Quả Bưởi Ngọt Ngào
-
60: Phiên Ngoại 8
Editor: Lemon
Hứa Dữu cười với Trình Uyên, liền duỗi tay lật trang thứ hai.
Chữ của Trình Uyên lúc đó không thể gọi là đẹp lọt vào mắt cô.
Hứa Dữu sợ Trình Uyên sẽ làm gì mình nên xem rất nhanh, hơn nữa trang này cũng chỉ có năm hàng, chỉ liếc mắt một cái cô đã đọc xong hết rồi.
Lúc nhìn thấy mấy chữ “Đẹp như thiên tiên” cô vẫn nhịn không được đỏ mặt, không nghĩ tới Trình Uyên sẽ khen cô như vậy.
Cô ngồi trong lòng Trình Uyên, giống như không chỗ để trốn, Trình Uyên nghiêng người liền thứ toàn bộ biểu cảm của cô vào mắt.
Hứa Dữu cũng không có trốn, bởi vì biết có trốn cũng không thoát, cô dứt khoát cũng nghiêng mặt nhìn Trình Uyên, hai người gần gũi bốn mắt nhìn nhau.
Trình Uyên nhìn hai má Hứa Dữu phúng phính hồng hào, nhịn không được nhéo nhéo mấy cái.
“…Ưm.”
Hứa Dữu nhịn không được kêu lên, trừng mắt nhìn anh, Trình Uyên nhéo cũng không mạnh, chỉ là cảm giác…… quái quái.
Vốn là chuyện rất bình thường, nhưng tới tay anh lại thành bất thường.
Trình Uyên: “Vậy anh cho em nhéo lại này.”
Hứa Dữu lắc đầu, Trình Uyên nói như vậy luôn cảm thấy anh không có ý tốt.
Hứa Dữu còn muốn lật thêm một tờ, Trình Uyên tay mắt lanh lẹ đè tay cô lại.
Trình Uyên: “Em còn chưa có hôn anh đâu, muốn chơi xấu hử?”
Hứa Dữu kéo tay qua Trình Uyên qua cắn “Em không xem nữa.”
“Hả? Không phải em tò mò lắm sao?”
Cảm giác tò mò lại bị khơi lên, nhưng cô cũng không muốn anh chiếm tiện nghi, vừa mới bắt đầu hôn hôn thì còn được, nhưng mà……
Hứa Dữu chỉ sợ chơi cùng Trình Uyên đến cuối cùng mình bị hố, sau đó không đơn giản chỉ là hôn thôi.
“Đột nhiên em không muốn xem nữa.”
Hứa Dữu dựa vào ngực Trình Uyên, hai chân với không tới đất, vốn dĩ cô đang mang dép lê liền dứt khoát đá rơi dép, ngồi khoanh chân trên đùi anh.
Trình Uyên cúi đầu nhìn ngón chân trắng nõn lại phấn nộn đáng yêu của cô, đột nhiên anh nổi lên ý xấu, nhân lúc cô không chú ý nắm lấy cẳng chân cô.
“…Anh làm gì thế?”
Giọng Hứa Dữu đều có chút run, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong mắt Trình Uyên đầy ý cười, không biết tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt này thật âm u.
“Không làm gì cả.”
Hứa Dữu cảm thấy không đúng, lúc muốn nhảy xuống mới phát hiện mình bị Trình Uyên ôm chặt.
Hứa Dữu: “Em không xem nữa, anh mau thả em xuống.”
Trình Uyên không có động, Hứa Dữu lúc này mới nhìn thoáng qua thư phòng.
Bọn họ ngồi bàn bên trái, phía trước là kệ sách, trên kệ sách chất đầy các loại sách, Hứa Dữu tuy rằng không thường đọc sách.
Nhưng cô cảm thấy ở nơi nghiêm trang như vậy mà xảy ra chuyện gì đều làm cô rất ngượng ngùng.
Trình Uyên trầm thấp “ừm” một tiếng.
Trình Uyên cũng buông cô ra, nhưng vẫn kéo tay Hứa Dữu.
“Không thích thư phòng sao?”
Hứa Dữu: “?”
Hứa Dữu nghi hoặc ngẩng đầu.
Đi động Trình Uyên ngay lúc này vang lên, Hứa Dữu cứ như vậy nhìn chằm chằm Trình Uyên.
Trình Uyên nhìn thoáng qua liền đưa điện thoại cho Hứa Dữu, “Tin nhắn rác, em muốn xem không?”
Hứa Dữu đột nhiên cảm giác không thú vị, cô còn tưởng đâu có công việc phải giải quyết chứ.
Hứa Dữu lắc đầu: “Em không xem.”
Trình Uyên đem điện thoại đưa cho cô, trên mặt vậy mà mang theo ủy khuất, “Sao em không có chút dục vọng chiếm hữu gì hết vậy?”
Hứa Dữu: “?”
“Mật mã là ngày chúng ta kết hôn.”
Hứa Dữu hậu tri hậu giác che lỗ tai lại: “Em không nghe.”
“Chúng ta đi chơi đi.”
Trình Uyên: “Em muốn đi đâu chơi?”
Hứa Dữu véo anh một cái, giả vờ tức giận nói: “Nơi này không phải địa bàn của anh hả? Sao lại kêu em đi chọn?”
“Anh cũng không quen thuộc.”
Hứa Dữu: “Không quen thuộc? Anh ở nước F lâu vậy rồi mà không quen.”
Trình Uyên suy nghĩ một chút nghiêm túc nói: “Anh không thường ra ngoài chơi, dù có đi thì cũng chỉ đi gần đây thôi, khu vực gần đây thì anh rất quen thuộc, nhưng mà…… anh chỉ sợ em không thích thôi.”
Ở bên cạnh anh thì ở đâu cũng vậy, trong lòng Hứa Dữu nghĩ.
Chỉ là Hứa Dữu còn chưa kịp nói chuyện, Trình Uyên lại nói: “Nhưng mà gần đây có một bãi biển, anh có thể đưa em tới đó.”
Hứa Dữu nghe bãi biển hai mắt lập tức sáng ngời, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng đi biển, bạn đầu là không có điều kiện, sau lại là do bị bệnh nên cũng không có cơ hội.
Hiện tại tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng đi cùng Trình Uyên mọi chuyện cũng không đáng sợ như vậy.
Bởi vì Trình Uyên nhắc tới chuyện đi biển, cả ngày trong lòng Hứa Dữu đều là đi biển đi biển đi biển.
Buổi tối hai người cùng nằm trên giường, Trình Uyên vốn muốn làm một chút chuyện xấu.
Nhưng Hứa Dữu nghĩ đến ngày mai sẽ đi biển liền từ chối.
-
Hiện đã là mùa thu, đã không phải mùa đi du lịch, bọn họ đi sớm lại càng ít người.
Đi biển tất nhiên là mặc Bikini, Hứa Dữu vẫn là có chút ngượng ngùng tròng thêm áo bên ngoài.
Nhưng mà người không đông lắm cô cũng có thể thả lỏng một chút.
Hứa Dữu rõ ràng là lần đầu tiên tới biển, gió biển mang theo hơi ẩm thổi tới, cô có cảm giác thật thân thiết.
Dưới ánh mắt chăm chú của Trình Uyên, cô tuy rằng thẹn thùng nhưng vẫn thong thả cởi áo khoác.
Trình Uyên nhìn nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý tới bọn họ trong lòng Trình Uyên mới dễ chịu một chút.
Anh ôm bả vai cô đi tới bờ biển, đi tới chỗ ít người mới ôm cô ngồi xuống.
Hạt cát mềm mại, Hứa Dữu ngồi xuống liền có cảm giác thực thoải mái, đây là lần đầu tiên cô có thể nghiệm như vậy.
Vì thế Hứa Dữu liền nhịn không được nắm cát trong tay chơi đùa, ngay cả hạt cát tuột khỏi tay đều làm cô cảm thấy thích ý.
Trình Uyên thân cao chân dài, anh liền dựa vào ưu thế này duỗi tay vòng cô trong ngực, ngay từ đầu Hứa Dữu cảm thấy không sao, nhưng không tới vài phút cô liền cảm thấy chơi không đủ, bất mãn Trình Uyên chỉ cho cô chỗ chút xíu.
Hứa Dữu ngẩng đầu nhìn anh thân trên loã lồ, duỗi tay nhẹ đẩy một chút, hờn dỗi mở miệng: “Anh cách em xa chút đi, cản trở em chơi.”
Trình Uyên: “?”
Hứa Dữu bắt được một con cua nhỏ đưa đến trước mặt Trình Uyên, “Anh nhìn này, nó rất đáng yêu.”
Trình Uyên vốn không có hứng thú với động vật nhỏ, nếu không phải Hứa Dữu bắt con cua này khoe cho anh xem anh cũng lười nhìn nó.
Trình Uyên cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn con của kia một cái, tầm mắt lại một lần nữa trở lại trên người Hứa Dữu.
Tuy nói hai người đã thân mật khăng khít rất nhiều lần, nhưng Hứa Dữu vốn dĩ tương đối ngượng ngùng, chuyện trên giường đều làm trong bóng tối, quang minh chính đại nhìn cô như vậy cũng không có nhiều cơ hội lắm.
Hứa Dữu thấy Trình Uyên không có phản ứng, cũng không thèm nhìn anh liền lo tự mình ở trong lòng Trình Uyên xoay người.
Hứa Dữu không có thoát khỏi ôm ấp của anh, chỉ là xoay người đưa lưng về phía Trình Uyên.
Thay đổi tư thế, Hứa Dữu có thể đem chân duỗi thẳng, lúc sóng biển đánh tới còn làm ướt chân cô.
Trình Uyên toàn bộ lực chú ý đều nằm trên người Hứa Dữu, anh thò lại gần, đem đầu đặt trên vai cô.
Vừa cúi xuống quanh quẩn trong hơi thở tất cả đều là mùi hương trên người Quả Bưởi Nhỏ, anh chôn đầu càng sâu.
Rõ ràng hai người dùng cùng một loại sữa tắm, nhưng Trình Uyên cảm giác mùi hương không giống nhau, mùi hương trên người cô thơm hơn, làm anh si mê.
Trình Uyên cách cô càng gần, trong lòng không khỏi tâm viên ý mãn.
Lại nói tiếp hai vợ chồng đã thật nhiều ngày rồi không làm chuyện thân mật, một ngày trước khi tới nước F anh cùng Hứa Dữu thảo luận kế hoạch đi chơi, Hứa Dữu trong lòng chờ mong, lập tức nằm xuống đi ngủ.
Anh vừa tới gần còn chua kịp làm gì Hứa Dữu đã nói một câu, ngày mai chúng ta phải ngồi máy bay, anh đừng xằng bậy.
Trình Uyên vốn muốn xằng bậy nhưng nghe Hứa Dữu nói vậy anh cũng không dám tiếp tục cầm thú nữa.
Hôm trước là ngày đầu tiên tới nước F, hai người ngoại trừ thích nghi lệch múi giờ thì cái gì cũng không làm, đêm qua lại bởi vì hôm nay muốn đi biển chơi nên cũng tiếp tục không làm.
Hiện tại mỹ nhân trong ngực, hơn nữa khó có khi hai người sát gần nhau như vậy liền nhịn không được muốn cách cô càng gần hơn nữa
Hứa Dữu vẫn luôn vui sướng chơi đùa, hoàn toàn không phát giác nguy hiểm tới gần, Trình Uyên xác định bốn bề vắng lặng, tới gần lưu luyến hôn lên cổ cô.
Hứa Dữu cảm giác ngứa ngáy, cô muốn trốn nhưng lại bị Trình Uyên ôm chặt eo thon, làm cô không chỗ để trốn.
“Trình Uyên……” Hứa Dữu mềm mụp gọi anh.
“Hửm.” Trình Uyên giọng trầm thấp lên tiếng.
Hứa Dữu vội vàng nói: “Anh...anh đừng làm bậy, đang ở bên ngoài đó.”
Trình Uyên nhìn vườn dâu mình vừa trồng nói: “Anh biết, anh chưa làm gì hết mà.”
Hứa Dữu: “……”
Nửa phút sau, Hứa Dữu liền nghe thấy Trình Uyên nói: “Em yên tâm đi, anh còn có chừng mực.”
Hứa Dữu không nhìn thấy sau lưng, nhưng cô có cảm giác nơi cổ còn lưu lại giấu vết nóng cháy của anh.
Hứa Dữu xoay người trừng anh: “Em còn muốn chơi tiếp, anh… anh cứ như vậy em chơi kiểu gì được? Hơn nữa chúng ta ra đây không phải để chơi sao?”
Trình Uyên gật đầu, tỏ vẻ tán đồng, giây tiếp theo liền vô tội nói: “Anh cũng không làm gì cả.”
Mặt trời lên cao, không ít người đang bơi lội dưới biển, Hứa Dữu nhìn cũng nóng lòng muốn thử.
Trình Uyên cũng chú ý tới cô muốn xuống bơi, hỏi: “Em biết bơi không?”
Hứa Dữu lắc đầu, tuy cô không biết bơi nhưng vẫn muốn xuống chơi ngã, chỉ cần chơi ở chỗ nước cạn không tới khu vực nước sâu chắc là không sao đâu nhỉ.
“Em có thể dùng phao bơi.”
Hứa Dữu nói rồi muốn đứng dậy, Trình Uyên đột nhiên giữ cô lại: “Anh biết bơi.”
Hứa Dữu nghi ngờ nhìn anh, Trình Uyên đắc ý dào dạt nói: “Để anh dẫn em đi bơi”
Hứa Dữu thấy anh tự tin như vậy liền gật đầu.
Hai người ở chỗ nước cạn, Hứa Dữu thử đứng thẳng, nước mới tới ngực cô, nhưng chỉ như vậy vẫn khiến cô vô cùng không có cảm giác an toàn.
Trình Uyên toàn bộ hành trình đều đứng bên cạnh cô, Hứa Dữu vẫn rất sợ, từ khi xuống nước vẫn luôn nắm chặt tay anh.
Trình Uyên thấy Hứa Dữu có dáng vẻ này, ngược lại tâm sinh vui sướng.
“Anh dẫn em đi bơi được không?”
Hứa Dữu gật đầu.
Trình Uyên dẫn cô ra chỗ nước sâu, mới ra tới chỗ nước chưa tới hai mét Hứa Dữu liền cảm giác hai chân lơ lửng, sợ hãi ôm chặt Trình Uyên.
Trình Uyên nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có anh đây.”
Bạn đầu Hứa Dữu rất sợ hãi, nhưng Trình Uyên cõng cô bơi một đoạn ngắn liền phát hiện mình lo lắng dư thừa.
Hơn nữa cô cảm nhận được cảm giác vui sướng khi ở trong nước, gợn sóng mềm mại vây quanh cô, lạnh lạnh lại vô cùng thoải mái.
Trình Uyên cõng cô bơi một hồi lâu, Trình Uyên đột nhiên nói: “Em muốn tự bơi thử không?”
Hứa Dữu lập tức lắc đầu.
Trên mặt Trình Uyên mang theo nụ cười, an ủi nói: “Quả Bưởi Nhỏ, anh chỉ đùa em thôi, em yên tâm đi.”
Hứa Dữu lúc này mới nhoẻn miệng cười.
Hai người cứ như vậy chơi nửa tiếng đồng hồ, Hứa Dữu có thể dưới sự hướng dẫn của Trình Uyên thành thạo chơi ở chỗ nước cạn.
Hứa Dữu chơi vui vẻ vô cùng, nào ngờ đâu Trình Uyên đột nhiên buông tay.
Hứa Dữu cũng không ngờ tới Trình Uyên sẽ đột nhiên buông tay, không kịp phòng ngừa cũng không kịp chuẩn bị tâm lý, lúc cảm giác sợ hãi ập đến cô hoàn toàn quên sạch sẽ tất cả kỹ năng bơi lội anh dạy cho.
“Trình Uyên……” Hứa Dữu theo bản năng gọi Trình Uyên, nhưng vừa mở miệng gọi nước biển liền không ngừng chui vào khoang miệng cô.
Hứa Dữu giãy giụa trong nước, rất nhanh đã chạm được Trình Uyên, trong lúc hoảng loạn lập tức ôm lấy cổ anh.
Trình Uyên cũng thuận thế ôm cô vào lòng, “Đừng sợ, có anh đây.”
Trình Uyên nói, dẫn cô tới chỗ nước cạn gần bờ.
Hứa Dữu sợ tới mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt, biết hiện tại đã ăn toàn, Hứa Dữu rốt cuộc có thể buông tay đấm ngực Trình Uyên.
Hứa Dữu trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, chính là thực tức giận, nhìn thấy cặp mắt đào hoa chứa đầy ý cười kia lại càng tức giận hơn.
“Anh…… sao anh buông tay?”
Trình Uyên ôm Hứa Dữu tới trên bờ cát, vừa được thả xuống cô lập tức rời xa Trình Uyên, hung tợn hỏi anh.
Trình Uyên: “Kỹ năng bơi lội anh đều đã dạy cho em hết rồi, em chỉ là sợ hãi mà thôi, thật ra vừa rồi em không cần hoảng như vậy, chỉ cần làm những động tác anh chỉ em là có thể bơi được thôi, em làm được mà.”
Lúc vừa chìm xuống nước cô chỉ có cảm giác hít thở không thông, làm sao còn nhớ được kỹ năng Trình Uyên dạy cho cô chứ.
Mặt Hứa Dữu hồng hồng, vừa rồi bị sặc, sau đó là khóc, trên mặt vẫn ửng hồng một mảnh.
Hứa Dữu cố ý dùng đôi tay che tai lại, bộ dáng từ chối giao lưu.
Trình Uyên duỗi tay muốn chạm đỉnh đầu Hứa Dữu, lại bị cô tay mắt lanh lẹ né tránh.
“Em đang tức giận, từ chối hiểu lời giải thích của anh.”
“Anh cố ý.”
Hứa Dữu không nhìn anh, nghe Trình Uyên nói chuyện lập tức xoay người sang chỗ khác không nhìn anh.
Trình Uyên cũng không giận, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn cô: “Đừng giận, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
“Anh có ý gì? Còn muốn có lần sau?”
Hứa Dữu trừng mắt nhìn Trình Uyên một cái, sau đó liền muốn xoay người sang chỗ khác không nhìn anh, nào biết Trình Uyên động tác càng anh giữ chặt tay cô.
Trình Uyên ngoan ngoãn nói: “… Không dám, em đừng nóng giận.”
Tuy Hứa Dữu biết Trình Uyên không cố ý, trông anh có vẻ như thật sự muốn cho cô học bơi được.
Nhưng vấn đề Trình Uyên sai chính là ở chỗ này, đó là tại anh muốn dạy cô bơi lội!!?
Cô mới không muốn học bơi đâu, cô chỉ muốn nghịch nước, hơn nữa có Trình Uyên ở bên cạnh cô cũng có thể thả lỏng một chút.
Nhưng mà Trình Uyên vừa mới làm vậy khiến cô rất không vui.
“Em không muốn chơi nữa, chúng ta về đi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook