Ra khỏi ký túc xá, Tô Tạ tha thẩn đi ba bốn vòng trong sân bóng của trường.

Sau đó, hắn bỗng nhiên phát hiện một chuyện phi thường quan trọng quan trọng phi thường.

Đó chính là, tiếp theo, hắn nên đi đâu đây???

Ai biết được Bùi Nam và Triệu Bắc muốn tâm tình tới khi nào, rủi như còn tắt đèn dã chiến… mình mà quay về ngay lúc đó thì hiệu quả chắc chắn không thua gì cái bóng đèn tròn mười vạn watt a! Hơn nữa… hơn nữa xem cảnh hot tại hiện trường ngày mai mắt mình nhất định sẽ nổi mụt lẹo… Hơn nữa… hơn nữa… hơn nữa với một cô gia quả nam như mình mà nói, chứng kiến một màn kích thích như vậy Tô Tạ tuyệt đối cũng sẽ bị kích thích rất lớn a hu hu hu hu hu…

Vậy tối nay làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải qua đêm ở gầm cầu vượt?!!

Khoan nói tới tình cảnh thê lương đau khổ cỡ nào khi phải lây lất qua đêm ở gầm cầu vượt lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, quan trọng nhất là… ở trong trường học mò đâu ra cầu vượt?

Tô Tạ xụ mặt, tại sao lúc ra khỏi phòng hắn lại không nghĩ tới vấn đề này a…

Tại sao lúc ra khỏi phòng hắn lại đi đến tiêu sái như vậy…

Ít nhất…

Cũng phải đòi hai tên cẩu nam nam kia tiền ngủ trọ bên ngoài chứ!

Bùi Nam và Triệu Bắc trong cảm nhận của hắn phi thường cấp tốc chuyển thành đôi cẩu nam nam.

Tô Tạ nhăn mặt, bộ dáng đau khổ.

Lúc này nhạc nền trong thế giới nội tâm của hắn bắt đầu vô hạn tuần hoàn: “Cải thìa a mà héo vàng ~~~~ mới hai ba tuổi ~~~~~~ đã không còn mẹ ~~~~~~~~~”

Ngẫu nhiên có một trận gió đêm lạnh thấu xương thổi qua, Tô Tạ run rẩy níu thật chặt y phục trên người.

Không, ban nãy nói sai rồi, lúc hắn tiêu sái đi ra khỏi phòng ít nhất cũng nên vơ theo cái áo bông màu vàng cỡ bự của Triệu Bắc!

Tô Tạ nghiêng mặt nhìn tình nhân hết đôi này tới đôi khác đi ngang qua bên người hắn, trong lòng vô hạn thê lương.

Người ta đi đôi về cặp, còn hắn một mình cô đơn.

… Tại sao chỉ trong nháy mắt dường như mọi cặp tình nhân trên đời đều đồng loạt xuất hiện thế này! Mưu đồ kích thích hắn có đúng không?

Tô Tạ oán giận nhìn đám tình lữ, càng thu người lại.

Sau đó hắn mới sực nhớ ra nơi hắn đang đứng được xem là một trong thập đại thánh địa hẹn hò của tình nhân ở đại học S…

Tô Tạ lại vô hạn thê lương thở dài thườn thượt.

Trùng hợp có một đôi tình nhân đang tiến về phía hắn, cô gái vóc dáng nhỏ nhắn khuôn mặt cũng coi như khả ái… Nhưng lúc nhìn thấy Tô Tạ, cô ta đột nhiên cười phụt một tiếng.

Tô Tạ ngẩn người, theo đường nhìn của cô ta ngó xuống dưới chân mình… là dép thỏ Tư Cơ.

Mà thật ra toàn thân trên dưới Tô Tạ đều là thỏ.

Hừ… Hắn thu hồi nhận xét ban nãy… Cô gái này một chút cũng không khả ái!   ╭(╯^╰)╮

Cô gái dường như nhìn ra được Tô Tạ đang xù lông, cũng không cười hắn nữa, quay sang thỏ thẻ với bạn trai đi bên cạnh: “Nơi này nghe nói là một trong thập đại thánh địa hẹn hò của tình nhân nga! Hơn nữa còn nghe nói tình nhân nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối con đường nhỏ hai bên trồng đầy dương tử kinh kia, sẽ có thể bách niên giai lão trường trường cửu cửu!”

Nam sinh nọ rõ ràng chẳng mảy may để tâm tới truyền thuyết vớ vẩn này, chỉ ừm một tiếng.

Cô gái kia cũng không nổi giận, chỉ là lúc đi ngang qua Tô Tạ… chính xác hơn là đi ngang qua cây dương tử kinh sau lưng Tô Tạ, khẽ đưa tay nắm lấy tay bạn trai.

Đúng là chiếu mù cặp mắt chó hợp kim của hắn rồi! Tô Tạ uể oải móc di động từ trong túi quần ra, lên QQ.

Cũng may lúc hắn tiêu sái rời khỏi ký túc xá vẫn nhớ mang theo điện thoại TVT

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Không còn nhà để về…

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Mong được bao dưỡng TVT

Tô Tạ đã quen nói chuyện trong nhóm.

Lúc này trong nhóm dường như chỉ còn mình Tô Tạ, ngay cả tiểu học đệ cũng không online.

Tô Tạ đột nhiên cảm thấy thêm phần thê lương.

Thế nhưng, thoáng chốc, cả nhóm lại sôi nổi hẳn lên.

【Đạo diễn】Canh nấm hương: Đại nhân ngươi sao vậy ( ̄︶ ̄)/

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ta không còn nhà để về nữa ┭┮_┭┮

【Sách hoạch】Há cảo tôm: Đại nhân ngươi đang đùa đúng không, chúng ta cũng không dám bao dưỡng a!

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Hả? Tại sao?

【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Ngươi coi như Quân Ý Như Đao đại nhân chết rồi sao…

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Bóp trán = = liên quan gì tới hắn!

【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Quân Ý Như Đao đại nhân ngươi mau ra đây! Tiểu thụ nhà ngươi muốn ngoại tình kìa!

【cv】 Chè đậu xanh đường phèn: …

Đám yêu nữ hư hỏng này!

… Tuy rằng Tô Tạ có chút oán giận, nhưng nhiều hơn, chính là cảm giác ấm áp…

Thì ra đây là cảm giác hắn thực sự tồn tại.

Không thể không nói, vừa rồi hắn vốn tưởng rằng chỉ có một mình hắn, nhưng lúc nhóm chat bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, trong lòng hắn cũng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác xúc động.

Loại cảm giác này… dường như trong nháy mắt, thắp sáng toàn bộ thế giới của hắn.

Tô Tạ lập tức tự thấy mình có điểm văn nghệ thái quá, nhưng lúc này hắn lại bất chợt nhận được tin nhắn riêng của Quân Ý Như Đao.

… Quân Ý Như Đao?

Tô Tạ run lên.

Cho dù đã gặp mặt ngoài đời thực, nhưng không hiểu sao lúc online tán gẫu vẫn rất khẩn trương.

Nếu như trước kia khi chưa gặp mặt sự khẩn trương đối với Quân Ý Như Đao là vì sùng bái, vậy sau khi gặp mặt hắn còn khẩn trương vì cái gì?

Trong đầu Tô Tạ hiện lên một ý niệm mơ mơ hồ hồ…

Quân Ý Như Đao: Không nhà để về?

Đương nhiên, ý niệm này chỉ thoáng qua trong giây lát, đợi Tô Tạ hồi phục tinh thần, lập tức ấn phiếm di động trả lời.

Tô Tạ: Ân TVT

Quân Ý Như Đao: Sao vậy?

Tô Tạ: À thì… trong phòng… có chút chuyện… rồi… sau đó ta phải chạy ra ngoài…

Tô Tạ: Đêm nay có lẽ không còn nơi để tá túc TVT

Tô Tạ hàm hồ vài câu, trước khi chưa xác định thái độ của Quân Ý Như Đao đối với đồng tính luyến ái thế nào, hắn cảm thấy không kể chuyện Bùi Nam Triệu Bắc thì tốt hơn…

Quân Ý Như Đao: Nga

May là Quân Ý Như Đao cũng không tiếp tục truy hỏi, Tô Tạ thở phào nhẹ nhõm.

Quân Ý Như Đao: Vậy ngươi đến phòng ta đi.

Tô Tạ lập tức rút lại hơi thở phào vừa rồi.

Đời người không hề mang theo thay đổi chóng vánh như thế a!

Bọn họ không phải chỉ mới gặp nhau một lần thôi sao… tự nhiên lại ở chung?!!

Tô Tạ: Hả? Như vậy có vẻ không tiện cho lắm…

Quân Ý Như Đao: Ngươi có gì không tiện?

Tô Tạ: Không không không phải… ta nghĩ phòng ngươi còn có người khác… chắc là không tiện đúng không?

Quân Ý Như Đao: Tối nay trong phòng chỉ có mình ta.

Đại nhân đang ám chỉ chuyện gì chăng???

Tại sao cứ cảm thấy lời của đại nhân lúc nào cũng ái muội như thế TVT

Trong lòng Tô Tạ bỗng nhiên một trận hồi hộp… Cơ mà hình như, không tìm được lý do từ chối a.

Tô Tạ: Vậy… vậy có bất tiện cho ngươi không?

Quân Ý Như Đao: Nếu không thì sao?

Tô Tạ: Cám ơn đại nhân TVT đại ân đại đức của đại nhân tương lai ta tất nhiên sẽ báo đáp…

Tô Tạ: Vậy đại nhân ở lầu mấy? Phòng thứ mấy?

Tô Tạ: Đại nhân có cần ta tiện tay mang theo thứ gì không?

Tô Tạ lập tức khôi phục thái độ cún ôm chân.

Quân Ý Như Đao: Không cần.

Quân Ý Như Đao: Bây giờ ta lại ở ngay sau lưng ngươi.

… Lại trùng hợp như thế?

… Uy, tại sao hắn phải thêm chữ ‘lại’?

Tô Tạ: Đại nhân tại sao mỗi lần gặp nhau ngươi lúc nào cũng đứng sau lưng ta TVT

Quân Ý Như Đao: Cho ngươi một bất ngờ a

Tô Tạ: Ta quả thật rất bất ngờ TVT

Tô Tạ: Nhưng tại sao lần nào ngươi cũng nhận ra ta?

Tô Tạ: Uy… trước đó hình như ngươi chưa từng gặp ta nha.

Tô Tạ tự dưng nhớ tới vấn đề này, trước đây Thẩm Cố hẳn là chưa từng gặp hắn, tại sao lần đầu tiên gặp mặt liền nhận ra hắn?

Tô Tạ mờ mịt quay đầu lại, quả nhiên thấy cách đó ba thước, có một nam sinh mang khăn choàng cổ màu kaki.

Tay hắn xách một cái túi, bên trong túi có một cái cà mèn.

A, tình cảnh này hình như đã gặp qua ở đâu thì phải?

Thấy ánh nhìn ngơ ngác của Tô Tạ, Thẩm Cố khẽ nâng cánh tay đang xách cái túi bảo vệ môi trường kia, nói: “Mỳ tôm hoành thánh.”

A, lời thoại này hình như cũng đã nghe qua?

“Của Phùng X Ký?” Tô Tạ hỏi.

“Ngươi cũng thích ăn mỳ tôm ở quán đó.” Thẩm Cố mỉm cười.

Không phải câu trả lời, cũng không phải câu hỏi, mà là một câu trần thuật.

Hết thảy đều mang đến cho Tô Tạ một loại ảo giác, dường như bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu.

Không sai, chỉ là ảo giác mà thôi.

Rõ ràng hôm nay bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên.

“Ân,” Tô Tạ gật đầu, “Ngươi cũng thích sao?” Đây là một câu hỏi.

Thẩm Cố mỉm cười: “Ta đoán ngươi thích.” Đây là một câu trả lời trớt quớt.

“Tại sao?” Tô Tạ hỏi, nhưng ý hắn không chỉ đơn giản là tại sao Thẩm Cố biết hắn thích mỳ tôm của quán Phùng X Ký.

“… Giống như tại sao lần đầu tiên gặp mặt ta liền biết ngươi là Tô Tạ.” Thẩm Cố vẫn như cũ mỉm cười.

“… Tại sao?” Lần này Tô Tạ thực sự nghi hoặc.

“Ta đoán thôi.”



Tô Tạ biểu thị hắn lại bị nội thương rất nghiêm trọng.

Thẩm Cố cong khóe môi, “Ngươi đợi lâu không?”

“… Cũng không lâu lắm.” Sao nói cứ như Tô Tạ chuyên môn đứng ở đây chờ hắn không bằng?

Thẩm Cố không nói gì nữa, chỉ tiến lên mấy bước, tới trước mặt Tô Tạ, chìa bàn tay không ra…

Tô Tạ nhanh nhảu hiểu ý, vươn tay tiếp tay Thẩm Cố, nhân tiện lắc vài cái: “Hân hạnh hân hạnh…”

Thẩm Cố hơi nhíu mày.

“…?” Nga, không phải muốn bắt tay sao… Tô Tạ nghi hoặc nhìn Thẩm Cố.

“Tay ngươi lạnh quá.” Thẩm Cố đột nhiên nói.

“A… Thân nhiệt của ta vốn thấp hơn người thường một chút.” Tô Tạ định đưa tay gãi gãi đầu mình, nhưng không thành công rút ra khỏi bàn tay Thẩm Cố.

“…” Tô Tạ lại nghi hoặc nhìn Thẩm Cố.

“Đi thôi.” Thẩm Cố vừa dứt lời, liền kéo Tô Tạ xoay người bước đi.

“…” A?

Tô Tạ tuy trong lòng có rất nhiều rất nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng theo sau Thẩm Cố.

Được vài bước, Tô Tạ bỗng nhiên quay đầu nhìn hàng cây dương tử kinh đằng sau, không hiểu sao lại nhớ tới câu nói của cô gái ban nãy…

… Nghe nói tình nhân nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối con đường nhỏ hai bên trồng đầy dương tử kinh kia… sẽ có thể bách niên giai lão trường trường cửu cửu…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương