Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
Chương 82: Phương pháp thứ tám mươi hai

Chu Nam Quân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.

Lúc trước thời điểm Trang Yến Bắc nói muốn cậu chờ ba tháng, tuy rằng cậu đã loáng thoáng đoán được Trang Yến Bắc muốn làm gì, nhưng cậu trăm triệu không nghĩ tới Trang Yến Bắc lại làm đến loại chuyện thế này....

Rời khỏi giới giải trí? Này, có không biết bao nhiêu người ước mở được ở trong đó mà không được đâu! Thế mà Trang Yến Bắc cứ như vậy tiêu tiêu sái sái phủi tay rời đi?

Chu Nam Quân ngơ ngác nhìn Trang Yến Bắc, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ, cuối cùng vẫn là Trang Yến Bắc chủ động đánh vỡ trầm mặc, dùng vẻ mặt đáng thương vô cùng nhìn Chu Nam Quân: “Em đói bụng, vài ngày không ăn cơm, hơn nữa vừa rồi ngoài trời mưa to, cả người em đều bị ướt, lạnh quá....”

Quần áo Trang Yến Bắc ướt sũng nước, gần như là từ đầu tới chân, rõ ràng vừa rồi lúc  Chu Nam Quân trở về trời vẫn còn sáng nắng, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã đổ mưa to.

Tuy rằng biết rõ Trang Yến Bắc có thể tỏ ra đáng thương mọi lúc mọi nơi, nhưng trong lòng Chu Nam Quân vẫn thấy mềm nhũn, lùi lại một bước nhường đường cho Trang Yến Bắc vào nhà.

Chu Nam Quân lấy cho Trang Yến Bắc một bộ quần áo.

Trang Yến cởi quần áo ướt ngay trước mặt Chu Nam Quân, Chu Nam Quân chỉ biết yên lặng quay đầu đi.

Sau khi Trang Yến Bắc thay đồ xong, cậu nhìn đống hành lý còn chưa kịp thu dọn của mình đặt ở phòng khách, lại nhìn nhìn Chu Nam Quân chỉ quàng một cái khăn tắm bên hông chứng minh rằng người vừa từ phòng tắm đi ra, hướng Chu Nam Quân chớp chớp mắt: “Anh muốn ăn cơm trước hay tắm rửa trước?”

Chu Nam Quân: “....”

“Nếu tôi nói muốn ăn cơm trước, chẳng lẽ cậu định nấu cho tôi ăn?”

Trang Yến Bắc hơi mỉm cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Có thể a!”

Chu Nam Quân bất ngờ: “Cậu biết nấu cơm sao? Biết từ lúc nào?”

“Tự học a.” – Trang Yến Bắc nhún vai, “Tuy rằng ngày thường em rất bận, nhưng vẫn có thời gian rảnh rỗi, đặc biệt trước đây có một khoảng thời gian.... Không có nhiều hoạt động lắm, em sợ trong lúc đó sẽ không khống chế được mà đi tìm anh, vì muốn dời đi lực chú ý nên liền có dự định học học nấu ăn, chờ sau này lúc em rời khỏi giới giải trí là có thể nấu cơm cho anh.”

Tuy lời nói của Trang Yến Bắc chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Chu Nam Quân rất rõ ràng Trang Yến Bắc nói “Trước đây có một khoảng thời gian không có nhiều hoạt động” hẳn là đang nói đến thời điểm bị người ta chèn ép kia, nghĩ đến trong thời gian đó Trang Yến Bắc bị cắt xén lịch trình chỉ có thể ở nhà học nấu ăn, cậu không khỏi có chút đau lòng.

Chu Nam Quân liếc Trang Yến Bắc, hừ một tiếng: “Sao cậu chắc chắn tôi sẽ để cậu nấu ăn? Cậu không nghĩ tới khả năng ngay cả cửa tôi cũng không cho cậu bước vào sao?”

“Em có nghĩ tới.” – Trang Yến Bắc yên lặng nhìn sâu vào đôi mắt của Chu Nam Quân, “Em nghĩ tới việc anh chặn không cho em vào, nhưng em không sợ, em liền mỗi ngày đều đến đứng trước của nhà anh, ăn vạ anh, sớm hay muộn cũng có ngày anh sẽ mềm lòng.”

Chu Nam Quân khóe miệng giật giật: “Cậu không sợ tôi báo cảnh sát?”

Trang Yến Bắc chớp chớp mắt: “Anh nhẫn tâm sao?”

“Sao tôi lại không đành lòng?”

Chu Nam Quân hừ lạnh một tiếng, cậu dừng một chút, nhìn ánh mắt tủi thân của Trang Yến Bắc, sau đó lại quay đi, nhanh chóng nói một câu: “Tôi đi tắm, cậu muốn nấu cơm thì nấu đi, trong phòng bếp còn chút đồ ăn thừa, cậu xem rồi cứ thế mà làm.”

Mắt Trang Yến Bắc sáng lên ngay tức thì, cậu ôm chặt Chu Nam Quân, thừa dịp Chu Nam Quân vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng lại gần hôn bẹp một cái lên mặt Chu NamQuân.

Đợi đến khi  Chu Nam Quân giật mình đẩy người ra, Trang Yến Bắc mới liếm  khóe môi cười giống như con mèo nhỏ mới trộm được cá: “Em đi nấu cơm cho anh!”

Chu Nam Quân trừng mắt nhìn Trang Yến Bắc, sau đó hầm hừ xoay người đi tới phòng tắm.

Cậu ngồi trên nắp bồn cầu, vươn tay ôm lấy trái tim đang đập thình thịch liên hồi khác xa so với ngày thường của mình.

Lại nhịn không được mắng một câu.

Mẹ nó, không có tiền đồ.

Chu Nam Quân tắm xong, Trang Yến Bắc vẫn còn ở trong phòng bếp nấu cơm, cậu không nhịn được sự tò mò muốn xem Trang Yến Bắc xoay sở như thế nào, trước đây ngay cả cho đến lúc chia tay, Trang Yến Bắc vẫn là một đại thiếu gia tay chưa từng chạm vào việc bếp núc.

Trang Yến Bắc có vẻ như rất dụng tâm học nấu ăn, mặc tạp dề đứng trước bàn bếp trông rất ra dáng, nhìn sườn mặt của cậu lúc xào rau, Chu Nam Quân bỗng nhiên hoảng hốt, phảng phất giống như hai người thật sự là một cặp lão phu phu ở chung với nhau đã nhiều năm.

“Tắm rửa xong rồi? Em còn chưa xào rau xong đâu, anh chờ một lát.” – Trang Yến Bắc thấy Chu Nam Quân đi vào phòng bếp, quay đầu đi nhìn Chu Nam Quân một cái, “Một lát nữa là có thể ăn rồi.”

Chu Nam Quân yên lặng nhìn dáng vẻ nội trợ của Trang Yến Bắc, sau một lát, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao muốn rời khỏi giới giải trí? Làm ca sĩ không phải ước mơ của cậu sao?”

Động tác của Trang Yến Bắc chợt dừng lại, sau đó cậu nhún vai cười: “Ước mơ của em là được hát cho anh nghe, em đã làm được.”

“Chẳng lẽ cậu không muốn có nhiều người nghe mình hát sao? Không đứng trên sân khấu, làm sao người ta có thể nghe cậu hát được?” – Chu Nam Quân cau mày hỏi.

Trang Yến Bắc mím môi: “Cho dù sân khấu của em không hề rộng rãi, chỉ cần có người nguyện ý nghe là được rồi, ngay cả khi đó chỉ là một người duy nhất.”

Chu Nam Quân trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Chẳng lẽ bởi vì…… Tôi sao?”

Trang Yến Bắc dừng một chút, cười: “Anh là một trong những lý do, nhưng không phải toàn bộ.”

Cậu rất thành thật, rất thẳng thắn: “Nguyên nhân chủ yếu vẫn là em cảm thấy em không thích hợp ở trong giới giải trí, tính cách của em không hợp với vòng luẩn quẩn này, nếu em còn tiếp tục, sớm hay muộn cũng có ngày em bị giới giải trí làm thay đổi, bị mất đi tính cách vốn có, bị mài giũa thành dáng vẻ tốt nhất trong mắt quần chúng.... Nhưng như vậy thì em không còn là em nữa, so với việc trở nên như vậy, em càng thích dáng vẻ hiện tại của mình, càng muốn sống với chính bản thân mình hơn.”

Chu Nam Quân mím môi, bình luận: “Cậu tùy hứng thật đấy.”

“Có lẽ là vậy.” – Trang Yến Bắc buông tay, “Kỳ thật ba mẹ em vẫn luôn không ủng hộ em bước chân vào giới giải trí, bọn họ tình nguyện để em làm một người bình thường, ban đầu khi em nói rằng muốn rời khỏi giới giải trí, bọn họ còn rất cao hứng…… Em vốn nghĩ tâm trạng  bọn họ đang vui liền nhân cơ hội come out, không nghĩ tới vẫn bị bọn họ đuổi ra ngoài.”

Nói tới đây, cậu dùng ánh mắt tủi thân liếc về phía Chu Nam Quân: “Cho hiện tại em không chỉ thất nghiệp mà còn không có nhà để về, nếu anh không thu lưu em, em cũng chỉ có thể ngủ dưới gầm cầm, anh nhẫn tâm sao?”

“Thôi thôi, đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi.” – Chu Nam Quân tà tà liếc mắt, “Tôi dựa vào cái gì mà phải thu lưu cậu? Chỉ vì cậu là bạn trai cũ? Đừng quên chúng ta đã chia tay hơn một năm.”

Trang Yến Bắc chớp chớp mắt: “Chúng ta bây giờ liền quay lại!”

“Cậu nói chia tay liền chia tay, nói quay lại liền quay lại?” – Chu Nam Quân cười ha ha, “Ngươi nghĩ tôi là cái gì? Là con cẩu để tùy tiện cậu sai bảo sao?”

“Đương nhiên không phải!” – Trang Yến Bắc vội vàng lắc lắc đầu, đáng thương hề hề nhìn Chu Nam Quân, “Không phải hiện tại em đang cầu xin anh quay lại sao ~ anh quyết định!”

“Đừng có mơ.” – Chu Nam Quân không lưu tình chút nào hừ một tiếng, “Mau làm cơm nhanh lên, tôi đói bụng.”

Trang Yến Bắc vội vàng nói: “Xong ngay xong ngay! Anh ra ngoài đợi một lát, phòng bếp rất nóng.”

Chu Nam Quân lại hừ một tiếng, xoay người đi ra phòng khách.

Cậu ngồi trên sô pha, lúc thì thất thần nghịch điện thoại, lúc lại lén lút ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn Trang Yến Bắc trong bếp, chờ đến khi cậu ý thức được mình đang nhìn lén người ta, lúc này Trang Yến Bắc đã bưng đĩa thức ăn cuối ra đến nơi, cậu vội vàng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm xuống dưới chân.

“Được rồi, có thể ăn cơm.”

Trang Yến Bắc tuy rằng đã rất đói bụng, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đến Chu Nam Quân chậm rì rì đi tới trước bàn ăn rồi ngồi xuống, lại chờ Chu Nam Quân thong thả ung dung mà nếm một miếng thức ăn, cậu vội vàng hỏi: “Hương vị thế nào? Hợp khẩu vị của anh không?”

Nhìn đôi mắt nhỏ ẩn chứa đầy nét chờ mong của Trang Yến Bắc, Chu Nam Quân không nóng không lạnh nói: “Cũng được.” – Không tính là quá ngon, nhưng cũng không khó ăn.

Trang Yến Bắc lập tức cười lộ ra hai chiếc răng nanh, thấy Chu Nam Quân vừa lòng, cậu mới yên tâm cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Chu Nam Quân vùi đầu ăn trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện Trang Yến Bắc vẫn luôn nhìn lén mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi, cậu không khỏi có chút nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

Trang Yến Bắc rối rắm trong chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng, cậu nghiêm túc nhìn Chu Nam Quân: “Nghe nói lúc trước anh.... Đi xem mắt?”

“Xem mắt?” – Chu Nam Quân nhướng mày, “Đúng vậy, làm sao?”

Trang Yến Bắc mím môi: “Chuyện đó....Có thành công không?”

Chu Nam Quân nhàn nhạt nói: “Vì sao tôi phải nói cho cậu?”

Trang Yến Bắc phồng má: “Nếu anh có đối tượng, lần này không phải em sẽ kéo anh vào góc tường sao?”

“Cho nên nếu tôi có đối tượng, cậu định từ bỏ?”

“Đương nhiên không phải.” – Trang Yến Bắc lắc lắc đầu, “Nếu anh có đối tượng, em sẽ tìm ra góc tường đó, đào lên bằng được.”

“Cậu đây là tiểu tam(*), tam quan bất chính.”

(*Tiểu tam: Kẻ thứ ba.)

Trang Yến Bắc cười hắc hắc: “Vì anh, mặt mũi em đều từ bỏ, còn muốn tam quan làm gì.”

Chu Nam Quân: “....”

Trang Yến Bắc chớp chớp mắt: “Cho nên anh có muốn em đi chuẩn bị ngay một cái xẻng không?”

Chu Nam Quân không lên tiếng nữa, thẳng đến khi sắp ăn xong bữa cơm, dưới đôi mắt nhỏ đầy mong chờ của Trang Yến Bắc, cậu mới nhỏ giọng, chậm rì rì mở miệng: “Chuẩn bị xẻng cái con khỉ, cậu muốn đi trồng cây sao?”

Trang Yến Bắc sửng sốt, sau khi phản ứng lại, cậu lập tức cười rộ lên, cả má lúm và răng nanh cũng vì thế mà lộ ra.

“Thật sự là quá tốt!”

Chu Nam Quân khẽ hừ một tiếng: “Tốt cái gì mà tốt.”

Trang Yến Bắc hắc hắc cười ngây ngô trong chốc lát, sau lại bất ngờ yên lặng giương mắt nhìn Chu Nam Quân: “Nếu anh không muốn quay lại với em, em sẽ theo đuổi anh một lần nữa! Em quyết định rồi, từ giờ trở đi em sẽ theo đuổi anh!”

Chu Nam Quân: “....”

Trang Yến Bắc vẻ mặt chờ mong hướng về phía Chu Nam Quân: “Làm bạn trai của em đi!”

Chu Nam Quân trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhướng mày: “Làm bạn trai của cậu có gì tốt?”

Hai mắt Trang Yến Bắc liền sáng lên: “En có thể nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày! Em cũng có thể đàn ghi-ta hát cho anh nghe.... Còn có thể làm ấm giường cho anh!”

“Cho nên cậu có ý định làm tiểu bạch kiểm để tôi bao dưỡng?” – Chu Nam Quân liếc mắt.

“Đương nhiên không phải!”  – Trang Yến Bắc lập tức lắc lắc đầu, “Hiện tại tuy em đang thất nghiệp, nhưng em mới không muốn làm tiểu bạch kiểm đâu, em đã lên kế hoạch tốt cho cuộc đời mình rồi....”

“Em định quay lại trường đại học đọc sách, vừa học vừa làm, sau khi tốt nghiệp thì sẽ mở một quán bar, sau đó sẽ tự làm ca sĩ hát trong quán bar đó....” – Trang Yến Bắc bắt đầu xòe ngón tay tính nhẩm những việc sẽ thực hiện tiếp theo trong cuộc đời.

“Từ từ, cậu lấy đâu ra tiền mở quán bar?” – Chu Nam Quân đánh gãy lời Trang Yến Bắc.

Trang Yến Bắc chớp chớp mắt: “Lúc trước có gửi ngân hàng……”

“Không phải cậu nói đã mang toàn bộ số tiền đó đi trả cho công ty vì vi phạm hợp đồng sao? Còn nói nếu tôi không thu lưu cậu sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ?” – Chu Nam Quân híp híp mắt.

Trang Yến Bắc khụ một tiếng: “Còn dư lại một chút, hẳn là đủ để mở quán ba....”

“Cậu còn nói dối tôi cái gì nữa? Có phải chuyện come out bị đuổi ra khỏi nhà cũng là nói dối không?” – Chu Nam Quân cau mày dò hỏi.

“Đương nhiên không phải!” – Trang Yến Bắc vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Come out là thật! Bị đuổi ra khỏi nhà cũng là thật!”

“Ha ha, ai biết được.” Chu Nam Quân cười khẩy.

Trang Yến Bắc đáng thương hề hề nhìn Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân làm bộ không thấy được ánh mắt long lanh ngấn nước của Trang Yến Bắc: “Làm bạn trai của cậu tạm thời chưa tính đến, ai biết sau này cậu có lừa dối tôi hay không, hoặc là đột nhiên lại tìm lý do chia tay với tôi?”

Trang Yến Bắc lập tức nóng này: “Lần này thật sự sẽ không!”

Chu Nam Quân yên lặng nhìn Trang Yến Bắc, một lời cũng chưa nói.

Ánh mắt Trang Yến Bắc dần dần ảm đạm xuống, sau một lát, cậu cúi đầu: “Được rồi, em biết rồi, hôm nay em sẽ đi, nhưng mà em sẽ không từ bỏ đâu.”

Ngay thời điểm Trang Yến Bắc ỉu xìu chuẩn bị hành lý đem đi, Chu Nam Quân bỗng nhiên mở miệng: “Chờ một chút.”

Bước chân người nào đó lập tức khựng lại.

“Cậu còn chưa rửa bát đâu đấy.”

Chu Nam Quân nói một cách thản nhiên.

Trang Yến Bắc xoay người lại, ngơ ngác nhìn Chu Nam Quân, có vẻ như não vẫn chưa tải kịp lượng thông tin mà Chu Nam Quân vừa đề cập tới.

Chu Nam Quân nhàn nhạt nói: “Tuy rằng tạm thời tôi chưa có ý định chấp nhận cho cậu theo đuổi, nhưng để cậu ở nhà nấu cơm làm ấm giường cũng không tệ lắm, tôi có thể suy xét một chút chuyện.... Bao dưỡng tiểu bạch kiểm là cậu.”

Ánh mắt vốn âm u của Trang Yến Bắc lập tức sáng lên trong nháy mắt, cậu có chút không thể tin được nhìn Chu Nam Quân: “Cho nên ý của anh là……”

“Ăn cơm xong cũng không biết đi rửa bát, cậu có phải là tiểu bạch kiểm hay không?” – Chu Nam Quân hừ một tiếng, “Một tiểu bạch kiểm đủ tư cách phải vừa biết nấu cơm vừa biết rửa bát, mau dọn bát đũa rồi đi rửa đi, sau đó tôi sẽ suy nghĩ kĩ xem có nên bao dưỡng cậu hay không.”

“Được! Em đi ngay đây!” – Trang Yến Bắc dừng một chút, nở nụ cười, gương mặt hiện lên nét cười phơi phới như gió xuân.

Chu Nam Quân đợi trong chốc lát, thấy Trang Yến Bắc chỉ nhìn cậu cười ngây ngô, không khỏi nhíu mày: “Sao còn không đi?”

“Kim chủ đại nhân, có thể khen thưởng một chút được không?” – Trang Yến Bắc hỏi.

“Chưa làm việc đã muốn khen thưởng? Có tiểu bạch kiểm nào như cậu không?” – Chu Quân ghét bỏ nói một câu, ngay sau đó đã bị Trang Yến Bắc kéo vào trong lồng ngực, ghé miệng dùng sức hôn bẹp một cái trên mặt Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân sửng sốt, nhưng chưa kịp làm gì Trang Yến Bắc đã buông ra.

“Cảm ơn kim chủ đại nhân khen thưởng! Em đi rửa bát đây!”

Trang Yến Bắc cười cười xoa miệng, đỏ mặt đi rửa bát.

Chu Nam Quân vẫn đứng yên tại chỗ, thẳng đến khi Trang Yến Bắc đi vào phòng bếp, cậu mới ngơ ngác vươn tay lên sờ sờ môi mình, rất nhanh, lỗ tai cũng đỏ lên.

.... Cái tên tiểu bạch kiểm này làm càn quá rồi đó!

Phải cho một trận mới được!

Chu Nam Quân lại ôm trái tim đang loạn nhịp của mình.

Lại nhịn không được mắng một câu.

Mẹ nó, sao vẫn không có tiền đồ như vậy!

Thôi bỏ đi, ai bảo cậu là một nhan khống hết thuốc chữa chứ!

Chu Nam Quân ngó nghiêng dò xét bóng dáng vừa rửa bát vừa lạc quan mà hát hò của Trang Yến Bắc, yên lặng hừ một tiếng trong lòng.

Tuy rằng đối phương làm càn thật, nhưng không sao hết, dù sao thì cậu còn rất nhiều thời gian để dạy dỗ tên tiểu bạch kiểm này.

Nếu không được, cùng lắm thì dạy dỗ cả đời.

Tiểu bạch kiểm trong phòng bếp đột nhiên hát xì một tiếng rõ to, sau đó liền quay đầu hướng tới vị kim chủ ngồi trong phòng khách hô một tiếng.

“Kim chủ đại nhân, vừa rồi có phải ngài đang nghĩ tới em không?”

Kim chủ đại nhân xì một tiếng khinh miệt: “Cậu tưởng bở.”

Kim chủ đại nhân dừng một chút, vẫn bổ sung thêm một câu: “Vừa rồi cậu bị mưa ướt nên cảm mạo, rửa bát xong cậu phải đi tắm nước nóng ngay, sau đó ngủ một giấc.”

Tiểu bạch kiểm vui vẻ nói: “Cảm ơn kim chủ đại nhân quan tâm!”

“Cậu tưởng bở, tôi mới không quan tâm cậu, tôi chỉ sợ cậu làm tăng gánh nặng cho tôi thôi!”

Tiểu bạch kiểm còn muốn nói gì đó, rồi lại hắt xì thêm một cái.

Kim chủ đại nhân rối rắm trong chốc lát, vẫn là từ sô pha đứng lên, đi vào phòng bếp.

“Thôi, cậu mau đi tắm đi, để tôi rửa bát cho.”

Tiểu bạch kiểm kiên trì nói: “Không cần, cứ để em rửa.”

Kim chủ đại nhân trừng tiểu bạch kiểm: “Tiểu bạch kiểm nên ngoan ngoãn mà nghe kim chủ nói!”

Tiểu bạch kiểm cười hắc hắc: “Chúng ta cùng nhau rửa chén đi! Lát nữa lại cùng nhau tắm, sau đó cùng nhau lên giường ngủ.”

Kim chủ đại nhân mặt lạnh: “Tôi tắm rồi.”

“Anh xem, bây giờ anh bị ướt mất rồi.”

“Dám hắt nước lên người tôi? Cậu tên tiểu bạch kiểm này quá làm càn! Tôi phải dạy dỗ cậu mới được!”

“Được! Khi nào? Đêm hôm nay có được không?”

“.... Cậu đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế!”

“Em lúc nào cũng có thể! Nếu không thì làm luôn bây giờ đi?”

“Này! Từ từ, cậu làm cái gì....”

Bầu trời ngoài kia, đằng sau khung cửa sổ nhỏ, bỗng nhiên trở nên tươi đẹp đến lạ.

– Toàn văn hoàn –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương