Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
-
Chapter 108: Bản Ghi Chép Tầng 25 (2)
Chap 108: Bản ghi chép tầng 25 (2)
Cuối cùng thì công việc thường ngày của Anytng đã xong.
Tôi ngồi trên ghế và tự lẩm bẩm.
“Yêu cầu xem lại bản ghi tầng 25.”
[‘Han(★★★)’ yêu cầu xem lại bản ghi.]
[Tầng- Tầng 25]
[Mẹo/ kéo và thả hòn đá xem lại vào hộp anh hùng! Bạn có thể cho anh hùng xem video về tầng mình muốn. Các anh hùng sẽ được rút ra được các kinh nghiệm qua các chiến lược. Hãy ghi nhớ]
[Mẹo 2/ Hòn đá phát lại có thể thu thập được với xác suất thấp ở mỏ Isralta nhỏ. Nếu anh hùng nâng cao kỹ năng, xác suất sẽ tăng.]
Cửa sổ yêu cầu xuất hiện.
Sau khoảng 10 phút im lặng, Anytng bắt đầu vận hành.
[Bạn có muốn dùng hòn đá phát lại với Han(★★★) không?]
[Tầng - Tầng 25]
[Số hòn đá phát lại còn lại - 7]
[Có (Đã chọn) / Không]
Anh ta đã nghe theo yêu cầu.
Tôi cười và đứng dậy khỏi ghế. Khe nứt không-thời gian nằm ở tầng 1
Tôi đi thẳng xuống cầu thang. Đằng trước tầng 1 quảng trường. Cánh cửa dẫn đến khe nứt đã rộng mở. Không hề do dự, tôi bước vào.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại.
Ở giữa khe nứt.
3 tấm gương tượng trưng cho hầm ngục chính, hầm ngục hàng tuần, và hầm ngục thám hiểm biến mất trong bóng tối. Lúc này, không còn ánh sáng, chỉ toàn là bóng tối bao phủ cả không gian. Bóng tối tràn ra từ những vết nứt trên tường và nhấn chìm tôi từ bên dưới.
[‘Han(★★★)’ bắt đầu xem!]
Bóng tối bao phủ tầm nhìn của tôi.
Và khi tôi mở mắt lần nữa.
“Đây là 1 sa mạc sao?”
Một ánh sáng vàng bao phủ khung cảnh.
Cát có màu sắc phong phú tạo thành vô số cồn cát, trải dài đến tận chân trời. Gió cuốn theo cát từ trên đồi xuống.
Tôi nhìn lên.
Mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, đó là lý do khiến không khí trở nên mờ ảo. Nơi này sẽ dễ dàng vượt quá 35 độ do nhiệt độ quá cao.
“Nhưng nó không ảnh hưởng đến tôi.”
Tôi cười khúc khích và tiếp tục bước đi.
Như tôi nghĩ, môi trường ở đây không ảnh hưởng đến tôi. Ánh mặt trời thiêu đốt và bão cát hoành hành khắp nơi. Gió và nắng dường như tránh tôi như thể có 1 hàng rào lính canh xung quanh tôi.
“Tôi nên chuẩn bị trước khi tôi lên tới tầng 26.”
Tôi đi tiếp, xem lại vật phẩm cần thiết cho chuyến thám hiểm sa mạc.
Mặc dù sa mạc rộng lớn, nhưng tôi có thể nhận biết phương hướng rất rõ ràng.
Chỉ 50 mét phía trước, gần ốc đảo, có một ngôi làng nằm đó. Vách đá hai bên bao quanh nó.
Tôi cứ thế bỏ qua 2 người lính canh canh gác lối vào ngôi làng và bước qua họ.
Họ thậm chí còn chả thèm nhìn tôi. Hay nói đúng hơn họ không thể.
Tôi bước vào làng.
Bắt đầu từ ốc đảo xanh nằm giữa làng, những tòa nhà trắng nằm ngổn ngang, lộn xộn. Người dân rảo bước, khoác lên mình những bộ đồ dày màu trắng, đi trên những con đường gạch.
“Loại nhiệm vụ.”
Tôi suy nghĩ khi đi dọc con đường.
Trường là sa mạc. Rõ ràng ngôi làng là màn chơi chính của nhiệm vụ. Kishasha và nhóm thứ ba đã bước vào làng và hoàn thành tầng 25. Tuy nhiên, loại nhiệm vụ không được tiết lộ
“Mình sẽ nhìn quanh để tìm ra xem.”
Tôi đi đến trước ốc đảo.
Tuy nhiên, trong lúc làm vậy, tôi đột nhiên nhìn lại.
Tap, tap, tap.
“…?’
Tôi nhìn người đó.
Người đó mặc che kín từ đầu đến chân, không thể nhìn thấy được phần thân dưới, phần thân trên hay thậm chí là khuôn mặt của người đó. Tóc được buộc gọn lên nhưng tôi không thể biết đó là búi hay gì. Tôi chỉ thấy được đôi mắt vàng ẩn sau đó.
“Dựa vào hình dáng cơ thể thì cô ta là phụ nữ.”
Tôi nhanh chóng đi theo cô ta vì một lý do đơn giản.
“Bắt tên đó lại!”
“Gọi những người khác đi! Chặn lối vào và không để một con kiến nào trốn thoát!”
Sáu hay bảy người lính canh sau cô ta đuổi đánh cô ta bằng vũ khí cầm trên tay. Họ trông rất quyết liệt.
“Lấy tờ truy nã ra đây. Có chắc là ả này không?”
Người phụ nữ trung niên dẫn đầu cuộc tấn công nói.
Một cậu thiếu niên lấy một tờ giấy từ phía sau mình ra.
“Hừm, chà, tóc bạc, mắt vàng. Nói chuyện tinh tế quý phái. Có 1 nốt ruồi dưới cổ… Chẳng lẽ không phải nữa? Cô ta quá nổi bật.”
“Vậy đúng rồi. chúng ta sẽ nghiền nát con khốn đó”
“Này! Mi chính là mụ phù thủy đã âm mưu với quỷ dữ!”
Những người lính canh lăng mạ cô ta.
Sau tấm khăn trùm mũi, đôi môi hồng của người phụ nữ run rẩy.
Hoooo!
Từ nơi nào đó, một cơn gió mạnh ập vào
Trong chốc lát, bước chân của kẻ chạy trốn và kẻ truy đuổi dừng lại. Tấm vải bay lên không trung, được gió cuốn đi.
Đã lâu rồi.
Tôi tự lẩm bẩm.
Priasis Al Ragnar.
Ngôi sao của tầng 15 đang ở đây.
‘Mình cũng không thể gọi con bé là đứa trẻ nữa.’
Thân hình nhỏ nhắn hồi trước chỉ tới ngực tôi, giờ đã cao hơn, chạm tới vai tôi rồi.
Thân hình như khúc gỗ của cô bé đã thon gọn lại. Mái tóc bạc từng bồng bềnh của cô bé giờ đã được cắt ngắn đến tận cổ. Đôi mắt vàng của cô bé lấp lánh rực rỡ. Cô bé từng liều lĩnh, nóng nảy cách đây không lâu đã trở thành một quý cô đĩnh đạc.
“Có vẻ như cô ta chính là người đó. Priasis Al Ragna! Kẻ phản bội của Đế quốc!”
“Đúng rồi, chúng ta đã trúng số độc đắc!”
Các lính canh bao vây Priasis, dàn ra hai bên.
Priasis nhìn họ và nói, "Các người có thể để tôi đi được không?"
“Cái gì, có gì sai sai ấy nhỉ? Tại sao bọn ta phải để ngươi đi?”
“Tôi có thứ cần tìm. Tôi sẽ không làm hại mọi người”
“Ngươi chưa gây ra đủ tổn hại sao? Con trai ta bị bệnh vì ngươi. Hiện tại thằng bé đang hấp hối ở nhà. Thế chưa đủ sao? Và không phải chính ngươi là người đã khiến lũ quái vật đột nhiên phát điên sao?”
"Tôi đã làm gì…"
"Câm miệng!"
Người lính canh ở phía trước ngắt lời.
Priasis tỏ vẻ cay đắng và quay đi. Bước chân cô bé nhanh hơn. Cô bé đang cố gắng trốn thoát trước khi bị họ hoàn toàn vây xung quanh.
“Tôi có nên bắn tên không?”
“Chúng ta nhận tiền chỉ để mang xác cô ta về là được rồi. Bắn đi!”
Ba tên hộ vệ đồng loạt rút nỏ ra.
Các mũi tên đã được nạp vào nỏ. Ống ngắm nhắm vào Prias. Chỉ cần kéo cung, cơ thể yếu đuối của cô bé sẽ trở thành một chiếc gối bị cắm kim.
“Đã đến lúc họ xuất hiện rồi.”
Tôi tựa lưng vào tường.
Thịch!
Ba mũi tên bắn vào Priasis.
[Tầng 15]
[Loại nhiệm vụ - Trốn thoát]
[Mục tiêu - Thoát ra khỏi địa điểm được chỉ định.]
[Mục tiêu phụ - Bảo vệ NPC- Priasis AI Ragnar]
Vụt.
Không gian xung quanh Priasis bị bóp méo và những cái bóng xuất hiện.
Những cái bóng quét sạch 3 mũi tên chỉ bằng 1 cái vẫy tay và ngay lập tức lao vào những người vừa bắn nỏ.
“Cái gì vậy…?”
Những cung thủ chưa kịp nói hết câu.
Đầu của chúng bị bóp nát không một dấu vết.
“Mùi của những con người bẩn thỉu. Nồng nặc quá.”
Lacari cười khúc khích và hất tay.
Máu đỏ tươi loang lổ trên gạch. Lacari cười toe toét, khoe bộ móng vuốt dài gần 30 cm.
“Chị ơi, em có thể giết tất cả con người ở đây không?”
“Bỏ đi.”
Kishasha xuất hiện tiếp theo và hỏi, "Các ngươi có biết Priasis Al… Tên cô ta là gì ấy nhỉ?"
“Tôi… ừm…”
Kishasha không thèm nghe câu trả lời.
“Chúng tôi cần cứu cô ta. Cô ta là mục tiêu nhiệm vụ của chúng tôi.”
“Tệ quá, nhưng còn những người khác thì chúng tôi không giúp được gì rồi.”
“Các người là ai?”
“Giết hết những kẻ còn lại.”
“Người phụ nữ này là tội phạm bị truy nã hàng đầu của Đế quốc. Nếu cô dám chống đối chúng tôi…Cái gì…?”
Giọng chàng trai ngập ngừng run rẩy.
Cơ thể của cậu ta vỡ vụn thành từng mảnh với một lỗ lớn ở ngực. Lacari, kẻ đã giết chết cậu bé ngay lập tức, xé nát đầu của người đàn ông bên cạnh cậu ta ở cả hai bên. Máu tuôn ra như suối.
“C-Chết tiệt… Những kẻ này đến từ đâu vậy?”
Những người lính canh bối rối siết chặt vũ khí của họ.
“Nghe đây! Chúng tôi không có ý định đánh nhau. Chúng tôi ở đây để bắt mụ phù thủy đó.”
“Đây là lý do loài người làm ta phát cáu. Lắng nghe những kẻ chúng ta sắp giết thì có ích gì chứ?”
Không câu hỏi, không do dự.
Kishasha, Lacari và 3 kẻ quái nhân khác lộ móng vuốt ra và tàn sát những lính canh xung quanh.
“Chiến thuật hiệu quả.”
Nếu họ cho dù chỉ một chút thời gian, những tên lính canh sẽ kịp chuẩn bị một cuộc phản công. Nhưng nhóm thứ ba đã không cho chúng cơ hội đó. Họ đánh giá tình hình ngay khi đến nơi…
Tôi bật ra một tiếng cười cay đắng.
Họ giết tất cả mọi người ngay khi họ xuất hiện.
Chín thi thể không đầu nằm dài ra xung quanh trong tức khắc.
Người đàn ông trung niên cuối cùng còn lại ngồi bệt xuống đất. Viền quần của ông ta chuyển sang màu vàng.
“Đồ khốn điên khùng…”
Người đàn ông lẩm bẩm với giọng bất lực.
Khoảnh khắc sau đó, người đàn ông mất luôn đầu.
Kishasha rút móng lại và nhìn Priasis.
“Phụ nữ loài người. Theo tôi.”
“Cô là ai? Cô là thú nhân à? Sao là thú nhân được, những kẻ chỉ sống ở vùng nhiệt đới, lại có thể ở đây được?”
Kishasha phớt lờ câu hỏi của Priasis và quay lại nhìn.
“Nishazu. Cô có nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó không? Tôi có thể ngửi thấy mùi máu. Tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
"Vâng chị."
Nishazu nhảy lên cao.
Khoảng cách nhảy khoảng 2 mét. Nishazu nhảy lên mái nhà sau khi nhảy ra khỏi lều lần nữa.
Kishasha nhìn chằm chằm vào khoảng không và lẩm bẩm.
“Loại nhiệm vụ - Trốn thoát. Thoát ra khỏi nơi được chỉ định. Với NPC?”
“Cô!”
Priasis bước về trước.
Giọng cô ấy đã trở nên sắc bến hơn rõ rệt.
“Cô là anh hùng hồi đó à? Cô đã cứu tôi.”
“Cô đang nói gì vậy?”
“Cô ta ồn ào quá. Có thể cô ta sẽ im lặng nếu tôi xé nát 1 cánh tay của cô ta nhỉ.”
Nước da của Prisis trở nên tái nhợt.
Nhưng cô ta mím chặt môi, không chịu khuất phục và nói.
“Không biết trong nhóm của cô có người nào tên Han không? Tôi sẽ mô tả anh ấy cho cô. Tóc đen, mắt đen. Anh ấy cao hơn tôi một cái đầu, sử dụng kiếm và khiên và nói năng cộc cằn.”
“Thật vớ vẩn…”
“Một chiến binh loài người.”
“Một người tóc đen dùng kiếm và khiên. Han, cô đang nói đến chiến binh đó sao?”
“Cô biết anh ấy! Tôi đang tìm kiếm tin tức của anh ấy. Nếu cô đến từ cùng 1 nơi, Han…”
“Anh ta đã từng ở gần tôi. Nhưng giờ thì hết rồi.”
Gương mặt của Priasis đanh lại.
“Cô-cô đang nói gì vậy? Sao có thể?”
“Tôi nghe nói anh đã đi một nơi lạ hoắc tên gì mà Nifle lần nữa?! Dù sao, có khi anh ta chết rồi, phải không?”
“Không, chuyện đó…”
‘Tại sao cô nói như tôi chết thật rồi chứ?’
Tôi chết lặng vì cuộc trò chuyện này.
Từ quan điểm của Kishasha, con người đó ngay từ đầu đã chưa bao giờ tồn tại nên việc cô ta nói như vậy cũng không phải là vô lý.
“Dù sao thì chúng tôi cũng bận vì nhiệm vụ. Nếu được thì hãy tránh đường và lặng lẽ đi theo chúng tôi. Bọn khốn đó sẽ đến đây sớm thôi.”
Kishasha nói, nhìn sang bên kia đường.
Tôi cũng hướng ánh mắt về hướng đó. Những người đi bộ đang trốn nấp đâu đó. Máu đổ ở đây là một phàn lý do, nhưng dường như còn có một lý do lớn hơn.
"Chị!"
Một nữ quái nhân nhảy xuống từ tầng 3 tòa nhà với một cú đáp nhẹ nhàng.
Đó là Nishazu.
“Quái vật đang đến từ bên ngoài ngôi làng, có vẻ như chúng sẽ sớm đi qua đây.”
“Ra đó là lý do tại sao mọi chuyện lại yên bình mặc dù chúng ta đã gây hỗn loạn như này.”
Kishasha gõ nhẹ vào phần còn lại của một người lính canh đã bị mất tay và chân.
Thực vậy. So với quy mô của ngôi làng thì con số này quá ít. Những người lính khác có lẽ không thể đến đây vì những vấn đề khác.
Tôi lắng nghe cẩn thận.
Ở đâu đó phía xa, những tiếng la hét và tiếng va chạm hòa lẫn nhau một cách gay gắt. Đó là một tiếng động đặc biệt giữa trận chiến căng thẳng.
[Người Thằn lằn Cấp 21] X 355
[Người lính Cấp 18] X 103
[Mối quan hệ thù địch được thiết lập!]
[Người Thằn lằn vs Người lính.]
[Mẹo/Đôi khi, trong nhiệm vụ, kẻ thù sẽ đụng độ với nhau. Hãy cố gắng tận dụng điều này để hoàn thành nhiệm vụ!]
“Bây giờ chúng ta hãy rời khỏi đây thôi.”
Kishasha nhảy sang phía bên kia.
“Hừm, thật mỉa mai cho lũ người bẩn thỉu các ngươi.”
Lacari liếc nhanh vào mặt Priasis và nói như thể đang nôn mửa, rồi đi theo Kishasha.
“Hãy đi theo chúng tôi, con người.”
“…Vẫn chưa chắc chắn.”
"Cô đang nói cái quái gì vậy?"
"Quên đi. Cứ đi theo chúng tôi đi.”
Priasis ngẩng đầu lên.
Và cô bé nhìn thẳng về phía tôi.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.
“Ừm.”
Tôi ho nhẹ, nhưng có vẻ như Priasis không nghe thấy.
Chẳng bao lâu, cô bé biến mất trong sự hỗn hợp của ba bên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook