Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta
-
Chương 52: Lại leo cây
Edit: gau5555
Beta: linhxu
“Ngọc nhi ~” Mộ Dung Vân Đình kêu nhỏ một tiếng, là ngữ điệu đau thương.
Phó Vân Ngọc nhìn lại về phía Mộ Dung Vân Đình, trên mặt tràn ngập áy náy. Vốn cho rằng gả cho coi như xong, nhưng mà bản thân đúng là vẫn không có cách nào làm trái với tâm của mình. Hôn lễ này, thật sự muốn kết cũng không được. Nàng nợ hắn nhiều lắm, hắn muốn che chở cho nàng cả đời khỏe mạnh, nhưng lòng của nàng lại không cho phép nàng buông thả như vậy. Yêu mà không được, là chuyện thống khổ nhất? Rõ ràng ở bên cạnh mình, danh chính nhưng lại bất thuận, không thể có được thân thể của mình càng không thể có được trái tim của mình, chuyện này so với không thể yêu càng thống khổ hơn.
“Vân Đình ca ca, Ngọc nhi đa tạ ý tốt của huynh, huynh đối với Ngọc nhi rất tốt, Ngọc nhi chỉ sợ cả đời này đều không báo đáp được.”
Mộ Dung Phục sắc mặt từ xanh mét biến thành trắng bệch, hôn nhân này há có thể đem ra làm trò đùa! Ông cho dù rất thích Phó Vân Ngọc, cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho chúng làm ầm ĩ như thế, lộn xộn như vậy, chúng nó để mặt mũi Mộ Dung gia ở chỗ nào? Mộ Dung mẫu lại càng chấn kinh, tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
“Hừ! Ngọc nhi, cháu lặp lại lần nữa, cháu rốt cuộc là có ý gì?” Mộ Dung Phục giận dữ, ngũ quan vặn vẹo, biểu tình trên mặt vô cùng dọa người. Mộ Dung Vân Đình nhìn thấy trong lòng cũng không nhịn được sợ hãi, nhiều năm qua như vậy, trừ bỏ lần vụng trộm cưỡi hãn huyết bảo mã đi gặp Phó Vân Ngọc đó, phụ thân chưa từng tức giận như vậy. Hắn không khỏi di chuyển thân mình, che ở trước người Phó Vân Ngọc.
Không khí trong phòng khách giống như được lên dây tên, khẩn trương ngay cả tiếng hít thở liên tiếp của mọi người đều nghe được rõ ràng. Phó Vân Ngọc tuy rằng không yếu đuối giống như nữ nhân ở triều đại này, nhưng khí lực như thế vẫn khiến cho nàng có chút chột dạ, lần này, quả thật là nàng sai rồi, không suy nghĩ nhiều tự ra quyết định. Thế nhưng, nàng vẫn ngẩng đầu, gạt nước mắt dũng cảm nghênh đón ánh mắt bức người của ông, hít sâu một hơi nói: “Thỉnh Mộ Dung bá bá hãy cho Ngọc nhi trở về, chuyện hôn sự lần này bị hủy. Tất cả đều do một mình Ngọc nhi chịu, muốn đánh muốn giết tùy ngài.”
Câu trả lời quật cường cuối cùng, làm cho Mộ Dung Phục vừa bất đắc dĩ vừa khổ trong lòng. Đứa con của bạn tri kỉ tốt nhất, mình đã từng đứng trước linh đường của bạn thề sẽ chăm sóc tốt cho nó, hiện tại bảo mình làm thế nào để hạ thủ phạt được nó bây giờ? Nha đầu kia nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng tâm tư lại vô cùng nhạy bén, nó biết rõ mình không có khả năng gây khó dễ cho nó, còn dùng lời nói như vậy để giác ngộ ông. Mộ Dung Phục nhìn chằm chằm vào Phó Vân Ngọc một lúc lâu, trong lòng hơi có chút thưởng thức cô nương này, nếu lúc trước thật sự gả cho Mộ Dung gia ông, coi như là tiểu tử ngốc kia có phúc khí.
“Cầu bá bá thành toàn, Ngọc nhi trong lúc chịu tang, không phân biệt được nên mới làm ra quyết định như vậy. Cầu bá bá để cho Ngọc nhi trở về tiếp tục thay phụ thân tẫn hiếu.” Phó Vân Ngọc vừa nói vừa dập đầu ba cái, lúc ngẩng đầu lên là nước mắt liên tục rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã như vậy, làm cho người chung quanh nhìn đều thấy đau lòng. Đừng nói A Căn ca hay Mộ Dung Vân Đình, giờ phút này, bọn họ đều nhịn xuống xúc động muốn đi qua ôm nàng vào lòng, mà đang dùng ánh mắt chém giết .
Mộ Dung Phục nghe thấy nàng nói như vậy, mi tâm liền nhíu, hiện thêm nhiều vết nhăn, ánh mắt có chút buồn bã, khoanh tay ở trong hỉ đường đi thong thả một vòng, rốt cục thở dài một hơi nói: “Cháu trở về đi, coi như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh. Mọi người đều tan đi a, Mộ Dung gia không có lấy con dâu mới, tất cả đều là lời đồn đãi, đều là lời đồn đãi!”
Nghe thấy thanh âm già nua, đang núp ở cửa Uyển Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, lông mày nhỏ nhắn khẽ giãn ra, khóe miệng nhếch lên độ cong, nâng váy, rón ra rón rén trở lại phòng của mình.
Ánh mặt trời đang chiếu chói mắt, Tiểu Liên dìu Phó Vân Ngọc từ Mộ Dung gia đi ra, không khí khẩn trương vừa rồi làm cho nàng đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu lúc ấy Mộ Dung Phục không để nàng trở về, chỉ sợ mình thật sự phải trở thành tiểu thiếp. Thời tiết oi bức, hơn nữa nàng vốn đang mang thai trong người, đã nhiều ngày nay phản ứng có thai dần dần mãnh liệt, ăn ít, đi một chút, đã bắt đầu thở hổn hển. A Căn ca không nói một lời đi cách xa bọn họ mười bước, theo sát đằng sau, nhìn chằm chằm tấm lưng càng ngày càng gầy yếu của Phó Vân Ngọc, đau lòng không thôi, nhưng cũng có một chút vui vẻ, Vân Ngọc rốt cục vẫn không gả cho người kia. Chẳng qua là, hiện tại có chuyện hắn phải biết bằng được, không khỏi, bước chân nhanh hơn, chạy đi lên.
“Vân Ngọc, ” A Căn ca ngăn Phó Vân Ngọc lại, ẩn tình đưa tình, do dự một chút, vẫn hỏi ra miệng: “Vân Ngọc, nàng, nàng có phải có con của chúng ta hay không.”
Phó Vân Ngọc sửng sốt, hài ước nhìn hắn một cái, cười nói: “A Căn sư phụ ngươi còn không nghe rõ sao? Ở trong hỉ đường ta đã sớm nói, ta vẫn chưa mang thai, chuyện mang thai chẳng qua là cái cớ do Vân Đình ca ca muốn kết hôn với ta mà thôi.” Ngữ khí ngả ngớn của nàng, sóng mắt lưu chuyển, giống như thật sự không hề có chuyện kia.
Chuyện này lại làm cho A Căn ca rối rắm , tối hôm qua rõ ràng có người gửi phong thư cho hắn, nói nàng có thai, sao hiện tại Ngọc nhi lại nói đó chỉ là một cái cớ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Ngọc nhi, ta hy vọng nàng có thể trả lời ta, không nên gạt ta.” Ánh mắt trong suốt lạnh lùng của A Căn ca, giống y như lần đầu tiên gặp nhau, làm cho Phó Vân Ngọc căng thẳng.
Nàng si ngốc nhìn vào mắt của hắn, có chút trầm mê, tuy rằng lúc ấy lựa chọn của hắn cũng là bất đắc dĩ, nhưng mà người nữ nhân nào lại độ lượng được như vậy, khi nhìn thấy người yêu mình lựa chọn huynh đệ bằng hữu của hắn, mà làm để cho mình rơi vào tay dâm tặc, còn có thể đại nghĩa rưng rưng mà nói ta hiểu chàng, ta không sao, huynh đệ của chàng quan trọng hơn? Ngươi cho rằng ngươi là Lưu Hồ Lan hay Giang tỷ a? Nàng Phó Vân Ngọc chỉ là tiểu thị dân mà thôi, hoàn toàn là tiểu thị dân ích kỷ. Nàng hận hắn không cần nàng, nàng hận hắn buông tha cho mình có gì sai?
“Nếu đứa nhỏ đối với ngươi mà nói thật sự quan trọng như vậy, thì ngại quá, ta để cho ngươi thất vọng rồi, ta không mang thai, nói không chừng ta sẽ còn là nữ nhân không sinh con”.
A Căn ca thấy nàng bắt đầu nói không lựa lời, cũng không biết là nàng đang lừa dối hắn hay là nói thật, thế nhưng đỏ hốc mắt, đi vài bước tới gần nàng, an ủi nói: “Vân Ngọc, đừng nói ngốc như vậy, nàng có thể sinh đứa nhỏ hay không thì có quan hệ gì, ta vốn chỉ là một hòa thượng, cuộc đời này có thể yêu nàng đã là ban ân rất lớn của ông trời.” Hắn nói ra những lời chân tình.
Phó Vân Ngọc vốn trong lòng đang cứng như đá cuội cũng cảm thấy mềm xuống, nhưng chỉ là một khắc, lại lập tức khôi phục nguyên dạng. Tốc tốc lui lại sau mấy bước, cách xa hắn một chút, nói: “Ta đã sớm nói, không có bất cứ quan hệ nào với ngươi, A Căn sư phụ vẫn là trở về Thanh Huyền tự của ngươi làm phương trượng đi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi. Tiểu Liên bên cạnh muốn nói giúp A Căn ca cái gì đó, nhưng bị ánh mắt của Phó Vân Ngọc dọa trở về.
Kỳ thật, nàng cũng không muốn vội vàng như vậy, bởi vì rất có thể lần này, là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, ngày sau chỉ sợ sẽ không còn cơ hội. Từ lúc nàng xốc khăn voan lên thời khắc đó, nàng liền quyết định, muốn bán chỗ ở của Phó gia ở Trung Lịch, đi đến một thị trấn nhỏ, mai danh ẩn tích, lẳng lặng chờ đứa nhỏ sinh ra, sau đó bình tĩnh mà chăm sóc hài tử, nếu như vận khí tốt, bằng tài mạo của nàng, có lẽ còn có thể tìm được một hữu tình lang như ý. Mới vừa nói, lại thấy trong dạ dày bỗng nhiêu đảo lộn, đúng vậy, nàng muốn nôn, nàng không muốn để cho A Căn ca nhìn thấy, cho nên, nàng mới quyết tuyệt như vậy, thậm chí còn không quay đầu.
Đi thật xa, Tiểu Liên rốt cục nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, người rõ ràng là đang mang thai, làm sao lại phải khổ sở gạt A Căn sư phụ chứ? Em cũng không tin người không hiểu tâm của hắn.”
Phó Vân Ngọc dừng bước, đôi mi thanh tú nhíu chặt, khẽ thở dài một cái rồi nói: “Tiểu Liên, giờ này ngày này, vấn đề không phải yêu hay không yêu, ta với hắn giống như bát nước đã đổ đi, không có khả năng, chuyện này hắn không nên biết vẫn tốt hơn.”
Trong hồ nước của Phó gia có vài bông hoa sen, đang nở ra tràn đầy trước mắt. Phó Vân Ngọc ngồi ở trong lương đình, ăn ô mai, cảm thụ từng trận từng trận gió lạnh đánh tới, tâm cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Vương quản gia đã đi tìm người mua tòa nhà này, ba người bọn họ rất nhanh có thể rời khỏi nơi này, rõ ràng rất muốn rời khỏi mảnh đất thị phi này, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút luyến tiếc.
“Ọe ~” Phó Vân Ngọc theo bản năng dùng khăn mặt che lên miệng, Tiểu liên liền cầm lấy cái chậu đặt trên mặt đất bê tới trước mặt nàng, mới ăn một chút cháo bí đỏ lại bị nôn ra.
Nàng thấy tiểu thư càng ngày càng tiều tụy, vừa đau lòng mà không giải thích được, cũng không biết tiểu thư nhà nàng nghĩ như thế nào, hai người nam nhân yêu người đến như vậy mà không muốn, thà rằng tự một mình cô đơn. Ai, rất choáng váng, nhưng mà làm nha hoàn, nàng cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Trận hôn lễ giống như trò khôi hài này chấm dứt, Phó Vân Ngọc cùng A Căn rời đi, Mộ Dung Phục tức giận không thể tiêu đi. Nhìn đứa con giống như đang bị treo cổ trên cây này, nhịn không được mắng hắn không có tiền đồ. Bằng điều kiện của hắn, dạng nữ nhân nào mà không có, Ngọc nhi này tuy rằng tài mạo xuất chúng, nhưng lại làm tổn thương hắn hai lần, mà đứa con ngốc này còn nhớ nhớ nhung nhung nghĩ cho nó. Bề ngoài, Uyển Dung tuy rằng không xinh đẹp bằng Phó Vân Ngọc, nhưng mà đối với hắn một lòng một dạ, từ ăn mặc cho đến ăn uống, đều phải tự mình chuẩn bị, mà đứa con ngốc này đến mắt cũng không buồn liếc một cái, ai, thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, nếu thích người ta Phó Vân Ngọc như vậy, thì đơn giản trực tiếp gạo nấu thành cơm, nhưng mà đứa con ngốc này lại không có can đảm, chỉ ngóng trông người ta có thể hồi tâm chuyển ý.
Lúc này vì lấy Phó Vân Ngọc vào cửa mà nói dối lừa gạt mình, thật sự là càng ngày càng quá đáng, cho nên phải cho hắn chút giáo huấn, để hắn ghi nhớ trong lòng. Vì thế, Mộ Dung Vân Đình thất hồn lạc phách vào trong phòng của Mộ Dung Phục, lĩnh một chút gia pháp, rồi được gia đinh nâng ra ngoài.
Beta: linhxu
“Ngọc nhi ~” Mộ Dung Vân Đình kêu nhỏ một tiếng, là ngữ điệu đau thương.
Phó Vân Ngọc nhìn lại về phía Mộ Dung Vân Đình, trên mặt tràn ngập áy náy. Vốn cho rằng gả cho coi như xong, nhưng mà bản thân đúng là vẫn không có cách nào làm trái với tâm của mình. Hôn lễ này, thật sự muốn kết cũng không được. Nàng nợ hắn nhiều lắm, hắn muốn che chở cho nàng cả đời khỏe mạnh, nhưng lòng của nàng lại không cho phép nàng buông thả như vậy. Yêu mà không được, là chuyện thống khổ nhất? Rõ ràng ở bên cạnh mình, danh chính nhưng lại bất thuận, không thể có được thân thể của mình càng không thể có được trái tim của mình, chuyện này so với không thể yêu càng thống khổ hơn.
“Vân Đình ca ca, Ngọc nhi đa tạ ý tốt của huynh, huynh đối với Ngọc nhi rất tốt, Ngọc nhi chỉ sợ cả đời này đều không báo đáp được.”
Mộ Dung Phục sắc mặt từ xanh mét biến thành trắng bệch, hôn nhân này há có thể đem ra làm trò đùa! Ông cho dù rất thích Phó Vân Ngọc, cũng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho chúng làm ầm ĩ như thế, lộn xộn như vậy, chúng nó để mặt mũi Mộ Dung gia ở chỗ nào? Mộ Dung mẫu lại càng chấn kinh, tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
“Hừ! Ngọc nhi, cháu lặp lại lần nữa, cháu rốt cuộc là có ý gì?” Mộ Dung Phục giận dữ, ngũ quan vặn vẹo, biểu tình trên mặt vô cùng dọa người. Mộ Dung Vân Đình nhìn thấy trong lòng cũng không nhịn được sợ hãi, nhiều năm qua như vậy, trừ bỏ lần vụng trộm cưỡi hãn huyết bảo mã đi gặp Phó Vân Ngọc đó, phụ thân chưa từng tức giận như vậy. Hắn không khỏi di chuyển thân mình, che ở trước người Phó Vân Ngọc.
Không khí trong phòng khách giống như được lên dây tên, khẩn trương ngay cả tiếng hít thở liên tiếp của mọi người đều nghe được rõ ràng. Phó Vân Ngọc tuy rằng không yếu đuối giống như nữ nhân ở triều đại này, nhưng khí lực như thế vẫn khiến cho nàng có chút chột dạ, lần này, quả thật là nàng sai rồi, không suy nghĩ nhiều tự ra quyết định. Thế nhưng, nàng vẫn ngẩng đầu, gạt nước mắt dũng cảm nghênh đón ánh mắt bức người của ông, hít sâu một hơi nói: “Thỉnh Mộ Dung bá bá hãy cho Ngọc nhi trở về, chuyện hôn sự lần này bị hủy. Tất cả đều do một mình Ngọc nhi chịu, muốn đánh muốn giết tùy ngài.”
Câu trả lời quật cường cuối cùng, làm cho Mộ Dung Phục vừa bất đắc dĩ vừa khổ trong lòng. Đứa con của bạn tri kỉ tốt nhất, mình đã từng đứng trước linh đường của bạn thề sẽ chăm sóc tốt cho nó, hiện tại bảo mình làm thế nào để hạ thủ phạt được nó bây giờ? Nha đầu kia nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng tâm tư lại vô cùng nhạy bén, nó biết rõ mình không có khả năng gây khó dễ cho nó, còn dùng lời nói như vậy để giác ngộ ông. Mộ Dung Phục nhìn chằm chằm vào Phó Vân Ngọc một lúc lâu, trong lòng hơi có chút thưởng thức cô nương này, nếu lúc trước thật sự gả cho Mộ Dung gia ông, coi như là tiểu tử ngốc kia có phúc khí.
“Cầu bá bá thành toàn, Ngọc nhi trong lúc chịu tang, không phân biệt được nên mới làm ra quyết định như vậy. Cầu bá bá để cho Ngọc nhi trở về tiếp tục thay phụ thân tẫn hiếu.” Phó Vân Ngọc vừa nói vừa dập đầu ba cái, lúc ngẩng đầu lên là nước mắt liên tục rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã như vậy, làm cho người chung quanh nhìn đều thấy đau lòng. Đừng nói A Căn ca hay Mộ Dung Vân Đình, giờ phút này, bọn họ đều nhịn xuống xúc động muốn đi qua ôm nàng vào lòng, mà đang dùng ánh mắt chém giết .
Mộ Dung Phục nghe thấy nàng nói như vậy, mi tâm liền nhíu, hiện thêm nhiều vết nhăn, ánh mắt có chút buồn bã, khoanh tay ở trong hỉ đường đi thong thả một vòng, rốt cục thở dài một hơi nói: “Cháu trở về đi, coi như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh. Mọi người đều tan đi a, Mộ Dung gia không có lấy con dâu mới, tất cả đều là lời đồn đãi, đều là lời đồn đãi!”
Nghe thấy thanh âm già nua, đang núp ở cửa Uyển Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, lông mày nhỏ nhắn khẽ giãn ra, khóe miệng nhếch lên độ cong, nâng váy, rón ra rón rén trở lại phòng của mình.
Ánh mặt trời đang chiếu chói mắt, Tiểu Liên dìu Phó Vân Ngọc từ Mộ Dung gia đi ra, không khí khẩn trương vừa rồi làm cho nàng đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu lúc ấy Mộ Dung Phục không để nàng trở về, chỉ sợ mình thật sự phải trở thành tiểu thiếp. Thời tiết oi bức, hơn nữa nàng vốn đang mang thai trong người, đã nhiều ngày nay phản ứng có thai dần dần mãnh liệt, ăn ít, đi một chút, đã bắt đầu thở hổn hển. A Căn ca không nói một lời đi cách xa bọn họ mười bước, theo sát đằng sau, nhìn chằm chằm tấm lưng càng ngày càng gầy yếu của Phó Vân Ngọc, đau lòng không thôi, nhưng cũng có một chút vui vẻ, Vân Ngọc rốt cục vẫn không gả cho người kia. Chẳng qua là, hiện tại có chuyện hắn phải biết bằng được, không khỏi, bước chân nhanh hơn, chạy đi lên.
“Vân Ngọc, ” A Căn ca ngăn Phó Vân Ngọc lại, ẩn tình đưa tình, do dự một chút, vẫn hỏi ra miệng: “Vân Ngọc, nàng, nàng có phải có con của chúng ta hay không.”
Phó Vân Ngọc sửng sốt, hài ước nhìn hắn một cái, cười nói: “A Căn sư phụ ngươi còn không nghe rõ sao? Ở trong hỉ đường ta đã sớm nói, ta vẫn chưa mang thai, chuyện mang thai chẳng qua là cái cớ do Vân Đình ca ca muốn kết hôn với ta mà thôi.” Ngữ khí ngả ngớn của nàng, sóng mắt lưu chuyển, giống như thật sự không hề có chuyện kia.
Chuyện này lại làm cho A Căn ca rối rắm , tối hôm qua rõ ràng có người gửi phong thư cho hắn, nói nàng có thai, sao hiện tại Ngọc nhi lại nói đó chỉ là một cái cớ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Ngọc nhi, ta hy vọng nàng có thể trả lời ta, không nên gạt ta.” Ánh mắt trong suốt lạnh lùng của A Căn ca, giống y như lần đầu tiên gặp nhau, làm cho Phó Vân Ngọc căng thẳng.
Nàng si ngốc nhìn vào mắt của hắn, có chút trầm mê, tuy rằng lúc ấy lựa chọn của hắn cũng là bất đắc dĩ, nhưng mà người nữ nhân nào lại độ lượng được như vậy, khi nhìn thấy người yêu mình lựa chọn huynh đệ bằng hữu của hắn, mà làm để cho mình rơi vào tay dâm tặc, còn có thể đại nghĩa rưng rưng mà nói ta hiểu chàng, ta không sao, huynh đệ của chàng quan trọng hơn? Ngươi cho rằng ngươi là Lưu Hồ Lan hay Giang tỷ a? Nàng Phó Vân Ngọc chỉ là tiểu thị dân mà thôi, hoàn toàn là tiểu thị dân ích kỷ. Nàng hận hắn không cần nàng, nàng hận hắn buông tha cho mình có gì sai?
“Nếu đứa nhỏ đối với ngươi mà nói thật sự quan trọng như vậy, thì ngại quá, ta để cho ngươi thất vọng rồi, ta không mang thai, nói không chừng ta sẽ còn là nữ nhân không sinh con”.
A Căn ca thấy nàng bắt đầu nói không lựa lời, cũng không biết là nàng đang lừa dối hắn hay là nói thật, thế nhưng đỏ hốc mắt, đi vài bước tới gần nàng, an ủi nói: “Vân Ngọc, đừng nói ngốc như vậy, nàng có thể sinh đứa nhỏ hay không thì có quan hệ gì, ta vốn chỉ là một hòa thượng, cuộc đời này có thể yêu nàng đã là ban ân rất lớn của ông trời.” Hắn nói ra những lời chân tình.
Phó Vân Ngọc vốn trong lòng đang cứng như đá cuội cũng cảm thấy mềm xuống, nhưng chỉ là một khắc, lại lập tức khôi phục nguyên dạng. Tốc tốc lui lại sau mấy bước, cách xa hắn một chút, nói: “Ta đã sớm nói, không có bất cứ quan hệ nào với ngươi, A Căn sư phụ vẫn là trở về Thanh Huyền tự của ngươi làm phương trượng đi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại bước đi. Tiểu Liên bên cạnh muốn nói giúp A Căn ca cái gì đó, nhưng bị ánh mắt của Phó Vân Ngọc dọa trở về.
Kỳ thật, nàng cũng không muốn vội vàng như vậy, bởi vì rất có thể lần này, là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, ngày sau chỉ sợ sẽ không còn cơ hội. Từ lúc nàng xốc khăn voan lên thời khắc đó, nàng liền quyết định, muốn bán chỗ ở của Phó gia ở Trung Lịch, đi đến một thị trấn nhỏ, mai danh ẩn tích, lẳng lặng chờ đứa nhỏ sinh ra, sau đó bình tĩnh mà chăm sóc hài tử, nếu như vận khí tốt, bằng tài mạo của nàng, có lẽ còn có thể tìm được một hữu tình lang như ý. Mới vừa nói, lại thấy trong dạ dày bỗng nhiêu đảo lộn, đúng vậy, nàng muốn nôn, nàng không muốn để cho A Căn ca nhìn thấy, cho nên, nàng mới quyết tuyệt như vậy, thậm chí còn không quay đầu.
Đi thật xa, Tiểu Liên rốt cục nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, người rõ ràng là đang mang thai, làm sao lại phải khổ sở gạt A Căn sư phụ chứ? Em cũng không tin người không hiểu tâm của hắn.”
Phó Vân Ngọc dừng bước, đôi mi thanh tú nhíu chặt, khẽ thở dài một cái rồi nói: “Tiểu Liên, giờ này ngày này, vấn đề không phải yêu hay không yêu, ta với hắn giống như bát nước đã đổ đi, không có khả năng, chuyện này hắn không nên biết vẫn tốt hơn.”
Trong hồ nước của Phó gia có vài bông hoa sen, đang nở ra tràn đầy trước mắt. Phó Vân Ngọc ngồi ở trong lương đình, ăn ô mai, cảm thụ từng trận từng trận gió lạnh đánh tới, tâm cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Vương quản gia đã đi tìm người mua tòa nhà này, ba người bọn họ rất nhanh có thể rời khỏi nơi này, rõ ràng rất muốn rời khỏi mảnh đất thị phi này, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút luyến tiếc.
“Ọe ~” Phó Vân Ngọc theo bản năng dùng khăn mặt che lên miệng, Tiểu liên liền cầm lấy cái chậu đặt trên mặt đất bê tới trước mặt nàng, mới ăn một chút cháo bí đỏ lại bị nôn ra.
Nàng thấy tiểu thư càng ngày càng tiều tụy, vừa đau lòng mà không giải thích được, cũng không biết tiểu thư nhà nàng nghĩ như thế nào, hai người nam nhân yêu người đến như vậy mà không muốn, thà rằng tự một mình cô đơn. Ai, rất choáng váng, nhưng mà làm nha hoàn, nàng cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.
Trận hôn lễ giống như trò khôi hài này chấm dứt, Phó Vân Ngọc cùng A Căn rời đi, Mộ Dung Phục tức giận không thể tiêu đi. Nhìn đứa con giống như đang bị treo cổ trên cây này, nhịn không được mắng hắn không có tiền đồ. Bằng điều kiện của hắn, dạng nữ nhân nào mà không có, Ngọc nhi này tuy rằng tài mạo xuất chúng, nhưng lại làm tổn thương hắn hai lần, mà đứa con ngốc này còn nhớ nhớ nhung nhung nghĩ cho nó. Bề ngoài, Uyển Dung tuy rằng không xinh đẹp bằng Phó Vân Ngọc, nhưng mà đối với hắn một lòng một dạ, từ ăn mặc cho đến ăn uống, đều phải tự mình chuẩn bị, mà đứa con ngốc này đến mắt cũng không buồn liếc một cái, ai, thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, nếu thích người ta Phó Vân Ngọc như vậy, thì đơn giản trực tiếp gạo nấu thành cơm, nhưng mà đứa con ngốc này lại không có can đảm, chỉ ngóng trông người ta có thể hồi tâm chuyển ý.
Lúc này vì lấy Phó Vân Ngọc vào cửa mà nói dối lừa gạt mình, thật sự là càng ngày càng quá đáng, cho nên phải cho hắn chút giáo huấn, để hắn ghi nhớ trong lòng. Vì thế, Mộ Dung Vân Đình thất hồn lạc phách vào trong phòng của Mộ Dung Phục, lĩnh một chút gia pháp, rồi được gia đinh nâng ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook