Phượng Ly Thiên
-
Chương 2: Liễu vô phong
Vương triều của Hiên Viên gia tên là “Huy”, là quốc gia lớn nhất đại lục này, đến khi vào tay Hiên Viên Ấp thì đã là đời thứ ba. Trước Huy triều là Tần triều, do người họ Lâu thống trị, tiếc là vì thời gian an nhàn quá lâu, nên hoàng thất sa vào hưởng lạc, trên dưới triều đình chướng khí mù mịt, rơi vào diệt vong. Nhưng dù sao Tần triều cũng đã thống trị mấy trăm năm, vẫn có rất nhiều người ủng hộ, những người ủng hộ kia vừa tìm kiếm hoàng thất của Tần triều, vừa không ngừng gây bạo loạn, nghiêm trọng nhất chính là lần bạo loạn vào mười năm trước, bởi vì lúc ấy mắc phải nạn hạn hán trăm năm khó gặp, trận bạo loạn này thậm chí phát triển thành một cuộc khởi nghĩa nông dân.
Nhưng, chiến tranh không phải là chuyện xấu đối với tất cả mọi người. Ví như Hiên Viên Ấp nhờ thắng lợi trong chiến tranh lần đó mà củng cố được đế vị, ví như Liễu Kế Niên lập được chiến công hiển hách trên chiến trường được phong thành Đại tướng quân.
Liễu Kế Niên có hai đứa con, con trưởng Liễu Ngạn do chính thất sinh ra, con thứ Liễu Phong thì do thiếp thất sinh. Mười năm trước Liễu Phong ra ngoài du ngoạn, vẫn luôn không có tin tức. Ngay lúc trên dưới Liễu gia đều nghĩ hắn đã chết rồi, thì Liễu Phong đột nhiên trở về Liễu gia, hơn nữa học được một thân võ nghệ cao cường, thậm chí vượt qua cả Liễu Kế Niên. Liễu Kế Niên vốn không có mấy hy vọng với đứa con thứ này trở nên vui vẻ, nhiệt tình đề cử Liễu Phong với Hoàng thượng.
Ngự Hoa viên, Hiên Viên Ấp đang ngồi trong lương đình (đình hóng mát) chậm rãi uống trà, một tràng tiếng cười “Ha ha ” như chuông bạc từ phía sau núi giả truyền đến. Nghe được tiếng cười quen thuộc, Hiên Viên Ấp không khỏi nâng khóe miệng, ý bảo những người khác không cần lên tiếng, vui vẻ đi đến núi giả. Đột nhiên, một con mèo nhảy ra, tiếp theo một tiểu hài tử mặc ngoại sam bằng tơ lụa màu trời đậm cũng ào ra, không cẩn thận nhào vào trong lòng Hiên Viên Ấp. Hiên Viên Cẩm Thiên ủy khuất sờ sờ cái mũi bị đụng đau, ngẩng đầu nhìn thấy Hiên Viên Ấp thì cười tươi. “A nha? Phụ hoàng?” Biểu tình mơ hồ mà vô tội lại lấy được lòng Hiên Viên Ấp.
Đối Hiên Viên Ấp mà nói, Hiên Viên Cẩm Thiên là một sự tồn tại rất đặc biệt, không giống những hoàng tử khác vẫn luôn sùng kính nhưng rất sợ Hiên Viên Ấp, hài tử này chỉ là một đứa bé nghịch ngợm thích làm nũng. Đây với Hiên Viên Ấp mà nói là một điều không dễ gì có được, cho nên hắn vô cùng sủng ái Hiên Viên Cẩm Thiên. Ví như, lúc có Hiên Viên Ấp, Hiên Viên Cẩm Thiên vẫn có thể ở chơi đùa ở Ngự Hoa viên mà không cần tránh né, đây là đặc quyền Hiên Viên Ấp cấp cho.
Hiên Viên Ấp nâng tiểu tử kia lên đối diện với mình: “Cẩm Thiên, ở đây làm gì?”
Hiên Viên Cẩm Thiên ngoan ngoãn trả lời: “Bắt mèo.” Sau đó ảo não nhìn phía con mèo đã bỏ trốn.
“Ha ha ” Nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên cái gì cũng viết ở trên mặt, tâm tình Hiên Viên Ấp thả lỏng hơn rất nhiều. Bế vật nhỏ tới lương đình, cung nữ bên cạnh mang thêm một ly trà, Hiên Viên Cẩm Thiên một hơi uống cạn ly. Đang muốn trêu chọc vật nhỏ, thì lại có người bẩm báo nói Liễu Kế Niên và Liễu Phong cầu kiến. Hiên Viên Ấp lúc này mới nhớ ra hôm nay đã tuyên Liễu Phong đến trò chuyện.
“Vi thần thảo dân tham kiến Hoàng Thượng, ngũ điện hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi.” Hiên Viên Ấp khoát tay.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Hiên Viên Cẩm Thiên tò mò nhìn nhìn Liễu Kế Niên và Liễu Phong, tướng mạo của Liễu Kế Niên rất bình thường, gương mặt nghiêm túc, bởi vì hàng năm chinh chiến mà có một loại khí tức xơ xác tiêu điều Liễu Phong thì đẹp hơn phụ thân hắn, dáng người cao ngất, cũng rất tuấn tú lịch sự, nhưng hai mắt rũ xuống, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
“Phụ hoàng, Cẩm Thiên cáo lui trước.” Cảm thấy phụ hoàng muốn nói đến quốc gia đại sự, Hiên Viên Cẩm Thiên chuẩn bị rời đi. Nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên nghiêm trang cáo lui, trên mặt lại viết rõ “Ta muốn đi bắt mèo”, Hiên Viên Ấp lập nhịn không được muốn trêu chọc nó: “Không sao, việc này cũng có liên quan tới Cẩm Thiên, ở lại nghe một chút.”
“A?” Không rõ có liên quan gì tới mình, Hiên Viên Cẩm Thiên không tình nguyện ngồi xuống.
“Ngươi chính là Liễu Phong?” Hiên Viên Ấp hỏi.
“Hồi Hoàng Thượng, thảo dân Liễu Vô Phong.” Liễu Phong mặt không chút thay đổi trả lời.
Hiên Viên Ấp nhìn về phía Liễu Kế Niên, không tiếng động hỏi sao lại biến thành Liễu Vô Phong.
Liễu Kế Niên lúng túng,”Hoàng Thượng, cái này……”
“Hoàng Thượng thứ tội,” Liễu Vô Phong mở miệng nói, “Khi thảo dân rời nhà không lâu, trong lúc du ngoạn được sư phụ cứu, cấp bậc trong sư môn là dùng chữ ‘Vô’ làm đệm, cho nên đổi tên thành Vô Phong. Vì để biểu đạt kính trọng với gia sư, thảo dân hy vọng về sau sẽ được dùng tên này.”
Lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến Hiên Viên Ấp sinh ra vài phần tán thưởng. Nhíu mi nhìn Liễu Vô Phong, trong lời này hình như có vài phần oán hận Liễu gia, là đang ám chỉ hắn đã muốn thoát ly Liễu gia sao? Nghe nói mẫu thân Liễu Vô Phong hình như đã qua đời mười năm trước, vậy xem ra cái gọi là “rời nhà du ngoạn” của Liễu Vô Phong năm xưa cũng không phải đơn giản như thế. Vậy thì cũng tốt, mấy năm nay thế lực của Liễu Kế Niên càng lúc càng lớn, Hiên Viên Ấp đang lo lắng làm thế nào để cắt giảm thế lực của ông, Liễu Vô Phong này không chừng có thể mượn sức được, mà có thể kiềm chế được Liễu Kế Niên cũng là một lựa chọn không tệ. Trên mặt không hề đổi sắc, nhưng trong lòng đã có tính toán. Hiên Viên Ấp mở miệng nói: “Tôn sư trọng đạo là phải làm. Nghe nói ngươi còn học được một thân võ nghệ cao cường, nói vậy chắc cũng là do vị sư phụ kia dạy đi?”
“Hồi Hoàng Thượng, đúng là gia sư truyền lại.”
“Vậy đễ trẫm xem xem thế nào?” Nói xong, cũng không chờ Liễu Vô Phong trả lời, liền triệu Thống lĩnh cấm quân đến, ý bảo tỷ thí cùng Liễu Vô Phong.
“Mời.” Liễu Vô Phong làm ra một tư thế khiêm nhượng, lại khiến Thống lĩnh cấm quân tự đề cao mình căm tức một trận, một chưởng đánh đến trước mặt Liễu Vô Phong. Liễu Vô Phong cũng không luống cuống, nâng một tay đón đỡ, một tay khác nắm chưởng thành quyền đánh thẳng vào ngực bụng của Thống lĩnh cấm quân. Thống lĩnh cấm quân cũng không chỉ là dùng để trang trí, giơ chân đá ra quyền của Liễu Vô Phong, sau đó cúi người quét ngang. Liễu Vô Phong giống như chim bay mà bật người lên, không ngừng đá chân xuống, đá đến mức Thống lĩnh cấm quân ngã xuống đất, thuận tiện bẻ một nhánh cây, trước khi Thống lĩnh cấm kịp đứng lên thì đã đặt nhánh cây lên cổ hắn.
“Ba ba ba” Hiên Viên Ấp mỉm cười vỗ tay khen ngợi. Mà Hiên Viên Cẩm Thiên đang xem đánh nhau đến say mê nhưng bị ngừng lại đang vô cùng bất mãn, túm góc áo Hiên Viên Ấp nói: “Phụ hoàng, Cẩm Thiên còn muốn xem.”
Hiên Viên Ấp cúi đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên:”Cẩm Thiên cảm thấy đẹp sao? Vậy Cẩm Thiên có muốn học võ không?”
“Học võ có gì tốt?”
Thanh âm ngọt ngào nhu thuận khiến biểu tình của Hiên Viên Ấp không khỏi trở nên nhu hòa, “Học xong võ công, Cẩm Thiên sẽ không sợ bị người khác khi dễ.”
“Có phụ hoàng ở đây, không ai có thể khi dễ Cẩm Thiên.” Tín nhiệm trong lời nói của Hiên Viên Cẩm Thiên khiến Hiên Viên Ấp lại cong khóe miệng. Hiên Viên Cẩm Thiên lại nghĩ, “Vậy, Cẩm Thiên học võ công có phải sẽ bắt được mèo không?”
“Ha ha, phải.” Hiên Viên Ấp nhịn không được bật cười, nghĩ rằng tiểu gia hỏa này đại khái là coi trọng khinh công Liễu Vô Phong vừa mới thi triển.
“Vậy, Cẩm Thiên muốn học võ công với hắn!” Hiên Viên Cẩm Thiên chỉ vào Liễu Vô Phong nói.
Việc này thì rất hợp ý Hiên Viên Ấp, “Vậy, về sau sẽ do Liễu Vô Phong dạy nhóm hoàng tử tập võ.” Liễu Vô Phong cũng không từ chối, trực tiếp tạ ơn. Mà trong lòng Liễu Kế Niên thì đã nở đầy hoa, phải biết Liễu Vô Phong được Hoàng đế thưởng thức còn được làm lão sư của hoàng tử, đối với địa vị của Liễu gia mà nói là vô cùng tốt.
Đó chính là cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, nhưng, không nên cứ nghĩ ngươi chính là con chim sẻ kia, nói không chừng ngươi chỉ là một con bọ ngựa nghĩ mình là chim sẻ.
Trong nháy mắt, hoàng hôn màu máu đã nhiễm đỏ cây ngô đồng giữa không trung. Mỗi người mang một tính toán khác nhau rời đi, Hiên Viên Cẩm Thiên nhìn sắc trời, “Chắc ca ca đã về rồi nhỉ?”
Nhưng, chiến tranh không phải là chuyện xấu đối với tất cả mọi người. Ví như Hiên Viên Ấp nhờ thắng lợi trong chiến tranh lần đó mà củng cố được đế vị, ví như Liễu Kế Niên lập được chiến công hiển hách trên chiến trường được phong thành Đại tướng quân.
Liễu Kế Niên có hai đứa con, con trưởng Liễu Ngạn do chính thất sinh ra, con thứ Liễu Phong thì do thiếp thất sinh. Mười năm trước Liễu Phong ra ngoài du ngoạn, vẫn luôn không có tin tức. Ngay lúc trên dưới Liễu gia đều nghĩ hắn đã chết rồi, thì Liễu Phong đột nhiên trở về Liễu gia, hơn nữa học được một thân võ nghệ cao cường, thậm chí vượt qua cả Liễu Kế Niên. Liễu Kế Niên vốn không có mấy hy vọng với đứa con thứ này trở nên vui vẻ, nhiệt tình đề cử Liễu Phong với Hoàng thượng.
Ngự Hoa viên, Hiên Viên Ấp đang ngồi trong lương đình (đình hóng mát) chậm rãi uống trà, một tràng tiếng cười “Ha ha ” như chuông bạc từ phía sau núi giả truyền đến. Nghe được tiếng cười quen thuộc, Hiên Viên Ấp không khỏi nâng khóe miệng, ý bảo những người khác không cần lên tiếng, vui vẻ đi đến núi giả. Đột nhiên, một con mèo nhảy ra, tiếp theo một tiểu hài tử mặc ngoại sam bằng tơ lụa màu trời đậm cũng ào ra, không cẩn thận nhào vào trong lòng Hiên Viên Ấp. Hiên Viên Cẩm Thiên ủy khuất sờ sờ cái mũi bị đụng đau, ngẩng đầu nhìn thấy Hiên Viên Ấp thì cười tươi. “A nha? Phụ hoàng?” Biểu tình mơ hồ mà vô tội lại lấy được lòng Hiên Viên Ấp.
Đối Hiên Viên Ấp mà nói, Hiên Viên Cẩm Thiên là một sự tồn tại rất đặc biệt, không giống những hoàng tử khác vẫn luôn sùng kính nhưng rất sợ Hiên Viên Ấp, hài tử này chỉ là một đứa bé nghịch ngợm thích làm nũng. Đây với Hiên Viên Ấp mà nói là một điều không dễ gì có được, cho nên hắn vô cùng sủng ái Hiên Viên Cẩm Thiên. Ví như, lúc có Hiên Viên Ấp, Hiên Viên Cẩm Thiên vẫn có thể ở chơi đùa ở Ngự Hoa viên mà không cần tránh né, đây là đặc quyền Hiên Viên Ấp cấp cho.
Hiên Viên Ấp nâng tiểu tử kia lên đối diện với mình: “Cẩm Thiên, ở đây làm gì?”
Hiên Viên Cẩm Thiên ngoan ngoãn trả lời: “Bắt mèo.” Sau đó ảo não nhìn phía con mèo đã bỏ trốn.
“Ha ha ” Nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên cái gì cũng viết ở trên mặt, tâm tình Hiên Viên Ấp thả lỏng hơn rất nhiều. Bế vật nhỏ tới lương đình, cung nữ bên cạnh mang thêm một ly trà, Hiên Viên Cẩm Thiên một hơi uống cạn ly. Đang muốn trêu chọc vật nhỏ, thì lại có người bẩm báo nói Liễu Kế Niên và Liễu Phong cầu kiến. Hiên Viên Ấp lúc này mới nhớ ra hôm nay đã tuyên Liễu Phong đến trò chuyện.
“Vi thần thảo dân tham kiến Hoàng Thượng, ngũ điện hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi.” Hiên Viên Ấp khoát tay.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Hiên Viên Cẩm Thiên tò mò nhìn nhìn Liễu Kế Niên và Liễu Phong, tướng mạo của Liễu Kế Niên rất bình thường, gương mặt nghiêm túc, bởi vì hàng năm chinh chiến mà có một loại khí tức xơ xác tiêu điều Liễu Phong thì đẹp hơn phụ thân hắn, dáng người cao ngất, cũng rất tuấn tú lịch sự, nhưng hai mắt rũ xuống, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
“Phụ hoàng, Cẩm Thiên cáo lui trước.” Cảm thấy phụ hoàng muốn nói đến quốc gia đại sự, Hiên Viên Cẩm Thiên chuẩn bị rời đi. Nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên nghiêm trang cáo lui, trên mặt lại viết rõ “Ta muốn đi bắt mèo”, Hiên Viên Ấp lập nhịn không được muốn trêu chọc nó: “Không sao, việc này cũng có liên quan tới Cẩm Thiên, ở lại nghe một chút.”
“A?” Không rõ có liên quan gì tới mình, Hiên Viên Cẩm Thiên không tình nguyện ngồi xuống.
“Ngươi chính là Liễu Phong?” Hiên Viên Ấp hỏi.
“Hồi Hoàng Thượng, thảo dân Liễu Vô Phong.” Liễu Phong mặt không chút thay đổi trả lời.
Hiên Viên Ấp nhìn về phía Liễu Kế Niên, không tiếng động hỏi sao lại biến thành Liễu Vô Phong.
Liễu Kế Niên lúng túng,”Hoàng Thượng, cái này……”
“Hoàng Thượng thứ tội,” Liễu Vô Phong mở miệng nói, “Khi thảo dân rời nhà không lâu, trong lúc du ngoạn được sư phụ cứu, cấp bậc trong sư môn là dùng chữ ‘Vô’ làm đệm, cho nên đổi tên thành Vô Phong. Vì để biểu đạt kính trọng với gia sư, thảo dân hy vọng về sau sẽ được dùng tên này.”
Lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh khiến Hiên Viên Ấp sinh ra vài phần tán thưởng. Nhíu mi nhìn Liễu Vô Phong, trong lời này hình như có vài phần oán hận Liễu gia, là đang ám chỉ hắn đã muốn thoát ly Liễu gia sao? Nghe nói mẫu thân Liễu Vô Phong hình như đã qua đời mười năm trước, vậy xem ra cái gọi là “rời nhà du ngoạn” của Liễu Vô Phong năm xưa cũng không phải đơn giản như thế. Vậy thì cũng tốt, mấy năm nay thế lực của Liễu Kế Niên càng lúc càng lớn, Hiên Viên Ấp đang lo lắng làm thế nào để cắt giảm thế lực của ông, Liễu Vô Phong này không chừng có thể mượn sức được, mà có thể kiềm chế được Liễu Kế Niên cũng là một lựa chọn không tệ. Trên mặt không hề đổi sắc, nhưng trong lòng đã có tính toán. Hiên Viên Ấp mở miệng nói: “Tôn sư trọng đạo là phải làm. Nghe nói ngươi còn học được một thân võ nghệ cao cường, nói vậy chắc cũng là do vị sư phụ kia dạy đi?”
“Hồi Hoàng Thượng, đúng là gia sư truyền lại.”
“Vậy đễ trẫm xem xem thế nào?” Nói xong, cũng không chờ Liễu Vô Phong trả lời, liền triệu Thống lĩnh cấm quân đến, ý bảo tỷ thí cùng Liễu Vô Phong.
“Mời.” Liễu Vô Phong làm ra một tư thế khiêm nhượng, lại khiến Thống lĩnh cấm quân tự đề cao mình căm tức một trận, một chưởng đánh đến trước mặt Liễu Vô Phong. Liễu Vô Phong cũng không luống cuống, nâng một tay đón đỡ, một tay khác nắm chưởng thành quyền đánh thẳng vào ngực bụng của Thống lĩnh cấm quân. Thống lĩnh cấm quân cũng không chỉ là dùng để trang trí, giơ chân đá ra quyền của Liễu Vô Phong, sau đó cúi người quét ngang. Liễu Vô Phong giống như chim bay mà bật người lên, không ngừng đá chân xuống, đá đến mức Thống lĩnh cấm quân ngã xuống đất, thuận tiện bẻ một nhánh cây, trước khi Thống lĩnh cấm kịp đứng lên thì đã đặt nhánh cây lên cổ hắn.
“Ba ba ba” Hiên Viên Ấp mỉm cười vỗ tay khen ngợi. Mà Hiên Viên Cẩm Thiên đang xem đánh nhau đến say mê nhưng bị ngừng lại đang vô cùng bất mãn, túm góc áo Hiên Viên Ấp nói: “Phụ hoàng, Cẩm Thiên còn muốn xem.”
Hiên Viên Ấp cúi đầu nhìn Hiên Viên Cẩm Thiên:”Cẩm Thiên cảm thấy đẹp sao? Vậy Cẩm Thiên có muốn học võ không?”
“Học võ có gì tốt?”
Thanh âm ngọt ngào nhu thuận khiến biểu tình của Hiên Viên Ấp không khỏi trở nên nhu hòa, “Học xong võ công, Cẩm Thiên sẽ không sợ bị người khác khi dễ.”
“Có phụ hoàng ở đây, không ai có thể khi dễ Cẩm Thiên.” Tín nhiệm trong lời nói của Hiên Viên Cẩm Thiên khiến Hiên Viên Ấp lại cong khóe miệng. Hiên Viên Cẩm Thiên lại nghĩ, “Vậy, Cẩm Thiên học võ công có phải sẽ bắt được mèo không?”
“Ha ha, phải.” Hiên Viên Ấp nhịn không được bật cười, nghĩ rằng tiểu gia hỏa này đại khái là coi trọng khinh công Liễu Vô Phong vừa mới thi triển.
“Vậy, Cẩm Thiên muốn học võ công với hắn!” Hiên Viên Cẩm Thiên chỉ vào Liễu Vô Phong nói.
Việc này thì rất hợp ý Hiên Viên Ấp, “Vậy, về sau sẽ do Liễu Vô Phong dạy nhóm hoàng tử tập võ.” Liễu Vô Phong cũng không từ chối, trực tiếp tạ ơn. Mà trong lòng Liễu Kế Niên thì đã nở đầy hoa, phải biết Liễu Vô Phong được Hoàng đế thưởng thức còn được làm lão sư của hoàng tử, đối với địa vị của Liễu gia mà nói là vô cùng tốt.
Đó chính là cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, nhưng, không nên cứ nghĩ ngươi chính là con chim sẻ kia, nói không chừng ngươi chỉ là một con bọ ngựa nghĩ mình là chim sẻ.
Trong nháy mắt, hoàng hôn màu máu đã nhiễm đỏ cây ngô đồng giữa không trung. Mỗi người mang một tính toán khác nhau rời đi, Hiên Viên Cẩm Thiên nhìn sắc trời, “Chắc ca ca đã về rồi nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook