Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước
-
Chương 562: Hokage: Tiếp Theo Làm Gì?
Nhìn bóng lưng của tên kia như thần nam nhân, cùng mình tương tự tuổi tác người trẻ tuổi, Deidara trong lòng thở phào, cùng có thêm một phần vui mừng và đối với tương lai hướng tới.
Vui mừng là vì ở đối phương trong mắt, hắn không nhận được sự khinh thị về nghệ thuật mà mình theo đuổi.
Trái lại còn có cảm giác nghệ thuật của mình được công nhận. Khi đối phương nói câu "coi trọng hắn tiềm lực" một câu nói kia.
Đồng thời trong đội ngũ, không có đẳng cấp phân chia, đối phương đều là cùng mình bình đẳng nói chuyện, ánh mắt là ngang hàng tương giao, không phải từ trên cao nhìn xuống ánh mắt.
Quan trọng nhất tất cả thân phận, tên gọi đều như một, đều là "Vô Diện". Điều này nói rõ đối phương đặt hắn ở ngang hàng.
Đặt ngang hàng với như thần tồn tại như vậy, chẳng khác nào gián tiếp công nhận nghệ thuật của hắn có tiềm lực thành thần. Dạng này ai mà không vui vẻ.
Thứ yếu hắn còn thật thích "Vô Diện" thân phận này, bởi cố sự của nó đem lại cho hắn sự cộng minh không hề nhỏ. Dường như đó mới là chính mình vậy.
Trải qua sự tình này, trong Deidara ít đi một phần kiêu ngạo cùng càn quấy, nhiều thêm một phần tự tin cùng trung thành!!!
...
Akatsuki thành viên tìm đến Deidara!
Trong mắt bọn chúng là một thân ảnh phủ áo choàng đen kín từ đầu tới chân, trên mặt đeo mặt nạ vong hồn che khuất dung nhan.
" Ngươi là Deidara?"
" Phải ta chính là Deidara. Nhưng hiện tại hãy gọi ta là: Vô Diện."
" Ta muốn ngươi gia nhập tổ chức của chúng ta!"
" Không thành vấn đề, dẫn đường đi."
Deidara sảng khoái đáp ứng khiến ba tên thành viên của Akatsuki đến đây đều có chút bất ngờ. Nhưng không ai nói gì nhiều, Deidara đồng ý đơn giản là bớt đi phiền phức mà thôi, bởi trong mắt bọn họ, không có nhiệm vụ nào là không thể hoàn thành.
" Gia nhập thành công, để xem các ngươi có thể giúp ích gì được cho ta!"
- ----
" Tiếp theo làm gì?"
" Haizzz... Sinh sau đẻ muộn, mầm mống tốt phần lớn đều đã bị Orochimaru vị này tiện nghi sư huynh của ta cướp đi. Mà thôi mà thôi, có Deidara tên này thành viên cũng đã là không tệ."
" Tiếp theo làm gì sao? Ừm!... Tiến về làng sương mù đi, nơi đó không phải nổi tiếng về kiếm và còn có thất kiếm gì đó của làng sương mù sao? Chúng ta đều dùng kiếm qua, cũng nên có một thanh kiếm ra hồn trong tay."
" Ngươi cũng biết kiếm thuật!"
" Có cơ hội hỏi Itachi sẽ biết ta biết hay không biết kiếm thuật. Đi thôi!"
" Nhưng từ làng Đá đến nơi đó sẽ rất xa, gần như cắt ngang toàn bộ lãnh thổ của Hỏa quốc, hơn nữa còn phải vượt biển lớn mới đến được làng sương mù...".
" Ta đương nhiên biết!" Nhẫn giới bản đồ hắn đã sớm ở phòng làm việc của đệ tam xem qua và nhớ kỹ.
" Nhưng vậy thì sao, đi như vậy mới thú vị, biết đâu trên đường chúng ta còn gặp được niềm vui ngoài ý muốn đây! Hơn nữa như vậy ngươi cũng có thể luyện tập đi đường mà không cần dùng thị giác..."
" Ta đã sớm luyện tốt!"
" Thiên tài dù vứt trong hoàn cảnh nào vẫn có thiên tài bộ dạng... Vậy thì đi thôi..."
.....
Cứu! Cứu với! Làm ơn có ai không?
" Ngươi có nghe thấy không, Lâm Phàm! Hình như có người kêu cứu."
" Đúng là có người kêu cứu, hơn nữa còn là tiếng của nữ nhân... đi, chúng ta qua xem!"
Trong khu vực biên giới giáp ranh giữa thủy quốc và hỏa quốc, năm sáu tên nam nhân đang tiến hành đuổi theo một thân thể kiều tiểu.
" Khà khà! Con nhỏ kia, đừng cố chạy nữa vì có chạy cũng không thoát đâu, thay vào đó mau dừng lại và đem cấm thuật giao ra, sau đó để sáu anh em ta vui vẻ một hồi, nếu phục thị tốt khà khà ta đảm bảo sẽ tha chết cho ngươi, hơn nữa còn bao dưỡng ngươi, để ngươi tiếp tục hầu hạ... khà khà!"
Như một con sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon, cả sáu tên nam nhân gia sức đuổi theo.
Hiện tại đã không còn chỉ là vì cấm thuật mà còn là vì nữ nhân này dung mạo cùng vóc người bị bọn họ nhìn chúng và muốn đem ra vùi dập để thỏa mãn một hồi thú tính.
Chạy vội, nghe được những lời này, cộng thêm với tình cảnh hiện tại và thân thể đang dần kiệt sức, cô gái không biết làm gì khác hơn ngoài rơi lệ, cắm đầu chạy và hô to cầu cứu.
Đúng lúc này, cô gái nhìn thấy, hai thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mình cách đó không xa, bộ dạng quái dị với mặt nạ và lớp áo choàng đen phủ kín, như hai u linh yên tĩnh đứng đó.
" Trang phục hẳn là không phải cũng một nhóm người đuổi bắt mình."
Chỉ cần nghĩ đến một điểm này, không cần biết bộ dạng của đối phương có bao nhiêu quái dị, như bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, cô nàng lập tức liều mạng chạy đến, níu lấy cánh tay đối phương, cầu cứu.
" Xin hãy cứu tôi! Làm ơn!"
Bị níu lấy tay người là Lâm Phàm, nếu có thể nhìn xuyên lớp mặt nạ, ta sẽ thấy được đôi mắt của hắn đang bị một bộ vị nào đó trên người đối phương hấp dẫn toàn bộ chú ý lực.
Nếu có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, sẽ thấy trong đầu hắn toàn là hình ảnh của một bộ vị nào đó trên người đối phương, liên tục dao động lên xuống, khi đối phương chạy vội...
" Niềm vui ngoài ý muốn của ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ba tháng, bỏ ra ba tháng đi đường quá đáng giá!"
Vươn tay, đem non mềm bàn tay cầm lấy, vỗ vỗ an ủi để đối phương bình tĩnh.
" Yên tâm đi, trời sập còn có ta khiêng, có ta ở đây không ai chạm được vào ngươi dù chỉ là một cọng tóc."
Lâm Phàm thưởng thức mỹ nữ này dung nhan thì cũng là lúc đám người kia đuổi đến.
Như để chứng minh lời nói vừa rồi của mình trước mặt mỹ nữ, Lâm Phàm ánh mắt lập tức tập trung về phía đám người kia.
Vù phần phật...
Áo bào cùng mặt nạ ly thể, bay lên không trung, Lâm Phàm tốc độ cực nhanh, < Quick attack > thi triển, tốc độ bạo tăng, lao ra.
Bụp x6!
Thân ảnh đan xen trong đám người, sáu cước tung ra, sáu tên vướng bận đã nằm xuống.
Lâm Phàm quay trở lại nguyên chỗ khi cả hai món đồ kia còn chưa rơi xuống.
Hắn còn kịp bắt lấy hai món đồ đang rơi xuống kia, lần nữa chỉnh tề khoác lên người.
Đẹp trai, lãnh khốc, lạnh lùng, thần bí!
Bốn thứ hấp dẫn nữ nhân nhất được hắn biểu hiện trước mắt cô nàng này chỉ trong giây lát.
" Hừ hừ... dạng này còn sợ trái tim nhỏ của ngươi không bị ta bắt được trước sao!"
Quả nhiên nhìn qua, cô nàng này đã dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.
Hửm! Sao lại là hâm mộ! Phải là mê luyến mới đúng chứ.
" Ngài là ninja sao? Ngài mạnh như vậy hẳn là biết rất nhiều nhẫn thuật phải không? Có thể dạy cho ta sao?"
Ba vấn đề, hắn hiểu được vấn đề thứ nhất, bởi hắn không có đeo băng đeo biểu thị mình là ninja của bất kỳ làng nào.
Nhưng còn hai vấn đề sau là sao? Không phải là cô nàng này nên thẹn thùng trước vẻ đẹp trai của ta khi thấy được và bắt đầu âm thầm yêu mến sao? Không lẽ nàng không thấy được?
Đương nhiên là không thấy được gì, bởi tốc độ của hắn quá nhanh, mắt thường làm sao thấy.
Đồng thời trừ trang phục giống một nữ ninja ra, thì tất cả những gì cô nàng này biểu hiện ra đều cho thấy cô nàng chỉ là một người bình thường, không phải là ninja, trừ chạy nhanh một điểm.
Vỗ chán một cái đầy tự trách, Lâm Phàm rầu rĩ không vui hỏi " Nhẫn thuật là có, nhưng tại sao ta phải dạy cho ngươi?"
" Ta nhận ngài làm sư phụ còn không được sao? Sư..."
Cận kề sinh tử áp lực qua đi, hưng phấn sau khi được cứu sống cũng hết, hơi chút bình tĩnh lại, mệt mỏi cùng kiệt sức lập tức ập tới, khiến cho cô nàng này nói ngất liền ngất.
Nhanh tay lẹ mắt Lâm Phàm lập tức đỡ được đối phương, dù cho động tác có chút lưu manh.
" Ừm! Xúc cảm cực tốt! Co giãn mười phần, độ lớn này, hẳn là D cup!... Cực phẩm!"
...
" Ưm! Ta đang ở đâu?"
" Ngươi đang ở trong lòng ta."
Mở ra đôi mắt mông lung, cô nàng còn chưa kịp định thần, ngớ ngẩn hỏi một câu. Nhưng lập tức nhận được lời đáp lại từ một giọng nam khiến nàng giật mình tỉnh hắn.
Trợn mắt nhìn vẫn là bộ kia mặt nạ, cô nàng mới yên tâm phần nào, nhưng khi cảm nhận thấy thân thể bị đối phương bế kiểu công chúa và đang tốc độ cao di chuyển, đồng thời bộ vị nào đó còn bị nắm lấy, dù là qua hai lớp vải nhưng cô nàng vẫn đỏ mặt và lập tức gấp hỏi.
" Mau dừng lại! Ngài định đưa ta đi đâu?"
" Không phải ngươi muốn học nhẫn thuật sao? Ta đưa ngươi đi học nhẫn thuật."
" Thế nhưng... thế nhưng chúng ta không quen biết, hơn nữa ta không trở về, người nhà sẽ rất lo lắng. Có thể hay không trước đưa ta trở về báo bình an, sau đó chúng ta lại đi học nhẫn thuật."
" Nhớ kỹ! Ta tên Vô Diện! Còn hiện tại ta hỏi ngươi đáp"
" Ngươi tên gì?"
" Ta tên Hotaru."
" Có thân nhân hay gia tộc sao?"
" Cha ta đã mất, còn gia tộc tên Tsuchigumo, nhưng đã sớm bị diệt trong trận đại chiến ninja... ta sống trong một ngôi làng nhỏ, nhưng phần lớn thời gian là sống ở trong một pháo đài..."
" Rất tốt! Hiện tại chúng ta đã quen. Dạng kia gia tộc không trở về cũng được. Ta đã phái người lên đường đi thông báo bọn họ, báo ngươi bình an. Ngươi có thể yên tâm đi theo ta học nhẫn thuật, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn tuyệt đối."
" Thật có thể học tập nhẫn thuật sao, vậy thì quá tốt rồi! Như vậy ta có thể có hy vọng phục hưng gia tộc."
Nghe đến được theo học nhẫn thuật, Hotaru lập tức vui mừng hò reo. Nhưng động tác này lại làm cho bộ ngực bị nắm càng chặt, khiến cô nàng lập tức đỏ mặt không dám động.
" Đều đã quen biết và đồng ý theo ta học nhẫn thuật, vậy còn không mau gọi sư phụ."
Lực tay tăng thêm, Lâm Phàm giọng nói lại biến thành nghiêm nghị như răn dạy học trò, không biết xấu hổ yêu cầu Hotaru gọi mình sư phụ.
Hotaru thì nhát lắm, bị Lâm Phàm nghiêm nghị kiểu nói hù dọa không dám ngẩng đầu, đôi mắt đều đã ngân ngấn lệ quang, mếu máo gọi ra hai tiếng sư phụ.
Vui mừng là vì ở đối phương trong mắt, hắn không nhận được sự khinh thị về nghệ thuật mà mình theo đuổi.
Trái lại còn có cảm giác nghệ thuật của mình được công nhận. Khi đối phương nói câu "coi trọng hắn tiềm lực" một câu nói kia.
Đồng thời trong đội ngũ, không có đẳng cấp phân chia, đối phương đều là cùng mình bình đẳng nói chuyện, ánh mắt là ngang hàng tương giao, không phải từ trên cao nhìn xuống ánh mắt.
Quan trọng nhất tất cả thân phận, tên gọi đều như một, đều là "Vô Diện". Điều này nói rõ đối phương đặt hắn ở ngang hàng.
Đặt ngang hàng với như thần tồn tại như vậy, chẳng khác nào gián tiếp công nhận nghệ thuật của hắn có tiềm lực thành thần. Dạng này ai mà không vui vẻ.
Thứ yếu hắn còn thật thích "Vô Diện" thân phận này, bởi cố sự của nó đem lại cho hắn sự cộng minh không hề nhỏ. Dường như đó mới là chính mình vậy.
Trải qua sự tình này, trong Deidara ít đi một phần kiêu ngạo cùng càn quấy, nhiều thêm một phần tự tin cùng trung thành!!!
...
Akatsuki thành viên tìm đến Deidara!
Trong mắt bọn chúng là một thân ảnh phủ áo choàng đen kín từ đầu tới chân, trên mặt đeo mặt nạ vong hồn che khuất dung nhan.
" Ngươi là Deidara?"
" Phải ta chính là Deidara. Nhưng hiện tại hãy gọi ta là: Vô Diện."
" Ta muốn ngươi gia nhập tổ chức của chúng ta!"
" Không thành vấn đề, dẫn đường đi."
Deidara sảng khoái đáp ứng khiến ba tên thành viên của Akatsuki đến đây đều có chút bất ngờ. Nhưng không ai nói gì nhiều, Deidara đồng ý đơn giản là bớt đi phiền phức mà thôi, bởi trong mắt bọn họ, không có nhiệm vụ nào là không thể hoàn thành.
" Gia nhập thành công, để xem các ngươi có thể giúp ích gì được cho ta!"
- ----
" Tiếp theo làm gì?"
" Haizzz... Sinh sau đẻ muộn, mầm mống tốt phần lớn đều đã bị Orochimaru vị này tiện nghi sư huynh của ta cướp đi. Mà thôi mà thôi, có Deidara tên này thành viên cũng đã là không tệ."
" Tiếp theo làm gì sao? Ừm!... Tiến về làng sương mù đi, nơi đó không phải nổi tiếng về kiếm và còn có thất kiếm gì đó của làng sương mù sao? Chúng ta đều dùng kiếm qua, cũng nên có một thanh kiếm ra hồn trong tay."
" Ngươi cũng biết kiếm thuật!"
" Có cơ hội hỏi Itachi sẽ biết ta biết hay không biết kiếm thuật. Đi thôi!"
" Nhưng từ làng Đá đến nơi đó sẽ rất xa, gần như cắt ngang toàn bộ lãnh thổ của Hỏa quốc, hơn nữa còn phải vượt biển lớn mới đến được làng sương mù...".
" Ta đương nhiên biết!" Nhẫn giới bản đồ hắn đã sớm ở phòng làm việc của đệ tam xem qua và nhớ kỹ.
" Nhưng vậy thì sao, đi như vậy mới thú vị, biết đâu trên đường chúng ta còn gặp được niềm vui ngoài ý muốn đây! Hơn nữa như vậy ngươi cũng có thể luyện tập đi đường mà không cần dùng thị giác..."
" Ta đã sớm luyện tốt!"
" Thiên tài dù vứt trong hoàn cảnh nào vẫn có thiên tài bộ dạng... Vậy thì đi thôi..."
.....
Cứu! Cứu với! Làm ơn có ai không?
" Ngươi có nghe thấy không, Lâm Phàm! Hình như có người kêu cứu."
" Đúng là có người kêu cứu, hơn nữa còn là tiếng của nữ nhân... đi, chúng ta qua xem!"
Trong khu vực biên giới giáp ranh giữa thủy quốc và hỏa quốc, năm sáu tên nam nhân đang tiến hành đuổi theo một thân thể kiều tiểu.
" Khà khà! Con nhỏ kia, đừng cố chạy nữa vì có chạy cũng không thoát đâu, thay vào đó mau dừng lại và đem cấm thuật giao ra, sau đó để sáu anh em ta vui vẻ một hồi, nếu phục thị tốt khà khà ta đảm bảo sẽ tha chết cho ngươi, hơn nữa còn bao dưỡng ngươi, để ngươi tiếp tục hầu hạ... khà khà!"
Như một con sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon, cả sáu tên nam nhân gia sức đuổi theo.
Hiện tại đã không còn chỉ là vì cấm thuật mà còn là vì nữ nhân này dung mạo cùng vóc người bị bọn họ nhìn chúng và muốn đem ra vùi dập để thỏa mãn một hồi thú tính.
Chạy vội, nghe được những lời này, cộng thêm với tình cảnh hiện tại và thân thể đang dần kiệt sức, cô gái không biết làm gì khác hơn ngoài rơi lệ, cắm đầu chạy và hô to cầu cứu.
Đúng lúc này, cô gái nhìn thấy, hai thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mình cách đó không xa, bộ dạng quái dị với mặt nạ và lớp áo choàng đen phủ kín, như hai u linh yên tĩnh đứng đó.
" Trang phục hẳn là không phải cũng một nhóm người đuổi bắt mình."
Chỉ cần nghĩ đến một điểm này, không cần biết bộ dạng của đối phương có bao nhiêu quái dị, như bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, cô nàng lập tức liều mạng chạy đến, níu lấy cánh tay đối phương, cầu cứu.
" Xin hãy cứu tôi! Làm ơn!"
Bị níu lấy tay người là Lâm Phàm, nếu có thể nhìn xuyên lớp mặt nạ, ta sẽ thấy được đôi mắt của hắn đang bị một bộ vị nào đó trên người đối phương hấp dẫn toàn bộ chú ý lực.
Nếu có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, sẽ thấy trong đầu hắn toàn là hình ảnh của một bộ vị nào đó trên người đối phương, liên tục dao động lên xuống, khi đối phương chạy vội...
" Niềm vui ngoài ý muốn của ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ba tháng, bỏ ra ba tháng đi đường quá đáng giá!"
Vươn tay, đem non mềm bàn tay cầm lấy, vỗ vỗ an ủi để đối phương bình tĩnh.
" Yên tâm đi, trời sập còn có ta khiêng, có ta ở đây không ai chạm được vào ngươi dù chỉ là một cọng tóc."
Lâm Phàm thưởng thức mỹ nữ này dung nhan thì cũng là lúc đám người kia đuổi đến.
Như để chứng minh lời nói vừa rồi của mình trước mặt mỹ nữ, Lâm Phàm ánh mắt lập tức tập trung về phía đám người kia.
Vù phần phật...
Áo bào cùng mặt nạ ly thể, bay lên không trung, Lâm Phàm tốc độ cực nhanh, < Quick attack > thi triển, tốc độ bạo tăng, lao ra.
Bụp x6!
Thân ảnh đan xen trong đám người, sáu cước tung ra, sáu tên vướng bận đã nằm xuống.
Lâm Phàm quay trở lại nguyên chỗ khi cả hai món đồ kia còn chưa rơi xuống.
Hắn còn kịp bắt lấy hai món đồ đang rơi xuống kia, lần nữa chỉnh tề khoác lên người.
Đẹp trai, lãnh khốc, lạnh lùng, thần bí!
Bốn thứ hấp dẫn nữ nhân nhất được hắn biểu hiện trước mắt cô nàng này chỉ trong giây lát.
" Hừ hừ... dạng này còn sợ trái tim nhỏ của ngươi không bị ta bắt được trước sao!"
Quả nhiên nhìn qua, cô nàng này đã dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn.
Hửm! Sao lại là hâm mộ! Phải là mê luyến mới đúng chứ.
" Ngài là ninja sao? Ngài mạnh như vậy hẳn là biết rất nhiều nhẫn thuật phải không? Có thể dạy cho ta sao?"
Ba vấn đề, hắn hiểu được vấn đề thứ nhất, bởi hắn không có đeo băng đeo biểu thị mình là ninja của bất kỳ làng nào.
Nhưng còn hai vấn đề sau là sao? Không phải là cô nàng này nên thẹn thùng trước vẻ đẹp trai của ta khi thấy được và bắt đầu âm thầm yêu mến sao? Không lẽ nàng không thấy được?
Đương nhiên là không thấy được gì, bởi tốc độ của hắn quá nhanh, mắt thường làm sao thấy.
Đồng thời trừ trang phục giống một nữ ninja ra, thì tất cả những gì cô nàng này biểu hiện ra đều cho thấy cô nàng chỉ là một người bình thường, không phải là ninja, trừ chạy nhanh một điểm.
Vỗ chán một cái đầy tự trách, Lâm Phàm rầu rĩ không vui hỏi " Nhẫn thuật là có, nhưng tại sao ta phải dạy cho ngươi?"
" Ta nhận ngài làm sư phụ còn không được sao? Sư..."
Cận kề sinh tử áp lực qua đi, hưng phấn sau khi được cứu sống cũng hết, hơi chút bình tĩnh lại, mệt mỏi cùng kiệt sức lập tức ập tới, khiến cho cô nàng này nói ngất liền ngất.
Nhanh tay lẹ mắt Lâm Phàm lập tức đỡ được đối phương, dù cho động tác có chút lưu manh.
" Ừm! Xúc cảm cực tốt! Co giãn mười phần, độ lớn này, hẳn là D cup!... Cực phẩm!"
...
" Ưm! Ta đang ở đâu?"
" Ngươi đang ở trong lòng ta."
Mở ra đôi mắt mông lung, cô nàng còn chưa kịp định thần, ngớ ngẩn hỏi một câu. Nhưng lập tức nhận được lời đáp lại từ một giọng nam khiến nàng giật mình tỉnh hắn.
Trợn mắt nhìn vẫn là bộ kia mặt nạ, cô nàng mới yên tâm phần nào, nhưng khi cảm nhận thấy thân thể bị đối phương bế kiểu công chúa và đang tốc độ cao di chuyển, đồng thời bộ vị nào đó còn bị nắm lấy, dù là qua hai lớp vải nhưng cô nàng vẫn đỏ mặt và lập tức gấp hỏi.
" Mau dừng lại! Ngài định đưa ta đi đâu?"
" Không phải ngươi muốn học nhẫn thuật sao? Ta đưa ngươi đi học nhẫn thuật."
" Thế nhưng... thế nhưng chúng ta không quen biết, hơn nữa ta không trở về, người nhà sẽ rất lo lắng. Có thể hay không trước đưa ta trở về báo bình an, sau đó chúng ta lại đi học nhẫn thuật."
" Nhớ kỹ! Ta tên Vô Diện! Còn hiện tại ta hỏi ngươi đáp"
" Ngươi tên gì?"
" Ta tên Hotaru."
" Có thân nhân hay gia tộc sao?"
" Cha ta đã mất, còn gia tộc tên Tsuchigumo, nhưng đã sớm bị diệt trong trận đại chiến ninja... ta sống trong một ngôi làng nhỏ, nhưng phần lớn thời gian là sống ở trong một pháo đài..."
" Rất tốt! Hiện tại chúng ta đã quen. Dạng kia gia tộc không trở về cũng được. Ta đã phái người lên đường đi thông báo bọn họ, báo ngươi bình an. Ngươi có thể yên tâm đi theo ta học nhẫn thuật, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn tuyệt đối."
" Thật có thể học tập nhẫn thuật sao, vậy thì quá tốt rồi! Như vậy ta có thể có hy vọng phục hưng gia tộc."
Nghe đến được theo học nhẫn thuật, Hotaru lập tức vui mừng hò reo. Nhưng động tác này lại làm cho bộ ngực bị nắm càng chặt, khiến cô nàng lập tức đỏ mặt không dám động.
" Đều đã quen biết và đồng ý theo ta học nhẫn thuật, vậy còn không mau gọi sư phụ."
Lực tay tăng thêm, Lâm Phàm giọng nói lại biến thành nghiêm nghị như răn dạy học trò, không biết xấu hổ yêu cầu Hotaru gọi mình sư phụ.
Hotaru thì nhát lắm, bị Lâm Phàm nghiêm nghị kiểu nói hù dọa không dám ngẩng đầu, đôi mắt đều đã ngân ngấn lệ quang, mếu máo gọi ra hai tiếng sư phụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook