Phượng Yên Hoa
C2: Chương 2

Lại nói tới hai thanh niên khi nãy giằng co ở ngoài viện..

Một người tên Cẩm Ngọc (áo trắng), còn người kia tên Tần Thanh..

Tần Thanh năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, cha chàng là thương gia buôn bán tơ lụa có tiếng ở ngoại thành Đông A. Mẹ chàng mất sớm, tuy cha chàng có nhiều thê thiếp nhưng chỉ có duy nhất mình chàng. Cho nên ông hết lòng thương yêu con trai, dốc lòng dạy dỗ chàng nên người. Dù ông là hạng thương buôn, chữ nghĩa không đầy lá mít nhưng ông lại nuôi mộng cho con làm quan để rạng rỡ tổ tông, dòng họ. Vì vậy chàng lớn lên trong sự bảo bọc của cha, ngoài chuyện đèn sách học hành, đánh cờ câu cá ra còn thì những chuyện phong lưu khác chàng chưa hề thấy qua.

Cẩm Ngọc lại hoàn toàn ngược lại với chàng. Tuy cha hắn là quan tri phủ nhưng lại nhậm chức ở tít tận Chính Quan, cách đây hơn hai ngàn dặm. Cho nên hắn có ở nhà tác quai tác quái thì cha hắn cũng chẳng quản được, ngoài ra hắn lại có bà nội hậu thuẩn phía sau cứ như hổ mọc thêm cánh, nên chỉ suốt ngày đàn đúm rong chơi, chẳng lo học hành. Cha hắn có biết chuyện thì cũng chỉ biên thư về trách mắng vài câu. Sau đó đâu cũng vào đấy cả vì vậy hắn chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, mà những chuyện ong bướm trăng hoa hắn lại là một tay lão luyện.

Hôm nay, nghe nói Yến Hồng cô nương của Lai Xuân Viện sẽ lên đài khiêu vũ, ba năm chỉ có một lần. Cho nên hắn nằn nặc kéo Tần Thanh đi, hắn muốn cho cái thằng bạn tối ngày Khổng Tử, Khổng Minh kia được một lần mở rộng tầm mắt..

Hai người vừa bước vào sảnh thì một dàn hoa nương đã chạy lại, vừa nói vừa cười lôi kéo hai người bọn họ.

"Hai vị công tử! Mời vào, mời vào.."

Một cô nương nhìn thấy Cẩm Ngọc thì nhận ra khách quen liền sấn tới, lã lơi mà nói:

"Cẩm Ngọc công tử! Lâu không thấy ghé, làm cho thiếp đây nhớ chàng muốn chết à!"

"Nàng nhớ ta hay túi tiền của ta vậy?"

Cẩm Ngọc vừa nói vừa cười trơ tráo, bàn tay không an phận mà mò xuống hông của cô nương xoa nắn.

"Ầy ya! Công tử lại chọc thiếp.. dĩ nhiên là cả hai rồi!.."

"Ha ha ha ha!.. phải, phải, phải.."


Cẩm Ngọc móc trong áo ra một lượng bạc trắng thẩy vào lòng cô gái, thỏi bạc dưới ánh sáng trở nên lấp lánh, làm cho mắt hoa nương kia cũng lấp lánh theo, lời ong tiếng ve thuận thế bay tá lã..

Khác xa với Cẩm Ngọc sành đời kia, Tần Thanh bên này gượng gạo không biết phải làm sao, chỉ cố nép sát mình vào sau lưng Cẩm Ngọc né tránh, trên gương mặt anh tuấn của chàng xuất hiện một mảng ửng hồng. Bất chợt tay trái của Tần Thanh bị một hoa nương nắm lấy, cô này lấy khăn che miệng cười, đôi mắt lúng liếng đưa đẩy với chàng làm cho Tần Thanh mém xíu chết đứng. Chàng từ bé đã được cha dạy dỗ nghiêm ngặt, lại chưa hề tiếp xúc với nữ nhân thân mật bao giờ. Trong nhà người hầu tôi tớ tuy nhiều nhưng cũng trên dưới quy củ rõ ràng làm gì có chuyện đụng chạm như vậy. Cho nên khi tay bị người kia nắm lấy chàng đã nhảy dựng lên, rụt ngay tay lại, miệng liền thốt ra câu nói thường trực của kẻ văn sĩ:

"Xin cô nương tự trọng!"

Lời ấy vừa thốt ra. Cả một tràng cười nối tiếp ngay sau đó khiến cho gương mặt chàng đã đỏ nay lại càng đỏ gây đỏ gắt. Chàng không biết tại sao bọn họ lại cười. Chẳng lẽ chàng nói cái gì không đúng hay sao? Từ trước tới giờ chưa bao giờ chàng phải rơi vào tình huống khó xử như vậy. Chàng luống cuống, mơ hồ thậy sự không biết tiếp theo mình phải làm gì, thành ra thẹn quá hóa giận trong lòng liền sinh ra khó chịu, nhưng chàng cũng không sinh khí, chỉ trầm mặt im lặng. Mặc cho bọn họ cười đã đời rồi thì cũng sẽ ngưng mà thôi.

Còn về phía Cẩm Ngọc, thấy hàng loạt biểu hiện của Tần Thanh như vậy thì cũng không biết phải nói cái gì. Hắn cũng cười cợt một chút rồi thôi. Cũng đứng ra giải vây cho chàng. Chỉ là trong lòng vẫn âm thầm lắc đầu, nhìn chàng tỏ vẻ ngán ngẩm: "Cái tên mọt sách này, thiệt là không biết phong hoa tuyết nguyệt là gì? Hôm nay ta phải tìm người hảo hảo chỉ giáo cho đệ rồi."

Còn về phần các hoa nương kia, từ khi bước chân vào chốn phong trần này đã chẳng còn nghe ai nói với các nàng tự trọng hay không tự trọng nữa, nếu như các nàng có tự trọng thì các nàng đã không phải là kỹ nữ rồi. Nhưng chàng trai này nhìn non nớt như vậy, lại đàng hoàng đứng đắn thế kia thì chắc chắn đây là lần đầu tiên bước chân đến kỹ viện rồi, nếu đã vậy các nàng cũng không ngại mà trêu chọc chàng một phen, xem sau đêm nay chàng còn biết tự trọng là gì hay không? Vì vậy chàng càng phản ứng các nàng lại càng lôi kéo, chẳng mấy chốc Tần Thanh cũng Cẩm Ngọc đã bị họ lôi hẳn vào sâu bên trong, ngồi xuống bàn rót rượu đè ép.

Tần Thanh bị ép uống một ly thì đầu óc đã cảm thấy choáng váng, đang muốn tìm cách rời đi thì bỗng trên vũ đài một bóng trắng như tiên nữ từ trời hạ xuống, bốn bề ồn ào cũng ngay lập tức im bặt cả.

Tiếng đàn du dương trầm bỗng bắt đầu vang lên. Một thiên tiên tiểu thư đang múa, điệu múa của nàng như dòng nước chảy, nhẹ nhàng mà uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp của nàng điểm xuyến một nụ cười mỹ lệ, ôn nhuận thiết tha, khiến cho trái tim Tần Thanh bỗng hẩng đi một nhịp.

Trong kí ức của Tần Thanh cũng có một thiên tiên tiểu thư như vậy, đôi mắt nàng ấu yếm, cùng một nụ cười rạng rỡ nhìn chàng..

Chàng đưa cho nàng một mảnh Ngọc bội, chàng nói:

"Tỷ tỷ!.. mai này đệ lớn đệ sẽ tìm tỷ, cưới tỷ làm thê tử của đệ.. tỷ tỷ! Đợi đệ.."

"Là nàng?"


Một giọt lệ thanh thúy rơi xuống. Đến khi điệu vũ kết thúc, tiên nữ áo trắng đó không biết đã đi đằng nào rồi mà chàng vẫn ngẩng ngơ, si ngốc nhìn lên Vũ đài.

Xung quanh bất đầu ồn ào trở lại, tiếp theo một người phụ nữ to béo, ăn mặc sang trọng bước lên vũ đài, cười nói luyên thuyên. Đến lúc này thì Tần Thanh mới chợt bừng tỉnh, chàng quay sang hỏi Cẩm Ngọc đang ngồi bên cạnh:

"Người đó là ai vậy?"

Cẩm Ngọc đang được một cô nương bón cho một quả nho, hắn vẫn đang ngó nhìn gò bồng đảo lấp ló trong áo người đẹp nên chỉ lơ đãng trả lời:

"Dung Ma Ma của Lai Xuân Viện."

"À!"

Chợt nghe tiếng "à" gật gù của người nọ thì lúc này hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, linh tính của hắn báo cho hắn biết có điều gì không đúng nên bèn quay sang hỏi:

"Cậu hỏi ai? Cái người đang đứng trên đó hay cô nương vừa múa lúc nãy hả?"

"Là cô nương áo trắng? Không phải tên Dung Ma Ma à?"

"Há.. há.. há.. há.. há.."

Chợt Cẩm Ngọc phá lên cười, thiếu điều hắn cười muốn ngưng cả hô hấp còn gương mặt của Tần Thanh lại trở nên mờ mịt. Chờ tới khi Cẩm Ngọc cười đã đời rồi, hắn mới bình bình ổn ổn đáp lại gương mặt không thể mờ mịt hơn của Tần Thanh:

"Xin lỗi, xin lỗi cậu ha ha!.. tí nữ là tôi hại cậu rồi, cô nương áo trắng là Yến Hồng, hồng bài của Lai Xuân Viện. Thế nào.. mê mẩn rồi?"


Cẩm Ngọc nháy một bên mắt, hỏi vẻ thăm dò.

Đôi má Tần Thanh lại ngay lập tức ửng đỏ lên, ấp a ấp úng.

"Ưm!.. tôi.. tôi.."

Nhìn thấy đôi mắt Cẩm Ngọc sáng lên mang theo ý cười thì Tần Thanh quyết định không nói gì thêm nữa, ngay lập tức bỏ của chạy lấy người.

"Tôi muốn đi giải!"

Nói rồi chàng bỏ chạy không thèm đếm xỉa đến tràng cười của Cẩm Ngọc và các cô nương. Ở phía sau Cẩm Ngọc vẫn không tha cho chàng lại nói với theo một câu:

"Có biết đường không đấy, ở hậu viện nhá.. đừng đi lạc vào khuê phòng người ta.. hahaha.."

Nghe thêm câu chòng ghẹo của Cẩm Ngọc, Tần Thanh lại càng thêm xấu hổ, cứ cấm đầu cấm cổ mà đi, thiếu điều muốn bỏ chạy luôn cho rồi. Chàng trước còn xem thường những tên ham mê tửu sắc, nhiều lần khuyên nhủ Cẩm Ngọc đừng đến kỹ viện, chăm lo học hành. Cứ tưởng mình băng thanh ngọc khiết ai biết được vừa gần nữ sắc đã động chân tình. Thật sự là vô năng vô dụng mà!

Tần Thanh vừa đi vừa tự trách, không để ý phía trước có người liền va phải một cô nương.

".. Á.."

"Xin lỗi cô, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."

Phượng Yên Hoa bị va phải người thì té xuống đất. Không tự chủ mà a lên một tiếng thất thanh. Chợt ngước nhìn lên thì thấy người va phải mình là một thanh niên trẻ tuổi, ánh đèn nửa sáng nửa tối không nhìn thấy rõ ràng cho lắm, nhưng cũng đủ cho nàng nhận định đó là một chàng trai khôi ngô. Lại nói đến khi nãy bị Yến Hồng bắt chẹt phải đi giặt đồ lót cho ã, xong xuôi thì nghe thấy màn múa của Yến Hồng đã kết thúc rồi nên nàng tranh thủ chạy ra kiếm khách, nếu đêm nay lại gối chiếc phòng không thì ngày mai nàng biết lấy gì nộp cho Ma Ma, nếu không có tiền nộp lại thì nàng đừng mong dễ sống ở đây. Vì vậy mà khi đi cũng vội vội vàng vàng ai ngờ lại đụng phải chàng thanh niên này. Đang định đứng lên xin lỗi, thì ai nhè chàng trai kia đã bộ dạng lắp ba lắp bắp, đứng nép vào bờ tường không dám nhìn nàng, bộ dạng hối lỗi như đã làm việc gì sai trái lắm vậy.

Trong lòng thoáng ý cười, tự dưng muốn bắt chẹt thanh niên có vẻ khờ khạo kia, Phượng Yên Hoa liền đưa một một tay ra phía trước, gương mặt tỏ vẻ nũng nịu nói:

"Chàng còn không đỡ người ta dậy, người ta bị té đau chân rồi, không dậy nổi nữa!"

"Ồ!.. vâng, vâng."


Tần Thanh lúc này mới biết mình đang vô ý, liền nắm tay Yên Hoa kéo dậy, không ngờ vừa kéo một cái, không biết có phải do kéo mạnh quá hay không mà người trước mặt lại ngã thẳng vào lòng của chàng. Tần Thanh giật mình, phản xạ tự nhiên đẩy người nọ ra, khiến Yên Hoa lại té thêm lần nữa. Ối một tiếng chung thủy ngã ngồi trên đất.

Quả thật không biết nên khóc hay nên cười. Cũng may nơi này khuất ánh sáng vả lại mọi người đều tập chung ở đại sảnh chờ ngã bài xem Yến Hồng đêm nay thuộc về vị đại gia nào. Nên cái màn vừa rồi không bị ai nhìn thấy, nếu không thì lại thành một chuyện khôi hài nữa cho xem.

Phượng Yên Hoa ngã xuống lần này thực có chút đau. Chỉ là muốn chọc cậu ta một chút, ai ngờ con người này lại phản ừng mạnh mẽ đến vậy. Không biết cậu ta là bất ngờ hay căn bản là sợ nữ nhân nữa a.

Nhưng nếu sợ nữ nhân như vậy thì còn đến nữ viện làm chi, phải đến nam viện mới đúng chứ. Nhìn đến tay vì chống xuống đất lúc nãy mà bị trày, rĩ ra chút máu tươi, lại nhìn đến tên nam nhân xấu xa kia một bộ dáng thành thực xin lỗi thì Phượng Yên Hoa không khỏi cười khổ, thầm trách mình đang yên đang lành lại tự rước họa vào thân. Trêu chọc thanh niên mới lớn thì nhận lấy cái kết này sao?

"Xin lỗi, xin lỗi tôi.. tôi không cố ý!.."

Tần Thanh lại lắp ba lắp bắp thanh minh. Một lần nữa đưa tay kéo Phượng Yên Hoa đứng dậy. Sau đó thành thành, thật thật hỏi han:

"Tỷ tỷ! Tỷ có sao không? Có bị đau không?"

Phượng Yên Hoa nghe thấy Tần Thanh gọi mình là tỷ tỷ thì đã muốn cười bò nhưng nàng nén kiềm lại, đưa bàn tay bị thương ra trước mắt chàng, đôi mắt rơm rớm nước, bĩu môi nói:

"Chàng nhìn đi! Người ta bị thương rồi này. Đau lắm đó, chàng phải bồi thường sao đây?"

"Vâng.."

Tần Thanh luồng tay vào trong áo móc ra một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lạng đưa cho Phượng Yên Hoa. Đây là tiền mấy ngày trước phụ thân cho chàng để mua thêm giấy bút. May mà chàng vẫn bỏ ở trong ngực áo, nếu không lúc này không biết lấy bạc đâu mà bồi thường cho người ta.

Thấy Tần Thanh đưa cho nàng tờ ngân phiếu một trăm lạng bạc thì Phượng Yên Hoa không khỏi giật mình. Với một trăm lạng bạc này bá tánh bình thường có thể chi sài cả tháng mà không lo nghĩ gì. Thế mà chàng lại không ngần ngại đưa cho nàng. Xem ra gia thế của vị công tử này cũng không phải hạng tầm thường. Vả lại nhìn kỹ trang phục trên người chàng cũng đều là loại tơ lụa thượng hạng. Suy đi nghĩ lại, đêm nay Phượng Yên Hoa đã vớ được một con mồi lớn rồi. Đâu cần phải đi kiếm ai nữa.

Phượng Yên Hoa nhét kỹ tờ ngân phiếu vào trong ngực áo. Sau đó nàng tiến lên khoác tay chàng, kéo đi:

"Chàng hào phóng quá, chàng ra đây thiếp bồi chàng uống rượu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương