Plaything ~ Món đồ chơi của đại công tước ~
-
Chapter 1
Tác giả: TR
Editor: Dương
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Có lẽ chỉ có một từ duy nhất để có thể diễn tả tình hình hiện tại đó chính là "Đâm chết rồi."
Chết tiệt. Khốn kiếp. Dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa thì nó cũng đã xảy ra như vậy rồi. Ý tôi là những gì vừa xảy ra rõ ràng đó chỉ là một “tai nạn”.
Chỉ là một tai nạn vô cùng ngẫu nhiên và đáng tiếc mà ngay cả bản thân tôi cũng không thể nào tránh khỏi được. Tôi thậm chí còn cảm thấy uất ức vì mọi chuyện đã trở nên như thế này. Bởi vì chỉ một phút trước, chính tôi là người đứng ở vị trí là nạn nhân.
"A......cái tên khốn, chết tiệt..."
Điều duy nhất thốt ra khỏi miệng tôi là tiếng chửi rủa, bỏ mặc gã trai đang nằm trước mặt đó.
Tôi cảm thấy đầu của mình đau đến nổi mắt muốn nổ tung luôn rồi. Tôi thậm chí cũng không biết phải làm thế nào để đối phó với tình huống này nữa. Tôi thở dài nhìn vào khuôn mặt gầy gò nhếch nhác của hắn ta đang mở trừng mắt và nhìn chằm chằm vào trần nhà. Tôi không hiểu sao lúc này tôi lại nghe thấy giọng nói ghê tởm, luôn quấy rối mọi người của hắn ta. Tuy nhiên, không có một tiếng rên rỉ nào thoát ra từ người đàn ông đang nằm đó. Đây không phải như những gì người xưa nói sao. Người chết không nói chuyện…. Chất lỏng màu đỏ, có nghĩa là sự sống, đang tạo thành một vũng nước tròn xung quanh cơ thể người đàn ông đang nguội lạnh. Nếu chảy máu đến mức đổ thành vũng nước như vậy thì không thể nào còn sống được.
Tôi gia nhập lính đánh thuê vào năm 15 tuổi và đã sống cuộc sống của lính đánh thuê trong hơn 30 năm, Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà tôi giết chết người. Nếu tôi bị sốc khi giết người, thì ngay từ đầu tôi đã không tham gia công việc này. Thậm chí tôi cũng đã từng giết phụ nữ và trẻ em nếu cần thiết, vì vậy việc giết một người đàn ông không hơn không kém gì chuyện thường ngày cả. Nhưng nếu người chết là con trai duy nhất của đội trưởng đội lính đánh thuê thì câu chuyện lại khác.
"A, chết tiệt…."
Cuộc sống của tôi đã trở nên rối tung khi tên khốn đó bắt đầu nhìn vào mông tôi và cứ lảm nhảm,
"Thật muốn một lần đâm thử vào mông cậu mà."
Lúc đó tôi không biết phải làm gì cả, mọi thứ dường như bị sụp đổ hoàn toàn vào thời điểm đó.
Đội trưởng đội lính đánh thuê đang cố gắng tạo ra một kỵ sĩ bằng số tiền mà ông ấy đã cống hiến cả cuộc đời của mình cho đội lính đánh thuê. Dù bản thân không học cao gì mấy nhưng ông ta hy vọng và dành tất cả mọi thứ để biến con trai trở thành một nhân vật lớn thông qua việc học tập và niềm tự hào lớn đó đã được đáp ứng khi con của ông ta vào được học viện. Theo như tôi thấy thì việc nuôi dạy con cái có dù nhiều hay không nhưng nếu đứa trẻ đó không có lễ nghĩa, nói năng xấc xược, hỗn láo, thì đó là việc nuôi con thất bại. Nhưng đội trưởng thì rất bận rộn nên không thể thấy được nhược điểm của con trai mình. Vì là con một nên hắn ta không có gì là không dám làm.
Vậy nên, ngay cả khi tên khốn đó nói những lời xúc phạm với tôi, tôi cũng phớt lờ hắn. Sau khi thấy một số người xảy ra mâu thuẫn với con trai đội tưởng và cuối cùng phải bỏ nghề lính đánh thuê mà không thay đổi được gì, thậm chí còn hơn thế nữa, nên tôi quyết định bỏ qua cho hắn. Chỉ trừ con trai của thuyền trưởng, anh ta không muốn rời đi vì anh ta khá hài lòng với mức lương và đãi ngộ của đội lính đánh thuê.
Vì vậy, tôi đã thực sự định để mọi chuyện trôi qua như thể tôi không nghe thấy nó, bỏ qua nó và phớt lờ nó đi.
Nếu như thằng khốn đó không lừa tôi và gọi tôi đến cái guồng xoay nước chết tiệt này để tấn công thì chuyện như vậy đã không xảy ra.
Cách đây vài giờ, khi tôi nhìn thấy bức thư được dán ở cửa phòng mình, tôi tự hỏi liệu có phải là một người phụ nữ nào đã đặt một bức thư tình vào đó vì cô ấy thích sức mạnh của tôi.
So với những người lính đánh thuê, tôi không có một khuôn mặt xấu xí cho lắm, vì vậy chuyện này thường xuyên xảy ra. Những người đàn bà không hài lòng với chồng mình hoặc các góa phụ ở một mình đã gọi hoặc gửi thư cho tôi, và tôi thường đi chơi với họ để giải tỏa ham muốn tình dục của mình. Tôi nghĩ rằng, lá thư gửi đến lần này cũng là một lá thư có nội dung như vậy.
Nhưng khi tôi đến guồng xoay nước để chờ, người mà tôi nhìn thấy lại là con trai của Đội trưởng đội lính đánh thuê, người mà tôi đã không muốn gặp mặt ngay từ ngày đầu tiên. Không giống như những người lính đánh thuê mà tôi từng gặp, hắn ta thường giả vờ đẹp trai bằng cách nói rằng đã rèn luyện cơ thể của mình thông qua việc đào tạo có hệ thống, vì vậy nên đã tự tin vào sức mạnh của mình và bất ngờ lao thẳng vào tôi.
Thậm chí là bây giờ hắn ta chỉ có một mình. Nhưng tôi có thể đánh bại cả một con gấu to lớn bằng tay không cơ mà. Tôi không biết hắn ta đã tự tin đến mức nào, nhưng so với những người chỉ biết học tập và rèn luyện thì hắn ta thực hành rất tệ. Nhìn thoáng qua có quá nhiều kẽ hở nên tôi đã đâm dao vào chỗ dễ tấn công và phòng thủ nhất. Tôi đã không thể ngăn chặn được việc đó và muốn hắn đi chết đi.
Tôi thừa nhận rằng, không biết có phải là do cảm xúc được thể hiện trên đầu lưỡi kiếm hay không mà lưỡi kiếm hơi sắc bén một chút. Nhưng tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Tôi nghĩ rằng thanh kiếm sẽ bị kẹt ở giữa, nhưng nó đã đi vào sâu hơn mức cần thiết, vì vậy ngay cả khi tôi đã đâm hắn, tôi không thể không hoảng sợ được.
Đũng quần của người đàn ông đó đã bị bung ra vẫn trong tình trạng cương cứng.
Tôi rất thương tiếc khi đội trưởng khi tìm thấy xác con trai mình. Dù sao chắc là sẽ có cảm giác như bầu trời đang sụp đổ vì cái chết bất ngờ của đứa con trai mình, trái tim của một người làm cha sẽ cảm thấy thế nào nếu biết được con ông ta là một người ngu ngốc và thiếu hiểu biết như vậy…
Nhưng thật không may cho tôi, đội trưởng là người có thể trả thù cho con trai bằng mọi cách. Ngay cả khi cái chết là nỗi nhục nhã đối với bất cứ ai chứng kiến hắn ta bị giết bằng dao khi đang cố gắng cưỡng hiếp, nhưng rõ ràng bằng cách nào đó, đội trưởng vẫn sẽ tìm ra thủ phạm và giết người đó.
Quả nhiên, tôi vẫn sẽ bị rơi vào tình huống bị truy đuổi.
"Này, Elric!"
Ngay khi tôi đang bước vào nơi ẩn náu, một tên lính đánh thuê với mái tóc đỏ đã giả vờ biết tôi. Đó là đồng nghiệp của tôi, Chasborne. Anh ta đến gần tôi, vỗ vai tôi và hỉ mũi thật mạnh.
"Lại chơi gái à?"
"Sao chứ, à đúng vậy."
"Wow, thích chứ! Dù vậy thì anh bạn, cứ đi vòng vòng thôi. Đội trưởng mà biết là sẽ loạn cả lên. Khi nãy cũng có đến đây 1 lần rồi."
Khi hết hợp đồng thì chỉ còn một việc phải làm là rời đi, mọi người xôn xao về một việc quan trọng.
"Vậy mới nói. Phải kiểm soát con trai mình cho đàng hoàng chứ."
Chasborne, người luôn ghét Miles con trai của đội trưởng, đã công khai cười nhạo anh ta.
Đột nhiên, tên của Miles hiện ra khiến tôi giật mình, nhưng tôi không thể biểu lộ sự kích động của mình ra bên ngoài. Không khó để che giấu cảm xúc của mình mà không biểu hiện ra bên ngoài. Tất nhiên, là không thể tránh khỏi việc tim đập nhanh hơn một chút.
Đã 3 ngày trôi qua, sau khi tôi giết Miles.
Ban đầu tôi đã khá căng thẳng nhưng mà quả nhiên với tư cách là một lính đánh thuê đã trải qua hết mọi khó khăn trong cuộc sống thì tôi có thể chấn chỉnh lại bản thân một cách bình tĩnh. Trong guồng xoay nước đó không để lại bất kỳ bằng chứng nào để chỉ định tôi là tên tội phạm. Tất nhiên là không có dấu vết của tôi, và chắc chắn là cũng không có nhân chứng. Dù đang rơi vào hoảng loạn nhưng tôi có thể chắc chắn rằng cảm giác của tôi sắc bén hơn bao giờ hết. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được nhân chứng nào khi ở gần đó.
Và tôi cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đó để có thể tạo ra chứng cớ ngoại phạm ngay lập tức. May mắn là tôi đã gặp được một người phụ nữ đã từng gặp trước đây ở một nơi không xa. Tôi vui mừng ôm eo của người phụ nữ đó và đi thẳng vào một cái chuồng trống không gần đó. Tôi đã được hứa rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ với sự chân thành hơn bao giờ hết và đã nói với cô ấy rằng đừng nói cho ai về địa điểm cũng như thời gian mà tôi đã gặp cô ấy. Cô ấy rất thích tôi nên đã sẵn sàng giúp đỡ tôi. Tất nhiên, đây là chuyện không thể hoàn toàn tin tưởng được, vì vậy tôi đã dùng cơ thể của mình để thực hiện chuyện đó, mỗi ngày một lần.
"Nhưng mà tên khốn đó đã biến mất ở đâu rồi mà không thấy tăm hơi vậy nhỉ? Không biết thực sự đã đi đâu rồi?"
"Nếu anh nói như vậy trước mặt đội trưởng, ông ta sẽ đánh anh gãy mũi mất."
"Sao lại không chứ. Có vẻ như đội trưởng không hề lo lắng gì về chuyện này…Theo tôi nghĩ thì hắn ta đang ăn nằm với một người phụ nữ nào đó, nhưng mặt của hắn ta không giống đội trưởng nhỉ, mặt hắn ta trắng bệch vậy mà đúng không?"
Khuôn mặt của tôi nhăn lại bởi vì nghe thấy lời nói chói tai của Chasborne.
"Cái thằng biến thái đó có khuôn mặt trắng bệch sao? Mắt có bị lệch không?"
"Không đâu, mặc dù hơi gầy nhưng khuôn mặt của hắn ta lại được phụ nữ rất cuồng nhiệt. Tôi biết là cậu ghét tên đó, nhưng đó là sự thật khách quan mà đúng chứ"
Tôi cố gắng nuốt xuống sự tức giận sắp trào ra khỏi miệng.
Tên khốn đó đẹp trai sao, chó đi ngang qua thấy cũng sẽ cười mất. Hắn ta chỉ là một thằng biến thái với trò quấy rối cổ hủ đã từng chọc phá một người đàn ông da đen chỉ vì anh ta mập. Tôi chưa bao giờ nghĩ hắn ta đẹp trai mà tôi chỉ coi hắn là một tên phiền phức, vì vậy sự căm ghét của tôi đối với hắn không bao giờ lấy đi sự khách quan của tôi.
"Mắt nhìn của cậu cao thật nhỉ? Đặc biệt là có cái nhìn nghiêm khắc đối với ngoại hình nam giới. Cậu không nhìn vào gương à?"
"... Tên khốn nạn"
Người chỉ ra vẻ ngoài sắc sảo của tôi, Chasborne đã bị tôi chửi thề và đang cười khúc khích. Vì không muốn nhìn thấy nụ cười nên tôi đã đấm nhẹ vào hông anh ta. Anh ta nhanh chóng bẻ lại lưng và khó chịu duỗi thẳng người.
"Vậy là đội trưởng đang làm ầm ĩ chuyện tìm con trai của mình à?"
"Ờ, những đứa trẻ cũng đang rất vất vả. Ngay cả tôi cũng phải tinh ý trong thời gian này. Trong lúc đó, ông ta đã hỏi tôi cậu đã đi đâu, thật sợ hãi mà. Đúng là tính khí của một ông già."
"" ... Tại sao lại là tôi? "
Tim tôi thắt lại vì căng thẳng.
Chưa ai biết được việc Miles đã chết.
Có vẻ như họ đã cố gắng tìm hắn ta, nhưng ngay từ đầu, nơi mà Miles dụ dỗ tôi ra là một cái guồng xay nước phải đi vào trong rừng bên kia bức tường thành. Sau khi chiến tranh kết thúc, thời hạn hợp đồng vẫn còn, những người lính của chúng tôi chỉ ở lại thành này trong thời gian ngắn chưa đầy một tháng nên đây là một nơi rất khó để biết. Tôi không biết sẽ mất bao lâu để lục soát thành và tìm kiếm đến đó.
Có lẽ cuối tháng này, cho đến khi hoàn thành hết thời hạn hợp đồng với Đại công tước Miros, thì vẫn chưa thể tìm thấy. Nếu vậy thì có lẽ chỉ còn lại một số người và những người còn lại sẽ được trả về Dalkan, quê hương của chúng tôi và là đồn trú của lính đánh thuê. Phía sau hợp đồng còn có một hợp đồng khác, bởi vì ngay sau khi về quê phải chỉnh sửa lại và chuyển sang hợp đồng mới.
Nếu như không phát hiện ra việc Miles bị giết thì tôi chỉ cần giả vờ không biết là được. Khi thi thể của Miles bị phát hiện, tôi đã rời khỏi nơi này và có thể đang ở một hợp đồng khác.
Tất nhiên, đây là giả định thuận lợi nhất đối với tôi, và thực tế có thể khác. Bây giờ trong đầu tôi rất rối ren. Tôi có nên nói rằng tôi sẽ nghỉ việc và rời đi trước khi tôi bị bắt hay không? Nhưng nếu đột ngột rời đi thì khi xác của Miles bị phát hiện thì đội trưởng sẽ nghi ngờ tôi mất. Vậy, sau khi tìm thấy thi thể thì phải làm thế nào? Liệu tôi có thể lừa dối cho đến phút cuối cùng, hay tôi nên nắm bắt cơ hội và trốn thoát khỏi quân đoàn đánh thuê? Trong lòng tôi đã rất hoảng loạn với vô số nỗi lo lắng như thế này.
"Tôi không biết tại sao đội trưởng lại tìm cậu nhỉ?"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi anh ta hỏi câu hỏi tại sao ông ấy lại tìm tôi, khi anh ta đưa ra một câu hỏi thành ý và nhẹ nhàng như vậy, thì anh ta không biết được trong đầu tôi phức tạp như thế nào. Tôi căng thẳng đến nỗi mà trái tim tôi như thắt lại.
"Tên khốn, anh không giúp được gì cho tôi cả."
"Cái gì? Này! Khi đội trưởng tìm kiếm cậu tôi đã biện minh cho cậu biết bao nhiêu, cậu còn không biết cảm ơn tôi mà còn vậy!"
"Anh đã nói gì vậy?"
"Tôi đã nói rằng cậu đã rơi vào một cái hố phân. Được chưa?"
"À, vâng. Tôi cảm động đến đến chảy nước mắt vậy đó."
Sau khi bị tôi châm biếm hết mức, Chasborne đã mỉm cười với khuôn mặt đầy nết nhăn. Tôi đã phớt lờ anh ấy. Anh ấy là một chàng trai vui vẻ và sáng sủa, nên việc nói những lời vô nghĩa không phải là điều xấu nhưng vì bây giờ trong lòng tôi quá phức tạp.
Chẳng lẽ đội trưởng biết cái chết của Miles và không gọi tôi vì nghi ngờ. Nếu vậy thì tại sao bây giờ lại tìm tôi. Mặc dù tôi đã có kinh nghiệm lâu năm ở đội lính đánh thuê, nhưng tôi không có nhiều kinh nghiệm để thảo luận về những việc sắp tới, dù vậy cũng là một việc khó khăn để tôi bắt đầu lại. Công việc của tôi trong đội lính đánh thuê được định sẵn chính xác như vậy, nhưng bây giờ Miros Swar Seripov, người đang chiến đấu trong cuộc chiến ở khu vực Berbani, không có việc gì cần đến tôi.
Nhưng rốt cuộc là vì lý do gì.
“Elric!"
Cánh cửa mở ra cùng với âm thanh ầm ĩ và tiếng nói tựa như tiếng gầm của sư tử bật ra, Chasborne, người đang khua môi múa mép trong sự phấn khích chợt líu lưỡi làm tôi giật mình. Chasborne nhìn người đàn ông khiến anh ta kinh hãi.
Có lẽ anh ta đang nghĩ đến chuyện làm loạn, nhưng khi nhìn thấy đội trưởng đang đứng ở cửa thì không tự chủ được mà cắn chặt miệng. Đó là một người đàn ông trung niên, đầu đã điểm vài sợi tóc bạc nhưng thân hình to lớn đầy cơ bắp cuồn cuộn trông khá dữ tợn.
Khuôn mặt đáng sợ của ông ta được bao phủ bởi những nếp nhăn dày và những vết sẹo dài chạy dọc theo những nếp nhăn ấy, khiến ấn tượng của người đối diện với ông ta càng thêm bạo lực và ồn ào hơn. Sức sống tràn trề bị tuổi tác bỏ quên biểu hiện qua cơ thể cường tráng của ông ta. Ông ta là đội trưởng của lính đánh thuê, Pavic, cha của Miles.
"Đội trưởng."
"Đồ khốn nạn! Vẫn còn thời hạn hợp đồng nên ta đã nói là đừng có đi lại lung tung nữa, có phải ngươi xem lời ta nói như như nước đổ lá môn hả!"
"Không, tôi chỉ đi vệ sinh một lát thôi"
"Có nhà vệ sinh nào trong phòng ngủ này hả?"
“…”
"Chasborne! Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Ngươi quên rằng ta đã bảo ngươi chuyển lời của ta ngay khi Elric đến hả? Thằng nhóc chết tiệt này!"
Chasborne và tôi chỉ biết câm nín trước trận la hét của Pavic. Đặc biệt là Chasborne, anh ta không thể mở miệng dù chỉ một lần, thậm chí anh ta đã cắn vào lưỡi rất đau, khiến nước mắt ứa ra ở khóe mắt. Tôi nắm lấy áo khoác của mình và đứng dậy trước khi sự bực tức của ông ấy bùng nổ. May mắn thay, thái độ của ông ấy dường như không nhận ra tôi liên quan gì đến cái chết của con trai ông ấy.
"Sao thế. Có chuyện gì vậy?"
“Nếu không có chuyện gì việc gì thì sao phải tìm đến một đống cơm nguội vứt đi như ngươi sao.”
A, xúc phạm thật đấy. Trong giây phút đó trong lòng tôi như có một ngọn lửa giận đang bừng lên nhưng vì tôi bỏ đi mà không xin phép và vì cảm giác tội lỗi đã giết con của ông ta nên tôi cố kìm nén cơn giận của mình lại và nhìn thẳng vào mắt ông ấy.
Vừa vào phòng, sự khinh thường trong mắt ông ta dường như dịu đi. Ông ta kéo tôi lại bằng bàn tay mạnh mẽ của mình và dùng giọng nói đã kiềm nén xuống để giải thích tình hình.
"Có vẻ như Đại công tước Miros sẽ gia hạn hợp đồng thêm một thời gian."
"Một hợp đồng? Nhưng Công quốc Miros sẽ không có bất kỳ ai để chiến đấu cùng? Lực lượng phòng vệ cũng sẽ được ký kết riêng."
"Đại công tước bảo ta rằng cần một vài người để làm việc riêng. Ta muốn nói rằng ta sẽ không thực hiện một hợp đồng nhỏ như vậy, nhưng mức thù lao lại tốt hơn tôi nghĩ."
"Hả? Còn các kỵ sĩ của hắn thì sao?"
"Thật khó để để các kỵ sĩ chịu làm điều đó, vì đằng sau đó là một công việc bẩn thỉu." ·
“Đây là đâu chứ? Dù là kỵ sĩ hay lính đánh thuê, thì chẳng phải đều bán thân lấy tiền sao.”
“Này, kỵ sĩ và lính đánh thuê giống nhau được hả? Đúng là tên nhóc chỉ biết đánh đấm này. "
Tôi không biết có gì khác biệt, nhưng Pavic, người có ước mơ nuôi con mình thành kỵ sĩ và nâng cao địa vị của mình, ông ta có xu hướng coi lính đánh thuê có thân phận thấp vô cùng, mặc dù bản thân ông ta cũng là một lính đánh thuê..
Dù có gọi kỵ sĩ là chức vụ thì cũng không được thế hệ sau công nhận, và ngay cả khi có ký giao ước với lãnh chúa và nhận được áo giáp, vũ khí và ngựa thì cũng chẳng khác gì một kẻ vô sản.
Tất nhiên nếu sinh ra trong một gia đình có tiền như Miles thì có thể sống cuộc sống tốt hơn và có thể kết hôn được với một phụ nữ quý tộc, nhưng để xem nào. Hiện giờ Đại công tước Miros nói rằng anh ta muốn có một lính đánh thuê bên cạnh, dù sao thì nếu ký hợp đồng với Công tước thì dù có là kỵ sĩ, lính đánh thuê hoặc bất cứ thứ gì khác cũng giống nhau thôi.
Và Miles, đáng lẽ hắn ra đã có một tương lai sáng lạng. Chỉ có vấn đề là liệu lãnh chúa có chấp nhận hắn hay không, và dù cho có được chấp nhận, kết hôn với một phụ nữ quý tộc à ...... hừm ... hắn ta nói rằng phụ nữ thích hắn vì đẹp trai sao? Vậy thì sao ... Đó là một câu chuyện vô vọng, tôi không nghĩ vậy ... hừm. Dù sao thì tôi cũng đã giết hắn và cắt bỏ đi cái tương lai sáng ấy.
Hắn ta là một kẻ hiếp dâm biến thái nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái khi ở cùng với người cha không hề hay biết về cái chết của con mình.
"Này, rốt cuộc tên nhóc Miles đó đã đi đâu vậy?"
“Hả?”
“Dù gì thì Miles thỉnh thoảng cũng cùng với ta làm những công việc của lính đánh thuê còn gì. Mặc dù là kỵ sĩ nhưng nó cũng biết được công việc của lính đánh thuê mà, cơ hội lần này của đại công tước giao tốt đến thế cơ mà, vì vậy ta định đưa Miles theo, ây không biết thằng nhóc đó đang chơi đùa ở đâu rồi, hả?? ”
Hừm… tên khốn đó có lẽ đang thối rữa trong guồng xay nước nào đó bên ngoài thành. Đây chính là do việc không nuôi dạy con cái tốt mà. Xin lỗi, tôi muốn xin lỗi ông ấy hết lần này đến lần khác.
Nhưng, tất nhiên, không có sự kích động trong biểu cảm hay giọng nói của tôi.
“Vậy nên, ông mới giới thiệu tôi đến nơi đó sao? Là tôi sao?”
“Nhưng, ý ta là, ta không thể hiểu được ý định của Đại công tước.”
Bên cạnh cảm giác tội lỗi tôi dành cho Pavic, tôi cũng đang suy ngẫm về cuộc đời mình,
Ở lập trường của tôi, nếu Đại công tước thuê tôi thì cũng không tệ.
Ngoài việc có thể rời xa công việc lính đánh thuê một cách tự nhiên thì theo Pavic, thù lao trả công cũng rất tốt. Ngoài ra, nếu tôi ở lại bên Miros, tôi có thể che đậy sự thật bằng cách nói rằng tôi sẽ điều tra khi xác của Miles được phát hiện.
Sẽ không có vấn đề gì nếu tôi có chứng cứ ngoại phạm và thoát khỏi nó. Được chọn bởi Đại công tước là một cơ hội tuyệt vời cho tôi.
Tuy nhiên, Pavic mang một khuôn mặt đang run rẩy.
"Tại sao?"
"Không phải, ba ngày trước ngài ấy đột nhiên gọi cho ta và bảo ta để một ít người ở lại, ngài ấy nói muốn giao phó công việc bằng cách trực tiếp trả tiền cho lính đánh thuê và trả phí môi giới cho ta ... Đó không phải là điều tồi tệ nhỉ? "
" Thì ra là vậy. "
"Vì vậy trước tiên ta sẽ đưa Radovan đi. Vì Radovan là người rất có quy tắc, và điều này rất phù hợp với những việc như vậy mà? Vì nó là một người rất biết phép tắc trong quân đội nên sẽ không khó nếu để nó bên cạnh Đại công tước."
Tôi nghĩ rằng Radovan phù hợp với việc này. Mặc dù có một vết đen trên mặt nên ấn tượng rất xấu, nhưng cơ bản đây là khuôn mặt gọn gàng trong số những lính đánh thuê. Râu cũng mọc khá đẹp. Ngoài ra, chưa kể đến kỹ năng của anh ấy. Mặc dù đội lính đánh thuê của chúng tôi chủ yếu tham gia vào chiến tranh, nhưng họ thường hộ tống để kiếm thêm tiền khi thời hạn hợp đồng vẫn còn, và anh ấy rất xuất sắc trong việc bảo mật cá nhân.
Còn tôi sao? Nếu là tôi, cho dù mục tiêu của người hộ tống đã chết hay chưa, và ưu tiên là tấn công và tiêu diệt kẻ thù trước mặt tôi, vì vậy tôi đã làm công việc hộ tống chỉ một lần hoàn toàn không có lợi..
"Ta đã đến và đưa lý lịch của Radova cho ngài ấy nhưng.... ngài ấy nói không, thật là lạnh lùng mà. Ta lo lắng vì không biết vấn đề ở đây là gì cả, thật không hiểu được các quý tộc mà. Ta nghĩ là vì không chấp nhận lính đánh thuê nên Miles có tư cách rất phù hợp, nhưng không biết thằng khốn Miles đang ở đâu rồi. Sau đó, một người nào đó hình như là phụ tá hoặc cố vấn của đại công tước đến và nói cho ta một bí mật... Hừm. Ta nghĩ rằng ngươi hoàn hảo nhất”.
"Người đó đã nói gì?"
“Dù sao thì, điều đó cũng rất mơ hồ…ngươi đến rồi sẽ biết. Mà tên khốn nhà ngươi mới sáng đã chui vào váy của phụ nữ hay sao lại bốc mùi như phân vậy.”
Sau khi nghe những lời cằn nhằn một lúc lâu, ông ấy và tôi đến nơi ở của Đại công tước.
Nhìn thấy tất cả những người lính đánh thuê, đây là lần đầu tiên tôi bước vào lâu đài nơi Đại công tước đang ở, nhưng tôi không thể tham quan một cách đàng hoàng vì bị mắng.
Tất nhiên, ngay cả khi Pavic không cằn nhằn, tôi cũng không có đầu óc để nhìn quanh lâu đài. Đó là bởi vì sự căng thẳng đang dâng lên cổ họng của tôi khi nghĩ đến phải gặp một quý tộc cao cấp như Đại công tước.
Trong suốt thời gian chúng tôi đi theo người hầu của lâu đài đến chào đón chúng tôi, cả tôi và Pavic đều ngậm chặt miệng và thở không ra hơi.
Nơi người hầu dẫn dắt tôi và Pavic là phòng tiếp khách
Một lát sau, người hầu nói rằng công tước sẽ đến và đóng cửa đi ra ngoài.
Tôi cảm thấy căng thẳng đến mức muốn nôn ra và nhìn Pavic với một cái nhìn thô bạo.
"Có thật là Đại công tước tìm ta không thế...?"
“Cái thằng này, ai biết được. Ngậm miệng lại và chờ đi.”
Đây không phải là lần đầu tiên ông ta đến đây, nhưng Pavic cũng khá lo lắng. Chân ông ta đặt trên sàn, nhưng đầu gối đã buông thẳng xuống.
Đúng vậy, chúng tôi sắp được biết mặt là Đại công tước của Công quốc Miros. Ngài ấy là anh em của vua Timayev và vì nhà vua không có con nên ngài ấy là người đầu tiên kế vị ngai vàng hiện tại của Timayev. Hiện tại, vua của Timayev đang bị ám sát và chẳng bao lâu thì ngài ấy đã lên ngai vàng.
Người bản xứ Miros từng tự hào rằng họ có thể có một lãnh thổ rộng lớn như khi Đế chế trước đây còn tồn tại. Một người đàn ông được sinh ra trong một gia đình hoàng tộc ở một vương quốc với lãnh thổ rộng lớn và sẽ sớm trở thành một vị vua. Một nhà cai trị vĩ đại nhận được sự ủng hộ và yêu mến tuyệt đối từ người dân công quốc sau vài năm cai trị Miros, và một vị vua chinh phục chiến thắng trong cuộc chiến chống lại Serivov để mở rộng lãnh thổ của công quốc và thậm chí đe dọa các nước láng giềng.
Đây là sự tồn tại mà tôi sắp được biết. Tất nhiên, ngài ấy cũng là một con người với một đầu, một thân, hai tay, hai chân, mười ngón tay, mười ngón chân, mắt, mũi và miệng không khác gì tôi và Miros. Nhưng dòng máu chảy trong người không bao giờ giống nhau.
Khi tôi chờ đợi một người vĩ đại và cao quý như vậy, tôi cảm thấy lo lắng. Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ rằng sẽ gặp trực tiếp như thế này. Ngay cả khi chúng tôi gặp nhau, tôi nghĩ tôi sẽ vẫn cúi đầu và im lặng …. Một nơi như thế này với một chiếc bàn ở giữa và một chiếc ghế sofa đối diện với nó thật bất ngờ.
Có vẻ như ông ấy cũng là lần đầu tiên được dẫn đến phòng tiếp khách, vì Pavic đang lo lắng liếc nhìn xung quanh đây đó bên cạnh anh ấy.
Tôi từ từ nhìn không gian xung quanh phòng khách, là một không gian lộng lẫy đến mức kinh ngạc. Trần nhà treo đầy những bức tranh tràn đầy màu sắc mô tả cuộc phiêu lưu của các thiên thần, và tấm giấy dán tường bằng lụa thêu những sợi vàng lấp lánh cũng bắt mắt. Màu đỏ và vàng pha trộn với nhau rất ấm áp và sang trọng . Tuy nhiên, không hiểu sao không gian lại có cảm giác uy hiếp nặng nề. Tất cả các góc tường và trần nhà đều được chạm khắc và chạm nổi, và trên bức tường lụa có treo những ngọn đuốc được bao quanh bởi khung màu vàng. Những viên pha lê lấp lánh chói lọi từ chiếc đèn chùm treo giữa trần nhà. Không có đồ nội thất nào bình thường trong không gian này cả. Chiếc ghế sofa mà tôi và Pavic đang ngồi cũng được bọc bằng lụa và mềm mại đến khó tin. Chiếc bàn gỗ to đến nỗi tôi tự hỏi không biết có cái cây nào có thể mọc lớn thế này, và không biết chế tác ra sao mà nó sáng bóng đến mức có thể nhìn thấy bức tranh trên trần nhà.
Đó là một không gian không có chỗ cho những tên lính đánh thuê bẩn thỉu, thô bạo và cục mịch như chúng tôi.
Tôi không nghĩ có điều gì xa hoa và hào nhoáng hơn thế này trong cuộc đời mình. Tuy nhiên, chỉ vài phút sau tôi phải sửa toàn bộ ý kiến ngắn ngủi của mình.
“Thật là, đã để các ngươi phải đợi lâu rồi.”
Người đàn ông mở cửa và bước vào với ánh sáng từ phía sau. Một người đàn ông với giọng điệu nhẹ nhàng, là một sự tồn tại rực rỡ đến mức không thể so sánh được với bất cứ thứ gì. Sự tồn tại tỏa ra ánh sáng như thể đang tỏa ra ánh sáng cho chính mình. Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, tôi phải sửa lại cách tưởng tượng rằng vàng là quý giá nhất và đẹp nhất.
Ngài ấy to lớn đến mức ngợp người, trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy, tôi chợt liên tưởng đến một viên ngọc gọi là kim cương mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Nếu một người được hình thành từ viên ngọc có màu trắng và trong suốt, tán xạ ánh sáng ra mọi hướng và tỏa sáng năm màu, thì người đó sẽ trông giống như thế này. Không có gì ngoài những lời hoa mỹ.
Ngài ấy là một trong những người đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook