Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường
-
Chương 1: Sống lại nơi dị thế
Núi non liên miên, chập trùng, tà dương sắp hạ xuống, ánh chiều tà đem rừng cây um tùm soi sáng càng thêm thần bí, to lớn đồ sộ.
Mà dưới chân núi, có một bóng người màu xanh, bước chân ngổn ngang chật vật đang chạy nhanh về phía trước, đôi lúc quay đầu lại nhìn xung quanh, tựa như vô cùng sợ sệt. Mà cách đó không xa phía sau thiếu nữ, đang có một đám người truy đuổi nàng, vừa chạy còn vừa lớn tiếng hô hoán điều gì đó.
“Nhanh! Bắt lấy nàng! Hôm nay nhất định phải lấy được mạng sống của nàng ta!”
“Vâng!”
Trong không khí ngột ngạt căng thẳng, vang lên đầy tiếng la hét chết chóc.
Cách chỗ bọn hắn phía trước không xa, có một bóng người gầy gò, đang hấp tấp liều mạng chạy về phía trước mà không có mục đích, chỉ hy vọng có thể chạy thoát khỏi đám người truy sát này.
Nhưng mà tư chất nàng vô dụng như vậy, đối mặt với một đám linh giả tám sao, thậm chí còn có một linh sư một sao, muốn sống sót chạy trốn, đây quả thật là một chuyện viễn vông.
Thiếu nữ không dám quay đầu lại, mặt trắng bệt, trái tim trong lồng ngực dường như muốn nhảy ra ngoài.
Hiện tại các nàng đã ra khỏi thành Tây Tác, bởi vì dãy núi này gần rừng rậm ma thú, vì thế mà ngoại trừ lính đánh thuê bình thường cùng người đi thí luyện tu hành ra, hầu như chẳng ai lại tới gần nơi này. Coi như là gia chủ lợi hại nhất nhà họ Phượng, Phượng Thiên, cũng tuyệt đối không dám tiến vào, chỉ dám hoạt động ở khu vực biên giới mà thôi.
Mà hiện tại, nàng đã không còn lựa chọn nào khác.
Nàng cắn răng một cái, bỗng nhiên thân thủ xoay người, chạy về phía rừng rậm ma thú.
Nhìn thấy tình cảnh này, một đám hầu như không chút do dự, lập tức đuổi theo.
Bọn họ vốn cho là lấy thực lực của mình, giết nàng chỉ là việc nhỏ như con thỏ, nhưng mà khi tiến vào bên trong rừng rậm mới phát hiện, càng đi vào bên trong, cây cối càng sum xuê, con đường cũng càng gồ ghề hơn, chẳng qua trong nháy mắt, bọn họ không tìm thấy bóng dáng Phượng Trường Duyệt đâu nữa.
“Mẹ nó! Để con nhóc xấu xí kia chạy thoát rồi.”
“Thật là kì quái! Một phế vật như nàng, làm sao bỗng dưng có thể biến mất được?”
Giọng nói hỗn loạn của một đám người, trong khu rừng rậm yên tĩnh dị thường lại có vẻ vô cùng quỷ dị. Dần dần trong lòng từng người bắt đầu có cảm giác sợ sệt, cảm thấy nơi khác thường này chắc hẳn có yêu quái, nên ra ngoài sớm một chút sẽ tốt hơn.
Có một người ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: “Lão đại, cứ tiến vào trong như vậy rất nguy hiểm, chúng ta… vẫn đi vào tìm hay sao?”
Nam nhân dẫn đầu mạnh mẽ trừng mắt người kia một chút, mắng: “Ngu xuẩn! Tất nhiên phải tìm rồi! Thiếu gia đã sớm dặn dò, ngày hôm nay nàng không chết thì chúng ta sẽ chết! Nếu như các ngươi sợ thì không bằng bây giờ để lão tử ta giết các ngươi trước!”
Một đám người lập tức nhìn nhau, nhớ tới giọng nói lãnh khốc của thiếu gia, bất chợt rùng mình, nhanh nhảu nói:
“Đúng! Mệnh lệnh của thiếu gia, chúng ta phải hoàn thành dù có liều cái mạng này! Phượng Trường Duyệt kia, vốn xấu xí như vậy, còn là một phế vật không có linh mạch, làm sao có thể kết duyên cùng thiếu gia chúng ta. Có thể chết dưới tay thủ hạ của thiếu gia cũng là phúc phận của nàng rồi.”
…
Mặt sau một cây đại thụ cách đó không xa, Phượng Trường Duyệt hết sức che miệng mình lại, chỉ sợ khi phát ra âm thanh sẽ bị bọn họ phát hiện mà chết oan chết uổng.
Nhưng trong đôi mắt màu đen kia lại đong đầy nước mắt.
Thuở nhỏ nàng mất đi phụ mẫu, thân là nữ nhi dòng chính của Phượng gia, nhưng nàng trời sinh không có linh mạch, không cách nào tụ tập được linh lực, từ đầu đến chân đều là một phế vật.
Những tên này tuy rằng che mặt, nhưng giọng nói của nam nhân vừa phát ra, nàng nhận ra được đó chính là thuộc hạ của Quý Minh Thành. Mấy năm trước nàng có từng nghe qua.
Thiếu gia trong miệng bọn họ là ai, nàng rõ hơn ai hết.
Quý Minh Thành! Hôn phu của nàng!
Vậy mà lúc này, nam nhân kia lại mang theo giọng điệu tôn sùng ái mộ nói: “Có thể kết duyên cùng thiếu gia chúng ta, chỉ có Phượng Tỉnh Vũ – Phượng tứ tiểu thư mà thôi. Nghe nói thiếu gia đã chuẩn bị kỹ càng sính lễ rồi, chỉ đợi lúc Phượng Trường Duyệt chết là liền…”
“Ca”
Ngập tràn sự bi thương, Phượng Trường Duyệt rốt cuộc không cẩn thận giẫm phải một càng cây, nàng vội vàng hướng về chỗ sâu chạy đi. Nhưng mà lần này, lúc nàng chạy đến một cái hồ cách đó không xa, thân thể bỗng nhiên liền cứng lại rồi một tia sáng trắng xuyên qua chân nhỏ của nàng.
Nàng suy sụp ngã xuống. Hô hấp dần dần biến mất.
Cách đó không xa, một hồ nước trong veo bỗng nhiên nhè nhẹ rung động, tạo nên sóng lớn.
Toàn bộ ma thú trong rừng rậm càng thêm tĩnh lặng.
Hết thảy mọi âm thanh đều biến mất, tựa như đang nín lặng chờ đợi điều gì đó.
Hồ nước ngày càng rung mạnh hơn.
Đột nhiên, một tiếng vỡ nước vang lên, một bóng người mơ hồ hiện ra.
Đó là…
Một nam hài?
Mắt hài tử tóc ngắn màu đen, thân hình chắc khoảng bốn đến năm tuổi, dung mạo đáng yêu trắng nõn, vô cùng tinh xảo, nhưng mà mười phần quý khí, khí chất hồn nhiên, mặt mày thanh tú cao quý khiến người ta không thể xâm phạm. Thân mặt một bộ cẩm y màu đen, bên hông đai lưng vắt một viên ngọc màu đen.
Bóng người hắn từ hồ bay lên, quanh thân thế nhưng sạch sẽ, hắn chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng.
Rơi vào trên mặt hồ.
Hắn bước đi từ phía hồ trong suốt từ từ đi qua.
Phía sau mặt hồ, yên bình đến nỗi không có một cơn gợn sóng nhỏ. Ngay cả lá cây cũng bất động.
Hắn cứ như vậy từng bước một đi lên bờ.
Đúng vào lúc này, một đám nam nhân từ phía sau rừng cây đi tới, liếc một cái liền thấy Phượng Trường Duyệt ngã trên mặt đất, sau đó lại nhìn nam hài kia, bọn hắn nhìn họ không lộ ra vẻ gì.
Hắn nhìn thấy tất cả! Nhất định phải diệt trừ!
“Giết hắn!”
Một bên vừa hô, nam nhân dẫn đầu đã đến gần Phượng Trường Duyệt, muốn chém một nhát nữa, những người còn lại phất tay hướng về nam hài kia, chưởng linh lực dao động.
Khuôn mặt Hiên Viên Dạ bất động, trong nháy mắt khí tức nghiêm nghị toát ra: Rất lâu rồi, chưa từng có kẻ nào dám động thủ với hắn như thế!
Hắn đứng bất động, mơ mơ hồ hồ, vô tri chờ chết.
Nắm đấm mang theo linh lực hùng hậu vung lên về phía đầu của hắn.
Mà hầu như cũng trong lúc đó, chưởng phong của nam nhân dẫn đầu cũng quất tới mặt Phượng Trường Duyệt, ngay lập tức sẽ tung tóe huyết nhục.
Phượng Trường Duyệt nằm dưới đất bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt cực kỳ ác độc tựa như tử thần ai ai cũng phải né tránh! Đồng thời đùi phải dùng hết sức đá một cái, mượn lực hướng về phía bên trái ngay tại chỗ lăn một vòng, nhanh chóng chạy đến chỗ nam hài.
Mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, ngón tay nhẹ giương…
“Ầm!”
Một bóng người màu xanh bỗng nhiên che trước người hắn, đối đầu trực diện với nam nhân đầu đàng.
“Một đứa nhỏ cũng không buông tha, đúng là chó ngoan mà.”
Giọng nói lạnh lẽo mà an tĩnh bỗng nhiên vang lên.
Hắn thu tay về không chút biến sắc, bỗng dưng nổi lên một chút hứng thú.
Một thiếu nữ sao nhanh như thế linh giả đã lên tới hai sao rồi?
Còn che trước mặt hắn nữa?
Nàng không biết như thế là lấy trứng chọi đá sao?
Phượng Trường Duyệt ngăn chặn một chưởng công kích, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người, chân trái mạnh mẽ đá ra, hướng về phía hạ bộ của nam nhân cho một đạp.
“Muốn chết…”
Mà dưới chân núi, có một bóng người màu xanh, bước chân ngổn ngang chật vật đang chạy nhanh về phía trước, đôi lúc quay đầu lại nhìn xung quanh, tựa như vô cùng sợ sệt. Mà cách đó không xa phía sau thiếu nữ, đang có một đám người truy đuổi nàng, vừa chạy còn vừa lớn tiếng hô hoán điều gì đó.
“Nhanh! Bắt lấy nàng! Hôm nay nhất định phải lấy được mạng sống của nàng ta!”
“Vâng!”
Trong không khí ngột ngạt căng thẳng, vang lên đầy tiếng la hét chết chóc.
Cách chỗ bọn hắn phía trước không xa, có một bóng người gầy gò, đang hấp tấp liều mạng chạy về phía trước mà không có mục đích, chỉ hy vọng có thể chạy thoát khỏi đám người truy sát này.
Nhưng mà tư chất nàng vô dụng như vậy, đối mặt với một đám linh giả tám sao, thậm chí còn có một linh sư một sao, muốn sống sót chạy trốn, đây quả thật là một chuyện viễn vông.
Thiếu nữ không dám quay đầu lại, mặt trắng bệt, trái tim trong lồng ngực dường như muốn nhảy ra ngoài.
Hiện tại các nàng đã ra khỏi thành Tây Tác, bởi vì dãy núi này gần rừng rậm ma thú, vì thế mà ngoại trừ lính đánh thuê bình thường cùng người đi thí luyện tu hành ra, hầu như chẳng ai lại tới gần nơi này. Coi như là gia chủ lợi hại nhất nhà họ Phượng, Phượng Thiên, cũng tuyệt đối không dám tiến vào, chỉ dám hoạt động ở khu vực biên giới mà thôi.
Mà hiện tại, nàng đã không còn lựa chọn nào khác.
Nàng cắn răng một cái, bỗng nhiên thân thủ xoay người, chạy về phía rừng rậm ma thú.
Nhìn thấy tình cảnh này, một đám hầu như không chút do dự, lập tức đuổi theo.
Bọn họ vốn cho là lấy thực lực của mình, giết nàng chỉ là việc nhỏ như con thỏ, nhưng mà khi tiến vào bên trong rừng rậm mới phát hiện, càng đi vào bên trong, cây cối càng sum xuê, con đường cũng càng gồ ghề hơn, chẳng qua trong nháy mắt, bọn họ không tìm thấy bóng dáng Phượng Trường Duyệt đâu nữa.
“Mẹ nó! Để con nhóc xấu xí kia chạy thoát rồi.”
“Thật là kì quái! Một phế vật như nàng, làm sao bỗng dưng có thể biến mất được?”
Giọng nói hỗn loạn của một đám người, trong khu rừng rậm yên tĩnh dị thường lại có vẻ vô cùng quỷ dị. Dần dần trong lòng từng người bắt đầu có cảm giác sợ sệt, cảm thấy nơi khác thường này chắc hẳn có yêu quái, nên ra ngoài sớm một chút sẽ tốt hơn.
Có một người ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: “Lão đại, cứ tiến vào trong như vậy rất nguy hiểm, chúng ta… vẫn đi vào tìm hay sao?”
Nam nhân dẫn đầu mạnh mẽ trừng mắt người kia một chút, mắng: “Ngu xuẩn! Tất nhiên phải tìm rồi! Thiếu gia đã sớm dặn dò, ngày hôm nay nàng không chết thì chúng ta sẽ chết! Nếu như các ngươi sợ thì không bằng bây giờ để lão tử ta giết các ngươi trước!”
Một đám người lập tức nhìn nhau, nhớ tới giọng nói lãnh khốc của thiếu gia, bất chợt rùng mình, nhanh nhảu nói:
“Đúng! Mệnh lệnh của thiếu gia, chúng ta phải hoàn thành dù có liều cái mạng này! Phượng Trường Duyệt kia, vốn xấu xí như vậy, còn là một phế vật không có linh mạch, làm sao có thể kết duyên cùng thiếu gia chúng ta. Có thể chết dưới tay thủ hạ của thiếu gia cũng là phúc phận của nàng rồi.”
…
Mặt sau một cây đại thụ cách đó không xa, Phượng Trường Duyệt hết sức che miệng mình lại, chỉ sợ khi phát ra âm thanh sẽ bị bọn họ phát hiện mà chết oan chết uổng.
Nhưng trong đôi mắt màu đen kia lại đong đầy nước mắt.
Thuở nhỏ nàng mất đi phụ mẫu, thân là nữ nhi dòng chính của Phượng gia, nhưng nàng trời sinh không có linh mạch, không cách nào tụ tập được linh lực, từ đầu đến chân đều là một phế vật.
Những tên này tuy rằng che mặt, nhưng giọng nói của nam nhân vừa phát ra, nàng nhận ra được đó chính là thuộc hạ của Quý Minh Thành. Mấy năm trước nàng có từng nghe qua.
Thiếu gia trong miệng bọn họ là ai, nàng rõ hơn ai hết.
Quý Minh Thành! Hôn phu của nàng!
Vậy mà lúc này, nam nhân kia lại mang theo giọng điệu tôn sùng ái mộ nói: “Có thể kết duyên cùng thiếu gia chúng ta, chỉ có Phượng Tỉnh Vũ – Phượng tứ tiểu thư mà thôi. Nghe nói thiếu gia đã chuẩn bị kỹ càng sính lễ rồi, chỉ đợi lúc Phượng Trường Duyệt chết là liền…”
“Ca”
Ngập tràn sự bi thương, Phượng Trường Duyệt rốt cuộc không cẩn thận giẫm phải một càng cây, nàng vội vàng hướng về chỗ sâu chạy đi. Nhưng mà lần này, lúc nàng chạy đến một cái hồ cách đó không xa, thân thể bỗng nhiên liền cứng lại rồi một tia sáng trắng xuyên qua chân nhỏ của nàng.
Nàng suy sụp ngã xuống. Hô hấp dần dần biến mất.
Cách đó không xa, một hồ nước trong veo bỗng nhiên nhè nhẹ rung động, tạo nên sóng lớn.
Toàn bộ ma thú trong rừng rậm càng thêm tĩnh lặng.
Hết thảy mọi âm thanh đều biến mất, tựa như đang nín lặng chờ đợi điều gì đó.
Hồ nước ngày càng rung mạnh hơn.
Đột nhiên, một tiếng vỡ nước vang lên, một bóng người mơ hồ hiện ra.
Đó là…
Một nam hài?
Mắt hài tử tóc ngắn màu đen, thân hình chắc khoảng bốn đến năm tuổi, dung mạo đáng yêu trắng nõn, vô cùng tinh xảo, nhưng mà mười phần quý khí, khí chất hồn nhiên, mặt mày thanh tú cao quý khiến người ta không thể xâm phạm. Thân mặt một bộ cẩm y màu đen, bên hông đai lưng vắt một viên ngọc màu đen.
Bóng người hắn từ hồ bay lên, quanh thân thế nhưng sạch sẽ, hắn chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng.
Rơi vào trên mặt hồ.
Hắn bước đi từ phía hồ trong suốt từ từ đi qua.
Phía sau mặt hồ, yên bình đến nỗi không có một cơn gợn sóng nhỏ. Ngay cả lá cây cũng bất động.
Hắn cứ như vậy từng bước một đi lên bờ.
Đúng vào lúc này, một đám nam nhân từ phía sau rừng cây đi tới, liếc một cái liền thấy Phượng Trường Duyệt ngã trên mặt đất, sau đó lại nhìn nam hài kia, bọn hắn nhìn họ không lộ ra vẻ gì.
Hắn nhìn thấy tất cả! Nhất định phải diệt trừ!
“Giết hắn!”
Một bên vừa hô, nam nhân dẫn đầu đã đến gần Phượng Trường Duyệt, muốn chém một nhát nữa, những người còn lại phất tay hướng về nam hài kia, chưởng linh lực dao động.
Khuôn mặt Hiên Viên Dạ bất động, trong nháy mắt khí tức nghiêm nghị toát ra: Rất lâu rồi, chưa từng có kẻ nào dám động thủ với hắn như thế!
Hắn đứng bất động, mơ mơ hồ hồ, vô tri chờ chết.
Nắm đấm mang theo linh lực hùng hậu vung lên về phía đầu của hắn.
Mà hầu như cũng trong lúc đó, chưởng phong của nam nhân dẫn đầu cũng quất tới mặt Phượng Trường Duyệt, ngay lập tức sẽ tung tóe huyết nhục.
Phượng Trường Duyệt nằm dưới đất bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt cực kỳ ác độc tựa như tử thần ai ai cũng phải né tránh! Đồng thời đùi phải dùng hết sức đá một cái, mượn lực hướng về phía bên trái ngay tại chỗ lăn một vòng, nhanh chóng chạy đến chỗ nam hài.
Mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, ngón tay nhẹ giương…
“Ầm!”
Một bóng người màu xanh bỗng nhiên che trước người hắn, đối đầu trực diện với nam nhân đầu đàng.
“Một đứa nhỏ cũng không buông tha, đúng là chó ngoan mà.”
Giọng nói lạnh lẽo mà an tĩnh bỗng nhiên vang lên.
Hắn thu tay về không chút biến sắc, bỗng dưng nổi lên một chút hứng thú.
Một thiếu nữ sao nhanh như thế linh giả đã lên tới hai sao rồi?
Còn che trước mặt hắn nữa?
Nàng không biết như thế là lấy trứng chọi đá sao?
Phượng Trường Duyệt ngăn chặn một chưởng công kích, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người, chân trái mạnh mẽ đá ra, hướng về phía hạ bộ của nam nhân cho một đạp.
“Muốn chết…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook