Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
Chapter 7: 10 Lần rút thăm miễn phí (3)

Chap 7: 10 Lần rút thăm miễn phí (3)

[Han, Jenna, Dajil, Grete, Gael bước vào!]

“Tại sao những người vừa nãy đi vẫn chưa quay trở lại nhỉ…?”

Dajil lẩm bẩm.

Gael, người đang nằm rên rỉ bỗng nói.

“Nghe này, nàng tiên cao quý. Tôi bị viêm khớp và không thể đi lại được nữa. Xin hãy loại tôi ra.”

"Viêm khớp? Anh đi lại vẫn ổn đấy thôi.” Jenna hét lên.

“Lỡ như khớp tôi bỗng nhiên đau thì làm sao giờ?”

[Đây là…?]

Tôi nhún vai và bước vào cánh cửa phía trước quảng trường. Bên trong cánh cửa là một căn phòng hình tròn rộng lớn với những tấm gương cao chót vót, mỗi tấm phải cao hơn 10 mét. Thông tin về hầm ngục được xuất hiện phía trên tấm gương.

[Trèo lên tháp và cứu thế giới!]

[Hầm ngục Chính: Tầng hiện tại – 0]

[Bữa tiệc những Hầm ngục sẽ thay đổi hàng ngày!]

[Ngục tối Ngày thường]

[Truy cập bị từ chối! Vượt qua Tầng 5 của Hầm ngục Chính.]

[Thu thập nhiều vật liệu quý hiếm!]

[Hầm ngục Thám hiểm]

[Truy cập bị từ chối! Vượt qua Tầng 10 của Hầm ngục Chính.]

Ngoại trừ chiếc gương bên trái, hai chiếc gương còn lại đều tối đen như mực.

“Thì ra là như vậy.”

Cái cảm giác nhìn xuống như một chủ nhân và nhìn lên như một anh hùng ấy

Đó là hai thế giới khác biệt.

Không sao hết. Tôi có thể làm được. Tôi không thể chết ở một nơi như thế này mà còn chưa biết lý do.

Chỉ riêng cái quyết tâm đó đã làm lạnh giá lý trí của tôi.

Ngay sau đó, các thành viên khác trong nhóm tiến vào khe nứt không gian.

“Tôi bị viêm khớp mà.”

“Vào nhanh lên. Chúng ta sẽ sống chết có nhau.” Jenna động viên

[Ồn ào quá! Câm miệng lại và chuẩn bị sẵn sàng đi.]

“Ồ, chúng ta nên chuẩn bị những gì nhỉ?”

“Tôi thậm chí còn chưa bao giờ cầm giáo…”

[Hầm ngục Chính, tầng thử thách hiện tại là tầng 1.]

[Cánh cửa sẽ mở sau 10 giây. Chuẩn bị!]

Tôi nhìn qua các thành viên trong nhóm phía sau tôi. Jenna và Gael liên tục cãi nhau, còn Dajil thì người ướt đẫm mồ hôi. Grete thì đang run rẩy ở một góc.

“Ở đây không có ai hữu ích hết sao?”

Tôi thở dài.

Chiếc gương bên trái bắt đầu sáng lên.

Ánh sáng ngày càng mạnh hơn, che khuất tầm nhìn của tôi và bao trùm toàn bộ căn phòng.

“Ánh, ánh sáng này là gì vậy!”

“Đừng rối! Đang bắt đầu rồi!"

Tôi đã hét lên. Đó là lời nhắn gửi đến các đồng đội và cũng là cho chính tôi. Trên thế giới này, không ngoại trừ chính bản thân mình ra thì không thể dựa vào ai được. Nếu tôi mất bình tĩnh thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tôi cứ tự nhủ để tẩy não bản thân.

Và khi ánh sáng tắt dần, tôi thấy mình ở một nơi xa lạ.

[Tầng 1.]

[Loại nhiệm vụ – Phục tùng]

[Mục tiêu – Tiêu diệt kẻ thù!]

Một làn gió nhẹ thổi qua.

Một đồng bằng rộng lớn vô tận trải dài đến tận chân trời.

“Đợi đã, đây là đâu?”

“Còn có thể ở đâu nữa? Đây là một chiến trường!”

Tôi chạm vào khiên của mình bằng thanh kiếm sắt cũ.

Bốn con yêu tinh đang tụ tập cách đó khoảng 10 mét. Chúng đội mũ sắt và cầm cây kiếm cong. Một trong số chúng thậm chí còn có một cái ná.

[Yêu tinh Cấp 3] X 4

Cấp của chúng đã tăng 2 cấp so với phần hướng dẫn.

Đôi mắt của những con yêu tinh rực đỏ và nhìn vào chúng tôi.

“Tôi đã nói rồi, nếu không chiến đấu, chúng ta sẽ chết chắc. Vì vậy hãy cùng nhau hành động…”

Vừa nói tôi vừa quay lại nhìn.

Không ai ở đó.

“Chết tiệt”

['Jenna(★)' cảm thấy sợ hãi. Tất cả các chỉ số giảm 30%.]

['Dajil(★)' cảm thấy sợ hãi. Tất cả các chỉ số giảm 30%.]

['Grete(★)' cảm thấy sợ hãi. Tất cả các chỉ số giảm 30%.]

[‘Gael(★)’ cảm thấy sợ hãi. Tất cả các chỉ số giảm 30%.]

Bốn người họ hoảng sợ chạy vòng quanh, không biết nên tiến hay lùi.

Gael, người vừa nói mình bị viêm khớp, lại là người nhanh nhất.

Tôi đã đoán trước được điều đó nhưng không ngờ bọn họ lại vô dụng đến thế.

Gael loạng choạng ở rìa đồng bằng và ngã xuống. Ba người còn lại cũng ngã theo.

“Ối! Lưng của tôi!"

“Tại sao nó lại nhốt chúng ta ở đây?”

"Mở ra! Cho tôi ra! Tôi cần đi vệ sinh!”

['Dajil(★)' rơi vào hoảng loạn. Tất cả chỉ số giảm 50%.]

['Grete(★)' rơi vào hoảng loạn. Tất cả chỉ số giảm 50%.]

['Gael(★)' rơi vào tuyệt vọng. Tất cả các chỉ số giảm 80%.]

Họ đang thu mình trong một góc mà không có ý định chiến đấu với lũ yêu tinh.

Dajil vung rìu vào tường, nhưng cổ tay anh ta khuỵu xuống rồi anh ta ngã xuống. Grete dùng ngọn giáo của mình đập vào tường, và Gael chắc hẳn đã phải lùi lại vì anh ta không thể đứng dậy được.

Chỉ có Jenna quay lại, thở hổn hển.

“Người anh em, nếu chúng ta đánh bại lũ yêu tinh đó, chúng ta có thể rời đi không?”

Đôi mắt màu bí ngô của cô ta run lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng Jenna đã nắm chặt cây cung của mình.

“Cô biết bắn cung phải không?”

“Cha tôi là một thợ săn.”

“Tôi sẽ ra ngoài chiến đấu, còn cô yểm trợ từ phía sau. Cô có thể làm được không?”

"Được!"

['Dajil(★)' rơi vào tuyệt vọng. Tất cả các chỉ số giảm 80%.]

['Grete(★)' rơi vào tuyệt vọng. Tất cả các chỉ số giảm 80%.]

“Còn những người đó thì sao…?” Jenna nhìn lại.

“Đừng lo cho họ. Cũng không giúp ích được gì. Đi nào!"

Tôi dùng sức ở tay trái đang cầm khiên và lao về phía trước.

Tôi chưa bao giờ dùng khiên trước đây. Và cũng chưa bao giờ dùng kiếm. Nhưng tôi phải sử dụng chúng vào lúc này.

Lũ yêu tinh chạy điên cuồng, lao về phía chúng tôi.

Những tảng đá đang bay trong không khí!

Tôi giơ tấm khiên lên trước mặt. Tay trái của tôi chịu một đòn nặng nề. Nếu không có tấm khiên thì tôi đã bị trúng đòn rồi. Từ bên dưới tấm khiên nhìn ra, tôi thấy một con yêu tinh đang vung kiếm.

Hạ khiên ở tay trái xuống để đỡ, tôi dùng tay phải đâm thanh kiếm tới!

Con yêu tinh bị một vết thương sâu trên cánh tay và lùi lại.

Tôi lùi lại vài bước và đánh giá tình hình.

“Tại sao chỉ có một con thôi?”

Lý do sớm trở nên rõ ràng. Hai con yêu tinh còn lại, ngoại trừ con đang cầm cây ná, đang lao về phía các thành viên trong nhóm đang thét lên. Ngay cả khi lũ yêu tinh đang đến gần, ba người họ vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.

“Chú ơi, hãy chiến đấu nào! Quái vật đang tới kìa!”

Jenna, nhanh chóng nạp cung, bắn một mũi tên.

Mũi tên sượt qua đầu con yêu tinh.

“Ôi không, tôi trượt rồi!”

Jenna lấy một mũi tên khác từ bao tên với vẻ mặt thất vọng.

“Tôi đã bảo cô đừng lo lắng về họ mà!”

Tôi quyết định phớt lờ họ.

Nhưng thực ra đó lại là một sự may mắn. Vì họ đóng vai trò là mồi nhử nên chúng tôi có thể đánh bại từng con quái vật một cách riêng lẻ. Tôi lao vào con yêu tinh, nghiến răng nghiến lợi, với cánh tay nắm chặt. Tôi làm chệch hướng một tảng đá bay về phía tôi và chặn thanh kiếm của nó bằng thanh kiếm sắt rồi dùng khiên đánh nó!

“Kyaah!”

Con yêu tinh ngã ụp mặt xuống đất một cái uỳnh.

Tốt, tôi có thể làm được. Tôi chắc chắn có thể làm được! Tôi đâm thanh kiếm của mình vào ngực con yêu tinh đã ngã xuống.

“Grr, grrrrr…”

Con yêu tinh sùi bọt mép và gục đầu xuống.

“Kiaaaah, kiaaaah!”

“Euaaaaak!”

['Dajil(★)' quay trở lại vòng tay của nữ thần. Lòng quyết tâm của anh ấy sẽ được ghi nhớ mãi mãi.]

Tôi không nhìn lại.

Vẫn còn một con. Đó là một con yêu tinh từ xa đang dùng chiếc ná. Tôi giơ khiên lên và lao tới. Con yêu tinh bắt đầu bắn đá. Những tảng đá đã bị tấm khiên chặn lại.

Lựa chọn chiếc khiên thực sự là đúng đắn.

['Grete(★)' quay trở lại vòng tay của nữ thần. Quyết tâm của cô ấy sẽ được ghi nhớ mãi mãi.]

Từ phía sau, tôi nghe thấy một tiếng hét tuyệt vọng và một âm thanh như bị bóp nghẹt. Đó là một âm thanh khó chịu như thể xé nát da thịt và tách nó ra từng mảnh.

Con yêu tinh trước mặt tôi bắt đầu chạy.

“Mày nghĩ mày đang chạy đi đâu thế hả?”

“Kirarak!”

Tôi xử lý con yêu tinh đang chạy trốn từ phía sau. Con yêu tinh cố gắng đập vào trán tôi bằng một tảng đá. Tôi chặn nó bằng tấm khiên.

“Tấm khiên quá tuyệt, đồ khốn nạn!”

Tôi đâm thanh kiếm vào lồng ngực lộ ra ngoài của nó. Một cảm giác khó chịu như bị cọ vào xương lan ra. Lờ đi nó, tôi đâm nó thật sâu. Sau khi rút ra, tôi đâm nó lần nữa.

Thình thịch, thịch, thịch, thịch!

Sau khi làm điều đó bốn lần, tôi buông bàn tay đang nắm ra, và con yêu tinh vỡ vụn như một đống đổ nát

['Gael(★)' quay trở lại vòng tay của nữ thần. Quyết tâm của cô ấy sẽ được ghi nhớ mãi mãi.]

"Ô người anh em…"

“Hai con yêu tinh còn lại thì sao?”

"Tôi đã chăm sóc một con!"

Ở một bên đồng cỏ, một con yêu tinh với một mũi tên cắm sau gáy đang nằm dài.

“Nhưng những con khác…”

 

“Chúng ta sẽ tính chuyện đó sau! Chúng ta sẽ dễ dàng kiểm soát được thôi! Đến đây!"

Một con yêu tinh hoang dã chạy về phía Jenna. Jenna chạy về phía tôi và hét lên. Tôi lao về phía con yêu tinh, che chắn cho mình và va trực diện với nó.

"Clang!"

Trong chốc lát, mọi thứ đều chuyển sang màu đỏ.

Máu chảy ra từ cánh tay phải bị thương nặng của tôi. Tôi đánh rơi thanh kiếm sắt 

['Han(★)' bắt đầu chảy máu. Sức chịu đựng giảm theo định kỳ.]

Tôi đánh con yêu tinh bằng cái khiên của mình.

“Kuaaak!”

“Con yêu tinh khốn kiếp!”

Tôi đánh vào mặt con yêu tinh bằng mép khiên. Răng nó gãy và máu bắn tung tóe. Tôi lại đánh. Lại đánh. Lại đánh. Lại đánh!

Con yêu tinh, vốn đang run rẩy tay chân, cuối cùng cũng gục đầu chết.

Lúc đó tôi mới thở dài.

“Người anh em, cánh tay của anh…”

“Nó sẽ lành lại thôi.”

Tôi đã xác nhận nó trong phần hướng dẫn.

Nhưng nó đau kinh khủng. Máu phun ra như suối từ vết thương dài trên cánh tay phải của tôi. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, có lẽ là do thiếu máu.

[Hoàn thành màn chơi!]

[‘Jenna(★)’ đã lên cấp!]

[Phần thưởng – 2.000G, Quặng sắt (C) x 2, Đồng (C) x 1, Da (C) x 1]

[MVP – ‘Han(★)’]

Ánh sáng bao trùm toàn bộ cơ thể tôi.

Tôi nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Chúng tôi trở lại căn phòng hình tròn với những tấm gương thon dài rồi bước ra ngoài qua khe nứt không-thời gian.

[Tận ba người chết cơ à? Chậc chậc, bảo sao họ chỉ có một sao.]

Iselle liếc nhìn tôi và Jenna với ánh mắt khinh thường.

Tôi kiểm tra cánh tay phải của mình. Không có một vết xước nào. Cơn đau vẫn cứ âm ỉ, nhưng thậm chí điều đó cũng dần biến mất.

Đúng như tôi đoán. Kể cả có hấp hối sắp chết, thì khi quay trở lại phòng chờ sẽ khôi phục lại mọi thứ. Trong trò chơi cũng vận hành như vậy.

[Hãy quay trở lại quảng trường. Cánh cửa sẽ sớm đóng lại.]

Iselle chỉ về phía cánh cửa đang mở. Tôi vững vàng bước về phía đó, Jenna theo sát phía sau, trông có vẻ lo lắng.

Cánh cửa đóng lại.

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành tầng 1!]

[Chúng ta sẽ lên tầng 2.]

Kẹt. Krrr.

Một âm thanh máy móc kỳ lạ vang lên, và sàn của quảng trường rung chuyển.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

[Chúng ta đang đi lên.]

“Đi đâu?”

[Tầng 2.]

Một lúc sau, sự rung động dừng lại.

Bây giờ, chuyện gì sẽ xảy ra?

Vượt qua tầng 2? Không có cơ hội đâu. Anh ta đã chứng kiến ​​trận chiến, vậy nên anh ta biết chắc sẽ không có cơ hội để vượt đến tầng ba.

[Chủ nhân, ngài có muốn tăng cường sức mạnh của mình không?]

[Mẹo: Những anh hùng được Triệu hồi Cấp cao sẽ mạnh hơn những anh hùng thông thường.]

[Mẹo: Bạn có thể xây dựng các cơ sở như Sân tập để huấn luyện các anh hùng của mình.]

Trong trò chơi này, người dùng chơi miễn phí có hai lựa chọn.

Hoặc thực hiện lệnh triệu hồi có trả phí hoặc xây dựng cơ sở vật chất. Trong giai đoạn đầu của trò chơi, đã có một cuộc tranh luận giữa nhóm “Triệu hồi Anh hùng”, là nhóm sử dụng đá quý để triệu hồi và nhóm “Xây dựng cơ sở hạ tầng”, sử dụng đá quý để xây dựng cơ sở vật chất. Nhưng sau khi tôi so sánh và chứng minh tính hiệu quả của hai lựa chọn này trên diễn đàn thì tranh chấp đã kết thúc.

[Xây dựng một cơ sở. Vui lòng chọn loại cơ sở bạn muốn.]

[Có / không]

Đúng rồi.

Anh ta đã không hoàn toàn bỏ qua hướng dẫn trò chơi. Cánh cửa dẫn đến Sân tập bị khóa đã được mở.

[Sân tập đã được hoàn thành. Các anh hùng bây giờ sẽ tự rèn luyện. Hãy nhớ rằng bằng cách nâng cấp Sân tập bằng đá quý, vàng và bản thiết kế, bạn có thể tận hưởng hiệu ứng rộng hơn và mạnh mẽ hơn.]

[Mẹo: Trận chiến liên tục khiến anh hùng mệt mỏi. Họ cần được nghỉ ngơi hợp lý để phát huy hết tiềm năng của mình.]

Lời khuyên hữu ích đấy…

“Chủ nhân, ngài có muốn kết thúc hoạt động không?”

[Có (đã chọn) / Không]

“Vậy tạm biệt nhé!”

Đây có phải là lúc nó kết thúc?

Dựa trên lối chơi đến bây giờ, Anytng là một người chơi hệ miễn phí nhẹ nhàng, chỉ tập trung vào cơ sở vật chất. Đó là loại tôi đã hy vọng. Không cần phải cạnh tranh với những anh hùng đắt giá được gắn đầy sao và có nền tảng vững chắc để phát triển.

Hầu hết người dùng chơi miễn phí thường đạt đến giới hạn của họ sau khi đạt đến các tầng cao nhất, nhưng đó là vấn đề sau này.

[Ôi! Tôi kiệt sức rồi.]

Iselle, đột nhiên xuất hiện, dang rộng hai tay.

Jenna hỏi với giọng run rẩy, "Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta?"

[Làm gì cũng được. Chỉ cần nghỉ ngơi cho đến khi chủ nhân đăng nhập. Vì Sân tập hiện đã mở cửa nên cô có thể luyện tập ở đó nếu muốn. Ký túc xá ở đằng kia. Tiếp tục hay giải tán tùy ý cô.]

“Còn những người khác thì sao… Họ đều đã chết rồi à?”

[Cô thật thiếu hiểu biết. Cô không tự mình thấy hay sao?]

Nước da của Jenna trở nên tái nhợt.

“Tại sao cô lại triệu hồi chúng tôi? Cô có mục đích gì?"

[Cô cũng phiền phức như cậu ta vậy. Nếu cô muốn biết, thì leo lên tháp đi.]

“Tòa tháp mà cô nhắc đến trước đó có phải là tòa tháp mà chúng tôi vừa leo lên không?”

Cô ấy nhún vai.

[Tôi đã trả lời rồi. Chúng ta hãy trèo lên tháp.]

Tôi cũng muốn biết câu trả lời. Có vẻ như khi chúng tôi hoàn thành hầm ngục chính, phòng chờ cũng thăng cấp. Tôi không thể tưởng tượng được nó có cấu trúc kỳ lạ như thế nào nên tôi quyết định không nghĩ quá nhiều. Tôi sẽ chỉ chấp nhận như một lẽ đương nhiên.

Jenna nắm chặt tay và giận dữ hét lên, "Tôi sẽ đi nghỉ!"

“Ký túc xá ở đằng kia.”

Tôi chỉ vào căn phòng nối với nhà của chúng tôi. Jenna dũng cảm tiến tới đó và đóng sầm cửa lại khi bước vào.

"Tôi cũng có một câu hỏi."

[Tại sao lại hỏi khi cậu chỉ mới vượt qua tầng 1?]

“Thời gian ở đây có khác với Trái đất không?”

[Đừng đặt câu hỏi! Tôi sẽ không trả lời!]

"Có vẻ giống đấy."

Nếu giả định là giống thì tình hình sẽ có lý.

Ở đây, thời gian trong phòng chờ trôi nhanh hơn trên Trái đất. Tôi không biết tỷ lệ chính xác là bao nhiêu. Đó là điều tôi sẽ phải tìm hiểu dần dần. Và cốt lõi của tất cả vấn đề là nàng tiên Iselle.

“Những lời khuyên cô đưa ra cho anh ta rất hữu ích. Cứ thế tiếp tục phát huy đi nhé.”

[H-Hmph! Cậu đúng là kẻ 1 sao phế thải, vô giá trị.]

Iselle giậm chân, càu nhàu rồi biến mất.

“Đúng như mình nghĩ.”

Nàng tiên không thể động vào tôi kể cả khi cô ta bực bội về tôi.

Tôi cho rằng cô ta chỉ có thể động đến tôi khi đó là trường hợp tự vệ chính đáng hoặc khi tôi không tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Hãy cùng tìm hiểu từng quy tắc một thôi.

Khi tôi bắt đầu đi về phía ký túc xá, tôi thấy bàn tay mình đang run rẩy.

9 người đã chết. Với tổng là 11 người, thì 9 là một số nhiều.

Nếu tôi gây ra lỗi gì. Tôi cũng sẽ giống như họ.

"Bình tĩnh lại nào."

Nếu bạn không thể thích nghi, bạn sẽ bị bỏ lại phía sau.

Đó là quy luật cốt lõi trên thế giới này.

Tôi mất gần một tiếng mới trở về ký túc xá.

Tình hình hiện tại: 11 người được triệu hồi, 9 người chết, 2 người sống sót.

C:\Users\HONG UYEN\AppData\Local\Microsoft\Windows\INetCache\Content.MSO\745413A6.tmp







 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương