Phượng Khuynh Thiên Lan
-
Quyển 1 - Chương 58: Nữ nhân của ta!
Editor: Imelda Phạm
Y phục Lí Phù Chu vốn đã rạn nứt, trong nháy mắt bị kéo ra liền rách hẳn, da thịt như ngọc sáng lên trong bóng đêm…
Hắn cúi đầu vừa thấy, khuôn mặt lập tức biến sắc, bỗng nhiên đẩy mạnh Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan bị đẩy liền ngẩn ra. Nàng ngơ ngẩn, Lí Phù Chu cũng choáng váng. Hắn trước giờ luôn luôn tao nhã, tác phong ân cần, chưa từng thất lễ với ai, ấy vậy mà giờ phút này bỗng nhiên lộ ra vài phần vội vã cùng thô bạo. Hắn nhìn chằm chằm đôi tay mình, giống như không thể tin được hành động vừa rồi của bản thân.
Hai người hoảng hốt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng. Ngay lúc này, một bóng người lóe lên. Hoa Tầm Hoan chạy vội đến, người chưa thấy đâu, tiếng nói đã vang vọng, “Sao rồi? Sao rồi? Các ngươi thế nào? Thái Sử Lan không sao chứ? Lí Phù Chu…A?”
Hoa Tầm Hoan lập tức ngưng lải nhải, miệng há to có thể đút vừa một quả trứng.
Ướt át…quá ướt át…thật con mẹ nó ướt át! Tay Thái Sử Lan đè trước ngực Lí Phù Chu, Lí Phù Chu quần áo xộc xệch, y phục trên vai bị xé rách, nửa người trần trụi. Mà nhìn tư thế của Thái Sử Lan, y phục kia rõ ràng do nàng xé.
Ặc, hai người này, một kẻ ôn hòa, một kẻ thờ ơ, đâu giống loại người thích làm trò đồi bại đâu! Lại nói, đây là đâu chứ? Địa điểm thích hợp, thời gian vừa lúc? Vẫn có thể thoải mái như vậy sao? Ừm, cũng có khả năng lắm, Thái Sử Lan và tên kia vốn cũng không bình thường cho cam, đều là loại người mạnh mẽ…
Hoa Tầm Hoan nâng cằm, biểu tình ngày một phong phú, càng cười càng lộ vẻ dâm đãng…
Thái Sử Lan lạnh lùng nhìn chòng chọc nàng ta. Hoa Tầm Hoan vội vàng ngậm miệng.
“Ta nói này…” Hoa Tầm Hoan chỉ vào y phục bị xé rách của Lí Phù Chu, âm thầm nuốt nước miếng, lại lắp bắp quay sang Thái Sử Lan, “Tuy là hắn cứu ngươi muộn một bước, nhưng dù sao cũng không làm lỡ chuyện, ngươi cũng không thể cứ như vậy mà lột hắn ra nha!”
Thái Sử Lan trừng mắt, nhanh chóng rời đi, “Nói nhảm!”
Nàng không hề phát giác một điều, từ khi Lí Phù Chu nhìn thấy vết rách, không nói một lời, chỉ vân vê tà áo trên áo, ánh mắt ngập vẻ đau đớn.
…
Chiến cuộc cuối cùng cũng kết thúc. Ngoại trừ vài hắc y nhân đánh lén lúc sau bị Lí Phù Chu và Hoa Tầm Hoan âm thầm giải quyết, gần trăm kẻ địch còn lại, hơn ba mươi người chạy thoát, hơn bốn mươi người bị bắt làm tù binh, bảy tám người trong lúc giao tranh bị giết. Một trận này, có thể nói doanh Nhị Ngũ đã toàn thắng. Gặp phải tình huống “vô tình giết người”, là bởi vì sau khi Thái Sử Lan đã nắm chắc phần thắng mới nói ra chân tướng. Một khi đám đệ tử hiểu rõ đây không phải diễn tập, thì lôi đâu ra khách khí?
Lúc này, đầu của thổ phỉ chính là bằng chứng ghi công của doanh Nhị Ngũ.
Sau khi mọi người tỉnh táo lại cũng âm thầm cảm kích Thái Sử Lan, nếu như không phải nàng lấy cớ “diễn tập”, chỉ e rằng bọn họ sẽ không thể bình thản ứng chiến như thế, đối phương khí thế hung hăng, một khi trận tuyến ban đầu rối loạn, kết quả có lẽ sẽ là ngược lại.
Mấy đệ tử đem tù binh bắt được chia ra, dò hỏi một phen mới biết những người này quả nhiên là sơn phỉ gần đây. Nơi này ở cạnh hành tỉnh Tây Lăng, các thành Bắc Nghiêm không xa. Nhóm sơn phỉ chính là người Long Mãng Trại ở Long Mãng Lĩnh, chiếm núi làm vua đã lâu. Ba ngày trước, trại chủ và một nhà giàu ở thành lân cận phát sinh thù hận, vậy nên mới dẫn người đi tẩy huyết cả nhà hắn. Bởi có một người trốn thoát, bọn hắn mới truy sát đến tận đây, ai ngờ đụng phải đệ tử doanh Nhị Ngũ.
Lời khai của cả bọn đều giống nhau, xem ra là nói thật. Chỉ có Thái Sử Lan nhìn thấy ánh mắt một kẻ lóe sáng, thoạt nhìn có vẻ không đáng tin. Thân phận người nọ là nhị thủ lĩnh nhóm sơn phỉ này, đại thủ lĩnh thì đã sớm chạy thoát. Thái Sử Lan lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc trước có mấy bóng đen không cưỡi ngựa lẻn vào, cảm thấy việc này còn có chỗ không ổn, liền bảo Thẩm Mai Hoa đưa nhị thủ lĩnh qua một bên, tiến hành thẩm vấn đơn độc. Sau đó, nàng đi sang chỗ Cảnh Thái Lam. Tiểu tử vẫn ngủ say như cũ, ầm ĩ náo loạn một hồi như vậy cũng không thể làm nó tỉnh dậy. Thái Sử Lan chợt phát giác, từ sau khi dư độc trong người tiểu tử này được Dung Sở từ từ rút sạch, nó ngủ đặc biệt sâu, giống như mấy đời không được ngủ vậy.
Hoặc là, trước giờ nó chưa từng thực sự ngủ say?
Sát vách là một cái lều mới dựng để người bị thương kia nghỉ ngơi. Người nọ chính là người đầu tiên xông vào rừng cây, đùi bị mũi tên bắn trúng. Vết thương của hắn đã được Tô Á xử lí qua, hiện tại đã thanh tỉnh. Lúc Thái Sử Lan bước vào, liền nhìn thấy tên kia nhìn chằm chằm Tô Á.
Khi trước hỗn chiến, bóng đêm u ám, ai cũng không thấy rõ mặt mũi kẻ xui xẻo này. Hiện tại, sau khi nghỉ ngơi băng bó, rửa sạch vết máu, mới thấy rõ cậu ta chẳng quá cũng chỉ là một thiếu niên, bởi vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, diện mạo cũng coi như thanh tú. Ánh mắt tinh tường của Thái Sử Lan nhanh chóng phát hiện, ngay một khắc nàng tiếng vào kia, Tô Á đã vội vã rút bàn tay bị thiếu niên nắm chặt ra. Hử? Nhanh như vậy đã vừa mắt rồi? Trên đời thật sự có nhất kiến chung tình?
Thái Sử Lan không đổi sắc mặt, lập tức xoay người, nói: “Tô Á, phiền ngươi hỏi tình hình người này một chút, lát nữa nói ta biết.”
Nàng dứt khoát đi ra, Tô Á ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng, gương mặt từ từ đỏ ửng.
“Tiểu Âm…” Thiếu niên kia một lần nữa nắm lấy tay nàng, “Nàng…sao nàng lại ở đây? Ta…ta tìm được nàng thật vất vả…Còn nữa, nàng, nàng sao lại biến thành thế này?”
Tô Á trầm mặc hồi lâu, sau đó rút tay về, nói giọng khàn khàn, “Trần công tử, xin nói cho ta biết chuyện xảy ra với huynh.”
“Giọng nói của nàng…” Thiếu niên họ Trần cả kinh, sắc mặt lập tức chuyển vẻ thê lương, “Nàng gọi ta là Trần công tử…Tiểu Âm…rốt cuộc nàng cũng không chịu tha thứ cho ta…”
“Công tử quá lời rồi.”
…
Thái Sử Lan đứng bên ngoài lều, chăm chú quan sát đoàn người đang bận bịu dọn dẹp. Màn trướng phía sau bỗng được vén lên, Tô Á chậm rãi bước ra. Nàng xoay người lại, thoáng nhìn qua Tô Á. Hai mắt Tô Á cũng không có sưng đỏ, chỉ là nét mặt dường như càng thêm lãnh đạm vài phần.
“Trần Mộ, nhà giàu thông thành, thương nhân buôn muối. Ba ngày trước, đạo tặc Long Mãng Lĩnh xông vào nhà hắn, giết nhà diệt họ, đúng lúc hắn du xuân ở chùa ngoài thành, may mắn tránh khỏi. Sau đó bị đuổi giết đến tận đây.”
Dây thanh của nàng bị tổn thương, nói chuyện rất khó khăn. Trước đây Tô Á ít khi mở miệng, từ khi theo Thái Sứ Lan mới học cách tóm tắt câu chuyện, tuy vẫn bị ngắt đoạn nhưng lại tương đối rõ ràng.
Thái Sử Lan gật đầu, nghĩ thầm đạo tặc chiếm núi làm vua từ khi nào đã lớn mật như vậy? Còn có can đảm xuống núi lao ra trăm dặm, vào thành giết cả nhà người ta? Thương nhân buôn muối giàu có, hộ viện trong nhà không bao giờ thiếu, vậy mà đều chết không còn một mống? Cướp đốt giết hiếp qua lại như vậy, quan phủ địa phương lại không ai đuổi bắt?
Chỉ cần suy nghĩ tỉ mỉ một chút, liền cảm thấy chuyện này có rất nhiều chỗ không ổn
…
Bận rộn cả đêm, tới tận lúc trời sắp sáng, mọi người mới mệt mỏi nằm xuống. Thái Sử Lan không ngủ được, chăm chú nhìn vào lều vải cách đó không xa. Ánh nến leo lắt phản chiếu thân ảnh Lí Phù Chu, hắn cúi đầu, hai tay đưa lên không trung, không biết là đang làm gì.
Thái Sử Lan nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đứng lên, đi vào lều của hắn.
“Huynh đang làm gì vậy?”
Lí Phù Chu ngẩng đầu. Hắn chỉ mặc mỗi tiết y (áo lót) màu xanh nhạt, sạch sẽ mà thoải mái, trong tay còn cầm lam y bị xé rách ban nãy, còn có…kim chỉ. Một đại nam nhân bình thường nếu bị người ta phát hiện cầm kim chỉ chắc chắn sẽ tỏ vẻ lúng túng, nhưng ánh mắt Lí Phù Chu lại khiến người ta không có chút hứng thú cười nhạo hay kinh ngạc.
Cổ tiết y của hắn hơi thấp, xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện, từ góc độ của Thái Sử Lan nhìn sang chính là một đường bình thẳng tinh xảo, khiến người ta liên tưởng đến ngọc đá đẹp đẽ quý phái.
Ánh nến vàng nhạt nhẹ nhàng mơn trớn da thịt hắn. Khiến cho phân nửa nữ tử thế gian nếu nhìn thấy cảnh này đều sẽ phải tim loạn chân run, hô hấp đình chỉ.
Thân người Lí Phù Chu vẫn ngay thẳng như cũ, không vì bản thân chỉ mặc tiết y mà ngượng ngùng, ung dung cất tiếng, “Ta muốn sửa lại y phục, nhưng mà…” hắn cười cười. Nụ cười ấm áp, bình thản.
Thái Sử Lan nhìn nhìn bàn tay hắn, chỉ tới giờ vẫn chưa xỏ qua kim đâu! Nam nhân này, có thể đem ám khí nhỏ như sợi tóc xuyên qua gân lá, nhưng lại không thể xỏ kim, thật là thần kỳ!
“Để ta thử xem.” Thái Sử Lan ngồi xuống.
Lí Phù Chu nhìn nàng – vị này nhìn qua cũng không giống người có khả năng may vá. Tuy là nghĩ vậy, hắn vẫn nở nụ cười rồi lùi sang một bên.
Lều vải nhỏ hẹp, sau khi Thái Sử Lan ngồi xuống cũng không tránh khỏi đụng chạm đầu gối người kia. Lí Phù Chu không xê dịch nữa, nàng cũng chẳng để tâm. Thái Sử Lan giơ cây kim lên, xuyên chỉ, nhìn qua vô cùng thành thạo. Lí Phù Chu mỉm cười nhìn nàng, nhẹ đặt tay lên đầu gối.
Thái Sử Lan cầm y phục qua, Lí Phu Chu nhìn thấy hình như có chút do dự, nhưng cũng không ngăn cản. Nàng nhìn nhìn vết rách to trên áo, nhíu mày. Nên bắt đầu từ đâu đây?
Nói thật, y phục bị xé thành như vậy, dù có may vá cũng không thể mặc lại. Lí Phù Chu tuy đơn giản, nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác nghèo khó kẹt sỉ, chất liệu y phục của hắn đều mềm mại thoải mái, nhìn cũng biết giá trị không nhỏ, mặc dù giặt sạch lại mặc, nhưng càng lộ ra khí chất đặc biệt. Chỉ có duy nhất cái lam y này là khác, chất liệu hoàn toàn đối lập thứ khác, bởi vì lâu năm nên màu sắc đã phai nhạt, cổ áo và ống tay đều có dầu vết bị mài mòn, đường chỉ dày đặc. Có thể thấy nó đã được giữ gìn vô cùng cẩn thận.
“Ta chỉ muốn may vá nó cho tốt rồi cất đi.” Lí Phù Chu nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng giải thích, “Bộ y phục này, mỗi năm ta cũng chỉ mặc một lân…Không nghĩ năm nay lại bị rách…”
Thái Sử Lan ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới cất tiếng, “Xin lỗi.”
Nàng chưa từng xin lỗi người khác, vậy nên giọng điệu lúc này vô cùng cứng ngắc.
Lí Phù Chu giật mình, mỉm cười, “Không sao cả. Y phục cũ rồi cuối cùng cũng sẽ hỏng, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.”
“Là y phục người thân làm cho huynh sao?” Thái Sử Lan hỏi, “Là vật kỷ niệm vô cùng quan trọng?”
Dưới ánh nến mở áo, hàng mi Lí Phù Chu rũ xuống, yên lặng mà ôn tồn. Tử góc độ của Thái Sử Lan có thể thấy khóe môi hắn run run.
“Uống nước không?” Hắn bỗng nhiên thay đô trọng tâm câu chuyện.
“Không cần.” Thái Sử Lan tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được chỗ có thể bắt đầu, lập tức đâm tới. Sau đó đột nhiên dừng lại, tay hơi rụt ra sau.
“Đâm trúng tay sao?” Tuy là nàng không kêu đau, nhưng Lí Phù Chu liệu sự như thần, hơi hơi nghiêng người, vội vã cầm ngón tay nàng lên.
Trên đầu ngón tay, một chấm đỏ chậm rãi nở rộ.
Lí Phù Chu không kịp suy nghĩ nhiều, liền đưa môi lại gần ngón tay bị thương của nàng. Thái Sử Lan kinh ngạc nhìn hắn. Ngay khi đôi môi hắn sắp chạm lên da thịt nàng, Lí Phù Chu bỗng nhiên chấn động, giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vã thả tay nàng ra.
Từ khi lôi kéo đến lúc buông bỏ chẳng qua cũng là trong nháy mắt, hắn ngửa mặt nhìn lên, nụ cười ôn như thường ngày đã biến mất, làn da hơi tái nhợt. Thái Sử Lan nhìn hắn, rụt tay về, chậm rãi lau vết máu lên vạt áo.
Đầu ngón tay ma sát trên mặt vải đay, có chút thô ráp, sau đó lại hơi hơi đau xót, giống như tâm tình lúc này của nàng.
Nàng lập tức ôm lấy y phục, nói: “Ta sợ không làm được, để ta đi tìm Tô Á khâu lại rồi trả huynh sau.” Không đợi Lí Phù Chu lên tiếng, nàng đã vén rèm bước ra.
Một trận gió lạnh thổi qua, mành vải khẽ lay động, bạch y trắng trong thuần khiết của nam tử mơ hồ phiêu diêu dưới nến, gương mặt người nọ lãnh đạm, ánh mắt xa xăm…
Ngày hôm sau, đội ngũ tiếp tục lên đường. Sau khi mọi người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định áp giải tù binh bắt được đi lĩnh thưởng. Lí Phù Chu đại diện viết thư gửi đến quan phủ địa phương, đề nghị phái người tới giúp đỡ áp giải. Nơi này cách thông thành chưa đến ba mươi dặm, cách thủ phủ Tây Lăng của Bắc Nghiêm trăm dặm. Đi được nửa ngày, đến thông thành, dựa theo kế hoạch, mọi người sẽ thông báo cho huyện nha thông thành, sau đó tìm một nhà trọ nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ đi thẳng tới Bắc Nghiêm. Có điều, vừa tới trước cửa thành, có người đã đứng đợi sẵn từ bao giờ.
“Tại hạ Liễu Cận, là người phụ tránh văn án trong phủ Vương tri huyện thông thành.” Một văn sĩ trung niên tiến lên, phía sau là mười mấy phủ binh đứng đợi, “Phụng mệnh Đông ông, đặc biệt tới đón tiếp chư vị doanh Nhị Ngũ.”
Thể chế quân sự Nam Tề phân làm nội quân và ngoại quân. Năm vệ đóng ở kinh thành, ba quân trấn thủ biên cương. Mặt khác, bố trí sáu trăm ngàn phủ binh cấu thành từ con em quan lại lục phẩm trở xuống và gia đình tử tế, không thuộc quản lí của ba quân. Dựa vào quy mô hành tỉnh, thành, huyện, chia làm ba phủ binh là thương – trung – hạ, phủ binh hạ có 800 người, thông thường đóng quân ở các huyện.
Lí Phù Chu tiến lên, một lúc sau quay lại nói, “Tri huyện thông thành nói chúng ta giúp họ bắt được bọn cướp trên Long Mãng Lĩnh, góp phần loại bỏ họa lớn cho nhân dân, hương thân bản địa nghe tin vô cùng vui mừng, đều yêu cầu huyện phủ nhất định phải giữ lại chư vị anh hùng, đêm nay bày tiệc ở Thúy Hoa Lâu, mong chúng ta không phụ ý tốt của hương thân phụ lão.”
“Tốt, tốt.” Hùng Tiểu Giai là người đầu tiên lên tiếng, hai mắt tỏa sáng.
“Ta nói này, chuyện lớn như vậy, mời một bữa cũng là chuyện nên làm.” Sử Tiểu Thúy dương dương tự đắc.
Đám đệ tử còn lại tuy là kiềm chế hưng phấn, nhưng gương mặt ai nấy đều đỏ bừng. Một đám đệ tử phẩm lưu đi tới, cười nói, “Đêm qua đã mệt mỏi rồi, hôm nay ở lại thông thành nghỉ ngơi một chút đi!”
Lúc này, ngay cả đệ tử hàn môn cũng không có ai phản đối. Trải qua một đêm kề vai chiến đấu, khoảng cách giữa hai bên đã được xóa nhòa hơn phân nửa. Tuổi trẻ đều như vậy, không có ai là hận thù dai dẳng cả.
“Huynh thấy sao?” Thái Sử Lan thấp giọng hỏi Lí Phù Chu.
“Đã đến nơi này thì dừng lại một đêm cũng không sao.” Lí Phù Chu nói, “Muốn từ chối bọn họ không phải chuyện khó. Nhưng mọi người quả thực đã cực khổ nhiều rồi, nếu như chúng ta từ chối tiệc rượu thì sẽ không thể ở lại, mà đi thêm chút nữa lại không có chỗ dừng chân, vạn nhất có kẻ đánh lén như hôm qua, chỉ e không ai chịu được.”
Thái Sử Lan gật đầu, Gai Nhân Gian trong tay áo khẽ động.
Mọi người thẳng tiến vào thành, chỗ ở đã sớm được huyện nha thông thành sắp xếp ổn thỏa. Cảnh Thái Lam vẫn yên lặng tựa vào người Thái Sử Lan. Chuyện nó đeo mặt nạ, Thái Sử Lan chỉ giải thích với mọi người là nàng đắc tội với Tây Cục, vậy nên cần phải bảo đảm an toàn cho Cảnh Thái Lam, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
“Ma ma” Nó bỗng nhiên kéo kéo tay áo Thái Sử Lan, chỉ vào một quầy bán chim ven đường, “Chim, chim.”
Sau khi ra khỏi doanh Nhị Ngũ, Thái Sử Lan nói với nó muốn giả làm mẫu tử, tiểu tử kia nghe được vô cùng hả hê – rốt cuộc cũng đến ngày này! Có điều, về chuyện xưng hô, hai người đã chụm đầu bàn bạc rất lâu. Thái Sử Lan không thích cái chữ “nương” này, Cảnh Thái Lam thì căn bản không biết gọi mẫu thân thế nào, nếu như xưng hô giống kiểu nó và vị trong cung kia, nhất định sẽ dọa chết mọi người mất! Cuối cùng, Thái Sử Lan bảo nó gọi “mẹ”, hai chữ “ma ma” cũng từ đó mà sinh ra.
(“mẹ” trong tiếng Trung là phát âm là “ma”, nên “ma ma” ở đây cũng có nghĩa là “mẹ mẹ”, giống kiểu Cảnh Thái Lam gọi Dung Sở là “công công” đấy ạ ^-^)
“Không mua.” Thái Sử Lan nói, “Cúm gia cầm.”
Cảnh Thái Lam đương nhiên nghe không hiểu nàng nói cái gì, ấm ức buông thõng hai vai. Ánh mắt Thái Sử Lan xẹt qua người bán chim, lại tiếp tục quét qua đám người bán hàng rong ven đường.
“Đều nói thông thành phồn hoa, bây giờ mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Lí Phù Chu cười nói, “Quán ven đường cũng nhiều như vậy.”
“Ha ha, phải phải.” Liễu văn án liên tục gật đầu, “Thi tri huyện có phương pháp quản lí riêng, khiến cho nơi đây nhân dân sung túc, cuộc sống thái bình.”
…
Thông thành an bài quán trọ quả thật không tệ, bao liền ba viện, vô cùng sạch sẽ. Hoa Tầm Hoan đem tù binh bắt được giam lại ở viện tử phía trong cùng. Nàng còn đang do dự không biết nên để ai trông giữ, nha dịch thông thành đã lập tức vỗ ngực tiến lên, “Cô nương yên tâm! Mọi việc cứ giao lại cho huynh đệ chúng ta! Bên ngoài còn có phủ binh, đầu cần chư vị anh hùng Nhị Ngũ phải lo lắng. Mọi người cứ thoải mái uống rượu đi thôi, phụ lão thông thành đều ngóng trông gặp mặt mọi người, thiếu ai cũng không được đâu.”
“Vậy đành phiền các vị đại ca rồi.”
“Không có gì, không có gì! Bọn ta nhất định sẽ trông coi cẩn thận.”
Thời điểm lên đèn, cả tòa Thúy Hoa Lâu lung linh sáng rực, đèn màu lưu chuyển, rọi soi sắc mặt đỏ rực của đám người đứng đợi trước cửa. Lúc đám người Thái Sử Lan từ xe bước xuống, đập vào mắt chính là một đoàn lão gia nghiêm chỉnh đứng đó, sau lưng là một hàng dài mỹ nữ.
“Chư vị anh tài Nhị Ngũ hạ cố, thật là vinh hạnh của thông thành!” Một người râu ria đen nhánh tiến lên chào đón. Trên mép, một nốt ruồi son vô cùng bắt mắt. Nụ cười của ông ta vừa rụt rè lại vừa khách khí.
“Đây là đông ông nhà ta, phụ mẫu thông thành. Còn đây là Thi tri huyện, Thi đại nhân.” Liễu Cận lần lượt giới thiệu.
Thi tri huyện cười ha hả, lần lượt giới thiệu đám hương thân bên cạnh, đều là nhà giàu địa phương và thân sĩ nổi tiếng. Thái Sử Lan không kiên nhẫn đứng một bên, chờ Lí Phù Chu và bọn họ chào tới chào lui.
Nàng ăn mặc đơn giản, xen lẫn trong đám đệ tử nên cũng không có ai chú ý tới. Một lúc lâu sau, việc chào hỏi giới thiệu xong xuôi, có Lí Phù Chu và Hoa Tầm Hoan dẫn đầu, mọi người bắt đầu đi vào Thúy Hoa Lâu.
Lầu hai Thúy Hoa Lâu đã sớm bày tiệc, cả thảy có sáu bàn, giữa mỗi bàn đều dùng bình phong ngăn cách. Mội đội tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề chờ sẵn, bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho khách quý.
Từ xa xưa, chỗ ngồi của người Trung Quốc đã có quy củ, quy củ này không phải nói ai nên ngồi đâu, mà chính là nói rõ người nào phải ngồi chỗ nấy. Mà nhất định phải thoái thác ba lần, đầu tiên, bị người ta đẩy xuống thì phải đứng lên, sau đó khiêm tốn cảm ơn một hồi, lại bị đẩy xuống, lại tự đứng lên…Lặp đi lặp lại ba lần là được.
Lúc này nhiều người, cái vụ đẩy đẩy nhường nhường này lại càng trở nên náo nhiệt, mỗi vị trí đều phải trải qua một phen giãy dụa đấu đá lẫn nhau, bụi bặm mới từ từ lắng xuống. Mẫu tử Thái Sử Lan đi sau cùng, nhìn đám người đằng trước đùn đẩy qua lại, mãi cũng không thấy dòng người di chuyển. Cảnh Thái Lam mếu máo xoa bụng, “Ma ma, con đói…”
“Vậy ăn thôi.”
Thái Sử Lan bế Cảnh Thái Lam lên, vỗ vai người đứng trước, “Vui lòng cho qua.”
Người đằng trước bị dọa cho giật mình, vội vàng nghiêng người để nàng đi qua. Thái Sử Lan thẳng tiến về phía trước, “Cho qua, cho qua, cho qua,…”
Sau vài chục lần đập vai, cuối cùng hai người cũng vào được bên trong. Bàn cao nhất đã sắp sẵn rau trộn và ba món nóng, còn lại ba chỗ chưa có người ngồi. Mấy bàn còn lại vẫn đang đùn đẩy lẫn nhau, bên trên chỉ có rau trộn.
Thái Sử Lan không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi đến, chọn vị trí có thức ăn nóng đặt trước mặt, để Cảnh Thái Lam xuống.
“Ăn đi.” Nàng nói.
Đám người đang đấu đá lẫn nhau hơi ngừng. Thi tri huyện, Lí Phù Chu và Hoa Tầm Hoan đã đùn đẩy xong, đều ngồi ở vị trí tôn quý nhất. Mấy chỗ còn lại vẫn đang nhún nhường kịch liệt, huyện thừa đại nhân sắp sửa được ngồi xuống.
Ánh mắt đám người lả tả bắn sang, tung hoành ngang dọc trên người Cảnh Thái Lam, cường độ không khác tia X quang là mấy. Cảnh Thái Lam ngồi thẳng lưng, mí mắt cũng không thèm động.
Xời, nhìn cái gì mà nhìn? Ta đây mười lăm tháng giêng hàng năm đều ngồi lên vị trí cao nhất trong đại yến ở điện Quảng Ngự đấy nhé!
Hai mẫu tử nhà này bỗng dưng từ đâu chen vào. Thằng nhãi này đấu đá cũng không thèm đấu đá, nhún nhường cũng không thèm nhún nhường, sáu ghế nhanh chóng đã đủ người. Huyện thừa ngồi dưới Thái Sử Lan, vẻ mặt xem chừng có thể nặn ra nước luôn rồi.
Theo thường lệ, vào lúc khai tiệc, mọi người sẽ nói mấy câu khách sáo, cái gì mà chúc bệ hạ an khang, thái hậu an khang, quốc thái dân an, thông thành mưa thuận gió hòa, sau đó chính là một hồi lời kịch, đủ loại thổi phồng, đem mỗi đệ tử doanh Nhị Ngũ nặn thành hào kiệt có một không hai, cứu dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, phổ tế chúng sinh này nọ. Nói chung là văn tế đều đã được được các vị hương thân chuẩn bị đầy đủ, mỗi bài đều sẽ không giống nhau.
Thái Sử Lan nhìn ngó xung quanh, bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một cái ghế nhỏ. Nàng lại nhìn vẻ mặt những nam nhân kia – ừm, nét mặt có vẻ rất muốn gây rối.
Quả nhiên, mọi người vừa mới ngồi xuống, gió thơm lập tức thổi đến, ngọc bội leng keng va chạm, đám nữ tử lúc trước đứng sau hương thân khoan thai tiến tới, đứng cười dài ở cửa sảnh.
“Đây là các cô nương trong Túy Hoa Phường của bổn huyện, thân phận trong sạch.” Liễu văn án tươi cười, “Các ngươi qua đây, mau tới hầu hạ các vị anh hùng.”
Cảnh Thái Lam đang uống canh bỗng làm rơi muỗng xuống, vẻ bình tĩnh trong mắt lập tức biến mất. Thái Sử Lan nhìn lên, nước bọt tiểu tử này chảy thành sông luôn rồi.
Nàng lại nhìn nhìn, một cô nương đang lướt qua trước mặt Cảnh Thái Lam. Gương mặt cô nương này cũng chỉ coi như vượt mức trung bình, nhưng nơi nào nàng đi qua, ánh mắt đám người nơi đó đều đăm đăm nhìn vào một chỗ – phải rồi, chính là bộ ngực căng phồng của nàng ta. Người còn ở cửa sảnh, ngực đã chạm ghế đầu luôn rồi!
Ài, cũng không trách được, Cảnh Thái Lam trước nay đều không có sức chống lại mấy em gái ngực lớn thế này. Nãi nương xui xẻo ngày trước cũng do ngực lớn mới bị nó nhớ mãi không quên, cuối cùng ôm về kết cục thê thảm như thế.
Cô nương này xem ra cũng là một vật báu của thông thành. Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, một bước ba rung, vô cùng hưởng thụ ánh mắt của mọi người. Diêu tri huyện lúc trước nghiêm túc là thế, bây giờ lại cười tủm tỉm nắm lấy tay nàng, nói: “Mị nhi, hôm nay nàng nhất định phải hầu hạ Lí tiên sinh thật tốt.” Nói xong câu này, ở một góc độ không ai nhìn thấy, ôm ta lặng lẽ cọ cọ mu bàn tay, nhào nặn bộ ngực nữ nhân nọ, khuôn mặt già nua nhất thời nhộn nhạo.
Mị nhi mím môi cười, khoan thai đi đến trước mặt Lí Phù Chu.
Hoa Tầm Hoan đặt đũa xuống, cười tủm tỉm, chống cằm quan sát.
Thái Sử Lan vui đầu ăn uống.
“Này!”
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người nhất tề run rẩy – sao lại có người quát tháo như thế, nhưng mà…giọng nói sao lại non nớt thế nhỉ?
Mọi người đồng loạt nhìn sang. Bên này, Cảnh Thái Lam đã nhảy lên ghế, chỉ thẳng mặt Mị nhi, nổi giận đùng đùng.
“Ta!”
“Ngồi xuống!” Thái Sử Lan vỗ vỗ mông Cảnh Thái Lam. Trước mặt mọi người không tiện trách móc, đợi đến khi về nhất định phải dạy bảo tiểu tử này một phen mới được!
“Ta…” Giọng Cảnh Thái Lam nhỏ dần, nhưng vẫn kiên trì muốn nói tiếp.
“Tiểu thiếu gia thật đáng yêu!” Mị nhi cười, nhéo má Cảnh Thái Lam, sau đó đặt mông ngồi xuống bên người Lí Phù Chu.
“Ta…” Sau giây phút động chạm ngắn ngủi, Cảnh Thái Lam cảm thấy đủ rồi nha. Nó lập tức giật giật tay Lí Phù Chu, khóc lóc than thở, “Đừng tranh người này với con…Con nhường ma ma cho thúc không được sao….”
….
Hoa Tầm Hoan đang nâng cằm xem trò vui đập đầu lên bàn…
Lí Phù Chu đang mời rượu Mị nhi đánh rơi chén…
Thái Sử Lan đang ăn cá muối thì hóc xương…
Một người bình tĩnh như nàng, lúc này cũng không nhin được mà muốn ngửa mặt lên trời mắng to hai chữ, mẹ mi!
Thái Sử Lan cầm đĩa lên, vô cùng thấm thía một điều, sự nghiệp giáo dục quả nhiên là chặng đường gian nan khổ cực nhất thế gian…
Cảnh Thái Lam thuận lợi cướp em gái ngực to về tay. Khi nó đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lên vị trí bản thân ngày nhớ đêm mong, tiểu tử nào đó cảm thấy vô cùng sung sướng.
Thật lòng, từ khi nãi nương kia đi mất, đã rất lâu không cảm thấy hạnh phúc như vậy rồi!
Mọi người lặng lẽ cúi đầu, Diêu tri huyện khinh bỉ liếc mắt nhìn ngực phẳng của Thái Sử Lan, phỏng chừng người này không có sữa ha!
Thái Sử Lan kiên định nhìn đĩa cá trước mặt. Hoa Tầm Hoan nhìn nàng, sau đó quay sang Lí Phù Chu, “Muốn cướp người thì mau mau cướp đi. Ngươi không nói thì làm sao bọn ta biết đây? Ngươi đã muốn cướp thì nhất định phải nói chứ, có khi bọn ta còn có thể giúp một tay nha…”
Lí Phù Chu gắp một miếng cá chích vào bát nàng, “Đây là cá bắt được sau lũ xuân, vô cùng thơm ngon, rất hiếm. Nếm thử xem sao.”
“Thơm quá!” Hai mắt Hoa Tầm Hoan sáng rực, lập tức vùi đầu chiến đấu hăng hái.
Thành công dời lực chú ý….
“Nào, uống rượu, uống rượu.” Một vị hương thân nỗ lực phá vỡ không khí kỳ dị lúc này, nâng chén mời rượu.
Thái Sử Lan chăm chú nhìn vào chén rượu mát lạnh, thứ nước trong vắt như vậy lại không hề khiến nàng yên tâm, trong lòng luôn cảm thấy sốt ruột, bỗng nhiên nói, “Không uống rượu.”
Đám người đang định nâng chén ngẩn ra.
Lí Phù Chu nhìn chén rượu trong tay, tiếp lời cười nói: “Suýt nữa thì quên mất, sư sinh doanh Nhị Ngũ trong lúc xuất doanh không được tiệc rượu mua vui, đặc biệt không thể uống rượu. Bọn ta không dám vi phạm quy định trong doanh, mong chư vị thứ lỗi.”
“Làm gì có chuyện dự tiệc không uống rượu.” Vẻ mặt Diêu tri huyện không cho là đúng, “Lại nói, mọi người xuất doanh không ai giám sát, quy định cái gì hả? Đâu cần để ý như thế, phá luật một chút cũng có sao…Ha ha…”
Một đám người nịnh nọt tươi cười, bắt đầu phụ họa, kiên trì rót đầy rượu cho Lí Phù Chu. Lí Phù Chu mỉm cười, nhẹ tay che miệng chén, “Đa tạ ý tốt của chư vị, chỉ là lần này Phù Chu chịu trách nhiệm quản lí đệ tử xuất doanh khảo luyện, nếu như cầm đầu vi phạm doanh quy, sau này làm sao có thể dạy dỗ đệ tử? Chư vị đại nhân đều là người hiểu sâu biết rộng, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc này, mong đừng làm Phù Chu khó xử.”
Liễu văn án đang rót rượu cho hắn dừng tay, gương mặt lộ vẻ xấu hổ, liếc mắt nhìn Diêu tri huyện. Diêu tri huyện cười khan một tiếng, nói: “Đã như vậy thì cất rượu đi thôi.”
Lí Phù Chu không uống, Thái Sử Lan không cho phép uống, Hoa Tầm Hoan còn bận ăn cá, đám đệ tử hàn môn còn lại dù có thèm thuốc đến mấy cũng không dám vượt qua lôi trì. Chỉ có mấy đệ tử phẩm lưu không thèm để ý, thì thầm, “Sao chúng ta chưa nghe qua quy định này? Quản trời quản đất cũng không quản được ông đây uống rượu. Nào, uống!”
Ngoại trừ một bàn kia, tất cả mọi người đều không ai động chén. Văn hóa trong nước tới giờ vẫn là văn hóa rượu, Nam Tề cũng không phải ngoại lệ. Hiện tại không có không khí, kỹ nữ vốn đảm đương việc mời rượu cũng đành rút lui.
Một bữa cơm ăn thật vô vị, đồ ăn lại còn mang lên rất chậm, thường thường một món ăn xong đã lâu, món mới mới được bưng đến, đã vậy còn chỉ được cái mã ngoài. Tuy tinh xảo sang quý, lại không thể chắc bụng. Rau xanh trong bữa tiệc cũng không ít, mơ, hạnh khô, sơn tra, măng sợi, tất cả đều là món khai vị, khiến người ta càng ăn càng đói, càng ăn càng chảy nhiều nước bọt.
Cảnh Thái Lam đã buồn ngủ từ lâu, nhưng vẫn kiên trì không chịu xuống ghế, bởi vì nó còn chưa ăn no. Đến trẻ nhỏ ăn cũng không no, đừng nói gì đến người lớn. Vậy nên qua giờ tan tiệc đã lâu, mọi người vẫn phải hóp bụng ngồi đợi.
Ăn nhiều sơn tra và mơ khô đương nhiên khát nước, Cảnh Thái Lam uống nhiều nước lại muốn đi tiểu. Thái Sử Lan liền dẫn nó ra ngoài, vừa tới cửa đã bị hai gã sai vặt chặn lại, “Tiểu công tử muốn đi ngoài sao? Chúng ta nhất định sẽ hầu hạ thật chu đáo.”
Thái Sử Lan nhìn chòng chọc bọn họ, hai người đón nhận ánh mắt nàng lại giống như bị kim châm, không nhịn được mà liếc mắt sang hướng khác, nhưng bàn tay nắm lấy Cảnh Thái Lam lại không có ý định thu hồi.
“Cảnh Thái Lam.” Thái Sử Lan ngồi xuống, chỉnh cổ áo cho Cảnh Thái Lam, “Tự đi vào nhà xí.”
Cảnh Thái Lam ngoan ngoãn gật đầu. Thái Sử Lan buông tay, xoay người rời đi. Hai gã giữ cửa nhìn bóng lưng nàng dần dần khuất dạng, sau đó thở phào một hơi, dẫn đường cho Cảnh Thái Lam.
Thái Sử Lan về chỗ ngồi, Hoa Tầm Hoan vẫn mải mê ăn uống. Lí Phù Chu bỗng gắp một miếng măng sợi cho nàng, cười nói, “Măng sợi này ăn rất ngon, vô cùng tươi non, nàng ăn thử xem.”
Măng sợi đã được bưng lên ba đĩa, tất cả mọi người đã ăn rất nhiều. Lúc này Lí Phù Chu đột nhiên gắp lên, ai nấy đều cười mập mờ.
Thái Sử Lan nhìn măng sợi trong bát.
Măng sợi, hài âm “Chuyện gì?”
Nàng quét mắt nhìn mặt bàn, gắp một miếng bao tử hầm cho Lí Phu Chu. Lí Phu Chu đưa bát đón lấy, ngón tay hai người vừa chạm, liền vội vã thu về.
Bao tử hầm, hài âm, “Canh cửa.”
Ngay sau đó, hai người lập tức dùng bữa, dường như không có chuyện gì xảy ra, đều không lo lắng cho Cảnh Thái Lam, bởi vì còn có Triệu Thập Tam lúc nào cũng ở bên người nó.
Một lát sau, Cảnh Thái Lam cuối cùng cũng quay lại. Nó trèo lên người Thái Sử Lan, ôm cổ nàng y y nha nha hát. Tất cả mọi người đều không chịu nổi, đồng loạt xoay mặt đi. Thái Sử Lam nhân cơ hội đó lấy mảnh vải nhỏ kẹp trong cổ áo Cảnh Thái Lam ra.
Trên tấm vải chỉ vọn vẹn hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết bằng than củi – “Trở về!”
Đây là thông báo của Triệu Thập Tam do Cảnh Thái Lam phụ trách truyền đạt. Thái Sử Lan nhìn xong, lập tức nhét mảnh vải vào tay áo.
Đúng lúc này, hai mắt Cảnh Thái Lam đột nhiên trắng dã, ngã ngửa ra sau, “Ai nha…con đau…”
“Sao thế?” Hoa Tầm Hoan và Thẩm Mai Hoa vội vã chạy lại. Đám đệ tử còn lại cũng bị kinh động, nhao nhao đứng dậy.
Cảnh Thái Lam liều mạng đảo trắng tròng mắt, miệng méo mắt lác sùi bọt mép, rơi vào trạng thái phát bệnh cấp tính. Sùi bọt mép đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất cao siêu, nó đương nhiên không làm được, ô ô phụt phụt phun nước miếng ra ngoài, ngược lại giúp Thẩm Mai Hoa rửa sạch mặt.
Thái Sử Lan vung ống tay áo, che mặt Cảnh Thái Lam đi, bế nó lên, sải bước ra ngoài.
Lí Phù Chu cũng đứng dậy, nói với Diêu tri huyện: “Dường như có người phát bệnh, mong mọi người cho phép bọn ta quay về quán trọ trị liệu gấp.”
Hắn đứng lên, ngoại trừ mấy đệ tử phẩm lưu đã say khướt, đám người còn lại cũng đứng dậy theo.
“Hà tất bỏ gần cầu xa như vậy!” Diêu tri huyện lập tức giang tay cản lại, “Các vị chớ hoảng sợ, tham dự tiệc rượu lần này còn có Phương tiên sinh trứ danh bổn huyện. Ông cha vị này đã từng xem bệnh cho hoàng phi nương nương, tay nghề vô cùng tài giỏi, nếu như không ngại thì giao đứa nhỏ cho hắn, đảm bảo thuốc đến bệnh khỏi!”
“Tiểu nhi bệnh cũ tái phát, trong phòng ta có thuốc, cũng là thuốc đến bệnh khỏi, không cần phiền phức Phương tiên sinh.” Thái Sử Lan không thèm quay đầu, vẫn đi thẳng về phía trước.
Rào rào một tiếng, vài nam tử ngồi gần cửa lúc trước không xưng tên bỗng đứng lên, ngăn chặn trước mặt nàng.
“Các người có ý gì?” Thái Sử Lan lạnh lùng.
Vẻ mặt người cản đường không chút thay đổi. Phía sau, Diêu tri huyện cười nói, “Cô nương có chỗ không biết, theo phong tục bản địa, hôm nay là ngày phạm sát, nếu có tiệc rượu mua vui, chỉ e dẫn tới lộ thần, vô cùng bất lợi với chủ nhà. Nếu như đợi qua giờ Dậu mới ra cửa thì sẽ bình an vô sự. Cho nên bổn huyện tùy tiện ngăn cản, mong các vị thứ lỗi.” Sau đó, lão ta luôn miệng nói, “Đem thức ăn lên, đem thức ăn lên!”
“Ai dẫn lộ thần tới thì người đó chịu.” Thái Sử Lan không nhìn bốn nam nhân trước mắt nữa, “Người gánh trách nhiệm là ta. Mau tránh đường!”
Bốn nam tử vẫn bất động như cũ, vẻ mặt u ám.
Thái Sử Lan yên lặng, đám đệ tử biến sắc nhìn nhau. Lúc này cho dù là thằng ngốc cũng nhìn ra chỗ không ổn.
Giọng nói Lí Phù Chu trở nên lạnh lùng, “Diêu tri huyện, ngươi có muốn giải thích thêm không?”
“Giải thích? Có gì mà giải thích?” Diêu tri huyện thu lại ý cười, giọng điệu cũng nguội lạnh như núi đá, “Biết điều thì ở lại, cũng chính là tự giữ mạng mình; còn nếu không biết điều, vẫn muốn rời đi, đừng tránh ta vô tình!”
Hắn tựa người bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài, phất tay. Một nhóm người ngồi bên dưới lập tức vọt lên, đồng thời phát động tay áo, rút thanh đao lóng lánh bên hông ra.
“Thế nào?” Diêu tri huyện cười nhạt, “Tốt nhất là các vị nên ngoan ngoãn lại đây đi thôi…”
“Động thủ!” Thái Sử Lan quát lên chói tai, cắt đứt tiếng cười của hắn. Nàng vừa lên tiếng, Hoa Tầm Hoan đã lập tức lao tới, đánh về phía người cản đường.
“Rầm”, âm thanh nắm đấm cùng da thịt va chạm như sấm vang lên, đầu kẻ kia chịu lực liền ngửa người ra sau, máu bắn tung tóe trong không trung như hoa trà, ngũ quan méo mó kỳ dị.
“Bốp” Thái Sử Lan một cước đã bay chậu dầu ngâm hoa bầu dục mà tiểu nhị vừa bưng lên. Dầu nóng lập tức tràn ra thang lầu, chậu đồng bay xuống, đập ngất kẻ đầu tiên xông lên. Lúc này, thang lầu toàn là dầu mỡ, những kẻ còn lại hoặc là bị dầu sôi bắn lên người, hoặc là trượt chân té ngã, trên bậc thang nhất thời náo loạn thành đoàn.
Cảnh Thái Lam còn đang giả chết nhanh chóng điều chỉnh gương mặt, ló đầu ra ngoài cười ha ha. Thái Sử Lan không chút khách khí đạp lên đám người lăn lóc trên đất, chạy nhanh xuống lầu. Hoa Tầm Hoan cũng theo sát phía sau.
“Phản! Phản rồi!” Diêu tri huyện không ngờ bọn họ sẽ phản kháng như thế, trợn mắt rống to, “Ngươi đâu! Bắt lấy bọn chúng!”
“Đông ông.” Liễu văn án tới gần hắn, nhỏ giọng, “Thật ra đây cũng không phải chuyện xấu. Lúc đầu chúng ta ép bọn chúng ở lại không có lý do, bây giờ có thể lấy cớ bọn chúng tập kích quan sai, náo loạn tửu lâu…Người xem…” Nói xong, hắn cầm một cái chén lên, lập tức úp ngược.
Diêu tri huyện cười ha ha. Hắn tựa người bên cửa sổ – bốn phía đều là người mình, không cần lo lắng an nguy bản thân. Mặc dù Thái Sử Lan đã dẫn theo đám người chạy xuống, nhưng hắn cũng không lộ vẻ vội vã, quay đầu nhìn ra đêm tối ngoài cửa.
Xa xa, mơ hồ có một ngọn lửa bùng lên…
Vài đệ tử phẩm lưu xông tới, cả giận nói, “Tại sao? Tại sao? Các ngươi đang làm cái quái gì thế hả? Không phải các ngươi nói chúng ta là anh hùng tiêu diệt hãn phỉ hay sao? Bây giờ lại làm cái gì thế hả? Chúng ta cần giải thích! Giải thích!”
Diêu tri huyện cười lạnh, “Tiêu diệt? Đúng là nhiều chuyện!”
Câu sau hắn nói rất nhỏ, đám người xung quanh đều không nghe rõ, vẫn tiếp tục tức giận chất vấn. Những thiếu niên này đều là lần đầu trải đời, lần đầu đối địch sơn phỉ giành về thắng lợi, ôm theo công lớn đi vào thông thành, vốn tưởng con đường làm quan rộng mở trước mắt, dọc đường hoa tươi đầy trời, dân chúng hoan nghênh, quan phụ mẫu bản địa tự mình tiếp đón, luôn mồm nói rằng anh hùng tạo phúc quê cha đất tổ. Bọn họ còn đang ở trên chín tầng mây, đắc ý tột cùng, bỗng nhiên chứng kiến cảnh tượng này, giống như từ trên cao ngã xuống, ngạc nhiên khó hiểu, chỉ thấy toàn thân ớn lạnh.
“Các ngươi muốn mang công tới Bắc Nghiêm, sau đó lĩnh khen thưởng sao?” Diêu tri huyện cười ha ha, “Ôi, tốt thôi, bắt ba mươi tù binh, đúng thật là công lao lớn! Có điều, ba mươi tù binh đang ở đâu vậy?”
“Cháy rồi!” Xa xa bỗng vang lên tiếng chiêng, kinh hô báo động.
Đám đệ tử vội vàng nhìn ra cửa sổ, ai nấy đều biến sắc – nơi bị cháy, hình như là quán trọ của bọn họ!
Chuyện bọn họ tiêu diệu hãn phỉ Long Mãng Lĩnh đã báo cáo với phủ Bắc Nghiêm. Trên đường áp giải, tù binh bị chết cháy đều coi như phóng hỏa bỏ trốn, mọi người đều sẽ vướng phải tội bao che giúp địch chạy thoát.
“Mau đi cứu hỏa!” Các đệ tử không kịp chất vấn, đồng loạt xông xuống.
Diêu tri huyện cười lớn, “Chư vị doanh Nhị Ngũ, không làm tròn chức trách, tất cả thành viên ra ngoài tham dự tiệc rượu, khiến cho tù binh có dịp chạy trốn, trên đường sát thương hương lão…”
Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ khiếp sợ – liên hoàn kế vô cùng thâm độc! Phóng hỏa thả địch còn chưa đủ, còn thêm tội giết người. Những tội danh này đã đủ để dập tắt tương lai của bọn họ!
“Khách quý của chúng ta, hiện tại các ngươi chính là tù nhân rồi, còn không mau quỳ xuống chịu trói…” Diêu tri huyện ngửa đầu cười to, sau đó bỗng nhiên “A!” lên một tiêng.
Kế tiếp, chỉ thấy hắn mạnh mẽ ngửa ra sau, “vù” một cái lướt qua cửa sổ, ngã xuống bên dưới.
Biến cố đột ngột xảy đến, ai cùng không ngờ hắn đang đắc ý vỗ đùi lại tự nhiên rơi xuống. Biên cửa sổ không thấp, mà khoảng cách giữa hắn và cửa sổ còn không phải quá gần, căn bản không thể có chuyện vì cười quá sức mà rơi xuống. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?
“Cười, cười cái con khỉ! Đồ miệng thối!”
Một thân ảnh bỗng hiện ra dưới mái hiên cửa sổ, lạnh lùng mắng to. Trong tay người nọ vẫn cầm theo mấy cọng lông, nhìn kỹ thì hình như là mấy sợi tóc muối tiêu của Diêu tri huyện.
Vừa rồi là hắn ẩn thân dưới mái hiên cửa sổ, cạo trọc đầu Diêu tri huyện?
“Thập Tam.” Lí Phù Chu nãy giờ vẫn đứn đối diện Diêu tri huyện bỗng mở miệng, “Phái người tới quán trọ chưa?”
“Rồi.” Triệu Thập Tam gật đầu một cái, “Cũng không biết có kịp hay không.”
Đám đệ tử nghe hai người đối thoại mới biết đã có chuẩn bị, đều không nhịn được thở phào một hơi. Có điều, bọn họ quay xuống nhìn Diêu tri huyện đang ngọ nguậy trong vũng máu, lại nhìn phủ binh và nha dịch đã tràn vào trong lâu, da đầu không khỏi tê rần.
Sát thương quan phụ mẫu chính là tội lớn, chuyện này giải quyết sao đây?
“Các ngươi giết tri huyện đại nhân! Các ngươi giết tri huyện đại nhân!” Huyện thừa run rẩy tay chân, dựa người vào tường, “Giết quan là tội chết! Các ngươi còn không mau…”
Một bạt tai của Triệu Thập Tam liền khiến hắn câm miệng.
“Dài dòng cái gì, đi!” Thái Sử Lan ở bên dưới hét lớn.
Đoàn người lao ra khỏi tửu lâu, dù sao cũng đã làm thịt tri huyện, sát thương thêm vài người cũng chả sao. Phóng hỏa thì phóng hỏa, giết người thì giết người, tội danh dù sao cũng đã định cả, họ gặp phải người lạ liền ra tay, đại sát bốn phương. Bởi vì trong lòng phẫn nộ, đám đệ tử doanh Nhị Ngũ ra tay so với đối phó sơn tặc Long Mãng Lĩnh còn có phần ác độc hơn, trong tiệm ăn, máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm vang lên không dứt. Thúy Hoa Lâu trong nháy mắt biến thành Xuy Hoa Lâu – thứ rơi xuống chính là hoa máu.
Tiêu Đại Cường và mấy đệ tử không giỏi võ công cõng theo mấy đệ tử phẩm lưu chạy chính giữa. Mấy người kia thật ra cũng không uống nhiều,nhưng xương cốt đều mềm như bơ, hai mắt đều không thể mở, rõ ràng là bị hạ độc. Đám đệ tử hàn môn nhìn sang, không khỏi rùng mình một cái – lúc trước nếu như tất cả mọi người đều uống rượu, kết quả hiện tại ra sao, không cần nói cũng biết, họ lại một lần nữa nợ ân tình của Thái Sử Lan.
Bởi vì phải thủ tín với doanh Nhị Ngũ nên hộ vệ trong lầu cũng không nhiều lắm, nhưng ở phụ cận lại có không ít phủ binh mai phục. Họ dùng hỏa hoạn ở quán trọ làm tín hiệu, chỉ cần lửa bùng lên sẽ lập tức nhào vào lầu, nhưng bởi Thái Sử Lan phản ứng quá nhanh, đối phương không ngờ tới đám đệ tử lại vọt ra sớm đến vậy. Tuy rằng xa xa đã có mấy cây đuốc nhốn nháo, nhưng phủ binh vẫn còn chưa tới kịp.
Hoa Tầm Hoan chạy trước mở đường, Lí Phù Chu dẫn theo vài đệ tử bác kích cản ở phía sau. Đợi đến lúc phần lớn đệ tử đã chạy thoát, Lí Phù Chu mới một mình đứng lặng ở của lầu, trên môi vẽ ra một nụ cười nhạt, thoạt nhìn giống hệt một thư sinh yếu đuối.
Người ở đây đều là quan viên nhỏ của địa phương, cấp bậc thấp, đương nhiên không biết thân phận thật sự của Lí Phù Chu, chỉ cho rằng hắn giống như Hoa Tầm Hoan, chẳng qua cũng chỉ là một trợ giáo trong doanh Nhị Ngũ mà thôi. Lúc này, vị trợ giáo nào đó nhã nhặn ôn hòa, vô cùng ung dung dựa người vào lan can. Ánh nến chiếu lên nụ cười của hắn, khiến cho người ta không khỏi thốt lên hai tiếng “mỹ nhân”, sau đó liền cảm thấy, phàm là người xinh đẹp đều thật yếu ớt, thật mỏng manh dễ vỡ.
Lúc này, huyện thừa lủi ra sau đám người, dự định kế thừa di nguyện của huyện lệnh, trước tiên tránh vào chỗ an toàn rồi chỉ huy phủ binh bao vây. Lí Phù Chu mỉm cười, vươn tay. Tay hắn dường như nhẹ nhàng vươn ra, tốc độ cũng không nhanh, còn có vẻ rất ôn nhu, nhưng khi bàn tay chạm vào đầu người nọ, con ngươi hắn lại giống như lóe lên một vệt sáng, mang theo nghìn vạn gió tuyết, vượt chân trời mà lao đến, sau đó, tuyết trắng lộp bộp rơi xuống, chỉ lưu lại một mảng trời đất sâu đen thăm thẳm.
“Rắc” một tiếng vang nhỏ, cũng là một đóa huyết hoa xinh xinh, từ khe nứt trên đỉnh đầu bắn ra, nhuộm đỏ hoa mai trắng vẽ trên đèn.
Cả phòng yên lặng như tờ.
Ai nấy chỉ cảm thấy vừa rồi giống như có tia chớp rạch ngang trước mặt, chớp mắt một cái liền thấy huyện thừa đứng thẳng bất động, dưới bàn chân dần dần tích tụ một thứ dịch màu vàng sẫm, mùi hôi tanh tràn ngập không gian.
Giờ khắc này, dù cho đệ tử doanh Nhị Ngũ hay Thái Sử Lam ở đây, đều sẽ khó mà tránh khỏi khiếp sợ – đây là Lí Phù Chu nhã nhặn của bọn họ hay sao?
Lí Phù Chu khẽ nhíu mày, xoay người xuống lầu, không một ai dám đuổi theo. Sau một hồi, huyện thừa mờ mịt giật giật cái cổ, sau đó có một vật rơi xuống sàn gác, âm thanh thanh thúy vang lên.
Cúi đầu vừa nhìn, thì ra là khuyu áo bằng vàng trên cổ.
Mọi người lạnh toát sống lưng.
Một chiêu kia, có thể giết người trong nháy mắt, nhưng lại chuẩn xác dừng lại ngay trước yết hầu huyện thừa. Có thể nói, chỉ cần Lí Phù Chu muốn, thứ rơi xuống sẽ còn có thêm một cái đầu lâu.
Lúc Lí Phù Chu xuống lầu, Thái Sử Lan cũng vừa vặn ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt nàng xuyên qua đám người, dừng lại trên người hắn, khóe môi cong lên. Cách vô số đám người chen lấn, trong ánh mắt hắn lại chỉ có hình bóng nàng, hơi hơi lay động. Hai mắt chạm nhau, hắn bỗng nhiên lướt tới, nháy mắt đã ở bên người nàng. Lí Phù Chu không nói gì, vòng tay qua hông Thái Sử Lan, nhảy lên một con ngựa trước cửa, giật dây cương.
“Thái Sử.” Hắn thì thầm bên tai nàng, “Hãy để ta bảo vệ nàng.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng như trong mộng, giống như có thể bị gió thổi tan, nhưng từng chữ đều rõ ràng rót thẳng vào tai nàng. Nàng không nói gì, mím môi, lộ ra một đường cong nhàn nhạt không rõ vui buồn.
Đám đệ tử còn lại cũng nhanh chóng cướp ngựa trước cửa, chạy theo hai người, nhanh như chớp lướt qua phố lớn.
Đây là con nơi phồn hoa nhất thông thành, bởi vậy đèn đuốc hai bên đường đều chưa tắt. Ánh đèn màu như dòng nước trải dài vô tận, không rõ điểm kết.
Bên này, Diêu tri huyện vẫn co quắp nằm trong vũng máu. Xa xa, một đội phủ binh lộn xộn đuổi theo.
Y phục Lí Phù Chu vốn đã rạn nứt, trong nháy mắt bị kéo ra liền rách hẳn, da thịt như ngọc sáng lên trong bóng đêm…
Hắn cúi đầu vừa thấy, khuôn mặt lập tức biến sắc, bỗng nhiên đẩy mạnh Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan bị đẩy liền ngẩn ra. Nàng ngơ ngẩn, Lí Phù Chu cũng choáng váng. Hắn trước giờ luôn luôn tao nhã, tác phong ân cần, chưa từng thất lễ với ai, ấy vậy mà giờ phút này bỗng nhiên lộ ra vài phần vội vã cùng thô bạo. Hắn nhìn chằm chằm đôi tay mình, giống như không thể tin được hành động vừa rồi của bản thân.
Hai người hoảng hốt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng. Ngay lúc này, một bóng người lóe lên. Hoa Tầm Hoan chạy vội đến, người chưa thấy đâu, tiếng nói đã vang vọng, “Sao rồi? Sao rồi? Các ngươi thế nào? Thái Sử Lan không sao chứ? Lí Phù Chu…A?”
Hoa Tầm Hoan lập tức ngưng lải nhải, miệng há to có thể đút vừa một quả trứng.
Ướt át…quá ướt át…thật con mẹ nó ướt át! Tay Thái Sử Lan đè trước ngực Lí Phù Chu, Lí Phù Chu quần áo xộc xệch, y phục trên vai bị xé rách, nửa người trần trụi. Mà nhìn tư thế của Thái Sử Lan, y phục kia rõ ràng do nàng xé.
Ặc, hai người này, một kẻ ôn hòa, một kẻ thờ ơ, đâu giống loại người thích làm trò đồi bại đâu! Lại nói, đây là đâu chứ? Địa điểm thích hợp, thời gian vừa lúc? Vẫn có thể thoải mái như vậy sao? Ừm, cũng có khả năng lắm, Thái Sử Lan và tên kia vốn cũng không bình thường cho cam, đều là loại người mạnh mẽ…
Hoa Tầm Hoan nâng cằm, biểu tình ngày một phong phú, càng cười càng lộ vẻ dâm đãng…
Thái Sử Lan lạnh lùng nhìn chòng chọc nàng ta. Hoa Tầm Hoan vội vàng ngậm miệng.
“Ta nói này…” Hoa Tầm Hoan chỉ vào y phục bị xé rách của Lí Phù Chu, âm thầm nuốt nước miếng, lại lắp bắp quay sang Thái Sử Lan, “Tuy là hắn cứu ngươi muộn một bước, nhưng dù sao cũng không làm lỡ chuyện, ngươi cũng không thể cứ như vậy mà lột hắn ra nha!”
Thái Sử Lan trừng mắt, nhanh chóng rời đi, “Nói nhảm!”
Nàng không hề phát giác một điều, từ khi Lí Phù Chu nhìn thấy vết rách, không nói một lời, chỉ vân vê tà áo trên áo, ánh mắt ngập vẻ đau đớn.
…
Chiến cuộc cuối cùng cũng kết thúc. Ngoại trừ vài hắc y nhân đánh lén lúc sau bị Lí Phù Chu và Hoa Tầm Hoan âm thầm giải quyết, gần trăm kẻ địch còn lại, hơn ba mươi người chạy thoát, hơn bốn mươi người bị bắt làm tù binh, bảy tám người trong lúc giao tranh bị giết. Một trận này, có thể nói doanh Nhị Ngũ đã toàn thắng. Gặp phải tình huống “vô tình giết người”, là bởi vì sau khi Thái Sử Lan đã nắm chắc phần thắng mới nói ra chân tướng. Một khi đám đệ tử hiểu rõ đây không phải diễn tập, thì lôi đâu ra khách khí?
Lúc này, đầu của thổ phỉ chính là bằng chứng ghi công của doanh Nhị Ngũ.
Sau khi mọi người tỉnh táo lại cũng âm thầm cảm kích Thái Sử Lan, nếu như không phải nàng lấy cớ “diễn tập”, chỉ e rằng bọn họ sẽ không thể bình thản ứng chiến như thế, đối phương khí thế hung hăng, một khi trận tuyến ban đầu rối loạn, kết quả có lẽ sẽ là ngược lại.
Mấy đệ tử đem tù binh bắt được chia ra, dò hỏi một phen mới biết những người này quả nhiên là sơn phỉ gần đây. Nơi này ở cạnh hành tỉnh Tây Lăng, các thành Bắc Nghiêm không xa. Nhóm sơn phỉ chính là người Long Mãng Trại ở Long Mãng Lĩnh, chiếm núi làm vua đã lâu. Ba ngày trước, trại chủ và một nhà giàu ở thành lân cận phát sinh thù hận, vậy nên mới dẫn người đi tẩy huyết cả nhà hắn. Bởi có một người trốn thoát, bọn hắn mới truy sát đến tận đây, ai ngờ đụng phải đệ tử doanh Nhị Ngũ.
Lời khai của cả bọn đều giống nhau, xem ra là nói thật. Chỉ có Thái Sử Lan nhìn thấy ánh mắt một kẻ lóe sáng, thoạt nhìn có vẻ không đáng tin. Thân phận người nọ là nhị thủ lĩnh nhóm sơn phỉ này, đại thủ lĩnh thì đã sớm chạy thoát. Thái Sử Lan lúc này mới đột nhiên nhớ tới lúc trước có mấy bóng đen không cưỡi ngựa lẻn vào, cảm thấy việc này còn có chỗ không ổn, liền bảo Thẩm Mai Hoa đưa nhị thủ lĩnh qua một bên, tiến hành thẩm vấn đơn độc. Sau đó, nàng đi sang chỗ Cảnh Thái Lam. Tiểu tử vẫn ngủ say như cũ, ầm ĩ náo loạn một hồi như vậy cũng không thể làm nó tỉnh dậy. Thái Sử Lan chợt phát giác, từ sau khi dư độc trong người tiểu tử này được Dung Sở từ từ rút sạch, nó ngủ đặc biệt sâu, giống như mấy đời không được ngủ vậy.
Hoặc là, trước giờ nó chưa từng thực sự ngủ say?
Sát vách là một cái lều mới dựng để người bị thương kia nghỉ ngơi. Người nọ chính là người đầu tiên xông vào rừng cây, đùi bị mũi tên bắn trúng. Vết thương của hắn đã được Tô Á xử lí qua, hiện tại đã thanh tỉnh. Lúc Thái Sử Lan bước vào, liền nhìn thấy tên kia nhìn chằm chằm Tô Á.
Khi trước hỗn chiến, bóng đêm u ám, ai cũng không thấy rõ mặt mũi kẻ xui xẻo này. Hiện tại, sau khi nghỉ ngơi băng bó, rửa sạch vết máu, mới thấy rõ cậu ta chẳng quá cũng chỉ là một thiếu niên, bởi vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, diện mạo cũng coi như thanh tú. Ánh mắt tinh tường của Thái Sử Lan nhanh chóng phát hiện, ngay một khắc nàng tiếng vào kia, Tô Á đã vội vã rút bàn tay bị thiếu niên nắm chặt ra. Hử? Nhanh như vậy đã vừa mắt rồi? Trên đời thật sự có nhất kiến chung tình?
Thái Sử Lan không đổi sắc mặt, lập tức xoay người, nói: “Tô Á, phiền ngươi hỏi tình hình người này một chút, lát nữa nói ta biết.”
Nàng dứt khoát đi ra, Tô Á ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng, gương mặt từ từ đỏ ửng.
“Tiểu Âm…” Thiếu niên kia một lần nữa nắm lấy tay nàng, “Nàng…sao nàng lại ở đây? Ta…ta tìm được nàng thật vất vả…Còn nữa, nàng, nàng sao lại biến thành thế này?”
Tô Á trầm mặc hồi lâu, sau đó rút tay về, nói giọng khàn khàn, “Trần công tử, xin nói cho ta biết chuyện xảy ra với huynh.”
“Giọng nói của nàng…” Thiếu niên họ Trần cả kinh, sắc mặt lập tức chuyển vẻ thê lương, “Nàng gọi ta là Trần công tử…Tiểu Âm…rốt cuộc nàng cũng không chịu tha thứ cho ta…”
“Công tử quá lời rồi.”
…
Thái Sử Lan đứng bên ngoài lều, chăm chú quan sát đoàn người đang bận bịu dọn dẹp. Màn trướng phía sau bỗng được vén lên, Tô Á chậm rãi bước ra. Nàng xoay người lại, thoáng nhìn qua Tô Á. Hai mắt Tô Á cũng không có sưng đỏ, chỉ là nét mặt dường như càng thêm lãnh đạm vài phần.
“Trần Mộ, nhà giàu thông thành, thương nhân buôn muối. Ba ngày trước, đạo tặc Long Mãng Lĩnh xông vào nhà hắn, giết nhà diệt họ, đúng lúc hắn du xuân ở chùa ngoài thành, may mắn tránh khỏi. Sau đó bị đuổi giết đến tận đây.”
Dây thanh của nàng bị tổn thương, nói chuyện rất khó khăn. Trước đây Tô Á ít khi mở miệng, từ khi theo Thái Sứ Lan mới học cách tóm tắt câu chuyện, tuy vẫn bị ngắt đoạn nhưng lại tương đối rõ ràng.
Thái Sử Lan gật đầu, nghĩ thầm đạo tặc chiếm núi làm vua từ khi nào đã lớn mật như vậy? Còn có can đảm xuống núi lao ra trăm dặm, vào thành giết cả nhà người ta? Thương nhân buôn muối giàu có, hộ viện trong nhà không bao giờ thiếu, vậy mà đều chết không còn một mống? Cướp đốt giết hiếp qua lại như vậy, quan phủ địa phương lại không ai đuổi bắt?
Chỉ cần suy nghĩ tỉ mỉ một chút, liền cảm thấy chuyện này có rất nhiều chỗ không ổn
…
Bận rộn cả đêm, tới tận lúc trời sắp sáng, mọi người mới mệt mỏi nằm xuống. Thái Sử Lan không ngủ được, chăm chú nhìn vào lều vải cách đó không xa. Ánh nến leo lắt phản chiếu thân ảnh Lí Phù Chu, hắn cúi đầu, hai tay đưa lên không trung, không biết là đang làm gì.
Thái Sử Lan nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đứng lên, đi vào lều của hắn.
“Huynh đang làm gì vậy?”
Lí Phù Chu ngẩng đầu. Hắn chỉ mặc mỗi tiết y (áo lót) màu xanh nhạt, sạch sẽ mà thoải mái, trong tay còn cầm lam y bị xé rách ban nãy, còn có…kim chỉ. Một đại nam nhân bình thường nếu bị người ta phát hiện cầm kim chỉ chắc chắn sẽ tỏ vẻ lúng túng, nhưng ánh mắt Lí Phù Chu lại khiến người ta không có chút hứng thú cười nhạo hay kinh ngạc.
Cổ tiết y của hắn hơi thấp, xương quai xanh mơ hồ ẩn hiện, từ góc độ của Thái Sử Lan nhìn sang chính là một đường bình thẳng tinh xảo, khiến người ta liên tưởng đến ngọc đá đẹp đẽ quý phái.
Ánh nến vàng nhạt nhẹ nhàng mơn trớn da thịt hắn. Khiến cho phân nửa nữ tử thế gian nếu nhìn thấy cảnh này đều sẽ phải tim loạn chân run, hô hấp đình chỉ.
Thân người Lí Phù Chu vẫn ngay thẳng như cũ, không vì bản thân chỉ mặc tiết y mà ngượng ngùng, ung dung cất tiếng, “Ta muốn sửa lại y phục, nhưng mà…” hắn cười cười. Nụ cười ấm áp, bình thản.
Thái Sử Lan nhìn nhìn bàn tay hắn, chỉ tới giờ vẫn chưa xỏ qua kim đâu! Nam nhân này, có thể đem ám khí nhỏ như sợi tóc xuyên qua gân lá, nhưng lại không thể xỏ kim, thật là thần kỳ!
“Để ta thử xem.” Thái Sử Lan ngồi xuống.
Lí Phù Chu nhìn nàng – vị này nhìn qua cũng không giống người có khả năng may vá. Tuy là nghĩ vậy, hắn vẫn nở nụ cười rồi lùi sang một bên.
Lều vải nhỏ hẹp, sau khi Thái Sử Lan ngồi xuống cũng không tránh khỏi đụng chạm đầu gối người kia. Lí Phù Chu không xê dịch nữa, nàng cũng chẳng để tâm. Thái Sử Lan giơ cây kim lên, xuyên chỉ, nhìn qua vô cùng thành thạo. Lí Phù Chu mỉm cười nhìn nàng, nhẹ đặt tay lên đầu gối.
Thái Sử Lan cầm y phục qua, Lí Phu Chu nhìn thấy hình như có chút do dự, nhưng cũng không ngăn cản. Nàng nhìn nhìn vết rách to trên áo, nhíu mày. Nên bắt đầu từ đâu đây?
Nói thật, y phục bị xé thành như vậy, dù có may vá cũng không thể mặc lại. Lí Phù Chu tuy đơn giản, nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác nghèo khó kẹt sỉ, chất liệu y phục của hắn đều mềm mại thoải mái, nhìn cũng biết giá trị không nhỏ, mặc dù giặt sạch lại mặc, nhưng càng lộ ra khí chất đặc biệt. Chỉ có duy nhất cái lam y này là khác, chất liệu hoàn toàn đối lập thứ khác, bởi vì lâu năm nên màu sắc đã phai nhạt, cổ áo và ống tay đều có dầu vết bị mài mòn, đường chỉ dày đặc. Có thể thấy nó đã được giữ gìn vô cùng cẩn thận.
“Ta chỉ muốn may vá nó cho tốt rồi cất đi.” Lí Phù Chu nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng giải thích, “Bộ y phục này, mỗi năm ta cũng chỉ mặc một lân…Không nghĩ năm nay lại bị rách…”
Thái Sử Lan ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới cất tiếng, “Xin lỗi.”
Nàng chưa từng xin lỗi người khác, vậy nên giọng điệu lúc này vô cùng cứng ngắc.
Lí Phù Chu giật mình, mỉm cười, “Không sao cả. Y phục cũ rồi cuối cùng cũng sẽ hỏng, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.”
“Là y phục người thân làm cho huynh sao?” Thái Sử Lan hỏi, “Là vật kỷ niệm vô cùng quan trọng?”
Dưới ánh nến mở áo, hàng mi Lí Phù Chu rũ xuống, yên lặng mà ôn tồn. Tử góc độ của Thái Sử Lan có thể thấy khóe môi hắn run run.
“Uống nước không?” Hắn bỗng nhiên thay đô trọng tâm câu chuyện.
“Không cần.” Thái Sử Lan tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được chỗ có thể bắt đầu, lập tức đâm tới. Sau đó đột nhiên dừng lại, tay hơi rụt ra sau.
“Đâm trúng tay sao?” Tuy là nàng không kêu đau, nhưng Lí Phù Chu liệu sự như thần, hơi hơi nghiêng người, vội vã cầm ngón tay nàng lên.
Trên đầu ngón tay, một chấm đỏ chậm rãi nở rộ.
Lí Phù Chu không kịp suy nghĩ nhiều, liền đưa môi lại gần ngón tay bị thương của nàng. Thái Sử Lan kinh ngạc nhìn hắn. Ngay khi đôi môi hắn sắp chạm lên da thịt nàng, Lí Phù Chu bỗng nhiên chấn động, giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vã thả tay nàng ra.
Từ khi lôi kéo đến lúc buông bỏ chẳng qua cũng là trong nháy mắt, hắn ngửa mặt nhìn lên, nụ cười ôn như thường ngày đã biến mất, làn da hơi tái nhợt. Thái Sử Lan nhìn hắn, rụt tay về, chậm rãi lau vết máu lên vạt áo.
Đầu ngón tay ma sát trên mặt vải đay, có chút thô ráp, sau đó lại hơi hơi đau xót, giống như tâm tình lúc này của nàng.
Nàng lập tức ôm lấy y phục, nói: “Ta sợ không làm được, để ta đi tìm Tô Á khâu lại rồi trả huynh sau.” Không đợi Lí Phù Chu lên tiếng, nàng đã vén rèm bước ra.
Một trận gió lạnh thổi qua, mành vải khẽ lay động, bạch y trắng trong thuần khiết của nam tử mơ hồ phiêu diêu dưới nến, gương mặt người nọ lãnh đạm, ánh mắt xa xăm…
Ngày hôm sau, đội ngũ tiếp tục lên đường. Sau khi mọi người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định áp giải tù binh bắt được đi lĩnh thưởng. Lí Phù Chu đại diện viết thư gửi đến quan phủ địa phương, đề nghị phái người tới giúp đỡ áp giải. Nơi này cách thông thành chưa đến ba mươi dặm, cách thủ phủ Tây Lăng của Bắc Nghiêm trăm dặm. Đi được nửa ngày, đến thông thành, dựa theo kế hoạch, mọi người sẽ thông báo cho huyện nha thông thành, sau đó tìm một nhà trọ nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ đi thẳng tới Bắc Nghiêm. Có điều, vừa tới trước cửa thành, có người đã đứng đợi sẵn từ bao giờ.
“Tại hạ Liễu Cận, là người phụ tránh văn án trong phủ Vương tri huyện thông thành.” Một văn sĩ trung niên tiến lên, phía sau là mười mấy phủ binh đứng đợi, “Phụng mệnh Đông ông, đặc biệt tới đón tiếp chư vị doanh Nhị Ngũ.”
Thể chế quân sự Nam Tề phân làm nội quân và ngoại quân. Năm vệ đóng ở kinh thành, ba quân trấn thủ biên cương. Mặt khác, bố trí sáu trăm ngàn phủ binh cấu thành từ con em quan lại lục phẩm trở xuống và gia đình tử tế, không thuộc quản lí của ba quân. Dựa vào quy mô hành tỉnh, thành, huyện, chia làm ba phủ binh là thương – trung – hạ, phủ binh hạ có 800 người, thông thường đóng quân ở các huyện.
Lí Phù Chu tiến lên, một lúc sau quay lại nói, “Tri huyện thông thành nói chúng ta giúp họ bắt được bọn cướp trên Long Mãng Lĩnh, góp phần loại bỏ họa lớn cho nhân dân, hương thân bản địa nghe tin vô cùng vui mừng, đều yêu cầu huyện phủ nhất định phải giữ lại chư vị anh hùng, đêm nay bày tiệc ở Thúy Hoa Lâu, mong chúng ta không phụ ý tốt của hương thân phụ lão.”
“Tốt, tốt.” Hùng Tiểu Giai là người đầu tiên lên tiếng, hai mắt tỏa sáng.
“Ta nói này, chuyện lớn như vậy, mời một bữa cũng là chuyện nên làm.” Sử Tiểu Thúy dương dương tự đắc.
Đám đệ tử còn lại tuy là kiềm chế hưng phấn, nhưng gương mặt ai nấy đều đỏ bừng. Một đám đệ tử phẩm lưu đi tới, cười nói, “Đêm qua đã mệt mỏi rồi, hôm nay ở lại thông thành nghỉ ngơi một chút đi!”
Lúc này, ngay cả đệ tử hàn môn cũng không có ai phản đối. Trải qua một đêm kề vai chiến đấu, khoảng cách giữa hai bên đã được xóa nhòa hơn phân nửa. Tuổi trẻ đều như vậy, không có ai là hận thù dai dẳng cả.
“Huynh thấy sao?” Thái Sử Lan thấp giọng hỏi Lí Phù Chu.
“Đã đến nơi này thì dừng lại một đêm cũng không sao.” Lí Phù Chu nói, “Muốn từ chối bọn họ không phải chuyện khó. Nhưng mọi người quả thực đã cực khổ nhiều rồi, nếu như chúng ta từ chối tiệc rượu thì sẽ không thể ở lại, mà đi thêm chút nữa lại không có chỗ dừng chân, vạn nhất có kẻ đánh lén như hôm qua, chỉ e không ai chịu được.”
Thái Sử Lan gật đầu, Gai Nhân Gian trong tay áo khẽ động.
Mọi người thẳng tiến vào thành, chỗ ở đã sớm được huyện nha thông thành sắp xếp ổn thỏa. Cảnh Thái Lam vẫn yên lặng tựa vào người Thái Sử Lan. Chuyện nó đeo mặt nạ, Thái Sử Lan chỉ giải thích với mọi người là nàng đắc tội với Tây Cục, vậy nên cần phải bảo đảm an toàn cho Cảnh Thái Lam, mọi người cũng không hỏi thêm nữa.
“Ma ma” Nó bỗng nhiên kéo kéo tay áo Thái Sử Lan, chỉ vào một quầy bán chim ven đường, “Chim, chim.”
Sau khi ra khỏi doanh Nhị Ngũ, Thái Sử Lan nói với nó muốn giả làm mẫu tử, tiểu tử kia nghe được vô cùng hả hê – rốt cuộc cũng đến ngày này! Có điều, về chuyện xưng hô, hai người đã chụm đầu bàn bạc rất lâu. Thái Sử Lan không thích cái chữ “nương” này, Cảnh Thái Lam thì căn bản không biết gọi mẫu thân thế nào, nếu như xưng hô giống kiểu nó và vị trong cung kia, nhất định sẽ dọa chết mọi người mất! Cuối cùng, Thái Sử Lan bảo nó gọi “mẹ”, hai chữ “ma ma” cũng từ đó mà sinh ra.
(“mẹ” trong tiếng Trung là phát âm là “ma”, nên “ma ma” ở đây cũng có nghĩa là “mẹ mẹ”, giống kiểu Cảnh Thái Lam gọi Dung Sở là “công công” đấy ạ ^-^)
“Không mua.” Thái Sử Lan nói, “Cúm gia cầm.”
Cảnh Thái Lam đương nhiên nghe không hiểu nàng nói cái gì, ấm ức buông thõng hai vai. Ánh mắt Thái Sử Lan xẹt qua người bán chim, lại tiếp tục quét qua đám người bán hàng rong ven đường.
“Đều nói thông thành phồn hoa, bây giờ mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Lí Phù Chu cười nói, “Quán ven đường cũng nhiều như vậy.”
“Ha ha, phải phải.” Liễu văn án liên tục gật đầu, “Thi tri huyện có phương pháp quản lí riêng, khiến cho nơi đây nhân dân sung túc, cuộc sống thái bình.”
…
Thông thành an bài quán trọ quả thật không tệ, bao liền ba viện, vô cùng sạch sẽ. Hoa Tầm Hoan đem tù binh bắt được giam lại ở viện tử phía trong cùng. Nàng còn đang do dự không biết nên để ai trông giữ, nha dịch thông thành đã lập tức vỗ ngực tiến lên, “Cô nương yên tâm! Mọi việc cứ giao lại cho huynh đệ chúng ta! Bên ngoài còn có phủ binh, đầu cần chư vị anh hùng Nhị Ngũ phải lo lắng. Mọi người cứ thoải mái uống rượu đi thôi, phụ lão thông thành đều ngóng trông gặp mặt mọi người, thiếu ai cũng không được đâu.”
“Vậy đành phiền các vị đại ca rồi.”
“Không có gì, không có gì! Bọn ta nhất định sẽ trông coi cẩn thận.”
Thời điểm lên đèn, cả tòa Thúy Hoa Lâu lung linh sáng rực, đèn màu lưu chuyển, rọi soi sắc mặt đỏ rực của đám người đứng đợi trước cửa. Lúc đám người Thái Sử Lan từ xe bước xuống, đập vào mắt chính là một đoàn lão gia nghiêm chỉnh đứng đó, sau lưng là một hàng dài mỹ nữ.
“Chư vị anh tài Nhị Ngũ hạ cố, thật là vinh hạnh của thông thành!” Một người râu ria đen nhánh tiến lên chào đón. Trên mép, một nốt ruồi son vô cùng bắt mắt. Nụ cười của ông ta vừa rụt rè lại vừa khách khí.
“Đây là đông ông nhà ta, phụ mẫu thông thành. Còn đây là Thi tri huyện, Thi đại nhân.” Liễu Cận lần lượt giới thiệu.
Thi tri huyện cười ha hả, lần lượt giới thiệu đám hương thân bên cạnh, đều là nhà giàu địa phương và thân sĩ nổi tiếng. Thái Sử Lan không kiên nhẫn đứng một bên, chờ Lí Phù Chu và bọn họ chào tới chào lui.
Nàng ăn mặc đơn giản, xen lẫn trong đám đệ tử nên cũng không có ai chú ý tới. Một lúc lâu sau, việc chào hỏi giới thiệu xong xuôi, có Lí Phù Chu và Hoa Tầm Hoan dẫn đầu, mọi người bắt đầu đi vào Thúy Hoa Lâu.
Lầu hai Thúy Hoa Lâu đã sớm bày tiệc, cả thảy có sáu bàn, giữa mỗi bàn đều dùng bình phong ngăn cách. Mội đội tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề chờ sẵn, bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi cho khách quý.
Từ xa xưa, chỗ ngồi của người Trung Quốc đã có quy củ, quy củ này không phải nói ai nên ngồi đâu, mà chính là nói rõ người nào phải ngồi chỗ nấy. Mà nhất định phải thoái thác ba lần, đầu tiên, bị người ta đẩy xuống thì phải đứng lên, sau đó khiêm tốn cảm ơn một hồi, lại bị đẩy xuống, lại tự đứng lên…Lặp đi lặp lại ba lần là được.
Lúc này nhiều người, cái vụ đẩy đẩy nhường nhường này lại càng trở nên náo nhiệt, mỗi vị trí đều phải trải qua một phen giãy dụa đấu đá lẫn nhau, bụi bặm mới từ từ lắng xuống. Mẫu tử Thái Sử Lan đi sau cùng, nhìn đám người đằng trước đùn đẩy qua lại, mãi cũng không thấy dòng người di chuyển. Cảnh Thái Lam mếu máo xoa bụng, “Ma ma, con đói…”
“Vậy ăn thôi.”
Thái Sử Lan bế Cảnh Thái Lam lên, vỗ vai người đứng trước, “Vui lòng cho qua.”
Người đằng trước bị dọa cho giật mình, vội vàng nghiêng người để nàng đi qua. Thái Sử Lan thẳng tiến về phía trước, “Cho qua, cho qua, cho qua,…”
Sau vài chục lần đập vai, cuối cùng hai người cũng vào được bên trong. Bàn cao nhất đã sắp sẵn rau trộn và ba món nóng, còn lại ba chỗ chưa có người ngồi. Mấy bàn còn lại vẫn đang đùn đẩy lẫn nhau, bên trên chỉ có rau trộn.
Thái Sử Lan không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi đến, chọn vị trí có thức ăn nóng đặt trước mặt, để Cảnh Thái Lam xuống.
“Ăn đi.” Nàng nói.
Đám người đang đấu đá lẫn nhau hơi ngừng. Thi tri huyện, Lí Phù Chu và Hoa Tầm Hoan đã đùn đẩy xong, đều ngồi ở vị trí tôn quý nhất. Mấy chỗ còn lại vẫn đang nhún nhường kịch liệt, huyện thừa đại nhân sắp sửa được ngồi xuống.
Ánh mắt đám người lả tả bắn sang, tung hoành ngang dọc trên người Cảnh Thái Lam, cường độ không khác tia X quang là mấy. Cảnh Thái Lam ngồi thẳng lưng, mí mắt cũng không thèm động.
Xời, nhìn cái gì mà nhìn? Ta đây mười lăm tháng giêng hàng năm đều ngồi lên vị trí cao nhất trong đại yến ở điện Quảng Ngự đấy nhé!
Hai mẫu tử nhà này bỗng dưng từ đâu chen vào. Thằng nhãi này đấu đá cũng không thèm đấu đá, nhún nhường cũng không thèm nhún nhường, sáu ghế nhanh chóng đã đủ người. Huyện thừa ngồi dưới Thái Sử Lan, vẻ mặt xem chừng có thể nặn ra nước luôn rồi.
Theo thường lệ, vào lúc khai tiệc, mọi người sẽ nói mấy câu khách sáo, cái gì mà chúc bệ hạ an khang, thái hậu an khang, quốc thái dân an, thông thành mưa thuận gió hòa, sau đó chính là một hồi lời kịch, đủ loại thổi phồng, đem mỗi đệ tử doanh Nhị Ngũ nặn thành hào kiệt có một không hai, cứu dân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, phổ tế chúng sinh này nọ. Nói chung là văn tế đều đã được được các vị hương thân chuẩn bị đầy đủ, mỗi bài đều sẽ không giống nhau.
Thái Sử Lan nhìn ngó xung quanh, bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một cái ghế nhỏ. Nàng lại nhìn vẻ mặt những nam nhân kia – ừm, nét mặt có vẻ rất muốn gây rối.
Quả nhiên, mọi người vừa mới ngồi xuống, gió thơm lập tức thổi đến, ngọc bội leng keng va chạm, đám nữ tử lúc trước đứng sau hương thân khoan thai tiến tới, đứng cười dài ở cửa sảnh.
“Đây là các cô nương trong Túy Hoa Phường của bổn huyện, thân phận trong sạch.” Liễu văn án tươi cười, “Các ngươi qua đây, mau tới hầu hạ các vị anh hùng.”
Cảnh Thái Lam đang uống canh bỗng làm rơi muỗng xuống, vẻ bình tĩnh trong mắt lập tức biến mất. Thái Sử Lan nhìn lên, nước bọt tiểu tử này chảy thành sông luôn rồi.
Nàng lại nhìn nhìn, một cô nương đang lướt qua trước mặt Cảnh Thái Lam. Gương mặt cô nương này cũng chỉ coi như vượt mức trung bình, nhưng nơi nào nàng đi qua, ánh mắt đám người nơi đó đều đăm đăm nhìn vào một chỗ – phải rồi, chính là bộ ngực căng phồng của nàng ta. Người còn ở cửa sảnh, ngực đã chạm ghế đầu luôn rồi!
Ài, cũng không trách được, Cảnh Thái Lam trước nay đều không có sức chống lại mấy em gái ngực lớn thế này. Nãi nương xui xẻo ngày trước cũng do ngực lớn mới bị nó nhớ mãi không quên, cuối cùng ôm về kết cục thê thảm như thế.
Cô nương này xem ra cũng là một vật báu của thông thành. Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, một bước ba rung, vô cùng hưởng thụ ánh mắt của mọi người. Diêu tri huyện lúc trước nghiêm túc là thế, bây giờ lại cười tủm tỉm nắm lấy tay nàng, nói: “Mị nhi, hôm nay nàng nhất định phải hầu hạ Lí tiên sinh thật tốt.” Nói xong câu này, ở một góc độ không ai nhìn thấy, ôm ta lặng lẽ cọ cọ mu bàn tay, nhào nặn bộ ngực nữ nhân nọ, khuôn mặt già nua nhất thời nhộn nhạo.
Mị nhi mím môi cười, khoan thai đi đến trước mặt Lí Phù Chu.
Hoa Tầm Hoan đặt đũa xuống, cười tủm tỉm, chống cằm quan sát.
Thái Sử Lan vui đầu ăn uống.
“Này!”
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên, mọi người nhất tề run rẩy – sao lại có người quát tháo như thế, nhưng mà…giọng nói sao lại non nớt thế nhỉ?
Mọi người đồng loạt nhìn sang. Bên này, Cảnh Thái Lam đã nhảy lên ghế, chỉ thẳng mặt Mị nhi, nổi giận đùng đùng.
“Ta!”
“Ngồi xuống!” Thái Sử Lan vỗ vỗ mông Cảnh Thái Lam. Trước mặt mọi người không tiện trách móc, đợi đến khi về nhất định phải dạy bảo tiểu tử này một phen mới được!
“Ta…” Giọng Cảnh Thái Lam nhỏ dần, nhưng vẫn kiên trì muốn nói tiếp.
“Tiểu thiếu gia thật đáng yêu!” Mị nhi cười, nhéo má Cảnh Thái Lam, sau đó đặt mông ngồi xuống bên người Lí Phù Chu.
“Ta…” Sau giây phút động chạm ngắn ngủi, Cảnh Thái Lam cảm thấy đủ rồi nha. Nó lập tức giật giật tay Lí Phù Chu, khóc lóc than thở, “Đừng tranh người này với con…Con nhường ma ma cho thúc không được sao….”
….
Hoa Tầm Hoan đang nâng cằm xem trò vui đập đầu lên bàn…
Lí Phù Chu đang mời rượu Mị nhi đánh rơi chén…
Thái Sử Lan đang ăn cá muối thì hóc xương…
Một người bình tĩnh như nàng, lúc này cũng không nhin được mà muốn ngửa mặt lên trời mắng to hai chữ, mẹ mi!
Thái Sử Lan cầm đĩa lên, vô cùng thấm thía một điều, sự nghiệp giáo dục quả nhiên là chặng đường gian nan khổ cực nhất thế gian…
Cảnh Thái Lam thuận lợi cướp em gái ngực to về tay. Khi nó đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lên vị trí bản thân ngày nhớ đêm mong, tiểu tử nào đó cảm thấy vô cùng sung sướng.
Thật lòng, từ khi nãi nương kia đi mất, đã rất lâu không cảm thấy hạnh phúc như vậy rồi!
Mọi người lặng lẽ cúi đầu, Diêu tri huyện khinh bỉ liếc mắt nhìn ngực phẳng của Thái Sử Lan, phỏng chừng người này không có sữa ha!
Thái Sử Lan kiên định nhìn đĩa cá trước mặt. Hoa Tầm Hoan nhìn nàng, sau đó quay sang Lí Phù Chu, “Muốn cướp người thì mau mau cướp đi. Ngươi không nói thì làm sao bọn ta biết đây? Ngươi đã muốn cướp thì nhất định phải nói chứ, có khi bọn ta còn có thể giúp một tay nha…”
Lí Phù Chu gắp một miếng cá chích vào bát nàng, “Đây là cá bắt được sau lũ xuân, vô cùng thơm ngon, rất hiếm. Nếm thử xem sao.”
“Thơm quá!” Hai mắt Hoa Tầm Hoan sáng rực, lập tức vùi đầu chiến đấu hăng hái.
Thành công dời lực chú ý….
“Nào, uống rượu, uống rượu.” Một vị hương thân nỗ lực phá vỡ không khí kỳ dị lúc này, nâng chén mời rượu.
Thái Sử Lan chăm chú nhìn vào chén rượu mát lạnh, thứ nước trong vắt như vậy lại không hề khiến nàng yên tâm, trong lòng luôn cảm thấy sốt ruột, bỗng nhiên nói, “Không uống rượu.”
Đám người đang định nâng chén ngẩn ra.
Lí Phù Chu nhìn chén rượu trong tay, tiếp lời cười nói: “Suýt nữa thì quên mất, sư sinh doanh Nhị Ngũ trong lúc xuất doanh không được tiệc rượu mua vui, đặc biệt không thể uống rượu. Bọn ta không dám vi phạm quy định trong doanh, mong chư vị thứ lỗi.”
“Làm gì có chuyện dự tiệc không uống rượu.” Vẻ mặt Diêu tri huyện không cho là đúng, “Lại nói, mọi người xuất doanh không ai giám sát, quy định cái gì hả? Đâu cần để ý như thế, phá luật một chút cũng có sao…Ha ha…”
Một đám người nịnh nọt tươi cười, bắt đầu phụ họa, kiên trì rót đầy rượu cho Lí Phù Chu. Lí Phù Chu mỉm cười, nhẹ tay che miệng chén, “Đa tạ ý tốt của chư vị, chỉ là lần này Phù Chu chịu trách nhiệm quản lí đệ tử xuất doanh khảo luyện, nếu như cầm đầu vi phạm doanh quy, sau này làm sao có thể dạy dỗ đệ tử? Chư vị đại nhân đều là người hiểu sâu biết rộng, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc này, mong đừng làm Phù Chu khó xử.”
Liễu văn án đang rót rượu cho hắn dừng tay, gương mặt lộ vẻ xấu hổ, liếc mắt nhìn Diêu tri huyện. Diêu tri huyện cười khan một tiếng, nói: “Đã như vậy thì cất rượu đi thôi.”
Lí Phù Chu không uống, Thái Sử Lan không cho phép uống, Hoa Tầm Hoan còn bận ăn cá, đám đệ tử hàn môn còn lại dù có thèm thuốc đến mấy cũng không dám vượt qua lôi trì. Chỉ có mấy đệ tử phẩm lưu không thèm để ý, thì thầm, “Sao chúng ta chưa nghe qua quy định này? Quản trời quản đất cũng không quản được ông đây uống rượu. Nào, uống!”
Ngoại trừ một bàn kia, tất cả mọi người đều không ai động chén. Văn hóa trong nước tới giờ vẫn là văn hóa rượu, Nam Tề cũng không phải ngoại lệ. Hiện tại không có không khí, kỹ nữ vốn đảm đương việc mời rượu cũng đành rút lui.
Một bữa cơm ăn thật vô vị, đồ ăn lại còn mang lên rất chậm, thường thường một món ăn xong đã lâu, món mới mới được bưng đến, đã vậy còn chỉ được cái mã ngoài. Tuy tinh xảo sang quý, lại không thể chắc bụng. Rau xanh trong bữa tiệc cũng không ít, mơ, hạnh khô, sơn tra, măng sợi, tất cả đều là món khai vị, khiến người ta càng ăn càng đói, càng ăn càng chảy nhiều nước bọt.
Cảnh Thái Lam đã buồn ngủ từ lâu, nhưng vẫn kiên trì không chịu xuống ghế, bởi vì nó còn chưa ăn no. Đến trẻ nhỏ ăn cũng không no, đừng nói gì đến người lớn. Vậy nên qua giờ tan tiệc đã lâu, mọi người vẫn phải hóp bụng ngồi đợi.
Ăn nhiều sơn tra và mơ khô đương nhiên khát nước, Cảnh Thái Lam uống nhiều nước lại muốn đi tiểu. Thái Sử Lan liền dẫn nó ra ngoài, vừa tới cửa đã bị hai gã sai vặt chặn lại, “Tiểu công tử muốn đi ngoài sao? Chúng ta nhất định sẽ hầu hạ thật chu đáo.”
Thái Sử Lan nhìn chòng chọc bọn họ, hai người đón nhận ánh mắt nàng lại giống như bị kim châm, không nhịn được mà liếc mắt sang hướng khác, nhưng bàn tay nắm lấy Cảnh Thái Lam lại không có ý định thu hồi.
“Cảnh Thái Lam.” Thái Sử Lan ngồi xuống, chỉnh cổ áo cho Cảnh Thái Lam, “Tự đi vào nhà xí.”
Cảnh Thái Lam ngoan ngoãn gật đầu. Thái Sử Lan buông tay, xoay người rời đi. Hai gã giữ cửa nhìn bóng lưng nàng dần dần khuất dạng, sau đó thở phào một hơi, dẫn đường cho Cảnh Thái Lam.
Thái Sử Lan về chỗ ngồi, Hoa Tầm Hoan vẫn mải mê ăn uống. Lí Phù Chu bỗng gắp một miếng măng sợi cho nàng, cười nói, “Măng sợi này ăn rất ngon, vô cùng tươi non, nàng ăn thử xem.”
Măng sợi đã được bưng lên ba đĩa, tất cả mọi người đã ăn rất nhiều. Lúc này Lí Phù Chu đột nhiên gắp lên, ai nấy đều cười mập mờ.
Thái Sử Lan nhìn măng sợi trong bát.
Măng sợi, hài âm “Chuyện gì?”
Nàng quét mắt nhìn mặt bàn, gắp một miếng bao tử hầm cho Lí Phu Chu. Lí Phu Chu đưa bát đón lấy, ngón tay hai người vừa chạm, liền vội vã thu về.
Bao tử hầm, hài âm, “Canh cửa.”
Ngay sau đó, hai người lập tức dùng bữa, dường như không có chuyện gì xảy ra, đều không lo lắng cho Cảnh Thái Lam, bởi vì còn có Triệu Thập Tam lúc nào cũng ở bên người nó.
Một lát sau, Cảnh Thái Lam cuối cùng cũng quay lại. Nó trèo lên người Thái Sử Lan, ôm cổ nàng y y nha nha hát. Tất cả mọi người đều không chịu nổi, đồng loạt xoay mặt đi. Thái Sử Lam nhân cơ hội đó lấy mảnh vải nhỏ kẹp trong cổ áo Cảnh Thái Lam ra.
Trên tấm vải chỉ vọn vẹn hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết bằng than củi – “Trở về!”
Đây là thông báo của Triệu Thập Tam do Cảnh Thái Lam phụ trách truyền đạt. Thái Sử Lan nhìn xong, lập tức nhét mảnh vải vào tay áo.
Đúng lúc này, hai mắt Cảnh Thái Lam đột nhiên trắng dã, ngã ngửa ra sau, “Ai nha…con đau…”
“Sao thế?” Hoa Tầm Hoan và Thẩm Mai Hoa vội vã chạy lại. Đám đệ tử còn lại cũng bị kinh động, nhao nhao đứng dậy.
Cảnh Thái Lam liều mạng đảo trắng tròng mắt, miệng méo mắt lác sùi bọt mép, rơi vào trạng thái phát bệnh cấp tính. Sùi bọt mép đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất cao siêu, nó đương nhiên không làm được, ô ô phụt phụt phun nước miếng ra ngoài, ngược lại giúp Thẩm Mai Hoa rửa sạch mặt.
Thái Sử Lan vung ống tay áo, che mặt Cảnh Thái Lam đi, bế nó lên, sải bước ra ngoài.
Lí Phù Chu cũng đứng dậy, nói với Diêu tri huyện: “Dường như có người phát bệnh, mong mọi người cho phép bọn ta quay về quán trọ trị liệu gấp.”
Hắn đứng lên, ngoại trừ mấy đệ tử phẩm lưu đã say khướt, đám người còn lại cũng đứng dậy theo.
“Hà tất bỏ gần cầu xa như vậy!” Diêu tri huyện lập tức giang tay cản lại, “Các vị chớ hoảng sợ, tham dự tiệc rượu lần này còn có Phương tiên sinh trứ danh bổn huyện. Ông cha vị này đã từng xem bệnh cho hoàng phi nương nương, tay nghề vô cùng tài giỏi, nếu như không ngại thì giao đứa nhỏ cho hắn, đảm bảo thuốc đến bệnh khỏi!”
“Tiểu nhi bệnh cũ tái phát, trong phòng ta có thuốc, cũng là thuốc đến bệnh khỏi, không cần phiền phức Phương tiên sinh.” Thái Sử Lan không thèm quay đầu, vẫn đi thẳng về phía trước.
Rào rào một tiếng, vài nam tử ngồi gần cửa lúc trước không xưng tên bỗng đứng lên, ngăn chặn trước mặt nàng.
“Các người có ý gì?” Thái Sử Lan lạnh lùng.
Vẻ mặt người cản đường không chút thay đổi. Phía sau, Diêu tri huyện cười nói, “Cô nương có chỗ không biết, theo phong tục bản địa, hôm nay là ngày phạm sát, nếu có tiệc rượu mua vui, chỉ e dẫn tới lộ thần, vô cùng bất lợi với chủ nhà. Nếu như đợi qua giờ Dậu mới ra cửa thì sẽ bình an vô sự. Cho nên bổn huyện tùy tiện ngăn cản, mong các vị thứ lỗi.” Sau đó, lão ta luôn miệng nói, “Đem thức ăn lên, đem thức ăn lên!”
“Ai dẫn lộ thần tới thì người đó chịu.” Thái Sử Lan không nhìn bốn nam nhân trước mắt nữa, “Người gánh trách nhiệm là ta. Mau tránh đường!”
Bốn nam tử vẫn bất động như cũ, vẻ mặt u ám.
Thái Sử Lan yên lặng, đám đệ tử biến sắc nhìn nhau. Lúc này cho dù là thằng ngốc cũng nhìn ra chỗ không ổn.
Giọng nói Lí Phù Chu trở nên lạnh lùng, “Diêu tri huyện, ngươi có muốn giải thích thêm không?”
“Giải thích? Có gì mà giải thích?” Diêu tri huyện thu lại ý cười, giọng điệu cũng nguội lạnh như núi đá, “Biết điều thì ở lại, cũng chính là tự giữ mạng mình; còn nếu không biết điều, vẫn muốn rời đi, đừng tránh ta vô tình!”
Hắn tựa người bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài, phất tay. Một nhóm người ngồi bên dưới lập tức vọt lên, đồng thời phát động tay áo, rút thanh đao lóng lánh bên hông ra.
“Thế nào?” Diêu tri huyện cười nhạt, “Tốt nhất là các vị nên ngoan ngoãn lại đây đi thôi…”
“Động thủ!” Thái Sử Lan quát lên chói tai, cắt đứt tiếng cười của hắn. Nàng vừa lên tiếng, Hoa Tầm Hoan đã lập tức lao tới, đánh về phía người cản đường.
“Rầm”, âm thanh nắm đấm cùng da thịt va chạm như sấm vang lên, đầu kẻ kia chịu lực liền ngửa người ra sau, máu bắn tung tóe trong không trung như hoa trà, ngũ quan méo mó kỳ dị.
“Bốp” Thái Sử Lan một cước đã bay chậu dầu ngâm hoa bầu dục mà tiểu nhị vừa bưng lên. Dầu nóng lập tức tràn ra thang lầu, chậu đồng bay xuống, đập ngất kẻ đầu tiên xông lên. Lúc này, thang lầu toàn là dầu mỡ, những kẻ còn lại hoặc là bị dầu sôi bắn lên người, hoặc là trượt chân té ngã, trên bậc thang nhất thời náo loạn thành đoàn.
Cảnh Thái Lam còn đang giả chết nhanh chóng điều chỉnh gương mặt, ló đầu ra ngoài cười ha ha. Thái Sử Lan không chút khách khí đạp lên đám người lăn lóc trên đất, chạy nhanh xuống lầu. Hoa Tầm Hoan cũng theo sát phía sau.
“Phản! Phản rồi!” Diêu tri huyện không ngờ bọn họ sẽ phản kháng như thế, trợn mắt rống to, “Ngươi đâu! Bắt lấy bọn chúng!”
“Đông ông.” Liễu văn án tới gần hắn, nhỏ giọng, “Thật ra đây cũng không phải chuyện xấu. Lúc đầu chúng ta ép bọn chúng ở lại không có lý do, bây giờ có thể lấy cớ bọn chúng tập kích quan sai, náo loạn tửu lâu…Người xem…” Nói xong, hắn cầm một cái chén lên, lập tức úp ngược.
Diêu tri huyện cười ha ha. Hắn tựa người bên cửa sổ – bốn phía đều là người mình, không cần lo lắng an nguy bản thân. Mặc dù Thái Sử Lan đã dẫn theo đám người chạy xuống, nhưng hắn cũng không lộ vẻ vội vã, quay đầu nhìn ra đêm tối ngoài cửa.
Xa xa, mơ hồ có một ngọn lửa bùng lên…
Vài đệ tử phẩm lưu xông tới, cả giận nói, “Tại sao? Tại sao? Các ngươi đang làm cái quái gì thế hả? Không phải các ngươi nói chúng ta là anh hùng tiêu diệt hãn phỉ hay sao? Bây giờ lại làm cái gì thế hả? Chúng ta cần giải thích! Giải thích!”
Diêu tri huyện cười lạnh, “Tiêu diệt? Đúng là nhiều chuyện!”
Câu sau hắn nói rất nhỏ, đám người xung quanh đều không nghe rõ, vẫn tiếp tục tức giận chất vấn. Những thiếu niên này đều là lần đầu trải đời, lần đầu đối địch sơn phỉ giành về thắng lợi, ôm theo công lớn đi vào thông thành, vốn tưởng con đường làm quan rộng mở trước mắt, dọc đường hoa tươi đầy trời, dân chúng hoan nghênh, quan phụ mẫu bản địa tự mình tiếp đón, luôn mồm nói rằng anh hùng tạo phúc quê cha đất tổ. Bọn họ còn đang ở trên chín tầng mây, đắc ý tột cùng, bỗng nhiên chứng kiến cảnh tượng này, giống như từ trên cao ngã xuống, ngạc nhiên khó hiểu, chỉ thấy toàn thân ớn lạnh.
“Các ngươi muốn mang công tới Bắc Nghiêm, sau đó lĩnh khen thưởng sao?” Diêu tri huyện cười ha ha, “Ôi, tốt thôi, bắt ba mươi tù binh, đúng thật là công lao lớn! Có điều, ba mươi tù binh đang ở đâu vậy?”
“Cháy rồi!” Xa xa bỗng vang lên tiếng chiêng, kinh hô báo động.
Đám đệ tử vội vàng nhìn ra cửa sổ, ai nấy đều biến sắc – nơi bị cháy, hình như là quán trọ của bọn họ!
Chuyện bọn họ tiêu diệu hãn phỉ Long Mãng Lĩnh đã báo cáo với phủ Bắc Nghiêm. Trên đường áp giải, tù binh bị chết cháy đều coi như phóng hỏa bỏ trốn, mọi người đều sẽ vướng phải tội bao che giúp địch chạy thoát.
“Mau đi cứu hỏa!” Các đệ tử không kịp chất vấn, đồng loạt xông xuống.
Diêu tri huyện cười lớn, “Chư vị doanh Nhị Ngũ, không làm tròn chức trách, tất cả thành viên ra ngoài tham dự tiệc rượu, khiến cho tù binh có dịp chạy trốn, trên đường sát thương hương lão…”
Mọi người nghe vậy đều lộ vẻ khiếp sợ – liên hoàn kế vô cùng thâm độc! Phóng hỏa thả địch còn chưa đủ, còn thêm tội giết người. Những tội danh này đã đủ để dập tắt tương lai của bọn họ!
“Khách quý của chúng ta, hiện tại các ngươi chính là tù nhân rồi, còn không mau quỳ xuống chịu trói…” Diêu tri huyện ngửa đầu cười to, sau đó bỗng nhiên “A!” lên một tiêng.
Kế tiếp, chỉ thấy hắn mạnh mẽ ngửa ra sau, “vù” một cái lướt qua cửa sổ, ngã xuống bên dưới.
Biến cố đột ngột xảy đến, ai cùng không ngờ hắn đang đắc ý vỗ đùi lại tự nhiên rơi xuống. Biên cửa sổ không thấp, mà khoảng cách giữa hắn và cửa sổ còn không phải quá gần, căn bản không thể có chuyện vì cười quá sức mà rơi xuống. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra?
“Cười, cười cái con khỉ! Đồ miệng thối!”
Một thân ảnh bỗng hiện ra dưới mái hiên cửa sổ, lạnh lùng mắng to. Trong tay người nọ vẫn cầm theo mấy cọng lông, nhìn kỹ thì hình như là mấy sợi tóc muối tiêu của Diêu tri huyện.
Vừa rồi là hắn ẩn thân dưới mái hiên cửa sổ, cạo trọc đầu Diêu tri huyện?
“Thập Tam.” Lí Phù Chu nãy giờ vẫn đứn đối diện Diêu tri huyện bỗng mở miệng, “Phái người tới quán trọ chưa?”
“Rồi.” Triệu Thập Tam gật đầu một cái, “Cũng không biết có kịp hay không.”
Đám đệ tử nghe hai người đối thoại mới biết đã có chuẩn bị, đều không nhịn được thở phào một hơi. Có điều, bọn họ quay xuống nhìn Diêu tri huyện đang ngọ nguậy trong vũng máu, lại nhìn phủ binh và nha dịch đã tràn vào trong lâu, da đầu không khỏi tê rần.
Sát thương quan phụ mẫu chính là tội lớn, chuyện này giải quyết sao đây?
“Các ngươi giết tri huyện đại nhân! Các ngươi giết tri huyện đại nhân!” Huyện thừa run rẩy tay chân, dựa người vào tường, “Giết quan là tội chết! Các ngươi còn không mau…”
Một bạt tai của Triệu Thập Tam liền khiến hắn câm miệng.
“Dài dòng cái gì, đi!” Thái Sử Lan ở bên dưới hét lớn.
Đoàn người lao ra khỏi tửu lâu, dù sao cũng đã làm thịt tri huyện, sát thương thêm vài người cũng chả sao. Phóng hỏa thì phóng hỏa, giết người thì giết người, tội danh dù sao cũng đã định cả, họ gặp phải người lạ liền ra tay, đại sát bốn phương. Bởi vì trong lòng phẫn nộ, đám đệ tử doanh Nhị Ngũ ra tay so với đối phó sơn tặc Long Mãng Lĩnh còn có phần ác độc hơn, trong tiệm ăn, máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm vang lên không dứt. Thúy Hoa Lâu trong nháy mắt biến thành Xuy Hoa Lâu – thứ rơi xuống chính là hoa máu.
Tiêu Đại Cường và mấy đệ tử không giỏi võ công cõng theo mấy đệ tử phẩm lưu chạy chính giữa. Mấy người kia thật ra cũng không uống nhiều,nhưng xương cốt đều mềm như bơ, hai mắt đều không thể mở, rõ ràng là bị hạ độc. Đám đệ tử hàn môn nhìn sang, không khỏi rùng mình một cái – lúc trước nếu như tất cả mọi người đều uống rượu, kết quả hiện tại ra sao, không cần nói cũng biết, họ lại một lần nữa nợ ân tình của Thái Sử Lan.
Bởi vì phải thủ tín với doanh Nhị Ngũ nên hộ vệ trong lầu cũng không nhiều lắm, nhưng ở phụ cận lại có không ít phủ binh mai phục. Họ dùng hỏa hoạn ở quán trọ làm tín hiệu, chỉ cần lửa bùng lên sẽ lập tức nhào vào lầu, nhưng bởi Thái Sử Lan phản ứng quá nhanh, đối phương không ngờ tới đám đệ tử lại vọt ra sớm đến vậy. Tuy rằng xa xa đã có mấy cây đuốc nhốn nháo, nhưng phủ binh vẫn còn chưa tới kịp.
Hoa Tầm Hoan chạy trước mở đường, Lí Phù Chu dẫn theo vài đệ tử bác kích cản ở phía sau. Đợi đến lúc phần lớn đệ tử đã chạy thoát, Lí Phù Chu mới một mình đứng lặng ở của lầu, trên môi vẽ ra một nụ cười nhạt, thoạt nhìn giống hệt một thư sinh yếu đuối.
Người ở đây đều là quan viên nhỏ của địa phương, cấp bậc thấp, đương nhiên không biết thân phận thật sự của Lí Phù Chu, chỉ cho rằng hắn giống như Hoa Tầm Hoan, chẳng qua cũng chỉ là một trợ giáo trong doanh Nhị Ngũ mà thôi. Lúc này, vị trợ giáo nào đó nhã nhặn ôn hòa, vô cùng ung dung dựa người vào lan can. Ánh nến chiếu lên nụ cười của hắn, khiến cho người ta không khỏi thốt lên hai tiếng “mỹ nhân”, sau đó liền cảm thấy, phàm là người xinh đẹp đều thật yếu ớt, thật mỏng manh dễ vỡ.
Lúc này, huyện thừa lủi ra sau đám người, dự định kế thừa di nguyện của huyện lệnh, trước tiên tránh vào chỗ an toàn rồi chỉ huy phủ binh bao vây. Lí Phù Chu mỉm cười, vươn tay. Tay hắn dường như nhẹ nhàng vươn ra, tốc độ cũng không nhanh, còn có vẻ rất ôn nhu, nhưng khi bàn tay chạm vào đầu người nọ, con ngươi hắn lại giống như lóe lên một vệt sáng, mang theo nghìn vạn gió tuyết, vượt chân trời mà lao đến, sau đó, tuyết trắng lộp bộp rơi xuống, chỉ lưu lại một mảng trời đất sâu đen thăm thẳm.
“Rắc” một tiếng vang nhỏ, cũng là một đóa huyết hoa xinh xinh, từ khe nứt trên đỉnh đầu bắn ra, nhuộm đỏ hoa mai trắng vẽ trên đèn.
Cả phòng yên lặng như tờ.
Ai nấy chỉ cảm thấy vừa rồi giống như có tia chớp rạch ngang trước mặt, chớp mắt một cái liền thấy huyện thừa đứng thẳng bất động, dưới bàn chân dần dần tích tụ một thứ dịch màu vàng sẫm, mùi hôi tanh tràn ngập không gian.
Giờ khắc này, dù cho đệ tử doanh Nhị Ngũ hay Thái Sử Lam ở đây, đều sẽ khó mà tránh khỏi khiếp sợ – đây là Lí Phù Chu nhã nhặn của bọn họ hay sao?
Lí Phù Chu khẽ nhíu mày, xoay người xuống lầu, không một ai dám đuổi theo. Sau một hồi, huyện thừa mờ mịt giật giật cái cổ, sau đó có một vật rơi xuống sàn gác, âm thanh thanh thúy vang lên.
Cúi đầu vừa nhìn, thì ra là khuyu áo bằng vàng trên cổ.
Mọi người lạnh toát sống lưng.
Một chiêu kia, có thể giết người trong nháy mắt, nhưng lại chuẩn xác dừng lại ngay trước yết hầu huyện thừa. Có thể nói, chỉ cần Lí Phù Chu muốn, thứ rơi xuống sẽ còn có thêm một cái đầu lâu.
Lúc Lí Phù Chu xuống lầu, Thái Sử Lan cũng vừa vặn ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt nàng xuyên qua đám người, dừng lại trên người hắn, khóe môi cong lên. Cách vô số đám người chen lấn, trong ánh mắt hắn lại chỉ có hình bóng nàng, hơi hơi lay động. Hai mắt chạm nhau, hắn bỗng nhiên lướt tới, nháy mắt đã ở bên người nàng. Lí Phù Chu không nói gì, vòng tay qua hông Thái Sử Lan, nhảy lên một con ngựa trước cửa, giật dây cương.
“Thái Sử.” Hắn thì thầm bên tai nàng, “Hãy để ta bảo vệ nàng.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng như trong mộng, giống như có thể bị gió thổi tan, nhưng từng chữ đều rõ ràng rót thẳng vào tai nàng. Nàng không nói gì, mím môi, lộ ra một đường cong nhàn nhạt không rõ vui buồn.
Đám đệ tử còn lại cũng nhanh chóng cướp ngựa trước cửa, chạy theo hai người, nhanh như chớp lướt qua phố lớn.
Đây là con nơi phồn hoa nhất thông thành, bởi vậy đèn đuốc hai bên đường đều chưa tắt. Ánh đèn màu như dòng nước trải dài vô tận, không rõ điểm kết.
Bên này, Diêu tri huyện vẫn co quắp nằm trong vũng máu. Xa xa, một đội phủ binh lộn xộn đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook