Phượng Hoàng Trở Về
-
Chương 12: Ngộ nhận
Chiêu Dương cung.
- "Nương nương, người nghĩ xem tại sao Quý phi lại đem trường mệnh tỏa tặng cho người? Nghe nói đó là do mẫu thân nàng ta đặc chế riêng cho nàng ta." – Ngọc Hương lắm mồm hỏi.
Chiêu Văn bễu môi. Vị Quý phi này càng cười tươi như hoa, bụng dạ càng khó lường. Hiện giờ nàng đang có thai thì càng phải cẩn thận vạn lần. Nhưng bề ngoài nàng ta biểu hiện rất tốt, Chiêu Văn không tiện nói gì.
- "Nàng ta thân phận cao quý, muốn gì không có. Chỉ sợ đã giữ lại tỏa quý giá hơn cho hài tử của nàng ta rồi."
Ngọc Hương bễu môi cười:
- "Vẫn là nương nương có phúc khí. Quý phi vào cung lâu như vậy cũng không thấy có động tĩnh gì. Có lẽ nàng ta biết tỏa này là tự mình không giữ nổi."
- "Hồ đồ." –Mộ Chiêu Văn lên tiếng trách Ngọc Hương, nha đầu này sao càng lúc càng không biết quản miệng mình như vậy. Chủ tử càng thăng tiến, hạ nhân không tránh khỏi có chút kiêu căng.
——–
Đồng Huy cung
- "Nương nương, người xem Hoàng thượng đối với Chiêu phi tốt như vậy, nếu cô ta thật sự sinh được hoàng tử, vậy thì còn gì nữa?" – Tề Vân sức chịu đựng kém, vừa nghĩ đã dậm dậm chân.
Đồng Hề thấy vậy bèn bảo mọi người lui ra.
- "Cô cô, ta nên làm thế nào bây giờ?" – Đồng Hề cười cười.
Tề Vân thẳng sống lưng
- "Nương nương, sống trong cung này cái cần nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm. Nếu không chẳng khác nào người đang dưỡng hổ làm loạn. Nếu nương nương cảm thấy không tiện, tự nô tỳ đi làm. Muốn cho đứa bé không còn có rất nhiều cách, nô tỳ tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nương nương."
Đồng Hề vì sự trung thành của Tề Vân mà cảm động, nhưng nàng chỉ lắc đầu.
- "Cô cô, hiện giờ thân phận ta là Quý phi, suy nghĩ duy nhất chính là không gây ra sai lầm gì để người khác nắm được nhược điểm. Có như vậy vị trí của ta mới không dao động. Còn về vị trí Hoàng hậu, vốn không phải chuyện ta có thể quyết định."
- "Nhưng mà..."
- "Đứa bé của Mộ Chiêu Văn, ta sẽ không động đến. Nếu cuối cùng vì ta mà đứa bé vẫn có thể tồn tại thì cứ coi như phúc khí của nó vậy. Huống chi nếu không có một đứa thì cô ta vẫn có thể sinh đứa thứ 2 đứa thứ ba."
- "Nhưng.. nhưng nếu Chiêu phi sinh hạ hoàng tử, Hoàng thượng sẽ phong vị cho cô ta. Đó là hoàng tử đó."
Những gì Tề Vân muốn nói Đồng Hề đều hiểu. Hoàng tử và thái tử không có gì khác nhau. Giống như việc trở thành Thái hậu là giấc mơ cuối cùng của mọi nữ tử trong cung này. Chợt Đồng Hề lại nhớ đến Độc Cô Viện Phượng, chỉ sợ người duy nhất không muốn lại chính là vị đương kim Thái hậu này. Đồng Hề nghĩ đến đây, không khỏi buồn cười.
Thấy Tề Vân vẫn còn nóng ruột, nàng chậm rãi nói.
- "Đứa nhỏ của Chiêu phu nhân là nam hay nữ còn chưa rõ ràng, có thể sinh được hay không cũng chưa chắc, mà sinh ra rồi có khỏe mạnh hay không cũng không đoán được. Bổn cung không cần mạo hiểm dùng tính mạng của gia tộc mình để hủy bỏ đứa nhỏ của cô ta."
Tề Vân nghĩ ngợi, cũng lại là đạo lý này.
- "Vậy ý của nương nương là muốn mặc cho cô ta sinh đứa nhỏ này, nên mới tặng nàng trường mệnh tỏa?"
- "Ta mặc cho nàng sinh, tự nhiên cũng sẽ có người không muốn nàng sinh. Thái độ của Mộ Chiêu Văn cẩn trọng, không phải có ý muốn đấu với ta. Cô ta ở hậu cung có thể trổ hết tài hoa để trở thành sủng phi của Hoàng thượng cũng là có chút đầu óc. Chỉ sợ cô ta cũng không hẳn tin ta. Có điều cô ta không tin ta cũng tốt. Người mẹ vì đứa con chuyện gì cũng có thể làm. E là cô ta cũng sẽ mất đi tâm địa đơn thuần mà thôi."
- "Nương nương không sợ cô ta vững vàng rồi sẽ đối phó người sao?"
- "Ta sợ là sợ cô ta không đối phó với ta kìa. Cô ta nhẫn nhịn như vậy, nếu ta làm khó, Hoàng thượng dĩ nhiên sẽ không chấp nhận. Nhưng nếu cô ta làm khó ta trước, Hoàng thượng cũng không thể làm gì được." – Đồng Hề am hiểu đạo lý phi nghĩa thì không thể thắng được.
Tề Vân cảm thấy Quý phi trước mắt mới là người năm đó mình chọn làm chủ tử, vài ngày trước quả thật nàng đã giấu tài.
- "Nương nương tin rằng không ai dám động đến cô ta sao?"
Đồng Hề nhìn về phía đông, đó là hướng Trường Tín cung.
- "Mấy ngày nay, ta đều yếu ớt bất lực, người đó làm sao tin ta không còn năng lực nữa? Người đó muốn chờ ta động thủ, ta lại muốn chờ xem ai nhịn không được trước."
- "Nương nương đã có biện pháp sao?"
- "Biện pháp thì có, chẳng qua ta còn đang suy xét." Đồng Hề nghĩ ngợi, nếu muốn kích người kia động thủ, nàng không phải bất binh thành hiểm chiêu sao? Một khi bị người khác phát hiện, chỉ có thể mình đầu mỗi thứ một nơi thôi.
Mộ Chiêu Văn có thai, Đồng Hề tất phải đi Trường Tín cung thương nghị với Độc Cô Viện Phượng.
- "Thần thiếp thỉnh Thái hậu kim an" – Đồng Hề hôm nay đa lễ hơn bình thường.
Độc Cô Viện Phượng lạnh lẽo nhìn Đồng Hề trước mặt, càng nghĩ càng không hiểu tại sao cô ta lại đem trường mệnh tỏa tặng Mộ Chiêu Văn? Chẳng lẽ hai người bọn họ sau lưng đã sớm...
- "Thần thiếp thấy khí sắc Thái hậu không tốt lắm. Hay là thỉnh thái y đến bắt mạch?" – Đồng Hề cười nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời.
Độc Cô Viện Phượng nhìn nàng càng thêm hoài nghi. Gương mặt nàng trong sáng, càng tươi đẹp như mận đào, đâu có chỗ nào có vẻ buồn bã tổn thương.
- "Ai gia rất khỏe. Nhưng ngược lại ngươi trông yêu kiều nhưng nhìn lại không tốt lắm."
Đồng Hề đã đến đây cũng không muốn ngồi đoán ý tứ của Độc Cô Viện Phượng.
- "Thái hậu nói chuyện của Chiêu phu nhân sao? Ban đầu thần thiếp cũng hơi khó chịu, nhưng dưới gối thiên tử, đây là điều tối kỵ. Nếu Chiêu phu nhân có thể sinh hạ hài tử, thần thiếp cũng an tâm một chút. Ít nhất đó là con của Hoàng thượng, thần thiếp cũng coi như là mẫu thân của nó. Dưới gối thần thiếp không có con, có được hài tử hay không cũng phải xem trời cao thương xót không. Nếu không thể, bây giờ ta đối với Chiêu phu nhân tốt một chút, chỉ mong sau này cô ta nhớ đến phần tình cảm hôm nay, cũng hiểu được lòng tốt của thần thiếp."
- "Ngươi từ lúc nào thì trở nên than trời trách đất như vậy?" – Độc Cô Viện Phượng hừ lạnh một tiếng.
- "Thần thiếp ở chùa đã lâu, có một số việc cũng đã hiểu được. Chẳng qua có một số thứ, sợ là tranh cũng tranh không được. Hoàng thượng hiện giờ đối đãi cũng..." – Đồng Hề dừng lại một chút, có chút nghẹn ngào, một chút cam chịu, lại có chút xót xa –"Nếu tranh đến cùng, sợ rằng ngay cả cơ hội đốt thiên đăng làm bạn với phật cũng không thể."
- "Nếu Chiêu phu nhân sinh được hoàng tử, chỉ sợ ngôi vị Hoàng hậu..."
Đồng Hề cười cười:
- "Khả năng Chiêu phi sinh thành công không cao. Mà cho dù có sinh ra hoàng tử cũng không nhất định có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng được. Nếu cô ta thật sự có thể ngồi lên chiếc ghế đó, Thái hậu nghĩ với năng lực của thần thiếp còn có thể làm gì?" –Đồng Hề liên tục cười khổ
Độc Cô Viện Phượng và nàng không cùng chí hướng, cũng không nán lại lâu bèn viện cớ chóng mặt mà đuổi nàng về. Vốn còn muốn mượn cơ hội này châm ngồi lửa, nào ngờ lại bị nàng ngăn lại.
Đồng Hề đi rồi, Lý ma ma bèn lên tiếng.
- "Quý phi cô ta..."
- "Đồ vô dụng, phí công ai gia vất vả mang cô ta trở về." – Độc Cô Viện Phượng đập tay lên thanh vịn.
- "Thái hậu, lão nô nghĩ Quý phi không phải là loại phụ nữ ngu xuẩn như vậy."
- "Cô ta dĩ nhiên không ngốc, cô ta biết thân phận mình bây giờ là gì. Hoàng thượng đối đãi cô ta cũng không hơn gì các cung phi khác. Cô ta nói vậy là muốn đổ mọi thứ lên đầu ta. Ma ma, ta thế nào cũng không thể để tiện nhân Mộ Chiêu Văn kia sinh hài tử cho Hoàng thượng được."
Đáy lòng Độc Cô Viện Phượng vẫn có một bí mật. Nàng muốn có hài tử của Thiên Chính đế, đây mới là hài tử có thân phận cao quý nhất. Chỉ có nó mới có có tư cách trở thành hoàng đế kế vị.
Lý ma ma ngập ngừng, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng thái độ Hoàng thượng đối với Quý phi cũng rất lạnh nhạt. Ngay cả lần trước Qúy phi bị thương cũng rất lãnh cảm. So với 3 năm trước quả thật chênh lệch rất nhiều. Vậy nên bà cũng đành im lặng.
- "Vậy... chúng ta có nên..." – Lý ma ma lặng lẽ nói.
- "Ta tự có chừng mực." – Cái Độc Cô Viện Phượng chờ đợi là thời cơ, hơn nữa còn phải dẫn dắt người khác gây tai họa. Nếu nàng đã đưa Lệnh Hồ Đồng Hề trở về, Đồng Hề đương nhiên cũng có chỗ hữu dụng.
Tề Vân đi theo sau Đồng Hề, không hiểu tại sao nàng lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
- "Nương nương, Thái hậu sẽ ra tay sao?"
- "Độc Cô Viện Phượng không phải kẻ ngốc. Bây giờ cả hậu cung đều nhìn chằm chằm vào cái bụng của Mộ Chiêu Văn. Ta đoán cô ta chắc chắn không nhẫn nhịn được. Mà nếu thật sự không được, ta cũng có biện pháp khác."
Tề Vân cảm thấy khó hiểu, nhưng Đồng Hề cũng không có ý giải thích.
Nhưng cái cả Đồng Hề lẫn Độc Cô Viện Phượng đều không nghĩ tới là rất nhanh sau đó, trong cung lại truyền đến tin có một người sẽ ngăn chặn Mộ Chiêu Văn. Lúc tin tức truyền đến, người hiểu chuyện đã sớm kinh hãi.
- "Vạn Mi Nhi muốn vào cung?" – Miệng Đồng Hề lập lại tin tức này, không nói xấu cũng chẳng nói là tốt. Vạn Mi Nhi này là con gái của Phụ Quốc tướng quân Vạn Khôn.
Vạn Khôn được phong Phụ Quốc tướng quân chứng tỏ địa vị của hắn trong lòng Thiên Chính đế. Lúc Thiên Chính đế chưa kế vị từng làm lính dưới trướng của Vạn Khôn. Vạn Khôn với hắn vừa là thầy vừa là bạn, hắn cũng xem như là đã nhìn Vạn Mi Nhi lớn lên. Nghe nói sau khi hắn đăng cơ từng nghĩ đến chuyện lập Vạn Mi Nhi làm hậu, nhưng thời điểm đó Vạn Mi Nhi đã được hứa hôn. Nếu đổi lại là người khác, cầu thần bái phật còn chưa được nữa là. Nhưng Vạn Khôn lại viện rất nhiều cớ, cuối cùng cũng không đồng ý.
Nhưng không ngờ lúc này Vạn Mi Nhi lại muốn vào cung. Nghe nói vị hôn phu của cô ta trước đêm tân hôn chết bất đắc kỳ tử.
- "Có người nói Hoàng thượng định lấy vị Thuần Nguyên phu nhân để cưới Vạn thị."
Vạn thị vừa vào cung đã là một trong bốn vị nhất phẩm phu nhân, như vậy quyền thế so với Mộ Chiêu Văn còn mạnh hơn.
Đồng Hề sờ tay vào trán, cảm thấy ngôi vị hoàng hậu cách mình càng lúc càng xa, thân thể cũng đã kiệt sức.
- "Nương nương, chúng ta phải nghĩ biên pháp gì đó thôi. Vạn thị đã ở trước mặt rồi, nương nương cần phải nghĩ biện pháp vãn hồi tâm của Hoàng thượng. Nếu không..." – Tề Vân sốt ruột nói.
Đồng Hề thầm ca thán. Giờ đây đến cả Tề Vân cũng không tin tưởng mình. Tình cảnh của mình có phải đã thật sự thê thảm như vậy rồi sao?
- "Cô cô, vậy ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?"
- "Hiện giờ Chiêu phi có thai, không thể hầu hạ Hoàng thượng. Nhưng liên tục nửa tháng nay Hoàng thượng đều đến Chiêu Dương cung, lạnh nhạt với chúng phi tần. Hay là nương nương đi khuyên nhủ Hoàng thượng thử xem?
Đồng Hề cau mày. Tề Vân cô cô vẫn không hiểu Thiên Chính đế. Chuyện hắn đã quyết định thì không ai có thể can thiệp. Huống chi chuyện Hoàng thượng sủng hạnh ai, không sủng hạnh ai cũng không phải là chuyện một phi tần nên hỏi. Nàng chỉ có thể đi đường vòng mới ổn thỏa.
- "Gần đây Tấn vương phi thế nào?" – Đồng Hề đột nhiên hỏi
- "Từ đoan ngọ tới giờ, Tấn vương phi từng lén tiến cung vài lần."
Tốt lắm, xem ra Hoàng thượng vẫn có hứng thú với Tấn vương phi.
- "Vậy lấy danh nghĩa bổn cung mời Tấn vương phi tiến cung. Còn lấy lý do gì thì tự ngươi nghĩ đi."
Tề Vân lĩnh mệnh đi xuống. Tay trái Đồng Hề chống cằm, cảm thấy mình thật sự giống một "Nịnh phi". Nàng như vậy, đổi lại là hôn quân khác chắc hẳn sẽ mất nước mất.
Nhưng đây lại là Thiên Chính đế, một quân vương anh duệ như vậy, nàng có thể bỏ danh hiệu này rồi. Hắn xưa nay luôn biết nên làm cái gì, không ai có thể chi phối được.
Có lúc Đồng Hề thật sự hy vọng Thiên Chính đế ngu ngốc như Trung Tông tiền triều, mình liền có thể ở sau lưng hô phong hoán vũ, cũng không phải rơi vào tình trạng như bây giờ. Lúc nào cũng giống như đi trên băng mỏng.
Sau khi Tấn vương phi vào cung, Đồng Hề không thể không khôi phục tinh thần, chuẩn bị đi gặp Thiên Chính đế. Nếu không lần này an bài của mình đã uổng phí mất.
Nàng đặc biệt lựa chọn một bộ trang phục khác với bình thường, vạt áo nhủ đỏ bạc, làn váy lại mỏng. Từ xa nhìn đến tựa như ráng chiều màu hồng nhạt ở đường chân trời, lóe lên ánh ngân sa, là kiểu đang thịnh hành lúc bấy giờ. Ngực hơi thấp xuống, cả đóa mẫu đơn nguyệt sắc thêu trên yếm cũng có thể thấy được một chút.
- "Nương nương thật sự nghĩ chu toàn. Nô tỳ không ngờ búi tóc lên lại đẹp đến vậy." – Thúc Bạch ở bên cạnh lẩm bẩm
- "Trong cung này nữ tử nào không phải vắt hết óc lên, tìm cách để mình được xinh đẹp, huống chi gương mặt là điều cung phi chúng ta cần phải chú ý."
Đồng Hề lúc rỗi cũng thường tự nghĩ ra kiểu tóc mới, hoặc là thiết kế chút trang sức, sau đó bảo người của thượng cục tìm người giỏi tay nghề làm. Thế nên lúc nào cũng có thể rạng rỡ đứng trước mặt chúng phi, hưởng thụ sự hâm mộ của bọn họ. Nàng thật sự cũng rất thích cảm giác đó.
Các cung phi bậc thấp hoặc các mệnh phụ lúc nhìn thấy nàng bèn học theo cách trang điểm của nàng, sau đó lại lưu hành ra dân gian. Đồng Hề mặc dù ngoài miệng bảo không thích hành động này của các nàng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, lại bắt đầu nghĩ cách làm cho quần áo trang sức đẹp hơn. Liên tục như vậy, cũng một phần do trong cung cô đơn buồn chán. Nàng làm không biết chán, cũng không cảm nhận được những tháng ngày trong cung vốn gian khó thế nào.
Huyền Huân đặt một bát canh vào lồng đựng thức ăn, cùng Đồng Hề đến Hàm Nguyên điện.
Lúc này ráng chiều phủ khắp bầu trời, cảnh sắc vô cùng tráng lệ. Trong lòng Đồng Hề thấp thỏm nhưng cũng hài lòng. Nếu có thể sử dụng được Tấn vương phi thì cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ cần Hoàng thượng không quá chú tâm đến Chiêu phu nhân, sau này nàng còn có thể tính toán.
Trong hậu cung này, nếu bản thân mình không được sủng ái, bồi dưỡng cá nhân khác cũng là một ý tưởng không tồi. Đồng Hề chưa bao giờ có ý định độc chiếm thánh sủng. Nàng vẫn cảm thấy bản thân mình không được đố kỵ, ở bên cạnh Thiên Chính đế giải quyết các chuyện trong cung phi cũng là tốt lắm rồi. Nàng thật sự không hiểu tại sao Hoàng đế càng lúc càng không muốn gặp mình.
Mỗi lần thị tẩm, càng lúc lại càng đau, nàng trộm nhìn sắc mặt hắn, vẻ mặt hắn lại càng toát ra vẻ lạnh lùng hung ác.
Trước cửa Hàm Nguyên điện, Đồng Hề nhẹ nói với thái giám:
- "Hoàng thượng có bên trong không?"
- "Nương nương, người nghĩ xem tại sao Quý phi lại đem trường mệnh tỏa tặng cho người? Nghe nói đó là do mẫu thân nàng ta đặc chế riêng cho nàng ta." – Ngọc Hương lắm mồm hỏi.
Chiêu Văn bễu môi. Vị Quý phi này càng cười tươi như hoa, bụng dạ càng khó lường. Hiện giờ nàng đang có thai thì càng phải cẩn thận vạn lần. Nhưng bề ngoài nàng ta biểu hiện rất tốt, Chiêu Văn không tiện nói gì.
- "Nàng ta thân phận cao quý, muốn gì không có. Chỉ sợ đã giữ lại tỏa quý giá hơn cho hài tử của nàng ta rồi."
Ngọc Hương bễu môi cười:
- "Vẫn là nương nương có phúc khí. Quý phi vào cung lâu như vậy cũng không thấy có động tĩnh gì. Có lẽ nàng ta biết tỏa này là tự mình không giữ nổi."
- "Hồ đồ." –Mộ Chiêu Văn lên tiếng trách Ngọc Hương, nha đầu này sao càng lúc càng không biết quản miệng mình như vậy. Chủ tử càng thăng tiến, hạ nhân không tránh khỏi có chút kiêu căng.
——–
Đồng Huy cung
- "Nương nương, người xem Hoàng thượng đối với Chiêu phi tốt như vậy, nếu cô ta thật sự sinh được hoàng tử, vậy thì còn gì nữa?" – Tề Vân sức chịu đựng kém, vừa nghĩ đã dậm dậm chân.
Đồng Hề thấy vậy bèn bảo mọi người lui ra.
- "Cô cô, ta nên làm thế nào bây giờ?" – Đồng Hề cười cười.
Tề Vân thẳng sống lưng
- "Nương nương, sống trong cung này cái cần nhẫn tâm thì phải nhẫn tâm. Nếu không chẳng khác nào người đang dưỡng hổ làm loạn. Nếu nương nương cảm thấy không tiện, tự nô tỳ đi làm. Muốn cho đứa bé không còn có rất nhiều cách, nô tỳ tuyệt đối sẽ không liên lụy đến nương nương."
Đồng Hề vì sự trung thành của Tề Vân mà cảm động, nhưng nàng chỉ lắc đầu.
- "Cô cô, hiện giờ thân phận ta là Quý phi, suy nghĩ duy nhất chính là không gây ra sai lầm gì để người khác nắm được nhược điểm. Có như vậy vị trí của ta mới không dao động. Còn về vị trí Hoàng hậu, vốn không phải chuyện ta có thể quyết định."
- "Nhưng mà..."
- "Đứa bé của Mộ Chiêu Văn, ta sẽ không động đến. Nếu cuối cùng vì ta mà đứa bé vẫn có thể tồn tại thì cứ coi như phúc khí của nó vậy. Huống chi nếu không có một đứa thì cô ta vẫn có thể sinh đứa thứ 2 đứa thứ ba."
- "Nhưng.. nhưng nếu Chiêu phi sinh hạ hoàng tử, Hoàng thượng sẽ phong vị cho cô ta. Đó là hoàng tử đó."
Những gì Tề Vân muốn nói Đồng Hề đều hiểu. Hoàng tử và thái tử không có gì khác nhau. Giống như việc trở thành Thái hậu là giấc mơ cuối cùng của mọi nữ tử trong cung này. Chợt Đồng Hề lại nhớ đến Độc Cô Viện Phượng, chỉ sợ người duy nhất không muốn lại chính là vị đương kim Thái hậu này. Đồng Hề nghĩ đến đây, không khỏi buồn cười.
Thấy Tề Vân vẫn còn nóng ruột, nàng chậm rãi nói.
- "Đứa nhỏ của Chiêu phu nhân là nam hay nữ còn chưa rõ ràng, có thể sinh được hay không cũng chưa chắc, mà sinh ra rồi có khỏe mạnh hay không cũng không đoán được. Bổn cung không cần mạo hiểm dùng tính mạng của gia tộc mình để hủy bỏ đứa nhỏ của cô ta."
Tề Vân nghĩ ngợi, cũng lại là đạo lý này.
- "Vậy ý của nương nương là muốn mặc cho cô ta sinh đứa nhỏ này, nên mới tặng nàng trường mệnh tỏa?"
- "Ta mặc cho nàng sinh, tự nhiên cũng sẽ có người không muốn nàng sinh. Thái độ của Mộ Chiêu Văn cẩn trọng, không phải có ý muốn đấu với ta. Cô ta ở hậu cung có thể trổ hết tài hoa để trở thành sủng phi của Hoàng thượng cũng là có chút đầu óc. Chỉ sợ cô ta cũng không hẳn tin ta. Có điều cô ta không tin ta cũng tốt. Người mẹ vì đứa con chuyện gì cũng có thể làm. E là cô ta cũng sẽ mất đi tâm địa đơn thuần mà thôi."
- "Nương nương không sợ cô ta vững vàng rồi sẽ đối phó người sao?"
- "Ta sợ là sợ cô ta không đối phó với ta kìa. Cô ta nhẫn nhịn như vậy, nếu ta làm khó, Hoàng thượng dĩ nhiên sẽ không chấp nhận. Nhưng nếu cô ta làm khó ta trước, Hoàng thượng cũng không thể làm gì được." – Đồng Hề am hiểu đạo lý phi nghĩa thì không thể thắng được.
Tề Vân cảm thấy Quý phi trước mắt mới là người năm đó mình chọn làm chủ tử, vài ngày trước quả thật nàng đã giấu tài.
- "Nương nương tin rằng không ai dám động đến cô ta sao?"
Đồng Hề nhìn về phía đông, đó là hướng Trường Tín cung.
- "Mấy ngày nay, ta đều yếu ớt bất lực, người đó làm sao tin ta không còn năng lực nữa? Người đó muốn chờ ta động thủ, ta lại muốn chờ xem ai nhịn không được trước."
- "Nương nương đã có biện pháp sao?"
- "Biện pháp thì có, chẳng qua ta còn đang suy xét." Đồng Hề nghĩ ngợi, nếu muốn kích người kia động thủ, nàng không phải bất binh thành hiểm chiêu sao? Một khi bị người khác phát hiện, chỉ có thể mình đầu mỗi thứ một nơi thôi.
Mộ Chiêu Văn có thai, Đồng Hề tất phải đi Trường Tín cung thương nghị với Độc Cô Viện Phượng.
- "Thần thiếp thỉnh Thái hậu kim an" – Đồng Hề hôm nay đa lễ hơn bình thường.
Độc Cô Viện Phượng lạnh lẽo nhìn Đồng Hề trước mặt, càng nghĩ càng không hiểu tại sao cô ta lại đem trường mệnh tỏa tặng Mộ Chiêu Văn? Chẳng lẽ hai người bọn họ sau lưng đã sớm...
- "Thần thiếp thấy khí sắc Thái hậu không tốt lắm. Hay là thỉnh thái y đến bắt mạch?" – Đồng Hề cười nhẹ nhàng dưới ánh mặt trời.
Độc Cô Viện Phượng nhìn nàng càng thêm hoài nghi. Gương mặt nàng trong sáng, càng tươi đẹp như mận đào, đâu có chỗ nào có vẻ buồn bã tổn thương.
- "Ai gia rất khỏe. Nhưng ngược lại ngươi trông yêu kiều nhưng nhìn lại không tốt lắm."
Đồng Hề đã đến đây cũng không muốn ngồi đoán ý tứ của Độc Cô Viện Phượng.
- "Thái hậu nói chuyện của Chiêu phu nhân sao? Ban đầu thần thiếp cũng hơi khó chịu, nhưng dưới gối thiên tử, đây là điều tối kỵ. Nếu Chiêu phu nhân có thể sinh hạ hài tử, thần thiếp cũng an tâm một chút. Ít nhất đó là con của Hoàng thượng, thần thiếp cũng coi như là mẫu thân của nó. Dưới gối thần thiếp không có con, có được hài tử hay không cũng phải xem trời cao thương xót không. Nếu không thể, bây giờ ta đối với Chiêu phu nhân tốt một chút, chỉ mong sau này cô ta nhớ đến phần tình cảm hôm nay, cũng hiểu được lòng tốt của thần thiếp."
- "Ngươi từ lúc nào thì trở nên than trời trách đất như vậy?" – Độc Cô Viện Phượng hừ lạnh một tiếng.
- "Thần thiếp ở chùa đã lâu, có một số việc cũng đã hiểu được. Chẳng qua có một số thứ, sợ là tranh cũng tranh không được. Hoàng thượng hiện giờ đối đãi cũng..." – Đồng Hề dừng lại một chút, có chút nghẹn ngào, một chút cam chịu, lại có chút xót xa –"Nếu tranh đến cùng, sợ rằng ngay cả cơ hội đốt thiên đăng làm bạn với phật cũng không thể."
- "Nếu Chiêu phu nhân sinh được hoàng tử, chỉ sợ ngôi vị Hoàng hậu..."
Đồng Hề cười cười:
- "Khả năng Chiêu phi sinh thành công không cao. Mà cho dù có sinh ra hoàng tử cũng không nhất định có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng được. Nếu cô ta thật sự có thể ngồi lên chiếc ghế đó, Thái hậu nghĩ với năng lực của thần thiếp còn có thể làm gì?" –Đồng Hề liên tục cười khổ
Độc Cô Viện Phượng và nàng không cùng chí hướng, cũng không nán lại lâu bèn viện cớ chóng mặt mà đuổi nàng về. Vốn còn muốn mượn cơ hội này châm ngồi lửa, nào ngờ lại bị nàng ngăn lại.
Đồng Hề đi rồi, Lý ma ma bèn lên tiếng.
- "Quý phi cô ta..."
- "Đồ vô dụng, phí công ai gia vất vả mang cô ta trở về." – Độc Cô Viện Phượng đập tay lên thanh vịn.
- "Thái hậu, lão nô nghĩ Quý phi không phải là loại phụ nữ ngu xuẩn như vậy."
- "Cô ta dĩ nhiên không ngốc, cô ta biết thân phận mình bây giờ là gì. Hoàng thượng đối đãi cô ta cũng không hơn gì các cung phi khác. Cô ta nói vậy là muốn đổ mọi thứ lên đầu ta. Ma ma, ta thế nào cũng không thể để tiện nhân Mộ Chiêu Văn kia sinh hài tử cho Hoàng thượng được."
Đáy lòng Độc Cô Viện Phượng vẫn có một bí mật. Nàng muốn có hài tử của Thiên Chính đế, đây mới là hài tử có thân phận cao quý nhất. Chỉ có nó mới có có tư cách trở thành hoàng đế kế vị.
Lý ma ma ngập ngừng, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng thái độ Hoàng thượng đối với Quý phi cũng rất lạnh nhạt. Ngay cả lần trước Qúy phi bị thương cũng rất lãnh cảm. So với 3 năm trước quả thật chênh lệch rất nhiều. Vậy nên bà cũng đành im lặng.
- "Vậy... chúng ta có nên..." – Lý ma ma lặng lẽ nói.
- "Ta tự có chừng mực." – Cái Độc Cô Viện Phượng chờ đợi là thời cơ, hơn nữa còn phải dẫn dắt người khác gây tai họa. Nếu nàng đã đưa Lệnh Hồ Đồng Hề trở về, Đồng Hề đương nhiên cũng có chỗ hữu dụng.
Tề Vân đi theo sau Đồng Hề, không hiểu tại sao nàng lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
- "Nương nương, Thái hậu sẽ ra tay sao?"
- "Độc Cô Viện Phượng không phải kẻ ngốc. Bây giờ cả hậu cung đều nhìn chằm chằm vào cái bụng của Mộ Chiêu Văn. Ta đoán cô ta chắc chắn không nhẫn nhịn được. Mà nếu thật sự không được, ta cũng có biện pháp khác."
Tề Vân cảm thấy khó hiểu, nhưng Đồng Hề cũng không có ý giải thích.
Nhưng cái cả Đồng Hề lẫn Độc Cô Viện Phượng đều không nghĩ tới là rất nhanh sau đó, trong cung lại truyền đến tin có một người sẽ ngăn chặn Mộ Chiêu Văn. Lúc tin tức truyền đến, người hiểu chuyện đã sớm kinh hãi.
- "Vạn Mi Nhi muốn vào cung?" – Miệng Đồng Hề lập lại tin tức này, không nói xấu cũng chẳng nói là tốt. Vạn Mi Nhi này là con gái của Phụ Quốc tướng quân Vạn Khôn.
Vạn Khôn được phong Phụ Quốc tướng quân chứng tỏ địa vị của hắn trong lòng Thiên Chính đế. Lúc Thiên Chính đế chưa kế vị từng làm lính dưới trướng của Vạn Khôn. Vạn Khôn với hắn vừa là thầy vừa là bạn, hắn cũng xem như là đã nhìn Vạn Mi Nhi lớn lên. Nghe nói sau khi hắn đăng cơ từng nghĩ đến chuyện lập Vạn Mi Nhi làm hậu, nhưng thời điểm đó Vạn Mi Nhi đã được hứa hôn. Nếu đổi lại là người khác, cầu thần bái phật còn chưa được nữa là. Nhưng Vạn Khôn lại viện rất nhiều cớ, cuối cùng cũng không đồng ý.
Nhưng không ngờ lúc này Vạn Mi Nhi lại muốn vào cung. Nghe nói vị hôn phu của cô ta trước đêm tân hôn chết bất đắc kỳ tử.
- "Có người nói Hoàng thượng định lấy vị Thuần Nguyên phu nhân để cưới Vạn thị."
Vạn thị vừa vào cung đã là một trong bốn vị nhất phẩm phu nhân, như vậy quyền thế so với Mộ Chiêu Văn còn mạnh hơn.
Đồng Hề sờ tay vào trán, cảm thấy ngôi vị hoàng hậu cách mình càng lúc càng xa, thân thể cũng đã kiệt sức.
- "Nương nương, chúng ta phải nghĩ biên pháp gì đó thôi. Vạn thị đã ở trước mặt rồi, nương nương cần phải nghĩ biện pháp vãn hồi tâm của Hoàng thượng. Nếu không..." – Tề Vân sốt ruột nói.
Đồng Hề thầm ca thán. Giờ đây đến cả Tề Vân cũng không tin tưởng mình. Tình cảnh của mình có phải đã thật sự thê thảm như vậy rồi sao?
- "Cô cô, vậy ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?"
- "Hiện giờ Chiêu phi có thai, không thể hầu hạ Hoàng thượng. Nhưng liên tục nửa tháng nay Hoàng thượng đều đến Chiêu Dương cung, lạnh nhạt với chúng phi tần. Hay là nương nương đi khuyên nhủ Hoàng thượng thử xem?
Đồng Hề cau mày. Tề Vân cô cô vẫn không hiểu Thiên Chính đế. Chuyện hắn đã quyết định thì không ai có thể can thiệp. Huống chi chuyện Hoàng thượng sủng hạnh ai, không sủng hạnh ai cũng không phải là chuyện một phi tần nên hỏi. Nàng chỉ có thể đi đường vòng mới ổn thỏa.
- "Gần đây Tấn vương phi thế nào?" – Đồng Hề đột nhiên hỏi
- "Từ đoan ngọ tới giờ, Tấn vương phi từng lén tiến cung vài lần."
Tốt lắm, xem ra Hoàng thượng vẫn có hứng thú với Tấn vương phi.
- "Vậy lấy danh nghĩa bổn cung mời Tấn vương phi tiến cung. Còn lấy lý do gì thì tự ngươi nghĩ đi."
Tề Vân lĩnh mệnh đi xuống. Tay trái Đồng Hề chống cằm, cảm thấy mình thật sự giống một "Nịnh phi". Nàng như vậy, đổi lại là hôn quân khác chắc hẳn sẽ mất nước mất.
Nhưng đây lại là Thiên Chính đế, một quân vương anh duệ như vậy, nàng có thể bỏ danh hiệu này rồi. Hắn xưa nay luôn biết nên làm cái gì, không ai có thể chi phối được.
Có lúc Đồng Hề thật sự hy vọng Thiên Chính đế ngu ngốc như Trung Tông tiền triều, mình liền có thể ở sau lưng hô phong hoán vũ, cũng không phải rơi vào tình trạng như bây giờ. Lúc nào cũng giống như đi trên băng mỏng.
Sau khi Tấn vương phi vào cung, Đồng Hề không thể không khôi phục tinh thần, chuẩn bị đi gặp Thiên Chính đế. Nếu không lần này an bài của mình đã uổng phí mất.
Nàng đặc biệt lựa chọn một bộ trang phục khác với bình thường, vạt áo nhủ đỏ bạc, làn váy lại mỏng. Từ xa nhìn đến tựa như ráng chiều màu hồng nhạt ở đường chân trời, lóe lên ánh ngân sa, là kiểu đang thịnh hành lúc bấy giờ. Ngực hơi thấp xuống, cả đóa mẫu đơn nguyệt sắc thêu trên yếm cũng có thể thấy được một chút.
- "Nương nương thật sự nghĩ chu toàn. Nô tỳ không ngờ búi tóc lên lại đẹp đến vậy." – Thúc Bạch ở bên cạnh lẩm bẩm
- "Trong cung này nữ tử nào không phải vắt hết óc lên, tìm cách để mình được xinh đẹp, huống chi gương mặt là điều cung phi chúng ta cần phải chú ý."
Đồng Hề lúc rỗi cũng thường tự nghĩ ra kiểu tóc mới, hoặc là thiết kế chút trang sức, sau đó bảo người của thượng cục tìm người giỏi tay nghề làm. Thế nên lúc nào cũng có thể rạng rỡ đứng trước mặt chúng phi, hưởng thụ sự hâm mộ của bọn họ. Nàng thật sự cũng rất thích cảm giác đó.
Các cung phi bậc thấp hoặc các mệnh phụ lúc nhìn thấy nàng bèn học theo cách trang điểm của nàng, sau đó lại lưu hành ra dân gian. Đồng Hề mặc dù ngoài miệng bảo không thích hành động này của các nàng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, lại bắt đầu nghĩ cách làm cho quần áo trang sức đẹp hơn. Liên tục như vậy, cũng một phần do trong cung cô đơn buồn chán. Nàng làm không biết chán, cũng không cảm nhận được những tháng ngày trong cung vốn gian khó thế nào.
Huyền Huân đặt một bát canh vào lồng đựng thức ăn, cùng Đồng Hề đến Hàm Nguyên điện.
Lúc này ráng chiều phủ khắp bầu trời, cảnh sắc vô cùng tráng lệ. Trong lòng Đồng Hề thấp thỏm nhưng cũng hài lòng. Nếu có thể sử dụng được Tấn vương phi thì cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ cần Hoàng thượng không quá chú tâm đến Chiêu phu nhân, sau này nàng còn có thể tính toán.
Trong hậu cung này, nếu bản thân mình không được sủng ái, bồi dưỡng cá nhân khác cũng là một ý tưởng không tồi. Đồng Hề chưa bao giờ có ý định độc chiếm thánh sủng. Nàng vẫn cảm thấy bản thân mình không được đố kỵ, ở bên cạnh Thiên Chính đế giải quyết các chuyện trong cung phi cũng là tốt lắm rồi. Nàng thật sự không hiểu tại sao Hoàng đế càng lúc càng không muốn gặp mình.
Mỗi lần thị tẩm, càng lúc lại càng đau, nàng trộm nhìn sắc mặt hắn, vẻ mặt hắn lại càng toát ra vẻ lạnh lùng hung ác.
Trước cửa Hàm Nguyên điện, Đồng Hề nhẹ nói với thái giám:
- "Hoàng thượng có bên trong không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook