Phượng Nghịch Thiên Hạ
-
Chương 1156: Ngoại truyện 1 - Vạn Thú Vô Cương 1
Vì sao ngươi sống ở trên đời? Vì không cam lòng bình thường nghĩ xằng bậy, vì không thể thực hiện giấc mộng, hay là vì...vĩnh viễn không thể chạm đến đến người kia? - Hồng Liên, Mặc Liên
Cô gái một mình đáng thương bước trên đống đá ngổn ngang, tóc đen tán loạn dưới đất, khuôn mặt hết sức tái nhợt không có chút máu, giống như người chết.
Nàng lần theo mỏm đá trên vách núi, chỗ nào leo qua thì bàn tay đều lưu lại không ít máu bẩn trên bề mặt hòn đá
Nhưng không hề có cảm giác gì.
Mặc kệ là đau đớn trên thân thể hay trong lòng đều không có cảm giác.
Nàng không đau, nàng thầm nghĩ sớm chạy tới chỗ muốn tới, bởi vì, thời gian không còn nhiều.
Rốt cuộc, nàng thấy phía trước một mảnh hỗn độn, theo kinh nghiệm nhiều năm cũng biết, nơi đây vừa trải qua một hồi đại chiến long trời lở đất, chung quanh còn có nguyên khí lặng lẽ lưu động.
Nàng rất quen nguyên khí này.
Tuyết rơi lả tả, bao phủ một nửa chiến trường, trên mặt đất tuyết trắng ngần, lòng của nàng cũng thê lương.
Trên người quần áo không đủ chống lạnh, đoạn đường đi tới khiến nàng lạnh muốn chết, cả người cũng cứng ngắc, nhưng một khắc tới nơi này, nàng cảm giác trên người mình tràn ngập lực lượng.
Bước nhanh qua đá vụn, giẫm trên mặt đất tuyết đọng vừa ẩm ướt vừa lại trơn, ngã thật nhiều lần, nhưng vẫn kiên cường đứng lên.
Cách một ít đống đá vụn, nàng thấy khuôn mặt thánh quân từ khe hở, đôi mắt không cam lòng trừng lớn, gương mặt tái nhợt xanh tím, đã chết lâu rồi.
Nàng nắm thật chặt tay, nhìn Tống Mịch mà cảm khái, nam nhân như vậy cũng chết a!
Hồng Liên bò đến trước một đống tuyết đọng, cánh Huyễn Linh Thú mơ hồ lộ ở bên ngoài, nàng ra sức đẩy ra vậy cặp cánh nặng nề, đào tuyết đọng đầy đất lên, chậm rãi, từng chút một cẩn thận lôi thân thể chôn ở tuyết trắng ra.
Lúc thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt bị tuyết đông lạnh thì vô số nước mắt cũng trào ra.
"Triệt nhi, Triệt nhi......" Giống như muốn thức tỉnh người yêu đang ngủ, nàng thâm tình chân thành thấp giọng gọi tên hắn, mặc kệ không có hồi đáp gì.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của hắn, chậm rãi vẽ hình dáng khuôn mặt bề ngoài, đầu ngón tay tràn ngập quyến luyến cùng không muốn.
Chỉ lúc này mới có thể không kiêng nể gì đụng vào hắn a!
Nàng dùng cái trán tì vào mặt hắn, nước mắt hoàn toàn ướt đẫm khuôn mặt chỉnh trang của hắn, hai tay dùng sức ôm, nhưng người trong ngực còn lạnh hơn cả tuyết.
"Rất lạnh phải không? Được, ta ôm ngươi, sẽ không lạnh." Hồng Liên chậm rãi nằm ở bên cạnh hắn, thân thể nghiêng dựa sát vào hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn dung nhan bất động của hắn.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, nụ cười thật yên tĩnh nhu hòa a, đời này, chỉ có lúc chết ngươi mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.
Mặc Liên, ở trong mộng ngươi thấy cái gì mà hạnh phúc như vậy?
"Mặc kệ ngươi nhớ người nào mà chết đi, ngươi bây giờ chỉ thuộc về một mình ta." Hồng Liên chậm rãi nói, nàng không ghen ghét, không còn ghen ghét bất kỳ kẻ nào.
Tại nơi an tĩnh này, chỉ có hai người bọn họ.
Từ trong ống tay áo lấy ra dao găm, Hồng Liên chậm rãi cắm mũi đao ngay trái tim mình, một tấc một tấc đẩy vào tới chuôi đao.
"Mặc kệ ngươi ghét ta thế nào, ngươi hiện tại cũng không thể cự tuyệt ta và ngươi chết cùng một chỗ..." Nàng hàm chứa nước mắt nói "Triệt nhi, ta thật vui vẻ, có thể chết ở bên cạnh ngươi là ta......"
Máu tươi chảy vào tuyết trắng ở chung quanh hai người, mở ra một đóa hoa diễm lệ.
Giống như đóa hoa sen đỏ yêu nghiệt.
Một đời gặp lại, một đời chia lìa.
Nhắm mắt lại một khắc này, nàng ôm chặt hắn, nước mắt tuôn ra, chết cũng không nguyện ý buông hắn ra, dùng sức ôm như muốn cả đời này gắn vào người hắn, nàng không nỡ buông tay, không nỡ a......
Trong nháy mắt tính mạng sắp tàn, nàng nhớ đến năm đó Thánh quân đem cặp tay mập mạp nhỏ bé của Mặc Liên đặt vào tay nàng.
Thánh quân nói: "Hồng Liên, ta giao Triệt nhi cho ngươi, ngươi cần chăm sóc tốt cho nó!"
Hồng Liên nắm chặt tay đứa bé còn đang chảy nước miếng, cười hì hì nói: "Hắn thật đáng yêu."
Nhưng ánh mắt lại tự do, không biết nhìn đi đâu, nàng duỗi huơ huơ trước mắt một cái, không có bất cứ phản ứng gì.
"Hắn không mắt."
"Tại sao?"
"Bởi vì nguyền rủa, hắn là người mang điềm xấu, Hồng Liên, ngươi sau này cũng cách xa hắn một chút."
"Nhưng thánh quân vừa rồi bảo tiểu nữ chiếu cố hắn."
"Đó là vì phải có người đi theo hắn, nếu không, hắn sẽ đi lạc. Tương lai hắn sẽ là một con mãnh thú, trừ giết chóc thì không có thứ gì khác."
Hồng Liên yên lặng nghe, lại cúi đầu nhìn đứa bé, phát hiện hắn tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu, cười không phòng bị với nàng, lộ ra hàm răng chưa mọc, bộ dáng ngốc nghếch.
Trong lòng nàng run lên, chậm rãi nắm chặt tay nhỏ bé mập mạp, dùng sức gật đầu: "Được, tiểu nữ sẽ chiếu cố hắn"
Nàng không nuốt lời, nói liền làm, cho dù chết, cũng sẽ thực hiện lời hứa đến cùng.
"Triệt nhi, ta yêu ngươi, thật sự, thật sự rất yêu ngươi a..."
Thiếu niên hết sức lông bông, gặp lại khuynh quốc.
Mộng cũ mềm mại, từ từ tan biến.
*****
Haiz, vậy là cũng hết, 1.727 chương, nhẹ cả người.
Kỳ thực Phượng Nghịch Thiên Hạ chưa hết hẳn đâu, nhưng mà có Edit tiếp thì cũng lỡ dở nên ta kết thúc ở đoạn này. Dù sao Nguyệt - Dực cũng kết có hậu rồi. Hơn nữa phần ngoại truyện tiếp theo là nội dung của mấy trăm năm trước. Hiện tại ta chỉ đọc tới chương 1.963.
Tuy không Edit tiếp nhưng ta sẽ tóm tắt một chút để chư vị nắm được phần còn lại.
***
Vạn Thú Vô Cương: tuy bị triệu hồi hết hồn phách, trở thành một vòng ngọc bình thường, nhưng vì nó tồn tại đã mấy trăm năm nên đã hình thành Ngọc thần.
Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt trả hắc ngọc cho Tư U Cảnh, một ngày bất ngờ nó đột nhiên xuất hiện. (Hoàng Bắc Nguyệt không hề biết chuyện này).
Vạn Thú Vô Cương xuất hiện, uy hiếp Lộc Nhai (Đại tế ti của Tư U Cảnh), bắt Lộc Nhai phải tìm một người nào đó để nó ký sinh, nếu không nó sẽ phá tan Tư U Cảnh.
Lộc Nhai buộc phải tìm một đứa trẻ sơ sinh cho Vạn Thú Vô Cương. Vạn Thú Vô Cương liền tiến vào thân thể đứa bé và hẹn 20 năm sau sẽ thức tỉnh.
Lộc Nhai bèn đem đứa bé mang trong mình Vạn Thú Vô Cương này đi tới một đại lục khác, cách xa Đại lục Tạp Nhĩ Tháp. Vì đề phòng ma tính của Vạn Thú Vô Cương, Lộc Nhai đặt đứa bé ở cổng chùa, để nó nương tựa cửa Phật, áp chế tà tính của Vạn Thú Vô Cương.
****
Khoảng mấy trăm năm trước, ở Đại Lục Tạp Nhĩ Tháp có một quốc gia tên là Tống, vì Gia tộc họ Tống xây dựng nên nước này nên đặt tên là nước Tống. Nước Tống nằm giữa nước Nam Dực và nước Tây Nhung.
Vua nước Tống tên là Lưu Dịch, yêu một người phụ nữ tên là Tử Khi Phong. Tử Khi Phong có huyết mạch Cây Kết Ngạnh, có thể thực hiện Thuật Chiêu Hồn.
Cô gái một mình đáng thương bước trên đống đá ngổn ngang, tóc đen tán loạn dưới đất, khuôn mặt hết sức tái nhợt không có chút máu, giống như người chết.
Nàng lần theo mỏm đá trên vách núi, chỗ nào leo qua thì bàn tay đều lưu lại không ít máu bẩn trên bề mặt hòn đá
Nhưng không hề có cảm giác gì.
Mặc kệ là đau đớn trên thân thể hay trong lòng đều không có cảm giác.
Nàng không đau, nàng thầm nghĩ sớm chạy tới chỗ muốn tới, bởi vì, thời gian không còn nhiều.
Rốt cuộc, nàng thấy phía trước một mảnh hỗn độn, theo kinh nghiệm nhiều năm cũng biết, nơi đây vừa trải qua một hồi đại chiến long trời lở đất, chung quanh còn có nguyên khí lặng lẽ lưu động.
Nàng rất quen nguyên khí này.
Tuyết rơi lả tả, bao phủ một nửa chiến trường, trên mặt đất tuyết trắng ngần, lòng của nàng cũng thê lương.
Trên người quần áo không đủ chống lạnh, đoạn đường đi tới khiến nàng lạnh muốn chết, cả người cũng cứng ngắc, nhưng một khắc tới nơi này, nàng cảm giác trên người mình tràn ngập lực lượng.
Bước nhanh qua đá vụn, giẫm trên mặt đất tuyết đọng vừa ẩm ướt vừa lại trơn, ngã thật nhiều lần, nhưng vẫn kiên cường đứng lên.
Cách một ít đống đá vụn, nàng thấy khuôn mặt thánh quân từ khe hở, đôi mắt không cam lòng trừng lớn, gương mặt tái nhợt xanh tím, đã chết lâu rồi.
Nàng nắm thật chặt tay, nhìn Tống Mịch mà cảm khái, nam nhân như vậy cũng chết a!
Hồng Liên bò đến trước một đống tuyết đọng, cánh Huyễn Linh Thú mơ hồ lộ ở bên ngoài, nàng ra sức đẩy ra vậy cặp cánh nặng nề, đào tuyết đọng đầy đất lên, chậm rãi, từng chút một cẩn thận lôi thân thể chôn ở tuyết trắng ra.
Lúc thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt bị tuyết đông lạnh thì vô số nước mắt cũng trào ra.
"Triệt nhi, Triệt nhi......" Giống như muốn thức tỉnh người yêu đang ngủ, nàng thâm tình chân thành thấp giọng gọi tên hắn, mặc kệ không có hồi đáp gì.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của hắn, chậm rãi vẽ hình dáng khuôn mặt bề ngoài, đầu ngón tay tràn ngập quyến luyến cùng không muốn.
Chỉ lúc này mới có thể không kiêng nể gì đụng vào hắn a!
Nàng dùng cái trán tì vào mặt hắn, nước mắt hoàn toàn ướt đẫm khuôn mặt chỉnh trang của hắn, hai tay dùng sức ôm, nhưng người trong ngực còn lạnh hơn cả tuyết.
"Rất lạnh phải không? Được, ta ôm ngươi, sẽ không lạnh." Hồng Liên chậm rãi nằm ở bên cạnh hắn, thân thể nghiêng dựa sát vào hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn dung nhan bất động của hắn.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, nụ cười thật yên tĩnh nhu hòa a, đời này, chỉ có lúc chết ngươi mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.
Mặc Liên, ở trong mộng ngươi thấy cái gì mà hạnh phúc như vậy?
"Mặc kệ ngươi nhớ người nào mà chết đi, ngươi bây giờ chỉ thuộc về một mình ta." Hồng Liên chậm rãi nói, nàng không ghen ghét, không còn ghen ghét bất kỳ kẻ nào.
Tại nơi an tĩnh này, chỉ có hai người bọn họ.
Từ trong ống tay áo lấy ra dao găm, Hồng Liên chậm rãi cắm mũi đao ngay trái tim mình, một tấc một tấc đẩy vào tới chuôi đao.
"Mặc kệ ngươi ghét ta thế nào, ngươi hiện tại cũng không thể cự tuyệt ta và ngươi chết cùng một chỗ..." Nàng hàm chứa nước mắt nói "Triệt nhi, ta thật vui vẻ, có thể chết ở bên cạnh ngươi là ta......"
Máu tươi chảy vào tuyết trắng ở chung quanh hai người, mở ra một đóa hoa diễm lệ.
Giống như đóa hoa sen đỏ yêu nghiệt.
Một đời gặp lại, một đời chia lìa.
Nhắm mắt lại một khắc này, nàng ôm chặt hắn, nước mắt tuôn ra, chết cũng không nguyện ý buông hắn ra, dùng sức ôm như muốn cả đời này gắn vào người hắn, nàng không nỡ buông tay, không nỡ a......
Trong nháy mắt tính mạng sắp tàn, nàng nhớ đến năm đó Thánh quân đem cặp tay mập mạp nhỏ bé của Mặc Liên đặt vào tay nàng.
Thánh quân nói: "Hồng Liên, ta giao Triệt nhi cho ngươi, ngươi cần chăm sóc tốt cho nó!"
Hồng Liên nắm chặt tay đứa bé còn đang chảy nước miếng, cười hì hì nói: "Hắn thật đáng yêu."
Nhưng ánh mắt lại tự do, không biết nhìn đi đâu, nàng duỗi huơ huơ trước mắt một cái, không có bất cứ phản ứng gì.
"Hắn không mắt."
"Tại sao?"
"Bởi vì nguyền rủa, hắn là người mang điềm xấu, Hồng Liên, ngươi sau này cũng cách xa hắn một chút."
"Nhưng thánh quân vừa rồi bảo tiểu nữ chiếu cố hắn."
"Đó là vì phải có người đi theo hắn, nếu không, hắn sẽ đi lạc. Tương lai hắn sẽ là một con mãnh thú, trừ giết chóc thì không có thứ gì khác."
Hồng Liên yên lặng nghe, lại cúi đầu nhìn đứa bé, phát hiện hắn tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu, cười không phòng bị với nàng, lộ ra hàm răng chưa mọc, bộ dáng ngốc nghếch.
Trong lòng nàng run lên, chậm rãi nắm chặt tay nhỏ bé mập mạp, dùng sức gật đầu: "Được, tiểu nữ sẽ chiếu cố hắn"
Nàng không nuốt lời, nói liền làm, cho dù chết, cũng sẽ thực hiện lời hứa đến cùng.
"Triệt nhi, ta yêu ngươi, thật sự, thật sự rất yêu ngươi a..."
Thiếu niên hết sức lông bông, gặp lại khuynh quốc.
Mộng cũ mềm mại, từ từ tan biến.
*****
Haiz, vậy là cũng hết, 1.727 chương, nhẹ cả người.
Kỳ thực Phượng Nghịch Thiên Hạ chưa hết hẳn đâu, nhưng mà có Edit tiếp thì cũng lỡ dở nên ta kết thúc ở đoạn này. Dù sao Nguyệt - Dực cũng kết có hậu rồi. Hơn nữa phần ngoại truyện tiếp theo là nội dung của mấy trăm năm trước. Hiện tại ta chỉ đọc tới chương 1.963.
Tuy không Edit tiếp nhưng ta sẽ tóm tắt một chút để chư vị nắm được phần còn lại.
***
Vạn Thú Vô Cương: tuy bị triệu hồi hết hồn phách, trở thành một vòng ngọc bình thường, nhưng vì nó tồn tại đã mấy trăm năm nên đã hình thành Ngọc thần.
Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt trả hắc ngọc cho Tư U Cảnh, một ngày bất ngờ nó đột nhiên xuất hiện. (Hoàng Bắc Nguyệt không hề biết chuyện này).
Vạn Thú Vô Cương xuất hiện, uy hiếp Lộc Nhai (Đại tế ti của Tư U Cảnh), bắt Lộc Nhai phải tìm một người nào đó để nó ký sinh, nếu không nó sẽ phá tan Tư U Cảnh.
Lộc Nhai buộc phải tìm một đứa trẻ sơ sinh cho Vạn Thú Vô Cương. Vạn Thú Vô Cương liền tiến vào thân thể đứa bé và hẹn 20 năm sau sẽ thức tỉnh.
Lộc Nhai bèn đem đứa bé mang trong mình Vạn Thú Vô Cương này đi tới một đại lục khác, cách xa Đại lục Tạp Nhĩ Tháp. Vì đề phòng ma tính của Vạn Thú Vô Cương, Lộc Nhai đặt đứa bé ở cổng chùa, để nó nương tựa cửa Phật, áp chế tà tính của Vạn Thú Vô Cương.
****
Khoảng mấy trăm năm trước, ở Đại Lục Tạp Nhĩ Tháp có một quốc gia tên là Tống, vì Gia tộc họ Tống xây dựng nên nước này nên đặt tên là nước Tống. Nước Tống nằm giữa nước Nam Dực và nước Tây Nhung.
Vua nước Tống tên là Lưu Dịch, yêu một người phụ nữ tên là Tử Khi Phong. Tử Khi Phong có huyết mạch Cây Kết Ngạnh, có thể thực hiện Thuật Chiêu Hồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook