Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em
-
Chương 4: 3 năm là hình phạt cho cô
Phương Hàn không cần cảnh sát điều tra nữa, anh chi tiền và nhờ bạn thân là luật sư Tần Phong để tống Hạ An vào tù, bắt cô trả giá cho việc cô đã làm với Giản Đình.
Hạ An bị tam giam, Hạ Tâm đến thăm chị, khóc nức nở:
“Hạ Tâm ... em đừng khóc!”
“Chị ơi... hay em đi nói cho cảnh sát biết là do em. Em mới là người lái xe gây tai nạn...”
“Khờ quá... chị chỉ bị tam giam thôi, không chết đâu mà sợ".
“Em sẽ thuê luật sư giỏi để giúp chị".
Hạ An chẳng biết nói gì lúc này, cô chỉ mong trời thương xót cho cô vượt qua chuyện lần này.
Mấy ngày sau đó tại toà án, Hạ An bị toà tuyên phán theo khoản 2 điều 260 vi phạm luật giao thông hình sự: không có giấy phép lái xe, gây thương tích tổn thương cho người bị hại đến 95%, xử cô 3 năm tù giam và bồi thường cho bị hại 100 trăm triệu đồng. Xem xét thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn cho phép bị cáo bồi thường sau khi ra tù.
Hạ An nghe toà tuyên án xong trái tim cô như muốn ngừng đập, nước mắt rơi xuống vô thức nhìn về phía người đàn ông đang ngồi phía dưới. Phương Hàn khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô nhếch môi cười đắc ý rồi đứng dậy rời đi, Hạ An bị hai cảnh sát đưa vào trong.
Hạ Tâm bất động ngồi ở hàng ghế không lên tiếng, không còn khóc nức nở, ánh mắt cô tràn ngập nước nhìn chị mình bị đưa đi.
Tần Phong đang dọn dẹp giấy tờ văn kiện chuẩn bị về, nhìn xung quanh thấy mọi người về hết nhưng vẫn còn một cô gái ở lại, gương mặt vô hồn, anh nhận ra cô chính là em gái của bị cáo Hạ An .
Đang chuẩn bị đi về thì Hạ Tâm đến trước mặt Tần Phong.
“Nghe nói anh là luật sư rất giỏi? Anh ta trả cho anh bao nhiêu tiền? tôi sẽ trả cho anh gấp đôi, với điều kiện là anh phải kháng án cho chị tôi?”
Tần Phong nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt sưng đỏ nhìn anh rất kiên cường, anh không ngờ cô lại hỏi anh vấn đề như thế, đưa ra yêu cầu thú vị như thế.
“Em có tiền trả cho tôi thật sao?“ anh thú vị nhìn cô.
“Anh ta trả cho tôi 500 triệu, em nói trả gấp đôi là 1 tỷ sao?”
“Một tỷ sao? Anh ta đang nói chơi hay nói thật, làm luật sư chứ có phải làm ăn cướp đâu". Hạ Tâm nghĩ dù cô có bán nhà, làm việc cực lực, cũng không đủ trả cho anh ta.
Tần Phong nhìn cô gái nhỏ đang ngây người rồi khẽ cười rời đi.
Vậy là không còn cách nào khác, chị Hạ An của cô phải làm sao?
Hạ Tâm vào phòng giam thăm chị.
Hạ An tuy cười nhưng gương mặt cô rất gượng gạo. Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ, 3 năm cũng không phải là lâu, coi như đây là thử thách cuối cùng ông trời dành cho cô, sau này ra ngoài cô sẽ làm lại từ đầu.
Hạ Tâm lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ của cả hai :“ Em sẽ bán nhà, lấy tiền tránh án cho chị".
"Không được... em không được bán nhà". Hạ An phản đối.
“Bây giờ em phải làm sao? Không lẽ trơ mắt nhìn chị ở tù vì em".
“Bán nhà thì được bao nhiêu? Bán xong em sẽ ở đâu? Em không biết là người ta muốn chị đi tù sao? Chúng ta chẳng làm được gì đâu, Hạ Tâm ...“ Hạ An thở dài nói tiếp: “Ba năm nhanh lắm... chị còn một số tiền tiết kiệm, cũng không nhiều lắm, tạm thời em giữ lấy số tiền đó mà đi học".
Hai chị em cứ thế nhìn nhau tuy miệng cười mà nước mắt rơi.
...Ba năm sau...
Cánh cổng lớn trại giam sớm đã được mở ra, thời tiết tháng 12 lạnh lẽo, dáng người gầy gò từ trong bước ra.
Hạ An ngửa đầu lên trời , nhắm mắt hít thở không khí bên ngoài, chỉ cách nhau một cánh cỗng một bức tường thôi nhưng không khí bên ngoài khiến cô cảm thấy rất dễ chịu , rất thoải mái,.......đó là không khí của sự tự do.
Tần Phong đưa Hạ Tâm đến đón cô.
“Chị hai... ” Hạ Tâm gọi cô.
Hạ An mỉm cười bước lại, nhìn Tần Phong đứng bên cạnh, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Tần Phong cũng gật đầu chào Hạ An.
Tần Phong đưa hai chị em về, trên đường đi Hạ An chỉ nhìn chằm chằm ra cửa xe.
Thời gian 3 năm thành phố này cũng đã thay đổi rất nhiều.
Về đến nhà hai chị em ăn cơm, trò chuyện với nhau, Hạ Tâm rất vui vẻ kể cho Hạ An nghe về Tần Phong, Hạ An mỉm cười chúc phúc cho em gái đã gặp được người tốt.
Tập đoàn phương gia tầng 30, trong phòng làm việc...
Phương Hàn đang đứng quay người nhìn ra ngoài thành phố.
Trợ lí gõ cửa bước vào báo cáo: “Thưa Phương tổng, hôm nay là ngày cô Hạ ra tù".
“Tôi biết rồi". Phương Hàn trả lời nhưng không quay người lại.
Trợ lý Chu báo cáo xong liền rời đi.
Vài ngày sau đó, Hạ An đi xin việc, dù đã được Hạ Tâm trang điểm một lớp nhẹ nhưng vẫn không dấu được làn da khô ráp. Cầm hồ sơ trên tay, Hạ An có chút không tự tin, cô hít thở sâu rồi bước vào trong... Đi mấy chỗ bước vào rồi lại bước ra đầy thất vọng... Xem xong hồ sơ xin việc không có chỗ nào dám nhận một người vừa mới đi tù ra như cô.
Hạ An thẫn thờ đi bên lề đường, cô đến trạm xe buýt ngồi ở đó.
Hồi năm cô 10 tuổi , Hạ An gặp một bà lão bị mù . Nhìn cô bà liền nói với cô, cô bé này , từ giờ đến năm 20 tuổi con sẽ không có gì, nhưng những năm sau đó sẽ gặp vô vàn khó khăn, tình duyên cũng trắc trở, nếu vượt qua được sau này mới hạnh phúc viên mãn.Bà lão bị mù sao lại nhìn được cô? Lúc đó cô còn nhỏ dù thắc mắc nhưng không nghĩ nhiều .
Không ngờ bao nhiêu năm rồi, lời của bà lão đó lại thành sự thật.
Hạ An đang suy nghĩ miên man, có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại trước mặt cô.
Cửa xe hạ xuống, Hạ An nhìn vào trong xe thấy Phương Hàn. Ba năm rồi không gặp, anh phong độ và đẹp trai hơn. Chỉ có ánh mắt anh nhìn cô vẫn chán ghét không khác gì với 3 năm về trước, phải nói là ghét hơn mới đúng. Ông trời thật là biết trêu người, cô vừa ra tù đã gặp lại anh, cũng đúng thôi, cô còn anh nợ tiền bồi thường mà, gặp lại nhau chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, Hạ An đột nhiên nhận ra bây giờ cô xấu xí khó coi biết chừng nào, cô cúi đầu đứng dậy muốn rời khỏi đây, vừa bước được vài bước thì bị Phương Hàn kéo lại nhét vào xe. Vì xe anh đang đỗ ở trạm xe buýt nên xe buýt phía sau bấm còi inh ỏi, tài xế Chu mới lái xe rời đi.
“Ba năm không gặp, cô quên món nợ với tôi rồi sao? ... Dù sao tôi cũng từng là sếp cô, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có... hay ở trong tù bị hành hạ đến nỗi câm rồi?”
Hạ An rùng mình khi anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, nhỏ giọng nói:
“Phương tổng... đã lâu không gặp“.
Phương Hàn nhìn thăm dò cô, lúc nãy anh không nhìn kĩ nhưng bây giờ khoảng cách trong xe gần như vậy, anh mới nhìn kĩ Hạ An .Từ một cô gái xinh đẹp bây giờ dáng người gầy gò, mái tóc dài khô ráp, cả khuôn mặt đều khô ráp, thật sự thay đổi không ít, hình như trên tay trên cổ đều có những vết sẹo.
Phương Hàn không hề ngạc nhiên, vì chính anh đã cho người vào trong đó đánh đập hành hạ cô mà. Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Hạ An , ánh mắt Phương Hàn trở nên lạnh lùng, chán ghét kinh khủng.
“Anh vẫn giống như ngày xưa, vẫn rất kiệm lời” Hạ An ngẩn đầu lên nhìn anh nói.
“Chào hỏi xong rồi... nếu Phương tổng không còn gì để nói, tôi xin đi trước".
Phương Hàn lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút, làn khói trắng bay trước mặt anh càng khiến anh trở nên mê hoặc hơn.
“Tôi cho phép cô đi sao?"
Trong xe kín mít, khói thuốc của anh không thể thoát ra ngoài khiến Hạ An hít phải khói thuốc , cô cảm thấy khó thở liên tục ho khan. Tài xế chu thấy thế liền hạ một chút kính xe xuống.
“ Phương tổng... xin anh thả tôi xuống xe được không?”
“Muốn đi sao?" Phương Hàn vứt điếu thuốc ra ngoài, anh đưa tay bóp lấy cằm của cô lạnh nhạt nói.
“Hạ An cô nên biết, ba năm trong tù để cô chuộc lỗi thật sự quá ngắn... pháp luật đã trừng trị cô rồi, bây giờ đến lượt cô phải trả nợ cho tôi".
Hạ An nhìn người đàn ông hung dữ trước mắt ,cô run lên vì sợ hãi. Cô nhớ đến những lần bị đánh trong tù, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy run sợ. Hạ An biết là do anh làm, anh muốn trả thù cho vợ con anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook