Phượng Hoàng Trù
Chương 10

Vừa thấy nàng khóc, trong lòng Kì Tế Long liền trầm xuống.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Y trầm giọng hỏi, nhưng Kì Siếp Siếp sớm khóc không thành tiếng, căn bản là không thể trả lời, cuối cùng y lập tức chạy ngay vào trong động tìm kiếm.

Trong động không có một bóng người?!

“Siếp Siếp, Đỗ Kình đâu?” Đi ra ngoài động, y nhíu mày.

Nhưng nàng chỉ khóc, nếu sớm biết rằng đại ca sẽ đến cứu bọn họ, thì Đỗ Kình đã không cần phải mạo hiểm sinh mệnh mà nhảy xuống vực để tìm lối ra khác. Hắn hiện tại thế nào? Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Ô…… Sớm biết vậy thì nàng đã kiên trì không cho hắn xuống, ô……

“Siếp Siếp, muội đừng khóc!” Y đột nhiên chộp lấy bả vai nàng, nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói:“Trả lời đại ca, Đỗ Kình đâu? Người cũng muội lên đỉnh Tuyết Phong là hắn, đúng hay không? Không phải hắn cùng muội ngã xuống vực sao?”

Kì Siếp Siếp gật gật đầu, nghẹn ngào khóc nói: “Hắn nhảy xuống dưới rồi.”

Nhảy xuống dưới? Có lẽ là y nghe lầm.

“Muội nói Đỗ Kình, hắn rơi xuống vực rồi?” Y nhíu mày, có chút khó tin nhìn chằm chằm nàng, không thể nào, với võ công của Đỗ Kình, nếu Siếp Siếp bình an vô sự, thì làm sao hắn xảy ra chuyện được? Có lẽ là vì cứu Siếp Siếp, mới có thể làm cho……

“Hắn nhảy xuống.” Nàng dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào sửa lại cho đúng.

Kì Tế Long trừng mắt nhìn nàng, thật sự không hiểu nàng rốt cuộc đang nói cái gì.

“Muội nói là hắn tự mình nhảy xuống, chứ không phải ngã xuống?” Y tỏ ra hoài nghi, miệng chậm rãi nói.

Nàng gật đầu.

“Vì sao?” Y quả thực khó có thể tin, thốt ra hỏi. Nhưng mà kế tiếp Kì Siếp Siếp lại chỉ khóc liên tục không ngừng, thiếu chút nữa là khiến Kì Tế Long chết ngập trong nước mắt. Y vẫn luôn biết tiểu muội có chút tình ý với Đỗ Kình, nhưng lại luôn là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cho nên lúc trước khi biết tin tiểu muội ở cùng Đỗ Kình, y liền hoài nghi có phải tiểu muội lại nghịch ngợm cái gì hay không, xem ra……

“Siếp Siếp, muội đừng chỉ biết khóc thế, trả lời đại ca đi!” Y nhịn không được thúc giục.

“Hắn nói…… Nói muốn cưới ta, không…… Không……”

“Không bằng nhảy xuống vực tự sát, cho nên hắn liền nhảy xuống vực?” Kì Tế Long không nhịn được nên thay nàng nói ra ý tưởng duy nhất đang hiện lên trong đầu y.

Tiếng khóc bỗng ngưng bặt, Kì Siếp Siếp giống như bị lời nói của y dọa đến ngây ngốc, nàng trừng mắt nhìn y, mà đồng thời, phía dưới cách chỗ họ đứng không xa truyền đến một loạt tiếng cười ha hả tựa tiếng cười của kẻ bị bệnh tâm thầm.

“Oa ha ha……” Theo tiếng cười, một bóng người đột nhiên từ dưới vực bay lên, cái vẻ mặt tươi cười càn rỡ kia không phải Đỗ Kình thì còn ai vào đây.

“Đỗ Kình?”

Kì Tế Long ngạc nhiên nhìn hắn, đồng thời, Kì Siếp Siếp xẹt qua trước mặt y giống như tên bắn, nhanh chóng tiến vội vào trong vòng tay ôm ấp của Đỗ Kình.

“Chàng đã trở lại! Chàng đã trở lại!” Nàng kích động ôm chặt hắn, dùng thanh âm nghẹn ngào ở trong lòng hắn không ngừng lặp lại những lời này.

“Ta đã hứa với nàng rồi, không phải sao?” Thân thiết ôm lấy nàng một lúc, hắn cúi đầu dịu dàng giúp nàng lau dòng lệ đang không ngừng trào ra khỏi hốc mắt, nhẹ nhàng nói.

Kì Siếp Siếp không nói gì, chỉ vội vàng, vội vàng ôm chặt hắn, như là phải hòa tan cơ thể mình vào cơ thể của hắn, vĩnh viễn không chia lìa. Mà hắn thì cũng xúc động không thôi, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi nàng .

Kì Tế Long ở một bên trợn mắt há mồm nhìn.

“Các ngươi…… Các ngươi khi nào thì……” Trở nên tốt như vậy? Làm y vừa mới còn đang suy nghĩ, Đỗ Kình sở dĩ nhảy xuống vực, là kết quả của việc bị tiểu muội bức hôn, thà chết chứ không chịu khuất phục, không nghĩ tới……

Nghe được tiếng nói của y, Đỗ Kình mới nghĩ đến ở đây không chỉ có hai người bọn họ. Hắn chuyển ánh mắt sang Kì Tế Long, đồng thời nhớ tới câu nói vừa mới nghe được, miệng hắn lại nhoẻn ra một nụ cười đắc ý.

“Tế Long huynh, đã lâu không gặp.” Cái miệng của hắn càng ngày càng lớn, “Vừa mới nghe được câu nói kia của huynh, thì hình như huynh đang ví muội muội của mình là mụ Dạ Xoa nhỉ, vì thế nên tiểu đệ ta cưới nàng không bằng nhảy xuống vực tự sát, đúng không?”

Kì Tế Long biểu tình cứng đờ, theo phản xạ nhìn sang Kì Siếp Siếp, chỉ thấy cùng lúc đó nàng quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn y.

Xong rồi! Đỗ Kình thối tha, muốn hại y thì cũng không cần phải dùng phương pháp này chứ, thật sự là một tên khốn nạn!

“Đại ca, ngay cả huynh cũng nghĩ rằng cưới ta là chuyện ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’ sao?”

“Làm sao có thể, không phải đại ca thường nói rằng ai có thể cưới muội là may mắn ba đời sao.” Y vội nở một nụ cười để lấy lòng nàng, ánh mắt sắc bén lạt bắn về phía Đỗ Kình, kèm theo lời nhắn: quân tử báo thù, ba năm không muộn.“Được rồi, nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện gia đình, chúng ta cần tranh thủ lúc trời còn sáng, hơn nữa nhân lúc tuyết cũng không còn rơi để rời khỏi đây thôi.” Y thông minh nói sang chuyện khác.

“Được.” Điều này thì Đỗ Kình hoàn toàn đồng ý. Hắn hỏi Kì Tế Long, “Huynh đi từ phía trên xuống dưới?”

Kì Tế Long gật đầu,“Còn đệ? Đi xuống dưới có vẻ dễ dàng hơn sao?”

Hiện tại thì y đã biết là Đỗ Kình vì muốn tìm được ra mà nhảy xuống dưới, hắn có thể bình yên trở lại nơi này, chứng minh hắn đã có kết quả, chẳng qua bây giờ lựa còn lối thoát nào an toàn hơn, gọn gàng hơn là điều bọn hắn đang suy tính.

“Huynh xuống đây tìm mất bao lâu?” Đỗ Kình hỏi.

“Khoảng nửa ngày.”

Chứng tỏ thời gian đi lên phải gấp đôi, ước chừng tầm một ngày. Đỗ Kình suy đoán trong lòng.

“Ngoại trừ huynh xuống đây bằng dây thừng, thì trên đường có thể có nơi để nghỉ ngơi không?” Hắn lại hỏi.

“Có hai chỗ đá bằng phẳng như thế này, nhưng lại không rộng bằng nơi đây, nhiều lắm cũng chỉ có thể dựa lưng vào vách đá, đứng nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi.”

“Ba cái là được sao?”

“Có thể.”

“Được, vậy chúng ta đi đường trên đi.” Đỗ Kình hít sâu một hơi rồi quyết định,“À, Tế Long huynh, trên người Siếp Siếp có thương tích, hiện tại có thể nói rằng không khác người thường là mấy, cho nên chúng ta phải thay phiên……”

“Ta biết.”

Kì Tế Long gật đầu chặn lời hắn.

Trên đường tìm kiếm bọn họ, y đã nghe nói bọn họ đến Tuyết Sơn, là vì tìm thuốc, việc này đợi lúc khác nói sau.

Đỗ Kình nhìn y một cái, hai người có vẻ như đã hoàn thành xong một ký kết ngầm nào đó, đột nhiên trăm miệng một lời, mở miệng nói:“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi.”

+++

Có thể lại trở lại phòng săn bắn nhỏ này, là điều mà Kì Siếp Siếp nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, cho nên sau khi bước vào cửa, nàng không nhịn được mà kích động sờ nơi này, chạm nơi kia, cứ như là muốn chứng thật mọi thứ trước mắt mình đây, đều là chân thật, chứ không phải nàng đang mơ.

Đỗ Kình nhóm lửa, sau khi độ ấm trong phòng cao hơn, hắn bắt đầu hâm nóng thức ăn. Đến khi mùi thức ăn tràn ngập trong phòng nhỏ, Kì Siếp Siếp mới nhớ ra rằng đã suốt một ngày một đêm mình chưa hề ăn chút gì, hiện tại thì bụng đang đói lắm rồi.

“Ai trong hai người các ngươi muốn giải thích cho ta về những việc đã xảy ra đây?” Sau khi ba người ăn được một nửa, Kì Tế Long mở miệng hỏi.

“Nàng nói đi.” Đỗ Kình liếc nhìn Kì Siếp Siếp thì thấy nàng cúi đầu xuống, giữ yên lặng vội vàng ăn tiếp.

“Ta thấy vẫn nên là đệ nói ra thì nhanh hơn.” Trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút ý cười, Kì Tế Long nhìn về phía Đỗ Kình.

Đỗ Kình vừa ngắm Kì Siếp Siếp vẫn đang yên lặng, mới nghĩ xem nên nói thế nào về chuyện nàng giả trang thành Cố Hồng Yến đi gây chuyện, khiến những kẻ tham tiền vì tiền thưởng mà đuổi giết nàng, cuối cùng còn làm cho bản thân bị trọng thương.

“ Kì Siếp Siếp, muội chán sống sao?” Nghe xong, Kì Tế Long không kìm được cơn giận, nhăn nhó nhìn Đỗ Kình, còn Kì Siếp Siếp giống như đang trách hắn sao lại nói rõ ràng chi tiết mọi chuyện đến thế khiến Kì Tế Long tức giận. Chỉ có lúc nào y thực sự tức giận, mới gọi thẳng cả họ tên nàng.

“Muội không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy.” Không nhịn được mà co rúm người lại, nàng nhỏ giọng biện hộ.

“Mỗi lần gặp rắc rối muội đều nói câu này!”

“Nhưng, muội là ăn ngay nói thật nha.”

“Muội……”

Trừng mắt nhìn nàng, Kì Tế Long có cảm giác tức giận không nói nên lời.

“Mỗi lần muội đều ỷ vào mọi người thương muội, chiều muội, nên hình thành bản tính tùy tiện, vốn chỉ cần không quá quá đáng, không gây sự vô tội vạ, mọi người cũng liền một mắt nhắm, một mắt mở mà cho qua, nhưng lần này muội lấy chính tính mạng mình ra mà chơi đùa!” Nói xong, y bỗng nhiên dùng sức hít một hơi, như là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để không bóp chết nàng,“Siếp Siếp, lúc làm chuyện kinh khủng đó, muội có nghĩ tới hậu quả hay không hả?”

Kì Siếp Siếp ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, không trả lời, nhưng Đỗ Kình ngồi một bên lại thay nàng trả lời.

“Không có.”

Nghe vậy, Kì Siếp Siếp đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng lườm hắn một cái.

“Nàng lườm ta làm gì, ta cũng vậy thôi, ăn ngay nói thật nha, chẳng lẽ ta nói sai sao?” Đỗ Kình vẻ mặt vô tội.

“Chàng đương nhiên –”

“Không sai.” Kì Tế Long tiếp lời, thấy Kì Siếp Siếp lại vội vàng cúi đầu, mới lắc lắc đầu tự giễu:“Bản tính tùy tiện, không để ý trước sau của muội, mọi người trong Ngọa Long Bảo đều biết rõ. Do quá tức giận không kịp suy nghĩ nên ta mới có thể hỏi cái vấn đề ngu ngốc này.”

Đỗ Kình khẽ nhếch khóe môi.

Kì Tế Long bỗng nhiên thở dài một hơi, buông tha cho nàng:“Ta cũng không nói, không chửi muội nữa, dù sao chờ sau khi về Ngọa Long Bảo, tự muội đi giải thích với cha mẹ đi.” Nói xong hắn nhìn sang Đỗ Kình, bất ngờ đổi đề tài,“Các ngươi đến đây để tìm thảo dược gì?”

Biểu tình của Đỗ Kình ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

“Cỏ Liệt Diễm.”

“Cỏ Liệt Diễm?”

Kì Tế Long nhíu mày nhìn hắn.

“Huynh đã từng nghe qua về Âm Phong chưởng chưa?”

“Âm Phong chưởng?” Y không nhịn được hô nhỏ một tiếng, hắn từng nghe cha đề cập qua, đó là một loại chí âm chí độc chưởng pháp trên võ lâm, nghe nói sớm đã thất truyền, tại sao Đỗ Kình lại đột nhiên nhắc tới…… Y bỗng nhiên quay đầu nhìn phía Kì Siếp Siếp,“Chẳng lẽ nói……”

“Đúng, Siếp Siếp bị Âm Phong chưởng gây thương tích.” Đỗ Kình công nhận suy nghĩ của y.

“ Kì Siếp Siếp!” Kì Tế Long rất giận cũng rất đau lòng, nghiến răng nghiến lợi quát vào mặt nàng. Nàng thật là chán sống mà!

“Muội làm sao mà biết một tên tội phạm nho nhỏ bị truy nã mà lại rước lấy một loạt phiền phức vậy.” Kì Siếp Siếp lập tức lại co rúm người, nhỏ giọng biện hộ.

“Thương tích của nó là ai gây ra?” Kì Tế Long lạnh lùng hỏi.

“Hoàng Hà ác quỷ.” Đỗ Kình nói.

“Hoàng Hà ác quỷ?” Kì Tế Long nghe vậy ngẩn ra, bọn họ……

“Đệ đoán là lúc bắt đầu thì bọn chúng cũng chỉ là bị tiền thưởng hấp dẫn, nhưng sau đó lại phát hiện Siếp Siếp đến từ Ngọa Long Bảo, mới liều mạng muốn giết nàng.”

Đỗ Kình biết năm đó Kì Tế Long giết ba trong năm tên Hoàng Hà ngũ quỷ, còn lại hai tên đã biến mất suốt một năm, sau khi tái xuất vẫn muốn tìm Ngọa Long Bảo báo thù, chỉ là không dễ dàng tìm được. Hắn từng nghĩ tới hai tên kia dựa vào cái gì để báo thù, dù sao võ công không địch được là chuyện mọi người đều biết, không nghĩ tới bọn chúng lại học được võ công thất truyền đã lâu – Âm Phong chưởng.

Kì Tế Long nhíu mày, nắm hai đấm.“Hai gã kia……”

“Đã bị đệ giết chết, chỉ tiếc lúc ấy đệ vẫn đến muộn, Siếp Siếp sớm bị thương.”

“Làm sao đệ biết đó là Âm Phong chưởng?” Bóp cổ tay hối tiếc vì chính mình không thể giết hai tên kia, Kì Tế Long trầm mặc trong chốc lát mới hỏi.

“Tần Kim Sinh, danh tiếng của người này chắc huynh đã nghe qua?”

“Diệu thủ kim sinh?!” Kì Tế Long thở nhẹ,“Là vị thần y quái kiệt ba mươi năm trước tung hoành võ lâm? Nhưng không phải mười năm trước ông ấy đã biến mất sao, mà người đời đồn đãi rằng ông ấy đã sớm qua đời?”

“Sự thật chứng minh ông ấy vẫn còn sống và sống rất tốt. Chỉ tiếc không có cỏ Liệt Diễm, y thuật của lão tiền bối cũng không chữa khỏi được thương thế của Siếp Siếp.”

Kì Tế Long nhíu mày,“Vậy đệ đến Tuyết Sơn cũng được một thời gian, đã tìm được cỏ Liệt Diễm chưa? Có lẽ ta nên phái thêm nhiều người đến hỗ trợ tìm kiếm.”

Đỗ Kình lắc đầu, tiếp theo liền nói về nơi sinh trưởng của cỏ Liệt Diễm cùng con khỉ lửa cho y.

Sau khi Kì Tế Long nghe vậy, mặt mày nhăn nhó, mà Đỗ Kình sau khi nói xong cũng rơi trầm mặc.

“Này, hai người không cần như vậy được không, cái gọi là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, ta không tin Kì Siếp Siếp ta là loại người đoản mệnh, yên tâm, yên tâm.” Thấy vẻ mặt hai người kia hậm hực, trăm mối lo lắng, Kì Siếp Siếp ngược lại sáng sủa cười nói.

Hai người đồng thời lườm nàng, lại cùng bất đắc dĩ thở dài.

“Chẳng lẽ ngoài cỏ Liệt Diễm, thì vốn không có phương pháp khác có thể trị độc của Âm Phong chưởng sao?” Kì Tế Long ôm ấp một tia hy vọng. Theo như Tần Kim Sinh tiền bối, phải mất mười năm canh giữ ở Tuyết Sơn, vất vả lắm mới có được một gốc cây Liệt Diễm thảo, chẳng lẽ bọn họ cũng phải chờ ở đây mười năm?

“Có, kỳ thật còn có một loại dược vật trị được âm độc trong người Siếp Siếp.” Đỗ Kình nói.

“Là cái gì?”

“Hỏa Long hoa.”

“Hỏa Long hoa?” Kì Tế Long kêu lên.

“Nhưng thứ này thế gian chỉ nghe danh, không thấy qua vật này, ngay cả nơi sinh trưởng ở đâu cũng không rõ. Cho dù ngay cả Tần Kim Sinh tiền bối, mất cả đời đi khắp đại giang nam bắc, vẫn không thấy qua nó.” Hắn ảm đạm hạ thấp giọng, “Huynh nói xem, ta nên tìm như mò kim đáy bể cái loại hoa Hỏa Long không biết là thật hay giả kia, hay nên đến Tuyết Sơn để chờ đợi cỏ Liệt Diễm đã được xác định là có tồn tại?”

“Hỏa Long hoa?” Kì Tế Long nói, nhưng nghe giọng điệu của y không giống như là trả lời vấn đề của hắn, ngược lại như là thì thào tự nói.

“Tế Long huynh, huynh làm sao vậy?” Đỗ Kình cảm giác được có chút không thích hợp hỏi.

“Hỏa Long hoa!” Kì Tế Long đột nhiên kêu to, dọa Đỗ Kình cùng Kì Siếp Siếp sốc nặng.

“Đại ca, huynh không sao chứ?”

“Hỏa Long hoa! Đệ nói là Hỏa Long hoa!” Kì Tế Long bày ra bộ dáng khó có thể tin, hét to với Đỗ Kình.

“Chẳng lẽ huynh biết Hỏa Long hoa sinh trưởng ở đâu sao, huynh từng thấy qua nó?” Đỗ Kình cũng kích động đứng lên, nhìn chằm chằm vào y.

Kì Tế Long không lập tức trả lời hắn, lại đột nhiên nhìn sang Kì Siếp Siếp, mang hết ca họ tên nàng ra mà kêu to,“ Kì Siếp Siếp!”

“Làm sao?” Kì Siếp Siếp mở to hai mắt nhìn y, để lộ ra bộ dạng: ta lại làm sai chuyện gì sao.

“Trong Ngọa Long Bảo có một chỗ sơn cốc tên gọi là gì?” Y đột nhiên hỏi.

“Hồng cốc.” Nàng trả lời theo phản ứng.

“Vì sao gọi nó là Hồng cốc?”

“Bởi vì nơi đó một năm bốn mùa đều nở đầy loài hoa có màu đỏ rực như lửa, biến sơn cốc thành một vùng đỏ rực, cho nên mới gọi là Hồng cốc.”

“Hoa hồng kia tên gọi là gì?”

“Tên?” Nàng trừng mắt nhìn,“Không phải gọi là đại hồng hoa sao?”

Kì Tế Long rất muốn bóp chết nàng ngay lập tức, y gằn từng chữ một:“Nó, gọi, là, Hỏa, Long, hoa.”

Trong nháy mắt căn phòng trở nên im lặng, ngoài đám củi lửa ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng “–” ra thì âm thanh gì cũng không có.

“Ha ha……”

Một tiếng cười to đột nhiên từ trong miệng Đỗ Kình bật ra, hắn hoàn toàn không thể khống chế được bản thân mà cất tiếng cười to, không những thế đến lúc ngồi xuống vẫn ôm bụng cười, không ngừng lại được.

“Ta…… ta…… trời của ta!” Hắn cười không ngừng được, thật vất vả mới nói ra được ba chữ này.

Kì Tế Long đồng tình nhìn hắn.

“Thực xin lỗi, ta thật sự không biết đại hồng hoa trong Hồng cốc chính là Hỏa Long hoa.” Kì Siếp Siếp mang vẻ mặt sám hối cùng lời xin lỗi đến bên cạnh Đỗ Kình, ngồi xổm xuống nhìn hắn giải thích.

Hắn cười không ngừng được, chỉ có thể lắc đầu.

“Chàng…… Có phải cho rằng ta cố ý không nói cho chàng biết Ngọa Long Bảo có Hỏa Long hoa?” Nàng lo lắng hỏi, cuối cùng không biết làm sao đành ngồi vào lòng hắn, chuyện gì cũng đã làm rồi, việc này có đáng gì đâu.

“Nàng làm sao vậy?” Rốt cục ngưng cười, Đỗ Kình ngóng nhìn nàng lo lắng, nhẹ giọng hỏi.

Nàng dùng sức lắc đầu.

“Ta tin tưởng nàng.” Hắn mỉm cười nói.

Mà nàng không nhịn được kích động đánh hắn, lại làm cho hắn dễ dàng ôm nàng vào lòng.

“Khụ khụ!” Kì Tế Long đứng một bên nhịn không được ho nhẹ vài tiếng, “Hai người các ngươi cũng không thể kiềm chế một chút được hay sao?”

Kì Siếp Siếp đỏ mặt, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Đỗ Kình, nhưng hắn không có ý định buông tay.

“Đệ thích ôm nàng như vậy đấy, có sao không?” Hắn dùng ánh mắt khiêu khích hỏi Kì Tế Long.

Kì Tế Long nhíu mày, trong lòng đã sáng tỏ, mở miệng,“Đệ tính khi nào thì tới cửa cầu hôn?”

“Ngày mai khi trời sáng liền lên đường.”

“Được, vậy ta thay đệ báo tin về nhà đệ.” Kì Tế Long vừa lòng gật đầu.

“Huynh thay đệ báo tin về?” Hắn khó hiểu.

“Chẳng lẽ đệ đã quên rằng ba ngày sau là ngày vui của muội muội của đệ?” Y nhíu mày nói. Lúc trước y còn cảm thấy kỳ quái, tại sao cha lại bất ngờ định ra việc hôn nhân cho mình, sau này mới biết là Đỗ Kình đứng giữa giở trò quỷ…… Ách, giật dây, thì ra huynh đệ tốt là như vậy! Nhưng mà sắp tới đem cưới được tiểu Nhu xinh đẹp động lòng người như thế, y không tính toán với hắn nữa, ngược lại còn phải cảm tạ hắn a!

“Đáng chết!” Đỗ Kình nhịn không được rủa một tiếng, hắn thật sự đã quên!

“Ta thật không biết là nên vui mừng cho Siếp Siếp, hay đau lòng thay tiểu Nhu, có loại ca ca như đệ vừa có nương tử đã quên muội muội ngay.” Kì Tế Long lắc đầu nói.

Đỗ Kình nghe vậy sửng sốt,“Nghe khẩu khí của huynh, huynh cùng tiểu Nhu……”

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cực kì ăn ý mà cùng cười khổ, nhưng trong mắt đều nhớ tới người trong mộng, mà toát ra nhu tình không giấu được.

“Ta nghĩ ta cần phải đi.” Kì Tế Long đứng dậy nói.

“Ngay bây giờ?” Kì Siếp Siếp ngạc nhiên nhìn y.

“Ba ngày sau là ngày vui của đại ca nàng, hắn hiện tại không đi, khả năng sẽ không kịp bái đường thành hôn.” Đỗ Kình giải thích.

“Đại ca, huynh muốn kết hôn sao?!” Kì Siếp Siếp mừng rỡ, nhưng lại lập tức áy náy cúi đầu, không nghĩ rằng đại ca lại vì nàng, mà thiếu chút nữa đã hủy đi việc chung thân đại sự,“Đại ca thực xin lỗi, khiến cho huynh lo lắng rồi.”

Kì Tế Long mỉm cười.

“Đây cũng không phải lần đầu, chờ sau khi muội lập gia đình, mọi chuyện phiền toái đều giao cho tướng công của muội.” Y an ủi tiểu muội cũng không quên chế nhạo Đỗ Kình.

“Cũng được.” Đỗ Kình nhanh chóng tiếp lời, bởi vì hắn biết, khả năng gây phiền phức của Đỗ Nhu, tuyệt không kém hơn Tiểu ma nữ.

Kì Tế Long chỉ cười, không chút nào để ý, dù sao đã yêu rồi, y cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.

“Như vậy chuyện báo cho cha mẹ đệ biết việc đệ cầu hôn đành nhờ huynh.” Đỗ Kình chân thành tha thiết nói.

“Cứ để ta.”

“Còn có phiền huynh nói với Đỗ Nhu một tiếng, đệ sẽ ở Ngọa Long Bảo chờ uống rượu mừng của muội ấy.”

“Được, chúng ta gặp lại ở Ngọa Long Bảo.”

“Gặp ở Ngọa Long Bảo.”

Sau khi nói vài ba câu về tiểu muội, ba người bước ra ngoài cửa, sau khi chia tay, Kì Tế Long xoay người triển khai khinh công phi thân rời đi.

Đêm đã buông xuống, một ngày nữa lại trôi qua.

Không gió, không tuyết cũng không mây, ngày mai khẳng định sẽ là một ngày sáng sủa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương