Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường
-
Chương 4: Nàng là của ta
Quý Minh Thành dường như cho là Phượng Trường Duyệt điên rồi.
Nàng xấu xí như thế, trời sinh vô dụng, mấy lần gặp mặt không nhiều nàng đều là nhát gan né tránh, dường như biết mình không sánh bằng. Nhưng hiện tại nàng lại bảo… nàng muốn hưu hắn?
Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như vậy?
Cả đám người xung quanh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nghe thấy lời nói tiếp theo, đều lần lượt dùng một ánh mắt xem thường nhìn Phượng Trường Duyệt ngu ngốc kia.
Không ai chú ý tới Hiên Viên Dạ, đang đứng bên người Phượng Trường Duyệt, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô cảm giờ đây hiện lên chút thỏa mãn.
Hưu thư.
Được lắm: dọn dẹp sạch sẽ. Quả không hổ là người hắn để mắt tới.
Trên đường đi vì biết nàng muốn đi tìm vị hôn phu mà tâm hắn phút chốc suy sụp tan biến.
Hắn cũng không nhìn đến người khác, ngoại trừ liếc mắt nhìn Quý Minh Thành phía sau đi tới, vẫn núp đằng sau Phượng Trường Duyệt, trong mắt thêm mấy phần tán thưởng cùng thỏa mãn.
Quý Minh Thành phẫn nộ: “Phượng Trường Duyệt. Cô biết cô đang làm gì không hả?”
Ánh mắt lạnh lẽo Phượng Trường Duyệt đưa qua: “Biết rõ còn hỏi à. Quý Minh Thành, diễn xuất của ngươi quả thực không tồi.”
Ánh mắt nàng đảo qua mọi người, sau đó dừng lại trên người xác chết kia, khóe môi giương lên: “Kẻ này, ngươi dám bảo không quen hắn?”
Đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên: “Là Chu tổng quản mà.”
Ánh mắt Quý Minh Thành chìm xuống.
…
Tất cả mọi người đều biết Chu Dương là tâm phúc của hắn, bởi vì đã là linh sư một sao, vì thế hắn đối đãi tốt hơn các thuộc hạ khác một chút, ngày thường rất hãnh diện ở Quý gia, thế nên bọn hạ nhân đều biết đến hắn.
Lúc này thấy Chu Dương chết thê thảm, có một kẻ hạ nhân cho rằng đây là cơ hội tốt để bắt bẻ Phượng Trường Duyệt, liền há mồm mắng:
“Cô thật to gan! Dám giết chết Chu tổng quản!”
“Đúng thế! Quý gia không phải là nơi cô có thể đắc tội. Mau quỳ xuống trước mặt thiếu gia xin tha tội đi.”
“Quỳ xuống đi. Đồ xấu xí, phế vật.”
…
Phượng Trường Duyệt nghe thấy những lời chửi rủa này, nhìn sắc mặt những kẻ ỷ thế hiếp người kia, lạnh lùng mở miệng.
“Quý Minh Thành, tên này, là thủ hạ đắc lực của ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi dụ ta ra khỏi thành, dẫn thêm mấy chục người ám sát ta, ta suýt chút nữa mất mạng. Không biết ngươi nên giải thích sao đây?”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới phát hiện y phục màu xanh cũ nát trên người Phượng Trường Duyệt, trên mặt còn dính vết máu đỏ tươi, một khuôn mặt trắng bệt xấu xí, quả nhiên là dáng vẻ bị người ta đuổi giết.
Thế nhưng bởi vì khí chất lẫm liệt xông tới của Phượng Trường Duyệt, mà những người này do bị khí thế của nàng bức bách liền quên mất dáng vẻ chật vật của nàng.
Không, Quý Minh Thành nhìn Phượng Trường Duyệt, mắt nheo lại.
Thiếu nữ trước mắt, vốn không thể dùng từ chật vật để diễn tả. Nàng tựa như một thanh kiếm vô cùng sắc bén.
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi xung quanh, rõ ràng Quý Minh Thành tuyệt không thể thừa nhận.
Mặc kệ ra sao, hai người bọn họ có hôn ước. Nếu tin tức ám sát nàng là do hắn phái người đi được chứng thực, như vậy không chỉ phá hủy thanh danh của hắn, mà còn liên lụy cả Quý gia nữa. Trong cuộc tỷ thí gia tộc sau này đối với Quý gia mà nói sẽ vô cùng bất lợi.
“Phượng Trường Duyệt. Cô không cần ngậm máu phun người. Người này là hạ nhân mà Quý gia ta đối đãi không tệ, thế nhưng cô lại nói cái gì mà dụ cô ra khỏi thành, còn ám sát cô nữa… Ha ha, cô không cảm thấy đây là lời nói dối quá mức hoang đường sao?”
Hắn liếc nhìn xung quanh, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên mấy phần trào phúng.
“Toàn bộ thành Tây Tác đều biết, linh mạch cô không thông, trời sinh vô dụng. Mà Chu Dương lại là linh sư một sao. Nếu là hắn đi giết cô thì sao cô còn mạng mà sống sót trở về? Mà cô làm sao có thể đứng ở chỗ này nói dối vu hại ta hả? Nếu cô có gì bất mãn với ta, có thể nói đại ra hết, hà tất phải dựng chuyện hoang đường như vậy?”
Vài câu nói ngắn ngủn của Quý Minh Thành liền đem lòng hoài nghi của mọi người xóa sạch, hơn nữa càng thêm căm ghét Phượng Trường Duyệt.
Không sai. Phượng Trường Duyệt là một phế vật, đây là sự tình mà tất cả mọi người đều biết. Nàng làm sao có khả năng trốn thoát khỏi tay Chu Dương, thậm chí hiện tại còn đem theo thi thể của Chu Dương đến Quý gia gây sự.
Đây vốn không phải là sự tình mà Phượng Trường Duyệt nhu nhược kia có thể làm được.
Nhất định là nàng điên rồi.
Quý Khuê đi lên phía trước, đảo qua mặt Phượng Trường Duyệt, nhìn thấy cái bớt khiến người ta sợ hãi phía xa, trong lòng càng thêm căm ghét.
Nếu không phải năm đó, phụ thân Phượng Sâm của Phượng Trường Duyệt thiên phú hơn người, thực lực mạnh mẽ, hắn làm sao có thể phí nhiều tâm tư giữ gìn mối quan hệ của hắn cùng Phượng gia chứ, còn vì hắn vào sinh ra tử, chiếm được hảo cảm của Phượng Sâm, tiện thể định ra hôn ước cho con trai của mình.
Nhưng ai biết được, Phượng Trường vừa sinh ra đời, trên mặt liền có một cái bớt khiến bà đỡ đẻ hôn mê. Hai tuổi thì phát hiện linh mạch bị tắc, từ đầu đến chân là một phế vật.
…
Bị vướng vào mối quan hệ với Phượng Sâm, tuy rằng hắn cực kỳ hối hận, nhưng cũng không có biểu hiện gì. Mãi đến tận mười năm trước cũng chính là thời điểm Phượng Trường Duyệt bốn tuổi, Phượng Sâm cùng thê tử Thiên Vũ nghe nói đế đô có một vị luyện dược sư ngũ phẩm vừa tới, có thể luyện chế “Tố cốt hoàn”, giúp người cải thiện thể chất, liền ngàn dặm xa xôi lên đường nhưng cũng không bao giờ trở về nữa.
Từ đó về sau, Phượng gia liền không còn náo nhiệt như ngày xưa nữa. Mà trong lòng hắn đã sớm tính toán cùng Phượng gia giải trừ hôn ước.
Con trai hắn tất nhiên phải cùng nữ tử ưu tú nhất xứng đôi. | Ngoz: Chưa chắc con ông ưu tú nhất nhé, còn một anh đang đứng bên kia kìa.
Phượng Trường Duyệt này lại dám rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.
“Phượng Trường Duyệt,” Quý Khuê tiến lên một bước, thu lại ánh mắt căm ghét, mặt vô cảm nói, “Ngày hôm nay ngươi dám vô lễ. Vốn nể tình tình cảm cùng phụ thân ngươi, ta nghĩ dù ngươi bị tất cả mọi người thành Tây Tác ghét bỏ, cũng có thể cho ngươi thân phận thiếp thất. Bây giờ nhìn lại, Quý gia ta không chịu đựng nổi ngươi. Hôm nay ở đây có khách quý, ta không muốn truy cứu với ngươi. Chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi, chuyện hôm nay liền xóa bỏ. Bằng không…” | Ngoz: Ta muốn đập một phát vào mặt lão già đó quá.
Mạc Lăng từ đầu không có nhìn về phía Phượng Trường Duyệt, cầm khẽ nâng, rõ ràng là một bộ dáng cao cao tại thượng.
Phượng Trường Duyệt cười lạnh: “Quý gia các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Quý Minh Thành. Ta nói lại lần cuối, hôm nay ta tới, chỉ có một mục đích… chính là hưu ngươi. Chính ngươi làm chuyện xấu xa, ngươi tự mình biết. Còn một phế vật như ta đây làm sao có thể sống sót trở về thì ngươi không có tư cách để biết.”
Trong lòng Quý Minh Thành phẫn nộ, nhìn thấy bộ dáng mặt mày làm liều tùy ý của cô gái kia, không chút nào đem lời nói của hắn để ở trong lòng. Hơn nữa, đôi mắt xấu hổ lén lút nhìn hắn trước kia, lúc này lại lạnh như băng thấu xương. Lúc nhìn hắn giống như nhìn kẻ địch.
Lòng kiêu ngạo của hắn làm sao có thể chịu được sự đối xử khác biệt như vậy?
Cho dù hắn không thích nàng, không cưới nàng, hắn cũng không cho phép nàng đối xử với hắn như vậy.
Hắn cười trào phúng, đem theo sự xem thường sâu sắc.
“Phượng Trường Duyệt. Cô coi mình là cái gì? Trên đời này, ngoại trừ ta cùng cô có hôn ước, ở ngoài không thể không cưới cô. Còn có nam nhân nào sẽ nguyện ý nhìn cô sao?”
Khuôn mặt này của Phượng Trường Duyệt xấu xí cỡ nào, thế mà nàng cũng không hề để ý đến sao.
Đối với nàng mà nói, tăng cường thực lực của chính mình, khiến mình trở nên mạnh mẽ, mới là quan trọng nhất.
Nhưng mà thời điểm tiếng cười nhạo nàng của tất cả mọi người vang lên, bỗng nhiên có một giọng nói mạnh mẽ non nớt lên tiếng, từng chữ từng câu đem theo sự cao quý cùng ngang ngược, khiến người ta không thể thần phục.
“Cô ấy là của ta. Vấn đề này đương nhiên không cần nhắc tới.” | Ngoz: Lạy anh, anh còn đang bị thu nhỏ như Conan mà, nói vậy ai tin. -.- /
Tiếng cười bỗng im bặt, vô số ánh mắt ngạc nhiên nương theo giọng nói nhìn lại, phát hiện kẻ vừa nói chuyện chính là bé trai đứng bên người Phượng Trường Duyệt.
Có kẻ bỗng bật cười.
Phượng Trường Duyệt cúi đầu, liếc mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Hiên Viên Dạ cau mày bất mãn: Hắn không thích dựa vào nữ nhân. Như vậy giống như là đệ đệ dựa vào tỷ tỷ. Nhất định hắn phải mau mau…
Phượng Trường Duyệt thật lòng nhìn hắn, thấp giọng nói: “A Dạ. Đệ cũng là của tỷ.”
Nàng xấu xí như thế, trời sinh vô dụng, mấy lần gặp mặt không nhiều nàng đều là nhát gan né tránh, dường như biết mình không sánh bằng. Nhưng hiện tại nàng lại bảo… nàng muốn hưu hắn?
Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như vậy?
Cả đám người xung quanh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nghe thấy lời nói tiếp theo, đều lần lượt dùng một ánh mắt xem thường nhìn Phượng Trường Duyệt ngu ngốc kia.
Không ai chú ý tới Hiên Viên Dạ, đang đứng bên người Phượng Trường Duyệt, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô cảm giờ đây hiện lên chút thỏa mãn.
Hưu thư.
Được lắm: dọn dẹp sạch sẽ. Quả không hổ là người hắn để mắt tới.
Trên đường đi vì biết nàng muốn đi tìm vị hôn phu mà tâm hắn phút chốc suy sụp tan biến.
Hắn cũng không nhìn đến người khác, ngoại trừ liếc mắt nhìn Quý Minh Thành phía sau đi tới, vẫn núp đằng sau Phượng Trường Duyệt, trong mắt thêm mấy phần tán thưởng cùng thỏa mãn.
Quý Minh Thành phẫn nộ: “Phượng Trường Duyệt. Cô biết cô đang làm gì không hả?”
Ánh mắt lạnh lẽo Phượng Trường Duyệt đưa qua: “Biết rõ còn hỏi à. Quý Minh Thành, diễn xuất của ngươi quả thực không tồi.”
Ánh mắt nàng đảo qua mọi người, sau đó dừng lại trên người xác chết kia, khóe môi giương lên: “Kẻ này, ngươi dám bảo không quen hắn?”
Đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên: “Là Chu tổng quản mà.”
Ánh mắt Quý Minh Thành chìm xuống.
…
Tất cả mọi người đều biết Chu Dương là tâm phúc của hắn, bởi vì đã là linh sư một sao, vì thế hắn đối đãi tốt hơn các thuộc hạ khác một chút, ngày thường rất hãnh diện ở Quý gia, thế nên bọn hạ nhân đều biết đến hắn.
Lúc này thấy Chu Dương chết thê thảm, có một kẻ hạ nhân cho rằng đây là cơ hội tốt để bắt bẻ Phượng Trường Duyệt, liền há mồm mắng:
“Cô thật to gan! Dám giết chết Chu tổng quản!”
“Đúng thế! Quý gia không phải là nơi cô có thể đắc tội. Mau quỳ xuống trước mặt thiếu gia xin tha tội đi.”
“Quỳ xuống đi. Đồ xấu xí, phế vật.”
…
Phượng Trường Duyệt nghe thấy những lời chửi rủa này, nhìn sắc mặt những kẻ ỷ thế hiếp người kia, lạnh lùng mở miệng.
“Quý Minh Thành, tên này, là thủ hạ đắc lực của ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi dụ ta ra khỏi thành, dẫn thêm mấy chục người ám sát ta, ta suýt chút nữa mất mạng. Không biết ngươi nên giải thích sao đây?”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, lúc này mới phát hiện y phục màu xanh cũ nát trên người Phượng Trường Duyệt, trên mặt còn dính vết máu đỏ tươi, một khuôn mặt trắng bệt xấu xí, quả nhiên là dáng vẻ bị người ta đuổi giết.
Thế nhưng bởi vì khí chất lẫm liệt xông tới của Phượng Trường Duyệt, mà những người này do bị khí thế của nàng bức bách liền quên mất dáng vẻ chật vật của nàng.
Không, Quý Minh Thành nhìn Phượng Trường Duyệt, mắt nheo lại.
Thiếu nữ trước mắt, vốn không thể dùng từ chật vật để diễn tả. Nàng tựa như một thanh kiếm vô cùng sắc bén.
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi xung quanh, rõ ràng Quý Minh Thành tuyệt không thể thừa nhận.
Mặc kệ ra sao, hai người bọn họ có hôn ước. Nếu tin tức ám sát nàng là do hắn phái người đi được chứng thực, như vậy không chỉ phá hủy thanh danh của hắn, mà còn liên lụy cả Quý gia nữa. Trong cuộc tỷ thí gia tộc sau này đối với Quý gia mà nói sẽ vô cùng bất lợi.
“Phượng Trường Duyệt. Cô không cần ngậm máu phun người. Người này là hạ nhân mà Quý gia ta đối đãi không tệ, thế nhưng cô lại nói cái gì mà dụ cô ra khỏi thành, còn ám sát cô nữa… Ha ha, cô không cảm thấy đây là lời nói dối quá mức hoang đường sao?”
Hắn liếc nhìn xung quanh, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên mấy phần trào phúng.
“Toàn bộ thành Tây Tác đều biết, linh mạch cô không thông, trời sinh vô dụng. Mà Chu Dương lại là linh sư một sao. Nếu là hắn đi giết cô thì sao cô còn mạng mà sống sót trở về? Mà cô làm sao có thể đứng ở chỗ này nói dối vu hại ta hả? Nếu cô có gì bất mãn với ta, có thể nói đại ra hết, hà tất phải dựng chuyện hoang đường như vậy?”
Vài câu nói ngắn ngủn của Quý Minh Thành liền đem lòng hoài nghi của mọi người xóa sạch, hơn nữa càng thêm căm ghét Phượng Trường Duyệt.
Không sai. Phượng Trường Duyệt là một phế vật, đây là sự tình mà tất cả mọi người đều biết. Nàng làm sao có khả năng trốn thoát khỏi tay Chu Dương, thậm chí hiện tại còn đem theo thi thể của Chu Dương đến Quý gia gây sự.
Đây vốn không phải là sự tình mà Phượng Trường Duyệt nhu nhược kia có thể làm được.
Nhất định là nàng điên rồi.
Quý Khuê đi lên phía trước, đảo qua mặt Phượng Trường Duyệt, nhìn thấy cái bớt khiến người ta sợ hãi phía xa, trong lòng càng thêm căm ghét.
Nếu không phải năm đó, phụ thân Phượng Sâm của Phượng Trường Duyệt thiên phú hơn người, thực lực mạnh mẽ, hắn làm sao có thể phí nhiều tâm tư giữ gìn mối quan hệ của hắn cùng Phượng gia chứ, còn vì hắn vào sinh ra tử, chiếm được hảo cảm của Phượng Sâm, tiện thể định ra hôn ước cho con trai của mình.
Nhưng ai biết được, Phượng Trường vừa sinh ra đời, trên mặt liền có một cái bớt khiến bà đỡ đẻ hôn mê. Hai tuổi thì phát hiện linh mạch bị tắc, từ đầu đến chân là một phế vật.
…
Bị vướng vào mối quan hệ với Phượng Sâm, tuy rằng hắn cực kỳ hối hận, nhưng cũng không có biểu hiện gì. Mãi đến tận mười năm trước cũng chính là thời điểm Phượng Trường Duyệt bốn tuổi, Phượng Sâm cùng thê tử Thiên Vũ nghe nói đế đô có một vị luyện dược sư ngũ phẩm vừa tới, có thể luyện chế “Tố cốt hoàn”, giúp người cải thiện thể chất, liền ngàn dặm xa xôi lên đường nhưng cũng không bao giờ trở về nữa.
Từ đó về sau, Phượng gia liền không còn náo nhiệt như ngày xưa nữa. Mà trong lòng hắn đã sớm tính toán cùng Phượng gia giải trừ hôn ước.
Con trai hắn tất nhiên phải cùng nữ tử ưu tú nhất xứng đôi. | Ngoz: Chưa chắc con ông ưu tú nhất nhé, còn một anh đang đứng bên kia kìa.
Phượng Trường Duyệt này lại dám rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.
“Phượng Trường Duyệt,” Quý Khuê tiến lên một bước, thu lại ánh mắt căm ghét, mặt vô cảm nói, “Ngày hôm nay ngươi dám vô lễ. Vốn nể tình tình cảm cùng phụ thân ngươi, ta nghĩ dù ngươi bị tất cả mọi người thành Tây Tác ghét bỏ, cũng có thể cho ngươi thân phận thiếp thất. Bây giờ nhìn lại, Quý gia ta không chịu đựng nổi ngươi. Hôm nay ở đây có khách quý, ta không muốn truy cứu với ngươi. Chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi, chuyện hôm nay liền xóa bỏ. Bằng không…” | Ngoz: Ta muốn đập một phát vào mặt lão già đó quá.
Mạc Lăng từ đầu không có nhìn về phía Phượng Trường Duyệt, cầm khẽ nâng, rõ ràng là một bộ dáng cao cao tại thượng.
Phượng Trường Duyệt cười lạnh: “Quý gia các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Quý Minh Thành. Ta nói lại lần cuối, hôm nay ta tới, chỉ có một mục đích… chính là hưu ngươi. Chính ngươi làm chuyện xấu xa, ngươi tự mình biết. Còn một phế vật như ta đây làm sao có thể sống sót trở về thì ngươi không có tư cách để biết.”
Trong lòng Quý Minh Thành phẫn nộ, nhìn thấy bộ dáng mặt mày làm liều tùy ý của cô gái kia, không chút nào đem lời nói của hắn để ở trong lòng. Hơn nữa, đôi mắt xấu hổ lén lút nhìn hắn trước kia, lúc này lại lạnh như băng thấu xương. Lúc nhìn hắn giống như nhìn kẻ địch.
Lòng kiêu ngạo của hắn làm sao có thể chịu được sự đối xử khác biệt như vậy?
Cho dù hắn không thích nàng, không cưới nàng, hắn cũng không cho phép nàng đối xử với hắn như vậy.
Hắn cười trào phúng, đem theo sự xem thường sâu sắc.
“Phượng Trường Duyệt. Cô coi mình là cái gì? Trên đời này, ngoại trừ ta cùng cô có hôn ước, ở ngoài không thể không cưới cô. Còn có nam nhân nào sẽ nguyện ý nhìn cô sao?”
Khuôn mặt này của Phượng Trường Duyệt xấu xí cỡ nào, thế mà nàng cũng không hề để ý đến sao.
Đối với nàng mà nói, tăng cường thực lực của chính mình, khiến mình trở nên mạnh mẽ, mới là quan trọng nhất.
Nhưng mà thời điểm tiếng cười nhạo nàng của tất cả mọi người vang lên, bỗng nhiên có một giọng nói mạnh mẽ non nớt lên tiếng, từng chữ từng câu đem theo sự cao quý cùng ngang ngược, khiến người ta không thể thần phục.
“Cô ấy là của ta. Vấn đề này đương nhiên không cần nhắc tới.” | Ngoz: Lạy anh, anh còn đang bị thu nhỏ như Conan mà, nói vậy ai tin. -.- /
Tiếng cười bỗng im bặt, vô số ánh mắt ngạc nhiên nương theo giọng nói nhìn lại, phát hiện kẻ vừa nói chuyện chính là bé trai đứng bên người Phượng Trường Duyệt.
Có kẻ bỗng bật cười.
Phượng Trường Duyệt cúi đầu, liếc mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Hiên Viên Dạ cau mày bất mãn: Hắn không thích dựa vào nữ nhân. Như vậy giống như là đệ đệ dựa vào tỷ tỷ. Nhất định hắn phải mau mau…
Phượng Trường Duyệt thật lòng nhìn hắn, thấp giọng nói: “A Dạ. Đệ cũng là của tỷ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook