Phương Pháp Chính Xác Diễn Giả Làm Thật
Chương 26: Phương pháp thứ hai mươi sáu

Chu Nam Quân gãi gãi mặt: “Thế à? Cậu vào xem đi.”

Nói xong, cậu liền xoay người sang một bên để nhường cho Tạ Nghiêu Thần đi vào phòng.

Tạ Nghiêu vừa đi vào phòng liền cùng Ân Gia hậu mắt to nhìn mắt nhỏ, không khỏi sửng sốt. Tạ Nghiêu Thần nhìn Trang Yến Bắc ở đằng sau, nhếch miệng một cái, nụ cười thoáng chút ý vị thâm trường.

Chu Nam Quân không nhận ra bầu không khí có chút không ổn, cậu mở va li ra để Tạ Nghiêu Thần tìm quần lót của mình.

Trang Yến Bắc nhìn Tạ Nghiêu Thần, rồi quay sang nhìn Chu Nam Quân, sau đó bị Ân Gia Hậu luôn miệng kêu đói bụng lôi ra cửa.

Sau khi Trang Yến Bắc và Ân Gia Hậu đi ra ngoài, Tạ Nghiêu Thần nháy mắt đã thấy Chu Nam Quân tùy tiện nằm thẳng cẳng trên giường nghịch điện thoại, không nhịn được nhẹ giọng cười: “Nếu như cậu không quen ở cùng phòng với thằng nhóc kia thì tôi có thể đi nói với đạo diễn một câu, xem có thể thuyết phục được anh ta…”

“Không cần đâu.” – Chu Nam Quân thờ ơ bắt đầu mở trò chơi, “Tôi ở cùng với Trang Yến Bắc rất tốt, tên đó cũng chỉ mạnh miệng thôi chứ thật ra cũng rất thú vị…”

“Thú vị?” –Tạ Nghiêu Thần nhíu mày, “Thú vị là có ý gì?”

“Hắc hắc, chính là rất thú vị.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, trong mắt hiện lên vài tia tà ác, “Thú vị thú vị, vô cùng thú vị.”

Tạ Nghiêu Thần nhìn Chu Nam Quân một cái thật sâu, hắn với Chu Nam Quân biết nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên rất hiểu Chu Nam Quân, mỗi khi cậu biểu hiện thích thú với một người nào đó….

“Cậu ta là con trai.”

Nhìn thấy nét tươi cười trên mặt Chu Nam Quân, hắn không nhịn được nhắc nhở.

“Trang Yến Bắc đương nhiên là con trai, tôi không bị mù.” – Chu Nam Quân kinh ngạc mở miệng, Tạ Nghiêu Thần đang nghĩ đi đâu vậy?

Tạ Nghiêu Thần trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng nói: “Tôi thấy hơi kỳ lạ, trước đây tôi chưa bao giờ thấy cậu quá hứng thú đối với một người… Trừ những cô gái mà cậu thích thầm lúc trước.”

Chu Nam Quân nhất thời nhếch môi: “Chẳng lẽ cậu thấy tôi có ý với cậu ta? Không đùa đâu! Tôi là trai thẳng cậu không phải không biết! Làm sao mà lại có ý với con trai… Hơn nữa, tên kia chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành thôi, chưa đủ lông đủ cánh đâu!”

“Tôi chỉ thuận miệng nói, đùa một chút thôi, cậu không cần kích động như vậy.” – Tạ Nghiêu Thần nở nụ cười nhìn Chu Nam Quân, “Tất nhiên tôi biết cậu không thích con trai, đúng rồi, đói chưa, chúng ta đi ăn cơm.”

Chu Nam Quân thấy Tạ Nghiêu Thần không tiếp tục vấn đề này nữa, nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi lời nói của Tạ Nghiêu Thần suýt chút nữa làm tim cậu ngừng đập, một khi cậu thấy hứng thú đối với ai đó đều là bắt đầu của sự thích thầm?! Được rồi, suy ngẫm lại một chút thì  đúng là như vậy, trước đây mỗi khi cậu thích ai đó thì biểu hiện đầu tiên sẽ là thấy hứng thú, sau đó dần dần sẽ chú ý tới người đó, dần dần hiểu biết, rồi từ từ có ấn tượng tốt…

Mặc dù ở trước mặt người ta thì có chút ngại ngùng nhưng đối với Tạ Nghiêu Thần thì rất thẳng thắn kể lể, mỗi khi có đối tượng cậu đều nói hết từ đầu đến cuối với Tạ Nghiêu Thần. Vì vậy với biểu hiện bắt đầu thích ai đó của Chu Nam Quân Tạ Nghiêu Thần luôn rõ ràng.

Nhưng đôi mắt Chu Nam Quân dao động không đến một giây, liền không chút do dự một cước đá bay suy nghĩ kia ra khỏi đầu….

Cậu chính là trai thẳng siêu cấp siêu cấp siêu cấp thẳng, sao lại có hứng thú với một tên con trai được? Cho dù cậu có thấy Trang Yến Bắc thú vị đến đâu thì cũng chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.

“Đi thôi, đi ăn cơm.” – Chu Nam Quân trừng mắt, “Đúng rồi, gọi cả Lâm Trạch An nữa.”

“Gọi cậu ta làm gì, hai người chúng ta đi thôi.” – Tạ Nghiêu Thần đạm bạc nói, “Tên kia không chừng đã rủ mấy bạn gái đi ăn rồi.”

Chu Nam Quân nghĩ nghĩ,  Lâm Trạch An là một tên hoa tâm đại củ cải(*) trọng sắc khinh bạn, so với cùng bọn cậu thì càng nguyện ý ăn trưa với con gái.

(*Hoa tâm đại củ cải: Chỉ người con trai đào hoa.)

Vì thế cậu gật đầu: “Chúng ta đi thôi, kệ cậu ta.”

Hai người làm một bữa lẩu, cơm nước xong xuôi, Tạ Nghiêu Thần nói Chu Nam Quân đến phòng mình để tập kịch bản, Chu Nam Quân liền từ chối, cậu và Tạ Nghiêu Thần không có nhiều lời thoại với nhau, nói tìm bạn tập kịch không bằng tìm Trang Yến Bắc, hơn nữa cậu và Tạ Nghiêu Thần rất thân quen, căn bản không thể nhập vai được.

Sau khi từ chối Tạ Nghiêu Thần, cậu trở về phòng, lúc này Trang Yến Bắc vẫn chưa quay lại, cậu cúi đầu ngửi mùi lẩu vẫn còn quanh quẩn trên người, liền đi tắm rửa.

Khi Chu Nam Quân tắm xong, cậu tùy tiện quàng chiếc khăn tắm quanh hông, kết quả lúc ra khỏi cửa nhà tắm liền nhìn thấy Trang Yến Bắc đã trở về phòng.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, sau đó Chu Nam Quân trơ mắt nhìn màu da trắng nõn của Trang Yến Bắc dần dần chuyển đỏ, cậu hơi buồn cười nhíu mày: “Cậu đỏ mặt cái gì?”

Trang Yến Bắc không thừa nhận: “…Tôi mới không đỏ mặt.”

“A?” – Chu Nam Quân thấy phản ứng của Trang Yến Bắc, không nhịn được trêu đùa, “Thế là do cậu uống rượu sao? Tôi nhớ người nào đó còn chưa trưởng thành, trẻ vị thành niên mà uống rượu thì không tốt lắm đâu, hơn nữa cậu còn là nhân vật công chúng đấy.”

“Tôi không uống rượu.” – Trang Yến Bắc nhíu mày.

“Cho nên cậu thừa nhận mình đỏ mặt?” – Chu Nam Quân cười hắc hắc.

Trang Yến Bắc: “…” Tên này mặt dày như vậy a!(*_

(*Nguyên văn: 套路 – sáo lộ: “nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu ‘đẹp trai không bằng chai mặt’ ” – trích từ phần giải thích của page Hoàng Đình Đình – SNH48 Vietnam Fanpage – facebook.)

Cậu dừng một chút, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, hừ một tiếng: “Ai cho anh không mặc quần áo! Tôi là đang xấu hổ thay anh đấy!”

“Tôi  vừa tắm xong chưa kịp mặc quần áo thì sao? Đều là đàn ông với nhau, cái gì tôi có cậu cũng có, cậu sợ cái gì?” – Chu Nam Quân dừng một chút, lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, cậu không phải là đàn ông, cậu hẳn phải gọi là bé trai đi?”

Trang Yến Bắc trừng mắt nhìn Chu Nam Quân, ánh mắt chạm đến ngực trắng trẻo trần trụi của Chu Nam Quân vì  vừa tắm rửa mà hơi phiếm hồng, lập tức đưa mắt đi chỗ khác: “Anh mau mặc quần áo vào.”

Chu Nam Quân vốn nghĩ ra ngoài mới mặc quần áo, nhưng lúc này nhìn thấy phản ứng của Trang Yến Bắc, cậu nhịn không được, tiếp tục trêu: “Đều là đàn ông, có gì phải ngại? Tôi biết lúc trước vô tình trêu đùa cậu, nhưng bây giờ chúng ta gặp lại nên nói chuyện rõ ràng, cậu có thể tha lỗi cho tôi không?”

Trang Yến Bắc: “….Anh mặc quần áo vào  trước đã.”

“Phản ứng này của cậu giống như nhìn ngực tôi đột nhiên to ra vậy.” – Chu Nam Quân cúi đầu nhìn ngực mình, vẫn bằng phẳng như cũ, chẳng có gì để ngắm, “Rốt cuộc cậu xấu hổ cái mẹ gì?”

“Màu phấn hồng….”

Chu Nam Quân sửng sốt: “Cái gì mà phấn hồng?”

“Vú của anh… đầu v*… Thế mà lại là màu phấn hồng.” – Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày.

Chu Nam Quân: “......”

Này, cái này xem như… là cậu đang bị đùa giỡn sao?

Bị một đứa nhỏ kém mình ba tuổi, còn chưa trưởng thành đùa giỡn!!!???

*****

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương