Phượng Vu Cửu Thiên
Quyển 22 - Chương 1-1: Hải dạ dị sắc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Gấu nhỏ

Beta: Mimi

*****

Văn án

Cái gì gọi là cùng đường mạt lộ, bức chó nhảy tường? Hiện tại chính là một tình huống như thế!

Mạo hiểm trải qua truy kích quy mô lớn trên sông Ô Mạn, đám người Phượng minh rốt cuộc cũng ra đến biển khơi, thế nhưng tiền đồ vẫn rất không sáng sủa.

Phía trước mịt mù, phía sau truy binh đuổi giết, lúc này bọn họ chỉ có thể đổ bộ lên đảo Kinh Chuẩn và cố thủ tới cùng!

Thật đáng giận!

Mấy tiết mục về phép dụng binh đảo ngược thế cờ vẫn nói trên TV kia đều là lừa bịp!

Khi thực sự phải đương đầu với quân địch nào có đơn giản như vậy đâu!

Binh lực chênh lệnh, lương thực thiếu thốn, vũ khí cạn dần…

Song, bởi vì bắt gặp ánh mắt tràn ngập ‘chờ mong’ của mọi người, cho nên Phượng Minh chỉ đành kiên trì, xông tới!

Q22 c1-1Chương 1

Phượng Minh cùng La Đăng và đám thủ hạ đi lên boong thuyền, nhìn vào mặt sông ở phía đằng xa.

Những cột buồm với cánh buồm đại diện cho thủy quân Đồng Quốc đang chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.

Dựa vào thị lực của mình, Phượng Minh có thể mơ hồ đếm được số lượng thuyền đối phương nhiều hơn quân ta khoảng chừng mười chiếc. Sau khi hít vào một hơi lãnh khí, hắn hỏi: “Bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta chứ?”

Nhiễm Hổ lập tức đáp lời: “Cánh buồm của đoàn thuyền chúng ta trải qua nhiều lần cải thiện, so với các loại thuyền khác thì dễ đón gió hơn nhiều, nếu bây giờ mở hết buồm, bọn chúng sẽ khó lòng đuổi kịp.” Hắn là đệ tử mà La Đăng tâm đắc nhất, hiện tại vừa tròn hai mươi, bởi vì quanh năm dầm mưa dãi nắng trên thuyền, cho nên khuôn mặt vừa đen vừa đỏ, đầy vẻ mạnh mẽ dương cương của một thủy thủ tài ba. Khi Tiêu gia điều động đội thuyền mới tới chỗ Phượng Minh, chính hắn đã giúp đỡ La Đăng, huy động tàu thuyền tới bờ sông ngoại ô Đồng Trạch trong thời gian rất ngắn.

Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nhanh giương hết buồm đi, có thể chạy được bao xa thì chạy. Lương thực trên thuyền hẳn là còn đủ chứ? Hy vọng giữa đường không phải dừng lại để tiếp tế cái này cái nọ.”

Nhiễm Hổ thoáng nhìn về phía La Đăng – sư phụ của mình, sau đó lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Phượng Minh ngạc nhiên hỏi: “Nhiễm Hổ, ngươi có lời muốn nói sao? A, quả thực ta chưa quen thuộc lắm với chuyện của đoàn thuyền, nếu ta nói sai, ngươi không cần sợ ta xấu hổ, cứ trực tiếp chỉ ra, tránh cho ta lại phạm phải sai lầm tương tự một lần nữa.”

Không giống với La Đăng và các cao thủ Tiêu gia trẻ tuổi khác, Nhiễm Hổ ít có cơ hội ở gần Phượng Minh hơn, nghe thấy lời ấy thì hơi hơi kinh ngạc. Đa số các tướng lĩnh hay quan lại đều kiêng kị việc có người chỉ ra sai phạm của mình, bởi vì như thế sẽ ảnh hưởng đến hình tượng thần thánh mà họ đã dựng lên. Chính là, Phượng Minh lại thẳng thắn bảo thuộc hạ chỉ ra sai sót, đích thực vô cùng hiếm thấy. Nhiễm Hổ do dự nhìn La Đăng một chút, thấy sư phụ gật đầu đầy chắc chắn, mới mở miệng: “Cũng không thể nói quyết định của thiếu chủ có gì sai sót, quan trọng là thiếu chủ chưa quen với tình hình trên Ô Mạn giang.” Người này đối với lưu vực sông Ô Mạn, nắm rõ như lòng bàn tay, do đó khi nói tới đây, hắn liền tự tin tràn ngập, phân tích đâu ra đấy: “Đồng Quốc là một quốc gia rất chú trọng thủy vực. Bởi vì phía Đông Nam nước này cách Đan Lâm một quãng tương đối xa, đường biển rất dài; phía Đông Bắc lại có nhánh chính của dòng Ô Mạn chảy xuyên qua quốc nội, cho nên các thế hệ Đại vương Đồng Quốc từng tốn vô số tiền bạc và tinh lực để kiến thiết thủy binh. Đó cũng là lý do thủy quân Đồng Quốc thực sự rất mạnh, chí ít các quốc gia khác trên mảnh đại lục này đều không phải là đối thủ. Có điều, cho dù bọn chúng mạnh hơn đi chăng nữa, cũng không thể sánh bằng hải tặc Đan Lâm, thế lực không thể vươn sang khu vực đó, cho nên Đồng Quốc càng dòng lòng kiểm soát khúc sông Ô Mạn này. Thiếu chủ, từ vị trí của chúng ta, muốn đi đến Lục Điền ở thượng lưu của Ô Mạn giang, nhất định sẽ bị thủy binh Đồng Quốc chặn đánh nhiều lần. Quanh năm bọn họ đóng quân ở đây với một số lượng chiến thuyền nhất định, nhằm kiểm sát tình hình trên mặt sông, đồng thời phối hợp với truy binh ở phía sau, tạo thành thế hai gọng kìm.”

Lúc ấy, Dung Hổ ở bên cạnh cũng phụ họa một câu: “Minh vương, Đại vương từng phái Tử nham bí mật huấn luyện thủy chiến, lý do trong đó cũng có một phần là ưu thế của Đồng Quốc về phương diện này.”

Phượng Minh nghe đến đây thì khẽ nhíu mày, nhịn không được giơ tay lên vò đầu. Bỗng nhiên hắn dừng lại, ánh mắt vô thức đảo quanh một vòng, nhất thời nhớ tới Lạc Vân vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, không ở nơi này, trong lòng khó chịu mà thở dài một tiếng, ngay cả tâm tư vò đầu cũng biến mất, nhăn nhăn nhó nhó hỏi: “Phía sau có truy binh, phía trước bị chặn đường, chẳng lẽ chúng ta phải xuống thuyền lên bờ?” Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thủy quân Đồng Quốc vẫn đang đuổi tới, song, chắc hẳn La Đăng hoặc Nhiễm Hổ đã đưa ra vài chỉ thị cho mọi người, nên đoàn thuyền Tiêu gia không hề nao núng, vẫn tiếp tục nương theo gió mạnh, giữ vững một khoảng cách nhất định với địch nhân, không để cho thuyền tiến vào phạm vi nhắm bắn của đối thủ.

“Xuống thuyền lên bờ, càng không thể được.” Thượng Tái Tư lập tức đưa ra quan điểm bất đồng với ý kiến của Phượng Minh: “Đoạn lưu vực này vẫn nằm trong địa phận Đồng Quốc, lên bờ chính là rơi vào địa bàn của bọn chúng, một khi như thế, rất có khả năng chúng ta lại gặp phải truy sát của đại quân. Lại nói, Trang Bộc kia cũng là lão tướng dạn dày kinh nghiệm, hắn điều động nhiều thủy binh để bức ép đoàn thuyền chúng ta như thế, chắc chắn không thể nào không phòng bị trước trường hợp chúng ta lên bờ. Hắn nhất định đã chuẩn bị tốt bộ binh để bao vây rồi, khi ấy tình huống sẽ còn ác liệt hơn nhiều lắm, bởi vì nếu bàn về chuyện công phá vòng vây, trên sông vẫn dễ hơn so với trên cạn một chút.” Trải qua một hồi nguy hiểm ở cửa thành Đồng Trạch, khả năng tùy cơ ứng biến của Thượng Tái Tư đã được công nhận, hiện tại người này càng ngày càng bạo dạn, thẳng thắn biểu đạt suy nghĩ của mình. Nói đi cũng phải nói lại, tính cách ôn hòa chịu khó tiếp thu đủ loại ý kiến của Phượng Minh, đã tạo điều kiện tốt nhất để đám thủ hạ có thể phát triển thực lực.

“Ta đồng ý với quan điểm của Thượng thị vệ.” Nhiễm Hổ gật đầu: “Hiện tại Đồng Quốc huy động rất nhiều lực lượng đế đối phó với chúng ta. Bất luận là trên cạn hay dưới nước, chúng ta đều phải đối mặt với một cục diện phi thường nguy hiểm. Có điều, nếu so sánh, ở dưới nước chúng ta vẫn tương đối tự tin có thể phá vỡ vòng vây hơn. Tiêu gia đa số là thuyền buôn, chính thức khai chiến trên sông có lẽ sẽ không phải đối thủ của thủy binh Đồng Quốc, thế nhưng chúng ta có cột buồm cải tiến vượt trội và kỹ thuật lái thuyền điêu luyện, rất có hy vọng tránh được việc trực diện đối đầu. Chỉ cần chạy khỏi sông Ô Mạn, ra tới biển khơi, muốn thoát khỏi sự bao vây của thủy quân Đồng Quốc là hoàn toàn có thể.”

Phượng Minh quay sang nhìn Lạc Trữ nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, nói: “Ý của Lạc tổng quản như thế nào?”

Lạc Trữ tâm sự nặng nề, vẻ mặt phi thường trầm lặng. Vốn dĩ hắn nghĩ, khi đại quân Đồng Quốc đuổi theo, chính mình tuyệt đối sẽ không lưu lại bên người Phượng Minh. Thế nhưng, hiện tại bởi vì Lạc Vân bị tên Liệt Trung Thạch chết tiệt mang lên thuyền, nên hắn không thể không có mặt ở chỗ này. Tốt đẹp thế đấy, rốt cuộc hắn lại cùng nhi tử của Diêu Duệ cùng sống cùng chết, ai nha, sớm biết mọi chuyện thành ra như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bí mật giết chết Hồng Vũ, để bây giờ ngay cả một tia cơ hội xoa dịu đối phương, xoay chuyển tình thế cũng không hề có. Đây chẳng lẽ là ý trời? Lạc Trữ vừa cảm thán lại vừa tức giận. Do đó, khi mọi người đang thương lượng, hắn đã sớm thất thần, Phượng Minh phải gọi đến hai lần, hắn mới quay về với thực tại, lên tiếng hỏi lại: “Thiếu chủ vừa nói cái gì?”

Nhất thời sắc mặt mọi người đều có phần kỳ quái.

Lạc Trữ thân là tổng quản của Tiêu gia đoàn sát thủ, biểu hiện trong thời gian này thật sự chỉ có thể xem như tạm được. Chẳng những không phát huy hết khả năng nên có, việc tiếp ứng tại Đồng Trạch cũng chậm trễ, thiếu chút nữa khiến Phượng Minh phải chôn thây trong thành, hiện tại khi bàn luận đại sự, hắn lại không tập trung tư tưởng.

Chính là Phượng Minh tương đối khoan dung, đem nội dung cuộc trò chuyện ban nãy thuật lại qua loa, sau đó nói: “Ta muốn biết cái nhìn của Lạc tổng quản.”

Lạc Trữ không cần suy nghĩ, đáp lời: “Đương nhiên là đối đầu với địch nhân ở trên sông. Thứ nhất, so với đánh nhau trên cạn chúng ta có hy vọng chạy trốn cao hơn; thứ hai, người khác có khả năng lên bờ công phá vòng vây, nhưng Lạc Vân thì sao? Hắn hiện tại vẫn đang hôn mê chưa thể xuống giường được.”

Phượng Minh cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Vừa rồi hắn quả thực đã quên mất việc Lạc Vân không thể di chuyển.

“Liền quyết định như vậy đi.” Phượng Minh dứt khoát nói: “Chúng ta nhất định phải tránh thoát thế gọng kìm trùng trùng điệp điệp của thủy quân Đồng Quốc, dọc theo sông Ô Mạn chạy thẳng ra biển khơi.”

“Được!” La Đăng hiển nhiên đang chờ đợi lời này của Phượng Minh, phấn chấn nói: “Đoạn sông này rất rộng, thích hợp để linh hoạt tránh né vòng vây. Thuyền Nhiễm Hổ điều tới lần này lại là con thuyền lớn tốt nhất của Tiêu gia, đủ để cho thủy binh Đồng Quốc mở mang tầm mắt. Ta nhất định phải đích thân lái thuyền.” Nói đoạn, hắn liền xắn tay áo, bước đi nhanh như gió.

Phượng Minh ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng người nọ: “Sao ta cảm thấy hình như La tổng quản rất mong chờ thủy quân Đồng Quốc tới bao vây vậy?”

Nhiễm Hổ cười nói: “Sư phụ đang khát khao có một màn đọ sức đầy phần khích trên sông. Người làm tổng quản cho đội thuyền của Tiêu gia đã mấy chục năm, kỹ thuật lái thuyền tài giỏi không ai bì kịp, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bắt gặp chuyện một nước huy động thủy binh hùng hậu để đối phó với đoàn thuyền nhà mình.”

***

Vì muốn mau chóng tiến vào địa bàn của mình, Hạ Địch lệnh cho mã xa ngày đêm tốc hành, rốt cuộc giữa trưa hôm nay đã tới bờ biển. Trước khi hắn đến nơi, Cảnh Bình đã nhận được tin tức, vì thế dẫn theo thủ hạ tập trung ở đây để nghênh đón đại thủ lĩnh.

Thả neo gần bờ là vài chiến thuyền ngoại hình độc đáo, vừa nhìn liền có thể nhận ra, đây là những chiến thuyền bất khả xâm phạm trên biển cả mênh mông, uy phong lẫm liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể giương buồm ra khơi. Thấy Hạ Địch từ trên chiếc mã xa bốn phía rủ kín màn che tựa hồ ẩn giấu bí mật ngập tràn đi xuống, Cảnh Bình lập tức dẫn đám thủ hạ chạy tới chào hỏi.

Hắn ôm quyền hành lễ, “Đại thủ lĩnh đường xa vất vả.”

“Nói bậy.” Hạ Địch thuận miệng đáp lại một câu ngắn ngủ như thế.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, hắn đột nhiên cong môi, xuất ra một nụ cười tiêu sái không gì sánh được: “Đây là chuyến du ngoạn bằng đường bộ vui vẻ nhất của ta, có cái gì mà vất vả? Không thể tưởng tượng được, lộ trình còn thú vị hơn so với đi bằng đường thủy rất nhiều. Nào, trước hết phải giới thiệu với các ngươi một người.”

Dứt lời, hắn không chút để ý mà quay đầu nói vọng vào trong mã xa: “Sứ giả đại nhân, mời xuống xe.”

Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, mành rèm xe ngựa một lần nữa được xốc lên. Người bước ra chính là Tử Nham với phục sức đơn giản của một Tây Lôi thị vệ. Hắn mang theo vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn, đi tới trước mặt mọi người.

“Tử Nham là sứ giả Tây Lôi, toàn quyền đại diện cho Tây Lôi Minh vương xử lý sự tình khai thông tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa. Tử Nham, đây là Cảnh Bình, ngày sau sống trên mặt biển, các ngươi sẽ thường xuyên chạm mặt.”

Từng có một thời gian Hạ Địch tận lực truy lùng Tử Nham, lấy việc tìm kiếm người này ra để mà treo thưởng. Do đó thủ hạ của hắn gần như ai ai cũng biết hắn đã nhìn trúng một nam nhân. Cảnh Bình đối với việc này đương nhiên càng rõ ràng hơn ai hết.

Lúc này, chỉ thấy khuôn mặt Tử Nham đích thực giống hệt hình vẽ trên bức họa kia, hơn nữa đối phương còn bước xuống từ mã xa của Hạ Địch, Cảnh Bình đã ngầm hiểu được vài phần, thầm nghĩ chẳng trách đại thủ lĩnh lại cao hứng như vậy, dọc đường không biết hưởng hết bao nhiêu khoái hoạt rồi. Khó mà ngờ được, nam nhân tên Tử Nham này còn có thể dựng thẳng được thắt lưng, công phu trên giường của đại thủ lĩnh chính là rất đáng sợ a.

Cảnh Bình vừa dùng ánh mắt có chút ái muội đánh giá Tử Nham, vừa chắp tay hành lễ với hắn: “Sứ giả đại nhân, xin chào.”

Tử Nham một chút biểu tình cũng không có, chắp tay đáp lễ đối phương, đơn giản mở miệng nói ra hai chữ: “Hạnh ngộ”, sau đó cũng không nói thêm một lời nào nữa.

Cảnh Bình cảm giác người nọ có chút kỳ quặc.

Song Hạ Địch đối với thái độ lãnh đạm của Tử Nham lại là càng thấy càng yêu, ở một bên thưởng thức ‘nam nhân của mình’ bày ra bộ dáng đứng đắn nghiêm chỉnh vạn năm như một, hài lòng cười nói: “Hành lễ cũng hành lễ rồi, những cái khác lên thuyền hãy nói sau đi.”

Phất tay ra hiệu với đám thuộc hạ, Hạ Địch dẫn đầu đi về con thuyền lớn nhất đang thả neo ở ven biển. Đám thủ hạ bao gồm cả Không Lưu, cũng đều răm rắp như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, lặng lẽ theo sau.

Tử Nham vốn định đi theo Hạ Địch, thế nhưng khi người nọ đi ngang qua hắn, lại bất chợt vươn tay, vô cùng tự nhiên mà ôm lấy thắt lưng của đối phương, mang theo hắn cùng sánh vai bước lên tấm ván vừa dài vừa rộng tiếp nối từ mặt đất lên chủ thuyền. Trước bao nhiêu con mắt của đám thủ hạ, cử chỉ này quả thực chẳng khác nào ngang nhiên tuyên bố mối quan hệ đầy ám muội giữa hai người bọn họ.

Toàn thân Tử Nham bỗng chốc cứng đời, chỉ hận không thể một cước đạp văng tên hỗn đản vô lại này xuống biển. Có điều, ở đây đều là thủ hạ của người kia, hơn nữa không ai không phải hải tặc khát máu, nếu thật sự đem đại thủ lĩnh của bọn chúng đá xuống nước, hậu quả e rằng khó có thể lường trước được.

Một khi trở mặt, chẳng những càng làm người ta chú ý, tăng thêm xấu hổ, mà còn ảnh hưởng đến việc chuẩn bị khai thông tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa đã phải vất vả lắm mới dàn xếp được.

Cảm giác Hạ Địch khoa trương mà đem tay đặt lên eo mình, Tử Nham thế nhưng không thể không tỏ ra phối hợp. Hắn vừa cùng đối phương sóng bước trên tấm ván lên thuyền, vừa lơ đễnh nâng cánh tay, dùng ngón cái và ngón trỏ tóm vào ngón tay Hạ Địch, sau đó nhanh như chớp mà hung hăng vặn ngược ra ngoài.

Hạ Địch đau đến nhíu mày. Vì tránh cho bản thân trở thành đại thủ lĩnh hải tặc vĩ đại với hai bàn tay chín ngón, hắn đành dứt khoát quyết định, thức thời mà rút bàn tay đang đặt trên eo người nọ trở về, hận đến nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt trừng đối phương một cái, thấp giọng uy hiếp: “Lên thuyền rồi ngươi cứ chờ xem.”

Tử Nham kiêu ngạo mà cười lạnh một cái, thản nhiên cất bước về phía trước. Hạ Địch bị nụ cười lay động nhân tâm của đối phương cuốn hút, trái tim mạnh mẽ đập dồn.

Sau khi lên thuyền, trước tiên hắn hạ lệnh, bảo các nhóm thuyền viên giương buồm ra khơi, hướng eo biển Đan Lâm quen thuộc nhất mà đi tới.

Cảnh Bình thay mặt hắn truyền lệnh xong xuôi, mới trở lại boong thuyền báo cáo, lại nói thêm: “Phòng ngủ của đại thủ lĩnh vẫn là phòng cũ, ở tầng cao nhất trên chủ thuyền, nhưng đã dựa theo yêu cầu của ngài mà bố trí lại một phen. Gần đây vương tộc Bắc Gian muốn lấy lòng ngài, cho nên đã tặng thêm tám nữ tử tư sắc tuyệt trần, thuộc hạ đã đưa các nàng ấy lên thuyền, tạm thời bố trí ở hai khoang nhỏ bên cạnh phòng chính, để có thể hầu hạ đại thủ lĩnh bất cứ lúc nào.” Nói đoạn, hắn dừng một chút, liếc mắt về phía Tử Nham đang đứng bên người Hạ Địch, hàm ý sâu xa cười nói: “Nhưng mà, hiện tại đại thủ lĩnh đang bận thu xếp chuyện tuyến đường biển vận chuyển song lượng sa, chỉ sợ không có thời gian rảnh rỗi để cho các nàng hầu hạ.”

“Ha ha ha! Đó là đương nhiên, ha ha!” Hạ Địch tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Cảnh Bình, đắc ý mà cười ha ha mấy tiếng. Lại liếc mắt nhận thấy sắc mặt Tử Nham có chút khó coi, vì sợ chọc người kia nổi giận, hắn miễn cưỡng thu lại ý cười, làm bộ như không có việc gì, hỏi: “Lễ tế cho Hải thần, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong.” Cảnh Bình gật đầu: “Từ khi nhận được thư của đại thủ lĩnh, thuộc hạ liền bắt tay vào công việc. Các nghi thức đã chuẩn bị đầy đủ rồi, đồng thời cũng theo yêu cầu của ngài, mời các phó thủ lĩnh tới tham dự, tin tức đã phát đi từ hôm trước. Đại thủ lĩnh dự định khi nào thì bắt đầu lễ tế?”

Hạ Địch ngẩng đầu nhìn lên bần trời: “Theo sắc trời hiện tại, đêm nay nhất định trăng sáng treo cao. Nếu đã truyền tin từ hôm trước, các huynh đệ hẳn là có thể tụ họp kịp thời. Lễ tế liền định vào giờ Tý tối nay đi.”

Hạ Địch lại ra một chỉ thị, chờ các thủ hạ liên tiếp chạy đi khắp nơi để thi hành, sau cùng, mới quay sang cười với Tử Nham: “Được rồi, nào, cùng đi xem phòng của chúng ta một chút, từ chỗ đó ngắm nhìn cảnh biển qua khung cửa sổ sẽ vô cùng thoải mái nha.” Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng vươn tay vòng qua thắt lưng của người nọ.



/Mi/ cái gì gọi là ‘phòng của chúng ta’:v:v Địch ca, mặt anh quá dày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương