Chap 118 - Bão sa mạc

Mỗi lần bức tượng cố rút tay ra, mặt đất lại rung chuyển

Tôi nhìn thấy cánh tay của nó khi trượt xuống cồn cát. Nó giống như một cây cầu lớn được dựng thẳng đứng. Người thằn lằn bị vướng vào làn sóng xung kích đang chạy toán loạn

“Cờ rắc!”

Tôi vẫy tay mà thậm chí còn chẳng thèm nhìn.

Thịch! Người thằn lằn bị ăn cùi chỏ vào mặt và ngã xuống. Tôi lập tức đâm kiếm vào thân nó

Rè. Giọng của Edis vang vọng trong tai tôi.

[Han, anh có ổn không?]

“Có, tôi vẫn ổn.”

[Tôi đã rất ngạc nhiên. Mặt đất đột nhiên rung chuyển…]

“Anh có xử lý được không?”

[Chúng tôi vẫn cố được, nhưng tôi nghĩ sẽ khó nếu tôi cứ cầm cự tiếp tục như này.]

Nó cũng giống tầng 20.

Vô số kẻ thù. Thời gian chúng tôi chịu đựng được cũng có giới hạn.

Chúng tôi phải tìm cách vào trong đó.

Kugugung.

Bỏ lại miệng núi lửa sau lưng, cánh tay của bức tượng bắt đầu giơ lên trong không trung.

“Kiểu tấn công có phải quá đơn giản không?”

Nó di chuyển thân hình bằng cách di chuyển bàn chân và đập nắm đấm xuống.

Cho đến giờ, tất cả có 2 hành động. Phạm vi cũng rất rộng, và người thằn lằn vẫn xen vào trận chiến, nhưng khả năng bị tấn công cùng lúc không cao. Tôi nhìn vào bề mặt mà bức tượng đá đang nhô lên lần nữa

“Nó làm từ đá rắn. Bề mặt khá bằng phẳng. Không có gì nhiều để bám víu và tôi cũng chẳng nhìn ra điều khác biệt nào.”

Tôi quay lại nhìn

Priasis và 2 thành viên còn lại vẫn đứng vững vàng.

“Chúng tôi cũng sẽ đi.”

Chúng tôi lập tức di chuyển.

Khi họ leo lên đồi, họ nhìn thấy một nhóm khác đang chiến đấu chống lại người thằn lằn. Họ đang kề vai để đẩy lui những kẻ địch liên tục tràn đến.

“Chúng ta sẽ làm gì đây?”

“Hoặc đi vào hoặc leo lên tiếp.”

“…Gì cơ?”

“Nhìn đằng đó đi.”

Tôi chỉ vào ngọn đồi

Eolka nhìn theo ngón tay tôi chỉ. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc.

“Ngọn lửa đã lan ra. Không lâu nữa đâu. Nơi này sẽ sớm thành biển lửa.”

“Chỉ có 1 chỗ để trốn thoát.”

“Đúng thế.”

“Nhưng làm sao chúng ta leo lên đó được? Trông không dễ tí nào.”

Tôi nhìn vào bức tượng đá.

Kích thước và chiều cao của nó dường như vô tận. Nắm đấm đã dâng lên độ cao hàng trăm mét.

“Chúng ta phải tìm ra góc độ phù hợp.”

“Góc độ?”

“Trước tiên, phải tránh xa con quái đó ra.”

Kiaaa.

Người thằn lằn phá vỡ hàng phòng thủ từ xa đang lao về phía chúng tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào chúng và ngó xung quanh. Tôi chạy vào hướng khác của trường.

“Đây là Nhóm 1. Tôi muốn hỏi các bạn một chuyện. Có bức tượng nữ thần nào gần đây không?”

[Một bức tượng nữ thần? Ý anh là sao chứ, vụ cháy đáng lo ngại hơn…]

“Đừng bận tâm. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”

[Tôi không thấy thứ gì trông như tượng nữ thần cả.”

<Một bức tượng nữ thần? Anh đang nói về bức tượng phụ nữ trông kỳ lạ với những mảnh bị thiếu sao? Nó bị chôn vùi trong cát bên cạnh một đống xác. Cậu đang hỏi về cái đó hả, chiến binh?>

Đó là thông tin của Kishasha.

Tôi nhìn phía tây của trường.

Cả 3 nhóm đang chiến đấu chống lại hàng tá người thằn lằn. Mỗi khi móng vuốt của nó sượt qua hay đôi chân họ vung lên, tay chân và thân mình của người thằn lằn lại bị xé toạc và bay lên trong không khí.

Tôi tập trung thị lực.

Xác của Người thằn lằn chất đống như những ngọn núi nhỏ bên cạnh.

Tốt.

Một bức tượng đá đang di chuyển ở phía sau.

“Từ giờ, hãy chạy về phía tây của sa mạc. Chạy ngay!”

Tô tập trung sức mạnh vào các ngón chân và chạy đi.

Mắt cá chân của tôi bị lún trong cát và tôi không thể tăng tốc. Tuy nhiên, tôi vẫn phải căn thời gian bằng cách nào đó.

Jenna đang chạy bên cạnh, nói.

“Anh à, anh có kế hoạch gì không? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ở gần quái vật để tránh bị tấn công sao? Tôi nghĩ sẽ dễ trốn thoát hơn nếu chúng ta ở gần!”

“Cứ chạy đi”

“Vâng, nhưng…”

“Neryssa, hãy chăm sóc con bé.”

“Được rồi.”

Neryssa đỡ Priasis đang tụt lại và bắt đầu tăng tốc.

Velkist nghiêng người và nhảy lên.

Lũ người thằn lằn tấn công từ bên phải. Velkist nhanh chóng rút kiếm và chém 2 con người thằn lằn như các lát sashimi. Tôi nhìn ra phía sau và hét lên.

“Nhóc! Lấy chìa khóa đi.”

Priasis rút dao găm từ trong ngực.

Nó không sáng loáng. Mặc dù nhìn qua cũng biết nó vẫn chỉ là 1 con dao găm thông thường.

“Đủ rồi, cất nó đi”

Bước đầu đã kiểm tra xong.

Vật phẩm đặc biệt được sử dụng cho nhiệm vụ của Pick me up nhất định phải có ánh sáng. Nếu chiếc chìa khóa không có phản ứng có nghĩa là.

“Chìa khóa vẫn chưa thể dùng được.”

Đã đến lúc kiểm tra vật phẩm thứ 2

“Kishasha, tôi là Han”

<Yo, tôi đang có chuyện vui!>

Cậu có thể nghe thấy tiếng hét của người thằn lằn từ xa.

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi có 1 yêu cầu. Cô có thể đặt tay lên tượng nữ thần không?”

[Được thôi.]

Sau đó, cô ấy tiếp tục nói.

[Chiến binh, có vẻ như chẳng có gì xảy ra cả.]

“Được rồi. mọi người hãy ra khỏi đó. Tôi sẽ mang bức tượng theo.”

[Anh định làm gì?]

“Tôi không chắc.”

[Rồi, chúng tôi sẽ theo lời anh!]

Tôi cười và ngắt liên lạc.

Nhóm của Kishasha, người đã một mình tàn sát lũ người thằn lằn, đang ngày càng đi xa hơn.

“Anh à, quái vật đang tiến đến từ phía sau.”

“Biết rồi.”

Mặt đất rung chuyển mạnh.

Đó là hậu quả của việc con quái vật bước từng bước một.

Vút.

Trường bị thu hẹp bởi đám lửa.

Người thằn lằn xuất hiện từ hư vô và tiếp tục kéo đến.

[Làn sóng quái vật!]

[Vòng 9]

[Người thằn lằn Cấp 23] X 57

[Kỵ sĩ thằn lằn Cấp 25]X 13

[Pháp sư thằn lằn Cấp 26] x 6

<Số lượng đang tăng lên!>

“Tăng cường phòng thủ. Đến chỗ tôi.”

Tôi quay đầu sang bên.

Một mũi tên sượt qua má tôi.

Piu! Jenna bắn ra tên. Người thằn lằn bị bắn vào đầu và ngã xuống.

[Annan(★★★) đang chảy máu, các chỉ số giảm đều.]

[Gilbert(★★★) đã trở về với vòng tay của nữ thần! Tinh thần chiến đấu của anh ấy sẽ được ghi nhớ mãi mãi.]

“Họ đã đạt đến giới hạn của mình rồi.”

Một người đã chết.

Một người bị thương.

Gilbert có vẻ như tồn tại lâu hơn dự kiến.

Gầm!

Tốc độ lan truyền của ngọn lửa ngày càng tăng.

Đám lửa dài hàng chục mét nổ lách tách, phun ra lửa và khói.

“Chết tiệt, chúng đang làm mọi chuyện khó khăn hơn rồi.”

Ping ping ping.

Ba mũi tên cùng lúc xuyên qua thân người thằn lằn.

Tôi vung kiếm, 3 cái thân trên theo đường vung kiếm mà văng máu ra không trung và lòi nội tạng. Tôi bước về trước. Có 1 ánh sáng dịu nhẹ từ bức tượng nữ thần bị chôn 1 nửa trong cát.

“Priasis, đi theo anh. Những người còn lại hãy giúp nhóm khác.”

“Anh chắc sẽ ổn chứ?”

“Ổn mà.”

Velkist và Eloka rời đi.

Nhóm 4 và 5 đang lại gần. Hàng trăm người thằn lằn theo sau họ. Ở hướng của nhóm 2, Jenna và Nerysaa dẫn đầu.

“Anh đang định làm gì vậy?”

“Những con quái vật khổng lồ là chuyên môn của tôi.”

Tôi đã có nhiều cuộc chạm trán tồi tệ ở Niflheim.

Quác!

Một người thằn lằn bị rạch ngay mặt, bay ra xa.

Tôi giơ thanh kiếm và dừng lại. Bức tượng đá đang ở ngay phía trước.

Bên cạnh tôi, Priasis thở hổn hển.

Kigigigik.

Một âm thanh máy móc vang lên.

Đó là âm thanh mà bức tượng tạo ra khi giơ tay lên.

“Góc bên phải. Vị trí đã được xác lập.”

Tôi cảm thấy áp lực gió đang nghiền nát cơ thể tôi.

Khi tôi nhìn lên, nắm đấm của tượng đá đang hạ xuống, che khuất 1 nửa bầu trời.

Chết tiệt.

Tôi hít thật sâu và bế Praisis lên.

 “Ôi!”

“Anh cần tập chạy rồi.”

Con bé khá nhẹ.

Tôi đoán tôi đã mạnh hơn.

Tôi nhón chân và chạy.

[Làn sóng quái vật!]

[Vòng 13!]

[Người thằn lằn Cấp 23]x 93

[Kỵ sĩ thằn lằn Cấp 25] x 25

[Pháp sư thằn lằn Cấp 26] x 3

“Có tất cả bao nhiêu con vậy?”

Tôi nhìn qua bên cạnh.

Chúng tôi đã vượt qua hàng trăm con.

Chúng đông như kiến vậy.

“Đông quá.”

Có vẻ như không phải là 1 nhiệm vụ được giả định 1-3. Có 1 đường đi, nhưng thật khó để tìm ra nó nếu không khiến Nhóm 1 dẫn đầu. Đó là một đặc điểm của các nhiệm vụ có độ khó cao…

Tôi lao đến như chuẩn bị lặn.

Nắm đấm sấm sét lại giáng xuống.

Bùm!

Tôi lăn trên mặt đất và ôm Priasis lại gần tôi khi con bé đang hét lên.

[Kích hoạt hiệu ứng đối tượng!]

[Sức mạnh của nữ thần bao trùm tượng đá cổ.]

Ánh sáng chói lòa phát ra từ nơi đặt bức tượng nữ thần.

Ánh sáng trải dài trong không trung như mạng nhện và bắt đầu bao lấy cẳng tay của bức tượng.

Giing.

Tượng đá dừng lại ở tư thế tương tự khi hạ cánh tay xuống.

Góc của cánh tay và sàn nhà tầm 35-40 độ.

Dù không hoàn hảo, nhưng vẫn đủ tốt.

Tôi mở một kênh liên lạc.

“Từ giờ, tôi sẽ cưỡi lên bức tượng.”

[…]

“Đừng lảm nhảm nữa, không có thời gian đâu.”

Tôi ngắt liên lạc và tập trung Nhóm 1 lại.

“Thật là bất thường,”

“Anh không thể làm điều gì đó đơn giản chỉ một lần thôi sao?”

“Vậy anh không làm à?”

Velkist cười và hạ thanh kiếm đẫm máu xuống.

“Chúng ta sẽ cưỡi ngựa sao?”

Ngọn lửa đã bao phủ 1 nửa trường.

Người thằn lằn ở phía sau bị ngọn lửa nuốt chửng và biến thành tro bụi. Các anh hùng bao quanh nắm đấm của bức tượng, chặn đứng lũ quái vật.

“Ai đi trước?”

“À há, tất nhiên là chúng ta rồi.”

Quách!

Sau khi đập liên tiếp vào đầu ba con người thằn lằn, Kishasha nhảy lên và lộn nhào. Cô di chuyển nhanh nhẹn và đáp nhẹ nhàng xuống mu bàn tay to lớn. Những thú nhân khác trèo lên cẳng tay của bức tượng nhô ra.

Tiếp theo là Nhóm 1.

Tôi đá mạnh xuống đất và nhảy lên. Sau khi chạm vào tảng đá nhô ra bằng tay trái, tôi lại nhảy lên. Chân tôi chạm vào sàn đá cứng. Khi tôi quay lại, những thành viên khác cũng leo lên

“Kiaak! Karrureuuuuuuuuuuu!”

Hàng trăm người thằn lằn bao vây chúng tôi và tiến đến.

[Thấp hơn! Lên đi!]

Eloka, đứng trên tượng đá, vẫy tay.

Đám lửa thành vòng tròn đã chặn người thằn lằn lại. Chỉ một loáng vô số thằn lằn nhảy lên và biến thành tro bụi.

 “Nhanh lên!”

Jenna vào tư thế bắn. Hàng chục mũi tên trút xuống bọn chúng như mưa. Ngọn lửa của trường lan rộng trong phạm vi 10m. Mọi người vội vã leo lên tượng đá.

“Cảm ơn”

Tôi đưa tay ra, Edis nắm lấy và đi lên.

Tất cả 23 người đã lên.

Ở dưới, lũ người thằn lằn chìm trong biển lửa la hét.

Ô ô ô.

Một tiếng rên rỉ vang lên

Lạch cạch! Cánh tay bất động lắc lư dữ dội.

“Giờ thì chúng ta làm gì?”

Edis quay ra nhìn tôi.

Mái tóc đã ướt đẫm máu và mồ hôi bết trán.

“Tôi đã nói rồi. Đi lên đó thôi.”

Tôi chỉ vào đầu con quái vật ở phía bên kia cánh tay.

Một khuôn mặt to lớn nhưng hề hước đang nhìn về phía này. Góc cánh tay là 35 độ. Rộng 30m và dài hơn 150m, cẳng tay của nó giống như cái chân khổng lồ.

“Lên…?!”

“Chúng ta phải phá hủy nó.”

Lạch cạch.

Mặt đất rung chuyển lần nữa.

Ánh sáng quanh bức tượng mờ đi.

[Cảnh báo!]

[“Hệ thống tự vệ”của tượng đá được kích hoạt.]

Ching ching. Kít kít.

Đột nhiên một chiếc đạn đạo phóng ra từ bên cạnh cánh tay.

 “Rừ, giết kẻ xâm nhập.”

Người thằn lằn xuất hiện từ miệng nắp.

Chúng được trang bị áo giáp vảy. Và bắt đầu đi theo hàng.

Thịch!

Với âm thanh nặng nề, chiếc nỏ bắn ra những mũi tên.

Tôi cố định chân mình xuống đất và tập trung sức mạnh vào vai. Quách! Cánh tay tôi khá mạnh. Mũi tên chẻ đôi mất đà và rơi xuống.

 “Kiaaaa!”

Những người thằn lằn ở trước gầm lên.

Tôi giơ kiếm và nói.

“Mọi người thấy chưa? Thứ khốn kiếp này bên trong trống rỗng. Hãy đập nát nó từ bên ngoài.”

“Không, thế còn chiếc đạn đạo.”

“Nó quan trọng lắm à? Nhanh lên, hãy kết thúc trước khi thứ khốn kiếp này rút tay ra.”

Cái nắp mở ngay ra trước mặt tôi.

“Tao đang định đến gặp chúng mày đây.”

Tôi đá vào đầu người thằn lằn khi nó cố nhảy ra.

Rắc.

Cùng với âm thanh của xương bị gãy, cổ nó cong xuống và gãy.

Cơ thể vừa ló ra lại bị hút vào trong. Khoảnh khắc phiến đá vuông sắp đóng lại, tôi lao vào và thọc kiếm qua kẽ hở.

“Cờ rắc!”

Khi tôi ném con dao găm qua lỗ, tôi nghe thấy 1 tiếng hét nhỏ.

Tôi đá cái nắp lên bằng mu bàn chân. Một lỗ đen xuất hiện.



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương