Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
-
171: Minh Hoàng Nhất Tộc
Mấy ngày này, Nam Huyền quốc Kinh Thành cũng không yên ổn.
Theo tình báo của Cửu Môn, dạo gần đây có kẻ nhằm vào trấn gia chi bảo của Tứ đại thế gia.
Hơn nữa còn đã đắc thủ ba nơi, hiện tại cũng chỉ còn có Thiên Ấn của Đông Phương thế gia.
Hiện tại bốn nhà vốn tranh đấu không ngừng, lúc này lại dị thường đồng lòng đồng thời bắt thủ phạm.
Xem hiện tại, chuyện của Mộ Dung Lan Vi cũng không có gì đáng lo nữa.
Lam Nguyệt đứng trên lầu cao, nhìn toàn thành giới nghiêm, phía sau nàng đoan trang thùy mị mà đứng đúng là Diệp Mộng.
Hiện tại, Địa Ấn, Huyền Ấn, Hoàng Ấn đều mất, đến Hoàng thất Bắc Ly thị cũng bị kinh động đến.
“Diệp Mộng, gần đây Cửu Môn có nhiệm vụ gì ở Kinh Thành không ?”
Diệp Mộng phía sau tiến lên, cung kính nói:
“Bẩm tiểu thư, thuộc hạ cũng không nhận được tin tức gì.”
Lam Nguyệt trầm ngâm một chút, nàng cũng từng âm thầm nhìn qua, cách làm việc này…
“Ngươi đến Túy Nguyệt Lâu, làm cái ký hiệu…”
“A ?”
Diệp Mộng nghi hoặc, cái này, người cũng không có ở đây, tiểu thư làm kí hiệu này làm gì ?
Nhưng nàng cũng không đưa ra nghi hoặc, chỉ cung kính làm theo.
“Vâng, tiểu thư.”
Sau khi Diệp Mộng đem ký hiệu treo lên, đêm đó, Lam Nguyệt cũng không có nghỉ ngơi, ngồi trên giường yên tĩnh tu luyện.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trên người nàng, phủ lên một tầng hào quang nhàn nhạt, tựa hồ tùy ý nàng hấp thu.
Bên ngoài cửa sổ, một trận xao động nhẹ nhàng, một bóng đen lướt qua ánh trăng, ghé vào phòng.
Lam Nguyệt chầm chậm mở mắt, đồng tử còn lóe u lam quang sắc, chậm rãi rút đi.
Nnagf nhàn nhạt mở miệng:
“Quả nhiên là ngươi.”
“Tiểu thư.”
Người đến một thân Hắc y, tóc đen buộc cao, gương mặt thanh lãnh lại mang theo một cỗ kiên định chi khí.
Lam Nguyệt thật sâu nhìn nàng một cái, nói:
“Chuyện của Tứ ấn, là ngươi làm.”
Câu nói này của Lam Nguyệt, không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.
Lạc Y rũ mắt, không nhìn nàng, cũng không phủ nhận.
“Là ta.”
“Lý do.”
Lam Nguyệt chỉ lạnh nhạt nói hai tiếng, Lạc Y từ khi được huấn luyện ở Cửu Môn, tính cách cũng trở nên thay đổi không ít, tâm tư che giấu cũng trở nên không ít.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Minh Hoàng nhất tộc, nàng đặc biệt cố chấp.
Năng lực bị nguyền rủa của nàng mặc dù tạm thời bị áp chế, nhưng nguyền rủa vẫn còn đó, cũng là một tai họa ngầm, không thể không diệt trừ.
Chỉ sợ sẽ có một ngày đem đến tử vong, hoặc là kéo Lạc Y xuống địa ngục ma quỷ.
“Tiểu thư, Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ đại Ấn là chìa khóa mở ra Quang Minh chi địa, cũng chính là địa phận của Minh Hoàng nhất tộc, ta, nhất định phải đi vào đó.”
Nàng muốn điều tra mọi thứ về Minh Hoàng nhất tộc, muốn đem nguyền rủa trên người mình triệt để cởi bỏ, để quang linh căn lần nữa quay lại, lần nữa tồn tại dưới ánh sáng, mà không phải đời đời bị hắc ám bao phủ.
Quang Minh chi địa, Lam Nguyệt suy tư, vùng đất thần thánh trong truyền thuyết a, quả thật là muốn đi một lần.
“Ngươi tự thân hành động lỗ mãng, kinh động cả Kinh thành rồi.
Thiên Ấn đang được tứ đại thế gia và hoàng thất bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, với tu vi hiện tại của ngươi, cho dù có thủ pháp ẩn nấp dịch dung của Cửu Môn, muốn thành công trộm ra, đúng là người si nói mộng.”
Lạc y cắn răng, hai tay cũng nắm chặt.
“Dù như thế nào, nô tì cũng phải đoạt được Thiên Ấn !”
Lam Nguyệt nhìn nàng, thở dài một tiếng.
Nha đầu này, từ khi biết thân phận của mình, khắp nơi tìm kiếm tộc nhân, còn liều mạng như vậy.
Tu vi hiện tại của nàng mới là cảnh giới gì chứ ? Chỉ là Động Thiên Cảnh nho nhỏ, dám xong vào các thế gia có cao thủ Thiên Dương Cảnh tọa trấn.
“Lạc Y, ta biết ngươi từ khi biết được thân phận của mình, cũng tự gánh lấy trách nhiệm lớn trong người.
Nhưng mà…”
Lam Nguyệt ngưng một chút, nàng nâng mắt nhìn vào Lạc Y, ánh mắt sâu thẳm, từng chữ chậm rãi vang lên:
“…Ngươi nên biết, không có mục tiêu nào quan trọng hơn tính mạng, còn sống mới có thể làm những gì ngươi muốn làm, chết rồi, chính là hết.”
Lạc Y cắn cắn môi, nhỏ giọng đáp một tiếng.
“Ta biết…”
Nhưng mà, nàng không muốn một ngày nào đó, nguyền rủa này đem lại bất kỳ đau khổ tai ương nào cho người nàng yêu mến !
Lam Nguyệt từ trên giường đứng dậy.
đi đến trước mặt Lạc Y, đỡ nàng đứng lên.
“Lạc Y, ngươi còn có ta a.”
Lạc Y sững người, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Nhiều năm như vậy, người quan trọng nhất bên cạnh nàng, người mà nàng không muốn làm liên lụy nhất, chính là người a tiểu thư !
Nhưng mà một mình chịu đựng bấy nhiêu lâu, câu nói nô tì muốn nghe nhất, cũng chính từ miệng người mà ra.
Lạc Y nhào vào lòng Lam Nguyệt, òa lên khóc như một đứa trẻ.
Nói đến thân phận của Lạc Y, liền phải nói vào nửa năm trước, Lạc y trong một lần làm nhiệm vụ, đã đi lạc vào di tích còn sót lại của Minh Hoàng nhất tộc.
Nàng từ trong đó lấy được một thứ, gọi là Minh Hoàng Lệnh, còn gặp gỡ tàn hồn của tộc trưởng Minh Hoàng nhất Tộc năm đó, từ miệng ông ta, biết được diễn biến câu chuyện năm đó, cũng biết được cách phá giải nguyền rủa và trách nhiệm của bản thân.
Sau khi vị Thiên tài kia hạ xuống nguyền rủa, tàn tộc Minh Hoàng đều như lâm đại địch, họp khẩn toàn tộc, thỉnh Quang Minh Thánh nữ ra tay xóa bỏ nguyền rủa.
Đáng tiếc, Thánh Nữ năm đó vẫn không đủ năng lực chống lại nguyền rủa linh hồn này.
Nhưng nàng cũng giáng xuống một tiên đoán.
Ngàn năm sau, Thánh nữ có lực lượng Quang minh mạnh mẽ nhất giáng thế, mang Minh Hoàng nhất tộc lần nữa trở lại đỉnh cao của Huyền Nguyên Thiên.
Mà vị Thánh nữ trong lời tiên tri kia, chính là Lạc Y.
Nửa năm này, nàng không ngừng đi khắp đại lục, tìm kiếm tung tích của Minh Hoàng nhất tộc ở mảnh địa phương này.
Đa phần đều không dám thức tỉnh linh căn, hoặc là thức tỉnh, liền tẩu hỏa nhập ma, mất đi thần trí.
Quả thật giống như tiên tri, không có một kẻ nào có thể thức tỉnh, trừ nàng.
Nàng từ miệng bọn họ biết được Quang Minh chi địa, chính là vị trí của Minh Hoàng Thánh điện năm xưa.
Ở đó, nàng có thể tiếp nhận truyền thừa của Quang Minh Thánh nữ, trở thành Tân nhiệm Thánh Nữ, xóa bỏ xiềng xích của Nguyền rủa, đem Quang linh căn lần nữa xuất hiện trước mặt thế nhân, phục hung Minh Hoàng nhất tộc.
___________
“Được rồi, đừng khóc nữa, nói ta nghe kế hoạch cụ thể của ngươi đi.”
Sau khi khóc lớn một trận, Lạc Y cuối cùng cũng bình tĩnh ngồi xuống.
Nghe Lam Nguyệt hỏi, trầm mặc một chút rồi đáp:
“Ta cũng không ngốc, không có kế hoạch gì liều mạng đi vào Đông Phương thế gia tìm chết.
Lăng Duyệt có một pháp bảo, có thể che giấu hơi thở hành tung trước thần thức của cao thủ Thiên Dương Cảnh.
Hắn sẽ giúp ta dẫn dụ đám người của Đông Phương thế gia, còn ta tìm cách lẻn vào.”
“Mặc dù không hoàn toàn nắm chắc 10 phần, nhưng có đến 6 phần cơ hội thành công, ta muốn thử.”
Lam Nguyệt nghe lời này, lạnh giọng:
“Ngươi có mấy cái mạng để thử ? Đây là không tìm đường chết ?”
“Ta, ta có cài người vào Đông Phương thế gia, lúc đó có thể tiếp ứng.”
Lạc Y cắn răng, mạnh miệng giải thích.
“Cài người vào ? Ngươi bắt đầu kế hoạch này bao lâu ? Người cài vào lại mới bao lâu ? Năng lực như thế nào ? Ngươi cho rằng thế gia sừng sững ngàn năm dễ dàng để một tiểu nha đầu chưa đến 20 tuổi như ngươi tính kế ?”
Lạc Y mở miệng muốn nói, lại không có lời nào dung được.
Lam Nguyệt nhìn cái kế hoạch đầy lổ hỏng của nàng, còn nói đến Thiên y vô phùng, khẽ lắc đầu.
Nha đầu này thành công đoạt được Ba Ấn kia, có lẽ là do vận may, các thế gia kia, bọn họ chưa kịp phát giác có kẻ nhằm vào Tứ Ấn.
Nhưng hiện tại, đừng nói là Lạc Y Động Thiên Cảnh nhỏ nhoi, dù là nàng Thiên Dương cảnh cũng khó mà an toàn rút lui.
Tứ thế gia dùng Tứ Ấn, lại không biết ý nghĩa thật sự của Tứ ấn sao ? Họ chẳng qua là chưa biết vị trí thật sự của Quang Minh chi địa mà thôi.
Nhưng mà muốn mở ra Quang Minh chi địa, cần máu của Minh Hoàng nhất tộc, cái này bọn họ chưa có được.
Dù sao Minh Hoàng nhất tộc bây giờ, hoàng toàn với người thường không khác gì, máu của họ không có Quang minh chi lực còn về những người thức tỉnh, Linh căn đều đã bị ô uế, cũng không thể sử dụng.
Bọn họ mấy năm nay vẫn luôn âm thầm tìm kiếm người có Quang linh căn, may mắn năm đó nàng đem Linh căn của Lạc Y ẩn giấu.
nếu không sợ cũng khó thoát khỏi tay mắt của bọn họ mà trưởng thành.
Thế gian này, chỉ sợ chỉ còn mình Lạc Y có thể mở ra Quang Minh chi địa.
Vị Quang Minh Thánh nữ này của Minh Hoàng nhất tộc, đúng là cao tay a.
Dù Tứ Ấn rơi vào tay tộc khác, cũng trở nên vô dụng.
“Tạm thời án binh bất động, Lạc Y, chờ thời cơ.”
“Thời cơ ? Nhưng mà thời cơ là lúc nào chứ ?”
Lạc Y nhíu mày, nàng có thể chờ, nhưng những tộc nhân đang chịu đau đớn của nàng không thể chờ nữa.
Lam Nguyệt đặt tay lên vai nàng, mỉm cười thần thần bí bí:
“Không lâu, chậm nhất là năm ngày nữa, thời cơ sẽ đến.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook