Phượng Ly Thiên
-
Chương 38: Hội săn mùa thu (2)
“Đợi đã.” Trong khoảnh khắc Thượng Quan Tư Di nhấc rèm cửa lên, Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên mở miệng gọi nàng lại, “Ngươi, đêm nay ở lại đi.”
Thanh âm trầm thấp êm tai khiến tim Thượng Quan Tư Di đập liên hồi, nàng nghe được cái gì? Thái tử bảo nàng đêm nay ở lại đây ư?! Thượng Quan Tư Di đỏ mặt, chậm rãi xoay người lại: “Điện, điện hạ?”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày nhìn nữ nhân rõ ràng rất vui sướng lại còn bày ra vẻ khó xử trước mặt: “Sao, không muốn à? Vậy ngươi trở về đi.”
“Không…” Thượng Quan Tư Di vội vàng mở miệng, nàng theo tới nơi này, chính là vì trong suốt hội săn bên cạnh Thái tử sẽ không có nữ nhân nào, vừa lúc nàng có thể nhân cơ hội đó mà giành được niềm vui của Thái tử, tuy rằng địa vị Thái tử phi rất mê người, nhưng thứ nàng muốn có hơn cả, chính là trái tim của nam nhân tuấn mỹ phảng phất như thiên thần trước mặt này, “Ta…… nguyện ý.”
“Lại đây.” Hiên Viên Cẩm Mặc đứng yên không nhúc nhích, chỉ đơn giản ra lệnh.
Mẫu hậu muốn y cưới Thượng Quan Tư Di đối với việc đăng cơ của y đúng thật là một lựa chọn chính xác, sủng hạnh nàng ở đây cũng vừa lúc dùng lý do này để lập nàng làm phi, hơn nữa, y muốn biết, Phượng Ly Thiên sẽ có phản ứng gì.
Mặt Thượng Quan Tư Di đã sớm đỏ hồng, nhẹ nhàng đi từng bước, chậm rãi đi đến trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, bị Hiên Viên Cẩm Mặc kéo mạnh tới thì duyên dáng hô lên một tiếng rồi nhào vào lòng y. Hiên Viên Cẩm Mặc dùng một ngón tay nâng lên chiếc cằm thon gầy của mỹ nhân, hai má phấn nộn, mày liễu tinh tế, chiếc mũi khéo léo, đôi môi tinh xảo, không thể phủ nhận, Thượng Quan Tư Di đúng là một mỹ nhân, sở hữu một đôi mắt hạnh trong suốt hàm chứa xuân tình. Chẳng qua, so với đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang kia thì lại trở nên mờ nhạt hẳn đi, đem một đóa hoa đào mới nở so sánh cùng một viên bảo thạch lấp lánh hào quang, chợt nhận ra nó chẳng đáng một đồng nào cả.
Nghĩ rồi, Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng nhiên mất hết hưng trí, mùi phấn son xông vào mũi khiến y nhịn không được nhíu mày, đang định buông nàng ra, không ngờ chợt có một cỗ khí lực cực lớn ập tới, tách hai người ra xa. Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng bị mất cân bằng ngã về phía sau, theo bản năng đưa tay định vịn vào góc bàn bên cạnh, ai ngờ lại kéo phải khăn trải bàn, trà cụ tinh xảo được đặt trên đó rầm rầm đổ xuống, Hiên Viên Cẩm Mặc vốn nghĩ mình sẽ phải ngã rất khó xem lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mà Thượng Quan Tư Di hiển nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy, bị ngã thật mạnh xuống đất: “A điện hạ……” Không rõ phát sinh chuyện gì, giơ lên cánh tay non mịn muốn nhờ Thái tử đỡ nàng đứng dậy, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại bị sợ tới mức thét chói tai. Một nam nhân mặc y phục dạ hành màu đen đang ôm chặt Thái tử, nam nhân kia che mặt, chỉ lộ ra một đôi đồng tử màu vàng phảng phất như của thú rừng hoang dại, trong tay cầm một thanh chủy thủ màu đen, lưỡi dao mỏng như cánh ve phát ra hàn quang dưới ánh nến khiến người ta sợ hãi không thôi.
“Điện hạ, phát sinh chuyện gì sao?” Thị vệ bên ngoài nghe được động tĩnh lập tức vây quanh lều trại, nhưng e ngại việc trong lều có nữ nhân, nên dù không biết xảy ra chuyện gì thì cũng không dám mạo muội xông vào.
“Không sao hết! Tất cả lui ra hai mươi bước cho bản điện hạ!” Giọng nói mang theo tức giận rõ ràng truyền ra từ trong lều.
“Dạ!” Tất cả thị vệ lập tức rút lui như thủy triều.
Không rõ vì sao Thái tử lại bảo thị vệ lui xuống, Thượng Quan Tư Di vừa định đứng lên, lại ánh mắt như muốn lột da rút xương của thích khách kia làm sợ tới mất mềm nhũn chân tay.
Thích khách nhẹ nhàng xoay xoay chủy thủ trong tay, hỏi: “Cho ngươi chọn đó, hai tay, hai chân hay là khuôn mặt này?”
Thượng Quan Tư Di sửng sốt một lát, lập tức hiểu được ý của hắn, thoáng chốc mặt đã trắng bệch, nhưng chắc là do quá sợ hãi, nên thân thể bỗng nhiên có lại được sức lực, nhanh chóng đứng lên định chạy ra ngoài, nhưng lại không biết bị thứ gì đánh trúng vai, chỉ thấy toàn thân tê dại, không thể động đậy được nữa.
“Ha ha, muốn chạy sao? Mặc kệ sống chết của Thái tử mà ngươi yêu thương sao?” Thích khách trào phúng mà cười, cúi đầu dịu dàng nói với Hiên Viên Cẩm Mặc cũng bị điểm huyệt trong lòng, “Mặc, không bằng chúng ta chơi ném phi tiêu đi.”
“Ngươi đừng mong làm tổn thương điện hạ! Ngươi cũng nghe rồi đó, bên ngoài có hơn một ngàn Ngự Lâm quân, điện hạ nhân từ thả cho ngươi một con đường sống, ngươi còn không mau rời đi đi, nếu là Ngự Lâm quân xông vào, dù ngươi có võ công tuyệt thế cũng là chắp cánh khó thoát thôi!” Thượng Quan Tư Di cao giọng nói với thích khách đang cầm chỉ đao trong tay.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, không ngờ nữ nhân này cũng có chút đầu óc, giỏi hơn Chu Vân nhiều: “Đừng giết nàng.”
Thích khách nghe vậy, kéo xuống tấm vải đen trên mặt, lộ ra một gương mặt tinh xảo đến mức yêu dã, cánh môi nhếch lên một độ cong tà khí, mất phượng yêu dã lóe lên ánh sáng thị huyết: “Không giết nàng? Ngươi dùng cái gì trao đổi?”
Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ lạnh nhạt nhìn hắn:”Ngươi có tư cách gì giết người bản điện hạ sửng hạnh?” Cố ý nhấn mạnh hai chữ “sủng hạnh”, giọng điệu gần như đang trào phúng. Phượng Ly Thiên hắn có cái gì tư cách chỉ trích y, y cũng đâu có giết tiểu quan kia đâu nhỉ! Huống hồ Thượng Quan Tư Di thật sự không thể giết, xử lý chuyện giết nàng so với vấn đề lúc nàng còn sống tạo hành khó hơn rất nhiều.
Phượng Ly Thiên nghe vậy yên lặng thu lại chỉ đao, cảm thấy cổ họng có chút chua xót: “Mặc, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt của Phượng Ly Thiên: “Ngươi đi đi, hiện giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Đợi một lát, thấy Phượng Ly Thiên không có phản ứng gì, Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại, trong mắt phượng lưu chuyển kim quang kia không hề có chút cảm xúc, nhưng vẫn mang theo hoặc nhân ý cười. Hiên Viên Cẩm Mặc bị bế lên, ném thật mạnh lên giường.
“A ” Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được rên khẽ, lắc lắc đầu muốn ngừng lại cảm giác choáng váng do bị va chạm mạnh, đột nhiên phát hiện mình đã được giải huyệt đạo, đang định đứng dậy, lại bị Phượng Ly Thiên đang đè trên người chặn lại.
“Hỗn đản! Buông!”
“Buông?” Phượng Ly Thiên tà khí nhíu mày, “Đây chỉ là mới bắt đầu thôi mà. Mặc, ngươi nói, ta nên phạt ngươi thế nào đây?”
Lần này Phượng Ly Thiên thật sự nổi giận rồi, thủ pháp thuần thục cột hai tay Hiên Viên Cẩm Mặc vào đầu giường, cắn mạnh xuống xương quai xanh tinh xảo, khiến người dưới thân bất lực run rẩy.
“Ưm……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhếch môi, không cho phép mình phát ra tiếng rên rỉ.
“Ngươi…… Các ngươi……” Thượng Quan Tư Di kinh hãi đến không nói thành lời.
Phượng Ly Thiên không thèm nhìn tới mà cầm ly trà lên, chính xác đánh vào gáy của Thượng Quan Tư Di, người bị đánh lập tức ngã xuống hôn mê. Thô bạo xé rách trang phục tinh xảo kia, một vật lấp lánh ánh kim rớt xuống nhanh như chớp. Phượng Ly Thiên cầm lấy vật kia lên nhìn kĩ lại, đúng là hộp gấm đựng trà Xuân Hinh Lộ mà mình đưa cho y.
“Mặc, ngươi, luôn mang nó bên người sao?” Tốc độ lưu chuyển của kim quang đột nhiên chậm lại, đôi mắt xinh đẹp cong lại thành một độ cong đáng yêu.
Hiên Viên Cẩm Mặc muốn giải thích, lại không biết nên nói thế nào, chỉ thấy càng bôi càng đen, không muốn nhìn thấy ánh mắt hàm chứa trêu chọc của Phượng Ly Thiên mà quay đầu đi, lại vừa lúc lộ ra một bên tai đã đỏ hồng. Phượng Ly Thiên nhịn không được mà bật cười, ngậm vành tai đáng yêu kia vào miệng.
“Mặc, còn giận vì chuyện ngày hôm qua sao?” Vươn tay cởi bỏ dây trói trên tay Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên rút đầu vào cổ y cọ cọ, “Ta chỉ đến quan sát Âu Dương Hải thôi, trong rượu kia có xuân dược, cho nên ta không thể uống, mới cho tiểu quan kia uống thôi.”
“Điện hạ, ngài nên dùng bữa tối.” Đức Phúc đưa thức ăn tới cửa thấy thị vệ đã đứng cách lều hơn hai bươc bước, lại nghe thấy bên trong có tiếng thét chói tai và tiếng đồ vật bị vỡ, cảm thấy không an tâm, nên tự mình bưng thức ăn đến hỏi.
“Đem vào đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc còn chưa mở miệng, Phượng Ly Thiên đã lên tiếng.
Đức Phúc nghe được đó là một tiếng nói trong trẻo dễ nghe, hiểu rõ mà cười, dặn dò đám thị vệ phải canh gác ngoài cửa, còn mình thì bưng thực hạp đi vào.
Đức Phúc bất đắc dĩ sai người nâng Thượng Quan tiểu thư đã ngất xỉu ra ngoài, đối với việc có nữ nhân ngất xỉu trong phòng Thái tử, bọn thị vệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám nhiều lời.
Phượng Ly Thiên dùng bộ trà cụ mới đổi pha một ly trà Xuân Hinh Lộ cho Hiên Viên Cẩm Mặc. Lá trà vốn không có mùi hương chạm vào nước nóng lập tức nở ra, tỏa ra một mùi hương kì lạ thấm vào ruột gan.
“Khu vực săn bắn có thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, ngươi vào bằng cách nào?” Hiên Viên Cẩm Mặc gắp một miếng cá chiên, nhìn hai mắt lấp lánh của Phượng Ly Thiên, bỏ vào miệng mình.
Phượng Ly Thiên mếu máo, đưa ly trà đã được kiểm tra độ ấm cho Hiên Viên Cẩm Mặc: “Thủ vệ Hoàng cung còn nghiêm hơn ở đây, không phải ta vẫn chạy vào được đó sao.”
“Hả? Sao lại thế được, thủ vệ ở khu săn bắn lần này tuyệt đối không hề thua kém Hoàng cung!” Thủ vệ nhận nhiệm vụ lần này là do y tự mình an bài, bố trí nghiêm ngặt đến đâu y là người rõ hơn ai hết.
Bởi vì chỉ có một đôi đũa, nên Phượng Ly Thiên vẫn luôn ngồi bên cạnh chờ Hiên Viên Cẩm Mặc đút mình, nhưng cái người ăn được vị ngon nào đó lại chẳng hề có ý định đút hắn. Phượng Ly Thiên liền túm lấy tay Hiên Viên Cẩm Mặc, nhét miếng cá chiên trên đũa vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Ngươi tưởng Ngự Lâm quân và thủ vệ Hoàng thành đều tận chức tận trách như nhau sao, huống hồ đây lại là dã ngoại…… A, ăn ngon quá, chắc là vừa mới bắt từ sông lên……”
Hiên Viên Cẩm Mặc lấy chiếc đũa gõ đầu Phượng Ly Thiên một cái: “Chỉ có biết ăn thôi.”
Phượng Ly Thiên nói rất có lý, phần lớn Ngự Lâm quân đều là đệ tử thế gia, tất nhiên không tận chức tận trách làm nhiệm vụ như thị vệ bình thường, huống hồ đây lại là nơi hoang dã, có lén lười biếng thì cũng không ai biết. Về điểm này, hình như Phượng Ly có quyền lên tiếng nhất.
Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ nhíu mày, luôn thấy có dự cảm không hề tốt……
Thanh âm trầm thấp êm tai khiến tim Thượng Quan Tư Di đập liên hồi, nàng nghe được cái gì? Thái tử bảo nàng đêm nay ở lại đây ư?! Thượng Quan Tư Di đỏ mặt, chậm rãi xoay người lại: “Điện, điện hạ?”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày nhìn nữ nhân rõ ràng rất vui sướng lại còn bày ra vẻ khó xử trước mặt: “Sao, không muốn à? Vậy ngươi trở về đi.”
“Không…” Thượng Quan Tư Di vội vàng mở miệng, nàng theo tới nơi này, chính là vì trong suốt hội săn bên cạnh Thái tử sẽ không có nữ nhân nào, vừa lúc nàng có thể nhân cơ hội đó mà giành được niềm vui của Thái tử, tuy rằng địa vị Thái tử phi rất mê người, nhưng thứ nàng muốn có hơn cả, chính là trái tim của nam nhân tuấn mỹ phảng phất như thiên thần trước mặt này, “Ta…… nguyện ý.”
“Lại đây.” Hiên Viên Cẩm Mặc đứng yên không nhúc nhích, chỉ đơn giản ra lệnh.
Mẫu hậu muốn y cưới Thượng Quan Tư Di đối với việc đăng cơ của y đúng thật là một lựa chọn chính xác, sủng hạnh nàng ở đây cũng vừa lúc dùng lý do này để lập nàng làm phi, hơn nữa, y muốn biết, Phượng Ly Thiên sẽ có phản ứng gì.
Mặt Thượng Quan Tư Di đã sớm đỏ hồng, nhẹ nhàng đi từng bước, chậm rãi đi đến trước mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, bị Hiên Viên Cẩm Mặc kéo mạnh tới thì duyên dáng hô lên một tiếng rồi nhào vào lòng y. Hiên Viên Cẩm Mặc dùng một ngón tay nâng lên chiếc cằm thon gầy của mỹ nhân, hai má phấn nộn, mày liễu tinh tế, chiếc mũi khéo léo, đôi môi tinh xảo, không thể phủ nhận, Thượng Quan Tư Di đúng là một mỹ nhân, sở hữu một đôi mắt hạnh trong suốt hàm chứa xuân tình. Chẳng qua, so với đôi mắt phượng lưu chuyển kim quang kia thì lại trở nên mờ nhạt hẳn đi, đem một đóa hoa đào mới nở so sánh cùng một viên bảo thạch lấp lánh hào quang, chợt nhận ra nó chẳng đáng một đồng nào cả.
Nghĩ rồi, Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng nhiên mất hết hưng trí, mùi phấn son xông vào mũi khiến y nhịn không được nhíu mày, đang định buông nàng ra, không ngờ chợt có một cỗ khí lực cực lớn ập tới, tách hai người ra xa. Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng bị mất cân bằng ngã về phía sau, theo bản năng đưa tay định vịn vào góc bàn bên cạnh, ai ngờ lại kéo phải khăn trải bàn, trà cụ tinh xảo được đặt trên đó rầm rầm đổ xuống, Hiên Viên Cẩm Mặc vốn nghĩ mình sẽ phải ngã rất khó xem lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mà Thượng Quan Tư Di hiển nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy, bị ngã thật mạnh xuống đất: “A điện hạ……” Không rõ phát sinh chuyện gì, giơ lên cánh tay non mịn muốn nhờ Thái tử đỡ nàng đứng dậy, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại bị sợ tới mức thét chói tai. Một nam nhân mặc y phục dạ hành màu đen đang ôm chặt Thái tử, nam nhân kia che mặt, chỉ lộ ra một đôi đồng tử màu vàng phảng phất như của thú rừng hoang dại, trong tay cầm một thanh chủy thủ màu đen, lưỡi dao mỏng như cánh ve phát ra hàn quang dưới ánh nến khiến người ta sợ hãi không thôi.
“Điện hạ, phát sinh chuyện gì sao?” Thị vệ bên ngoài nghe được động tĩnh lập tức vây quanh lều trại, nhưng e ngại việc trong lều có nữ nhân, nên dù không biết xảy ra chuyện gì thì cũng không dám mạo muội xông vào.
“Không sao hết! Tất cả lui ra hai mươi bước cho bản điện hạ!” Giọng nói mang theo tức giận rõ ràng truyền ra từ trong lều.
“Dạ!” Tất cả thị vệ lập tức rút lui như thủy triều.
Không rõ vì sao Thái tử lại bảo thị vệ lui xuống, Thượng Quan Tư Di vừa định đứng lên, lại ánh mắt như muốn lột da rút xương của thích khách kia làm sợ tới mất mềm nhũn chân tay.
Thích khách nhẹ nhàng xoay xoay chủy thủ trong tay, hỏi: “Cho ngươi chọn đó, hai tay, hai chân hay là khuôn mặt này?”
Thượng Quan Tư Di sửng sốt một lát, lập tức hiểu được ý của hắn, thoáng chốc mặt đã trắng bệch, nhưng chắc là do quá sợ hãi, nên thân thể bỗng nhiên có lại được sức lực, nhanh chóng đứng lên định chạy ra ngoài, nhưng lại không biết bị thứ gì đánh trúng vai, chỉ thấy toàn thân tê dại, không thể động đậy được nữa.
“Ha ha, muốn chạy sao? Mặc kệ sống chết của Thái tử mà ngươi yêu thương sao?” Thích khách trào phúng mà cười, cúi đầu dịu dàng nói với Hiên Viên Cẩm Mặc cũng bị điểm huyệt trong lòng, “Mặc, không bằng chúng ta chơi ném phi tiêu đi.”
“Ngươi đừng mong làm tổn thương điện hạ! Ngươi cũng nghe rồi đó, bên ngoài có hơn một ngàn Ngự Lâm quân, điện hạ nhân từ thả cho ngươi một con đường sống, ngươi còn không mau rời đi đi, nếu là Ngự Lâm quân xông vào, dù ngươi có võ công tuyệt thế cũng là chắp cánh khó thoát thôi!” Thượng Quan Tư Di cao giọng nói với thích khách đang cầm chỉ đao trong tay.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, không ngờ nữ nhân này cũng có chút đầu óc, giỏi hơn Chu Vân nhiều: “Đừng giết nàng.”
Thích khách nghe vậy, kéo xuống tấm vải đen trên mặt, lộ ra một gương mặt tinh xảo đến mức yêu dã, cánh môi nhếch lên một độ cong tà khí, mất phượng yêu dã lóe lên ánh sáng thị huyết: “Không giết nàng? Ngươi dùng cái gì trao đổi?”
Hiên Viên Cẩm Mặc chỉ lạnh nhạt nhìn hắn:”Ngươi có tư cách gì giết người bản điện hạ sửng hạnh?” Cố ý nhấn mạnh hai chữ “sủng hạnh”, giọng điệu gần như đang trào phúng. Phượng Ly Thiên hắn có cái gì tư cách chỉ trích y, y cũng đâu có giết tiểu quan kia đâu nhỉ! Huống hồ Thượng Quan Tư Di thật sự không thể giết, xử lý chuyện giết nàng so với vấn đề lúc nàng còn sống tạo hành khó hơn rất nhiều.
Phượng Ly Thiên nghe vậy yên lặng thu lại chỉ đao, cảm thấy cổ họng có chút chua xót: “Mặc, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt của Phượng Ly Thiên: “Ngươi đi đi, hiện giờ ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Đợi một lát, thấy Phượng Ly Thiên không có phản ứng gì, Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại, trong mắt phượng lưu chuyển kim quang kia không hề có chút cảm xúc, nhưng vẫn mang theo hoặc nhân ý cười. Hiên Viên Cẩm Mặc bị bế lên, ném thật mạnh lên giường.
“A ” Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được rên khẽ, lắc lắc đầu muốn ngừng lại cảm giác choáng váng do bị va chạm mạnh, đột nhiên phát hiện mình đã được giải huyệt đạo, đang định đứng dậy, lại bị Phượng Ly Thiên đang đè trên người chặn lại.
“Hỗn đản! Buông!”
“Buông?” Phượng Ly Thiên tà khí nhíu mày, “Đây chỉ là mới bắt đầu thôi mà. Mặc, ngươi nói, ta nên phạt ngươi thế nào đây?”
Lần này Phượng Ly Thiên thật sự nổi giận rồi, thủ pháp thuần thục cột hai tay Hiên Viên Cẩm Mặc vào đầu giường, cắn mạnh xuống xương quai xanh tinh xảo, khiến người dưới thân bất lực run rẩy.
“Ưm……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhếch môi, không cho phép mình phát ra tiếng rên rỉ.
“Ngươi…… Các ngươi……” Thượng Quan Tư Di kinh hãi đến không nói thành lời.
Phượng Ly Thiên không thèm nhìn tới mà cầm ly trà lên, chính xác đánh vào gáy của Thượng Quan Tư Di, người bị đánh lập tức ngã xuống hôn mê. Thô bạo xé rách trang phục tinh xảo kia, một vật lấp lánh ánh kim rớt xuống nhanh như chớp. Phượng Ly Thiên cầm lấy vật kia lên nhìn kĩ lại, đúng là hộp gấm đựng trà Xuân Hinh Lộ mà mình đưa cho y.
“Mặc, ngươi, luôn mang nó bên người sao?” Tốc độ lưu chuyển của kim quang đột nhiên chậm lại, đôi mắt xinh đẹp cong lại thành một độ cong đáng yêu.
Hiên Viên Cẩm Mặc muốn giải thích, lại không biết nên nói thế nào, chỉ thấy càng bôi càng đen, không muốn nhìn thấy ánh mắt hàm chứa trêu chọc của Phượng Ly Thiên mà quay đầu đi, lại vừa lúc lộ ra một bên tai đã đỏ hồng. Phượng Ly Thiên nhịn không được mà bật cười, ngậm vành tai đáng yêu kia vào miệng.
“Mặc, còn giận vì chuyện ngày hôm qua sao?” Vươn tay cởi bỏ dây trói trên tay Hiên Viên Cẩm Mặc, Phượng Ly Thiên rút đầu vào cổ y cọ cọ, “Ta chỉ đến quan sát Âu Dương Hải thôi, trong rượu kia có xuân dược, cho nên ta không thể uống, mới cho tiểu quan kia uống thôi.”
“Điện hạ, ngài nên dùng bữa tối.” Đức Phúc đưa thức ăn tới cửa thấy thị vệ đã đứng cách lều hơn hai bươc bước, lại nghe thấy bên trong có tiếng thét chói tai và tiếng đồ vật bị vỡ, cảm thấy không an tâm, nên tự mình bưng thức ăn đến hỏi.
“Đem vào đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc còn chưa mở miệng, Phượng Ly Thiên đã lên tiếng.
Đức Phúc nghe được đó là một tiếng nói trong trẻo dễ nghe, hiểu rõ mà cười, dặn dò đám thị vệ phải canh gác ngoài cửa, còn mình thì bưng thực hạp đi vào.
Đức Phúc bất đắc dĩ sai người nâng Thượng Quan tiểu thư đã ngất xỉu ra ngoài, đối với việc có nữ nhân ngất xỉu trong phòng Thái tử, bọn thị vệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám nhiều lời.
Phượng Ly Thiên dùng bộ trà cụ mới đổi pha một ly trà Xuân Hinh Lộ cho Hiên Viên Cẩm Mặc. Lá trà vốn không có mùi hương chạm vào nước nóng lập tức nở ra, tỏa ra một mùi hương kì lạ thấm vào ruột gan.
“Khu vực săn bắn có thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, ngươi vào bằng cách nào?” Hiên Viên Cẩm Mặc gắp một miếng cá chiên, nhìn hai mắt lấp lánh của Phượng Ly Thiên, bỏ vào miệng mình.
Phượng Ly Thiên mếu máo, đưa ly trà đã được kiểm tra độ ấm cho Hiên Viên Cẩm Mặc: “Thủ vệ Hoàng cung còn nghiêm hơn ở đây, không phải ta vẫn chạy vào được đó sao.”
“Hả? Sao lại thế được, thủ vệ ở khu săn bắn lần này tuyệt đối không hề thua kém Hoàng cung!” Thủ vệ nhận nhiệm vụ lần này là do y tự mình an bài, bố trí nghiêm ngặt đến đâu y là người rõ hơn ai hết.
Bởi vì chỉ có một đôi đũa, nên Phượng Ly Thiên vẫn luôn ngồi bên cạnh chờ Hiên Viên Cẩm Mặc đút mình, nhưng cái người ăn được vị ngon nào đó lại chẳng hề có ý định đút hắn. Phượng Ly Thiên liền túm lấy tay Hiên Viên Cẩm Mặc, nhét miếng cá chiên trên đũa vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Ngươi tưởng Ngự Lâm quân và thủ vệ Hoàng thành đều tận chức tận trách như nhau sao, huống hồ đây lại là dã ngoại…… A, ăn ngon quá, chắc là vừa mới bắt từ sông lên……”
Hiên Viên Cẩm Mặc lấy chiếc đũa gõ đầu Phượng Ly Thiên một cái: “Chỉ có biết ăn thôi.”
Phượng Ly Thiên nói rất có lý, phần lớn Ngự Lâm quân đều là đệ tử thế gia, tất nhiên không tận chức tận trách làm nhiệm vụ như thị vệ bình thường, huống hồ đây lại là nơi hoang dã, có lén lười biếng thì cũng không ai biết. Về điểm này, hình như Phượng Ly có quyền lên tiếng nhất.
Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ nhíu mày, luôn thấy có dự cảm không hề tốt……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook