Pick Me Up! Gacha Vô Hạn
-
Chapter 10: Nếu muốn sống sót, phải biết vượt sóng (2)
Chap 10: Nếu muốn sống sót, phải biết vượt sóng (2)
Buổi huấn luyện vẫn tiếp tục vào ngày hôm sau.
Sau ba buổi huấn luyện, chúng tôi đã lập được thời gian biểu.
Buổi sáng hôm nay, chúng tôi thực hiện một số bài tập cơ bản như chạy và chống đẩy. Jenna cũng tập theo tôi, tôi không ngăn cản cô ấy.
Sau khi hoàn thành các bài tập cơ bản, chúng tôi bắt đầu huấn luyện vũ khí.
Cũng hơi quá lời khi nói là huấn luyện vũ khí. Đối với tôi cũng chỉ là vung vung thanh gươm gỗ còn Jenna là bắn cung vào mấy con bù nhìn. Nhưng chúng tôi không hề lơ là.
Trong khi vung kiếm, tôi có thể cảm nhận được sự phân bổ sức mạnh và có thể dần dần nắm bắt các tư thế đúng đắn. Tôi có thể biết chỉ bằng cách nhìn vào các kỹ năng xuất hiện trong cửa sổ trạng thái, như là kiếm thuật cấp thấp và kỹ thuật dùng khiên.
Nhưng ngay cả khi tôi cố gắng, tôi vẫn sẽ thua xa một hiệp sĩ đã học kiếm thuật chuẩn mực.
Nếu có một chuyên gia hướng dẫn chúng tôi sẽ khác. Ngay cả việc có người đấu tập cùng cũng sẽ giúp chúng tôi rất nhiều. Tuy nhiên, tôi chỉ có một mình. Jenna đã chọn vũ khí chính của mình là cây cung, nên tôi không thể nhờ cô ấy đấu tập được.
Ba người kia không đến sân tập.
Thi thoảng tôi lại thấy 3 người họ lẩm bẩm về việc tìm lối ra hoặc trốn vào một góc của quảng trường.
Dĩ nhiên là không có cách nào rồi.
Và cứ thế, hai ngày nữa đã trôi qua.
Hôm nay lại khác, tôi và Jenna đối mặt với nhau ở sân huấn luyện.
“Anh có thực sự ổn không vậy?”
“Tôi không sao.”
Tôi lấy thanh kiếm gõ vào cái khiên.
Jenna cầm cái cung trong tay.
Tôi nhận ra rằng cả tôi và Jenne đều cần nhiều bài huấn luyện thực tế hơn.
Chiến đấu với kiếm thật với cô ấy hơi khó, nhưng vẫn có một cách khác.
“Anh sẽ bị đau đấy, anh biết không?”
“Miễn là tôi không chết, ổn cả thôi.”
Có vài lần tôi vung kiếm quá mạnh khiến cổ tay bị thương.
Nhưng cổ tay bị thương đã nhanh chóng hồi phục. Có vẻ như phòng chờ này có tác dụng chữa bệnh. Chỉ cần tôi không chết chỉ vì một đòn như Malmont thì vết thương sẽ tự nhiên lành lại.
Đó là một trong những phương pháp huấn luyện mà tôi đã phát minh ra tối qua.
"Bắn đi!"
“Đừng vì thế mà ghét tôi nhé”
Jenna bắn một mũi tên.
Ngay vai phải, tôi liền vung tay trái.
Thịch!
Mũi tên cắm thẳng vào chiếc khiên với một âm thanh buồn tẻ. tôi rút mũi tên ra và ném trả lại cho Jenna. Tôi rút nó ra dễ dàng chắc có lẽ vì nó chỉ là một mũi tên dùng để luyện tập.
“Lại đi.”
Buổi tập bắn vẫn tiếp tục
Với Jenna, đó là luyện tập bắn cung với một đối thủ trực tiếp.
Với tôi, đó là luyện tập kỹ thuật sử dụng khiên để chặn những mũi tên lao tới.
Tôi đã thêm một điều kiện nữa. Chặn mũi tên bằng khiên trong khi tấn công con bù nhìn bên cạnh. Đó là cách để luyện tấn công và phòng thủ cùng một lúc.
Tôi cũng thay đổi mục tiêu tấn công.
Đầu tiên là đầu, sau đó là ngực cuối cùng là chân.
Những gì tôi đang làm bây giờ cũng tương tự như vẽ một hình tròn bằng tay phải và một hình vuông bằng tay trái. Tôi phải chia sự tập trung của mình thành hai.
Phụt!
“…!”
Tôi khuỵu gối xuống vì cơn đau nhói ở bắp chân.
Mũi tên không xuyên qua tôi nhưng sượt qua một miếng thịt.
“Anh có… anh có sao không?”
“Đừng lo lắng.”
Khi tôi quỳ một lúc, da non mọc lại lên trên vùng bị thương. Tôi đứng dậy và vung chân phải. Không sao cả. Tôi có thể di chuyển.
“Cô cũng nên nghĩ cách khác đi. Kẻ thù sẽ không đứng yên mà sẽ tấn công cô. Cô muốn cứ đứng đó và bắn à?”
Jenna đã làm theo lời khuyên của tôi.
Bắn cung trong khi di chuyển.
Đó là di chuyển theo đối phương
Khi sự tập trung của tôi suy giảm, tôi bắt đầu bị trúng tên thường xuyên hơn. Một số lần có thể khiến tôi chết, nhưng tôi đã sống sót. Vết thương đã lành nhưng nỗi đau vẫn còn đó.
“Tôi có thực sự phải đi xa đến mức này không?”
Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu trỗi dậy.
Nhưng tôi sẽ không dừng lại. Có đau cũng không sao. Điều đó là bằng chứng cho thấy tôi còn sống.
Những gì tôi đạt được hiện tại vẫn chưa đủ. Tôi phải leo lên tháp. Đó là cách duy nhất để tồn tại.
Và…
['Kiếm thuật sơ cấp' của Han(★) đã lên cấp tới Lv.2!]
[‘Kỹ thuật khiên sơ cấp’ của Han(★) đã lên cấp tới Lv.2!]
['Han(★)' đã nhận được kỹ năng 'Kháng Đau'!]
"Như mong đợi."
Tôi đã nhận được Kháng Đau, được biết đến như một kỹ năng thụ động thiết yếu cho các lớp chiến binh.
Nếu tôi tăng Khả năng Kháng Đau đớn lên cấp 10, tôi có thể phát triển nó thành một kỹ năng cấp cao nhất gọi là Sức bền Chiến đấu. Đó là một kỹ năng hạng A giúp duy trì sức mạnh chiến đấu của anh hùng cho đến giây phút chết.
Những gì còn lại là…
‘Bình tĩnh.’
Đó là một kỹ năng phụ của Logic chiến đấu
Nếu tôi nâng Sự điềm tĩnh lên cấp 10, tôi có thể nhận được Logic Chiến đấu. Và nếu tôi nâng Logic Chiến đấu lên cấp 10, tôi có thể có được kỹ năng tối thượng, Tâm Giác Ngộ. Với Tâm Giác Ngộ, tôi thậm chí có thể ngăn chặn mọi bất thường về tinh thần trong cõi tâm linh.
Ngược lại, sẽ rất tuyệt nếu có những kỹ năng như Mê Loạn, Cuộc chiến Điên cuồng hay Điên Khùng. Tuy nhiên, điểm mạnh của tôi nằm ở kiến thức sâu rộng về Pick Me Up. Việc rơi vào trạng thái điên loạn dẫn đến mất lý trí là điều nguy hiểm đối với tôi.
Tôi không nên phấn khích trong bất kỳ tình huống nào.
Tôi phải bình tĩnh quan sát tình hình.
Trong phần hướng dẫn và trận chiến đầu tiên, tôi đã không thể làm được điều đó. Trong tương lai, nếu rơi vào tình trạng như vậy, cuối cùng tôi sẽ học được một kỹ năng như Mê Loạn, và điều đó sẽ không có ích lợi gì. Sự điềm tĩnh và Mê Loạn là những kỹ năng không tương thích với nhau.
"Phải nhớ lấy."
Trong số hàng nghìn kỹ năng trong Pick Me Up, có một số kỹ năng kết hợp được với nhau.
Và tôi biết mọi sự kết hợp để tạo nên sức mạnh tổng hợp.
…
Và cứ thế, vài ngày nữa trôi qua.
Anytng đã không đăng nhập trong một thời gian. Anh ta có vẻ bận rộn. Tôi không tính tới khả năng anh ta sẽ nghỉ game. Ngay cả khi anh ta không đăng nhập, chúng tôi vẫn có thể làm những việc khác.
Tôi vung thanh kiếm gỗ vào con bù nhìn.
Tôi chặn những mũi tên bằng tấm khiên.
Đánh và chặn. Chúng không nên được coi là hai hành động riêng biệt. Chúng phải được kết hợp thành một.
Mũi tên bay vào tôi.
Sau khi bị như vậy vài ngày, tôi không cần phải cẩn thận quan sát các mũi tên thật kĩ nữa. Tôi nâng khiên của mình lên nơi những mũi tên sẽ lao tới và dùng kiếm đâm vào cổ con bù nhìn.
Đúng, kiếm và khiên là một.
Tôi coi thanh kiếm và chiếc khiên là 'vũ khí duy nhất'.
[Ding!]
[Thức tỉnh kỹ năng!]
[Một kỹ năng mới được sinh ra từ 'Kiếm thuật sơ cấp' và 'Kỹ thuật khiên sơ cấp' của 'Han(★)'.]
['Han(★)' đã học được kỹ năng 'Kiếm và Khiên Thuật Trung Cấp (Lv.3)'!]
Một cảm giác sảng khoái lan khắp cơ thể tôi.
Cảm giác như thanh kiếm và chiếc khiên đã trở thành một phần của tôi, một cảm giác thống nhất kỳ lạ.
"Mình đã chờ ngày này."
Tôi hạ khiên xuống.
Tấm khiên gỗ được bao phủ bởi hàng chục mũi tên trông giống như một con nhím.
Không chỉ kỹ năng của tôi được cải thiện. Jenna cũng dần dần bổ sung thêm điều kiện cho việc luyện tập bắn cung của mình. Vừa đi vừa bắn, vừa chạy vừa bắn, bắn hai phát, v.v. Kỹ năng bắn cung sơ cấp của Jenna đã đạt cấp 4.
Khi Jenna đặt cây cung trở lại bao đựng, cô ấy hỏi: “Có vẻ như Chủ nhân không đến. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không trở lại? Chúng ta có phải sẽ mắc kẹt ở đây không?”
Sự lo lắng thoáng qua trên nét mặt của Jenna.
Tôi cười khúc khích.
“Nếu anh ta không đến trong một tháng…”
“Nếu một tháng nữa chủ nhân không đến thì sao?”
“Tôi không biết. Chúng ta phải chờ xem như thế nào."
Tôi trả thanh kiếm và tấm khiên về vị trí ban đầu.
[Chào mừng đến với Pick Me Up!]
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
[Tải hoàn tất.]
[CHẠM! (Lựa chọn)]
"Anh ta đã đến."
Tôi nói.
“May thật. Làm em bồn chồn suốt lúc tập luyện.”
“Có vẻ như cô thích nghi tốt hơn tôi thì phải?”
"Chà, em hơi táo bạo."
Theo những gì cô ta nói với tôi khi chúng tôi nghỉ giải lao, Jenna đã sống một mình trong một khu rừng hẻo lánh.
Cô ta nói rằng cha cô, người thường về nhà mỗi tháng một lần, đã chết trong một trận chiến với một con quái vật vào một năm trước.
Khi chúng tôi đi ra quảng trường, Iselle đang lôi kéo 3 người họ ra khỏi nhà nghỉ.
[Ra đây, tôi nói ra đây! Khi chủ nhân trở lại, phải đi ra quảng trường. Sao mấy anh không nghe lời tôi! Muốn bị chửi à?]
Tôi ngước mắt nhìn lên trần nhà.
Nói đúng ra, phòng chờ không có trần. Thay vào đó là bầu trời xám xịt lơ lửng phía trên. Bầu trời này sẽ tỏa sáng rực rỡ khi chủ nhân đăng nhập. Ngoài tin nhắn, tôi cũng có thể lấy thông tin thông qua màn hình này.
“Cô muốn chúng tôi chiến đấu lần nữa phải không? Tôi không thích đâu, tôi ghét chiến đấu!”
“Cô có muốn tiền không, tôi để tiền ở nhà đấy, cho tôi về đi, tôi chán ngấy việc chỉ được ăn khoai tây rồi”
[Oh, tôi phát điên mất!]
Bực mình, Iselle bùng nổ.
Một cú đấm thẳng như ngọn lửa bắn ra từ bàn tay đáng yêu của cô ấy.
“Kwaaak!”
[Này, tôi cũng đang rất bận việc khác đấy nhé? Tôi sẽ nói rõ cho, hãy ra ngoài ngay, nếu không đây sẽ là ngày cuối cùng các anh ở đây đấy!]
“…”
Cả ba nhìn nhau.
[Vậy đó là cách các anh muốn chơi à?!]
[Đang tải…]
Một lúc sau, ba người họ đã đứng ở quảng trường. Máu vấy lên dưới mũi của mỗi người.
“Mở ra, khe nứt không-thời gian!”
[Mẹo/Khiến những anh hùng không vâng lời phung phí thời gian vào những việc vô bổ. Khả năng phản hồi tăng lên.]
Iselle, cô thực sự đã nỗ lực hết mình.
Khe nứt không gian và kho vũ khí đã được mở ra. Sau khi chúng tôi lấy vũ khí và đi qua Khe nứt Không-Thời gian, những tấm gương ngay lập tức sáng lên
“Trèo lên tháp và cứu thế giới!”
[Hầm ngục Chính: Tầng hiện tại -2]
Ánh sáng mờ đi.
[Tầng 3.]
[Loại nhiệm vụ – Chinh phục]
[Mục tiêu – Tiêu diệt kẻ thù!]
[Yêu Tinh Cấp 5 X 4]
Kiểu trường: Đồng bằng.
Lần này, kẻ thù mà chúng tôi phải đối mặt là bốn con yêu tinh.
“Keerrr!”
Ba người họ được trang bị kiếm và khiên.
Người ở phía sau cầm nỏ thay vì ném giáo.
“Vũ khí và chiến thuật của họ đã được cải thiện.”
Đó là một sự thay đổi tự nhiên khi chúng tôi leo lên các tầng.
Con yêu tinh nhắm nỏ vào tôi.
Có điều xảy ra trước khi nó kịp bắn tôi.
Vút!
Một mũi tên bay từ phía sau và xuyên qua trán con yêu tinh.
“Gyaaah!”
Con yêu tinh bị ngã xuống và chết.
“Em nói với anh rồi, em rất hữu dụng mà.” Jenna cười
Tôi vẫn chạy về phía trước
Trước khi chúng kịp tấn công tập thể, tôi đã tấn công từ phía này. Trước hết là, một con yêu tinh. Con yêu tinh cúi người xuống và giơ khiên lên. Tuy nhiên, đã có một sơ hở. Tôi vặn vai và đâm thanh kiếm vào đó.
Con yêu tinh thứ hai. Nó lao tới với tấm khiên giơ lên. Tôi va mạnh vào nó và khiến chiếc khiên của nó bay đi. Tôi có lợi thế về chiều cao, cân nặng và sức mạnh. Tôi chớp lấy cơ hội và chém vào cổ nó.
Con cuối cùng.
Có lẽ nó sợ hãi nên lùi lại một bước. Tôi tiếp cận nó một cách chậm rãi.
Một mũi tên xuyên qua ống chân của con yêu tinh. Đó là một khu vực khó có thể chặn được bằng một tấm khiên. Sau khi nó bị mất thăng bằng, tôi đâm thanh kiếm vào tim nó.
[Hoàn thành màn chơi!]
[‘Jenna(★)’ đã lên cấp!]
[Phần thưởng – 7.000G, Da (C) x 1, Quặng Sắt (C) x 1]
[MVP – ‘Jenna(★)’]
Được chọn làm MVP của trận chiến sẽ nhận được điểm kinh nghiệm.
Lần này Jenna là MVP. Có vẻ như con yêu tinh đầu tiên mà cô giết có cấp độ điểm cao.
“Họ vẫn không có ý định chiến đấu à?”
Ba người họ chỉ nhìn chúng tôi với ánh mắt khó chịu.
“Chà, cũng chẳng saoo. Tôi không muốn chia sẻ điểm kinh nghiệm với những kẻ đó.”
Nếu họ không đóng góp vào trận chiến, họ sẽ không nhận được điểm kinh nghiệm.
Chúng tôi trở lại qua Khe nứt không-thời gian.
“Ồ, đã xong rồi à?”
“Lần này có chút dễ dàng.”
Không phải kẻ thù quá dễ dàng; đó là chúng tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.
Chúng tôi có thể cảm nhận được điều này. Việc luyện tập không phải là vô ích. Thanh kiếm và tấm khiên di chuyển trơn tru hơn, và không có sơ hở nào trong chuyển động của chúng tôi.
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi à? Rồi chúng ta sẽ…"
Toby định rời đi nhưng sững sờ tại chỗ.
Cánh cửa dẫn vào quảng trường vẫn đóng kín.
Chiếc gương bên trái bắt đầu phát sáng
[Chọn tầng, Tầng 1. Bạn có muốn thử lại không?]
[Có (Chọn) / Không]
“Nó vẫn chưa kết thúc.”
Jenna nắm chặt cây cung của mình, với vẻ mặt kiên quyết.
“Có vẻ như chúng ta đang tốn thời gian vô ích.”
Chắc hẳn anh ta đã bị ảnh hưởng bởi lời khuyên của Iselle.
Mặc dù điểm kinh nghiệm và phần thưởng giảm khi thử lại một tầng đã hoàn thành. Anytng dường như ưu tiên sự an toàn hơn là tiến lên tầng khác.
[Loại nhiệm vụ – Chinh phục]
[Mục tiêu – Tiêu diệt kẻ thù!]
[Yêu tinh cấp 2 x 3]
“Keerrr!”
Vút!
“Kya!”
Đầu của một con yêu tinh ngay lập tức bị xuyên thủng và nó chết.
Jenna bắn ngay mũi tên thứ hai rồi kéo dây cung. Mũi tên trúng vào ngực của một con yêu tinh đang ngây người nhìn đồng đội đã ngã xuống của nó.
Và Jenna đã kéo dây cung lần thứ ba.
[Hoàn thành màn chơi!]
[Phần thưởng – 1.000G]
[MVP – ‘Jenna(★)’]
Jenna vừa tạo dáng chiến thắng với tôi.
“….”
“Heheh.”
Cái gương lại phát sáng lần nữa
[Tầng 1.]
[Loại nhiệm vụ – chinh phục]
[Mục tiêu – Tiêu diệt kẻ thù!]
[Yêu tinh Lv.4 x 2]
Ngay khi địa điểm thay đổi, tôi chạy về phía trước.
Tôi nghe thấy âm thanh chói tai của một mũi tên xé toạc không khí từ phía sau. Tôi gạt đi mũi tên bằng tấm khiên của mình.
"Anh đang làm gì thế?"
"Im đi!"
Dám giành lấy tất cả điểm kinh nghiệm cho mình à?
Tôi tàn sát hai con yêu tinh không chút do dự.
[Hoàn thành màn chơi!]
[Phần thưởng – 1.000G]
[MVP – ‘Han(★)’]
Sau khi lặp lại hai trận chiến như vậy nữa, chúng tôi đã có thể ra khỏi quảng trường.
“Hết rồi à?”
“Tôi cũng không biết.”
Jenna đột ngột quay đầu lại để trả lời câu hỏi của một thành viên khác trong nhóm.
Trong năm trận chiến, họ không làm gì cả. Họ thậm chí còn tìm cách buôn chuyện sau lưng chúng tôi khi thấy chúng tôi áp đảo lũ quái vật.
Jenna mím môi nói.
“Tôi thật sự bắt đầu thấy khó chịu rồi. Chúng ta phải che chở cho họ bao lâu nữa?”
“Hôm nay là kết thúc rồi.”
"Kết thúc là sao? Họ dường như không có ý định thay đổi.”
“Chà, có vẻ như Chủ nhân đã đủ vui vẻ khi nuôi đám ký sinh trùng đó rồi.”
[Chủ nhân, quá trình hợp nhất đang bắt đầu.]
[Kéo và thả anh hùng bạn muốn hy sinh vào anh hùng bạn muốn hợp nhất! Người anh hùng hy sinh sẽ biến mất.]
Cánh cửa phòng hợp nhất mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook