Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước
-
Chương 552: Hokage: Thật Là Vô Vị
" Itachi! Đợi để đón Sasuke về sao?"
" Đúng vậy!... em mình không mang lại phiền phức cho cậu chứ."
" Đương nhiên là không, mà dù cho có phiền phức thì cũng là việc của Iruka và đau đầu cũng là hắn, ta chỉ là trợ giảng, không quản nhiều như vậy... Được! Không nói những thứ này. Đều lâu như vậy mới gặp lại, hôm nay chúng ta nhất định phải làm một bữa tiệc mừng ngày hội ngộ."
" Dạng này à!... Nếu không đợi Sasuke tan học, ba chúng ta cùng đi! Dù sao cũng nhanh hết giờ, nếu Sasuke tan học mà không thấy mình thì không hay lắm đâu..."
Ngày đầu đi học, Itachi sợ Sasuke không biết đường về, bởi sau lần phân lại địa phận đó, nhà Uchiha vị trí liền cách rất xa nơi này.
" Được rồi, nghe ngươi... sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao?"
" Không có!... Nhưng là, Lâm Phàm, cậu hình như mạnh lên rất nhiều... Nếu không chúng ta luận bàn một chút đi..."
Ấp úng mãi Itachi mới nói được một câu như vậy.
Cái tuổi này Itachi vẫn chưa có vẻ lạnh lùng và trầm ổn của Itachi vài năm sau. Itachi ở hiện tại vẫn là một cậu nhóc hay ngượng ngùng và có đôi chút rụt rè.
Nghe lời này của Itachi, Lâm Phàm hào sảng vỗ vai hắn " Muốn đánh liền nói thẳng, có gì phải ấp úng, dù sao chúng ta đều là bạn lâu năm, ngươi còn có gì phải ngại! Đi chúng ta đi sân tập luận bàn một chút."
Ngôi trường vẫn là ngôi trường của ba năm về trước, không khó để cả hai cựu học sinh tìm được sân đấu tập.
Mặc dù nói là luận bàn, nhưng cân nhắc đến thực lực bản thân vấn đề, sợ phá hư nơi này quá nhiều, Itachi và Lâm Phàm cuối cùng quyết định sử dụng phân thân đến so chiêu.
...
Oành
" Mọi người mau nhìn! Ở sân tập đang có người so đấu." không biết là ai hô đầu tiên, vừa ra cửa lớp, đám nhóc lập tức hướng sân sau chạy đi xem náo nhiệt.
Sasuke và Naruto cũng không phải là ngoại lệ, cả hai cùng hướng sân sau chạy tới.
Chạy tới nơi, Sasuke và Naruto đồng thời thấy được hai thân ảnh quen thuộc, cả hai cùng lúc bật thốt lên kêu gọi.
" Anh hai - Ca ca."
Nhưng lúc này không ai rảnh mà phản ứng lại hai tên nhóc. Bởi cả hai đều đang tập trung toàn bộ tinh thần đi thao túng phân thân của mình.
" Đây thật sự chỉ là phân thân giao đấu sao?"
Sớm bị động tĩnh ở nơi này hấp dẫn tới, đám thầy giáo trong học viện đã sớm xem đến chết lặng. Bởi bọn hắn cảm thấy mình dường như đến phân thân của đối phương cũng đánh không lại.
Còn học sinh nhóm thì khỏi nói.
Sống trong thời kỳ yên bình quá lâu, chúng làm sao được nhìn chân chính ninja chiến đấu, làm sao được nhìn bậc cha chú - anh chị của mình phô diễn toàn bộ sức mạnh kinh khủng để chiến đấu bảo vệ làng.
Cho nên dạng này tráng cảnh với bọn chúng đã đủ để đám nhóc nhìn ngốc.
Oành!
Lại một chân của Lâm Phàm bao phủ trong bạch quang giáng xuống sân tập, sức mạnh kia làm nổ ra một hố lớn đường kính hai mét.
Mục tiêu là Itachi phân thân đã sớm dùng thế thân thuật thoát đi, chịu tội là một khúc gỗ bị Lâm Phàm giẫm nát vụn dưới chân.
Nhìn tình cảnh này, Itachi nhíu mày, khi mà hắn đều đã thở dốc vì tiêu hao quá nhiều chakra để liên tục duy trì phân thân thuật và còn phải cung cấp chakra để phân thân thi triển nhẫn thuật.
Còn Lâm Phàm vẻ mặt vẫn như thường, không có một chút nào dấu hiệu mệt mỏi.
Cũng phải thôi, bởi Lâm Phàm dùng không chỉ là chakra mà còn cả năng lượng từ thế giới pokemon. Hơn nữa hắn chính cho phân thân dùng thể thuật đi nghiền ép Itachi. Cho nên kết quả kia có thể sớm đã được định đoạt.
" Anh hai - Ca ca"
Sasuke và Naruto chạy tới gần hơn kêu gọi, lần này tiếng kêu thành công lọt vào tai hai kẻ ở trên sân.
Quá mải mê giao đấu, Itachi lúc này mới nhớ tới mình còn việc đón em phải làm. Itachi áy náy nhìn Lâm Phàm, sau đó đem phân thân giải trừ.
Ngay sau là Lâm Phàm cũng làm điều tương tự.
" Anh hai, hai người vừa so tài sao? Cuối cùng là ai thắng ai thua?" Vừa chạm mặt, Sasuke liền hỏi.
" Chỉ là phân thân so chiêu một chút mà thôi, ai thắng ai thua đều không quan trọng, hơn nữa cuộc so tài này không phải là bị ngươi đánh gãy sao Sasuke?"
Lâm Phàm giành trước trả lời Sasuke.
" Lâm Phàm ca ca ngươi thật lợi hại!"
" Ừm cửu..." từ lúc Naruto cùng Sasuke chạy tới, Itachi đã lưu ý Naruto. Đợi ở khoảng cách gần quan sát, Itachi lập tức nhận ra thân phận được mọi người đồn đoán của Naruto.
" Cửu cửu tám mươi mốt... được rồi đừng làm khỉ cho mọi người vây xem, chúng ta mau đi thôi, hôm nay ta chủ chì, mời các ngươi ăn mì." Lâm Phàm đánh gãy lời của Itachi, sau đó kéo theo cái đuôi nhỏ là Naruto đi trước.
Itachi nhìn bóng lưng của hắn và Naruto một lúc, sau đó mới dắt Sasuke đuổi theo.
.....
" Ài... tại sao tự nhiên lại thấy câu truyện này vô vị như vậy đâu?"
Ngồi trong phòng học, ngày ngày đều dạng này như dự giờ nhìn đám nhóc, nghe một chút mấy bài học vỡ lòng của ninja, khiến Lâm Phàm cảm thán.
Ban đầu đối với công việc này hắn còn có một chút hứng thú, bởi được nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của đám nhóc kia làm lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn.
Nhưng khi đã quen thuộc rồi, nhìn đám kia tiểu thí hài chỉ đang vừa bắt đầu học tập những kiến thức cơ bản của ninja, không có một chút sức mạnh đáng nói. Lâm Phàm thấy nhàm chán thực sự.
Không có tính khiêu chiến, không có áp lực loại hình công việc, hơn nữa còn nhàm chán như vậy, hắn quyết định không làm!
Cố nhịn đến khi hết giờ, chuông tan học vừa vang lên, Lâm Phàm nhấc chân liền đi.
" Ca ca - Lâm Phàm sensei, đợi em với."
Vừa thấy Lâm Phàm đi như vậy dứt khoát, không giống với mọi hôm, đằng sau liền vang lên hai thanh âm gọi với theo.
Sau đó hai tên tiểu thí hài với mái tóc đều là vàng sắc, bước ra những bước nhỏ đuổi theo hắn.
Một khỏi cần phải nói chính là Naruto, hắn gọi Lâm Phàm là chuẩn bị kiếm một bữa mì miễn phí.
Không thì cũng là để Lâm Phàm dẫn hắn ra ngoài dã ngoại chơi, đồng thời kiếm một bữa thịt thú nướng vào buổi tối.
Dù sao đoạn thời gian này tới, Naruto đều coi hắn thành ca ca ruột đối đãi. Bởi cũng chỉ có Lâm Phàm chịu dắt hắn ra ngoài chơi, lo ăn lo mặc cho hắn, quan tâm hắn, cho hắn thấy mình được công nhận, đồng thời không bị kỳ thị cảm giác.
Có điều Naruto không hiểu, Lâm Phàm là công nhận thực lực của Naruto ở tương lai, mà không phải là Naruto ở hiện tại. Còn về phần không bị kỳ thị thì ta đã nói rồi, lười nhắc lại.
Còn về phần một tiếng gọi khác, êm tai, trong trẻo nhưng lại làm cho Lâm Phàm rất dễ sinh ra cảm giác tội lỗi trong lòng.
Đó là tiểu Ino: Yamanaka Ino. Con gái của tộc trưởng gia tộc Yamanaka danh tiếng trong làng.
" Ài! Quá nhỏ, ta không thích loli cũng không muốn làm loli dưỡng thành hệ thống, quá tốn thời gian. Liền hẹn sau này tái ngộ đi... Ino!"
Không đợi hai người đến, Lâm Phàm thân ảnh nhoáng cái liền biến mất.
Bỏ lại Ino với vẻ mặt thất lạc và ánh mắt ngập hơi nước " Tại sao sensei không có như mọi lần ôm lấy ta, hôn ta... sensei là không cần ta nữa sao? Oa...oa..." nghĩ đến việc mình bị bỏ rơi, tủi thân, liền khóc lớn một hồi.
Trẻ con mà, nói khóc liền khóc. Khóc xong rồi rất nhanh liền sẽ quên đi những chuyện phiền muộn này.
Lâm Phàm nếu biết tiểu Ino suy nghĩ trong lòng lập tức sẽ hô to oan uổng, bởi hắn nhiều nhất cũng chỉ thơm má Ino mà thôi, dù sao cô nhóc là thật đáng yêu và đáng yêu trẻ nhỏ thường khiến người ta thơm má là chuyện bình thường.
Đệ tam phòng làm việc!
" Sao ngươi muốn xin nghỉ việc ở trường học?"
" Lão sư, nơi đó thật sự quá chán. Không có cơ hội cho ta phát triển thực lực."
" Vậy việc ngươi đi tìm Itachi và Shisui ra ngoài săn thú và nướng thịt ăn thì có thể giúp ngươi gia tăng thực lực sao?" Nghe đến Lâm Phàm không biết xấu hổ giả vờ quan tâm đến thực lực vấn đề, đệ tam châm chọc hỏi.
" Không có! Nhưng hai việc là không giống nhau mà, ít nhất làm như vậy ta không thấy nhàm chán."
Nghe được Lâm Phàm lời này, đệ tam hỏa khí liền thiêu đốt.
Tên đệ tử này thật quá lười, trước kia còn thấy hắn tu luyện một hai, thời gian gần đây liền chưa thấy hắn dành thời gian cho tu luyện. Hỏi đến thì lần nào cũng nói gặp bình cảnh, tu luyện cũng không có nhiều tác dụng loại lời này.
" Nếu không dạng này đi lão sư, ngươi liền thả ta ra bên ngoài, rời làng đi ngao du một chút nhẫn giới. Ta đảm bảo một vài năm sau trở về, thực lực sẽ làm cho ngươi vượt mức hài lòng, trên cả mong đợi, dạng này ngươi xem..."
" Im miệng! Nhẫn giới là sân sau nhà ngươi sao? Nhẫn giới là đơn giản như ngươi nghĩ như vậy sao?.. Nguy cơ nhiều vô số, mất mạng khả năng bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở nơi đâu cũng có... Nói như ra ngoài chơi một dạng... Lời như vậy cũng dám nói..."
Vốn còn định đem Tsunade "sư tỷ" trường hợp làm bia đỡ để đệ tam cho mình rời làng, nhưng thấy đệ tam kiểu nói này, Lâm Phàm biết là 0,000001% cơ hội đều không có.
Nhưng đệ tam không cho Lâm Phàm đi không có nghĩa là hắn không thể trốn đi.
Như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Phàm, đệ tam bồi thêm một câu khiến hắn suy nghĩ vừa mới hiện lên kia ngay lập tức sụp đổ.
" Trốn cũng là đừng nghĩ trốn, từ hôm nay ngươi sẽ bị giám sát hai bốn trên hai bốn, bởi bắt đầu từ giây phút này ngươi đã tiến vào bị phạt thời gian."
" Bị phạt? Tại sao?"
Nói đến bị phạt, Lâm Phàm liền ngơ. Bởi hắn đoạn thời gian này trừ hay trốn việc ở trường ra ngoài chơi thì cũng không có làm gì sai.
" Bởi lần đó khi ngươi tiếp nhận chức vụ này chúng ta đã giao kèo trước, chỉ cần ngươi không chịu được dạng này công việc, chủ động xin nghỉ thì sẽ phải chịu một hồi trọng phạt."
" Có dạng này sao? Thật không? Tại sao ta không nhớ?... Hơn nữa hôm đó ta hỏi Itachi, hắn nói cho ta cũng không có những lời ngươi nói như vậy..." Thấy đệ tam nói như thật, Lâm Phàm nửa tin nửa ngờ nói.
" Không được! Ta phải đi hỏi Itachi và mấy người có mặt ngày hôm đó, tránh để cho lão đầu ngươi bịp ta."
" Không cần! Ta nhớ mình có nói là được... Hơn nữa bị phạt thời gian đã bắt đầu, ngươi không được phép chạy loạn. Chấp nhận chế tài đi tiểu quỷ!"
Bụp
Cổ bị người dùng tay chặt mạnh một cái, thế giới trong mắt Lâm Phàm dần bị bóng đen bao phủ. Đệ tam với nụ cười trên môi hình ảnh dần mờ đi trong mắt hắn.
" ANBU đội! Đem hắn mang đi..."
Lâm Phàm bị một tên đeo mặt nạ vác lên. Sau đó đệ tam cùng một nhóm người đeo mặt nạ rời đi phòng làm việc.
Đi đâu thì không người biết được.
" Đúng vậy!... em mình không mang lại phiền phức cho cậu chứ."
" Đương nhiên là không, mà dù cho có phiền phức thì cũng là việc của Iruka và đau đầu cũng là hắn, ta chỉ là trợ giảng, không quản nhiều như vậy... Được! Không nói những thứ này. Đều lâu như vậy mới gặp lại, hôm nay chúng ta nhất định phải làm một bữa tiệc mừng ngày hội ngộ."
" Dạng này à!... Nếu không đợi Sasuke tan học, ba chúng ta cùng đi! Dù sao cũng nhanh hết giờ, nếu Sasuke tan học mà không thấy mình thì không hay lắm đâu..."
Ngày đầu đi học, Itachi sợ Sasuke không biết đường về, bởi sau lần phân lại địa phận đó, nhà Uchiha vị trí liền cách rất xa nơi này.
" Được rồi, nghe ngươi... sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao?"
" Không có!... Nhưng là, Lâm Phàm, cậu hình như mạnh lên rất nhiều... Nếu không chúng ta luận bàn một chút đi..."
Ấp úng mãi Itachi mới nói được một câu như vậy.
Cái tuổi này Itachi vẫn chưa có vẻ lạnh lùng và trầm ổn của Itachi vài năm sau. Itachi ở hiện tại vẫn là một cậu nhóc hay ngượng ngùng và có đôi chút rụt rè.
Nghe lời này của Itachi, Lâm Phàm hào sảng vỗ vai hắn " Muốn đánh liền nói thẳng, có gì phải ấp úng, dù sao chúng ta đều là bạn lâu năm, ngươi còn có gì phải ngại! Đi chúng ta đi sân tập luận bàn một chút."
Ngôi trường vẫn là ngôi trường của ba năm về trước, không khó để cả hai cựu học sinh tìm được sân đấu tập.
Mặc dù nói là luận bàn, nhưng cân nhắc đến thực lực bản thân vấn đề, sợ phá hư nơi này quá nhiều, Itachi và Lâm Phàm cuối cùng quyết định sử dụng phân thân đến so chiêu.
...
Oành
" Mọi người mau nhìn! Ở sân tập đang có người so đấu." không biết là ai hô đầu tiên, vừa ra cửa lớp, đám nhóc lập tức hướng sân sau chạy đi xem náo nhiệt.
Sasuke và Naruto cũng không phải là ngoại lệ, cả hai cùng hướng sân sau chạy tới.
Chạy tới nơi, Sasuke và Naruto đồng thời thấy được hai thân ảnh quen thuộc, cả hai cùng lúc bật thốt lên kêu gọi.
" Anh hai - Ca ca."
Nhưng lúc này không ai rảnh mà phản ứng lại hai tên nhóc. Bởi cả hai đều đang tập trung toàn bộ tinh thần đi thao túng phân thân của mình.
" Đây thật sự chỉ là phân thân giao đấu sao?"
Sớm bị động tĩnh ở nơi này hấp dẫn tới, đám thầy giáo trong học viện đã sớm xem đến chết lặng. Bởi bọn hắn cảm thấy mình dường như đến phân thân của đối phương cũng đánh không lại.
Còn học sinh nhóm thì khỏi nói.
Sống trong thời kỳ yên bình quá lâu, chúng làm sao được nhìn chân chính ninja chiến đấu, làm sao được nhìn bậc cha chú - anh chị của mình phô diễn toàn bộ sức mạnh kinh khủng để chiến đấu bảo vệ làng.
Cho nên dạng này tráng cảnh với bọn chúng đã đủ để đám nhóc nhìn ngốc.
Oành!
Lại một chân của Lâm Phàm bao phủ trong bạch quang giáng xuống sân tập, sức mạnh kia làm nổ ra một hố lớn đường kính hai mét.
Mục tiêu là Itachi phân thân đã sớm dùng thế thân thuật thoát đi, chịu tội là một khúc gỗ bị Lâm Phàm giẫm nát vụn dưới chân.
Nhìn tình cảnh này, Itachi nhíu mày, khi mà hắn đều đã thở dốc vì tiêu hao quá nhiều chakra để liên tục duy trì phân thân thuật và còn phải cung cấp chakra để phân thân thi triển nhẫn thuật.
Còn Lâm Phàm vẻ mặt vẫn như thường, không có một chút nào dấu hiệu mệt mỏi.
Cũng phải thôi, bởi Lâm Phàm dùng không chỉ là chakra mà còn cả năng lượng từ thế giới pokemon. Hơn nữa hắn chính cho phân thân dùng thể thuật đi nghiền ép Itachi. Cho nên kết quả kia có thể sớm đã được định đoạt.
" Anh hai - Ca ca"
Sasuke và Naruto chạy tới gần hơn kêu gọi, lần này tiếng kêu thành công lọt vào tai hai kẻ ở trên sân.
Quá mải mê giao đấu, Itachi lúc này mới nhớ tới mình còn việc đón em phải làm. Itachi áy náy nhìn Lâm Phàm, sau đó đem phân thân giải trừ.
Ngay sau là Lâm Phàm cũng làm điều tương tự.
" Anh hai, hai người vừa so tài sao? Cuối cùng là ai thắng ai thua?" Vừa chạm mặt, Sasuke liền hỏi.
" Chỉ là phân thân so chiêu một chút mà thôi, ai thắng ai thua đều không quan trọng, hơn nữa cuộc so tài này không phải là bị ngươi đánh gãy sao Sasuke?"
Lâm Phàm giành trước trả lời Sasuke.
" Lâm Phàm ca ca ngươi thật lợi hại!"
" Ừm cửu..." từ lúc Naruto cùng Sasuke chạy tới, Itachi đã lưu ý Naruto. Đợi ở khoảng cách gần quan sát, Itachi lập tức nhận ra thân phận được mọi người đồn đoán của Naruto.
" Cửu cửu tám mươi mốt... được rồi đừng làm khỉ cho mọi người vây xem, chúng ta mau đi thôi, hôm nay ta chủ chì, mời các ngươi ăn mì." Lâm Phàm đánh gãy lời của Itachi, sau đó kéo theo cái đuôi nhỏ là Naruto đi trước.
Itachi nhìn bóng lưng của hắn và Naruto một lúc, sau đó mới dắt Sasuke đuổi theo.
.....
" Ài... tại sao tự nhiên lại thấy câu truyện này vô vị như vậy đâu?"
Ngồi trong phòng học, ngày ngày đều dạng này như dự giờ nhìn đám nhóc, nghe một chút mấy bài học vỡ lòng của ninja, khiến Lâm Phàm cảm thán.
Ban đầu đối với công việc này hắn còn có một chút hứng thú, bởi được nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của đám nhóc kia làm lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn.
Nhưng khi đã quen thuộc rồi, nhìn đám kia tiểu thí hài chỉ đang vừa bắt đầu học tập những kiến thức cơ bản của ninja, không có một chút sức mạnh đáng nói. Lâm Phàm thấy nhàm chán thực sự.
Không có tính khiêu chiến, không có áp lực loại hình công việc, hơn nữa còn nhàm chán như vậy, hắn quyết định không làm!
Cố nhịn đến khi hết giờ, chuông tan học vừa vang lên, Lâm Phàm nhấc chân liền đi.
" Ca ca - Lâm Phàm sensei, đợi em với."
Vừa thấy Lâm Phàm đi như vậy dứt khoát, không giống với mọi hôm, đằng sau liền vang lên hai thanh âm gọi với theo.
Sau đó hai tên tiểu thí hài với mái tóc đều là vàng sắc, bước ra những bước nhỏ đuổi theo hắn.
Một khỏi cần phải nói chính là Naruto, hắn gọi Lâm Phàm là chuẩn bị kiếm một bữa mì miễn phí.
Không thì cũng là để Lâm Phàm dẫn hắn ra ngoài dã ngoại chơi, đồng thời kiếm một bữa thịt thú nướng vào buổi tối.
Dù sao đoạn thời gian này tới, Naruto đều coi hắn thành ca ca ruột đối đãi. Bởi cũng chỉ có Lâm Phàm chịu dắt hắn ra ngoài chơi, lo ăn lo mặc cho hắn, quan tâm hắn, cho hắn thấy mình được công nhận, đồng thời không bị kỳ thị cảm giác.
Có điều Naruto không hiểu, Lâm Phàm là công nhận thực lực của Naruto ở tương lai, mà không phải là Naruto ở hiện tại. Còn về phần không bị kỳ thị thì ta đã nói rồi, lười nhắc lại.
Còn về phần một tiếng gọi khác, êm tai, trong trẻo nhưng lại làm cho Lâm Phàm rất dễ sinh ra cảm giác tội lỗi trong lòng.
Đó là tiểu Ino: Yamanaka Ino. Con gái của tộc trưởng gia tộc Yamanaka danh tiếng trong làng.
" Ài! Quá nhỏ, ta không thích loli cũng không muốn làm loli dưỡng thành hệ thống, quá tốn thời gian. Liền hẹn sau này tái ngộ đi... Ino!"
Không đợi hai người đến, Lâm Phàm thân ảnh nhoáng cái liền biến mất.
Bỏ lại Ino với vẻ mặt thất lạc và ánh mắt ngập hơi nước " Tại sao sensei không có như mọi lần ôm lấy ta, hôn ta... sensei là không cần ta nữa sao? Oa...oa..." nghĩ đến việc mình bị bỏ rơi, tủi thân, liền khóc lớn một hồi.
Trẻ con mà, nói khóc liền khóc. Khóc xong rồi rất nhanh liền sẽ quên đi những chuyện phiền muộn này.
Lâm Phàm nếu biết tiểu Ino suy nghĩ trong lòng lập tức sẽ hô to oan uổng, bởi hắn nhiều nhất cũng chỉ thơm má Ino mà thôi, dù sao cô nhóc là thật đáng yêu và đáng yêu trẻ nhỏ thường khiến người ta thơm má là chuyện bình thường.
Đệ tam phòng làm việc!
" Sao ngươi muốn xin nghỉ việc ở trường học?"
" Lão sư, nơi đó thật sự quá chán. Không có cơ hội cho ta phát triển thực lực."
" Vậy việc ngươi đi tìm Itachi và Shisui ra ngoài săn thú và nướng thịt ăn thì có thể giúp ngươi gia tăng thực lực sao?" Nghe đến Lâm Phàm không biết xấu hổ giả vờ quan tâm đến thực lực vấn đề, đệ tam châm chọc hỏi.
" Không có! Nhưng hai việc là không giống nhau mà, ít nhất làm như vậy ta không thấy nhàm chán."
Nghe được Lâm Phàm lời này, đệ tam hỏa khí liền thiêu đốt.
Tên đệ tử này thật quá lười, trước kia còn thấy hắn tu luyện một hai, thời gian gần đây liền chưa thấy hắn dành thời gian cho tu luyện. Hỏi đến thì lần nào cũng nói gặp bình cảnh, tu luyện cũng không có nhiều tác dụng loại lời này.
" Nếu không dạng này đi lão sư, ngươi liền thả ta ra bên ngoài, rời làng đi ngao du một chút nhẫn giới. Ta đảm bảo một vài năm sau trở về, thực lực sẽ làm cho ngươi vượt mức hài lòng, trên cả mong đợi, dạng này ngươi xem..."
" Im miệng! Nhẫn giới là sân sau nhà ngươi sao? Nhẫn giới là đơn giản như ngươi nghĩ như vậy sao?.. Nguy cơ nhiều vô số, mất mạng khả năng bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở nơi đâu cũng có... Nói như ra ngoài chơi một dạng... Lời như vậy cũng dám nói..."
Vốn còn định đem Tsunade "sư tỷ" trường hợp làm bia đỡ để đệ tam cho mình rời làng, nhưng thấy đệ tam kiểu nói này, Lâm Phàm biết là 0,000001% cơ hội đều không có.
Nhưng đệ tam không cho Lâm Phàm đi không có nghĩa là hắn không thể trốn đi.
Như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Phàm, đệ tam bồi thêm một câu khiến hắn suy nghĩ vừa mới hiện lên kia ngay lập tức sụp đổ.
" Trốn cũng là đừng nghĩ trốn, từ hôm nay ngươi sẽ bị giám sát hai bốn trên hai bốn, bởi bắt đầu từ giây phút này ngươi đã tiến vào bị phạt thời gian."
" Bị phạt? Tại sao?"
Nói đến bị phạt, Lâm Phàm liền ngơ. Bởi hắn đoạn thời gian này trừ hay trốn việc ở trường ra ngoài chơi thì cũng không có làm gì sai.
" Bởi lần đó khi ngươi tiếp nhận chức vụ này chúng ta đã giao kèo trước, chỉ cần ngươi không chịu được dạng này công việc, chủ động xin nghỉ thì sẽ phải chịu một hồi trọng phạt."
" Có dạng này sao? Thật không? Tại sao ta không nhớ?... Hơn nữa hôm đó ta hỏi Itachi, hắn nói cho ta cũng không có những lời ngươi nói như vậy..." Thấy đệ tam nói như thật, Lâm Phàm nửa tin nửa ngờ nói.
" Không được! Ta phải đi hỏi Itachi và mấy người có mặt ngày hôm đó, tránh để cho lão đầu ngươi bịp ta."
" Không cần! Ta nhớ mình có nói là được... Hơn nữa bị phạt thời gian đã bắt đầu, ngươi không được phép chạy loạn. Chấp nhận chế tài đi tiểu quỷ!"
Bụp
Cổ bị người dùng tay chặt mạnh một cái, thế giới trong mắt Lâm Phàm dần bị bóng đen bao phủ. Đệ tam với nụ cười trên môi hình ảnh dần mờ đi trong mắt hắn.
" ANBU đội! Đem hắn mang đi..."
Lâm Phàm bị một tên đeo mặt nạ vác lên. Sau đó đệ tam cùng một nhóm người đeo mặt nạ rời đi phòng làm việc.
Đi đâu thì không người biết được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook