Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
-
Chapter 76: Mê Cung
Chap 76: Mê cung
Lần thu phục đầu tiên đã xong.
Mục đích là để nhấn mạnh sự quan trọng của việc hợp tác.
Tôi khi đối đầu với Velkist và Neryssa không hề tỏ ra nhân từ. Dù là đấu 1-1 hay đấu 2-1 cũng đều như vậy. Tôi kích hoạt kỹ năng Cuồng Nộ liên tục và hạ gục họ bất cứ khi nào tôi thấy được sơ hở. Đã có rất nhiều lần 1 trong hai người suýt thì chết.
“Không phải là hơi khắc nghiệt rồi hay sao?”
“Tôi đang làm những gì họ muốn mà.”
Tôi cười khúc khích trước câu hỏi của Eolka.
Vẫn còn thời gian cho đến khi leo tháp. Anythg vẫn chưa cử nhóm 1 đi. Có vẻ như anh ta muốn cho các thành viên có thời gian để thích nghi. Tôi quyết định tận dụng tối đa khoảng thời gian này.
Càng ngày sự hợp tác của họ càng trở nên nhuần nhuyên hơn.
Velkist có kỹ năng cận chiến. Trong khi Neryssa xuất sắc ở tầm trung. Họ đã bắt đầu học được cách tận dụng điểm mạnh của nhau và giúp nhau che đậy điểm yếu của đối phương. Tất nhiên ngoài việc đó ra họ còn trao cho nhau những lời lăng mạ nữa.
“Chắc cũng đủ rồi.”
Tôi kéo thanh kiếm của mình ra.
Hai người họ đang nằm ở một góc sân. Lần này họ đã trụ được 3 phút.
Xét đến việc họ còn chẳng trụ được 30 giây lúc đầu thì sự tiến bộ của họ cũng đáng khen đấy chứ.
“Jenna sẽ tham gia buổi huấn luyện tiếp theo.”
“Ý anh là sao?”
“vậy anh nghĩ anh là người duy nhất được làm việc theo nhóm à. Chúng tôi cũng vậy chứ.”
Hai người họ cứng đờ cả người.
Tôi tiếp : “Đừng lo. Chúng tôi sẽ không thay đổi các thành viên đâu. Tôi, Jenna và hai người các anh. Chúng ta sẽ thay phiên nhau đấu với nhau. Tìm hiểu đặc điểm, tính cách của nhau để tìm ra điểm hợp tác.”
“Tôi đã nghĩ mình sẽ chiến đấu dựa vào chính mình khi gia nhập nhóm 1”, Velkist trầm giọng, “nhưng thực tế lại khác.”
“Ở tầng 5, 10 và 15 khả năng của anh thật nổi bật, thật sự thì những người khác còn chẳng khiến tôi ấn tượng chỗ nào. Vậy mục đích của hình thức huấn luyện này là gì?”
“Mắt anh có vấn đề à? Một mình thì làm được gì chứ?”
Ngay cả khi xem lại video chúng tôi hoàn thành các màn chơi, nó khác với trải nghiệm thực tế. Hoặc có thể lúc đó anh ta chỉ tập trung vào tôi.
Tôi nói với họ từ kinh nghiệm của mình: “Kỹ năng cá nhân rất quan trọng. Cho dù tinh thần đồng đội của anh có tốt đến đâu, chỉ cần một cá nhân yếu đuối thì cũng thất bại thôi. Nhưng xét về phương diện ngược lại thì cũng đúng. Nếu không có tinh thần đồng đội thì dù cá nhân có mạnh cỡ nào thì cũng thua thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Tất nhiên nếu có sức mạnh vượt trội thì anh cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ một mình. Nhưng có vẻ không ai trong chúng ta ở đây, kể cả tôi, có khả năng đó. Phàn nàn đủ rồi, đứng dậy đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Như Oppa đã nói, tôi cũng sẽ tham gia.” Jenna nói
Velkist và Neryssa ngập ngừng đứng dậy.
“Đừng càm ràm nhiều. Khi một nhóm nhất định được lập ra, chúng ta sẽ tập luyện cá nhân cho đến khi anh chán ngấy thì thôi.”
“Tôi sẽ đợi.”
Velkist nắm chặt thanh kiếm.
“Không tệ.”
Tốc độ phát triển của họ và tình hình hiện tại về khả năng đấu 2 chọi 2.
Tôi khá thích, cho đến giờ ngoại trừ Eolka, chúng tôi luôn có lẻ người nên không thể thực hiện kiểu huấn luyện này. Ngay cả khi chúng tôi tập hợp các thành viên của 2 nhóm lại với nhau thì việc chiến đấu như 1 nhóm cũng không hiệu quả.
“Đi nào.”
Tôi chĩa kiếm và chạy về trước.
Mũi tên của Jenna từ phía sau bắn trượt tôi.
Việc huấn luyện cứ tiếp tục cho đến tận khuya.
Ngoài việc huấn luyện cơ bản vào buổi sáng và một chút kỹ năng sử dụng vũ khí vào buổi chiều, chúng tôi dành toàn bộ thời gian để đấu tập. Chúng tôi thay đổi thành viên sau mỗi vòng đấu. Có một vấn đề là bên tôi tham gia thường thắng, nhưng Velkist và Neryssa cũng dần dần hòa hợp với nhóm 1.
Một tuần trôi qua như thế.
Lần này chúng tôi cho Eolka vào và bắt đầu tập luyện đội hình.
Về điểm yếu của Eolka và Jenna. Làm sao để bảo vệ được họ. Chỉ có cách sử dụng điểm mạnh của họ. Tôi tích cực huấn luyện Velkist và Neryssa cách sử dụng các kỹ thuật mà tôi đã phân tích.
“Càng biết nhiều, tôi càng ngạc nhiên. Mỗi chiến thuật đều phức tạp và hiệu quả.”
Một buổi tối sau khi kết thúc tập luyện.
“Tôi không thể tưởng tượng được anh đã làm gì lúc trước khi tới nơi này.” Neryssa lắc đầu và nhìn tôi.
“Chẳng phải tôi đã nói tôi là nông dân sao?”
“Tốt hơn là anh nên thay đổi lời nói dối cho thuyết phục hơn đi.”
“Thế sao.”
Tôi cười cay đắng.
Tối hôm sau.
Đã là một khoảng thời gian đáng kể sau lần cuối chúng tôi leo tháp.
[Nhóm 1, tập trung tại quảng trường tầng 1!]
Giọng của Iselle vang khắp trung tâm huấn luyện.
Tôi lau lưỡi kiếm của mình bằng một mảnh vải có nhựa cây rồi rời khỏi sân tập cá nhân. Bốn thành viên của nhóm 1 đã ở đó như thể họ đang đợi ở lối vào trung tâm huấn luyện.
“Chủ đích đã quá rõ ràng.”
Không có lý do gì để xuống cấp thấp hơn bây giờ.
Velkist và Neryssa đã hoàn thành tầng 14 trước khi gia nhập Nhóm 1.
Họ đã mài giũa các giác quan của mình thông qua quá trình huấn luyện mô phỏng các trận chiến thật.
Còn lại chỉ là phải leo tháp.
“Chúng ta đã chờ rất lâu rồi.”
Khóe miệng của Velkist đã nhếch lên.
Tôi thở dài.
“Anh thực sự muốn ra ngoài mà chiến đấu à?”
“Thế còn tốt hơn là xử lý mấy con bù nhìn.”
“Dù sao chúng ta đang ở tầng 1. Anh hiểu đây không phải trò chơi mà, phải không? Chuẩn bị đi.”
Trước khi rời khỏi trung tâm huấn luyện ở tầng 2, Aaron tiến lại chỗ tôi.
“Tôi hy vọng anh sẽ ổn, đại ca.”
“Không cần phải nói vậy đâu.”
Tôi vẫy tay và đi xuống tầng 1.
Quảng trường đầy người, hầu hết họ là những người tôi chưa thấy trước đó.
“Họ là ai vậy?”
“Họ được triệu tập sau khi chia tầng.”
Neryssa trả lời cộc lốc.
‘Thế hệ thứ 3.’
Những anh hùng đầu tiên, Jenna, Edis, là thế hệ thứ nhất. Velkist và Neryssa, những người được rút thăm sau khi bàn giao tài liệu chiến lược cho Anytng, là thế hệ thứ 2. Những người được triệu hồi sau khi chia tầng trên và tầng dưới là thế hệ thứ 3. Họ nhìn chúng tôi với ánh mắt vừa cảnh giác vừa sợ hãi, đặc biệt là nhìn tôi.
“Có thể anh không biết, nhưng có những tin đồn kỳ lạ xung quanh đây…”
“Tôi biết mà.”
Sau khi trở về từ hầm ngục thám hiểm, tôi hiếm khi xuống tầng 1.
Không có lý do gì để đi xuống. Sau khi phân chia tầng trên và tầng dưới, Anytng không gửi chiến binh từ tầng 2 đến ngục tối hàng tuần. Đó là một loại phân biệt.
“…Anh chàng kiêu ngạo.”
Có người trong đám đông lẩm bẩm.
Những ánh mắt thù địch hướng vào Velkist.
Velkist tình cờ nhìn đi nơi khác và cười khúc khích.
“Có tiếng chó sủa đâu thế? Muốn đánh nhau thì ra hẳn đây đi.”
“Đừng khiêu khích họ.”
Tôi ngăn Velkist rút kiếm và nhìn về phía một vết nứt trong không gian.
Cánh cửa mở ra nhưng mọi người đang chặn lối đi trung tâm. Đột nhiên, một ông già xuất hiện trước mặt tôi.
“Xin lỗi, cậu có phải là Han Israt không? Tôi đến đây từ Melkud chỉ bốn ngày trước. Tôi có một yêu cầu! Tôi bị bệnh nặng và cuộc sống tôi đã trở nên khá khó khăn. Xin mời lên tầng 2…”
"Tránh ra một bên."
“Ối!”
Tôi đẩy người đàn ông sang một bên.
Một vài người đàn ông trong đám đông kéo người đàn ông đó đi.
‘Bị bệnh nặng rồi.’
Ông ta toàn phun ra mấy điều vô lý.
Khả năng phục hồi trong phòng chờ ngoài sức tưởng tượng. Chỉ cần bạn không chết, bất kỳ vết thương hay bệnh tật nào cũng có thể được chữa lành hoàn toàn trong vài giây. Dù là ung thư hay đau lưng thì nó cũng sẽ trở lại bình thường.
‘Khoảng mười ngày.’
Tôi tính thời gian tôi chưa lên tầng 1.
Tôi đang bận thu phục hai con người này và tôi cũng không cảm thấy cần phải kiểm tra.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy bầu không khí ở tầng 1 đã thay đổi đáng kể trong mười ngày đó. Cũng có một vài đám đông trước đây khi vào hầm ngục thám hiểm, nhưng trước đây họ không cố gắng chặn đường như bây giờ.
[Tại sao những người này lại tụ tập ở đây? Đừng cản đường Nhóm 1! Chủ nhân đang đợi!]
Iselle chỉ tay và những người đàn ông bên đài phun nước tản ra.
Họ liếc nhìn Velkist và Neryssa một cách kỳ lạ.
Dù sao thì chúng tôi cũng đã có một con đường dài để đi.
Tôi bước vào khe nứt trong không gian cùng với bốn người họ.
Cánh cửa đóng lại với một tiếng cọt kẹt. Tôi nói với Neryssa, người đang kiểm tra vỏ dao găm của cô ấy.
“Việc này bắt đầu từ khi nào?”
“Nó bắt đầu ngay sau khi chia tầng trên và tầng dưới. Dần dần, các dấu hiệu bắt đầu xuất hiện.”
"Dấu hiệu…? Đó có phải là một điềm báo…?”
Eolka chớp mắt hỏi.
Tôi cười nhẹ đáp: “Đó là hậu quả của việc chia tầng trên và tầng dưới.”
“Họ là những người kỳ lạ.”
“Chà, đừng lo lắng về điều đó. Hiện tại nhiệm vụ là thứ khẩn cấp hơn.”
Tôi vẫn không thể chắc chắn.
Những gì họ làm giống như là đang dõi theo tôi.
Mặc dù có cảm giác giống như do thám hơn là dõi theo.
[Hầm ngục Chính, tầng thử thách hiện tại là tầng 16.]
[Cánh cửa sẽ mở sau 10 giây. Chuẩn bị!]
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào từ tấm gương bên trái.
Tôi đặt tay phải lên vỏ kiếm.
“Khi chúng ta vào trong, phải làm theo mệnh lệnh của tôi. Hiểu chứ?"
"Được."
"Vâng thưa ngài."
Tôi gật đầu.
Ánh sáng phát ra từ gương bao trùm toàn bộ vết nứt trong không gian.
Khi tôi mở mắt ra, một không gian xa lạ đang chờ đợi tôi.
Đồng thời, một thông báo xuất hiện, cho biết mục tiêu nhiệm vụ.
[Tầng 16.]
[Loại nhiệm vụ – Thám hiểm]
[Mục tiêu – Tìm kiếm địa điểm được chỉ định!]
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào một nơi.
Họ cũng đang nhìn vào mục tiêu nhiệm vụ giống như tôi.
Velkist nhíu mày.
“Thám hiểm à? Đây là lần đầu tiên tôi thực hiện một nhiệm vụ như vậy.”
“Trước đây chúng tôi chỉ làm một lần, ở tầng 6. Đó không phải là một nhiệm vụ đặc biệt khó khăn. Đúng không, Oppa?”
“Nó khác với tầng 6. Chúng ta sẽ thấy khi chúng ta đến đó.”
Tôi nhìn xung quanh.
'Đây là…'
Chúng tôi đứng trên một tấm thảm sang trọng có hoa văn phức tạp.
Phía sau chúng tôi dường như là lối vào, một cánh cửa dẫn ra bên ngoài. Các bức tường được trang trí bằng nhiều bức chân dung và đồ trang trí khác nhau, đồng thời những chiếc đèn chùm cao treo trên trần nhà. Phía trước, tôi nhận thấy một cầu thang rẽ trái và phải. Cuối cầu thang nối với hành lang hai bên.
Nhìn thoáng qua, nó có vẻ giống như lối vào một dinh thự lớn.
"Anh có biết nơi này không…?"
Neryssa nhướng mày.
“Tôi cũng không thể chắc chắn được. Tôi sẽ nói với cô khi tôi chắc chắn.”
"Được rồi."
Nhiệm vụ thám hiểm thứ hai.
Điều đó có nghĩa là một nhiệm vụ phát trực tuyến đã được kích hoạt.
Tôi nói nhỏ với các thành viên trong nhóm đang nhìn xung quanh.
“Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ tìm kiếm ở nơi này. Chắc chắn phải có lối ra tầng tiếp theo ở đâu đó. Tất nhiên sẽ không phải là cánh cửa đó.”
Tôi đưa tay về phía cánh cửa phía sau mình.
Một rào chắn trong suốt chặn ngón tay tôi di chuyển.
“Neryssa, tiếp tục đi. Trinh sát ở chế độ ẩn, nếu phát hiện điều gì bất thường, hãy quay lại và báo cáo.”
"Vâng."
“Những người còn lại sẽ duy trì đội hình và tiến lên.”
Cạch.
Tôi rút kiếm và khiên ra.
Âm thanh mỗi thành viên rút vũ khí vang vọng trong căn phòng trống của dinh thự.
“Không có ai ở đây cả.”
Đó không phải là một biệt thự bỏ hoang.
Nó được giữ gìn rất tốt.
"Tôi đi đây."
Sau khi gật đầu với tôi, Neryssa hạ thấp tư thế.
Đường nét của Neryssa trở nên mờ nhạt. Đó là hiệu ứng của kỹ năng tàng hình cơ bản của cô, Chuyển động Tinh tế. Neryssa lặng lẽ leo lên cầu thang và biến mất vào hành lang bên trái.
“Chúng ta cũng sẽ đi bên trái. Đội hình Tìm kiếm.”
Với chuyển động nhỏ, các thành viên tản ra phía trước và phía sau.
Tôi dẫn đầu, Jenna và Eloka ở giữa, và Velkist ở phía sau. Với đội hình được tổ chức tốt, chúng tôi leo lên cầu thang và tiến vào hành lang bên trái. Bên ngoài cửa sổ trời tối, nhưng nến được thắp khắp nơi nên vẫn nhìn khá rõ.
“Nó có phần kỳ lạ, giống như một biệt thự bị ma ám. Tại sao không có ai ở đây nhỉ?”
Jenna nói với vẻ không thoải mái.
“Chúng ta sẽ biết khi vào trong.”
Khi tôi đi ngang qua một cánh cửa có thể nhìn thấy được, tôi chạm vào nó.
Đúng như dự đoán, một rào chắn trong suốt đã chặn đường. Không có cửa nào mở.
‘Đây là một nhiệm vụ thám hiểm giống như tầng 6, nhưng hoàn cảnh lại khác.’
Trước hết, kích thước của hai chỗ này khác nhau.
Chúng tôi đã ở hành lang được 15 phút và giờ vẫn ở đó.
Eloka lên tiếng.
“Không phải nơi này cực kỳ rộng rãi sao? Tôi cứ bước đi nhưng không có điểm dừng.”
“Cấu trúc này khá độc đáo. Kích thước của hội trường và hành lang không khớp nhau. Nhìn từ bên ngoài sẽ có vẻ kỳ lạ.”
"Nhìn xem. Tự nhiên anh thông minh đột xuất thế.”
Velkist cau mày.
“Pháp sư, ngươi vừa nói cái gì?”
"Ồ không có gì!"
"Im lặng. Đừng gây ồn ào.”
Ba người họ rơi vào im lặng.
Sau 5 phút đi bộ nữa, cuối hành lang đã hiện ra.
Hành lang chia thành ba nhánh.
Một dinh thự thông thường sẽ không có kiểu kết cấu này. Không có người, và bên ngoài cửa sổ, không thể nhìn thấy gì, thậm chí không có bóng tối. Nơi này không phải là một không gian bình thường.
‘…Đây có phải là mê cung không?’
Tôi thở dài
Có vẻ như chúng tôi đã phải gánh vác một nhiệm vụ khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook