Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
Chapter 110: Câu hỏi phụ (1)

Chap 110: Câu hỏi phụ (1)

Mọi thứ đã được thiết lập rồi.

Sau khi quay trở lại từ sân tập tầng 3, tôi nói với các thành viên.

“Ngày mai, chúng ta sẽ đi lên tầng 25. Lâu lắm rồi chúng ta mới có 1 cuộc chiến thực sự.”

“Nhanh thật.”

Velkist nói trong khi vừa ngồi trên ghế vừa nâng tạ.

Tạ nặng khoảng 30kg. Anh ta nâng nó như thể chỉ có 5kg thôi và sau đó hạ xuống.

“Vậy hôm nay chúng ta sẽ thức cả đêm phải không? Nếu chúng ta muốn tỉnh táo được thì hai giờ cũng không đủ đâu.”

“Chúng ta sẽ không thức suốt đêm đâu. Chúng ta không thể khiến tình trạng của mình tệ hơn được. Nhưng mà chúng ta sẽ phải tập luyện chăm chỉ hơn bình thường. Hãy bảo mọi người tập hợp lại.”

“Tôi sẽ gọi Eloka.”

Neryssa đi vào cánh cửa của Sảnh Phép thuật.

Tiếp theo, Jenna từ trường bắn bước xuống. Eloka bước ra cùng với Neryssa.

“Chúng ta sẽ bắt đầu vào ngày mai à?”

“Sao, cô có vấn đề gì sao?”

“Không phải là tôi có vấn đề… Chỉ là anh có vẻ khang khác. Tôi không thấy khiên của anh đâu nữa và chúng tôi cũng đã thay đổi vũ khí. Tham chiến chỉ sau một ngày có vẻ hơi nhanh phải không?”

"Đừng lo lắng. Vai trò của cô sẽ không thay đổi nhiều. Cứ làm những gì cô đang làm đi.”

Tôi không có khiên, nhưng vai trò của tôi trong nhóm vẫn như cũ.

Tôi đảm nhận vai trò người tấn công tiền tuyến cùng với Velkist, chặn các cuộc tấn công hướng về phía sau. Jenna tập trung vào cung ngắn, Neryssa xuất sắc trong chiến đấu tầm trung, còn Eloka sử dụng phép thuật ở phía sau. Đó là một đội hình đơn giản nhưng hiệu quả.

‘Dù mình có trở nên mạnh như thế nào cũng không có gì khác hết.’

Tôi vẫn là một người tiên phong.

Chúng tôi phải vai kề vai chiến đấu. Đó là quy tắc cơ bản để sống sót. Tôi biết rõ những anh hùng quá tự tin sẽ gặp phải kết cục như thế nào.

Nhóm 2 được huy động để huấn luyện đội hình nhằm nâng cao khả năng chiến đấu.

Edis gật đầu đồng ý khi tôi hỏi. Cô ta nói sẽ đến giúp đỡ bất cứ lúc nào cần. Cô ta cũng nói rất háo hức được luyện tập cùng chúng tôi.

“Từ trái qua, Annan, Benik, Lilinia.”

Edis giới thiệu những thành viên mới của nhóm 2.

Cả 3 người họ trông không già lắm, họ chỉ ở độ tuổi thiếu niên hoặc tầm 20 tuổi. Đôi mắt họ lấp lánh vẻ khâm phục khi nhìn tôi.

“Tôi đã nghe rất nhiều về anh, đại ca! Tôi đã xem cảnh hành động của anh khi đánh bại con Hắc Long đó. Thật quá tuyệt vời.”

Annan tiến đến gần tôi.

Annan là một cô gái trẻ có mái tóc vàng thu hút. Cô ta khoác một chiếc áo giáp da đơn giản, cài một thanh trường kiếm bóng bẩy ở thắt lưng và một chiếc khiên tròn sau lưng.

"Cô gái này…"

Gợi tôi nhớ đến hai người.

Hai người gọi tôi là “đại ca” và bám theo tôi khắp nơi. Họ cũng sử dụng kiểu kiếm giống như tôi. Họ đã chết vì mất máu trên tầng 5.

“Zeet và Hanson.”

Tôi mỉm cười cay đắng.

Tôi không hề hối tiếc và tôi sẽ lại đưa ra lựa chọn tương tự nếu quay lại lúc đó, nhưng nỗi cay đắng cứ âm ỉ trong tôi.

“Tôi là Benik. Tôi đã nghe rất nhiều về anh. Rất vui được gặp anh."

“Anh ấy trông thế này thôi, nhưng tiếp xúc nhiều mới biết anh ấy là một chàng trai đầy nhiệt huyết đấy.”

Annan cười khúc khích.

“Đừng nói những điều thừa thãi thế.”

Bennik liền giật mình nhắc Annan. Chàng trai trẻ đó có vẻ ngoài điềm tĩnh.

Cậu ta có một cặp dao găm và một chiếc cung ngắn trên thắt lưng, cùng loại vũ khí với Edis.

“Tôi, tôi là Lilinia.”

Cuối cùng, cô gái trầm lặng nãy giờ có phần ngượng ngùng cúi chào tôi.

Vì lý do nào đó, biểu hiện của cô ấy có vẻ khá cứng nhắc. Trên lưng cô ấy treo một ngọn giáo lớn, còn cao hơn cô ấy. Sau khi nhìn ba người họ, Edis nói.

“Họ đã tham gia nhóm thứ hai cách đây hai tuần. Họ rất nhiệt tình và hiệu suất chiến đấu của họ không tệ. Họ sẽ giúp ích rất nhiều cho các nhiệm vụ trong tương lai.”

"Chúng tôi sẽ cố hết sức!"

“Cô nói to quá đó.”

Edis khẽ cười

Nụ cười đã lâu tôi không thấy. Tôi khẽ thì thầm với Edis nên 3 người họ không nghe thấy.

“Hãy cống hiến hết mình nhưng vẫn phải có chừng mực. Nếu không sau này sẽ khó khăn hơn nhiều đấy.”

“Vâng được.”

Edis cam đoan.

“Lần này, chúng ta sẽ không để ai chết.”

“Được.”

‘Một người phụ nữ khó đoán.’

Edis Callen.

Có vẻ lạnh lùng, nhưng lại thầm quan tâm tất cả. Khi Asher và Diran chết, bề ngoài cô ta có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi có thể nói rằng cô ta rất đau lòng. Thật không phải kiểu lính đánh thuê điển hình.

‘Tôi đã biết những gì?’

Tôi nhìn ba người họ.

Annan sôi nổi, Benik điềm tĩnh và Lilinia trầm lặng. Nhìn thoáng qua cũng thấy họ dường như rất hợp nhau. Nó làm tôi nhớ tới bộ ba ngày xưa.

‘Nãy giờ mình cứ mất tập trung rồi.’

Tôi xóa bỏ cảm giác thỏa mãn của mình.

Không có thời gian để chìm đắm trong suy nghĩ. Nếu muốn ngủ đủ giấc thì ngay bây giờ tôi phải tập trung vào việc tập luyện. Vút. Tôi rút kiếm ra.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, chia nhóm 5 người. Tấn công chúng tôi như tấn công kẻ thù đi.”

“Chúng tôi phải thực sự làm vậy sao?”

Lilinia, đang nghịch nghịch ngọn giáo gỗ của mình, hỏi.

“Vậy cô muốn chúng tôi giả vờ à? Vứt bỏ vũ khí luyện tập và sử dụng vũ khí thật phía sau cô. Nếu cô bị thương cũng không sao đâu.”

“Cứ làm theo lời Han đi. Cô không cần phải cảm thấy áp lực đâu.”

Lilinia gật đầu và rút cây trường giáo ra.

Edis rút con dao găm của mình ra. Theo sau cô, Roderick, Benik và Anan cũng rút vũ khí ra.

“Đừng chỉ đứng đó nhìn. Chuyển động cẩu thả sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

‘Có lẽ họ không đủ kỹ năng.’

Edis và Roderick khá mạnh.

Nhưng ba người ở phía sau vẫn chưa đủ mạnh. Nhìn vào cách họ rút vũ khí là biết.

“Cô gái nhút nhát đó ở cùng nhóm với tôi.”

Velkist, rút kiếm ra, và cười lạnh.

"Anh biết cô ấy à?"

“Tôi biết cô ấy. Cô ấy đã ở ngay bên cạnh tôi khi chúng tôi được triệu tập lần đầu tiên. Cô ấy sợ hãi đến nỗi chỉ biết cản đường tôi. Tôi tưởng cô ấy sẽ bị mắc kẹt ở tầng 1 đến hết đời, nhưng bằng cách nào đó, cô ấy đã làm được.”

“Cô ấy tài năng. Cái tôi mềm yếu của cô ấy chính là thứ đang cản đường.”

Neryssa nói thêm.

Nhóm 2 tập trung thành một vòng tròn và thảo luận về kế hoạch của họ.

Chứng kiến ​​cảnh này, Eloka phàn nàn.

“Bầu không khí khác biệt quá. Ở đó họ đứng cùng nhau trông rõ hài hòa. Còn các thành viên trong nhóm mình toàn là những khối băng ngoại trừ một người. Không vui vẻ, không đắn đo, không lãng mạn và không có tinh thần chiến đấu.”

“Niềm vui có giải quyết được vấn đề không?”

"Đồng ý."

"Đúng thế."

“Ây.”

Eloka lắc đầu và bước đi thật chậm.

Họ triển khai đội hình.

Một lúc sau, nhóm 1 và nhóm 2 đụng độ.

Mục tiêu chính là cải thiện khả năng chiến đấu trong đấu nhóm.

Có lẽ tôi có thể giải quyết tất cả một mình nếu tôi quyết tâm, nhưng lần này tôi đã kiềm chế không làm như vậy. Điều quan trọng là duy trì đội hình trong khi phục hồi các giác quan của chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu thực hiện trò kéo co giữa các đội hình với chuyển động tối thiểu.

Mục đích của việc lập đội hình là duy trì hiệu quả chiến đấu đồng thời giảm mức tiêu hao sức chịu đựng của các thành viên, khắc phục điểm yếu của nhau và tăng cường sức mạnh của họ.

Dù tôi có mạnh đến đâu thì một mình tôi cũng không thể sánh được với hỏa lực nhanh của Eloka.

Hơn nữa, nhận được sự hỗ trợ tầm xa từ các thành viên phía sau còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với việc chiến đấu một mình.

Theo nghĩa đó, nhóm hai đúng là một đối thủ tập luyện tốt.

Mục tiêu chiến thuật của nhóm hai liên tục thay đổi. Đôi khi, họ tập trung tấn công Eloka, sau đó tập trung vào tôi và Velkist, và thỉnh thoảng tấn công Jenna và Neryssa. Va chạm một cách tự nhiên như thế này giúp chúng tôi phục hồi những giác quan cũ của mình.

“Kiếm gỗ chẳng có tí đe dọa nào. Chán thật. Cậu không thể giết người bằng thứ này đâu!”

Velkist nói như thể nó chẳng là gì, nhưng thôi, không còn cách nào khác.

Chúng tôi không thể áp đặt phong cách huấn luyện của nhóm 1, vốn hoàn toàn không sử dụng vũ khí luyện tập, lên nhóm hai. Mỗi nhóm đều có những đặc điểm riêng.

Khi mọi thứ càng chìm sâu trong màn đêm,

Trong giờ giải lao, Edis đã nói chuyện với tôi.

“Han, đừng dễ dãi như vừa rồi.”

“Tôi có làm vậy đâu.”

“Anh chỉ tập trung vào phòng thủ. Họ cũng cần phải bị tổn thương một chút chứ.”

“Vậy tôi giết họ nhé?”

"Tất nhiên là không được rồi!"

“Đùa thôi.”

Tôi cười và nhìn lại.

Bốn thành viên của nhóm 1 đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

“Anh đã nghe rồi phải không? Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn miễn là không giết họ.

“…Đáng lẽ tôi không nên nói điều đó nhỉ?”

Trong cuộc đụng độ tiếp theo, ba thành viên của nhóm hai bị hạ gục trong thời gian chưa đầy một phút.

Tôi đã giảm sức mạnh của mình ở một mức độ nào đó, nhưng việc họ bị thương là điều không thể tránh khỏi. Đó là điều Edis mong muốn.

Dù sao đi nữa, có vẻ như chúng tôi đã hoàn thành được mục tiêu từ buổi tập luyện này.

“Có vẻ như chúng ta đã làm được bằng cách nào đó.”

“Những người còn lại sẽ quay trở lại trong trận chiến thực sự, phải không?”

"Đúng thế."

Việc huấn luyện không thể thay thế cho những trận chiến thực sự.

Sân khấu là tầng 25. Đi xuống các tầng thấp hơn cũng được, nhưng chúng tôi đã lãng phí đủ thời gian rồi. Chúng tôi đã xác định được khó khăn và chúng tôi đã phục hồi đủ giác quan. Tôi giải thích về sân đấu và quái vật ở tầng 25 cho từng thành viên.

Trường là một sa mạc.

Hàng trăm con thằn lằn sẽ xuất hiện.

“Chiến binh không có gì đặc biệt cả. Chỉ cần giết chúng giống như cô đang đối phó với yêu tinh. Nhưng những pháp sư có thể hơi khó xử lí chút. Giết chúng ngay, Jenna, chú ý điều này.”

“Nhưng chúng đều giống thằn lằn sao?”

“Họ mang theo những cây gậy lạ. Cô nhìn thấy chúng là cô sẽ biết.”

Nếu không xử lý kịp thời những pháp sư, họ sẽ chọc giận những người thằn lằn khác.

Tình hình có thể trở nên khá rắc rối.

“Nhưng, ở sa mạc… trời có nóng không?”

Eloka nhăn mày.

"Ừ đúng thế."

“Tôi cảm giác như tôi sẽ mệt mỏi lắm.”

Eloka vỗ nhẹ viền váy.

Đó là nỗi lo lắng hợp lý. Trường sa mạc không phải là môi trường thoải mái để chiến đấu. Mặc dù nó không ảnh hưởng đến tôi khi tôi xem bản ghi nhưng khi bước vào, chúng tôi sẽ cảm nhận được nhiệt độ.

“Dù sao đi nữa, tôi sẽ lo phần đó. Cô không cần phải quá lo lắng đâu.”

“Chỉ thế thôi à?”

"Ừ. Đi tắm rửa và ngủ một giấc đi. Đừng thức cả đêm để luyện tập.”

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Khi các thành viên khác về phòng của họ, tôi đi xuống tầng một.

Tôi hướng đến nhà kho. Đó là nơi cất giữ hàng chục món đồ. Khi bước xuống cầu thang, tôi lẩm bẩm một mình.

“Iselle.”

[Vâng!]

Không khí rung chuyển, và Iselle bật ra.

Dù nói nhỏ nhưng cô ta lại trả lời ngay lập tức.

“Tôi muốn thao túng thông tin.”

[Anh đang nói gì vậy? Thao túng thông tin?]

Tôi mở chiếc nhẫn được đeo trên ngón trỏ trái của mình.

Iselle mở to mắt, tiến lại gần chiếc nhẫn.

Ngón tay út của cô ta chạm vào bề mặt chiếc nhẫn. Sau đó…

[Vừa in!]

"Để nó xuống."

[Anh đã lấy cái này ở đâu vậy?!]

“Nó đến từ Niflheimr. Tôi nhận được nó từ một người tôi biết.”

[Nó có thể là! Hạt giống Yurnet đó? Nhà ảo thuật mạnh nhất…?]

‘Sao cô biết cái này?’

Tôi tặc lưỡi.

“Dù sao thì với chiếc nhẫn này, cô có thể đánh lừa sự chú ý của Master. Từ giờ trở đi, tôi sẽ chế tạo đồ và cô sẽ lừa anh ta.”

Tôi không định làm bất kỳ món đồ đặc biệt nào.

Tốt nhất, tôi chỉ làm hàng tiêu dùng thôi. Tuy nhiên, miễn là tôi thận trọng thì sẽ không có bất kỳ tổn thất nào.

Iselle chấp nhận yêu cầu ngay lập tức, nói rằng với cấp độ vật phẩm này thì điều đó là có thể. Như vậy…

[★! Thành tựu vĩ đại đầu tiên! ★]

['Han (★★★)' đã tạo ra 'Thuốc Chống Nhiệt'!]

[★! Thành tựu vĩ đại đầu tiên! ★]

['Han (★★★)' đã tạo ra 'Thuốc Chống Nhiệt'!]

[★! Thành tựu vĩ đại đầu tiên! ★]

['Han (★★★)' đã tạo ra 'Thuốc Chống Nhiệt'!]

Tôi đã chế tạo những lọ thuốc đặc biệt trong Sảnh Phép thuật.

Vật phẩm này được gọi là 'Thuốc Chống Nhiệt' và nó có tác dụng ngăn ngừa các tình trạng liên quan đến nhiệt độ trong một khoảng thời gian nhất định. Nó hoàn hảo cho các khu vực sa mạc hoặc núi lửa.

Với thứ này, sự chuẩn bị cơ bản cho nhiệm vụ phụ đã hoàn tất.

Và tối hôm sau.

[Chào mừng đến với Pick Me Up!]

[Đang tải…]

[Tải xuống hoàn thành.]

[CHẠM! (Chọn)]

Ngay khi Anytng đăng nhập, tôi lập tức gửi cho anh ta 1 tin nhắn.

[Master! Trưởng nhóm “Nhóm 1”, Han(★★★) có 1 đề xuất]

[Yêu cầu - Chiến lược tầng 25]

[Mục tiêu - Thực hiện Nhiệm vụ Phụ.]

[Bạn sẽ chấp nhận chứ?]

[Có (Đã chọn) / Không]

Không chút do dự.

Anytng đã chọn “có”

[Mở ra, Khoảng cách Thời gian.]

Thịch.

Với giọng nói đầy năng lượng của iselle, cánh cổng Khe nứt Không - Thời gian mở ra.

Tôi ngồi dậy khỏi ghế dài ở tầng 1.

“Đi thôi”

Việc chuẩn bị sẽ mất một thời gian dài.

Tất cả thành viên nhóm 1, gồm cả tôi, bước vào khe nứt.

Tấm gương ở giữa ngay lập tức bắt đầu tỏa sáng.

[Hầm ngục Chính, tầng thử thách hiện tại là tầng 25.]

[Cửa sẽ mở trong 10 giây nữa. Hãy sẵn sàng!]

[Đang ghi chép nhiệm vụ. Hồ sơ nhiệm vụ sẽ được lưu giữ.]

[※Chú ý]

[Có một nhiệm vụ phụ chưa hoàn thành.]

[Tiến trình nhiệm vụ bắt đầu từ thời điểm phân nhánh xuất hiện.]

“Đừng có chết dễ dàng ở đây. Nhiệm vụ này chỉ là khởi động thôi.”

"Chúng tôi biết rồi."

Toàn bộ cơ thể tôi được bao bọc trong ánh sáng.

Và…

“…”

“Đây là nơi bắt đầu sao?”

Priasis quỳ gối, đôi mắt cô khẽ nhắm lại.











 


 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương