinh cầm sách bài tập tiếng Anh, cô chỉ vào một đề bài trong đó, hỏi: "Cậu có thể giải đề bài này giúp mình không? Mình không hiểu."
Phó Dao Xuyên ngước mắt lên nhìn thấy Tống Chanh Chanh đang đứng bên kia, cậu muốn nói gì nhưng lại thôi.
Cậu đưa mắt nhìn sang nữ sinh nọ, bình thản nói: "Không hiểu sao? Không hiểu thì tốt nhất sau này nên chú ý nghe giảng."
_________
Lời beta: =)) Best phũ phàng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook