Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường
-
Chương 31: Ai cũng đều muốn
Một ngày này, buổi đấu giá kim phẩm mỗi tháng một lần của thành Tây Tác.
So với mấy lần trước, rõ ràng bầu không khí lần này rất khác. Sáng sớm liền có không ít người của đại gia tộc chờ đợi trước cửa phòng đấu giá Tinh Huy, dường như sợ bị người khác giành trước.
Vẫn chưa đến buổi tối, đèn đuốc phòng đấu giá cũng đã sáng choang, phòng đấu giá vàng son lộng lẫy cũng không ít náo nhiệt.
Những người nhà khác gặp nhau, không thể thiếu được chuyện hàn huyên vài câu.
“Ồ, đây không phải Lôi Nặc đại nhân sao? Cơn gió nào mang ngài tới đây thế?”
“Ha ha! Quý huynh khách khí! Có điều là lão phu chỉ tùy tiện tới đây xem thôi. Ngài đúng là, lâu rồi chưa xuất hiện, nhưng mà tối nay, có trân bảo gì mà khiến cho ngài hứng thú sao?”
“Ai, cũng không có gì. Chỉ là muốn mang tiểu bối tới làm quen một chút thôi. Xin mời ngài.”
“Ha ha! Xin mời.”
Tiếng hàn huyên ồn ào không ngừng vang lên, tiến vào bên trong phòng bán đấu giá, dường như tất cả đều giống như huynh đệ tốt vậy, sau khi từng người đơn giản trò chuyện, tiến vào hội trường.
Xoay người một cái sắc mặt từng người đều có chút biến hóa.
Lôi Nặc hừ lạnh: Hừ! Muốn giành đồ vật với ta? Không có cửa đâu!
Quý Khuê cười lạnh: Không phải muốn cướp đồ à, cũng không nhìn xem hắn có đủ tiền hay không. Đồ vật Quý gia hắn muốn thì ai cũng không thể cướp được.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này trôi qua rất nhanh, ai cũng không để ý.
Mà trong ngõ hẻm tối đen cách đó không xa, đang có hai bóng người một lớn một nhỏ, chồng chéo lên nhau.
“Không nghĩ tới phòng đấu giá Tinh Huy cũng có nhúng một tay vào. Thả ra tin đồn sớm một ngày, nói trên buổi đấu giá hôm nay sẽ có đan dược quý giá xuất hiện, khiến các nhà bọn người đó động tâm, thậm chí mấy vị đóng cửa cả ngày không ra đều đến hết rồi. Người có thân phận thành Tây Tác này, sợ là đêm nay cũng đã đến đông đủ hết. Bày ra mánh lới lớn như vậy, nhất định có thể bán ra một giá tiền cao. Phòng đấu giá Tinh Huy cũng thật là… đủ gian trá. Có điều, chuyện này đối với chúng ta dường như lại là chuyện tốt. A Dạ, sau khi đệ đi vào tuyệt đối không được lên tiếng biết không? Áo choàng tỷ mặc rất lớn, tạm thời đệ chịu oan ức một chút, đứng ở phía dưới nhé.”
“…”
Hiên Viên Dạ không biết phải nói gì, nữ nhân này thật sự cho hắn trốn dưới vạt áo rộng lớn của nàng rồi đi vào sao? Thật mất mặt quá.
“Ạ Dạ? Nghe lời.” Đôi mắt màu đen sáng như sao nhìn hắn.
“… Chỉ một lần này thôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“A Dạ thật ngoan.” Trên gương mặt bỗng nhiên dịu dàng.
“…”
Hiên Viên Dạ có chút ngây người, có phải hắn vừa nói sai gì không?
Nghĩ như vậy, hắn dùng tay nhỏ chạm đến xúc cảm trên gương mặt nhưng không cảm thấy ấm áp, dường như còn có chút lạnh run.
Quên đi, xem như phần trên nữ nhân này thức thời, tạm thời lần này quên đi vậy…
Bóng dáng màu đen bao trùm bên trên, không ai chú ý tới chuyện nơi đây cả.
Phòng bán đấu giá to lớn nhanh chóng đầy người.
Mà phía sau cửa có một vị thiếu nữ xinh đẹp, mặt lại đầy lo lắng nhìn ra ngoài cửa, dường như đang chờ người nào đến.
Đợi mọi người đến gần đủ rồi mới có người làm lại đây nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, người có nên vào không hay là chờ ạ?”
“Ai nha. Đừng quấy rầy ta. Ngày hôm nay hắn nhất định sẽ đến. Hôm đó hắn trốn nhanh quá, theo không kịp…” Thiếu nữ kia hờn dỗi một tiếng, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa, chỉ lo bỏ qua thiếu niên kỳ quái kia, một bên phất tay một cái khiến người ta quay về. “Yên tâm đi. Người ta lớn như vậy, lại không lạc được. Chờ nhìn thấy người đến ta liền vào trong.”
Nhìn thấy bộ dạng tiểu thư nhà mình kia, người hầu do dự một chút, rốt cục nhịn không được mà nói: “Tiểu thư, người nói vị kia nhưng là khách quý. Hắn… có thể đã theo đường khách quý mà vào rồi thì sao?”
Bỗng nhiên thiếu nữ nhận ra: “Đúng ha. Hắn biết điều như vậy nhất định sẽ không đi vào từ nơi này. Ta ngốc quá.” Nói xong liền xoay người vội vàng chạy vào bên trong.
Người hầu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng gấp rút theo vào trong.
Mà một khắc trước, Phương Trường Duyệt đã dẫn Hiên Viên Dạ đi vào từ lối đi khách quý, đồng thời dưới sự chỉ dẫn của người phụ trách đến phòng riêng ở lầu hai.
“Đây là phòng khách quý của ngài. Ở đây có thể quan sát toàn bộ sàn đấu giá, hơn nữa nơi này là dùng vật liệu đặc thù để chế tác, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy hình dáng của ngài, bất kỳ linh lực công kích nào cũng sẽ bị suy yếu ba phần mười. Nếu ngài muốn tham gia đấu giá, có thể ấn nút bấm phía trước ngài. Đợi giao dịch kết thúc, người phụ trách của chúng ta sẽ đem đồ vật đưa tới cho ngài.”
Kính cẩn nói xong, liền khom lưng dẫn dắt hạ nhân lui ra, toàn bộ quá trình đều không giương mắt liếc nhìn người áo đen thần bí này một cái.
Phượng Trường Duyệt thỏa mãn gật đầu.
Đây chính là điều nàng muốn.
Sau khi xác định mọi người đều ra ngoài hết, dưới thân y phục nàng hơi động, một bóng người nhỏ bé nhô ra.
Ngọc tuyết đáng yêu, nét mặt lạnh lùng, chính là Hiên Viên Dạ.
Bởi vì đứng ở phía dưới, gương mặt hắn có chút ửng đỏ, nhìn càng thêm đáng yêu hơn, chỉ thấy trong lòng Phượng Trường Duyệt rất vui.
Không biết tại sao, nhìn thấy bất kỳ dáng vẻ nào của hắn đều cảm thấy đặc biệt có sức sống.
Nàng thuận tay nâng hắn lên, đặt hắn ở trên đùi nàng. Hiên Viên Dạ còn chưa kịp phản đối thì cảm thấy gò má hơi ấm áp.
Nàng nhẹ nhàng đặt cằm ở trên bả vai hắn.
Lỗ tai hắn đỏ lên, ánh mắt càng ngày càng trầm tĩnh.
“A Dạ.”
Hồi lâu sau, Phượng Trường Duyệt thở dài một hơi.
“… Sao thế?”
Cảm thấy Phượng Trường Duyệt im lặng, Hiên Viên Dạ nhịn không được hỏi một câu.
“Ngày tháng chúng ta trở mình đến rồi.”
Nàng kiên định, nói ra điều không thể phản bác.
Ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy rõ ràng có một đám người ngồi đầy phía dưới lầu.
Thậm chí nàng còn nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.
Quý Khuê, Lôi Nặc đều đến cả.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng dừng lại, nhìn về phía một góc nào đó, sau đó cười lạnh một chút.
Phượng Thiên cũng tới nữa à.
Hắn cũng muốn đan dược kia sao? Chỉ là tụ linh đan này, hắn muốn lấy cho ai đây?
Thật sự đáng cân nhắc đây.
Nàng thu hồi ánh mắt, nín thở tập trung suy nghĩ, chờ buổi đấu giá bắt đầu.
Nàng biết sát vách nàng cũng có khách quý, cao thủ chân chính, cho dù là ánh mắt cũng sẽ khiến bọn họ cảnh giác. Vì thế nàng vẫn nên an tâm chờ đợi thôi.
Phòng bán đấu giá này, ba mặt người ngồi xem, còn lại một mặt là đài biểu diễn, lầu hai đều là phòng khách quý, bất kỳ cảnh tượng nào cũng đều có thể nhìn rõ. Có điều ngoại trừ khách quý siêu cấp, cho dù là nhân sĩ đại gia tộc Quý Khuê như thế cũng không có tư cách lên lầu hai.
Vì thế mà nơi này có một quy định bất thành văn, chính là tận lực không nên cùng đấu giá với người trên lầu hai. Bởi vì không chắc sẽ chọc tới người không thể chọc.
Lúc hết thảy chỗ ngồi đều đầy cả thì trên đài biểu diễn đột nhiên sáng như ban ngày, một ông lão xuất hiện ở trên đài.
Thấy rõ mặt mũi ông lão, bỗng nhiên phía dưới trở nên xôn xao.
“Liễu lão? Lại là ông ta?”
“Đồ vật lần này quả nhiên quý giá. Lại do Liễu Sơn chủ trì đấu giá chứ.”
“Xem ra tám chín phần mười tin tức kia là thật. Như vậy nhất định phải cướp về trong tay.”
…
Hiển nhiên Liễu Sơn đã nghĩ tới cảnh này, khẽ cười, hai tay đập xuống. Hiện trường nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Phượng Trường Duyệt nhíu mày.
Một luyện dược sư quả thực lợi hại như vậy sao?
Vẻ mặt Liễu Sơn hòa ái, huống hồ lúc trước đã thu đủ khẩu vị của những người này, cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Buổi đấu giá hôm nay, do lão phu chủ trì. Bên dưới, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.”
Phượng Trường Duyệt ngồi thẳng người lên một chút… đến rồi.
So với mấy lần trước, rõ ràng bầu không khí lần này rất khác. Sáng sớm liền có không ít người của đại gia tộc chờ đợi trước cửa phòng đấu giá Tinh Huy, dường như sợ bị người khác giành trước.
Vẫn chưa đến buổi tối, đèn đuốc phòng đấu giá cũng đã sáng choang, phòng đấu giá vàng son lộng lẫy cũng không ít náo nhiệt.
Những người nhà khác gặp nhau, không thể thiếu được chuyện hàn huyên vài câu.
“Ồ, đây không phải Lôi Nặc đại nhân sao? Cơn gió nào mang ngài tới đây thế?”
“Ha ha! Quý huynh khách khí! Có điều là lão phu chỉ tùy tiện tới đây xem thôi. Ngài đúng là, lâu rồi chưa xuất hiện, nhưng mà tối nay, có trân bảo gì mà khiến cho ngài hứng thú sao?”
“Ai, cũng không có gì. Chỉ là muốn mang tiểu bối tới làm quen một chút thôi. Xin mời ngài.”
“Ha ha! Xin mời.”
Tiếng hàn huyên ồn ào không ngừng vang lên, tiến vào bên trong phòng bán đấu giá, dường như tất cả đều giống như huynh đệ tốt vậy, sau khi từng người đơn giản trò chuyện, tiến vào hội trường.
Xoay người một cái sắc mặt từng người đều có chút biến hóa.
Lôi Nặc hừ lạnh: Hừ! Muốn giành đồ vật với ta? Không có cửa đâu!
Quý Khuê cười lạnh: Không phải muốn cướp đồ à, cũng không nhìn xem hắn có đủ tiền hay không. Đồ vật Quý gia hắn muốn thì ai cũng không thể cướp được.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này trôi qua rất nhanh, ai cũng không để ý.
Mà trong ngõ hẻm tối đen cách đó không xa, đang có hai bóng người một lớn một nhỏ, chồng chéo lên nhau.
“Không nghĩ tới phòng đấu giá Tinh Huy cũng có nhúng một tay vào. Thả ra tin đồn sớm một ngày, nói trên buổi đấu giá hôm nay sẽ có đan dược quý giá xuất hiện, khiến các nhà bọn người đó động tâm, thậm chí mấy vị đóng cửa cả ngày không ra đều đến hết rồi. Người có thân phận thành Tây Tác này, sợ là đêm nay cũng đã đến đông đủ hết. Bày ra mánh lới lớn như vậy, nhất định có thể bán ra một giá tiền cao. Phòng đấu giá Tinh Huy cũng thật là… đủ gian trá. Có điều, chuyện này đối với chúng ta dường như lại là chuyện tốt. A Dạ, sau khi đệ đi vào tuyệt đối không được lên tiếng biết không? Áo choàng tỷ mặc rất lớn, tạm thời đệ chịu oan ức một chút, đứng ở phía dưới nhé.”
“…”
Hiên Viên Dạ không biết phải nói gì, nữ nhân này thật sự cho hắn trốn dưới vạt áo rộng lớn của nàng rồi đi vào sao? Thật mất mặt quá.
“Ạ Dạ? Nghe lời.” Đôi mắt màu đen sáng như sao nhìn hắn.
“… Chỉ một lần này thôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“A Dạ thật ngoan.” Trên gương mặt bỗng nhiên dịu dàng.
“…”
Hiên Viên Dạ có chút ngây người, có phải hắn vừa nói sai gì không?
Nghĩ như vậy, hắn dùng tay nhỏ chạm đến xúc cảm trên gương mặt nhưng không cảm thấy ấm áp, dường như còn có chút lạnh run.
Quên đi, xem như phần trên nữ nhân này thức thời, tạm thời lần này quên đi vậy…
Bóng dáng màu đen bao trùm bên trên, không ai chú ý tới chuyện nơi đây cả.
Phòng bán đấu giá to lớn nhanh chóng đầy người.
Mà phía sau cửa có một vị thiếu nữ xinh đẹp, mặt lại đầy lo lắng nhìn ra ngoài cửa, dường như đang chờ người nào đến.
Đợi mọi người đến gần đủ rồi mới có người làm lại đây nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, người có nên vào không hay là chờ ạ?”
“Ai nha. Đừng quấy rầy ta. Ngày hôm nay hắn nhất định sẽ đến. Hôm đó hắn trốn nhanh quá, theo không kịp…” Thiếu nữ kia hờn dỗi một tiếng, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa, chỉ lo bỏ qua thiếu niên kỳ quái kia, một bên phất tay một cái khiến người ta quay về. “Yên tâm đi. Người ta lớn như vậy, lại không lạc được. Chờ nhìn thấy người đến ta liền vào trong.”
Nhìn thấy bộ dạng tiểu thư nhà mình kia, người hầu do dự một chút, rốt cục nhịn không được mà nói: “Tiểu thư, người nói vị kia nhưng là khách quý. Hắn… có thể đã theo đường khách quý mà vào rồi thì sao?”
Bỗng nhiên thiếu nữ nhận ra: “Đúng ha. Hắn biết điều như vậy nhất định sẽ không đi vào từ nơi này. Ta ngốc quá.” Nói xong liền xoay người vội vàng chạy vào bên trong.
Người hầu bất đắc dĩ lắc đầu, cũng gấp rút theo vào trong.
Mà một khắc trước, Phương Trường Duyệt đã dẫn Hiên Viên Dạ đi vào từ lối đi khách quý, đồng thời dưới sự chỉ dẫn của người phụ trách đến phòng riêng ở lầu hai.
“Đây là phòng khách quý của ngài. Ở đây có thể quan sát toàn bộ sàn đấu giá, hơn nữa nơi này là dùng vật liệu đặc thù để chế tác, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy hình dáng của ngài, bất kỳ linh lực công kích nào cũng sẽ bị suy yếu ba phần mười. Nếu ngài muốn tham gia đấu giá, có thể ấn nút bấm phía trước ngài. Đợi giao dịch kết thúc, người phụ trách của chúng ta sẽ đem đồ vật đưa tới cho ngài.”
Kính cẩn nói xong, liền khom lưng dẫn dắt hạ nhân lui ra, toàn bộ quá trình đều không giương mắt liếc nhìn người áo đen thần bí này một cái.
Phượng Trường Duyệt thỏa mãn gật đầu.
Đây chính là điều nàng muốn.
Sau khi xác định mọi người đều ra ngoài hết, dưới thân y phục nàng hơi động, một bóng người nhỏ bé nhô ra.
Ngọc tuyết đáng yêu, nét mặt lạnh lùng, chính là Hiên Viên Dạ.
Bởi vì đứng ở phía dưới, gương mặt hắn có chút ửng đỏ, nhìn càng thêm đáng yêu hơn, chỉ thấy trong lòng Phượng Trường Duyệt rất vui.
Không biết tại sao, nhìn thấy bất kỳ dáng vẻ nào của hắn đều cảm thấy đặc biệt có sức sống.
Nàng thuận tay nâng hắn lên, đặt hắn ở trên đùi nàng. Hiên Viên Dạ còn chưa kịp phản đối thì cảm thấy gò má hơi ấm áp.
Nàng nhẹ nhàng đặt cằm ở trên bả vai hắn.
Lỗ tai hắn đỏ lên, ánh mắt càng ngày càng trầm tĩnh.
“A Dạ.”
Hồi lâu sau, Phượng Trường Duyệt thở dài một hơi.
“… Sao thế?”
Cảm thấy Phượng Trường Duyệt im lặng, Hiên Viên Dạ nhịn không được hỏi một câu.
“Ngày tháng chúng ta trở mình đến rồi.”
Nàng kiên định, nói ra điều không thể phản bác.
Ngồi ở chỗ này, có thể nhìn thấy rõ ràng có một đám người ngồi đầy phía dưới lầu.
Thậm chí nàng còn nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.
Quý Khuê, Lôi Nặc đều đến cả.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng dừng lại, nhìn về phía một góc nào đó, sau đó cười lạnh một chút.
Phượng Thiên cũng tới nữa à.
Hắn cũng muốn đan dược kia sao? Chỉ là tụ linh đan này, hắn muốn lấy cho ai đây?
Thật sự đáng cân nhắc đây.
Nàng thu hồi ánh mắt, nín thở tập trung suy nghĩ, chờ buổi đấu giá bắt đầu.
Nàng biết sát vách nàng cũng có khách quý, cao thủ chân chính, cho dù là ánh mắt cũng sẽ khiến bọn họ cảnh giác. Vì thế nàng vẫn nên an tâm chờ đợi thôi.
Phòng bán đấu giá này, ba mặt người ngồi xem, còn lại một mặt là đài biểu diễn, lầu hai đều là phòng khách quý, bất kỳ cảnh tượng nào cũng đều có thể nhìn rõ. Có điều ngoại trừ khách quý siêu cấp, cho dù là nhân sĩ đại gia tộc Quý Khuê như thế cũng không có tư cách lên lầu hai.
Vì thế mà nơi này có một quy định bất thành văn, chính là tận lực không nên cùng đấu giá với người trên lầu hai. Bởi vì không chắc sẽ chọc tới người không thể chọc.
Lúc hết thảy chỗ ngồi đều đầy cả thì trên đài biểu diễn đột nhiên sáng như ban ngày, một ông lão xuất hiện ở trên đài.
Thấy rõ mặt mũi ông lão, bỗng nhiên phía dưới trở nên xôn xao.
“Liễu lão? Lại là ông ta?”
“Đồ vật lần này quả nhiên quý giá. Lại do Liễu Sơn chủ trì đấu giá chứ.”
“Xem ra tám chín phần mười tin tức kia là thật. Như vậy nhất định phải cướp về trong tay.”
…
Hiển nhiên Liễu Sơn đã nghĩ tới cảnh này, khẽ cười, hai tay đập xuống. Hiện trường nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Phượng Trường Duyệt nhíu mày.
Một luyện dược sư quả thực lợi hại như vậy sao?
Vẻ mặt Liễu Sơn hòa ái, huống hồ lúc trước đã thu đủ khẩu vị của những người này, cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Buổi đấu giá hôm nay, do lão phu chủ trì. Bên dưới, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.”
Phượng Trường Duyệt ngồi thẳng người lên một chút… đến rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook