Phượng Nghiên Trấn Quốc
-
Chương 55: Hỷ Tình nhớ lại
Hỷ Tình đứng bật dậy, không thể tin vào những gì mình nghe thấy, cứ thế trơ mắt nhìn Trầm Thư Kính. Nhìn đến khi Trầm Thư Kính cảm giác trên người mình mọc ra một cái lỗ, Hỷ Tình mới chậm rãi di dời ánh mắt.
Bên ngoài sắc trời đã tối, nhưng bên trong phòng ngủ của Trầm Thư Kính mọi thứ dường như càng thêm tối đen. Chỉ là Trầm Thư Kính thấy rõ, ánh mắt của Hỷ Tình mê mang, hình như đang hồi tưởng một cái gì đó. Có vẻ như rất thống khổ, lại như rất thoả mãn.
Lời nói của Trầm Thư Kính như một cây búa, thoáng chốc gõ tỉnh hồi ức vẫn luôn bị cất giấu trong góc khuất của Hỷ Tình.
Trong đại não của nàng, chậm rãi chiếu một thước phim quay chậm, một thước phim lạ lẫm nhưng xen lẫn một chút cảm giác rất quen thuộc, như là đã từng, đã từng nhìn qua.
“Bộ phim” bắt đầu chiếu vào khoảnh khắc Hỷ Tình ba tuổi. Lúc đó trí nhớ tuy vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng chí ít vẫn có lưu lại.
Hỷ Tình thấy một người nam tử tuổi không lớn mấy, trên mặt đều là nét từ ái dịu dàng cùng sủng nịch khi gặp nàng, luôn ôn nhu gọi tên nàng: Vân nhi, sau đó lại nghe thấy bản thân dùng thanh âm non nớt đáp lại: phụ thân.
Hỷ Tình lại thấy một người nữ tử tuổi có vẻ xấp xỉ với nam tử là phụ thân kia, trên người mặc cung trang thật đẹp, trên bụng cơ hồ hơi nhô lên. Nữ tử ôm lấy nàng, ở trên hai má của nàng hôn xuống hai cái thật kêu, lại vẫn cứ yêu thích không buông tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của nàng, thanh âm so với phụ thân còn ôn nhu hơn: Vân nhi, lại đây Hinh di ôm con một cái nào. Sau đó, sau đó nàng nghe được bản thân nói: Hinh di, Vân nhi nhớ người lắm.
Tiếp theo, Hỷ Tình lại thấy một tiểu hài tử, có vẻ là bằng tuổi nàng. Hài tử ấy mặc một thân y phục đỏ bằng tơ lụa quý, tay áo thêu mãng xà vàng kim, một đôi mắt to long lanh long lanh nhìn nàng chiếm lấy nữ tử kia, sau đó gào khóc nhào đến: Vân nhi, ai cho muội đoạt mẫu phi của ta. Rồi nàng lại nghe chính bản thân dùng thanh âm chưa rõ ràng nói: Muội thích, Khanh ca ca, Hinh di là thích muội nhất đó nha, Hinh di không thích huynh đâu.
Sau đó Hỷ Tình dùng một hình thức “cưỡi ngựa xem hoa” chậm rãi xem lại hết kí ức từ lúc ba tuổi cho đến khi sáu tuổi bị bắt đi của chính mình. Đến lúc mọi thứ xong xuôi, Hỷ Tình cảm thấy trên mặt một cỗ lạnh ngắt, vừa vươn tay sờ liền phát hiện bản thân không biết tự lúc nào đã khóc mất rồi.
Hỷ Tình- không- Mặc Kì Vân ngẩng đầu nhìn Trầm Thư Kính, cảm xúc phức tạp trong mắt không làm sao có thể nói ra lời. Cuối cùng tất cả chỉ có thể hoá thành bốn chữ: Ta nhớ ra rồi.
Sau đó không khí trong phòng vẫn im ắng như trước, đợi một lúc lâu cũng không thấy Trầm Thư Kính trả lời, Mặc Kì Vân có chút không yên quen tay tự đi thắp lên những ngọn nến trong phòng. Căn phòng vốn ngập trong bóng tối lúc này bừng sáng hẳn lên, soi rõ đến từng ngóc ngách.
Trầm Thư Kính đau lòng vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Mặc Kì Vân, lại vuốt ve đôi bàn tay thô ráp của nàng, buông xuống mấy chữ:
“Cực khổ cho tỷ rồi”.
Lời này như một kíp nổ, cứ thế nổ tan hết bình tĩnh mà Mặc Kì Vân vẫn luôn giả vờ xây dựng. Mặc Kì Vân đột nhiên bật khóc, ôm chầm lấy Trầm Thư Kính, cứ thế khóc đến ngất đi trong lòng nàng.
Trầm Thư Kính một mực yên lặng vỗ về Mặc Kì Vân, cho đến khi cảm giác hơi thở của Mặc Kì Vân đã bình ổn trở lại, mới cùng với Túc Tình đưa nàng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Xong xuôi, Trầm Thư Kính dùng tốc độ ánh sáng xử lý sạch sẽ cơm tối Túc Tình đưa lên, rồi nhanh chân ngồi vào bàn viết chữ, viết xuống một phong thơ. Ở ngoài bìa ghi bảy chữ “Gửi Thái tử- Thư Kính chi bút”.
Túc Tình nhận lấy phong thư, không nói gì cứ thế biến mất khỏi phòng của Trầm Thư Kính.
Đêm đến, bóng tối ngập trên khắp cả nẻo đường, từ đường lớn đến ngõ nhỏ, cứ như thể bị màn đêm nuốt chửng. Thế nhưng trong Hoàng cung vẫn là một mảnh sáng rực.
Đông cung là chỗ ở của Thái tử từ xưa đến nay, Trác Thiếu Khanh chính là ngụ tại nơi này. Chính vì là chỗ ở của Tân hoàng trong tương lai, Đông cung có thể nói là xa hoa gần như bằng Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế.
Mặc dù trời đã tối đen như mực, ánh trăng đã treo trên đỉnh ngọn liễu xanh mướt, nhưng thư phòng của Đông cung đèn vẫn đang thắp.
Hôm nay Trác Thiếu Khanh sau khi gặp Trầm Thư Kính về, liền ghé đến Trấn Quốc vương phủ thông báo tình hình một chút, rồi cứ thế nhốt mình trong thư phòng cả buổi.
Vì hắn sợ, hắn sợ khi tin tức đến, hắn không có ở đây.
Vì hắn sợ nội dung trong thư là điều hắn không muốn thấy nhất.
Hắn sợ, vì hắn sợ phải tin rằng Mặc Kì Vân thật sự đã chết.
Trong hoang mang rối loạn, Trác Thiếu Khanh thoáng chốc đã chờ đến khi đêm tối khuya khoắc.
Khi cửa sổ vang lên tiếng gõ, Trác Thiếu Khanh cơ hồ cảm giác mình nghe lầm, cảm giác chỉ là ảo giác của hắn mà thôi. Nào ngờ cửa sổ trực tiếp bị bạo lực đẩy ra, Túc Tình dùng hành động nhanh như ánh chớp xuất hiện trong thư phòng Trác Thiếu Khanh.
Nàng vươn tay, đưa cho hắn phong thư của Trầm Thư Kính, lại đè thấp giọng nói:
“Chủ tử ta nói, những gì điện hạ suy đoán, thật sự không sai chút nào”.
Nếu là như vậy, thì có nghĩa là...
Trác Thiếu Khanh thật sự không dám suy nghĩ tiếp, sợ bản thân sẽ vui đến đánh mất hình tượng, vội vội vàng vàng mở thư của Trầm Thư Kính ra xem.
Trong thư Trầm Thư Kính kể lại mọi chuyện lúc chiều, lại nói một chút tình hình của Mặc Kì Vân, sau đó dặn hắn nhớ báo với Vệ Quân thần y, sáng ngày mai cùng nhau tới Trầm phủ, Trầm Thư Kính sẽ giao người.
Trác Thiếu Khanh gật đầu, nói đã biết với Túc Tình, sau đó nhìn bóng dáng Túc Tình hoà vào trong đêm đen. Lúc này mới đưa tay lên ngực, ổn định lại trái tim vốn vẫn đang đập “binh binh bang bang” trong lồng ngực.
Nàng trở lại...
Nàng còn sống....
Nàng thật sự còn sống...
Mẫu phi, Vân nhi của người, con dâu của người vẫn còn sống, nàng vẫn luôn ở Đế thành, ở rất gần chúng ta. Mẫu phi, người thấy không?!
Bên ngoài sắc trời đã tối, nhưng bên trong phòng ngủ của Trầm Thư Kính mọi thứ dường như càng thêm tối đen. Chỉ là Trầm Thư Kính thấy rõ, ánh mắt của Hỷ Tình mê mang, hình như đang hồi tưởng một cái gì đó. Có vẻ như rất thống khổ, lại như rất thoả mãn.
Lời nói của Trầm Thư Kính như một cây búa, thoáng chốc gõ tỉnh hồi ức vẫn luôn bị cất giấu trong góc khuất của Hỷ Tình.
Trong đại não của nàng, chậm rãi chiếu một thước phim quay chậm, một thước phim lạ lẫm nhưng xen lẫn một chút cảm giác rất quen thuộc, như là đã từng, đã từng nhìn qua.
“Bộ phim” bắt đầu chiếu vào khoảnh khắc Hỷ Tình ba tuổi. Lúc đó trí nhớ tuy vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng chí ít vẫn có lưu lại.
Hỷ Tình thấy một người nam tử tuổi không lớn mấy, trên mặt đều là nét từ ái dịu dàng cùng sủng nịch khi gặp nàng, luôn ôn nhu gọi tên nàng: Vân nhi, sau đó lại nghe thấy bản thân dùng thanh âm non nớt đáp lại: phụ thân.
Hỷ Tình lại thấy một người nữ tử tuổi có vẻ xấp xỉ với nam tử là phụ thân kia, trên người mặc cung trang thật đẹp, trên bụng cơ hồ hơi nhô lên. Nữ tử ôm lấy nàng, ở trên hai má của nàng hôn xuống hai cái thật kêu, lại vẫn cứ yêu thích không buông tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của nàng, thanh âm so với phụ thân còn ôn nhu hơn: Vân nhi, lại đây Hinh di ôm con một cái nào. Sau đó, sau đó nàng nghe được bản thân nói: Hinh di, Vân nhi nhớ người lắm.
Tiếp theo, Hỷ Tình lại thấy một tiểu hài tử, có vẻ là bằng tuổi nàng. Hài tử ấy mặc một thân y phục đỏ bằng tơ lụa quý, tay áo thêu mãng xà vàng kim, một đôi mắt to long lanh long lanh nhìn nàng chiếm lấy nữ tử kia, sau đó gào khóc nhào đến: Vân nhi, ai cho muội đoạt mẫu phi của ta. Rồi nàng lại nghe chính bản thân dùng thanh âm chưa rõ ràng nói: Muội thích, Khanh ca ca, Hinh di là thích muội nhất đó nha, Hinh di không thích huynh đâu.
Sau đó Hỷ Tình dùng một hình thức “cưỡi ngựa xem hoa” chậm rãi xem lại hết kí ức từ lúc ba tuổi cho đến khi sáu tuổi bị bắt đi của chính mình. Đến lúc mọi thứ xong xuôi, Hỷ Tình cảm thấy trên mặt một cỗ lạnh ngắt, vừa vươn tay sờ liền phát hiện bản thân không biết tự lúc nào đã khóc mất rồi.
Hỷ Tình- không- Mặc Kì Vân ngẩng đầu nhìn Trầm Thư Kính, cảm xúc phức tạp trong mắt không làm sao có thể nói ra lời. Cuối cùng tất cả chỉ có thể hoá thành bốn chữ: Ta nhớ ra rồi.
Sau đó không khí trong phòng vẫn im ắng như trước, đợi một lúc lâu cũng không thấy Trầm Thư Kính trả lời, Mặc Kì Vân có chút không yên quen tay tự đi thắp lên những ngọn nến trong phòng. Căn phòng vốn ngập trong bóng tối lúc này bừng sáng hẳn lên, soi rõ đến từng ngóc ngách.
Trầm Thư Kính đau lòng vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Mặc Kì Vân, lại vuốt ve đôi bàn tay thô ráp của nàng, buông xuống mấy chữ:
“Cực khổ cho tỷ rồi”.
Lời này như một kíp nổ, cứ thế nổ tan hết bình tĩnh mà Mặc Kì Vân vẫn luôn giả vờ xây dựng. Mặc Kì Vân đột nhiên bật khóc, ôm chầm lấy Trầm Thư Kính, cứ thế khóc đến ngất đi trong lòng nàng.
Trầm Thư Kính một mực yên lặng vỗ về Mặc Kì Vân, cho đến khi cảm giác hơi thở của Mặc Kì Vân đã bình ổn trở lại, mới cùng với Túc Tình đưa nàng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Xong xuôi, Trầm Thư Kính dùng tốc độ ánh sáng xử lý sạch sẽ cơm tối Túc Tình đưa lên, rồi nhanh chân ngồi vào bàn viết chữ, viết xuống một phong thơ. Ở ngoài bìa ghi bảy chữ “Gửi Thái tử- Thư Kính chi bút”.
Túc Tình nhận lấy phong thư, không nói gì cứ thế biến mất khỏi phòng của Trầm Thư Kính.
Đêm đến, bóng tối ngập trên khắp cả nẻo đường, từ đường lớn đến ngõ nhỏ, cứ như thể bị màn đêm nuốt chửng. Thế nhưng trong Hoàng cung vẫn là một mảnh sáng rực.
Đông cung là chỗ ở của Thái tử từ xưa đến nay, Trác Thiếu Khanh chính là ngụ tại nơi này. Chính vì là chỗ ở của Tân hoàng trong tương lai, Đông cung có thể nói là xa hoa gần như bằng Dưỡng Tâm điện của Hoàng đế.
Mặc dù trời đã tối đen như mực, ánh trăng đã treo trên đỉnh ngọn liễu xanh mướt, nhưng thư phòng của Đông cung đèn vẫn đang thắp.
Hôm nay Trác Thiếu Khanh sau khi gặp Trầm Thư Kính về, liền ghé đến Trấn Quốc vương phủ thông báo tình hình một chút, rồi cứ thế nhốt mình trong thư phòng cả buổi.
Vì hắn sợ, hắn sợ khi tin tức đến, hắn không có ở đây.
Vì hắn sợ nội dung trong thư là điều hắn không muốn thấy nhất.
Hắn sợ, vì hắn sợ phải tin rằng Mặc Kì Vân thật sự đã chết.
Trong hoang mang rối loạn, Trác Thiếu Khanh thoáng chốc đã chờ đến khi đêm tối khuya khoắc.
Khi cửa sổ vang lên tiếng gõ, Trác Thiếu Khanh cơ hồ cảm giác mình nghe lầm, cảm giác chỉ là ảo giác của hắn mà thôi. Nào ngờ cửa sổ trực tiếp bị bạo lực đẩy ra, Túc Tình dùng hành động nhanh như ánh chớp xuất hiện trong thư phòng Trác Thiếu Khanh.
Nàng vươn tay, đưa cho hắn phong thư của Trầm Thư Kính, lại đè thấp giọng nói:
“Chủ tử ta nói, những gì điện hạ suy đoán, thật sự không sai chút nào”.
Nếu là như vậy, thì có nghĩa là...
Trác Thiếu Khanh thật sự không dám suy nghĩ tiếp, sợ bản thân sẽ vui đến đánh mất hình tượng, vội vội vàng vàng mở thư của Trầm Thư Kính ra xem.
Trong thư Trầm Thư Kính kể lại mọi chuyện lúc chiều, lại nói một chút tình hình của Mặc Kì Vân, sau đó dặn hắn nhớ báo với Vệ Quân thần y, sáng ngày mai cùng nhau tới Trầm phủ, Trầm Thư Kính sẽ giao người.
Trác Thiếu Khanh gật đầu, nói đã biết với Túc Tình, sau đó nhìn bóng dáng Túc Tình hoà vào trong đêm đen. Lúc này mới đưa tay lên ngực, ổn định lại trái tim vốn vẫn đang đập “binh binh bang bang” trong lồng ngực.
Nàng trở lại...
Nàng còn sống....
Nàng thật sự còn sống...
Mẫu phi, Vân nhi của người, con dâu của người vẫn còn sống, nàng vẫn luôn ở Đế thành, ở rất gần chúng ta. Mẫu phi, người thấy không?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook