Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
-
Chapter 73: Thử sức
Chap 73: Thử sức
Velkist tra kiếm vào vỏ và rời khỏi đấu trường trong khi Aaron đứng tại chỗ, hơi nghiêng đầu.
Eolka không khỏi nhướng mày.
“Tôi còn nghĩ Aaron sẽ thắng. Kì lạ thật đấy."
“Tội nghiệp Aaron. Anh ta đã làm rất tốt. Chỉ do một sai lầm thôi…”
“Ừ, chỉ một sai lầm thôi.”
Tôi nhắm mắt lại.
‘Thật khó để diễn tả bằng lời.’
Khi trận chiến tiếp tục, Velkist đã nhìn ra kĩ thuật dùng thương của Aaron. Điều này được thể hiện rõ qua việc số lượng vết thương của Velkist giảm dần từ giữa trận đấu và cách anh ta dễ dàng né được các đòn tấn công liên tiếp của Aaron vào cuối trận.
Tuy nhiên, Velkist đã chờ đợi, mặc dù lẽ ra anh ta có thể chuyển sang tấn công sớm hơn.
‘Chỉ một đòn tấn công thôi.’
Anh ta biết rằng một đòn tấn công là đủ để đảm bảo chiến thắng.
Để loại bỏ bất kỳ biến số tiềm ẩn nào và căn thời gian phản công một cách hoàn hảo, Velkist đã chịu đựng nhiều đòn tấn công của Aaron trong im lặng.
Và khi thời cơ đến, anh ta không hề bỏ lỡ mọi sơ hở.
Đó là một cách tiếp cận không thể thực hiện được nếu không có khả năng quan sát đối thủ một cách bình tĩnh, phân tích khả năng chiến thắng và kiên nhẫn chờ đợi thời điểm thích hợp.
“Có vẻ như không có ai phản đối.”
Đôi mắt tôi mở to.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào tôi.
Sau khi hắng giọng, tôi nói.
“Tôi sẽ giữ lời hứa của mình. Velkist ở nhóm 1, còn Aaron thì loại.”
Tôi đã nói rõ ràng rồi.
Aaron vừa chiến đấu vừa chuẩn bị cho kết quả.
Dù có khiếu nại gì đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể vi phạm các quy tắc mà chúng tôi đã đặt ra.
“Đó không phải là một cuộc đấu tay đôi thỏa đáng. Aaron, anh đã phải hứng chịu sự thất bại do anh đã hành động vô lý. Thật khó để anh ở lại trong nhóm của chúng tôi. Chính anh cũng biết rõ điều đó.”
“Oppa, Aaron làm vậy để tránh làm tổn thương đồng đội của anh ấy…”
“Đừng bào chữa. Chúng ta không đến đây để xây dựng tình bạn. Chúng ta đến để đánh bại kẻ thù và sống sót. Đừng dễ dãi trong một cuộc đấu tay đôi. Những kẻ mềm yếu sẽ chết trước. Nhớ lấy."
Tôi búng ngón tay.
Một thông báo hệ thống thông báo thay đổi nhóm xuất hiện.
['Han (★★)' đề nghị tổ chức lại nhóm!]
[Thành viên “Nhóm 1”]
['Han (★★)', 'Jenna (★★)', 'Eolka (★★★)', 'Neryssa (★★)', 'Velkist (★★)']
[Nếu bạn đồng ý, ‘Aaron (★★)’ sẽ tự động bị loại khỏi nhóm. Bạn có đồng ý không?]
[Có (Đã chọn) / Không]
Anytng chấp nhận lời đề nghị.
Như vậy, mọi thủ tục thay đổi thành viên đã hoàn tất.
['Aaron (★★)' bị loại khỏi 'Nhóm 1’!]
['Neryssa (★★)' tham gia 'Nhóm 1’!]
['Velkist (★★)' tham gia 'Nhóm 1'!]
Một sự im lặng nặng nề bao trùm sân tập.
Jenna do dự rồi nắm lấy tay áo tôi.
“Oppa, em…”
"Đủ rồi."
Tôi gạt tay Jenna ra.
Tôi biết cô ta muốn nói gì. Cá nhân tôi cũng không muốn quyết định như vậy. Nhưng đây là sự thật. Chúng tôi không thể đạt được sứ mệnh của mình nếu chỉ dựa vào tình bạn.
Câu trả lời đúng là gạt nó sang một bên.
Aaron đã rơi vào tình trạng suy sụp kể từ tầng 15. Tiếp tục gánh anh ta không chỉ gây nguy hiểm cho Aaron mà còn cho toàn bộ nhóm 1.
Chúng tôi phải làm quen với chuyện này.
Cho dù anh ta chết hay bị thay thế.
Người ở cùng chúng tôi sẽ luôn có thể biến mất.
Tôi nói: “Hôm nay mọi người nên quay về đi. Sắp muộn rồi.”
Không ai rời đi ngay lập tức, nhưng vài phút sau, Edis và nhóm thứ 2 bắt đầu lần lượt rời khỏi sân tập.
Asher nhìn chằm chằm vào Velkist với ánh mắt thù địch rồi rời đi. Jenna và Eolka theo sau, rời khỏi sân tập. Khi rời đi, Jenna liếc nhìn Aaron vài lần.
Hầu hết các thành viên đã rời đi.
Những người còn lại trong sân tập là Velkist, Neryssa vừa tỉnh lại và Aaron, đứng một mình trên sân sau trận đấu tay đôi.
“Vậy chúng ta sẽ tham gia à?”
“Đúng vậy, kể từ bây giờ anh và Neryssa sẽ hoạt động trong nhóm 1.”
"Tôi hiểu rồi."
Velkist dựa vào hàng rào sắt và nói.
Vẻ mặt anh vô cảm như không có chuyện gì xảy ra.
“Tôi hơi thất vọng. Nếu anh ta không nhường tôi ngay từ đầu thì sẽ vui hơn.”
"Đúng thế."
Aaron đã cho Velkist quá nhiều thời gian.
Để giành chiến thắng, Aaron phải áp đảo Velkist ở giai đoạn đầu và kết liễu anh ta trước khi anh ta thích nghi với kỹ thuật dùng thương của Aaron. Càng kéo dài, Aaron càng bất lợi. Đó là sai lầm của chính Aaron.
Tôi quay lại nhìn.
Neryssa đang chải tóc ở góc sân tập.
“Cá nhân tôi cũng không hài lòng, nhưng chúng ta không thể làm gì được.”
“Không thể làm gì được cơ?”
Velkist lẩm bẩm.
“Theo tôi thì, anh ta dường như chưa chuẩn bị kĩ càng. Nhìn một cách thông minh thì là như thế.”
Neryssa cúi đầu thật sâu trước tôi.
Tôi gật đầu.
“Mặc dù anh đã gia nhập nhóm 1 nhưng anh vẫn chưa ở mức độ khiến tôi vừa ý. Anh phải biết điều đó. Hãy tập trung tại sân tập vào sáng mai và tôi sẽ cho anh biết những gì cần phải làm.”
"Hiểu rồi."
"Xin hãy hướng dẫn cho tôi."
Tôi cười nhẹ.
“Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại háo hức tham gia nhóm 1 đến vậy. Anh nghĩ mình sẽ gặp may mắn hơn ở đây à? Ngược lại ấy chứ. Mọi thứ ở đây nguy hiểm hơn nhóm 2 rất nhiều.”
“Tôi đến để trở nên mạnh mẽ hơn.”
Đôi mắt của Velkist chìm sâu.
“Hôm nay chắc hẳn cả hai người đều mệt mỏi. Mau quay trở về đi.”
Velkist nhẹ nhàng chào tôi và rời sân tập.
Neryssa cúi đầu một lần nữa.
“Xin hãy giúp đỡ tôi từ bây giờ. Tên tôi là Neryssa Iyorra.”
Sau khi chào hỏi xong, Neryssa bước ra khỏi sân tập.
Dù thế nào đi nữa, tất cả thành viên của sân tập đã rời đi.
Chỉ còn Aaron và tôi ở lại sân tập.
Tôi mở cánh cổng sắt của sân đấu tay đôi.
"Đi ra ngoài đi. Ở lại đây cũng không thay đổi được gì đâu.”
“…Tôi không muốn rời đi.”
“Vậy thì tôi sẽ ở lại.”
Tôi bước vào sân đấu tay đôi.
Những vết máu mà Velkist để lại đang mờ dần. Tôi ngồi xuống cạnh Aaron.
Aaron lẩm bẩm với giọng bình tĩnh.
"Tôi thua rồi."
“Đúng vậy, anh đã thua.”
“Tôi thua vì tôi yếu đuối. Chỉ vì như vậy."
Giọng Aaron hơi run.
Tôi hỏi: “Tại sao anh không nhắm vào điểm yếu của anh ta?”
Aaron nhìn tôi.
“Lúc đầu, anh có lợi thế. Tại sao anh lại cho Velkist thêm thời gian? Anh có thể đã giành chiến thắng một cách dễ dàng.”
“Chúng ta không nên giết đồng đội của mình mà, phải không?”
“Anh bắt đầu tuân theo quy tắc đó từ khi nào?”
Ngay cả khi Aaron giết Velkist, tôi cũng sẽ tìm ra cách che đậy. Tôi tự tin rằng mình có thể khiến Iselle tuyên bố đó là một cái chết bất ngờ, chứ không phải một vụ giết anh hùng. Giống như cô ta đã làm với Nanh Sói. Nhưng Aaron đã chọn một con đường khác. Ngay cả khi anh ta nhắm vào những điểm yếu lúc sau, thì anh ta vẫn sẽ thất bại thôi.
“Tôi không nghĩ mình đã nuôi dạy anh trở nên yếu đuối như vậy.”
Aaron nở một nụ cười cay đắng.
“Tôi vừa nghĩ khác rồi. Như anh đã biết, chắc tôi không có tài năng.
“…”
“Có lẽ bây giờ tôi đã có thể giành chiến thắng. Tôi thực sự có niềm tin rằng tôi có thể. Nhưng thời gian trôi qua, nếu thời gian trôi qua thêm một chút nữa và tên đó sẽ trở lại mạnh mẽ hơn…”
Giọng của Aaron dần dần nhỏ đi.
Anh ta không thể nói tiếp.
“Thật sự thì, tôi có quyền giết người mạnh hơn mình không…?”
“…”
“Nhìn Velkist và Neryssa, tôi cảm thấy những gì mình đang làm thật vô nghĩa. Cho dù tôi có bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức… trước sự cách biệt về tài năng…”
“Đó là lý do tại sao anh tỏ ra thương xót à?”
“Chúng ta không nên làm hại Chủ nhân. Chúng là tài sản quan trọng của anh ấy.”
Aaron cúi đầu.
“Những điều anh và Jenna nhìn thấy đều vô hình đối với tôi. Dù tôi có vung thương thế nào đi chăng nữa thì màn sương mù trước mắt tôi vẫn không tan đi. Cảm giác như tôi đang chạy tại chỗ vậy.”
‘Anh ta có tự mình ngã xuống không?’
Aaron bắt đầu thay đổi sau khi trở về từ tầng 15.
Kể từ đó, cường độ tập luyện trở nên khắc nghiệt hơn trước rất nhiều. Nhưng khi tôi đấu tay đôi với anh ta, anh ta cảm thấy yếu hơn trước, mặc dù đã luyện tập rất nhiều. Sự tự tin của anh ta đã biến mất.
“Bây giờ, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi? Tôi sẽ không thể tham gia nhóm 1 phải không?”
“Tạm thời thì anh không thể được. Nhưng anh sẽ làm được nếu anh mạnh mẽ hơn.”
Xác suất đó không cao.
Aaron có lẽ cũng biết điều đó. Chiến đấu không phù hợp với anh chàng này. Nó đã như thế ngay từ đầu rồi. Anh ta chỉ đang làm điều đó một cách mạnh mẽ vì em gái mình.
“Có một vị trí được gọi là người hướng dẫn. Đó là vai trò dạy những người mới đến trên sân tập tầng 1. Tôi nghĩ nó phù hợp với anh. Với Dika cũng vậy.”
Dika, người đã xuống tầng 1, sẽ sớm được đưa lên trở lại.
Cậu ta có thể yếu đuối, nhưng cậu ta rất siêng năng. Giống như Aaron, cậu ta là một người chăm chỉ và có kỹ năng vững chắc. Nếu được giao vai trò người hướng dẫn, cậu ta sẽ thực hiện nhiệm vụ của mình rất tốt.
“Nó thoải mái hơn so với ở nhóm 1. Anh không phải lo lắng về việc sẽ chết hoặc đổ máu. Khối lượng đào tạo cũng giảm. Anh chỉ cần dạy những người mới đến ở một nơi an toàn.”
“Ý cậu là tôi dạy họ à?”
“Ban đầu, tỷ lệ cạnh tranh cho công việc này là cực kỳ cao. Đôi khi là 1 trên 10. Tôi đặc biệt giới thiệu nó cho cả hai người. Anh thấy sao?"
Aaron không thể trả lời dễ dàng được.
Tôi thở dài.
“Đối với anh thế là đủ rồi. Anh chỉ cần thư giãn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa anh về nhà an toàn với em gái anh.”
"Nhưng…"
“Anh đang do dự vì điều gì? Mục tiêu của anh là gì? Để mạnh mẽ như Velkist? Không phải là để trở về với gia đình anh một cách an toàn sao?”
Nhóm 1 rất có thể là mồ chôn của Aaron.
Kể cả ở nhóm 2 cũng sẽ như vậy. Mặc dù tỷ lệ tử vong ở tầng 10 đến tầng 15 thấp nhưng không có gì đảm bảo nó sẽ tiếp tục như thế này. Ngay cả Eolka, Jenna và tôi cũng có thể chết. Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho chính Aaron.
"Đúng nhưng…"
"Nhưng?"
Aaron làm ra vẻ mặt phức tạp.
Dường như anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng anh ta không mở miệng, mà ngậm miệng lại và chọn cách im lặng.
Tôi thở dài.
“Có phải là…”
“Em xin lỗi, đại ca. Em sẽ trở thành một người hướng dẫn.”
“Chết tiệt, đừng trở thành một người hướng dẫn nữa.”
"Hả?"
“Nếu anh không muốn làm thì đừng làm.”
Đôi mắt của Aaron mở to.
Tôi cười khúc khích và tiếp tục.
“Trong số những người tôi biết, có một người giống như anh, Aaron. Anh ta cũng bất tài như vậy. Kỹ năng sử dụng thương của anh ta chỉ ở cấp 2 khi anh ta ở cấp độ của anh. Tôi đã cố gắng loại bỏ anh ta nhiều lần vì anh ta quá rác rưởi.”
Aaron chớp mắt ngạc nhiên.
Có lẽ anh ta không thể hiểu được. Rốt cuộc, tôi đang nói về những ngày làm chủ nhân của mình.
“Anh có muốn trở nên mạnh mẽ hơn không, Aaron?”
“…”
“Câu trả lời của anh có vẻ là không.”
“Không, không phải đâu, đại ca!”
Aaron quỳ xuống.
Nước mắt trào ra nơi khóe mắt anh.
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn! Tôi không muốn có những suy nghĩ đau khổ như vậy nữa! Nhưng đối với một người như tôi… thì không thể nào…”
“Có một cách. Đợi cho đến khi cánh cửa đó mở ra.”
Bên ngoài cánh cửa đang mở của sân tập, có thể nhìn thấy một vết nứt không gian bị bịt kín.
Tôi chỉ vào cánh cửa đó.
“Tôi sẽ đưa anh đến Niflheimr.”
“Đó là đâu?”
Tôi cười khúc khích.
“Đó là một nơi rất đẹp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook